Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 152

Dáng vẻ Duật Tôn quá mức kinh hãi, sát khí trong mắt ngập tràn bao trùm cả khuôn mặt.

Sanh Tiêu lao ra không chút nghĩ ngợi, cô sải bước chạy ra hành lang, trông thấy Duật Tôn bước vội vào thư phòng.

Lúc Mạch Sanh Tiêu đến gần thì vừa vặn trông thấy Duật Tôn xách ra một chiếc hộp đen đặt lên bàn. Chiếc hộp này Sanh Tiêu đã thấy qua nhưng không biết bên trong cất giấu thứ gì.

Duật Tôn mở hộp ra, lấy khẩu súng bắn tỉa bên trong ra cầm ở trong tay. Mạch Sanh Tiêu kinh sợ tính nghiêm trọng của sự việc, cô vòng qua mép bàn đi đến bên cạnh Duật Tôn. Người đàn ông vẫn còn choáng váng đầu óc, hắn tiến vào chỗ ghế làm việc lấy ra chiếc khăn, lau lên thân khẩu súng bắn tỉa này.

"Tôn?” Bàn tay trái của Mạch Sanh Tiêu dè dặt đặt xuống vai của người đàn ông, hắn hết sức chăm chú vào động tác trong tay, đôi mắt cũng không thèm nhìn tới Sanh Tiêu.

"Mẹ của Ân Lưu Khâm, bà ấy và anh. . . . . . .”

Bàn tay Duật Tôn cứng lại, toàn bộ động tác cũng dừng lại, cánh tay Mạch Sanh Tiêu vòng qua sau cổ người đàn ông, ôm chặt lấy đôi vai của Duật Tôn: "Anh đừng như vậy, tôi thật sự rất sợ hãi.”

Sau một hồi mới nghe được tiếng của Duật Tôn, chỉ là giọng cũ vẫn hung ác, nham hiểm và lãnh khốc dày đặc như cũ: "Em nói là bà ta muốn tỉnh lại?”

"Tôi. . . . . . . Tôi cũng chỉ là suy đoán, lúc Ân Lưu Khâm đánh đàn, tôi nhìn thấy bà ấy cười, còn có nước mắt chảy ra, người thực vật một khi bắt đầu có phản ứng thì khả năng tỉnh lại không còn xa nữa.”

Duật Tôn tiếp tục lau vào ống ngắm, ngón tay thon dài mỗi khớp xương đều lồi ra, Mạch Sanh Tiêu ôm vai của hắn, một lát sau mới nghe được người đàn ông ngẩng đầu lên nói ra: "Sanh Tiêu, tôi muốn giết người.”

"Không được! " Mạch Sanh Tiêu sợ hãi, vội vàng lắc đầu. Nghe thái độ của Duật Tôn, giết người cùng bóp chết một con kiến không có gì khác biệt. Sau án giam giữ tại Hồng Kông, Mạch Sanh Tiêu mặc dù biết bối cảnh của Duật Tôn không đơn giản, hơn nữa người đàn ông này trước kia còn có những thủ đoạn như vậy nhưng Sanh Tiêu cật lực không nghĩ theo hướng xấu. Vậy mà hiện tại lời nói minh xác của hắn thật sự là khiến cô khiếp sợ.

"Ai cũng không ngăn tôi được.”

"Tôn.” Mạch Sanh Tiêu ngồi xổm xuống, hai tay tùy theo mà rơi xuống đùi người đàn ông: "Chúng ta như thế này không phải là rất tốt sao? Hơn nữa. . . . . . Bà ấy là người thực vật, vẫn chưa tỉnh lại, bộ dáng bây giờ của bà ấy và người chết không hề khác biệt.”

"Tôi muốn tận mắt thấy bà ấy chết ở trước mặt mình, lúc đó tôi mới có thể yên tâm.” Khóe môi Duật Tôn buông ra tàn ác, đôi mắt bị cừu hận che kín, ngay cả thân ảnh của Mạch Sanh Tiêu cũng không nhìn vào trong mắt.

"Bà ấy và anh có thù oán gì?” Tâm tình Sanh Tiêu bị hắn khuấy động, giọng nói kịch liệt theo.

Duật Tôn dừng tay lại, Mạch Sanh Tiêu đứng lên, người đàn ông đột nhiên buông cây súng trong tay ra, hai tay ôm chầm lấy eo của Mạch Sanh Tiêu, gương mặt tuấn tú dựa vào trước ngực cô.

