Trong Huyền Thiết Điện, ánh nến u tối, rọi lên những vết máu và băng gạc quấn khắp người Vũ Văn Liệt. Ông ta tựa vào chiếc ghế sắt, đốt ngón tay siết đến trắng bệch, lắng nghe báo cáo của Xích Bức.
"Chủ tử anh minh, đã thoát thân từ lòng sông dưới vách đá." Xích Bức hạ giọng nói. "Chỉ là… Thi thể của Tam gia và tiểu công tử đã tìm thấy, bị quân Bắc Cảnh của Thác Bạt Lẫm treo lên đầu thành để thị chúng."
Đáy mắt Vũ Văn Liệt đỏ rực, từ cổ họng bật ra một tiếng gầm khẽ: "Thẩm… Nghiên… Chi!"
"Thương Lang… Có dấu hiệu phản bội không?" Vũ Văn Liệt cố gắng đè nén cơn giận: "Hắn ta biết địa chỉ mật của kho hàng Trà Diêm ty."
Xích Bức do dự: "Thủ đoạn của Thẩm Nghiên Chi tàn nhẫn, nếu dùng hình tra tấn…"
"Giết hắn ta." Vũ Văn Liệt lạnh lùng ngắt lời. "Tuyệt đối không thể để hắn ta hé nửa lời."
"Nhưng Thương Lang hiện đang ở trong tay Thẩm Nghiên Chi, chúng ta khó mà ra tay được." Xích Bức chau mày. "Hay là sớm có phòng bị?"
Vũ Văn Liệt từ từ ngước mắt: "Xích Bức, nếu ngươi là Thẩm Nghiên Chi, một khi biết được vị trí kho hàng của Trà Diêm ty, sẽ làm thế nào?"
Xích Bức suy nghĩ một lát: "Đốt nó? Cắt đứt đường tài lộc của chúng ta?"
Vũ Văn Liệt cười lạnh: "Không chỉ vậy." Đầu ngón tay ông ta gõ lên ghế sắt. "Hắn sẽ đích thân dẫn người đến kiểm tra, tốt nhất là bắt được cả người lẫn tang vật, hoàn toàn đóng đinh tội chứng của ta."
"Vậy…"
"Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ tặng hắn một món quà lớn." Vũ Văn Liệt nói một cách tàn độc. "Bố trí mai phục trong kho hàng, chờ bọn chúng đi vào…"
Ông ta đột ngột siết chặt nắm đấm. "Khiến chúng có đi mà không có về!"
Trong mắt Xích Bức lóe lên tia hung ác: "Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay."
"Nhớ kỹ." Vũ Văn Liệt chậm rãi đứng dậy, vết thương bị rách cũng không hề hay biết. "Thẩm Nghiên Chi phải chết, Tiêu Minh Chiêu…" Giọng điệu ông ta như tẩm độc. "Ta muốn người sống."
————
Ngoài Phụng Minh Cốc, hoàng hôn dần buông.
Thác Bạt Lẫm một mình một ngựa đến, chiếc áo choàng huyền sắc bị gió núi thổi bay để lộ bầu rượu mạ vàng treo bên hông. Đệ tử gác cốc vừa thấy hắn ta, lập tức giơ ngang giáo chặn lại: "Sao lại là ngươi? Các chủ không có ở đây, mau rời đi!"
Thác Bạt Lẫm ghìm ngựa cười khẽ: "Hôm nay không tìm các chủ của các ngươi."
"Vậy tìm ai?"
"Tẫn Sương."
Lời còn chưa dứt, một bóng đen đột nhiên lướt tới- Trảm Uyên ôm đao tựa vào vách đá, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn ta: "Thế tử tìm Tẫn Sương có việc gì?"
Thác Bạt Lẫm lật người xuống ngựa, đế giày giẫm nát một chiếc lá khô: "Chuyện rất quan trọng." Hắn ta ghé sát lại nửa bước, hạ thấp giọng. "Liên quan đến Kim Cổ Doanh."
Trảm Uyên nheo mắt, vỏ đao "keng" một tiếng dí vào ngực hắn ta: "Địa bàn của Huyền Giáp Vệ, thế tử tốt nhất…"
"Dẫn đường đi." Thác Bạt Lẫm đột nhiên mỉm cười gạt vỏ đao ra. "Trì hoãn chính sự, nếu Thẩm Nghiên Chi hỏi đến…" Hắn ta ý vị thâm trường, nhìn vào trong cốc. "Ngươi chịu trách nhiệm hay ta chịu trách nhiệm?"
