Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 105

Đàm Duy chụp ảnh chức danh mới của mình gửi cho Chu Giác xem, cô đã chính thức được thăng chức.

 

 

Để chứng minh rằng cô tạm thời chưa có ý định khác, cô thăng chức, không có công lao cũng có khổ lao mà bán mạng cho công ty.

 

Chu Giác hỏi: “Có muốn trao cho em một giải thưởng không?”

 

 

Đàm Duy nói: “Trao giải thì không cần, lúc phát thưởng cuối năm nhớ đến em là được.”

 

Chu Giác lười vạch trần cô.

 

 

Sáu tháng cuối năm việc kinh doanh không tệ, cuộc sống của Đàm Duy cũng khá hơn một chút, không đến mức cả ngày phải dí theo như con thoi, lo xong tháng này lại lo tháng sau.

 

Nhưng mà cho đến trước hoạt động Giáng Sinh năm nay, giám đốc Từ

đã lén tiết lộ cho cô một chuyện, bảo cô chuẩn bị tiếp quản công việc của cửa hàng bên cạnh.

 

Phản ứng đầu tiên của Đàm Duy là: “Em không nghe Chu Địch nói, chị ấy chuẩn bị được điều đi đâu à?”

 

Giám đốc Từ trả lời cô: “Cô ấy lên một bậc không được, cô ấy còn có thể đi đâu chứ? cô ấy từ chức rồi.”

 

Nếu là người khác đi thì Đàm Duy một chút cũng không kỳ quái, nhưng Chu Địch đã làm ở công ty mười năm, vẫn luôn rất ổn định. Nếu cô ấy

không hài lòng về tiền lương và triển vọng phát triển, ít nhất cũng sẽ tìm đến cấp trên để nói chuyện trước.

 

Nhưng cô chưa từng nghe nói qua.

 

Quan hệ giữa Chu Địch và Đàm Duy rất tốt, có gì nói nấy. Bỗng nhiên bị

lãnh đạo thông báo người đồng nghiệp thân thiết nhất sắp từ chức, Đàm Duy khó tránh khỏi kinh ngạc.

 

Cô nói ra một loạt nghi vấn của mình, giám đốc Từ nói, quan hệ giữa

người làm công và công ty khi nào thì vững chắc được chứ? Hợp thì ở, không hợp thì tan thôi.

 

Đàm Duy quay đầu lại thấy Chu Địch, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, Chu Địch không muốn để người khác biết, hà tất phải hỏi lại làm gì?

 

Cuối năm, các hoạt động bán lẻ vẫn diễn ra bình thường, Chu Địch vẫn rất chuyên nghiệp. Cuối cùng vào giữa tháng, cô ấy đã tự mình nói

chuyện này với Đàm Duy, và cố ý bàn giao lại khách hàng cùng các công việc trong cửa hàng cho cô.

 

“Tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.” Chu Địch theo thói quen vỗ vỗ vào lưng cô.

 

 

Tối hôm sau, trời rất lạnh.

 

Cô tan làm, đến quán ăn Nhật mà họ thường xuyên tụ tập. Cô đi vào từ cửa sau, bắt gặp hai người phụ nữ cao gầy đang đứng đó hút thuốc, khói

 

thuốc mù mịt, như chốn bồng lai tiên cảnh.

 

Đàm Duy đến gần thì bị khói thuốc sặc cho một cái, nhìn rõ là Perla và Tina, một bên hút thuốc một bên thì thầm nói chuyện gì đó. Đàm Duy

dùng tay phẩy phẩy khói thuốc trước mặt. “Các chị sa ngã hết rồi à?”

 

Cô chỉ nhớ Perla có nghiện thuốc lá, không biết người kia đã nghiện từ khi nào.

 

“Trước đây chị cũng hút mà, vì con nên tạm thời cai một thời gian thôi.”

Tina lấy hộp thuốc trong túi ra, đưa cho Đàm Duy: “Muốn hút một điếu chơi không?”

 

“Em không hút được.” Cô khẽ giọng nói, thực tế là không chịu được mùi thuốc lá. “Lạnh quá, em vào trước đây.”

 

“Đừng vội chứ, nói chuyện một lát.” Perla túm lấy cánh tay cô, lại sờ sờ tóc cô. Cô mặc một chiếc áo len bên trong áo khoác. “Vòng cổ đẹp quá, mua khi nào vậy?”

