Trước ngày hôm nay, thậm chí là trước khi nói ra những lời này, Chu Giác căn bản không hề cân nhắc đến việc sống chung.
Anh đột nhiên đưa ra quyết định này là vì nhận ra họ đã gần một tháng
không gặp mặt, biến cuộc tình này thành một cuộc yêu xa. Anh muốn kiểm soát thêm một chút nữa.
Đàm Duy vùi mặt vào ngực anh, mãi không nói chuyện. Chu Giác dựa vào tần suất hô hấp của cô để phán đoán rằng cô vẫn chưa ngủ, anh nắm vai cô lay “tỉnh”, hỏi: “Trả lời anh đi.”
“Không phải anh bảo em cân nhắc sao?” Đàm Duy bị anh lay, nằm dài trên ngực anh, ánh mắt mệt mỏi nói: “Không cho thời gian à?”
“Em cần cân nhắc bao lâu?”
“Chúng ta bây giờ đang ở bên nhau mà.” Cô có ý chơi xấu, nhưng trên
khuôn mặt mệt mỏi lại mang theo nụ cười, không giống như đang kháng cự. “Để em ngủ trước được không? Em sắp chết rồi.”
Chu Giác lập tức không ép cô nữa, còn có chút thương tiếc, kéo cô vào lòng. “Ngủ đi.”
Ngọn đèn nhỏ bị anh đưa tay tắt đi, trong nhà nhanh chóng chìm vào bóng tối, rồi lại từ từ khôi phục lại một chút ánh sáng. Đàm Duy mở to mắt, không thể kiểm soát được nhịp tim đang gia tăng.
Thành thật mà nói, cô vừa căng thẳng lại vừa rung động, theo bản năng đã muốn đồng ý. Có lẽ là do trùng hợp, vào lúc cô đơn nhất lại được anh mời cùng sống chung.
Những bận tâm và sự rụt rè trong lòng khiến cô ngại ngùng không thể gật đầu ngay lập tức, nhưng cô thật sự có chút muốn cùng anh sống chung, lại muốn hỏi thêm một vài điều chắc chắn. “Em có thể tự do ra
vào nhà anh không?”
“Đương nhiên.” Không ngờ anh vẫn chưa ngủ. “Em muốn mua ít hoa đặt ở ban công.”
Chu Giác không cảm thấy vấn đề nhỏ nhặt như vậy đáng để thảo luận: “Em có muốn nghĩ lại xem, em biết mật mã nhà anh từ khi nào không? Anh còn chưa từng đổi. Em đang lo lắng cái gì?”
Thật không thể tưởng tượng được, một người coi trọng sự riêng tư như Chu Giác lại không hề phòng bị với cô. Cô ngẩng cằm lên, đến gần anh hít hít, làm trò mà nói: “May mà em không phải là kẻ trộm.”
“Tốt nhất là không phải.” Hơi thở ấm nóng của cô phả vào người làm anh có chút ngứa ngáy.
Sau kỳ nghỉ lễ, Đàm Duy về nhà. Ba cô hỏi Tiểu Hàng ở nước ngoài thế
nào, Đàm Duy nói Tiểu Hàng có bạn trai rồi, rất tốt. Ba cô nói vậy thì tốt quá, rồi lại lái chủ đề đi: “Bảo bối, còn con thì sao?”
Tình trạng tình cảm của Đàm Duy không giấu giếm ba mẹ, nhưng cũng không đến mức nói hết sự thật. Ba mẹ cũng không biết cô đã từng chia
tay với Chu Giác.
“Có muốn sắp xếp để chúng ta gặp mặt bạn trai bảo bối của con không?” Ba cô cười trêu chọc cô.
“Sau này hãy nói ạ, bây giờ vẫn chưa ổn định.”
Mẹ tò mò: “Hai đứa yêu nhau hai ba năm rồi mà vẫn chưa ổn định à?”
“Không phải đâu.” Đàm Duy cảm thấy khó giải thích, cô nhanh chóng chạy lên lầu, nghe thấy họ vẫn còn đang buồn bực thảo luận: “Sao lại thế
này, lần này đừng có xảy ra chuyện gì nữa đấy, em sắp chịu không nổi rồi.”