Không lâu sau, hai người đến rìa sân tập, Trảm Uyên ôm đao đứng đó: "Nói."
Thác Bạt Lẫm lại nhìn vào trong sân…
Hoàng hôn nhuốm màu sân tập, gió tây cuốn theo cát bụi, đám cỏ khô bên cạnh bia bắn xào xạc.
Bóng hình màu cam gương cung như trăng tròn, một mũi tên xuyên qua ba đồng tiền cách đó trăm bước. Khi gió tên lướt qua, những lọn tóc mai bên tai nàng ấy bay lên, được ánh hoàng hôn phủ một lớp viền vàng.
Tẫn Sương một thân trang phục gọn gàng màu cam, tóc đuôi ngựa buộc cao, đang giương cung lắp tên. Mũi tên lóe lên hàn quang, "vút" một tiếng cắm xuyên qua hồng tâm cách đó trăm bước.
Trên bia bắn, đuôi tên hãy còn rung bần bật, sau lưng đột nhiên vọng lại một tiếng cười khẽ:
"Tiễn pháp của cô nương thật cừ khôi, chỉ tiếc là... Thiếu một tấm bia sống."
Chẳng biết tự lúc nào, Thác Bạt Lẫm đã phi thân lên đài cao đặt bia bắn, chiếc áo choàng lớn màu đen huyền tung bay trong gió. Hắn ta lắc lắc vò rượu trong tay, thứ chất lỏng màu hổ phách dưới ánh tà dương ánh lên sắc màu quyến rũ: "Bắn trúng vạt áo của ta, vò Mai Lan Hương này sẽ thuộc về ngươi."
Tẫn Sương khẽ nheo mắt, ba mũi tên đã đồng thời được đặt lên dây cung: "Vút! Vút! Vút!"
Mũi tên đầu tiên sượt qua ống tay áo hắn ta, xuyên thủng lớp vải đang bay phần phật.
Mũi tên thứ hai lướt ngang cổ hắn ta, chém đứt một lọn tóc.
Mũi tên thứ ba "phập" một tiếng xuyên qua lớp đất sét niêm phong vò rượu, hương rượu lập tức lan tỏa khắp sân tập.
Thác Bạt Lẫm cất tiếng cười lớn, tung mình nhảy khỏi đài cao: "Hay là chúng ta cược thêm một ván nữa?" Hắn ta đột nhiên áp sát, "Nếu ta đỡ được ba chiêu của ngươi, ngươi đi uống cùng ta một chén, thế nào?"
Tẫn Sương cười lạnh, vứt cung rút kiếm: "Ba chiêu ư? Một chiêu là đủ!"
Dưới ánh kiếm loang loáng như tuyết, mũi kiếm nhắm thẳng vào yết hầu của hắn ta! Thác Bạt Lẫm nghiêng người né tránh, thuận thế dùng tay sau giữ chặt cổ tay nàng rồi kéo lại…
"Bàn tay của cô nương..." Thác Bạt Lẫm cúi đầu, hơi thở phả qua vành tai nàng, "Còn lạnh hơn cả tuyết ở Bắc Cảnh."
Tẫn Sương lập tức co gối th*c m*nh vào bụng hắn ta: "Ta không có hứng thú uống rượu cùng Thế tử." Nhân lúc hắn ta đau đớn buông tay, nàng liền trở tay ấn hắn ta lên bia bắn, "Trảm Uyên nói, trong tay ngươi có bảng canh giờ đổi gác chi tiết của Kim Cổ Doanh?"
Bị đè lên bia bắn, Thác Bạt Lẫm cũng chẳng tức giận, hắn ta tủm tỉm cười nói: "Chẳng phải sao." Hắn ta lắc lắc cái ống da bên hông, "Muốn có không? Theo ta về phủ lấy."
"Ngươi thua rồi." Mũi kiếm của Tẫn Sương kề ngay yết hầu hắn ta, "Phải là ngươi tự mình mang đến."
————
Tại chợ đen Bắc Cảnh.
Vào giờ Tý, tiếng mõ canh vừa điểm, cánh cổng đồng của khu chợ đen chầm chậm mở ra giữa màn mưa tuyết.
Trên một trà lầu, Tiêu Minh Chiêu đứng đó, ngọn gió lạnh tựa dao cắt vào mặt. Thẩm Nghiên Chi kéo bàn tay đã đông cứng của Tiêu Minh Chiêu đặt vào trong áo mình để sưởi ấm, nàng vừa định rụt tay về thì nghe thấy một giọng nói rất lạnh truyền đến: "Đừng động đậy."
