Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 95

Bên trong Huyền Thiết Điện.
"Bang!"
Chén rượu phỉ thúy vỡ tan tành trên cột sắt huyền, đốt ngón tay của Vũ Văn Liệt siết lại kêu răng rắc: "Không phải Thác Bạt Lẫm nói chỉ niêm phong Trà Diêm ty thôi sao? Kho hàng của bản vương đâu?! Ba mươi vạn thạch muối quan, bảy ngàn gánh trà xuân của bản vương đâu?!"
Tên do thám quỳ dưới đất, trán tì vào nền gạch lạnh buốt: "Bẩm... Bẩm Vương gia, đêm qua... Kho hàng phát nổ cháy lớn... Là do Thẩm Nghiên Chi của Đông Lăng dẫn Huyền Giáp Vệ phóng hỏa, Xích Bức đại nhân ngài ấy... Không thể thoát ra được..."
"Kho hàng đã nổ từ đêm qua, bây giờ mới tới báo cáo?!" Giọng ông ta âm hiểm đến đáng sợ, đốt tay siết lại kêu ken két, "Lũ vô dụng các ngươi đang chờ để nhặt xác ta phải không?!"
Tên do thám phủ phục run rẩy: "Bẩm... Bẩm Vương gia, đêm qua lính gác vòng ngoài và các huynh đệ trong phạm vi một dặm quanh kho hàng... Toàn bộ đã bị diệt khẩu! Đợi đến khi huynh đệ ở xa chạy tới, ngọn lửa đã không thể khống chế được nữa..."
Vũ Văn Liệt đột nhiên cười.
Ông ta chậm rãi lau vết máu trên tay, nhưng trong đáy mắt lại cuộn trào sát khí ngút trời: "Tốt, rất tốt... Thẩm Nghiên Chi đang tranh thủ gửi cho bản vương một món quà lớn trước Giao thừa đây mà."
Đầu ngón tay đột nhiên bóp nát chiếc nhẫn ngọc, "Vậy bản vương sẽ đáp lễ hắn một món- Dùng tim gan của công chúa Đông Lăng để tế ba ngàn vong hồn của Trà Diêm ty!"
"Sáu hầm mỏ sửa chữa thế nào rồi?" Ông ta đột ngột xoay người.
"Đã khôi phục được bảy phần." Một người khác vội vàng bẩm báo, "Hầm mỏ thứ bảy đã tăng thêm gấp ba lính canh..."
Vũ Văn Liệt một cước đá văng lò đồng, tàn lửa văng tung tóe: "Thẩm Nghiên Chi dám động đến hầm thứ bảy, ta dám san bằng Phượng Minh Cốc!" Ông ta vung tay áo cười lạnh, "Bảo bên Tây Lương cứ vận chuyển quân lương như cũ."
"Nhưng... Nhưng mà đại nhân, lần trước Thác Bạt Lẫm đột kích đại doanh của chúng ta, chúng ta tổn thất nặng nề, binh lực hiện tại... Binh lực có thể không đủ..."
"Ha ha, binh lực không đủ?"
Áo choàng đen của Vũ Văn Liệt không gió mà tự bay, để lộ chiếc chuông cổ bằng đồng treo bên hông.
"Hoảng hốt cái gì?" Ông ta khẽ lắc chuông, từ dưới lòng đất truyền đến những tiếng cào cấu khiến người ta rợn tóc gáy, "Bản vương có thừa... Binh mã."
Sâu trong địa lao của Kim Cổ Doanh, mấy chục cỗ thi thể bù nhìn với đôi mắt trống rỗng, nghe tiếng chuông đứng dậy.
————
Buổi sớm Giao thừa ở Phượng Minh Cốc, tuyết đọng chưa tan, những cột băng treo dưới mái hiên được ánh bình minh chiếu rọi đến trong suốt, tựa như những chuỗi dây chuyền pha lê.
Tiêu Minh Chiêu đạp lên thang gỗ, giơ cây phất trần lông gà ra sức chọc vào góc mái, nhưng cái mạng nhện ngoan cố kia cứ theo gió lay động, nhất định không chịu ngoan ngoãn bị quét đi.
