Đôi môi Mạch Sanh Tiêu cong lên ý cười, cố gắng nhịn xuống.
Cô đã được chứng kiến lời nói ác độc của người đàn ông, cũng không dừng lại ở một lần bị hắn chận đến nửa câu cũng nói không ra.
Khi Ân Lưu Khâm phát tán video kia tức là muốn tuyên bố với mọi người rằng hắn và Mạch Sanh Tiêu là quan hệ vợ chồng. Chỉ bằng điểm này, hắn liền mười phần sai, Sanh Tiêu lúc trước liều mạng muốn chạy trốn khỏi Duật Tôn, đều giãy giụa không thoát được sự thật con dấu của pháp luật, huống chi là mấy câu nói khống của hắn?
Duật Tôn nhếch miệng lên bốn mươi lăm độ, đôi mắt phượng hẹp dài che giấu sắc sảo bén nhọn, ánh mắt của hắn liếc về Ân Lưu Khâm đứng ở cửa, về sau câu dẫn ra cánh môi dường như đã cực lực duy trì gương mặt cao quý, nhưng có một ít tia cứng ngắc đã chạy không khỏi đôi mắt của Mạch Sanh Tiêu.
"Thì ra là có người đùa dai a. . . . . . .”
"Duật thiếu thực hạnh phúc, có thể cưới được một người vợ hiền lành như vậy.”
Đối mặt với bọn người a dua nịnh hót, người đàn ông cũng không quên chế nhạo: "Cậu dứt khoát như vậy, ứng với tựa đề video mà nói, bất quá nửa câu đầu này chỉ có tôi mới có thể khắc sâu nhận thức.”
"Tất nhiên đó là. . . . . . .”
"Duật thiếu có phúc.”
Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt trang điểm tinh xảo đỏ lên, đề tài này bày ở trước mặt mọi người, hắn cũng không ngại quá nhạy cảm.
Tay phải đang rủ xuống bên người Duật Tôn đột nhiên giương lên: "Người kia đứng ở cửa anh thấy rất quen, bà xã, gương mặt trong clip đó có phải là hắn hay không?”
Đám phóng viên tụ tập trước mặt như ngửi thấy mùi thuốc súng, đồng loạt hưng phấn quay đầu: "Không phải là người đó sao? Điiii. . . . .”
Bạn gái bên cạnh Ân Lưu Khâm là một minh tinh hạng ba, thấy nhiều phóng viên xông đến, sắc mặt cô ta khó nén mừng rỡ vì đây là cơ hội tạo tăm tiếng, đúng là ngàn năm có một. Cô ta ưỡn ngực thu eo, mặt mày mỉm cười, bộ lễ phục thấp đến không thể thấp hơn chỉ có thể che được nửa ngực, ánh mắt Ân Lưu Khâm lẫm liệt, sải bước muốn rời đi.
"Ân thiếu. . . . . .” Bạn gái lảo đảo, xong đời rồi, hình ảnh cao quý như vậy bị phá hỏng.
Các phóng viên vây lấy Ân Lưu Khâm: "Xin hỏi. . . . . . .”
Mới mở miệng liền nghe người đàn ông nổi giận quát lên: "Cúttt. . .”
Chủ nhân hội sở thấy có động tĩnh liền bước nhanh đến: "Mời các phóng viên bằng hữu đến đợi tại khu chờ đợi, đừng quấy nhiễu đến khách quý của tôi. . . . . Ân thiếu, mời vào bên trong.”
"Ân thiếu, xin hỏi nam chính trong video thật sự là anh sao? Hiện tại đã chứng thực cô gái kia là Duật thiếu phu nhân, trò khôi hài này phải thu xếp thế nào đây? Ân thiếu có tiện cho biết là anh không biết bị người ta ghép cảnh hay là cố ý cho người ghép cảnh?”
Đám đông chụp ảnh nháy đèn nhập nhoạng, chủ nhân hội sở thấy thế đành phải gọi bảo vệ tới.
Ân Lưu Khân che giấu tức giận, đứng ở trong đám người, ngụy trang rồi mà còn giống như rắn độc âm hiểm đang cười: "Video quay cảnh xác thực là nhà ta, trong đầu ta nhớ rõ là có chuyện như vậy. Về phần bị phát tán trên internet thì ta không biết. Ta từ trước đến nay khẩu vị rõ ràng, không thích người khác chơi đùa.”
Duật Tôn ôm lấy eo Mạch Sanh Tiêu, hướng đến đại sảnh.
"Chuyện này náo loạn lên không phải là biện pháp, tôi sợ. . . . . . . .”
Duật Tôn ngắt lời cô: "Sợ cái gì, càng mơ hồ không rõ, tính chân thật sẽ càng nhỏ. Ký giả tham dự vào nhốn nháo tự nhiên sẽ không có được kết quả gì.”
Mạch Sanh Tiêu bán tính bán nghi, mới đi được hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng của một phóng viên hỏi: "Nếu như chúng tôi không nhìn lầm thì bạn gái đêm nay của Ân thiếu là Nhan Tĩnh sao?”
Cô gái bên cạnh nghe vậy liền ngẩng đầu ưỡn ngực, cô ta có vóc người khiêu gợi, làm thế nào không ngừng hấp dẫn ánh mắt của những người khác đây: "Chính là tôi.”
"Ân thiếu, ngài nói ngài không thích người khác chơi đùa nhưng theo tin tức chúng tôi được biết thì Nhan Tĩnh tháng trước còn bị vướng vào gièm pha trong việc đại gia bao dưỡng, ngài giải thích thế nào.”
Ân Lưu Khâm không khách khí chút nào đẩy tay Nhan Tĩnh ra: "Ta không quen cô ta, lúc vào cửa mới thấy lần đầu tiên.”