 

 

Thực ra là quà Giáng Sinh. Đàm Duy còn chưa kịp mở miệng, Tina đã lên tiếng: “Vivi của chúng ta còn trẻ, mặc gì cũng đẹp.” Chị ấy nhìn Đàm Duy cười cười.

 

 

Lại nghe chị ấy dùng tiền tố “chúng ta” để gọi một cách thân mật như vậy, Đàm Duy rụt cổ lại, không tiếp lời: “Các chị có biết tại sao Chu Địch lại từ chức không?”

 

 

“Lát nữa sẽ biết thôi, đừng vội.”

 

“Vào đi, bên ngoài lạnh thật đó.” Đàm Duy lấy điếu thuốc Perla đang ngậm, ném vào thùng rác. “Mommy, tuổi lớn rồi hút ít thôi.”

 

Hôm nay là một bữa tiệc của những người quen, đến đây toàn là những đồng nghiệp có quan hệ vô cùng thân thiết. Chu Địch nói: “Bữa ăn hôm nay xem như là bữa tiệc chia tay, nhưng tình bạn của chúng ta sẽ không

tan vỡ.”

 

Perla cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chị nói trước đi, chị định thăng chức đi đâu vậy? Chuyện này quá đột ngột.”

 

 

“Chẳng đi đâu cả, chị định nghỉ hưu.”

 

Chu Địch còn chưa đến 40 tuổi, nói nghỉ hưu thì cũng quá sớm. Đàm Duy nói tiếp: “Rượu còn chưa lên, chị đã say rồi à?”

 

 

Tina cũng híp mắt, như đang suy nghĩ gì đó. Hơn nửa năm trước, khi Chu Địch đột nhiên đề nghị rời khỏi cửa hàng flagship để đến một cửa hàng nhỏ làm quản lý, chị ấy đã cảm thấy kỳ quặc. Tuy chức danh trông có vẻ thăng tiến, nhưng giá trị thực tế lại không thể so sánh.

 

 

Chị ấy cũng không tự nhận mình là một người lãnh đạo tốt, nhưng đối với cấp dưới của mình, chị ấy cũng chưa từng làm họ thất vọng. Cho nên việc Chu Địch bỏ đi khiến chị ấy rất khó hiểu.

 

 

Chu Địch nói: “Chị không có những tham vọng cao xa như mọi người, mấy năm nay cũng đã kiếm được không ít, bây giờ xem như cơm áo không lo, thời gian sau này sẽ chăm sóc người già, chơi với con. Không

tham lam gì hết.”

 

Đàm Duy đoán, có lẽ cô ấy đã mệt mỏi.

 

Tina hỏi cô ấy: “Đầu năm nay, chị có đi khám sức khỏe tổng quát đúng không. Kết quả vẫn tốt chứ?”

 

Cả bàn đều im lặng lại. Chu Địch bình tĩnh mà im lặng lắc đầu: “Không được tốt lắm. Đây cũng là lý do chị muốn nghỉ ngơi.”

 

 

Ở cửa hàng flagship, cô ấy làm chủ quản, áp lực thành tích lớn, công

việc lại nhiều, thời gian dài không chịu nổi gánh nặng. Mùa thu năm kia, khi cùng Vivi đi họp, cô ấy đã có thể đoán ra Wendy sẽ không ở lại cửa hàng lâu, nên cũng đã có kế hoạch. Công việc hiện tại tương đối nhẹ

nhàng hơn, lại có Vivi chia sẻ, Chu Địch có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bệnh tình của cô ấy thì không thấy có chuyển biến tốt hơn, chỉ có thể từ chức thôi.

 

 

Đến giai đoạn của Chu Địch, dần dần đối với rất nhiều chuyện khác sẽ đều xem nhẹ, chỉ có sức khỏe là quan trọng nhất, có tiền hay không, có chức vị hay không, thật sự không quan trọng.

 

 

Đàm Duy không biết nên nói gì, ngoài những lời an ủi nhạt nhẽo. Cô bỗng nhiên nhớ lại lúc mới đến, Chu Địch cùng cô kiểm kê trong kho hàng nhỏ, hai người nói chuyện phiếm, Chu Địch nói mình đã ba tháng không có kinh nguyệt vì áp lực quá lớn.

 

 

Cô đã cho rằng Chu Địch đang nói quá, hóa ra từ lúc đó đã báo trước kết quả của ngày hôm nay.

