“Đã đợi người lâu như vậy, đã làm nhiều phép thử như vậy, thì sao có thể cho phép bản thân không giành được cái gì hết.”_______________________Mái tóc đã được lau khô mềm mại phủ xuống, Nhâm Viễn đi vào phòng ngủ không có một bóng người, xuyên qua cửa thủy tinh sát đất, thấy ánh lửa hơi lập lòe bên ngoài. Lạc Kiều Xuyên tắm xong trước mặc một kiện quần áo đơn bạc, tựa ở bên cạnh sân thượng hút thuốc, mái tóc vừa tắm xong cũng không thèm để ý, ở trong gió thổi một trận như thế, cũng đã khô hơn phân nửa.
Đợi một hồi, thấy y vẫn không lên tiếng ở bên ngoài hút thuốc, một điếu cũng sắp hút xong, lại cúi đầu ngậm một điếu nữa, dùng tàn thuốc không còn mấy phần châm lửa.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Cửa sổ sát đất bị kéo ra, Lạc Kiều Xuyên nghe thấy thanh âm Nhâm Viễn từ phía sau lưng truyền đến, ấm áp.
“Ừm, hút xong sẽ vào.”
Phía sau yên lặng hồi lâu, người nọ dường như cũng không nhúc nhích, không lâu sau lại mở miệng, “Ở đây buổi tối lạnh. Tóc chưa khô, đứng lâu trong gió, sẽ lạnh đấy.”
Lạc Kiều Xuyên quay lưng với anh cười, nhìn quảng trường vẫn thắp đèn của Am-xtéc-đam, nghĩ thầm người này chăm sóc cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, lúc đối xử tốt với bạn luôn dịu dàng vô cùng, nhưng có lúc lại rất hận cá tính cẩn thận này của anh. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thuận miệng nói: “Không sao, uống rượu vào tôi cảm thấy hơi nóng, cậu cứ ngủ đi.” Muốn mượn gió lạnh để bình ổn lại nội tâm đang xao động, cũng không phải lời nói dối gì.
Y híp mắt, lại hút hết hai điếu thuốc, cảm giác khói thuốc chầm chậm quanh quẩn trong bóng đêm, khiến y nhớ tới cái ngày ở công viên Saint Ricardo, bản thân cũng như vậy, ngồi ở bên cạnh sân khấu chưa kịp dỡ xuống, đợi. Những lúc đó, tất cả đều như đang ngừng lại, dần dà, khái niệm về thời gian bị phai nhạt, đến cuối cùng ngay cả chính y cũng phân không rõ tới cùng đã đợi bao lâu. Cũng giống như lúc này, trong không gian tĩnh lặng với tàn thuốc trên tay, Lạc Kiều Xuyên không có ngoảnh đầu, không biết người phía sau còn ở đó hay không. Mở miệng gọi một tiếng tên người kia, bị khói thuốc xộc thẳng vào miệng, đúng là khàn khàn không ngờ.
“Muốn nói cái gì?” Người phía sau vẫn chưa đi đáp rất nhanh.
“… Tôi đợi cậu cả đêm ở Saint Ricardo, vì sao cậu không đến?”
Nhất thời lanh mồm lanh miệng, những suy nghĩ trong lòng liền cứ bình bình thản thản mà hỏi ra như vậy.
Nhâm Viễn đợi một lát sau, cúi đầu mở miệng: “Lạc Kiều Xuyên…” Tiếng nói ôn hòa mềm mại, thật giống như có thể khiến cho trong lòng cũng có thể nở hoa.
Lạc Kiều Xuyên nhíu mày thật sâu, khoanh tay cầm lấy gói thuốc và bật lửa, “Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.”
Thu hồi vấn đề này, chỉ là không muốn nghe anh dùng tư thái thấu hiểu người khác mà giải thích nguyên nhân.
Tôi không muốn nghe cậu nói đạo lý, không muốn nghe cậu phân tích trong đó rốt cục là ai đúng ai sai, cậu chỉ cần nói cho tôi biết: cậu không yêu tôi, cũng sẽ không yêu tôi, tôi thậm chí không cần một lý do.