"Không, Ân thiếu. . .”
Rất nhiều bảo vệ đi đến, bảo vệ Ân Lưu Khâm đi vào phòng khách. Nhan Tĩnh bị phóng viên vây quanh, sợ hãi không thoát thân ra được.
Duật Tôn cùng Mạch Sanh Tiêu cùng nhau nhập tọa, Ân Lưu Khâm cũng bỏ qua phóng viên đi vào trong sảnh, hai tay hắn giao nhau, ánh mắt xuyên qua người khác nhìn về phía Duật Tôn.
Người đàn ông chạm đến tầm mắt của hắn, vết thương nơi bả vai đang khép lại dường như bị một đôi tay xé rách mạnh mẽ, hắn đau âm thầm thở ra.
Nhìn thoáng qua, Duật Tôn liền cảm thấy người đàn ông này không đơn giản.
Đôi mắt Ân Lưu Khâm cũng như hắn, giống như ánh sáng có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chiếu vào được. Nếu như không phải có thâm thù tận xương thì chính là từ nhỏ đã sống quá lâu trong u tối.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng Ân Lưu Khâm chạm nhau. Đáy đầm đầy khói mù của người đàn ông trong nháy mắt được rót vào một dòng nước ấm, hắn lại che giấu vô cùng tốt, lại nhìn đi nơi khác.
Sanh Tiêu thở ra: "Thật chặt.”
"Cái gì căng đẹp?” Người đàn ông bên cạnh tiến đến vành tai của cô, giọng nói để lộ ra sự mập mờ không chuyển đi được.
Mạch Sanh Tiêu nghiêm mặt lại: "Lễ phục, sau lưng siết chặt làm tôi khó chịu.”
Bàn tay Duật Tôn dán vào thắt lưng của Sanh Tiêu: "Chỗ này nhỏ là anh đo, lễ phục có thể thoải mái mặc như đồ thường sao? Muốn làm đẹp người tất nhiên phải chịu khổ một chút.”
"Anh đo khi nào mà chật vậy?” Mạch Sanh Tiêu không có ấn tượng.
"Tay của anh chính là cây thước tốt nhất.”
Sanh Tiêu mặt đỏ lên, cùng với hai bên tai đều nóng bừng, bờ môi cô cười nhẹ: "Vậy anh đo sai rồi.”
Duật Tôn bật cười, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, trông thấy bên môi người đàn ông nhẹ giấu lúm đồng tiền, bộ dáng hắn ôn nhuận như ngọc, càng lộ ra vẻ tài tử tà mị.
"Tôi hơi đói.”
"Anh dẫn em đi đến khu tiệc buffet.”
Mạch Sanh Tiêu đứng lên, chủ nhân hội sở mang theo con trai nhà mình mới du học trở về muốn tới mời rượu, Duật Tôn ra hiệu cho Sanh Tiêu đi trước vì cô đói bụng.
Mạch Sanh Tiêu cầm một cái đĩa, gắp lên hai khối Tiramisu, cô đói lợi hại, vừa mới hé miệng ăn một miếng đã thấy Ân Lưu Khâm cầm ly rượu đỏ đứng ở đối diện mình. Sanh Tiêu trợn mắt nhìn, phối hợp nhai thức ăn.
"Tướng ăn thật khó nhìn.” Người đàn ông không chút lưu tình mà chê bai.
"Tôi cho anh nhìn sao?” Mạch Sanh Tiêu cầm lấy nước trái cây bên cạnh rót ra một ít: "Tôi nhìn thấy anh còn không muốn ăn đây.”
Duật Tôn lúc này bận xã giao, ở hội sở bốn phía đều có tia hồng ngoại thăm dò bảo vệ, không cần lo lắng gặp chuyện không may.
"Qua cầu rút ván.”
Mạch Sanh Tiêu ăn xong một khối, dạ dày thoải mái không ít, không có vô ích như vậy: "Ân Lưu Khâm, anh ăn no rồi không tiêu sao? Chuyện Duật Tôn anh không giúp đỡ thì thôi đi, còn đem video quay tôi phát tán trên mạng, anh thật là đủ ngây thơ rồi đấy.”
"À, ta chỉ muốn cho người ta cùng thưởng thức thôi.”
"Anh đây xem như là công khai khiêu khích sao? Phải nói là anh hướng về phía tôi thì tôi còn tự biết được. Theo lý thuyết thì anh cùng Duật Tôn chưa từng lui tới, càng không có khả năng kết thù kết oán. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu chưa nói hết lời phải cứng rắn nuốt trở về, đáy mắt Ân Lưu Khâm thoáng qua tàn ác cùng màu máu lộ ra trong con ngươi sâu không thấy đáy. Lúc Sanh Tiêu muốn chăm chú nhìn kỹ thì hắn đã đưa ánh mắt đi nơi khác.
Thù của hắn và Duật Tôn, nhất định phải một mất một còn mới có thể tiêu tan.
Mạch Sanh Tiêu gắp mấy món thích ăn, xoay người muốn rời đi.
"Mạch Sanh Tiêu.”
Sanh Tiêu nghe được tiếng gọi nên dừng bước.
"Công trường bên kia, cô còn có thể đi không?”
"Không biết.”
"Ta hy vọng cô đi, nếu không, ta sẽ khởi tố Hào Nhuận.”
Mạch Sanh Tiêu xoay người lại đối mặt với Ân Lưu Khâm: "Anh uy hiếp tôi?”