Đàm Duy nghỉ phép xong trở lại Bắc Kinh, lặp lại công việc như mọi ngày, ngày nào cũng phải đối mặt với đủ loại khách hàng, đêm khuya về
nhà đặt đồ ăn ngoài, cuộc sống không có gì đáng nói. Cuối cùng, vào một buổi tối sau một tuần cân nhắc đó, cô đã hạ quyết tâm.
Khoảng thời gian đó Chu Giác không có ở trong nước.
Buổi sáng Đàm Duy đi siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn, và cả một bó thược dược tươi, rồi gọi taxi đến nhà anh.
Lúc lên lầu cô còn nghĩ, nếu anh thật sự không muốn nhìn thấy hoa, cô
sẽ đặt trong nhà vệ sinh để một mình thưởng thức. Lúc vào cửa, cô thấy đôi dép lê ở dưới huyền quan đã biến mất, anh đã về rồi sao?
Không hề báo cho cô.
Đàm Duy ôm hoa và túi mua sắm, vừa mới đi vào vài bước, cô nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại từ trong thư phòng vọng ra. Cô không muốn làm phiền anh, trước tiên cô cất một ít đồ tươi sống vào tủ lạnh,
sau đó mới xử lý hoa.
Cô có chút kinh nghiệm trồng hoa, không chỉ biết hoa cần phải được “đánh thức”, mà còn biết những nụ hoa thược dược như thế này cần phải
dùng tay mở ra, nếu không sẽ không nở được. Chuẩn bị mang hoa vào
nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua thư phòng, âm thanh trong điện thoại càng thêm rõ ràng, cũng vô cùng kịch liệt.
Anh đang nổi giận?
Đàm Duy nghe thấy, không khỏi dừng bước, như thể chỉ cần mình phát ra âm thanh cũng sẽ khiến cơn giận của anh lớn hơn.
Chu Giác đang xử lý một việc vô cùng khó giải quyết.
Rossi trong quảng cáo tương tác AR mới nhất, đã dùng công nghệ thực
tế ảo để dung hợp các công trình kiến trúc nổi tiếng thế giới với thương hiệu, nhưng lại viết sai tên một địa danh của Trung Quốc. Đây là sự kiện xã hội nghiêm trọng nhất mà anh gặp phải kể từ khi ngồi lên vị trí này.
Chu Giác xuống máy bay mới nhìn thấy tin tức này. Loại sai lầm cơ bản
này, anh tạm thời không muốn truy cứu là do nhân viên kiến thức nông cạn hay là cố ý, nhưng tuyệt đối đã chọc giận người dân trong nước.
Mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, anh vẫn luôn xử lý vấn đề này, đốc thúc
bên trụ sở chính xóa quảng cáo, đăng lời xin lỗi. Nhưng mà đợi anh ngủ mấy tiếng dậy, chỉ thấy lời xin lỗi dành riêng cho thị trường nội địa, còn đoạn quảng cáo vẫn chưa được sửa chữa.
Từ khóa lập tức leo lên top tìm kiếm.
Chu Giác lại một lần nữa gọi điện trao đổi, dùng từ ngữ hà khắc và nghiêm túc, thông báo cho họ đừng có chơi trò chơi chữ này nữa, hãy tôn trọng người tiêu dùng Trung Quốc, nếu không thể giữ thái độ đúng
đắn thì đừng có ý định kiếm tiền ở đây.
Tốc độ nói của anh rất nhanh, Đàm Duy hoàn toàn không hiểu hết, nhưng nghe được mấy từ khóa, cô hiểu ra sự nghiêm trọng của sự việc.
Cô bỗng nhiên không biết trong tình huống này cô có nên đi cắm hoa nữa không.
Cô đang nghĩ ngợi rồi định quay về phòng khách, thì cô nghe thấy thư phòng truyền đến một tiếng động lớn, hình như là kính vỡ. Đàm Duy
vừa quay đầu, bắp chân đã va phải góc cạnh của kệ sách bằng sắt.
Đau đến mức cô lập tức cúi người ngồi xổm xuống, xoa nhẹ một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Thực ra cô chưa bao giờ thấy Chu Giác thực sự nổi giận. Anh luôn đeo
một chiếc mặt nạ, trông có vẻ lịch sự nhưng thực chất lại kiêu ngạo. Giờ phút này, cơn giận của anh lớn đến mức phải đập vỡ đồ đạc để giải tỏa. Sự thịnh nộ làm cô cảm thấy sợ hãi, và cả xa lạ.
