“Con người ta cố chấp với cái gì, thì bị chính cái đó gây khó khăn. Lúc này y giống như một con thú bị vây hãm, bị một tấm lưới tên là Nhâm Viễn ghìm chặt lại, không thể động đậy.”
___________________
Lúc điện thoại vang lên, Nhâm Viễn đang nhét các thứ đi cùng cha mua về từ chợ đêm vào tủ lạnh, từ những nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến các loại gia vị, gần như đủ hết. Wart có sở thích nhồi đủ loại nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, cũng giống như phụ nữ luôn muốn dùng quần áo để nhồi chật cái tủ đồ.
Sau khi nghe máy, Nhâm Viễn trả lời hai câu, sau đó sửng sốt trong chốc lát.
Buổi diễn mấy ngày trước của y ở Australia cuối cùng vẫn là không đến xem, đoán y có lẽ sẽ vì thế mà có chút khó chịu, nhưng không ngờ tới người này bây giờ lại cố ý bay trở lại, không biết là đang theo đuổi cái gì.
Nghe hiểu từ đầu đến cuối, Nhâm Viễn nhíu mi rồi lại nhất thời muốn cười, nghĩ thầm đâu ra có người ngốc đến mức lưu lại tin nhắn ở chỗ radio tìm người như vậy chứ? Vào ngày không bay, đương nhiên là sẽ ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ lại lại nhận ra, nơi này với y mà nói chính là một nơi hoàn toàn xa lạ, toàn bộ tin tức trong tay y chẳng qua chỉ là tên và chức nghiệp của mình, y còn có thể tìm đến đâu đây?
Đúng lúc có quen biết với người làm ở bộ phận điều khiển mặt đất đang trực ban, vì thế liền trực tiếp gọi điện thoại tới.
Nhưng lúc nghe thấy địa chỉ Lạc Kiều Xuyên lưu lại, ý cười bất đắc dĩ mơ hồ bên miệng anh bỗng dừng lại. Thật không biết sao y lại mò ra được khu đó… Vừa nhìn thời gian đã không còn sớm, Nhâm Viễn chỉ khoác tạm một chiếc áo khoác liền muốn ra ngoài.
“Hey, đã trễ thế này còn muốn ra ngoài a?” Mẹ vừa tắm xong liền hỏi.
Anh vội vã xỏ giày ở cửa, nghe cha đầy thản nhiên dùng giọng điệu hài hước trấn an mẹ: “…Anh còn rất hi vọng nó muốn ra ngoài để đánh nhau một trận với người ta!”
Anh đóng cửa lại thầm nghĩ, đánh nhau có lẽ chưa đến mức… nếu như không chọc đến phiền phức nào.
Am-xtéc-đam nổi tiếng là thành phố của tự do, cho dù là khu làng chơi, chất kích thích nhẹ, hay là hôn nhân đồng tính đều không cần phải che giấu. Nhưng mặc dù tất cả đều dưới chính sách bảo vệ hợp pháp, thì vẫn còn mấy khu vực bất ổn.
Anh nghĩ lại địa chỉ, mơ hồ nhớ nơi này quả thực có một vài quán bar quy mô không lớn lắm, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thật lớn liền có thể nhìn thấy rất rõ cấu tạo bên trong. Khu này là đoạn đường xảy ra phạm tội cao nhất Am-xtéc-đam, sở dĩ nói nguy hiểm là bởi vì cùng với kiểm soát lỏng lẻo, thì trên đoạn đường quanh quán bar luôn không thiếu những tên say rượu gây sự, mọi người đối với chuyện bạo lực sớm đã nhìn mãi thành quen. Ngoài ra, chất kích thích nhẹ vô cùng phổ biến ở khu làng chơi bên cạnh, người hành nghề mại dâm mặc trang phục khêu gợi, uốn éo tạo hình trong các cửa kính, quang minh chính đại đứng dựa vào ngay gần cửa. Mà ở chỗ này, những sinh hoạt thối nát vốn không hề bị hạn chế.
Người qua đường vẫn thản nhiên đi lại, bọn họ sớm đã quen với thành phố này và hình thức sinh hoạt như vậy, huống hồ người Hà Lan trời sinh có một trái tim giản dị đối với những sự vật mới mẻ, hoàn toàn là thiên chân vô tà
(ngây thơ). Thế nhưng người kia lúc này đang lẻ loi một mình, không biết nói tiếng Hà Lan, cũng không quen thuộc nơi đây… Không biết vì sao, Nhâm Viễn càng ngày càng cảm thấy Lạc Kiều Xuyên trưởng thành như thế này, lại vẫn không khác gì hồi còn trẻ, không thể khiến người ta yên tâm.
