Trong thiên điện.
Sau khi thái y lui xuống, Tiêu Minh Chiêu đá văng cửa.
Thẩm Nghiên Chi vừa uống thuốc xong, đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị người đá văng, hắn ngước mắt lên, đáy mắt thoáng hiện một tia hoảng loạn: "Công chúa không nên đến."
"Tại sao lại thổ huyết?" Nàng đưa tay muốn kéo vạt áo hắn: "Tại sao không nghỉ ngơi cho tốt?" Lời nói của nàng mang theo rất nhiều tức giận.
Hắn tránh né sự đụng chạm của nàng: "Thần không sao."
"Không sao?" Tiêu Minh Chiêu giật mạnh cổ áo hắn ra – Ngay trước ngực hắn là một vết sẹo, bên cạnh toàn là dấu châm cứu.
"Thẩm Nghiên Chi!" Giọng nàng run rẩy: "Ngươi nhất định phải giày vò chết ta ngươi mới cam tâm có đúng không?"
Hắn kéo lại vạt áo, thần sắc bình tĩnh: "Công chúa bớt giận, đừng vì thần… Làm tổn hại thân thể."
"Ta cứ tức giận vì ngươi, khóc vì ngươi đấy, cũng không được sao?" Nước mắt nàng rơi trên mu bàn tay hắn: "Ngày hôm đó là ai đã ôm ta trong chuồng ngựa? Ngươi muốn lừa mình đến bao giờ? Ngươi…"
Còn chưa nói hết, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cung nhân vội vàng đi vào, quỳ xuống bẩm báo: "Bệ hạ khẩu dụ, cuộc thi mà Thẩm đại nhân và Bùi tướng quân đã định trước đó được ấn định vào bảy ngày sau."
Tiêu Minh Chiêu đột ngột đứng dậy, giận dữ công tâm: "Cuộc thi gì?" Sau đó quay sang nhìn người đang tựa vào giường: "Đây là chủ ý của ai?"
"Khụ… Khụ…" Người trên giường khẽ nắm tay đặt bên môi, không ngừng ho khan.
Mấy cung nhân bên dưới nhìn bộ dạng của Thẩm đại nhân, lại nhìn vẻ giận dữ ngút trời của công chúa, nhỏ giọng đáp: "Bẩm công chúa, là Bùi tướng quân và Thẩm đại nhân đã định mấy ngày trước ở thư phòng, Bùi tướng quân một lần nữa dùng công huân gia tộc làm lý do, xin bệ hạ gả công chúa cho tướng quân trước thời hạn, Thẩm đại nhân tranh cãi với ngài ấy, yêu cầu trước tiên phải tra án, hai người tranh cãi rất lâu không có kết quả, bệ hạ liền đề nghị mấy ngày nữa so tài một phen, ai thắng nghe theo người đó."
Cái gì? Bùi Diệm lại ép bức đến mức này? Còn hắn…
Tiêu Minh Chiêu xoay người, chất vấn người đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt: "Ngươi đồng ý?"
Hắn cười nhạt: "Hoàng mệnh khó trái."
Hoàng mệnh khó trái, ha ha.
"Thật hay cho câu hoàng mệnh khó trái! Hoàng huynh ta bảo ngươi cưới ta, ngươi hết lần này đến lần khác từ chối, giờ bảo ngươi đi chịu chết, ngươi lại đồng ý ngay! Trong mắt ngươi, cưới ta, còn khó hơn cả đi chết, đúng không?"
Nàng khóc lóc chạy đi, mặc kệ tiếng ho không ngừng của người phía sau.
Ngay khi nàng bước chân ra khỏi cửa điện, phía sau truyền đến tiếng kinh hô của cung nhân, "Thẩm đại nhân!… Ta đi tìm thái y ngay!"
…
Mấy ngày sau đó, Tiêu Minh Chiêu không đến thăm hắn nữa.
Mưa dầm dề kéo dài mấy ngày liền thấm ướt hoàng thành, lất phất rơi năm sáu ngày vẫn không ngừng.
Thẩm Nghiên Chi ngồi một mình trong thư phòng, ánh nến lay lắt, chiếu rọi khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ gõ vào mái hiên, mỗi một tiếng đều như gõ vào trái tim hắn. Đầu ngón tay hắn run rẩy, cố kìm nén cơn đau dữ dội trào dâng trong lồng ngực, nhấc bút chấm mực, từ từ phác họa trên giấy Tuyên Thành…
Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, hắn đột nhiên ho ra một ngụm máu, văng lên góc tranh, nhòe ra một mảng đỏ sẫm.