Nhâm Viễn nhìn biểu cảm buồn phiền trên mặt y, gọi y hai tiếng cũng không được đáp lại, chỉ có thể ngay lúc y xoay người đi qua thì vươn tay kéo cánh tay y, Lạc Kiều Xuyên giãy một chút, nhất thời lại không giãy ra được.
Y nâng mắt lên, nhìn thẳng vào Nhâm Viễn, không chút nào né tránh. Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh, tất cả quật cường, chờ mong, buồn phiền cùng với cường liệt không cam lòng ào ạt dâng lên, thiêu đốt trong con ngươi tối đen của y.
“Bởi vì là đàn ông, cho nên không được chứ gì…?”
Cũng không phải là câu từ gì phức tạp, nhưng mà Nhâm Viễn sau khi nghe xong trái lại cả người như chấn động, bàn tay nắm chặt vẫn chưa buông ra, nhưng ánh mắt lại kinh ngạc đến mất hồn.
Trong điện quang thạch hỏa, liền cảm giác Lạc Kiều Xuyên sáp lại gần. Vượt qua khoảng cách nửa bước, còn chưa kịp phản ứng hai cánh môi đã tiếp xúc. Góc độ nghiêng đi, khéo léo tránh được chóp mũi chạm vào đầy lúng túng, Nhâm Viễn nhìn khuôn mặt trong nháy mắt bị phóng đại, ánh mắt người nọ vẫn chưa nhắm lại, mà là nhìn thẳng chằm chằm vào mình. Chân thành tha thiết không thể che giấu, cô đơn thậm chí có chút nguy hiểm, ánh mắt này, giờ khắc này gần như thế. Anh bây giờ mới phát hiện, hóa ra chưa từng một lần nào, anh nhìn y như vậy.
Sau khi giật mình thanh tỉnh, trên tay Nhâm Viễn cố sức tách ra, nhưng người nọ không hề thuận theo, hai người cậu xô tôi đẩy, ai cũng không muốn lui bước. Lạc Kiều Xuyên không lay chuyển được anh, cổ tay bị nắm lấy từ đầu lúc này cảm thấy đau, liền trực tiếp dựa vào cửa sổ sát đất phía sau, tay phải giơ lên chủ động ôm lấy cổ Nhâm Viễn, thuận thế kéo người đàn ông trước mắt này lại. Vốn dĩ chỉ là nụ hôn nhẹ rốt cục cũng kèm theo động tác kịch liệt này mà trở nên mãnh liệt. Lạc Kiều Xuyên vẫn cứ ôm chặt lấy người đàn ông còn cao hơn cả mình, nụ hôn sâu đến gần như muốn đem đầu lưỡi đưa đến tận trong cổ họng anh, cảm nhận sự trốn tránh cùng không chỗ để trốn của anh.
Tất cả khát vọng với người này đã quá lâu, đã huyễn tưởng quá lâu, cuối cùng lại lấy phương thức này mới có thể thực hiện.
Lạc Kiều Xuyên nhắm mắt lại, trong hoảng hốt chỉ cảm thấy thế nào cũng vẫn không đủ, ra sức hôn và ôm lấy thật chặt như muốn đem chính mình dung nhập vào trong xương tủy người kia, như vậy mới có thể đương nhiên mà bên nhau.
Nhâm Viễn nhìn rất rõ ánh mắt trước mặt này đóng lại rất tự nhiên, lông mi rủ xuống, thuận theo không giống như chủ nhân. Tay phải đang ôm mình liền chuyển ra sau gáy, ngón tay trong nụ hôn đan nhẹ vào trong tóc, thân thể dính sát vào nhau trong đêm tối dường như chỉ lát sau sẽ bùng lên pháo hoa. Thể nghiệm như vậy, dù cho chỉ là hơn mười giây, đã cũng đủ chấn động.
Cuối cùng vẫn là bị đột nhiên kéo ra, nhưng Lạc Kiều Xuyên không chút nào lui bước, thậm chí còn liếm liếm môi dưới ngoan cố nói: “… Nói cậu chán ghét tôi. Nếu nói chán ghét tôi, tôi sẽ từ bỏ.”