Cánh tay Mạch Sanh Tiêu vòng đến sau cổ Duật Tôn, thấy không rõ được thần sắc của người đàn ông. Ngón tay mảnh khảnh của Sanh Tiêu vương vào những sợi tóc màu đen của hắn, cô cả kinh, cảm giác được thân thể Duật Tôn đang run gay gắt.

Mạch Sanh Tiêu trong mắt chứa lệ, cô cúi người xuống, hai tay ôm chặt Duật Tôn, muốn cho hắn hết sức bảo hộ.

Trần tỷ ôm Bôn Bôn lên lầu, không tìm được Mạch Sanh Tiêu nên đi đến cửa thư phòng.

Sanh Tiêu phất tay, ra hiệu cho Trần tỷ lui ra trước.

Lực đạo trong tay Duật Tôn hầu như siết chặt làm đau eo của Mạch Sanh Tiêu, miệng hắn thở dốc, Sanh Tiêu biết rõ tại vì hắn đang ẩn nhẫn. Nhiệt khi hô hấp ra ngoài làm ngực của cô nóng lên từng đợt, sau giữa trưa nóng như lò nướng điện áp cao, sau lưng Mạch Sanh Tiêu ướt đẫm, cả người đổ mồ hôi như mới từ trong nước đi ra.

Vòng tay sau thắt lưng cô nhẹ buông ra, Duật Tôn lùi người lại.

Mạch Sanh Tiêu nhân thể ngồi lên đùi rắn chắc của người đàn ông, Duật Tôn mở mắt ra, che giấu con ngươi đỏ ngầu, nhưng sát khí bưng kín rất nặng. Sanh Tiêu còn cảm thấy gấp hơn, hắn bình tĩnh thế này không thích hợp, càng khiến cô thêm kinh sợ.

Duật Tôn nâng tầm mắt lên, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy mắt phương hẹp dài bày biện ra đường cong quen thuộc nhưng cô nhìn không thấy đáy đầm sâu sắc của hắn.

"Tôn?” Hắn làm sao mà còn có thể cười ra tiếng?

Nhưng khóe miệng Duật Tôn vẫn nâng lên, rõ ràng là cười, không khác gì ác ma, cái kiểu cười đem người khác ra xé nát sau đó giẫm nát dưới chân, lại còn hung hăng chà đạp. Ngày nóng bức, Mạch Sanh Tiêu rùng mình một cái.

"Đã làm em sợ rồi.” Hắn khẳng định một câu rất đúng.

Hai tay Sanh Tiêu gác ra sau cổ hắn: "Tôn, anh đã nói về sau có việc gì cũng không lừa gạt tôi, tôi hỏi cái gì anh cũng đều nói cho tôi biết.”

Duật Tôn sắc mặt mệt mỏi ngồi ngả vào ghế sô pha, hắn suy nghĩ một lát, giọng nói tận lực trấn an: "Chuyện cũ năm xưa, không đề cập nữa.”

Hắn đã từng sống ở một thế giới không có thiên lý. Hắn mỗi khi nhớ tới nhiều hơn một giây, cũng sẽ cảm giác được một đôi tay đang dùng sức bắt hắn thật vất vả bò lên khỏi địa ngục bằng hai chân. Hắn nghĩ càng nhiều thì khả năng bị tóm trở về lại càng lớn.

Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu ảm đạm đi xuống, người đàn ông không muốn nói, cô cũng không thể hỏi nhiều.

"Từ hôm nay trở đi, hãy ở Ngự Cảnh Viên cùng Bôn Bôn, không cần phải ra khỏi cửa chính một bước.” Duật Tôn ngẩng đầu lên, chân thành nói.

Sanh Tiêu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức thật sự cho là hắn không đề cập tới thì có nghĩa là muốn buông bỏ chuyện này, hắn che giấu vô cùng tốt, tất nhiên sẽ có hành động.

"Tôn, anh muốn ra tay sao?”

Duật Tôn giơ bàn tay vuốt lên trán Mạch Sanh Tiêu: "Đừng có đoán mò, gần đây bận rộn nên anh sợ em gặp chuyện không may.” Hai tay hắm đem Sanh Tiêu từ trên đùi mình kéo lên, Duật Tôn thong thả ung dung cầm lấy hộp đen trên bàn cất về vị trí cũ.