Cô nhận ra hôm nay không phải là một thời điểm tốt, dù là để nói chuyện với anh, hay là chuyện dọn đến đây. Cô ôm hoa, cầm áo khoác, nhanh chóng rời khỏi nhà anh.
Ngồi trên xe taxi, cô mở hé cửa sổ, để gió lạnh thổi vào. Cô nhìn điện thoại một lúc, cũng rất tức giận, bực bội, lại bất lực.
Nếu gỡ bỏ mặt nạ là con người thật của Chu Giác, liệu cô có thể chấp nhận được không? Con người ta luôn có những lúc mất kiểm soát, cô có
thể cảm nhận được áp lực của anh vô cùng lớn, nếu là cô chắc sẽ suy sụp mất?
Không có ý trách cứ, nhưng đầu óc lại như người say rượu bỗng dưng tỉnh táo.
Cô không thể vì sự cô đơn nhất thời mà mù quáng đưa ra quyết định, tìm kiếm cảm giác an toàn từ người khác. Dù anh chưa bao giờ trút giận lên
người cô, nhưng Đàm Duy nghĩ đến tình huống tệ nhất, cơ thể không tự chủ mà run rẩy.
Họ ở bên nhau là vì điều gì?
Ai cũng muốn tìm một bến cảng trú ẩn, nhưng bến cảng tránh được gió có thật sự an toàn không?
Cô còn trẻ, Chu Địch đã nói với cô, cô có dũng khí để tiến về phía trước, bất kể là công việc hay cuộc sống, cô sẽ khắc phục được.
Chu Giác thay quần áo rồi xuất phát đến công ty, lúc này anh vẫn chưa phát hiện trong nhà có người đã đến.
Lúc tài xế đến đón, cảm xúc của anh trông rất ổn định, mặc đồ chỉnh tề, trang phục đắt tiền, ông chủ vĩnh viễn không mất đi thể diện.
Nửa giờ đi xe đến công ty, tin nhắn điện thoại của anh nhiều đến mức sắp nổ tung, anh vẫn luôn xử lý, một vài tin nhắn bị trôi xuống dưới. Anh liếc mắt một cái nhìn thấy được tin của Đàm Duy.
Sau trận cãi vã vì bị bỏ lỡ tin nhắn WeChat, anh đã ghim cô lên đầu, vẫn chưa từng gỡ xuống, dù là lúc chia tay cũng lười động đến.
Buổi sáng, cô xuất hiện ở siêu thị, mua một bó hoa màu đỏ rồi chia sẻ cho anh xem, hỏi: 【 Đẹp không ạ? 】
Chu Giác không trả lời cô đẹp hay xấu, mà nói cho cô biết: 【 Anh về rồi, mấy ngày nay anh tương đối bận. 】
【 Em biết mà, không làm phiền anh đâu. 】
Chu Giác nắm điện thoại, đang định hỏi cô đã nghĩ xong khi nào dọn qua chưa, nhưng cân nhắc đến chiếc đèn bàn bị anh đập vỡ trong thư phòng, chiều dì giúp việc mới đến dọn dẹp, thế là anh từ bỏ.
Mấy ngày sau Chu Giác vẫn không về nhà, anh vẫn luôn họp hành các kiểu. Anh là người phụ trách khu vực Trung Quốc, nắm giữ các bộ phận trung tâm, nhưng đối mặt với hành vi ngu xuẩn tự tìm đường chết này, nó cũng làm anh cảm thấy bất lực.
Nảy sinh cảm xúc phẫn nộ nhưng anh phải quản lý tốt bản thân, dùng bộ mặt chuyên nghiệp để đối phó với công việc, thế nào cũng phải sửa chữa sai lầm trước mắt.
Anh cũng rất mạnh mẽ, vì chưa ai có thể thay thế vị trí của anh, và duy trì được thành tích mà anh đã tạo ra khi ngồi tại vị trí này.