 

Chu Địch nói: “Không thể không thừa nhận, không chỉ là chỉ số thông

minh, mà cả tinh lực thể chất hay ý chí đều là một loại thiên phú. Bất kỳ một hạng mục nào không đạt được cũng không đủ để thành công.”

 

Đàm Duy hỏi cô ấy: “Thành công là gì?”

 

 

“Thành công là do tự mình định nghĩa.”

 

“Không nói những chuyện không vui này nữa, tối nay chúng ta vui vẻ một chút.” Chu Địch nói, “Đây chỉ là một nút thắt rất nhỏ thôi.”

 

Lúc kết thúc, Perla cầm điện thoại, mọi người cùng nhau chụp một tấm

ảnh chung, đăng lên nhóm chat. Đàm Duy tải ảnh xuống, cô thấy đây giống hệt như bữa tiệc chào đón người mới vào ngày cô nhập chức.

 

Chu Địch không nhiệt tình như Perla, nhưng cũng là người bạn đồng hành thiện lương xuyên suốt quá trình sự nghiệp của Đàm Duy. Cô bỗng

nhiên có chút cảm khái, thật sự đang từng người một rời khỏi quỹ đạo sự nghiệp của cô.

 

Cuối tháng, Chu Địch bàn giao xong mọi công việc trong cửa hàng cho

Đàm Duy rồi chính thức từ chức. “Nếu có bất kỳ nghiệp vụ nào cần chị giúp đỡ, cứ gọi điện cho chị, không cần phải ngại ngùng.”

 

Đàm Duy nén lại cảm xúc của mình: “Cảm ơn chị, Chu Địch, nhưng em càng hy vọng chị khỏe mạnh hơn.”

 

Chu Địch ngồi xuống cùng Đàm Duy yên tĩnh uống một tách trà. Làm việc cùng nhau lâu như vậy vẫn luôn nói chuyện công việc, chưa từng nói chuyện về bản thân. Họ thật giống như những con kiến bình thường

trên mặt đất.

 

Nhưng con kiến cũng có cảm xúc, dường như cần phải có một nghi thức tạm biệt, để nói những lời khen ngợi trước khi chia tay.

 

 

Chu Địch nói: “Giống như đa số mọi người, lúc em mới vào chị đã đoán em sẽ từ chức rất nhanh, em quá nội tâm, ngay cả bài tập nhập vai đơn giản nhất cũng không hoàn thành được.”

 

 

Đàm Duy chỉ nhớ Chu Địch vẫn luôn đối xử rất tốt với mình, không nghĩ đến mình đã tệ đến mức nào.

 

“Người ngoài cuộc sở dĩ là người ngoài cuộc, vì không thể đoán trước được kết quả. Tính cách đôi khi không quyết định được vận mệnh. Em

có biết em có thiên phú bán hàng không?”

 

“Gì ạ?”

 

 

“Dũng khí để khắc phục khó khăn, khát vọng thành công, và cả nghị lực của tuổi trẻ.” Chu Địch nói, “Những động lực nội tại này mới là thiên phú quý giá nhất. Nhất định phải duy trì, không được sợ hãi thử thách.

Tương lai của em sẽ rất tốt, Vivi.” “Vâng, em nhớ rồi.”

Thoáng một cái đã đến trước Tết Âm lịch.

 

 

Đàm Duy nhận được lời chúc mừng năm mới của Diệp Hiểu Hàng. Đàm Duy quan tâm hơn đến việc khi nào cô ấy sẽ trở về, họ đã rất lâu không gặp. Diệp Hiểu Hàng nói thôi, vé máy bay quá đắt, nhưng đã gửi quà năm mới cho cô.

 

 

Đàm Duy thật sự không ngờ người bạn thân đã hơn một năm không gặp mặt, thế mà lại bị một tấm vé máy bay mấy nghìn tệ ngăn cách. Nói đắt thì cũng không đắt, nhưng vì để gặp một mặt thì thật sự không cần thiết.

 

 

Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung. “Cậu không phải là tự gói mình thành quà gửi đến tay tớ đấy chứ?”

 

Rất nhanh sau, Diệp Hiểu Hàng gửi cho cô một tấm ảnh, cô ấy đang yêu.

Là một chàng trai có vẻ ngoài văn nhã, ăn mặc giản dị, vừa nhìn đã biết

là người có học thức.

 

Đàm Duy “Oa” một tiếng, cô thật sự rất vui vì Diệp Hiểu Hàng, người

trước đây luôn nghi ngờ khả năng yêu của mình, đã có người mình thích.