"Cái mạng nhện chết tiệt này thành tinh rồi sao?!" Nàng tức giận ném cây phất trần xuống đất, quay đầu nói với Thục Cẩm đang giữ thang, "Đi! Lấy thanh Huyền Thiết Kiếm của Thẩm Nghiên Chi ra đây!"
Khóe miệng Thục Cẩm giật giật: "Việc này... Không hay cho lắm ạ?"
"Có gì mà không hay?" Tiêu Minh Chiêu lườm nàng ấy, "Kiếm của chàng ấy sắc bén, một nhát chém xuống, cả nhện lẫn mạng đều bay sạch!"
Thục Cẩm: "..."
Trong phòng của Thẩm Nghiên Chi, hơi ấm lan tỏa, những quả quýt nướng trên bếp than kêu "xèo xèo", hương thơm ngọt ngào lan khắp phòng.
Trảm Uyên đang ngồi xổm bên cạnh, thỉnh thoảng dùng kẹp sắt lật quýt, vỏ quýt đã vàng sém và cong lại.
Thanh Phong ôm kiếm tựa vào bên cửa sổ, nhìn Thục Khách vụng về cắt hoa cửa sổ, một tờ giấy đỏ bị hắn ta cắt cho tan nát.
"Đại nhân, lát nữa quýt nướng xong có cần mang cho công chúa trước không ạ?" Trảm Uyên cười nói, "Công chúa thích ăn đồ ngọt nhất."
Trước thư án, bàn tay cầm bút của Thẩm Nghiên Chi khẽ ngừng lại, khóe môi khẽ nhếch lên: "Ừ."
Hắn đang viết từng cặp câu đối xuân, lúc này vừa hay viết đến cặp câu đối cho cổng ngoài Phượng Minh Cốc, bút đi như rồng bay phượng múa, nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp—Kiếm ảnh lay sắc đỏ, giữ vạn nhà đèn đuốc xua tan giá lạnh; Hiệp tâm soi bóng biếc, mang một dải gió xuân gửi hơi ấm về.
Hoành phi còn chưa hạ bút, Thục Cẩm đã đẩy cửa bước vào.
"Đại nhân, câu đối viết xong chưa ạ?" Nàng ấy thò đầu vào hỏi.
"Vẫn chưa." Thẩm Nghiên Chi không ngẩng đầu lên.
Thục Cẩm đứng yên tại chỗ, muốn nói lại thôi.
Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng ngước mắt lên: "Có chuyện gì?"
Thục Cẩm cười gượng: "Công chúa nói... Muốn mượn Huyền Thiết Kiếm của người dùng một lát."
Ánh mắt của Trảm Uyên, Thanh Phong, và Thục Khách đồng loạt đổ dồn về phía này.
Thẩm Nghiên Chi khẽ nhướng mày: "Làm gì?"
"...Quét mạng nhện."
Mọi người: "..."
Giọt mực trên đầu bút "tách" một tiếng nhỏ xuống tờ giấy đỏ, Thẩm Nghiên Chi nhìn cặp câu đối đã hỏng một nửa, im lặng một lát, sau đó nghiêng cây bút lông trong tay, chỉ về phía giá kiếm sau tấm bình phong: "Ở đằng kia."
Thục Cẩm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lại, cẩn thận lấy thanh Huyền Thiết Kiếm xuống.
Thân kiếm nặng trịch, hàn quang lạnh lẽo, những hoa văn phức tạp trên vỏ kiếm cho thấy sự phi thường của nó- đây chính là thần binh lợi khí người trên giang hồ ai cũng thèm muốn, vậy mà giờ đây lại phải chịu cảnh đi quét mạng nhện?
Nàng ấy ôm kiếm vội vàng đi ra ngoài, vừa bước qua ngưỡng cửa, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Nghiên Chi từ phía sau vọng lại…
"Nói với nàng, đừng để bị thương."
Bước chân Thục Cẩm khựng lại, nàng ấy quay đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi đã cầm bút chấm mực trở lại, thần sắc bình tĩnh tiếp tục viết câu đối, dường như câu nói vừa rồi chỉ là thuận miệng nhắc tới.
Thế nhưng, nàng ấy nhìn thấy rất rõ, khóe môi hắn khẽ cong lên một đường, vừa dịu dàng lại có phần bất đắc dĩ.