Hắn nhắm mắt lại, dùng tay áo lau đi vết máu bên khóe môi, vừa định cất bức tranh đi thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Thẩm Nghiên Chi!"
Tiêu Minh Chiêu đẩy cửa bước vào, đuôi tóc còn nhỏ nước mưa.
Nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy bức tranh bị vội vàng đè lại trên bàn, chỉ lộ ra hai chữ "bán bộ".
"Ngươi đang bận gì vậy?" Nàng đến gần, ánh mắt dừng lại trên giấy.
Thẩm Nghiên Chi bình thản che kín hoàn toàn bức tranh, nhàn nhạt nói: "Nghiên cứu chiêu số của Bùi tướng quân."
Tiêu Minh Chiêu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, cuối cùng không hỏi thêm gì nữa. Nàng cởi áo choàng, lấy từ trong hộp thức ăn ra một bát canh hoa quế táo đỏ còn bốc hơi nóng.
"Uống đi." Giọng điệu nàng vẫn mang theo vài phần hờn dỗi: "Coi như là tạ ơn ngươi tra rõ vụ án mưu hại người của hoàng gia."
Thẩm Nghiên Chi ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Thần không dám phiền công chúa."
"Bớt nói nhảm." Nàng trực tiếp múc một muỗng đưa đến bên môi hắn: "Há miệng."
Hắn im lặng một lát, cuối cùng cúi đầu nhấp một ngụm.
Là hương vị canh hoa quế nàng đích thân làm. Vị ngọt ấm nóng tan ra giữa môi răng, như là hơi ấm đã lâu không gặp thấm vào tận xương tủy. Hắn rũ mắt, yết hầu khẽ nhúc nhích, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Tiêu Minh Chiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn dần có chút huyết sắc, đầu ngón tay vô thức v**t v* trán hắn, nhẹ nhàng lau đi một chút bụi bặm không hề tồn tại.
"… Đa tạ công chúa." Giọng nói hắn hơi khàn.
Nàng không đáp lời, chỉ đột nhiên nghiêng người, đặt lên trán hắn một nụ hôn cực nhẹ.
"Nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, nàng quay người rời đi, bóng lưng kiên quyết, dường như sự dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thẩm Nghiên Chi nhìn theo nàng biến mất trong màn mưa, đầu ngón tay vô thức v**t v* nhiệt độ còn sót lại trên trán. Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi lật mở bức tranh trên bàn.
Trong thiên điện.
Sau khi thái y lui xuống, Tiêu Minh Chiêu đá văng cửa.
Thẩm Nghiên Chi vừa uống thuốc xong, đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị người đá văng, hắn ngước mắt lên, đáy mắt thoáng hiện một tia hoảng loạn: "Công chúa không nên đến."
"Tại sao lại thổ huyết?" Nàng đưa tay muốn kéo vạt áo hắn: "Tại sao không nghỉ ngơi cho tốt?" Lời nói của nàng mang theo rất nhiều tức giận.
Hắn tránh né sự đụng chạm của nàng: "Thần không sao."
"Không sao?" Tiêu Minh Chiêu giật mạnh cổ áo hắn ra – Ngay trước ngực hắn là một vết sẹo, bên cạnh toàn là dấu châm cứu.
"Thẩm Nghiên Chi!" Giọng nàng run rẩy: "Ngươi nhất định phải giày vò chết ta ngươi mới cam tâm có đúng không?"
Hắn kéo lại vạt áo, thần sắc bình tĩnh: "Công chúa bớt giận, đừng vì thần… Làm tổn hại thân thể."
"Ta cứ tức giận vì ngươi, khóc vì ngươi đấy, cũng không được sao?" Nước mắt nàng rơi trên mu bàn tay hắn: "Ngày hôm đó là ai đã ôm ta trong chuồng ngựa? Ngươi muốn lừa mình đến bao giờ? Ngươi…"
Còn chưa nói hết, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cung nhân vội vàng đi vào, quỳ xuống bẩm báo: "Bệ hạ khẩu dụ, cuộc thi mà Thẩm đại nhân và Bùi tướng quân đã định trước đó được ấn định vào bảy ngày sau."
Tiêu Minh Chiêu đột ngột đứng dậy, giận dữ công tâm: "Cuộc thi gì?" Sau đó quay sang nhìn người đang tựa vào giường: "Đây là chủ ý của ai?"
"Khụ… Khụ…" Người trên giường khẽ nắm tay đặt bên môi, không ngừng ho khan.