"Không phải.” Ân Lưu Khâm ánh mắt nhu hòa, chỉ có khi nhắc tới mẹ của hắn, người đàn ông mới có thể lộ ra loại thần thái này: "Tích Phong Uyển là vì mẹ của ta mà kiến tạo, ta cần hỗ trợ của cô, không muốn đổi người khác. Ta muốn để cho mẹ ta nhanh chóng nhìn thấy, nhanh chóng tỉnh lại.”
Mạch Sanh Tiêu vị ngọt trong miệng còn chưa tản đi, lại bị một loại cảm giác khổ sợ trong lòng thay thế. Tâm tình của Ân Lưu Khâm cô hiểu được, mặc dù mẹ hắn biến thành người thực vật nhưng dầu gì cũng còn có hy vọng tỉnh lại. Dù cho không thể thực hiện được cũng có thể ngày ngày gặp mặt, Sanh Tiêu nén giấu lệ trong khóe mắt: "Để tôi xem tình hình thế nào đã.”
Cô rời đi như chạy trốn, không nghĩ đến ba mẹ nữa, không nghĩ đến trận hỏa hoạn kia nữa.
Mạch Sanh Tiêu trở lại chỗ ngồi cũ, ăn vài miếng thấy nhạt như nước ốc. Duật Tôn đứng ở đằng xa như đang xã giao, viền mắt Sanh Tiêu không khỏi phiếm hồng. Càng không muốn nỗi niềm bị Ân Lưu Khâm khơi gợi lên càng nặng nề. Mạch Sanh Tiêu che miệng, chóp mũi chua xót khó kiềm chế được.
Sanh Tiêu ép mình chịu đựng, cô cầm lấy túi xách, Duật Tôn thấy cô đi tới liền vươn tay: "Ăn no rồi?”
Mạch Sanh Tiêu trở lại cầm lấy ngón tay thon dài của người đàn ông, lòng bàn bay chạm nhau, ấm đến tận trong lòng: "Tôi muốn trở về.”
Duật Tôn dừng lại một chút, cũng không nói gì.
"Duật phu nhân, dạ tiệc còn chưa bắt đầu, nếu không đợi thêm một chút nữa?”
Duật Tôn rũ rèm mắt xuống, nhìn thấy ánh mắt ướt át của cô, hắn để xuống chén rượu trong tay: "Thật ngại, chúng tôi cáo từ trước.”
Duật Tôn không để ý tới lời mời của chủ nhân nữa, cầm lấy tay Mạch Sanh Tiêu sải bước rời đi. Sanh Tiêu cũng cực kỳ gấp gáp, đi đến chỗ đậu xe trước đài phun nước, Duật Tôn lúc này mới lấy hai tay bưng lấy mặt Mạch Sanh Tiêu: "Ai chọc giận em rồi?”
Sanh Tiêu lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi xuống, khóc không cách nào đè nén được.
"Làm sao vậy?”
"Tôi nhớ ba mẹ. . . . . .”
Duật Tôn đôi mắt tối sầm lại, tay trái ôm lấy Mạch Sanh Tiêu, tay phải cong lên ngón tay nhẹ gõ vào cửa sổ xe: "Cộp cộp. . .”
Tài xế bên trong không nghĩ tới yến hội sẽ kết thúc sớm như vậy, vội vàng nơm nớp lo sợ xuống xe: "Thực xin lỗi Duật thiếu, tôi ngủ quên mất.”
"Đưa chìa khóe xe cho tôi, cậu thuê xe trở về đi.”
"Vâng.”
Duật Tôn tiếp nhận chìa khóa xe: "Nào, lên xe đi.”
Mạch S
anh Tiêu ngồi vào ghế lái phụ: "Tay của anh có thể lái xe được không?”
"Không có gì đáng ngại.” Duật Tôn khởi động xe, đường cong của chiếc Bentley Arnage728 màu vàng kim lau gió đêm chậm rãi lái đi.
Người đàn ông lái xe rất chậm, Mạch Sanh Tiêu rút khăn giấy lau sạch nước mắt: "Bỗng nhiên cảm xúc nhớ nhung dâng lên.”
Duật Tôn mở một bài nhạc rồi đem xe dừng ở ven đường: "Bụng chắc chắc là chưa ăn no phải không? Đưa em đi ăn cái gì nhé.”
"Về nhà đi, tôi nhớ Bôn Bôn.”
"Em chờ anh một chút.” Duật Tôn đẩy cửa xe đi xuống, ở ven đường có quán hàng ăn gia đình, hắn rất nhanh mua hai hộp trở lại.
Mạch Sanh Tiêu điều chỉnh tốt tâm tình, nghe thấy được hương thơm, mười ngón tay động đậy. Cô tiếp nhận đôi đũa, mở ra là một hộp, không thể chờ đợi được mà ăn một miếng: "A. . .”
Đầu lưỡi bị phỏng đến chết lặng.
Mạch Sanh Tiêu nhăn chân mày: "Đã lâu chưa ăn, thiếu chút nữa sẽ quên bị phỏng miệng.”
Cô le lưỡi ra, giống như đang xoa dịu đau đớn. Duật Tôn nhìn ở trong mắt, đôi mắt đen càng u ám, hắn hô hấp căng thẳng, nơi nào đó đã bộc phát lửa nóng dục vọng.
Mạch Sanh Tiêu cái miệng nhỏ thổi hơi, lúc này mới nếm thấy là ăn được: "Ô, ăn ngon thật, muốn chết đói.”
Cô ngay luôn vài miếng, nhìn lại tầm mắt không hề chớp của người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm: "Anh nhìn cái gì?”
"Sanh Tiêu, anh buổi tối cũng chưa ăn cái gì.”
Mạch Sanh Tiêu mặt mày nhẹ cúi xuống: "Được rồi, thưởng cho anh một miếng.” Sanh Tiêu gắp lên một miếng sinh tiên, đưa đến bên miệng Duật Tôn.