Lúc này, Thanh Phong liếc nhìn "kiệt tác" của Thục Khách, nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng cắt nữa, kẻo công chúa lại tưởng Huyền Giáp Vệ của chúng ta ngay cả một tờ giấy đỏ cũng không đối phó nổi."
Thục Khách không phục: "Đây là nghệ thuật! Ngươi hiểu cái gì!" Rồi hắn ta quay đầu hỏi Thẩm Nghiên Chi một câu: "Đại nhân, lỡ như công chúa làm hỏng kiếm thì phải làm sao ạ?"
Thẩm Nghiên Chi không ngẩng đầu: "Đúc lại một thanh khác."
"..."
"Trảm Uyên! Món đồ trong tay ngươi đưa cho người khác nướng đi, ngươi ra đây giúp ta treo đèn lồng!" Giọng nói của Tẫn Sương từ ngoài phòng vọng vào.
Trảm Uyên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi đang viết câu đối, lại nhìn sang Thanh Phong, cuối cùng nhét cả kẹp sắt và quýt vào tay Thanh Phong: "Giao cho ngươi đấy."
Thanh Phong: "..."
Dưới mái hiên.
Tẫn Sương đang nhón chân treo chiếc đèn lồng đỏ lên dưới mái hiên, đầu ngón tay lạnh đến hơi ửng đỏ. Trảm Uyên nhanh chân bước tới, nhận lấy chiếc đèn lồng trong tay nàng ấy: "Để ta."
Phó Thần ôm một chồng tranh Tết đi ngang qua, thấy vậy liền nhướng mày: "Kiểu dáng đèn lồng này thật độc đáo, Thác Bạt Lẫm nhìn thấy chắc chắn sẽ thích."
Bàn tay Tẫn Sương run lên, suýt chút nữa làm rơi chiếc đèn lồng, nàng lạnh mặt nói: "Liên quan gì đến hắn ta?"
Phó Thần nở một nụ cười ý vị thâm trường, tiếp tục đi về phía trước, kết quả vừa rẽ một cái đã thấy Tiêu Minh Chiêu xách thanh Huyền Thiết Kiếm đứng trên thang, lưỡi kiếm hàn quang lấp lánh, đang nhắm vào mạng nhện ở góc mái khoa tay múa chân.
Thục Khách và Thục Cẩm một trái một phải giữ thang, vẻ mặt phức tạp.
"Ối…" Phó Thần kéo dài giọng, "Thanh kiếm báu của Thẩm Nghiên Chi lại đến nông nỗi đi quét mạng nhện rồi sao?"
Tiêu Minh Chiêu không quay đầu lại, mũi kiếm khẽ vẩy lên, tuyết đọng trên mái hiên "vèo" một tiếng bay thẳng vào cổ áo Phó Thần.
"Hít!" Phó Thần lạnh đến giật nảy mình, vừa giũ cổ áo vừa nhảy cẫng lên, "Tiêu Minh Chiêu! Ngươi đừng quên phu thê hai người bây giờ đều đang ở trong cốc của ta, ăn của ta dùng của ta! Đừng quá đáng!"
Tiêu Minh Chiêu nghe vậy, lập tức quay người hét lớn vào trong phòng: "Thẩm Nghiên Chi! Phó Thần nói Phượng Minh Cốc này là của hắn!"
Từ trong phòng vọng ra giọng nói bình tĩnh của Thẩm Nghiên Chi: "Không sao, mua lại là được."
Phó Thần trợn to mắt: "Đợi đã, ta không có ý đó..."
Bên trong phòng.
Hắn ngồi ngay ngắn trước bàn, câu đối đã sớm viết xong, lúc này đang cầm bút chấm mực, tỉ mỉ phác họa thứ gì đó trên giấy đỏ.
Ánh tuyết ngoài cửa sổ hắt lên ngọn nến trước bàn, phủ lên gò má thanh tú của hắn một lớp màu ấm áp.
"Quýt nướng xong rồi, mang cho công chúa đi." Hắn không ngẩng đầu nói với Thanh Phong.