Người đàn ông cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho Alice.

Mạch Sanh Tiêu biết rõ hắn có việc, cô đi ra khỏi thư phòng, như có điều suy nghĩ mà đứng lại ở đầu bậc cầu thang. Alice rất nhanh chạy đến, nhìn thấy cô cũng không nói gì, sau khi bước vào không quên đem cửa thư phòng đóng lại.

Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt phức tạp, không yên lòng đi xuống lầu.

Duật Tôn dựa lưng vào thành ghế, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Alice bước đến phía sau hắn, hai tay người đàn ông giao nhau tại bụng, nghe được động tĩnh cũng không mở miệng trước.

"Tôn, anh gọi tôi đến có chuyện gì sao?”

Duật Tôn hai chân gác lên, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào một chỗ, thấy hắn vẫn không nói lời nào, Alice dứt khoát đứng ở trước mặt Duật Tôn: "Tôn?”

"Alice, tôi có cảm giác xấu.”

"Làm sao vậy?”

Duật Tôn không ngẩng đầu: "Tôi cảm thấy được Dạ Thần đang cách mình rất gần. Tôi ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, nói không chừng có lúc hắn sẽ hướng vào tôi mà bắn lén.”

Alice hoảng thần, sắc mặt do dự, không biết có nên nói cho Duật Tôn biết chuyện của Ân Lưu Khâm hay không. Hai tay của cô chống đỡ bệ cửa sổ, những mũi kim tiêm dày đặc bởi vì sùng sức là co rút đau đớn. Cô bước ra ngoài phải trang điểm rất đậm, nhưng cô sợ sẽ có một ngày, những thứ này cũng không thể che được sắc mặt ngày càng tiều tụy đi của mình.

Dạ Thần muốn là Mạch Sanh Tiêu, hắn muốn nhìn Duật Tôn sống không bằng chết nên trong khoảng thời gian ngắn không ra tay với anh.

Alice không có dũng khí nói ra khỏi miệng, lúc độc tính phát tác thống khổ đến mức cô chịu không nổi: "Tôn, Dạ Thần. . . . . . . . Không thể nào tìm được anh nhanh như vậy, đừng lo lắng.”

Đáy mắt Duật Tôn thoáng hiện lên tia phức tạp, có thất vọng, có tàn ác: "Mẹ của hắn là người thực vật?”

"Đúng vậy.”

"Alice, cô hận tôi không?” Duật Tôn cùng cô bốn mắt chạm nhau.

Alice lắc đầu: "Vì sao lại hỏi như vậy?”

"Cô cần phải hận tôi, hận tôi lúc ấy không đưa cô rời khỏi căn cứ.”

"Anh phải hiểu là, tôi hận ai cũng được, duy chỉ không thể nào hận anh.”

Duật Tôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, không nói gì. Alice chột dạ, đôi mắt chuyển hướng ra xa: "Tôn, có phải anh tra ra được cái gì không?”

"Tôi muốn trở lại căn cứ, lúc ấy không có cơ hội gặp được hắn, lần này, tôi làm cho hắn mang theo mẹ của mình cùng đi chết! "

"Không! " Alice kinh hô: "Như vậy. . . . . . Quá nguy hiểm.”

"Alice, nếu thật sự có một ngày như vậy, cô sẽ giúp tôi chứ?”

"Có.” Alice nói chắc chắn: "Nhất định sẽ như vậy.”

Duật Tôn đứng lên, thân ảnh cao lớn cùng cô đứng sóng vai. Ân Lưu Khâm dĩ nhiên có chuẩn bị mới đến, hắn tận lực mang theo mẹ của mình là muốn cho bà ta thấy chính mình vì bà ta mà báo thù sao? Người đàn ông khóe miệng kéo lê nét cười lạnh, tốt lắm, hai bên đấu nhau cũng nên tính toán rõ ràng.

Alice đoán không ra lòng Duật Tôn, tựa như cô không hiểu được Dạ Thần. Bọn họ đều là trên lưỡi đao mà liếm máu, bằng mọi giá đều muốn đối phương phải chết.

"Tôn, anh suy nghĩ một chút, anh còn có Sanh Tiêu và con nhỏ. . . . . . .”