Người đàn ông cũng không hé miệng: "Anh sợ bị phỏng đầu lưỡi.”
"Anh cẩn thận một chút thì không sao.”
"Em giúp anh hút nước bên trong ra.”
". . . . . . .” Không gian trong xe trong nháy mắt có vẻ chật chội, không khí mập mờ không rõ: "Chính anh sẽ không sao.”
"Nhanh lên, muốn bỏ đói anh à.”
Mạch Sanh Tiêu quẫn bách, đành phải cắn miếng sinh tiên ra, nước canh nóng hổi chảy vào miệng, cô buông ra, gắp lên miếng sinh tiên đưa tới bên miệng Duật Tôn lần nữa. Người đàn ông không chút khách khí cắn lấy, tướng ăn vẫn không quên duy trì ưu nhã: "Thêm một miếng nữa.”
Mạch Sanh Tiêu lại gắp cho hắn một miếng.
Tầm mắt nóng rực của Duật Tôn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Mạch Sanh Tiêu, không hề dời đi, khóe miệng như cười như không giương cao lên.
Cho đến khi ăn xong hai hộp sinh tiên, Duật Tôn lấy khăn ướt cho Mạch Sanh Tiêu lau miệng sạch sẽ, cô xuống xe vứt bỏ cái hộp rồi trở lại trong xe: "Đi thôi.”
Người đàn ông đưa tay ra, ấn vào nút bấm, kính chắn gió của xe trong nháy mắt biến hóa, cả xe hình thành một không gian kín, Mạch Sanh Tiêu giác ngộ ra: "Anh. . . . . . .”
Bàn tay Duật Tôn nắm ở bên eo Mạch Sanh Tiêu, tay kia ôm lấy chân của cô, nhẹ nhấc lên, Sanh tiêu bị buộc dang chân ở thắt lưng hắn. Bởi vì mặc lễ phục nên động tác của cô có chỗ hạn chế, hai tay Duật Tôn theo đầu gối của cô mà đẩy lên trên, làn váy bị vén đến eo, cặp chân thoát khỏi cản trở, chia ra ở hai bên người đàn ông.
"Anh thả tôi ra, đây là phố xá sầm uất! " Mạch Sanh Tiêu kinh hô.
"Anh đã che kín lại rồi.”
Lòng bàn tay Duật Tôn vuốt lên chân Sanh Tiêu, cảm xúc mềm nhẵn nhụi khiến cho hắn vốn căng thẳng dục vọng muốn nổi điên. Bên trong lễ phục Mạch Sanh Tiêu chỉ mặc nội y đơn giản, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến cô vô thức chỉ muốn khép chân lại.
Duật Tôn thở dốc trên cổ cô khẽ hôn, bàn tay vươn vào bên trong lễ phục của cô nhiều lần xoa nắn, Mạch Sanh Tiêu cắn môi rên lên. Duật Tôn ngẩng đầu, cùng cô kịch liệt ôm hôn. Sanh Tiêu dán chặt vào bộ ngực hắn, phát hiện cơ ngực của người đàn ông rất rắn chắc, mỗi khối da thịt đều phấn khích bành trướng. Duật Tôn thật vất vả mới buông cô ra, Mạch Sanh Tiêu không còn cách nào khác, gấp rút nhắm mắt lại gối lên vai của hắn.
Bàn tay người đàn ông khắp nơi châm ngòi thổi lửa, da thịt non mịn của mạch Sanh Tiêu bị để lại dấu bàn tay đỏ ửng. Duật Tôn hô hấp gấp gáp, tiếng nói bị ách lại: "Sanh Tiêu. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu không có đáp lại.
Duật Tôn quay đầu nhìn, thấy cô đã nhắm mắt, làm như đang ngủ say.
Hắn hiểu là hoàn cảnh này làm sao có thể ngủ. Duật Tôn cũng nhìn ra là Sanh Tiêu giả bộ ngủ.
Hắn thu lại bàn tay đang bồi hồi trước ngực cô, chuyển thành ôm chặt eo của mạch Sanh Tiêu. Người đàn ông dùng sức đem hạ trọng tâm của cô thấp xuống, giống như đang cật lực ẩn nhẫn. Khoảng chừng mười phút sau, hắn mới thở ra một hơi, bàn tay vỗ vỗ lên mặt Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, dậy đi, chúng ta trở về.”
Mạch Sanh Tiêu mở ra tầm mắt mông lung, hận không thể chôn đầu ở trước ngực: "Ồ.”
Cô thấy áo sơ mi trước ngực người đàn ông bị dán chặt vì mồ hôi thấm ướt.
Mạch Sanh Tiêu cẩn thận trở lại chỗ ngồi ban đầu, vừa rồi không quan tâm ngó ngàng, cánh tay Duật Tôn bị động vào, lúc này mới cảm thấy đau.
"Em động vào.”
Tay Sanh Tiêu muốn chốt lại dây an toàn thì rụt về: "Miệng vết thương đau không?”
"Tất cả đều đau.”
Hắn sớm muộn cũng bị nội thương.
Trở lại Ngự Cảnh Viên, Trần tỷ đang dạy cho Bôn Bôn tập di, Sanh Tiêu đi lên lầu hai thay quần áo ở nhà rồi đi xuống. Cô khom lưng ôm lấy Bôn Bôn: "Bôn Bôn, kêu mẹ. . . . . . .”
Bôn Bôn không rảnh mà để ý tới.
Duật Tôn đưa tay tiếp nhận lấy con trai, trong mắt tràn đầy yêu thương.