Thanh Phong nhìn những quả quýt nướng thơm lừng trên lò than, lại liếc nhìn nét vẽ lờ mờ dưới bút của chủ tử nhà mình - Hình như là một bức tranh Tết? Hắn ta thức thời không hỏi nhiều, bưng quýt rồi lui ra ngoài.
Một lúc lâu sau…
"Thẩm Nghiên Chi! Sao chàng viết một cặp câu đối mà lâu thế?" Giọng nói Tiêu Minh Chiêu từ xa vọng lại, kèm theo tiếng bước chân vui vẻ.
Đầu bút Thẩm Nghiên Chi khựng lại, hắn sắp xếp lại bức tranh Tết, vừa chỉnh lại vạt áo thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Tiêu Minh Chiêu mang theo hơi lạnh xông vào, chóp mũi đông đến hơi ửng đỏ, trong tay còn xách theo thanh Huyền Thiết Kiếm đã "quét qua mạng nhện". Nàng ghé sát vào thư án, tò mò cầm bức tranh Tết lên: "Ồ? Còn vẽ cả tranh Tết nữa à?"
Trên tranh là một con chồn tuyết tròn vo, đang ôm một viên mứt vui vẻ g*m c*n, sống động như thật- Giống hệt như bộ dạng tham ăn của nàng.
"Vẫn chưa khô, đừng chạm vào." Thẩm Nghiên Chi đưa tay ra định giữ lại, nhưng đã bị nàng lanh lẹ né được.
"Để ta xem nào!" Tiêu Minh Chiêu giơ bức tranh lên cao, nghiêng đầu ngắm nghía, "Con chồn tuyết này đáng yêu thật, nhưng cái vẻ tham ăn này..." Nàng đột nhiên khựng lại, ngờ vực nhìn Thẩm Nghiên Chi, "Sao trông quen mắt thế này?"
Thẩm Nghiên Chi thần sắc thản nhiên: "Chồn tuyết con nào chẳng vậy?"
"Thế à?" Nàng chỉ vào chi tiết trong tranh, "Vậy tại sao lại vẽ cho nó búi tóc giống hệt của ta? Còn cả cái này..." Nàng đột nhiên phát hiện ra gì đó, ghé sát lại nhìn kỹ, "Trên tai còn cài một đóa hoa hải đường nữa?"
Thẩm Nghiên Chi khẽ ho một tiếng: "Chỉ là trùng hợp thôi."
"Ồ?" Tiêu Minh Chiêu nheo mắt lại, "Vậy miếng ngọc bội bên hông con chồn tuyết này, sao lại giống của ta..." Nàng hậm hực lườm hắn, "Thẩm Nghiên Chi! Rõ ràng chàng là…"
Lời chưa nói hết, Thẩm Nghiên Chi đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng mổ lên môi nàng một cái: "Là cái gì?"
Vành tai Tiêu Minh Chiêu nóng bừng lên, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng.
Ngoài cửa sổ, tuyết lại lặng lẽ rơi xuống.
Phó Thần ôm cặp bùa đào vừa viết xong đi ngang qua, nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng, lắc đầu thở dài: "Phượng Minh Cốc này, sớm muộn gì cũng mang họ Tiêu..."
Bữa tiệc tối Giao thừa.
Trong gian nhà ấm áp, than lửa hồng rực, một bàn đầy mỹ vị tỏa hương thơm ngát. Mọi người quây quần ngồi xung quanh, nâng chén đổi ly, tiếng cười không ngớt. Ngay cả Thanh Phong vốn mặt lạnh như tiền cũng uống thêm hai chén.
Tiêu Minh Chiêu gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa đến bên môi Thẩm Nghiên Chi: "Chàng nếm thử xem, ta đặc biệt bảo nhà bếp pha nước sốt theo cách của Đông Lăng đấy."
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt, thuận theo đũa của nàng cắn một miếng, khóe môi khẽ nhếch lên: "Hơi ngọt."
"Sao lại thế được?" Tiêu Minh Chiêu không tin, cũng cắn thử một miếng ngay chỗ hắn vừa cắn, sau khi nếm kỹ liền chớp chớp mắt: "Rõ ràng là vừa miệng, còn ngon hơn lần trước ta làm." Nói rồi lại đưa miếng sườn đến miệng hắn, "Ăn thêm miếng nữa đi."