 

 

Diệp Hiểu Hàng nói: “Một mình ở đây quá cô đơn, yêu đương cũng có cái lợi, có người có thể ở bên cạnh mình.”

 

Dù nguyên nhân là gì, Đàm Duy cảm thấy đây là một chuyện rất tốt. “Phiền cậu hãy yêu cho thật tốt, yêu cho thật mạnh mẽ vào nhé.”

 

“Cậu cũng vậy nhé, Duy Duy.” “Năm mới vui vẻ, Tiểu Hàng.”

Đàm Duy định kể cho Tiểu Hàng nghe về cuộc sống gần đây của mình, nhưng lúc này lại không muốn làm phiền tâm trạng của cô ấy. Tình hình cuộc sống hiện tại của cô thế nào, Tiểu Hàng không thể nào thấu hiểu,

cũng không thể san sẻ được nỗi ưu phiền của cô.

 

Tháng tám năm ngoái, Lý Đông Ca bị công ty cử đi công tác hai tháng, phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, cô ấy không muốn nói cho gia đình

biết. Chuẩn bị “kiên cường” vượt qua, sau này trở thành một người thành đạt, tích lũy tư liệu sống để viết tự truyện.

 

Vừa hay cửa hàng của Đàm Duy đang sửa chữa, cô đã bay qua chăm sóc

cô ấy mấy ngày. Lý Đông Ca đã khóc như một đứa trẻ chưa đến tuổi đi học vậy.

 

Ba của Cố Văn vay nặng lãi không trả được, tìm đến cô ấy đòi tiền. Cố Văn không có nghĩa vụ giúp đỡ lấp cái hố không đáy này, cũng để tránh

phiền phức, cô ấy đã trực tiếp dọn nhà và kho hàng, đúng là một mớ lông gà đầy đất.

 

Mọi người đang bận rộn với cuộc sống của riêng mình, cuộc sống một

khi không còn giao thoa, những chủ đề chung cũng sẽ giảm bớt. Dù họ đều không muốn như vậy.

 

Hôm nay Đàm Duy rà soát lại xong bảng biểu tồn kho của cửa hàng Chu Địch, tan làm sớm hơn mọi ngày.

 

Trời đã tối, đèn hoa rực rỡ khắp nơi.

 

Mấy năm nay cô không kết giao thêm bạn mới, cũng chỉ có công việc

mà thôi. Một mình đi dạo trong trung tâm thương mại, lang thang không

mục đích, cuối cùng chẳng mua gì.

 

Đàm Duy là người thích cuộc sống náo nhiệt, nhưng mọi người xuất hiện trong cuộc sống của cô rồi lại định sẵn sẽ phải chia ly. Cô cũng

không muốn đa sầu đa cảm, chỉ quy kết đó là nỗi buồn theo mùa của mùa đông.

 

Về nhà, cô đặt đồ ăn ngoài, rồi đi tắm.

 

À, hóa ra là đến tháng, hormone không ổn định, chả trách lại có chút cảm xúc tinh tế như vậy.

 

Nằm trên giường, lúc 11 giờ cô nhận được tin nhắn WeChat của Chu Giác hỏi cô đã ngủ chưa. Đàm Duy lại ngồi dậy khỏi giường: 【 Ngủ

rồi, bây giờ là ma đang nhắn tin với anh đó. 】 Nghĩ ngợi một lát, cô hỏi: 【 Anh về rồi à? 】

 

Enzo: 【 Đến chỗ anh không? Bây giờ anh qua đón em. 】

Vivi: 【 Ngày mai chúng tay hãy gặp nhé, em tắm rồi. 】

Đàm Duy cảm thấy không được khỏe lắm, chỉ muốn cuộn mình trên giường nghỉ ngơi. Một lúc lâu cô cũng không ngủ được, cô sạc túi nước

nóng một lát rồi đặt lên bụng.

 

Gần 12 giờ, chuông cổng nhà cô vang lên. Cô chạy tới, mở cửa, một phút sau đã thấy Chu Giác đi lên.

 

Anh mặc áo khoác đen, bên trong cũng là vest, khuôn mặt nghiêm túc, chắc là vừa mới kết thúc công việc.

 

 

Anh đặt chìa khóa xe lên huyền quan, thay giày. Đàm Duy liền đến khoác cổ anh, mi mắt cong cong, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.

