Núi sau Hoàng lăng, bên bờ Đoạn Tình Nhai. Trên vách núi, gió lạnh buốt thấu xương, cỏ khô xào xạc.
Một ngôi mộ cô độc lặng lẽ nằm bên bờ vực.
Trước mộ, một nam tử mặc áo bào xám đang quỳ lạy cúng bái, trong tay nâng một chiếc hộp ngọc trắng muốt, từ trong hộp mơ hồ tỏa ra ánh sáng xanh băng lam nhàn nhạt- Chính là cây Băng Long Thảo đã bị đoạt đi.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc—”
Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại gần.
Thẩm Nghiên Chi một thân áo bào màu mực, áo choàng đen tung bay phần phật trong gió, càng làm nổi bật gương mặt trắng nhợt như tuyết của hắn.
Thục Cẩm xách theo hai túi rượu đi bên trái, tay phải của Thục Hồng đặt trên thanh Tàn Hồng Kiếm, ánh mắt tựa chim ưng khóa chặt lấy người trước mộ.
Nam tử áo bào xám chậm rãi đứng dậy, xoay người lại…
“Ta còn tưởng là ai,” Thục Hồng cười lạnh, “Hóa ra là bại tướng dưới tay, Đinh Tự.”
Hôm Lưu Túc cho nổ tung Hoàng lăng, bọn họ còn tưởng hắn ta đã bị chôn vùi bên trong, không ngờ hắn ta lại nhân lúc hỗn loạn trốn thoát.
Ngũ quan Đinh Tự âm u hiểm ác, trên má trái có một vết sẹo đao dữ tợn kéo dài từ xương mày xuống tận cằm, đó là vết thương do Thục Hồng để lại trong trận giao đấu với đám người bọn họ gần Nhất Phương trà lâu ngày ấy.
Hắn ta cười một cách âm hiểm: “Đã lâu không gặp, không biết thanh kiếm của Thục Hồng cô nương còn sắc bén hay không?”
Trên chuôi kiếm, đầu ngón tay của Thục Hồng khẽ động: “Chẳng phải thử sẽ biết sao?”
Thẩm Nghiên Chi giơ tay, ngăn lại thanh kiếm sắp tuốt khỏi vỏ của Thục Hồng, ánh mắt hắn rơi trên chiếc hộp ngọc trong tay Đinh Tự: “Rượu ngươi muốn, đã mang đến rồi.”
Đinh Tự nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghiên Chi, trong mắt hắn ta cuồn cuộn hận ý khắc cốt: “Thẩm đại nhân quả nhiên giữ chữ tín. Có điều…” Hắn ta đột nhiên tung một cước đá văng đồ tế lễ trước bia mộ, vò rượu “choang” một tiếng vỡ tan tành, “Ta muốn ngươi quỳ xuống, đem vò rượu này, không sót một giọt tế cho vong thê của ta!”
Thục Cẩm giận dữ quát: “Ngươi hỗn xược!”
Thẩm Nghiên Chi lại khẽ cười.
Hắn thong thả bước lên phía trước, áo choàng đen quét qua lớp cỏ khô trên mặt đất, rồi dừng lại cách ngôi mộ của Tạ Dao ba bước.
“Đinh Tự,” Giọng nói hắn rất nhẹ, nhưng từng chữ tựa băng giá, “Cái chết của Tạ Dao do một tay Lưu Túc gây nên, có liên quan gì đến ta?”
Thục Cẩm liếc nhìn bia mộ, chỉ thấy trên tấm bia đá xanh khắc dòng chữ:
「Mộ của ái thê Đinh Tự, Tạ thị Dao Nương」
Thục Cẩm lạnh lùng lên tiếng: “Đinh Tự, Lưu Túc đã ở Đông Lăng, chẳng bao lâu nữa sẽ phải chịu pháp luật trừng trị, ngươi đối đầu với đại nhân chúng ta thì có lợi ích gì?”
Trong mắt Đinh Tự, hận ý cuộn trào, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Lưu Túc đã hạ độc nàng, khiến nàng chất độc phát tác không chịu nổi mới phải tự vẫn mà chết! Lưu Túc cố nhiên đáng chết!” Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thẩm Nghiên Chi chằm chằm, “Nhưng nếu không phải Thẩm Nghiên Chi thiết kế, lợi dụng ta để tìm ra Lưu Túc, Dao muội sao có thể…”
Thục Hồng cười nhạo một tiếng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên chuôi kiếm: “Đó là do ngươi tài nghệ không bằng người.”
Đinh Tự bỗng nhiên phá lên cười lớn, tiếng cười điên cuồng mà thê lương: “Phải! Ta tài nghệ không bằng người! Ta ngu ngốc đến mức ngay cả Định Phách Hoàn cũng hai tay dâng lên, bây giờ mới rơi vào kết cục này!”