*************
Mạch Sanh Tiêu ở Ngự Cảnh Viên, vài ngày rảnh có đi ra ngoài, chuyện công trường đã được giải quyết, cuối cùng không có người đến làm loạn nữa. Cô nhận được điện thoại của Vương tỷ, nói là quản lý của công ty muốn Vương tỷ bày tỏ thành ý, hy vọng cô có thể tiếp tục chịu trách nhiệm công trình này.
Mạch Sanh Tiêu không thích bỏ dở nửa chừng, chủ yếu là vì thiếu Vương tỷ nhân tình. Sanh Tiêu đã nói rõ ở trong điện thoại là sau này không muốn ai đón nhận hợp đồng cho mình, cô nói với Vương tỷ là muốn dành nhiều thời gian cho Bôn Bôn hơn nữa.
Duật Tôn nghe vậy lại không chịu đáp ứng: "Ân Lưu Khâm kia, không cho phép lại đến.”
"Tôi là đi công trường, không đi vào nhà hắn.”
"Không yên tâm người đàn ông kia, một tên háo sắc.”
Mạch Sanh Tiêu cố nén vui vẻ: "Đàn ông không phải đều như vậy sao?”
Thái độ Duật tôn vẫn cường ngạnh: "Không được! "
"Tôi nhớ được trước đây anh có nói, tôi trực tiếp nhận hợp đồng quá mệt mỏi, tôi cũng đã suy nghĩ qua, đúng như vậy.” Mạch Sanh Tiêu bỏ dép ra, đầu gối quỳ lên trên mặt chăn, hai tay nắm thành quyền giống như muốn đấm lưng cho hắn: "Chờ chuyện biệt thự này qua, tôi muốn học hỏi thêm, mỗi ngày chỉ đi nửa ngày, nửa ngày còn lại chăm sóc cho Bôn Bôn, công ty ai còn có thể tạo điều kiện như thế. . . . . . .”
Mọi góc cạnh hấp dẫn của cánh môi Duật Tôn đều câu dẫn ra.
"Một chuyện nhỏ như vậy, đến lúc đó, tại phòng làm việc của anh sẽ an bài cho em một băng ghế.”
"Cắt! "
Duật Tôn nhân thể ôm eo Mạch Sanh Tiêu, đè cô xuống chiếc giường mềm mại. Duật Tôn nâng tay phải của Sanh Tiêu lên, đôi mắt đen thâm thúy đột nhiên trở nên kín như bưng: "Đáp ứng anh, nếu như ngày nào đó anh hạn chế em ra khỏi cửa thì cũng đừng buồn, anh phải bảo vệ em và con.”
Hắn biết rõ khát vọng của Sanh Tiêu là tự do, cho nên không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn vẫn cho cô đi ra cửa, việc hắn bảo đảm an toàn cho cô là điều kiện tiên quyết.
"Vì sao?” Mạch Sanh Tiêu hỏi.
"Làm gì có nhiều thứ vì sao như vậy.” Hắn học giọng điệu trả lời của cô giống như lúc trả lời vấn đề cấm dục ba tháng.
Mạch Sanh Tiêu bướng bỉnh: "Này.”
*************
Sanh Tiêu mang theo bản vẽ đi vào Tích Phong Uyển đang kiến tạo, đây là Ân Lưu Khâm lấy được, về phần có thâm ý gì hay không thì Mạch Sanh Tiêu không biết được.
Cô rất may mắn, không có gặp Ân Lưu Khâm ở đây.
Mạch Sanh Tiêu lấy nón bảo hộ ra, sửa soạn lại đầu tóc, chuẩn bị về nhà.
Khi đi qua nhà Ân Lưu Khâm, Sanh Tiêu bước nhanh muốn rời đi nhưng không ngờ tầm mắt thấy qua một cảnh kinh người.
Trong hoa viên to như vậy, ánh mắt trời chiếu bên bể bơi lấp lánh, xe lăn đặt ở ven đường người phụ nữ mặc chiếc váy dài cao cấp đích thực, đầu tóc búi cao lên, bảo mẫu bên cạnh múc một muỗng nước đưa tới trên môi của bà ấy: "Ngươi ngược lại uống không, uống cho ta! "
Người phụ nữ này có thể còn sống đã là kỳ tích, bà ấy có thể uống nước như cần nhẫn nại mà đút một chút, bảo mẫu nổi giận nhấc chân lên đá vào xe lăn: "Ta còn rất nhiều việc đây, chết khát đáng đời ngươi! " Bảo mẫu một tay giữ lấy cằm của bà, tay kia cầm cái ly hướng vào miệng bà ấy mà rót vào.
Ân Lưu Khâm dĩ nhiên không có ở nhà, ngoài vườn cũng không có camera, nếu không bảo mẫu làm sao dám cả gan làm loạn như thế.
Mạch Sanh Tiêu giận dễ sợ: "Bà dừng tay! "
Cô sải bước qua con đường nhỏ, đi đến trước mặt bảo mẫu: "Để bà chăm sóc, không phải là cho bà hành hạ.”
"Làm sao cô lại trở lại đây?”
Mạch sanh Tiêu từ trong tay bà ta cầm lấy ly nước: "Người đang làm, trời đang nhìn, làm việc để không phụ lòng lương tâm của mình.”
"Cô tính làm gì vậy, dựa vào cái gì mà dạy dỗ ta?”
"Có tin là tôi gọi điện thoại cho Ân Lưu Khâm ngay lập tức không?”
Bảo mẫu nuốt xuống một hơi: "Tôi, tôi cũng là nóng lòng, ngày thường cũng có người khác chăm sóc bà ấy, trùng hợp hôm nay cô ấy không có ở đây, tôi sợ còn không kịp chuẩn bị cơm trưa.”
Mạch Sanh Tiêu kéo cái ghế bên cạnh ra: "Nhưng bà cũng không nên làm như vậy, thôi, có tôi ở đây rồi.”