Thẩm Nghiên Chi nhìn vào ánh mắt mong chờ của nàng, yết hầu khẽ động. Hắn vốn không thích đồ ngọt, nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, vẫn từ từ mở miệng cắn xuống.
Tiêu Minh Chiêu thấy hắn ngoan ngoãn ăn thêm một miếng, đôi mắt lập tức cong thành vầng trăng khuyết: "Thế mới phải chứ." Nàng đưa tay véo véo cổ tay hắn, chau mày nói: "Mấy năm nay thân thể chàng không tốt, gầy đến mức xương xẩu cấn cả người, dạo gần đây ta khó khăn lắm mới nuôi chàng được chút da chút thịt..."
Phó Thần ngồi một bên xem mà không ngừng lắc đầu: "Chậc chậc, là ai đã nói với ta bản thân không thích đồ ngọt nhỉ? Thẩm Nghiên Chi, bây giờ ngươi đã chiều chuộng công chúa đến thế này, sau này thành thân rồi còn đến mức nào nữa?"
Hai chữ "thành thân" vừa thốt ra, đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu run lên, miếng sườn suýt chút nữa rơi xuống bàn.
"Hoảng hốt gì chứ?" Thẩm Nghiên Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, thuận thế nắm lấy tay nàng, ánh mắt dịu dàng.
Lúc này, Thục Cẩm ngồi bên cạnh Tiêu Minh Chiêu ghé vào tai nàng, "Công chúa thích kiểu áo cưới nào ạ?"
Ngay sau đó, Thanh Phong ở đối diện cũng bình tĩnh bồi thêm một nhát: "Chủ thượng, có thể tùy thời phân phó, danh sách sính lễ thuộc hạ có thể soạn xong trong một ngày."
Vành tai Tiêu Minh Chiêu đỏ bừng, "cạch" một tiếng đặt đũa xuống: "Ta... Ta đi xem chè ngọt ở nhà bếp sau..." Nói xong vội vàng rời khỏi bàn tiệc.
Trong sân, gió lạnh lướt qua, hoa mai rơi lả tả, tựa một trận tuyết hồng.
Tiêu Minh Chiêu bước nhanh đến dưới gốc cây, nhẹ nhàng thở ra một làn hơi trắng, đầu ngón tay vô thức vê vê cánh hoa.
Gió lạnh cuốn theo cánh mai lướt qua hành lang, nàng vừa đứng chưa được bao lâu, đã đột nhiên bị ai đó ôm lấy từ phía sau.
Mùi gỗ thông quen thuộc quyện với hơi lạnh ập đến, nàng theo bản năng nắm lấy bàn tay đang ôm ngang eo mình: "Sao chàng lại ra đây? Chàng không thể để bị lạnh được."
Thẩm Nghiên Chi tựa cằm lên vai nàng, hơi thở phả qua vành tai: "Đến để tặng quà."
"Hửm?"
Nàng còn chưa kịp phản ứng, trên cổ đột nhiên thấy lành lạnh, ngay sau đó là hơi ấm từ lồng ngực lan ra- Một mặt dây chuyền sen đôi tạc từ ngọc đỏ buông trước ngực áo, những cánh hoa xếp chồng lên nhau sống động như thật, chạm vào chỉ cảm thấy ấm áp.
"Đây là Noãn Ngọc Xích Huyết của Nam Chiếu?" Nàng kinh ngạc nhận ra, vật này một khi đeo lên, mùa đông không cần phải cầm lò sưởi tay nữa.
"Ừm." Thẩm Nghiên Chi giúp nàng buộc lại mặt dây chuyền.
Hắn đã chọn mảnh lớn nhất trong những mảnh vỡ, sửa lại thành mặt dây chuyền cho nàng.
Tiêu Minh Chiêu cúi đầu mân mê mặt dây chuyền, cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Thẩm Nghiên Chi giúp nàng sửa lại cổ áo, đầu ngón tay vô tình lướt qua xương quai xanh của nàng, "Vốn định tối nay lúc đón giao thừa mới đưa cho nàng..."