Ngay sau đó, với dáng vẻ tựa như muốn giết người, hắn ta ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi:
“Nhưng vậy thì đã sao?”
Hắn ta lắc lắc chiếc hộp trong tay, đáy mắt tràn ngập vẻ khoái trá vặn vẹo. “Mạng của Thẩm Nghiên Chi, bây giờ chẳng phải đang nằm trong tay ta sao!”
Trong con ngươi của Thục Hồng sát ý tăng vọt, thanh Tàn Hồng Kiếm “keng” một tiếng tuốt ra khỏi vỏ ba tấc, hàn quang chiếu rọi đôi mắt lạnh lùng của nàng ấy: “Nếu biết điều thì giao thuốc giải ra đây, tha cho ngươi không chết.”
Đinh Tự giống như nghe thấy một câu chuyện cười động trời, ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười điên dại chói tai: “Tha cho ta không chết? Ha ha ha…”
Hắn ta đột nhiên ngưng cười, ánh mắt tựa rắn độc nhìn chằm chằm vào Thục Hồng: “Ngày đó là Thẩm Nghiên Chi bày cục, mấy người các ngươi liên thủ vây hãm ta, nhưng hôm nay…”
Hắn ta chậm rãi đảo mắt nhìn bốn phía, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dữ tợn: “Chỉ có hai người các ngươi, ai sống ai chết… Còn chưa biết được đâu!”
Lời còn chưa dứt, hắn ta bỗng nhiên nghiêng đầu, cố ý châm chọc nói với Thẩm Nghiên Chi: “Sao nào? Thẩm đại nhân, hai vị đại đương gia của Huyền Giáp Vệ ngài, Thanh Phong Minh Nguyệt… Hôm nay không tới à?”
Nghe vậy, con ngươi Thẩm Nghiên Chi đột nhiên lạnh đi.
Đốt ngón tay hắn siết đến trắng bệch, đáy mắt sát ý cuồn cuộn, nhưng chỉ khẽ cất tiếng cười lạnh: “Ngươi muốn thế nào?”
Đinh Tự nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ: “Ta muốn ngươi quỳ trước mộ thê tử ta, dập đầu ba cái thật kêu.”
Thẩm Nghiên Chi hừ lạnh một tiếng, lông mày hơi nhướng lên: “Ta dập đầu rồi, ngươi sẽ đưa thuốc giải cho ta?”
Đinh Tự cười gằn: “Nằm mơ! Dập đầu xong, ngươi xuống dưới đó tạ tội với vong thê của ta đi!”
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ một tiếng, chậm rãi ngước mắt lên, đáy mắt hàn ý âm u: “Nếu đã như vậy, đằng nào cũng phải chết…”
Đầu ngón tay hắn khẽ v**t v*, nhẹ nhàng xoa nhẹ trong tay áo, giọng điệu khinh mạn giễu cợt: “Ta còn dập đầu làm gì?”
“Ngươi…” Đinh Tự cười gằn một tiếng, trong mắt sát ý tăng vọt: “Nếu đã vậy, chẳng còn gì để nói nữa!”
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn ta đã bạo khởi, loan đao nhanh như điện chém thẳng về phía yết hầu Thẩm Nghiên Chi!
Thục Hồng vung Tàn Hồng Kiếm chặn ngang, đao kiếm va nhau, tia lửa bắn tóe! Trong tay áo Thục Cẩm, ám khí bay ra, lại bị Đinh Tự nghiêng người tránh được, trở tay một chưởng đánh lui nàng ấy mấy bước!
“Ha ha ha! Thẩm Nghiên Chi, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu!”
Đinh Tự cười điên cuồng, thế đao càng lúc càng hiểm ác, ép Thục Hồng, Thục Cẩm phải liên tiếp lùi lại, “Xem ngươi giữ mạng thế nào!”
Giữa trận chiến, Thẩm Nghiên Chi vẫn đứng yên tại chỗ, con ngươi thăm thẳm lạnh lùng, hắn đột nhiên nhỏ giọng mỉm cười: “Ai nói… Hôm nay ta đến đây để giữ mạng?”
Lưỡi đao của Đinh Tự khựng lại, hắn ta nheo mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi đến làm gì?”
Thẩm Nghiên Chi nhẹ nhàng xoa ba cây Thấu Cốt Đinh tẩm độc giấu trong tay áo, ánh mắt âm u nhìn Đinh Tự đang cách đó mười bước, giọng điệu nhạt như tuyết: “Tự nhiên… Là đến lấy mạng chó của ngươi.”
Đinh Tự tức quá hóa cười: “Chết đến nơi rồi, còn nói lời ngông cuồng!”