Cho đến khi tìm được y ở Blijven, lúc này Nhâm Viễn mới dám xác nhận người mình muốn tìm tình trạng cũng không xấu lắm. Y nằm sấp trên quầy bar, nhìn như có chút say, ánh mắt hơi híp, thấy mình đến rồi, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, vẫn híp hai mắt như vậy, nhìn kỹ còn cảm thấy hình như hơi cười.
“Lạc Kiều Xuyên… Này, có thể đi không?”
Nghe thấy Nhâm Viễn bình bình ổn ổn gọi mình, khuôn mặt đang nằm trên quầy bar không lâu sau liền ngẩng lên, sau đó cả người đứng dậy, bước đi đầy vững chắc. Xem ra vẫn rất tỉnh táo đây… Nhâm Viễn trong lòng thầm nói.
Cho đến khi đi ra khỏi đoạn đường này mới cảm thấy nhẹ nhõm, Nhâm Viễn hỏi, “… Ở quán bar đợi lâu chưa? Đã tính bay trở về, sao lần trước không nghe thấy cậu nhắc đến?”
Tuy rằng không có cảm giác say, nhưng trên mặt lại nóng nóng, lời nói ra ngược lại rất thản nhiên, “Không lâu lắm.” Y nghĩ trong lòng, nếu như ở Australia đợi được cậu đến, thì đâu cần quay lại nơi này.
Huống chi, từng chờ cậu còn lâu hơn thế này rồi, vậy đã là gì.
“Đặt khách sạn chưa?”
Lạc Kiều Xuyên ở trong gió lắc đầu, vô ý thức mò tìm thuốc, cắn lấy một điếu sau đó lấy bật lửa ra châm.
Bản thân thật là không hề nghĩ gì, đã xông thẳng đến đây.
Rõ ràng đoán được y cố ý từ Australia bay lại nơi này, một mình chờ ở quán bar, nhất định là sẽ nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lúc này Lạc Kiều Xuyên không mở miệng, anh cũng chỉ đành làm như hồ đồ.
“Hiện tại muộn quá rồi, đêm nay đến nhà tôi ở đi.”
Lạc Kiều Xuyên lại lắc đầu, sau đó phun ra một hơi thuốc, nghĩ muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc bị lời nói của Nhâm Viễn chặn lại, “Nếu như muốn ở khách sạn, sáng mai đặt phòng cũng không muộn.”
Vốn dĩ cũng không nghĩ rằng anh sẽ mời như vậy, nhưng lúc này đã hừng đông rồi, uống có chút rượu vậy mà cũng cảm thấy mệt mỏi, cổ họng khô khốc. Tuy rằng tâm lý cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn đáp ứng.
Sau khi về đến nhà phát hiện đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn tường. Nhâm Viễn đứng ở cửa nhỏ giọng nói “Người trong nhà ngủ rồi” tỏ ý mọi thứ nhỏ tiếng một chút. Vốn là hành động rất bình thường, không biết vì sao lại khiến Lạc Kiều Xuyên liền nghĩ ngay tới mấy chữ “Yêu đương vụng trộm”.
Đi theo Nhâm Viễn nhẹ nhàng mò lên lầu, nhìn anh mở ngọn đèn lớn trong phòng ngủ lên, sau đó đóng cửa lại.
Gian phòng của anh cũng không quá lớn, trái lại bởi vì ngăn nắp gọn gàng mà có vẻ rất rộng. Ngoại trừ một cái giường, còn có một cái sô pha dài đa dụng có thể gấp lại. Trong lòng Lạc Kiều Xuyên đã xác định rồi, khó chịu cả một đường, luôn suy nghĩ đêm nay phải giải quyết vấn đề ngủ nghỉ như thế nào. Nếu không có giường dư, vậy y thà rằng ngủ sô pha hay sàn nhà, nằm ngủ trên cùng một cái giường… nói cái gì cũng không muốn, nhưng lại cảm thấy trong lúc nhất thời trái tim đang đập để lỡ mất nửa nhịp.
Năng lực miễn dịch trong bản tính của đàn ông đối với một số thứ gần như bằng 0, nếu nói khác biệt, cùng lắm chỉ là sự bất đồng nhỏ nhặt của trị số miễn dịch. Dựa vào thường thức là có thể biết ngay đàn ông không thể kháng cự với cái gì, đều là đàn ông thì càng bớt phiền, ngay cả quá trình tìm hiểu cũng miễn.
Những lời nói lúc trước của Nhâm Viễn, kỳ thực Lạc Kiều Xuyên cũng không nghe vào được bao nhiêu, chỉ có tắm rửa, khăn mặt, xuống lầu lên lầu gì đó. Đã từng có một suy nghĩ chợt lóe qua, huyễn tượng một ngày nào đó bản thân sẽ bộc phát, lúc này nó lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa giống như mở ra một lon đồ uống có ga, không thể ức chế. Nhưng y cũng rất rõ, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ cũng là vạn kiếp bất phục, không còn cơ hội nữa.