Bảo mẫu cúi thấp đầu, xoay người rời đi.
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy cái muỗng tong ly nước, nhẹ múc một muỗng đưa đến bên miệng người phụ nữ: "Nào, uống miếng nước đi.”
Chẳng biết tại sao, Sanh Tiêu mỗi lần trông thấy bà ấy thì sẽ nhớ tới Bôn Bôn. Mạch Sanh Tiêu cũng tin tưởng, bà ấy cứ việc không phản ứng như ai đối tốt với bà, bà đều biết được rõ ràng.
Người như vậy, càng cần phải quan tâm cùng kiên nhẫn.
Ân Lưu Khâm nhận được điện thoại đã vội vã trở về. Bên trong hoa viên mặc dù không có camera nhưng con mắt núp trong bóng tối không ít.
Hắn còn chưa kịp đem xe vào gara, sải bước đi vào cửa, băng qua một vườn hoa đầy màu sắc, hắn nhìn thấy bóng lưng của Mạch Sanh Tiêu.
Ân Lưu Khâm dừng lại, không có đi vào ngay.
Sanh Tiêu cẩn thận cho người phụ nữ uống nước, cô cầm lấy khăn lông trên bàn lau miệng cho bà, cổ áo đã ướt một vòng, Mạch Sanh Tiêu lại rút khăn giấy thấm cho bà ấy.
Ân Lưu Khâm khoanh hai tay ở trước ngực, khuôn mặt hung ác nham hi
ểm của hắn từ từ sáng sủa, trong lúc vô tình đã kéo ra ý thoáng cười.
Hắn phát hiện rằng từ sau khi biết Mạch Sanh Tiêu, hắn đã không bài xích nở nụ cười.
Nên lúc vui vẻ liền vui vẻ, lúc muốn cười thì cong miệng lên, không có quá khó.
Mạch Sanh Tiêu kiên nhẫn giúp người phụ nữ lau tay: "Tốt lắm, bằng không đã ướt nhẹp rồi, giờ đã thoải mái.”
Ân Lưu Khâm không muốn đánh vỡ thời khắc ninh mật ngày, hắn yên lặng đứng ở bên cạnh một lát, lúc này mới bước đi nhẹ nhàng đến.
Sanh Tiêu quay đầu lại, Ân Lưu Khâm dừng chân, vẻ mặt có chút tức cười: "Không nghĩ tới tai cô lại thính như vậy.” Hắn khôi phục bộ dáng trước đây, ngồi xuống phía đối diện Mạch Sanh Tiêu.
Ân Lưu Khâm cầm lấy tay người phụ nữ, ánh mắt liếc qua cổ áo bị thấm ướt của bà.
"Ân thiếu, ngài đã về, mời uống nước.” Bảo mẫu nhất mực cung kinh đưa tới một ly nước.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài liếc bà ta một cái, chỉ vẻn vẹn một ánh nhìn này đã khiến bảo mẫu thốt nhiên kinh hãi, bị hù dọa hồn bay phách tán. Ân Lưu Khâm phất phất tay: "Làm nhiều món ăn ngon, ta mời vị khách này ở lại ăn cơm.”
"Không cần, tôi còn có việc gấp.” Mạch Sanh Tiêu nói xong thì xách lấy túi xách.
"Sợ ta sẽ đem video lên web phải không?” Ân Lưu Khâm ra hiệu cho bảo mẫu rời đi trước, món nợ này ngay trước mặt Mạch Sanh Tiêu vẫn không thể tính.
"Anh có chuyện gì mà không làm được vậy?”
Ân Lưu Khâm thưởng thức Mạch Sanh Tiêu không già mồm: "Thiệt là, cũng không sợ đắc tội với người khác.” Đầu ngón tay của hắn vuốt phẳng trên mu bàn tay của người phụ nữ: "Nhìn tay của mẹ ta.”
"Làm sao vậy?”
"Bà yêu việc đánh đàn dương cầm.” Ân Lưu Khâm nghiêng đầu nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu: "Cô có biết đàn không?”
Trong ngực Sanh Tiêu cứng lại, ánh mắt dừng lại trên tay của người phụ nữ: "Không biết.”
Ân Lưu Khâm khẽ nhíu chân mày, dựa theo kết quả điều tra, Mạch Sanh Tiêu đã từng là sinh viên tài cao của học viện âm nhạc Hoa Nhân.
"Thật đáng tiếc.”
Sanh Tiêu mím chặt môi, không đáp lại.
"Qua nhiều năm như vậy, ta mỗi ngày đều kiên trì đánh đàn cho bà nghe. Ta hy vọng, một ngày nào đó tại lúc ta đánh đàn, có thể nghe được tiếng vỗ tay của mẹ.”
Mạch Sanh Tiêu không khỏi xúc động, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.
"Cô ngồi lại ở đây, ta đi đánh đàn, cô ở bên cạnh bà ấy.”
Sanh Tiêu còn chưa kịp cự tuyệt, Ân Lưu Khâm đã hưng trí bừng bừng đứng dậy đi vào trong nhà.
Trong phòng khách, rất nhanh truyền đến tiếng đàn, bàn tay Mạch Sanh Tiêu chống cằm, cổ tay phải đeo vòng tay của Duật Tôn từng đưa cho cô, Sanh Tiêu đã dám đối mặt nhưng phụ nữ trời sinh thích đẹp, không muốn để hai vết sẹo xấu xí kia để người ta nhìn thất.
Ân Lưu Khâm đàn ra khúc nhạc đối với Mạch Sanh Tiêu mà nói thì hết sức quen thuộc, cô nhẹ giọng hát theo, ánh mắt tùy ý nhìn vào người phụ nữ bên cạnh.