Theo bản năng, Tiêu Minh Chiêu lập tức im lặng, rồi khẽ nói: "Tay ta lạnh lắm, sẽ làm chàng bị cóng."
Thế nhưng Thẩm Nghiên Chi lại như không nghe thấy, hắn nhẹ nhàng kéo nàng, ôm trọn vào lòng, nàng cảm nhận được lồng ngực hắn bỗng siết lại.
"Không sao đâu." Hắn khẽ thở dài.
"Người đó có lẽ sẽ không đến đâu." Được voi đòi tiên, Tiêu Minh Chiêu rúc cả chóp mũi vào hõm cổ hắn, ngửi thấy mùi dược thảo quen thuộc quyện trong hơi thở của gió tuyết. "Nơi này lạnh quá, dễ khiến bệnh tim của chàng tái phát, chúng ta về thôi."
"Hắn ta sẽ đến." Thẩm Nghiên Chi nhẹ giọng nói: "Cứ kiên nhẫn một chút."
Trong trà lầu, hơi nóng phả vào mặt, lúc Thẩm Nghiên Chi cởi áo choàng lớn, hắn đột nhiên ôm lấy tim rồi khẽ rên một tiếng.
Tiêu Minh Chiêu lập tức nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch, dưới đầu ngón tay nàng là mạch đập vừa dồn dập vừa hỗn loạn. "Có phải bệnh tim lại tái phát không?"
Thẩm Nghiên Chi rút tay về, đôi môi trắng bệch mím chặt thành một đường thẳng: "Không sao."
Tiêu Minh Chiêu vội vàng lấy viên thuốc trong túi thơm ra đưa đến bên môi hắn: "Ngậm lấy."
Hắn quay mặt đi, lại bị nàng giữ cằm ép phải nuốt vào.
Khi viên thuốc vừa tan ra, một nam tử mặc y phục màu lam vừa vặn vén rèm bước vào, thấy được tư thế Tiêu Minh Chiêu còn đang giữ cằm Thẩm Nghiên Chi, hắn ta nhướng mày cười: "Làm phiền nhã hứng của hai vị rồi sao?"
"Tuyết rơi không tiếng động." Nam tử áo lam phủi những hạt tuyết trên áo choàng của mình.
Thẩm Nghiên Chi kéo tay Tiêu Minh Chiêu xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay: "Trăng chiếu có vết hằn."
Sau khi đối xong ám hiệu, Cố Thường Kỳ vừa ngồi xuống đã đẩy tới một vò rượu mạnh: "Mặc công tử biết quy củ rồi đấy."
Tiêu Minh Chiêu dẫm một chân lên vò rượu: "Chàng ấy không thể uống."
"Vậy thì cuộc giao dịch này—"
"Ta uống." Thẩm Nghiên Chi đã vỗ bật lớp đất niêm phong.
Tiêu Minh Chiêu định giằng lấy vò rượu thì bị hắn dùng một tay giữ chặt eo, ấn vào bên cạnh. Nàng thúc cùi chỏ vào mạng sườn hắn, hắn như đoán trước được dùng đầu gối chặn lại ngay khoeo chân.
Trong lúc hai người giao chiêu, vò rượu đã vơi đi một nửa, yết hầu Thẩm Nghiên Chi chuyển động, rượu chảy dọc theo cằm rồi thấm vào trong cổ áo.
"Thẩm Nghiên Chi!" Năm ngón tay Tiêu Minh Chiêu bấu chặt vào vai hắn, chạm phải một lớp mồ hôi lạnh và thân thể đang khẽ run lên, "Chàng đang tìm đến cái chết đấy!"
Thẩm Nghiên Chi lau vệt rượu bên môi, trong đáy mắt đã nổi lên tơ máu: "Tiếp tục." Giọng nói đã khàn đặc không ra hình thù.
Cố Thường Kỳ chống cằm xem kịch: "Mặc công tử thật có phúc khí."
Đến chén thứ năm, đốt ngón tay Thẩm Nghiên Chi đã trắng bệch, đến chén thứ bảy, máu tươi ho ra văng trên tay áo màu hạnh của Tiêu Minh Chiêu, tựa như đóa hồng mai đột nhiên bung nở giữa nền tuyết trắng.
Nàng đột ngột vùng dậy, túm lấy cổ áo Cố Thường Kỳ, chủy thủ chẳng biết từ lúc nào đã kề trên cổ họng hắn ta: "Ngươi mau dừng lại cho ta! Nếu chàng có mệnh hệ gì, ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!"