Bắp chân Đàm Duy bị va khá nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể đi lại bình thường. Tối tắm rửa, cô thấy trên đùi có một mảng bầm tím lớn.
Một tuần tiếp theo đi làm cô không thể mặc váy. Cô hỏi mẹ cô làm sao để vết bầm tan nhanh, mẹ cô bảo cô mỗi ngày chườm nóng một chút, rồi
dùng thêm ít thuốc xịt, lại lo lắng nói: “Sao thế con?” “Đi đường va phải ạ.” Đàm Duy trả lời.
“Con phải cẩn thận một chút chứ, mỗi lần con có chút chuyện nhỏ là mẹ sẽ ngủ không ngon đó.” Mẹ nói, “Mẹ xin nghỉ dạy không được, để ba
con đến xem con nhé.”
“Tuyệt đối đừng ạ!” Đàm Duy biết mục đích của họ là gì, ngoài lo lắng cho cuộc sống của cô, cũng muốn xem tình hình tình cảm của cô thế nào,
sớm biết vậy đã không nói cho mẹ.
Chu Giác đã cho người dọn dẹp ra một phòng trống, để cô dọn vào làm thư phòng. Có lẽ cô cần một nơi làm việc riêng, anh sẽ cố gắng cung cấp
cho cô một không gian độc lập.
Anh chưa từng làm những việc như vậy. Người bạn định cư ở Mỹ của anh, trước khi con gái chào đời, đã chuẩn bị cho con phòng trẻ em, đồ
chơi, sơn tường màu hồng; bạn anh nói với anh, trong quá trình đó, tâm trạng cực kỳ vui sướng, cũng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Người Chu Giác chào đón lại không phải là con anh, nhưng cảm giác bây giờ lại tương tự.
Hôm nay về đến nhà, thời gian còn chưa muộn, anh gọi điện cho cô.
Điện thoại reo một lúc vẫn không có ai nhấc máy. Anh tạm thời cúp máy,
đến tủ lạnh lấy nước, thấy bên trong có thêm chút đồ, trên túi giữ tươi có logo của một thương hiệu.
Siêu thị đó cách nhà anh rất xa, người mua sắm cho anh sẽ không đến
đó. Anh cảm thấy quen mắt, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều, vì đây chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng.
Mấy ngày nay bận đến đầu óc quay cuồng, anh không sắp xếp được một ngày nào, tiện thể đối chiếu thời gian. Tắm rửa xong ra ngoài thì điện
thoại của cô vừa hay gọi đến. “Anh gọi cho em có việc gì không ạ?”
Lời này hỏi ra quả thực khiến người ta không biết trả lời thế nào, thế là Chu Giác im lặng, nghe cô nói tiếp.
Rất nhanh, Đàm Duy bật cười, “Ha ha, em mới tan làm, đầu óc có chút ngốc.”
“Mệt không? Anh đến đón em nhé?” Lúc này anh mới hỏi.
“Nhưng em đã lên tàu điện ngầm rồi.” Đàm Duy nói thật, tín hiệu tàu
điện ngầm không được tốt lắm, sau đó cô lại nói gì đó, Chu Giác không nghe thấy.
Một lúc lâu sau, anh lại có thể nghe thấy giọng cô. Đàm Duy hỏi anh:
“Mấy ngày nay anh vẫn ổn chứ? Dù bận đến đâu cũng phải chú ý sức khỏe, anh lợi hại như vậy, mọi chuyện cứ từng việc một, rồi sẽ giải quyết được thôi.”
Bỗng nhiên được cô quan tâm như vậy, Chu Giác cảm thấy cô thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ học nói chuyện người lớn, nhưng anh đã tiếp
nhận được tấm lòng của cô. Anh nở một nụ cười hiếm có, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Vậy, em đã quyết định chưa?”
“Tạm thời không được ạ.” Cô trả lời, “Hợp đồng nhà của em đã ký đến cuối năm rồi, hơn nữa một thời gian nữa ba mẹ em cũng muốn đến, bị họ biết thì không hay.”
Cô đúng là đầu óc nhanh nhạy, cũng thông thạo nghệ thuật nói chuyện, biết lý do nào là có sức thuyết phục nhất.
Tay Chu Giác đang cầm ly nước, đột nhiên buông thõng xuống.
------oOo------