Sanh Tiêu hát vài câu, âm thanh trong miệng từ từ nhỏ dần, đôi mắt to của cô trợn tròn, đột nhiên đứng dậy hướng về phía phòng khách mà gọi to: "Ân Lưu Khâm, đi ra, mau ra đây. . .”
Bên trong tiếng đàn vẫn như cũ, Mạch Sanh Tiêu cúi xuống, cô không nhìn lầm, khóe miệng của người phụ nữ khẽ động, là đang mỉm cười.
Sanh Tiêu lấy điện thoại di động ở trong túi xách ra, vừa hướng vào phía phòng khách la lên: "Ân Lưu Khâm, mẹ anh khả năng đã tỉnh! "
Người phụ nữ khóe miệng mỉm cười, trong mắt còn nước mắt lăn xuống, Mạch Sanh Tiêu sợ Ân Lưu Khâm bỏ lỡ nên cô lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp hình.
Lúc ấn phím thì đồng thời Ân Lưu Khâm sải bước chạy ra khỏi phòng khách, bàn tay đoạt lấy điện thoại trong tay Mạch Sanh Tiêu, đập mạnh xuống mặt đất: "Ai bảo cô chụp hình? Ai cho phép cô làm như vậy?”
Điện thoại di động vỡ toang thành từng mảnh.
Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, tiện đà phản ứng lại: ""Ân Lưu Khâm, tôi chụp hình chỉ là muốn cho anh xem, mẹ anh vừa mới nghe đến tiếng đàn đã nở nụ cười, anh có bệnh à! "
Ân Lưu Khâm hai mắt đỏ ngầu, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ, vệt nước mắt của bà chưa khô nhưng dấu vết khóe miệng đã thu hồi lại.
Mạch Sanh Tiêu nhặt thẻ điện thoại lên, điện thoại bị bung ra thành từng bộ phận, xem ra là sửa không được.
Ân Lưu Khâm bán tín bán nghi đứng dậy: "Mẹ ta thật sự có phản ứng?”
Sanh Tiêu nắm tay lại, băng qua bên cạnh người đàn ông đi lấy túi xách, Ân Lưu Khâm thấy thế, giữ lại cổ tay của Mạch Sanh Tiêu: "Đừng nóng giận, cô không phải là chụp hình sao? Cho ta xem một chút.”
Sanh Tiêu hất tay của hắn ra: "Tôi còn chưa kịp ấn phím, điện thoại đã bị anh đập phá.”
Ân Lưu Khâm ý thức được phản ứng của hắn có chút quá đáng: "Ta ngày mai sẽ cùng cô đi mua cái mới, thực xin lỗi.”
Mạch Sanh Tiêu hạ giọng xuống: "Thôi.” Cô bước chân lên muốn đi, Sanh Tiêu mở ra bàn tay đưa tới trước mặt người đàn ông: "Có phải còn cần kiểm tra rồi tôi mới có thể rời đi không?”
Ân Lưu Khâm sắc mặt lộ ra lúng túng: "Sanh Tiêu. . . . .”
"Hẹn gặp lại.” Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài vài bước: "Mẹ anh xác thực là có phản ứng, tôi tin tưởng cứ kiên trì bền bỉ thì bà sẽ hồi tỉnh.”
Ân Lưu Khâm nhìn theo bóng lưng Sanh Tiêu đi ra, không tìm được lý do gì để giữ lại.
Mạch Sanh Tiêu tự nhận xúi quẩy, đành phải một lần nữa bỏ tiền mua điện thoại mới.
Cô bỏ điện thoại vào túi xách, mua thì nên đi cùng với Duật Tôn, đối với phương diện này, cô không thể không tin tưởng con mắt của đàn ông.
***************
Mạch Sanh Tiêu trở về Ngực Cảnh Viên, mấy ngày nay sẽ không đến công trường nữa.
Trần tỷ ôm lấy Bôn Bôn chơi ở phòng khách, Bôn Bôn ngẫu nhiên làm xấu, Mạch Sanh Tiêu vội vàng dùng điện thoại chụp hình lại. Cô đi vào phòng ngủ thấy Duật Tôn đang ngồi ở trên ghế sô pha xem báo chí. Mạch Sanh Tiêu lấy điện thoại ra đưa cho hắn: "Bên trong có hình của Bôn Bôn, hôm nay chụp hình đặc biệt đáng yêu.”
"Thật không?” Người đàn ông đưa tay ra đón lấy.
Mạch Sanh Tiêu khom lưng dọn dẹp bàn trà.
Duật Tôn mở ra album ảnh, ảnh chụp xếp theo thứ tự thời gian, đôi môi lương bạc của người đàn ông câu dẫn ra: "Bôn Bôn lớn lên giống anh.”
"Con trai của anh không giống anh thì giống ai đây?”
Duật Tôn khóe mắt tùy ý: "Càng ngày càng đẹp trai.”
Mạch Sanh Tiêu mỉm cười: "Tất nhiên, cũng cần nhìn một chút mẹ của nó là ai nha.”
Ngón tay người đàn ông nhấn thêm một cái, đột nhiên tản đi bộ mặt ôn nhuận vui vẻ ấm áp. Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn trợn to, ngũ quan đẹp đẽ hầu như nhăn nhó lại một chỗ, cả khuôn mặt như bao phủ một loại giá rét ở trong ngục thất, Sanh Tiêu dừng lại động tác trong tay: "Tôn?”
Duật Tôn không có phản ứng gì.
Mạch Sanh Tiêu nhận ra được sự không thích hợp: "Tôn, anh làm sao vậy?”