"Thật không may," Cố Thường Kỳ chẳng hề hoảng hốt, dùng hai ngón tay đẩy mũi chủy thủ ra, "Gia đình ta chỉ có một mầm mống duy nhất là ta đây, tru di cửu tộc cũng chỉ giết một mình ta thôi."
Hắn ta liếc nhìn Thẩm Nghiên Chi lại bắt đầu rót rượu, "Nhưng đã phá vỡ quy củ, cuộc giao dịch này e là..."
"Ta uống thay chàng ấy!" Tiêu Minh Chiêu chộp lấy vò rượu định tu ừng ực, lại bị một bàn tay trắng xanh thon dài đè chặt miệng vò.
Trên trán Thẩm Nghiên Chi, tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng đến gần như trong suốt, chỉ có vết máu trên môi là đỏ đến kinh tâm động phách.
Hắn khẽ lắc đầu với nàng, đầu ngón tay vì dùng sức mà run rẩy, nhưng quyết không buông lỏng nửa phần.
Một giọt chất lỏng ấm nóng đột nhiên rơi xuống mu bàn tay hắn. Chính Tiêu Minh Chiêu cũng không nhận ra mình đã rơi lệ.
"Chiêu Chiêu." Giọng Thẩm Nghiên Chi rất nhẹ, nhưng lại khiến nàng lập tức buông tay, hắn lau đi vết máu bên môi, "Ta không sao."
"Chậc, đúng là một cặp tình nhân." Cố Thường Kỳ đột nhiên đập bàn cười lớn, "Thôi được rồi, thôi được rồi, Cố Thường Kỳ ta đây ghét nhất là thấy mỹ nhân rơi lệ. Hôm nay ta có thể đổi một điều kiện khác."
"Điều kiện gì?" Thẩm Nghiên Chi nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Cố Thường Kỳ xoay xoay chén rượu: "Mời vị cô nương bên cạnh Mặc công tử đây tiếp ta mười chiêu."
"Ba chiêu." Thẩm Nghiên Chi kéo Tiêu Minh Chiêu ra sau lưng, nhưng cơn đau kịch liệt ập đến, khiến hắn phải dùng một tay chống vào mép bàn.
"Thành giao!"
"Một lời đã định!" Tiêu Minh Chiêu đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
Chỉ thấy ánh kiếm như dải lụa tuyết xé toang không gian, nhắm thẳng vào yết hầu của Cố Thường Kỳ! Một kiếm này nhanh đến kinh người, mũi kiếm rung lên trong thoáng chốc lại ảo hóa thành ba điểm hàn quang, chia nhau đâm vào ba đại huyệt Thiên Đột, Nhân Nghênh, Thủy Đột của hắn ta.
Con ngươi Cố Thường Kỳ co rụt lại, hắn ta vội lùi nửa bước, thanh đao cong trong tay hấp tấp giơ ra đỡ. "Keng!" Giữa tiếng kim loại va vào nhau, mũi kiếm đột ngột dừng lại cách yết hầu hắn ta ba tấc.
Kiếm phong thổi tung lọn tóc mái trước trán hắn ta, trên yết hầu đã rịn ra một giọt máu.
"Chiêu thứ nhất." Tiêu Minh Chiêu thu kiếm lùi lại, tua kiếm khẽ xoay trên cổ tay, "Cố lão bản, đã nhường rồi."
"Tiểu thư đây quả là không tầm thường." Ánh mắt Cố Thường Kỳ lộ vẻ tán thưởng, ngay sau đó lưỡi đao đột nhiên xoay chuyển, hàn quang như rắn bạc phun nọc, từ dưới chém ngược lên phần eo bụng của Tiêu Minh Chiêu!
Nàng ngửa người ra sau né tránh, giữa lúc mái tóc xanh bay phấp phới, mũi đao sượt qua cây trâm cài tóc, "xoẹt" một tiếng, cây trâm rơi xuống đất, ngọc vỡ tung tóe, mái tóc đen như thác nước lập tức đổ xuống.
"Mỹ nhân à, chiêu này có còn làm người đẹp hứng thú không?" Cố Thường Kỳ cười khẽ.
"Còn thiếu một chiêu." Tiêu Minh Chiêu ngước mắt nhìn hắn ta.
Chỉ thấy cổ tay Cố Thường Kỳ khẽ lật, sống đao đột nhiên vỗ ngang vào khoeo chân nàng- Hiển nhiên là có ý muốn ép nàng phải quỳ xuống!