Mấy cung nhân bên dưới nhìn bộ dạng của Thẩm đại nhân, lại nhìn vẻ giận dữ ngút trời của công chúa, nhỏ giọng đáp: "Bẩm công chúa, là Bùi tướng quân và Thẩm đại nhân đã định mấy ngày trước ở thư phòng, Bùi tướng quân một lần nữa dùng công huân gia tộc làm lý do, xin bệ hạ gả công chúa cho tướng quân trước thời hạn, Thẩm đại nhân tranh cãi với ngài ấy, yêu cầu trước tiên phải tra án, hai người tranh cãi rất lâu không có kết quả, bệ hạ liền đề nghị mấy ngày nữa so tài một phen, ai thắng nghe theo người đó."
Cái gì? Bùi Diệm lại ép bức đến mức này? Còn hắn…
Tiêu Minh Chiêu xoay người, chất vấn người đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt: "Ngươi đồng ý?"
Hắn cười nhạt: "Hoàng mệnh khó trái."
Hoàng mệnh khó trái, ha ha.
"Thật hay cho câu hoàng mệnh khó trái! Hoàng huynh ta bảo ngươi cưới ta, ngươi hết lần này đến lần khác từ chối, giờ bảo ngươi đi chịu chết, ngươi lại đồng ý ngay! Trong mắt ngươi, cưới ta, còn khó hơn cả đi chết, đúng không?"
Nàng khóc lóc chạy đi, mặc kệ tiếng ho không ngừng của người phía sau.
Ngay khi nàng bước chân ra khỏi cửa điện, phía sau truyền đến tiếng kinh hô của cung nhân, "Thẩm đại nhân!… Ta đi tìm thái y ngay!"
…
Mấy ngày sau đó, Tiêu Minh Chiêu không đến thăm hắn nữa.
Mưa dầm dề kéo dài mấy ngày liền thấm ướt hoàng thành, lất phất rơi năm sáu ngày vẫn không ngừng.
Thẩm Nghiên Chi ngồi một mình trong thư phòng, ánh nến lay lắt, chiếu rọi khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ gõ vào mái hiên, mỗi một tiếng đều như gõ vào trái tim hắn. Đầu ngón tay hắn run rẩy, cố kìm nén cơn đau dữ dội trào dâng trong lồng ngực, nhấc bút chấm mực, từ từ phác họa trên giấy Tuyên Thành…
Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, hắn đột nhiên ho ra một ngụm máu, văng lên góc tranh, nhòe ra một mảng đỏ sẫm.
Hắn nhắm mắt lại, dùng tay áo lau đi vết máu bên khóe môi, vừa định cất bức tranh đi thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Thẩm Nghiên Chi!"
Tiêu Minh Chiêu đẩy cửa bước vào, đuôi tóc còn nhỏ nước mưa.
Nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy bức tranh bị vội vàng đè lại trên bàn, chỉ lộ ra hai chữ "bán bộ".
"Ngươi đang bận gì vậy?" Nàng đến gần, ánh mắt dừng lại trên giấy.
Thẩm Nghiên Chi bình thản che kín hoàn toàn bức tranh, nhàn nhạt nói: "Nghiên cứu chiêu số của Bùi tướng quân."
Tiêu Minh Chiêu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, cuối cùng không hỏi thêm gì nữa. Nàng cởi áo choàng, lấy từ trong hộp thức ăn ra một bát canh hoa quế táo đỏ còn bốc hơi nóng.
"Uống đi." Giọng điệu nàng vẫn mang theo vài phần hờn dỗi: "Coi như là tạ ơn ngươi tra rõ vụ án mưu hại người của hoàng gia."
Thẩm Nghiên Chi ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Thần không dám phiền công chúa."
"Bớt nói nhảm." Nàng trực tiếp múc một muỗng đưa đến bên môi hắn: "Há miệng."
Hắn im lặng một lát, cuối cùng cúi đầu nhấp một ngụm.
Là hương vị canh hoa quế nàng đích thân làm. Vị ngọt ấm nóng tan ra giữa môi răng, như là hơi ấm đã lâu không gặp thấm vào tận xương tủy. Hắn rũ mắt, yết hầu khẽ nhúc nhích, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Tiêu Minh Chiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn dần có chút huyết sắc, đầu ngón tay vô thức v**t v* trán hắn, nhẹ nhàng lau đi một chút bụi bặm không hề tồn tại.
"… Đa tạ công chúa." Giọng nói hắn hơi khàn.
Nàng không đáp lời, chỉ đột nhiên nghiêng người, đặt lên trán hắn một nụ hôn cực nhẹ.
"Nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, nàng quay người rời đi, bóng lưng kiên quyết, dường như sự dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thẩm Nghiên Chi nhìn theo nàng biến mất trong màn mưa, đầu ngón tay vô thức v**t v* nhiệt độ còn sót lại trên trán. Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi lật mở bức tranh trên bàn.