Duật Tôn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trước kia, bây giờ đã bị một màu đỏ như máu che kín. Mạch Sanh Tiêu dường như có thể cảm thấy một mùi máu tanh bị xé rách, cô cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua Duật Tôn trong bộ dáng này. Ngay cả khi trước đây cô cùng Đào Thần bỏ trốn, hắn bắt bớ quay trở về thì nhìn cũng không như vậy.
Duật Tôn mấy ngày này đối với cô tốt vô cùng, làm cho Mạch Sanh Tiêu hầu như quên mất bản tính của người đàn ông. Trong mắt cô lộ ra kinh hãi, bộ dáng lần này của Duật Tôn liền giống như một ác ma say ngủ, lại không hề báo trước mà thốt nhiên thức tỉnh!
Mạch Sanh Tiêu ngồi vào bên cạnh người đàn ông, hai tay vội vàng cầm lấy tay của Duật Tôn: "Tôn, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Yết hầu người đàn ông nhẹ cuộn lên, tiếng nghiến răng rung động, năm ngón tay của hắn nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát ra!
Mạch Sanh Tiêu đưa tay qua, phát hiện cánh tay người đàn ông cứng ngắc, toàn thân da thịt khẩn trương, như lâm vào đại chiến.
Vừa rồi xem hình còn rất vui vẻ, như thế nào mà đột nhiên biến thành như vậy?
Sanh Tiêu ý thức được vấn đề nằm ở trong điện thoại di động.
Cô dùng sức gỡ ngón tay của Duật Tôn ra, tầm mắt nhìn thẳng vào màn hình.
Mạch Sanh Tiêu cả kinh, bên trong là ảnh chụp của cô ở trong nhà Ân Lưu Khâm, lúc ấy Mạch Sanh Tiêu mới chạm vào nút chụp, nhưng đồng thời điện thoại cũng bị người đàn ông đập hư, cô không nghĩ tới nó sẽ tự động lưu vào trong album ảnh.
Sanh Tiêu vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Tôn, anh nói gì đi.”
Tiếng nói của hắn khàn khàn, hai tay đặt ở đầu gối thành quyền, đường gân xanh đen nổi lên bạo liệt: "Em từ đâu có được bức hình?”
Mạch Sanh Tiêu thở ra, cho rằng Duật Tôn là giận việc cô bước vào nhà của Ân Lưu Khâm: "Tôi đi công trường, vừa vặn đi ngang qua, tôi chưa có vào đại sảnh trong nhà hắn.”
"Anh hỏi em từ đâu có được tấm hình đó?” Người đàn ông gầm lên một hồi, thần sắc bạo ngược, con mắt đỏ ngầu, nhìn không thấy một chút quen thuộc nào.
"Bà ấy là mẹ của Ân Lưu Khâm.”
Thần sắc Duật Tôn vô cùng khó chịu, cả thân thể không thể kiềm chế được mà run rẩy lên. Mạch Sanh Tiêu bị hù dọa vội vàng ôm lấy bờ vai của hắn: "Anh đừng như vậy, tôi sợ lắm! "
"Bà ta thế mà vẫn còn sống thật tốt sao?” Trong bức hình, khóe miệng người phụ nữ nâng lên ý cười hóa thành một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Duật Tôn. Mười ngón tay của hắn nắm vào tóc ngắn, tự mình hại mình dường như dùng sức nắm chặt. Nước mắt Mạch Sanh Tiêu nhanh chóng lăn dài: "Đừng. . . . . . . Tôn, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”
"Bà ta ở đâu, bà ta ở đâu?” Thanh âm của hắn khàn khàn, hoàn toàn nói không lên lời.
"Bà ấy đi theo Ân Lưu Khâm ở tại biệt thự, Tích Phong Uyển bên cạnh được kiến tạo là Ân Lưu Khâm dự định làm cho bà ấy. Mấy ngày trước bà ấy nghe được Ân Lưu Khâm đánh đàn liền chảy nước mắt, tôi nghĩ đó là dấu hiệu tỉnh lại. Bà ấy là người thực vậy. . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu đem hết mọi chuyện nói thẳng ra, hai tay ôm chặt lấy bờ vai của hắn.
"Người thực vật?” Duật Tôn trong mắt đầy oán hận: "Đánh đàn, bà ta cũng xứng đáng sao! "
Người đàn ông đột nhiên đứng người lên, sải bước đi ra bên ngoài.
Mạch Sanh Tiêu sợ bộ dạng này của hắn sẽ xảy ra chuyện, cô đi theo, tay phải níu lại cánh tay của người đàn ông: "Tôn, anh đi đâu thế?”
Duật Tôn hất tay của cô ra, không khí xung quanh hắn dường như đã đông lại thành sương băng: "Tôi muốn đi giết bà ta! "
Mạch Sanh Tiêu giật mình kinh hoảng, chạy đến trước mặt Duật Tôn: "Anh bình tĩnh một chút, đừng đi ra.”
Người đàn ông bây giờ bất kỳ lời nói nào cũng đều không nghe lọt,
hắn bị đóng khung suy nghĩ vào người phụ nữ nở ra nụ cười trong tấm hình. Hắn bất luận thế nào cũng khó có khả năng để cho bà ta sống tiếp. Hai tay Duật Tôn nắm chặt bả vai của Mạch Sanh Tiêu, đẩy cô mạnh về phía sau: "Nếu kẻ nào dám ngăn cản tôi, tôi sẽ giết kẻ ấy! "
Sanh Tiêu ngã lên giường lớn, đầu óc cô choáng vàng, lục phủ ngũ tạng dường như bị dồn vào một chỗ.
Mạch Sanh Tiêu đã bất chấp rất nhiều, lúc cô chống người dậy, Duật Tôn đã bước nhanh rời khỏi phòng ngủ.
-------------------