Mũi chân Tiêu Minh Chiêu điểm nhẹ xuống đất, eo nàng uốn cong về sau như một cánh cung, đao phong sượt qua bên chân nàng, mang theo hơi lạnh thấu xương. Thế nhưng, giữa không trung, lưỡi đao của Cố Thường Kỳ lại xoay chuyển một cách kỳ quái, rồi trở tay vẩy ngược lên…
"Xoẹt!"
Vạt váy theo tiếng xé rách toạc, bắp chân trắng như tuyết lộ ra trong không khí giá lạnh, da thịt trong khoảnh khắc căng lại, nổi lên những run rẩy li ti.
Trong đáy mắt Cố Thường Kỳ tối sầm lại, mũi đao thuận thế ấn xuống, nhắm thẳng vào mắt cá chân trần của nàng!
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nhấc chân quét ngang…
"Loảng xoảng!"
Chiếc bàn rượu lập tức đổ nhào, vò rượu chén cốc lật úp, thứ rượu ngon màu hổ phách văng tung tóe lên trời! Cố Thường Kỳ vội lùi lại ba bước, tay áo rộng tung bay cản đi làn sóng rượu, lại thấy Tiêu Minh Chiêu mượn thế bay vọt lên không, vạt váy bị xé rách tựa như đôi cánh bướm giận dữ tung bay, đôi chân trần sắc như lưỡi dao, đá thẳng vào cổ tay cầm đao của hắn ta!
"Keng—!"
Thanh đao cong tuột khỏi tay, xoay tít rồi cắm sâu vào cột rường, chuôi đao vẫn còn rung lên không dứt.
"Ta thắng rồi." Khóe môi Tiêu Minh Chiêu cong lên.
Gan bàn tay của Cố Thường Kỳ rách toạc, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt, nhưng hắn ta lại cất tiếng cười trầm thấp: "Đúng là một chiêu 'Kinh Hồng Chiếu Ảnh' tuyệt diệu! Có điều, đôi chân này của cô nương..." Ánh mắt hắn ta lướt qua vùng da trần của nàng, "còn sắc hơn cả đao của tại hạ..."
Lời còn chưa dứt, một bóng hình màu mực đã vụt đến!
Tay áo rộng của Thẩm Nghiên Chi cuộn lên, chiếc áo choàng lớn như tấm màn đêm trải rộng, mọi người chỉ cảm thấy một bóng đen lướt qua, đến khi hoàn hồn lại thì Tiêu Minh Chiêu đã được hắn bế ngang lên, chiếc áo choàng lớn màu đen huyền trong nháy mắt đã bao bọc nàng kín mít.
Hắn liếc mắt nhìn Cố Thường Kỳ, góc nghiêng lạnh lùng như được đẽo gọt, giọng nói lạnh đến rợn người: "Còn nhìn thêm một lần nữa, đôi mắt này không cần giữ lại đâu."
"Chỉ là nói đùa... Nói đùa thôi..." Cố Thường Kỳ xòe hai tay ra.
"Nhớ kỹ lời hứa của ngươi." Trong giọng nói của hắn ẩn chứa cơn giận bị đè nén.
Trong vòng tay hắn, Tiêu Minh Chiêu khẽ giãy giụa, liền bị hắn giữ chặt gáy ấn vào lồng ngực: "Đừng động đậy."
Cố Thường Kỳ huýt một tiếng sáo, từ trong tay áo vung ra một phong thư: "Ba ngày sau vào giờ Ngọ, thứ ngươi muốn ta sẽ đúng hẹn mang đến." Lúc rời đi hắn ta còn ngoảnh đầu lại cười, "Mặc công tử, kiểu ghen tuông này... Chậc."
Khi trở lại nhã gian của trà lầu, vừa đóng cửa lại, Thẩm Nghiên Chi lập tức như mất hết sức lực quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt Tiêu Minh Chiêu trong lòng.
Nàng sờ thấy sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập vừa nhanh vừa loạn, sốt ruột đến nỗi giọng cũng lạc đi: "Thẩm Nghiên Chi! Chàng đừng dọa ta..."
Từ trên vai, chiếc áo choàng lớn màu đen huyền trượt xuống, để lộ mu bàn tay nổi đầy gân xanh của hắn- Năm ngón tay ấy vẫn còn đang nắm chặt lấy vạt áo của nàng.
"Đừng sợ... Không sao đâu..." Hắn thều thào nói xong, trán tựa vào hõm vai nàng rồi đột nhiên không còn tiếng động.