Đôi mắt đóng băng của Duật Tôn trong nháy mắt chiếu vào một tia ấm áp, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác. Hắn không hỏi thêm Alice điều gì nữa, ánh sáng trong mắt người đàn ông vùi lấp cực kỳ sâu, hắn biết rõ, về chuyện Dạ Thần là Alice đang gạt hắn.

Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía lầu hai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy khẩn trương, trong lòng chất đầy tâm sự.

Không bao lâu sau, Alice cùng Duật Tôn đi xuống dưới lầu, Duật Tôn cho cô ta đi về trước, Sanh Tiêu đưa mắt nhìn theo Alice, điện thoại trong túi quần lúc này vang lên không ngừng, Mạch sanh Tiêu lấy ra nhìn, là Ân Lưu Khâm.

Sanh Tiêu ánh mắt chần chừ nhìn về phía Duật Tôn, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay cầm lấy tay của Mạch Sanh Tiêu: "Em làm như không có chuyện gì xảy ra, nói cho hắn biết là trong nhà có chuyện, mấy ngày nữa sẽ không đến.”

Sanh Tiêu gật đầu, nhấn xuống nhận cuộc gọi: "Alo?”

"Sanh Tiêu.” Ân Lưu Khâm tiếng nói ôn hòa, không ngang ngược và kiêu ngạo như trước: "Bữa đó đập hư điện thoại của cô là ta không đúng, ta mua cho cô cái mới.”

"Tôi có rồi, không phải chỉ là điện thoại thôi sao, anh đừng để trong lòng.”

"Ta đã mua xong rồi, chừng nào thì cô đến?”

"Tôi. . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu khó chịu nói dối: "Mấy ngày nay khả năng không rảnh, trong nhà có chuyện.”

"Làm sao vậy?”

Sanh Tiêu giươn

g mắt nhìn về phía Duật Tôn đang ôm Bôn Bôn: "Dù sao cũng không rảnh, công trường bên kia đã đi vào quỹ đạo, tôi phải ở nhà chăm sóc cho con.”

Ân Lưu Khâm một hồi lâu không lên tiếng, Mạch Sanh Tiêu vừa muốn lấy điện thoại ra thì liền nghe hắn mở miệng nói: "Nếu có rảnh rỗi. . . . . Có thể đi đến không? Ta đem điện thoại cho cô.”

"Để khi khác.” Mạch Sanh Tiêu tâm tình bực bội, cúp điện thoại.

Duật Tôn ôm lấy Bôn Bôn ra khỏi phòng em bé, Sanh Tiêu nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đứng ở bên trong hoa viên xuất thần. Mấy ngày nay, Mạch Sanh Tiêu không ra khỏi nhà, Duật Tôn bình thường đều ở trong thư phòng. Ngự Cảnh Viên ra vào không ít người, đều là những người Sanh Tiêu chưa thấy qua bao giờ, hoàn toàn khác thường.

**************

Một tuần sau.

Mạch Sanh Tiêu ở trong phòng, cảm giác tiếp theo là tiếp nối gian nan, thân thể chỗ nào cũng không thoải mái.

Duật Tôn cùng cô thời gian của riêng hai người cũng không nhiều, có đôi khi Mạch Sanh Tiêu đã ngủ rồi thì hắn mới trở về phòng.

Ân Lưu Khâm nhắn tin đến mấy lần, Sanh Tiêu đều không trả lại.

Trên bàn ăn, di động của Mạch Sanh Tiêu lại một lần nữa vang lên, ánh mắt của cô nhìn sang, là Ân Lưu Khâm.

Cô định không nhận, lại không ngờ tới Duật Tôn cầm lấy điện thoại đưa tới trong tay Sanh Tiêu: "Anh đồng ý với em, cho em xử lý xong cái hợp đồng này. Sanh Tiêu, nhà Ân Lưu Khâm em đừng đến, em hẹn hắn ra bên ngoài, anh sẽ cho người bảo vệ em.”

Mạch Sanh Tiêu nhìn vào đôi mắt của Duật Tôn, vẻ mặt của hắn tối tăm không rõ, đơn giản mà nghĩ thì hình như là vì Sanh Tiêu mà cân nhắc, cũng tìm không ra chỗ nào sai quấy. Nhưng Mạch Sanh Tiêu vẫn cảm thấy là lạ, trong ngực cảm thấy buồn bực nặng nề.

----------------------
Bình Luận (0)
Comment