Hắn ta đang định tấn công lần nữa, lại thấy Thẩm Nghiên Chi không nhanh không chậm mở miệng:
“Thục Cẩm trái ba, Thục Hồng phải năm.” Đôi môi hắn khẽ mấp máy, thanh âm nhẹ đến mức chỉ có Huyễn Ảnh đứng gần nhất mới có thể nghe được, “Chờ khi hắn ta lộ sơ hở, khóa chặt cổ chân hắn ta lại.”
Một tay Đinh Tự cầm kiếm, tay kia lắc lắc chiếc hộp ngọc, cười lạnh: “Thẩm đại nhân lại muốn giở trò gì đây?”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã đột nhiên bạo khởi, mũi kiếm điểm ra bảy đóa hàn quang chĩa thẳng vào yết hầu Thẩm Nghiên Chi…
“Keng!”
Tàn Hồng Kiếm của Thục Hồng vung ngang không trung chặn lại, thân kiếm và mũi kiếm va vào nhau tóe lửa. Gan bàn tay của nàng ấy bị chấn rách nhưng vẫn không lùi nửa bước, kiếm chiêu đột nhiên biến đổi, thi triển “Lạc Anh Thức” trong bộ Thanh Sương kiếm pháp độc môn của Lâm Thiên Các, kiếm quang tựa mưa rơi bao phủ lấy mặt Đinh Tự.
“Trò mèo mửa!” Đinh Tự xoay người đá tung sỏi đá đầy đất, nhân lúc Thục Hồng đỡ đòn liền đi đường kiếm hiểm hóc đâm thẳng vào tim nàng ấy.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, cặp song thích của Thục Cẩm đã bắt chéo đỡ lấy lưỡi kiếm, một tiếng ma sát chói tai “xoẹt” vang lên, lưỡi thích bằng thép tinh luyện lại bị chém ra hai vệt hằn sâu.
Thẩm Nghiên Chi đang chờ đợi khoảnh khắc này!
Với một tiếng “cạch” nhẹ nhàng của cơ quan, ba cây Thấu Cốt Đinh thành hình chữ Phẩm đã phong tỏa đường lui của Đinh Tự.
“Thẩm Nghiên Chi, ngươi!” Trong lòng Đinh Tự căng thẳng, thầm kêu không ổn!
Hắn ta lui đến vách núi, sau lưng chỉ còn vài trượng đất trống. Hắn ta cười gằn, vươn tay lắc chiếc hộp ngọc: “Thẩm đại nhân quả là tính toán hay, nhưng ngươi đã quên, thuốc giải vẫn còn trong tay ta.”
Thẩm Nghiên Chi giơ tay, ra hiệu cho Thục Cẩm, Thục Hồng và Huyễn Ảnh vây quanh. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhưng đáy mắt lại là một mảnh sát ý lạnh như băng.
“Ra tay.” Thẩm Nghiên Chi nhàn nhạt hạ lệnh.
Đồng tử Đinh Tự co rút lại, hiển nhiên không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy.
Kiếm quang của Thục Hồng chợt loé lên, thanh Tàn Hồng Kiếm tựa tia chớp màu máu đâm thẳng vào yết hầu Đinh Tự! Hắn ta liên tục lùi về phía sau, Thục Cẩm không buông tha, cặp song thích bắt chéo, khóa chặt đường lui bên trái của Đinh Tự, còn Huyễn Ảnh tựa quỷ mị lách đến bên sườn phải của hắn ta.
Lúc này, hai bên sườn trái phải và phía trước của Đinh Tự đã là ngõ cụt, mà sau lưng hắn ta là vực sâu vạn trượng.
Hắn ta thẹn quá hóa giận, hét lớn một tiếng, thân hình chợt lùi về sau, chiếc hộp ngọc trong tay đột nhiên đưa ra ngoài vách núi—
“Thẩm Nghiên Chi! Ngươi còn dám tiến thêm một bước, ta sẽ ném nó xuống!”
Bước chân Thẩm Nghiên Chi không ngừng lại, ý cười thậm chí còn sâu hơn: “Ném đi.”
Sắc mặt Đinh Tự đột nhiên thay đổi, ngón tay hơi run rẩy.
Hắn ta vốn tưởng Thẩm Nghiên Chi sẽ ném chuột sợ vỡ bình, nhưng nam nhân này lại ngay cả mạng của mình cũng không thèm đoái hoài?
“Ngươi điên rồi?!” Đinh Tự gầm lên khàn giọng, “Không có thuốc giải, ngươi chắc chắn phải chết!”
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ, đáy mắt huyết sắc cuồn cuộn: “Vậy thì sao? Hôm nay, ngươi phải chết.”