Nàng quay người lườm hắn: "Vật ấm áp như vậy, tại sao không giữ lại cho mình dùng?"
Thẩm Nghiên Chi ôm lấy nàng cười khẽ: "Bây giờ có cách sưởi ấm khác rồi."
"...Thẩm Nghiên Chi!" Vành tai nàng hơi đỏ, ra vẻ muốn đánh hắn.
Vút!
Một tiếng rít xé toạc không gian, phá vỡ cuộc trêu đùa của hai người. Ngay sau đó, một cơn mưa vàng rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm, soi sáng cả một vùng sơn cốc.
Tiêu Minh Chiêu quay đầu lại, thấy Thanh Phong và Trảm Uyên đang đứng ở cách đó không xa, tay cầm ống mồi lửa châm ngòi cho những ống pháo hoa mới.
Tàn lửa vút lên trời đêm, rồi hóa thành ngàn cây hoa bạc, rực rỡ chói mắt.
"Đẹp quá!" Trong mắt nàng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nàng vô thức bước về phía trước vài bước, ngẩng đầu ngắm nhìn màn đêm.
Thẩm Nghiên Chi bước theo, đứng bên cạnh nàng. Dưới ánh pháo hoa lúc sáng lúc tối, bóng của hai người giao nhau trên mặt đất, vô cùng xứng đôi.
Nàng quay đầu lại, thấy đường nét góc nghiêng của hắn được pháo hoa dát lên một lớp viền vàng, mày mắt như tranh vẽ, còn đẹp hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm.
"Thẩm Nghiên Chi," Nàng nhìn đến ngây người, đột nhiên khẽ nói, "Chàng đẹp thật đấy."
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ, nhưng không quay đầu lại: "Sao, bị mỹ sắc mê hoặc rồi à?" Hắn cố ý kéo dài giọng, "Xem ra điểm háo sắc của nhà họ Tiêu, quả nhiên là gia truyền."
Tiêu Minh Chiêu không giận, ngược lại còn tiến lên, vòng tay qua eo hắn, áp mặt vào lưng hắn: "Phải đó, cho nên chàng phải chịu trách nhiệm."
Gió đêm lướt qua, thổi bay lớp tuyết đọng trên cành. Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng quay người, ôm nàng vào lòng.
"Chiêu Chiêu," Giọng hắn trầm thấp, tựa như than thở cũng tựa như đang cười, "Cuộc đời ta như một dòng sông dài lạnh lẽo trong đêm trường, còn nàng…" Đầu ngón tay hắn lướt qua đóa mai rơi trên tóc nàng, "Là vầng thái dương rực rỡ duy nhất."
Nàng ngẩng đầu, nhìn sâu vào đáy mắt hắn: "Vậy chàng có muốn vầng thái dương này, năm năm tháng tháng đều sưởi ấm cho chàng không?"
Đúng lúc này, pháo hoa nổ rộ, soi sáng đôi mắt dịu dàng đong đầy ý cười của hắn.
"Muốn." Hắn cúi đầu, hôn lên giữa trán nàng, "Đây chính là điều ta muốn, năm năm tháng tháng."
Trong mắt Tiêu Minh Chiêu lóe lên một tia ranh mãnh: "Chỉ một miếng Noãn Ngọc và mấy đóa pháo hoa này thôi thì không đủ đâu."
Thẩm Nghiên Chi nhướng mày: "Còn muốn gì nữa?"
"Ta muốn cái gì chàng cũng cho sao?" Nàng chớp chớp mắt, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
Hắn cười khẽ, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng: "Cố gắng hết sức."
"Vậy…" Nàng đột nhiên chỉ lên trời đêm, "Ta muốn chàng hái những vì sao trên trời xuống, đặt trước mặt ta cho ta xem."
Thẩm Nghiên Chi ngước mắt nhìn về phía dải ngân hà, ra vẻ trầm tư: "Cái này... Đúng là có chút khó khăn."
"Ta biết ngay mà!" Nàng giả vờ tức giận, quay người định đi, lại bị hắn một tay giữ chặt cổ tay kéo lại vào lòng.
"Ta thử xem sao." Hắn vuốt đầu nàng cười nhẹ, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để hái sao xuống.

Bình Luận (0)
Comment