 

Cô chỉ là có chút vui vẻ và bất ngờ mà thôi, vì có người đến ở bên cạnh cô.

 

Chu Giác quay người lại, thấy cô mặc áo ngủ, cau mày: “Em xuống trước đi, trên người anh bẩn lắm.”

 

Đàm Duy cảm nhận được lực đẩy trên cánh tay anh. “Anh làm gì vậy?”

 

 

Hôm nay anh đi công tác về, tối còn có một bữa tiệc, vẫn luôn bôn ba bên ngoài, trên người đương nhiên không sạch sẽ được. Anh nắm hai tay Đàm Duy chéo vào nhau, bảo cô tránh xa mình ra một chút, cởi áo

khoác, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: “Phát huy sức tưởng tượng của em đi, đoán xem anh làm gì.”

 

Anh đến nhà Đàm Duy không nhiều, nhưng lần nào cũng xem nơi này như địa bàn của mình, còn sai cô đi lấy khăn tắm và đồ ngủ cho anh.

 

 

Đàm Duy đưa đồ vào rồi không còn sức để đùa giỡn nữa, nhanh chóng bò lên giường, cầm một con thú bông đè lên dưới bụng, tiếp tục nằm sấp nghịch điện thoại.

 

 

Phòng tắm của cô rất sạch sẽ, có mùi hương ấm áp. Chu Giác ném tờ khăn giấy đã lau mặt vào sọt rác, anh thấy thứ bên trong.

 

Trở lại phòng ngủ, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ, cô lộ ra một cái đầu bù xù, mặt bị chiếu đến trắng bệch.

 

“Em đang xem gì vậy?” Xác nhận không phải là ảo giác của mình, tối nay cô thực sự có chút trầm mặc. Anh kéo chăn ra, để hai cơ thể dán vào

nhau.

 

Đàm Duy không nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại. Thế là tay Chu Giác luồn qua dưới cổ cô, véo má cô, gọi cô: “Vivi.”

 

 

Lại ném con thú bông trong lòng cô đi.

 

“Làm gì vậy?” Cô đến đầu cũng lười quay qua, chỉ liếc mắt qua. “Quay qua đây, mặt hướng về phía anh mà ngủ.” Anh ra lệnh.

Đàm Duy thật sự phục, nói như vậy thì không thể nào nghịch điện thoại được nữa, dây sạc quá ngắn. Loay hoay nửa ngày, cô vẫn quay lại, một phát đâm vào ngực anh, ngửi thấy hơi thở có mùi rượu nhàn nhạt của

anh.

 

Chu Giác nghe nói chuyện Chu Địch từ chức,anh hỏi vài câu liệu cô có thể ứng phó được với hai cửa hàng không. Đàm Duy gật đầu: “Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.”

 

 

“Trông em rất tự tin đấy.” Tay anh đi xuống tìm kiếm, dừng lại trên bụng cô.

 

Đàm Duy bỗng nhiên không biết nói gì, vì bụng cô bị anh vỗ về xoa bóp

đến ấm áp, nhưng cô lại lo anh sẽ đi xuống dưới, như vậy hai người sẽ xấu hổ. Đôi tay cô nhanh chóng nắm lấy tay anh. “Không cần.”

 

Chu Giác thanh minh: “Anh chỉ giúp em xoa một chút thôi, em đang nghĩ gì vậy?”

 

 

“…”

 

Đàm Duy cũng định tóm lấy anh, nhưng bị anh dùng tay ngăn lại, hai

người có xu hướng muốn đánh nhau trên giường. Nhưng Chu Giác không có những sở thích thấp kém này, anh kẹp lấy đôi chân đang lộn xộn của cô, ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô, rất dịu dàng hôn vài cái.

 

 

Không khí không tệ, cũng có thể không có t*nh d*c, chỉ đơn thuần là hôn môi. Giống như hai con thú đi săn trở về, dựa sát vào nhau. Đàm Duy có chút thích kiểu chung sống như vậy.

 

 

Cơ thể anh rất ấm, hoàn toàn có thể bỏ qua mùi rượu trên người anh. Đàm Duy yên tâm rúc vào khuỷu tay anh, tưởng tượng cô là một con rùa đen, tuy mùa đông đã đến, nhưng may mắn là cô có một cái mai.

 

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy anh hỏi: “Vivi, em có muốn cân nhắc dọn đến chỗ anh không?”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment