Đàm Duy thực ra cũng không muốn làm chuyện đó đến vậy, cô rất mệt, chỉ muốn yên tĩnh ở một góc như một chú mèo, nhưng đi vào phòng tắm
với anh chắc chắn sẽ bị hành hạ rất thảm.
Vì thế, ngay khi Chu Giác vừa bế cô đến cửa phòng tắm, cô đã bám vào cửa không chịu đi: “Anh đi đi, em muốn đi ôm chú gấu bông mặc vest
một lát.”
“Một con gấu bông rách nát lại có sức hấp dẫn hơn anh đúng không?” Chu Giác tháo kính xuống, một tay ném nó lên bồn rửa mặt.
Đàm Duy nhận ra vị chua trong lời nói của anh. “Vậy thì chắc chắn không phải rồi, em muốn anh có trạng thái tốt nhất mà.”
Cô luôn nói dối không chớp mắt, khiến người ta không phân biệt được
thật giả, nhưng ánh mắt lại rất tha thiết, khiến người ta không nỡ làm khó, thế là Chu Giác buông cô ra.
Anh c** q**n áo ném vào giỏ đồ bẩn, quay đầu lại nhìn cô. “Lát nữa em định đi à?”
“Ngày mai em được nghỉ bù.” Đàm Duy trả lời, mắt cô liếc xuống bụng anh, tiện thể đếm xem những múi cơ thuộc về mình có thiếu cái nào không. Rất tốt, một múi cũng không thiếu.
Cô đóng cửa phòng tắm lại, đến đầu giường lấy chú gấu bông ra. Thật ra đã lâu không gặp chú gấu này rồi. Đàm Duy đã nghĩ sẽ không bao giờ
được nhìn thấy chú gấu bông mặc vest này nữa.
Cô đặt chú gấu lên đùi, tiếp tục chơi Lego. Chu Giác mặc quần áo ra
ngoài, ngồi trên sofa sau lưng cô, hai đầu gối vừa hay có thể làm chỗ dựa lưng cho cô. Anh cúi người nhìn một lát. “Em đang làm gì vậy?”
“Anh không nhìn ra à?” Đàm Duy trợn trắng mắt, thực sự không muốn trả lời anh.
“Để anh xem.” Anh xác nhận cô định lắp một chiếc tàu sân bay, bây giờ mới chỉ là nền móng. Tay anh đưa ra, làm đổ hết cả cái đế cô vừa mới
lắp xong.
“Anh muốn chết à?” Đàm Duy trợn mắt giận dữ, cuối cùng không nhịn được mà quay người lại định véo cổ anh, tiện thể lao vào người anh.
Chuyện này có khác gì mấy đứa trẻ con ở nhà trẻ giật kẹo của bạn, làm người ta khóc thét lên không?
Chu Giác bình tĩnh nhìn cô, không hề có vẻ gì là hối lỗi. Đàm Duy nhìn
mà càng bốc hỏa, đầu gối đè lên một tay anh, tay kia bị cô dùng cả hai tay ấn lên trên đầu. Cô lại hỏi một lần nữa: “Anh có phải muốn chết
không? Hả?”
Chu Giác hôn lên cằm cô, không nói gì.
Đàm Duy nhận ra, sao anh lại có vẻ hưởng thụ thế này? Sững người một lát, rồi lại nhíu mày: “Anh vừa rồi là hành động theo bản năng à?”
Anh vẫn im lặng.
“Sao em không phát hiện ra anh lại có sức phá hoại như vậy hả?” Cô buông tay anh ra, đứng thẳng người, ngồi lên người anh, cảm thấy không thể tin được. “Anh có ném đồ đạc khi tâm trạng không tốt không?”
Vốn Chu Giác đang bị cô đè nằm xuống, lại ngồi dậy. “Không có lúc nào tâm trạng anh không tốt cả. Nhưng bất kỳ cảm xúc không lý trí nào cũng chỉ là ngắn ngủi nhất thời, không bằng nghĩ cách giải quyết nhanh chóng
nó đi.”
“Được thôi.”
Đàm Duy không nghi ngờ, cô nghĩ, tuy hiểu biết về anh không đủ thấu đáo nhưng cũng đã mấy năm quen biết anh, anh có một trật tự cảm xúc
rất mạnh, anh biết tiết chế và tự biết cách kỷ luật cuộc sống của mình, sao có thể có những vấn đề của người thường được chứ?
Hai người xa nhau một tháng, gặp lại cảm xúc ít nhiều có chút hỗn loạn,
nhưng bây giờ qua những lần thân mật sờ mó lại quen thuộc hơn một chút. Cô còn chưa tắm, cô ngồi lên người anh, nhưng Chu Giác không nói gì.
Anh rất nhanh chuyển chủ đề. “Em lên đây bằng cách nào?” “Em quyến rũ bảo an.”
“Cho em một cơ hội nói lại.” Anh véo véo eo cô, nơi đó mềm vô cùng.
“Anh nói trong xe có thẻ xăng, em phát hiện còn có cả thẻ ra vào cổng.” Cô lười nói về những điều vi diệu này.
Chu Giác lại hỏi: “Em không thích chiếc xe đó à?”
“Không phải ạ, hôm em đi lấy xe em gặp phải Tần tổng, nếu em lái xe của anh thì nguy hiểm lắm”
“Anh ta thấy em sao?”
“Người siêu biết nhìn mặt đoán ý như em sao có thể để người ta phát
hiện được chứ, em trốn sang một bên, đợi anh ta đi rồi em mới qua.” Đàm Duy thở dài thườn thượt nói: “Cả đời này em đường đường chính chính, thế mà cũng có một ngày như chuột chạy qua đường.”
Chu Giác không tin cô giống như mình hình dung: “Người đường đường chính chính sẽ nói dối không?”
Dù sao Đàm Duy cũng không vui, ánh mắt cô ảm đạm, cô ngượng ngùng nói: “Thôi bỏ đi.”
Chu Giác nghĩ nghĩ, “Chiếc xe đó không mấy khi được lái đâu, không phải lo người khác phát hiện.”
Đàm Duy ngồi mệt lại bò đến trước người anh, nắm lấy tay anh đặt lên đầu mình, ra hiệu anh sờ sờ mình. “Không phải đâu.”
Chu Giác không nói, cũng không động.
“Nói cho anh một bí mật nhé, bây giờ em vẫn thường xuyên ăn bám.” Cô lại nhìn anh, cằm tựa vào ngực anh. “Da mặt em rất dày, tương lai có
thể còn ăn bám bạn trai, không chừng. Anh đừng có nghĩ em tốt quá.”
Yêu đương mà, cô cho rằng mình nên tận hưởng toàn bộ con người anh, như vậy cô cũng sẽ đem những gì mình có cho anh.
Cô rất biết nói chuyện. Chu Giác xoa nhẹ đầu cô vài cái, phát hiện cô buồn ngủ, cũng không biết tại sao anh lại không muốn để cô ngủ, anh lay cô tỉnh.
Đàm Duy chỉ cảm thấy dựa vào người anh rất thoải mái, tuy xương cốt
anh rất cứng. Cô mở một mắt: “Đừng tưởng anh chuyển chủ đề là em có thể bỏ qua cho anh, anh làm hỏng lego của em, đền cho em đi.”
Dù chỉ lắp được một cái đế, cũng đã tốn của cô rất nhiều thời gian đấy.
“Em mệt đến mức này rồi, anh ở trong mơ đền cho em nhé?” Anh nghiêng người, ôm gọn tay chân đang giương nanh múa vuốt của cô vào lòng. Chu Giác đoán cô rất thích tư thế này. Hai người khó chịu chen
chúc trên sofa, anh thay đổi cách hôn cô, chính là không muốn để cô ngủ.
Một lát sau, anh dùng cơ thể đụng đụng cô. “Đi vận động với anh một lát nhé?”
“Là vận động trên giường sao?” Cô cảm thấy loại vận động này thú vị nhất.
“Muốn chơi bóng không?”
“Đỡ em dậy đi.” Cô vênh váo càng ngày càng quá đáng, chuẩn bị làm một đứa trẻ to xác. “Đi giày cho em luôn.”
Chu Giác kéo cô dậy, giúp cô vén tóc dài lên, bỗng nhiên anh cũng rất tò mò: “Ở nhà, ba mẹ em gọi em là gì?”
Họ không có mối quan hệ xã giao chung, cô trong lòng anh cũng chỉ là một Vivi bé nhỏ thôi.
Đàm Duy lập tức tỉnh táo lại, nói: “Em mà nói ra thì sợ anh không dám nghe á chớ.”
Chu Giác véo nhẹ mũi cô.
Trên đường đến sân bóng, Chu Giác hỏi cô muốn quà thăng chức gì, cô nói tạm thời không cần, đợi thông báo chính thức có rồi hãy nói. Lần thử nghiệm thăng chức này xem như đã cho cô một giai đoạn thấy rõ những
thiếu sót của mình.
“Tháng tám cửa hàng của em sẽ nâng cấp, nửa tháng đó em định sắp xếp thế nào?” Anh lại hỏi.
“Anh biết chuyện này à?”
Ngón tay Chu Giác gõ nhẹ lên túi đựng vợt. “Email cuối cùng sẽ do anh phê duyệt.”
Đàm Duy nói: “Em tính cho đồng nghiệp nghỉ phép năm, điều chỉnh một
chút. Nhưng kẹt ở giữa quý ba, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, hơn nữa thành tích quý hai của cửa hàng em lại không hài lòng lắm.”
Ngày cuối cùng cô đã phải nhờ khách hàng quen giúp đỡ mới hoàn thành, trong lòng cô hiểu rõ, gấp gáp như vậy rất nguy hiểm.
Nói xong, cô liếc nhìn biểu cảm của Chu Giác, thấy anh gật gật đầu như có như không, đại khái cô cũng hiểu chắc anh cũng không hài lòng. Thế là, lòng cô chùng xuống.
“Em định làm thế nào?”
Đàm Duy nói: “Xin bên cung ứng một ít hàng hóa, trước khi điều chỉnh làm một đợt sự kiện trong cửa hàng.”
Chu Giác có vẻ không mấy tán thành, anh đề nghị cô: “Em xin làm chương trình giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, vừa hay là cuối quý, dọn dẹp đồ trong cửa hàng đi. Một số hàng hóa có
tỷ lệ bán ra quá thấp, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá giỏ hàng sau này của em.”
“Em sẽ cân nhắc.” Đàm Duy nói, “Chủ yếu là bây giờ còn lại một ít đồ, thật sự không dễ bán.”
Chu Giác không can thiệp quá nhiều vào công việc của cô, lại hỏi ngược lại: “Em có muốn nghỉ phép năm không?”
“Em còn rất nhiều việc vặt.” Cô có chút muốn thở dài, bộ phận bán lẻ này có quá nhiều bảng biểu.
“Được rồi, việc đúng là rất nhiều, hy vọng em không bị công việc ảnh hưởng đến cuộc sống.”
Đàm Duy lại một lần nữa lạc quan cười cười, khoác vai anh. “Anh đang nói đến cuộc sống gì vậy ạ?”
Tay Chu Giác ôm lấy cơ thể cô, đè thấp giọng nói còn lại của cô, lại
nhắc nhở cô: “Tốt nhất là em có thể ở những nơi xã giao cũng phóng khoáng như vậy.”
Đàm Duy biết nghe lời: “Không thể, em chỉ dám phóng khoáng trước mặt anh thôi.”
Sân bóng này do công ty bất động sản quản lý, nên Đàm Duy không cần lo bị người ta gặp phải.
Cô yên tâm cùng Chu Giác đánh một giờ bóng, rất có thể thư giãn cả thể xác và tinh thần.
Số tiền Đàm Duy bỏ ra cho huấn luyện viên riêng không hề lãng phí, cô tiến bộ rất lớn. Nam nữ có sự chênh lệch về sức mạnh, nhưng cơ thể cô
rất nhẹ nhàng, chạy cũng nhanh nhẹn, chỉ là da nóng lên sẽ ửng hồng, giống như phản ứng sinh lý khi cô căng thẳng.
Có lẽ cô không biết loại phản ứng tự nhiên này cũng sẽ làm người khác nhìn cô căng thẳng thôi, tim cũng đã lỡ nhịp.
Đánh bóng xong, Đàm Duy kêu đói muốn ăn cơm.
“Gần đây triệu chứng trào ngược của em còn nghiêm trọng không?”
Đàm Duy nhìn anh, Chu Giác thở ra một hơi. “Được rồi, đi ăn cơm trước đã.”
Cô ăn hết một bát cơm hấp hải sản, còn uống một ly nước ép hoa quả, dạ dày rất thỏa mãn, tâm trạng cô liền tốt lên.Trên đường về nhà, cô nắm
tay anh, bước trên vỉa hè, hỏi anh: “Anh có cảm nhận được không?”
“Cái gì?” Chu Giác siết chặt cánh tay cô, sợ cô chỉ cần khoe khoang một chút là sẽ ngã.
“Gió đêm mùa hè đó!” Cô nói.
“Anh chỉ ngửi thấy mùi khói xe.” Rừng bê tông san sát nhau lấy đâu ra gió.
Đàm Duy dừng lại, nhắm mắt lại. Lúc nhỏ cô đặc biệt thích ngửi mùi khói xe, nghi ngờ mình có phải là b**n th** không. Cô nói: “Em rất thích
mùa hè.” “Tại sao?”
“Vì mỗi khi đến mùa hè, cuộc sống của em sẽ rất náo nhiệt.”
Chu Giác ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên nói một câu: “Đợi đến kỳ nghỉ đông, chúng ta đi miền Nam nghỉ mát vài ngày.”
“Thật không ạ?” Đàm Duy không quan tâm có thực hiện được hay không, đây là một viễn cảnh rất tốt.
Về đến nhà đã 11 giờ.
Đàm Duy nhanh chóng đi tắm, lần này cô tự mang theo đồ dùng tắm gội và quần áo, lau tóc khô một nửa rồi bò lên giường, đầu quay ngược lại
mép giường chuẩn bị để khô tự nhiên.
Lúc Chu Giác ở bên ngoài tắm xong vào thì thấy một cái đầu tóc đen xõa trên sàn, như một nữ quỷ, nếu không phải nhìn thấy tứ chi mảnh khảnh,
suýt chút nữa đã sợ đến lùi lại một bước.
“Sấy khô tóc rồi hãy ngủ.” Không có tiếng trả lời.
Chu Giác đi qua lật cô lại, quả nhiên cô đã ngủ. Anh đặt đầu cô lên gối,
cầm máy sấy đến sấy cho cô. Cô rất tự giác, một lát sau, đầu đã gối lên đùi anh.
Trong phòng vệ sinh có mùi dầu gội cô đã dùng, trong sọt rác cũng có
tóc rụng cô đã vơ lại, nhưng tóc cô vẫn còn quá nhiều, nắm lại một nắm vừa dày vừa dài, phải sấy nửa ngày.
Anh bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian như vậy rất ấm áp, lại một
lần nữa cúi người, hôn lên má cô. Gò má cô lành lạnh, có thịt mềm mại, đáng yêu như thạch trái cây.
Vừa rồi tiếng gió lớn như vậy cô không tỉnh, bị hôn một cái Đàm Duy đã mở mắt ra.
Chu Giác véo mũi cô: “Em giả vờ à?” “Ai không chịu nổi thì người đó đổi.”
“Được.” Chu Giác buông cô ra, đi vào phòng tắm. Lúc quay lại, trong
tay có thêm một chiếc khăn tắm sạch. Đàm Duy không biết có ý gì, cho đến khi cô bị dịch ra rồi lại dịch về.
Cảm giác của khăn tắm và ga giường khác nhau, da cô dần dần nổi da
gà, cơ thể đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh theo bản năng rụt lại, lại bị anh như một tờ giấy mà mở ra.
“Lát nữa hãy ngủ tiếp.” Anh duỗi tứ chi cô ra, nắm lấy bắp chân cô, dán vào bên cạnh mình. Khi thẳng thắn đối mặt, cơ thể vừa tắm xong lại đặc
biệt trơn láng.
Mắt cá chân cô trượt xuống, trong môi trường tối tăm, ánh mắt anh rất hung dữ, anh vỗ mạnh vào sau lưng cô một cái. “Không nghe lời à?”
“Đây là lỗi của một mình em à?” Đàm Duy cũng cau mày, giọng điệu khó chịu. “Em đi làm cả một ngày còn phải đi vận động với anh, sắp mệt chết rồi.”
“Em quên mình đã nói gì rồi sao.” Anh dùng lời nói để chặn cô, nhưng cũng không đưa ra yêu cầu gì thêm, chỉ bẻ đầu gối cô lại.
Đàm Duy chưa kịp đáp trả, rất nhanh môi lưỡi đã quấn lấy nhau, chặn
đến kín không kẽ hở để trao đổi gì thêm. Trong người cũng có dòng điện nhảy qua, khiến cô bấu chặt vào lưng anh. Nhưng tiếng đau của anh lại rất đạm bạc, không có cảm xúc gì. Biết cô không thể nào lập tức chứa
đựng anh, anh dùng tay làm một lúc, đợi cô từ từ vào trạng thái rồi mới bắt đầu.
Mà cô, lại bị nghẹn, cứng đờ nửa ngày mới cho phép anh động một chút.
Bị lăn lộn thay đổi vài tư thế, cuối cùng một tư thế mới là thoải mái nhất, lưng tựa vào lòng anh, ấm áp. Cô thầm cảm thán trong lòng, cuối cùng cũng được rồi, cái này không cần cô phải tốn sức, rất tốt.
Khăn tắm ướt sũng, cũng may là đã có chuẩn bị. Anh rút nó ra ném
xuống đất, ôm cô đến chỗ sạch sẽ thì cô đã ngủ, cơ thể mềm như nước, đi một bước là trôi, đúng là không có cách nào dịch đi để tắm nữa mà.
Hôm sau tỉnh lại, cô không đi làm, mặc định ở nhà anh nghỉ ngơi một ngày.
Trên bàn có bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, lúc cô ăn xong, Chu Giác
vừa hay vào cửa, tiện thể gọi điện bảo dì giúp việc hôm nay không cần đến.
Cô mang theo máy tính đến, ở trên bàn trà làm nốt một vài bảng biểu lặt vặt. Ban ngày, Chu Giác kéo rèm lại, mở TV cho cô làm âm thanh nền.
Cô chuẩn bị tiếp nhận đề nghị của Chu Giác, trước khi nâng cấp cửa hàng làm một đợt hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ. Vì là do sếp đề ra, từ góc độ của họ mà suy tính, tương đối hy vọng tiêu thụ hết hàng tồn kho,
phương án này khả năng được thông qua sẽ không có vấn đề gì.
Thế là cô tranh thủ nửa ngày nhanh chóng làm xong phương án giảm giá, vào thứ hai họp sẽ trình cho Stella xem. Cô làm xong bản trình
chiếu, đi vào nhà vệ sinh.
Chu Giác hỏi cô: “Viết xong chưa?” “Anh xem thử xem?”
Cô đưa máy tính qua rồi đi vào nhà vệ sinh. Lúc quay lại, máy tính vẫn
còn trên đầu gối anh, Chu Giác vẫn đang xem. Cô đứng sau sofa hỏi một câu: “Em hơi lo chị ấy không cho em quyền hạn giảm giá, có nên nói uyển chuyển một chút không.”
“Không cần,” Chu Giác nói được một nửa.
Tin nhắn WeChat của cô hiện lên một khung chat, là một thợ săn đầu
người đã gửi JD cho cô tháng trước. Thấy cô lâu không trả lời, lại chủ động gửi tin nhắn đến hỏi: 【 Em yêu, lần trước chị nói về vị trí đó em
đã cân nhắc thế nào rồi? Thương hiệu này tuy không cao cấp bằng Rossi, nhưng chức danh em sẽ cao hơn hiện tại, lương một năm đảm bảo ở mức xx vạn, phát triển rất tốt. 】
Chu Giác nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó không chớp mắt.
Hai chân Đàm Duy “phút chốc” mềm nhũn, cô hối hận đã không kịp thời chặn người thợ săn đầu người vội vã hoàn thành KPI này, cũng ảo não vì mình đã quá không phòng bị.
Cô không quên Chu Giác còn có một thân phận quan trọng khác, là sếp. Họ cuối cùng vẫn có một khoảng cách mà.
“Em đang tìm kiếm vài cơ hội bên ngoài à?” Một lát sau thì anh hỏi, giọng điệu vẫn không có cảm xúc gì.
Nếu bị sếp biết một nhân viên có ý định nhảy việc, sẽ có kết cục gì? Một người sếp thông minh chắc chắn sẽ tận dụng hết sức nhân viên đó, sau đó gạt họ ra ngoài lề, rồi loại khỏi đội ngũ thăng tiến trung tâm.
Tay Đàm Duy ấn lên lưng ghế sofa, lòng có chút run rẩy, cô vẫn miễn cưỡng trấn định mà nói: “Không có ạ, chỉ là người này quảng cáo giăng lưới, nói chuyện phiếm vài câu thôi.”
Chu Giác gật đầu, đóng khung chat lại.
Đàm Duy vòng qua tay vịn, ngồi vào bên cạnh anh, cô cho rằng chuyện này xem như đã qua, lại nghe thấy anh nói: “Nếu em có ý định này, anh hy vọng em sẽ thông báo cho anh sớm.”
Nói cho anh rồi sao nữa? Xử lý việc cô bỏ trốn à?
Đàm Duy bỗng nhiên nhớ lại lời của Gia Cát, nếu chuyện của họ bị người trong công ty biết, nếu điều đó xảy ra thì sẽ cần phải có một người ra đi, chắc chắn sẽ là cô.
Tức khắc, lòng cô có chút nghẹn đến chết, lại nghĩ đến anh đã từng nói hy vọng xây dựng một mối quan hệ trưởng thành và ổn định.
Yêu đương là phải hành động và yêu đương cũng cần phải nói, hai người không có gì kiêng kỵ mà bàn luận mới có thể ra được kết quả cuối cùng.
Cô đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay anh, có lẽ cô nên trực tiếp đối diện với vấn đề này, cô hỏi: “Nếu giữa chúng ta phải có một người ra đi, anh sẽ vì sự phát triển sự nghiệp của em mà nhượng bộ em chứ?”
Dường như Chu Giác có chút khó hiểu, nhưng anh vẫn trả lời: “Tình huống giả định không cần phải mang ra thảo luận.”
“Nếu em nói là cần thiết thì sao?”
Giọng điệu anh dần dần trầm xuống, nói với cô: “Tình hình hiện tại của em không thích hợp để nhảy việc. Có lẽ em nghe ai đó đề nghị, nhảy
việc đúng là có thể thực hiện được việc thăng chức và tăng lương, nhưng vị trí cơ bản đi đâu cũng chỉ là vị trí cơ bản mà thôi.”
Sự thật rất tàn nhẫn, anh tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ít nhất em phải có được kinh nghiệm quản lý, có thương hiệu Rossi làm nền tảng,
ra ngoài mới có cơ hội tốt hơn chờ em.” Nếu không, cô ra ngoài chẳng là
gì cả.
Đạo lý này Đàm Duy rất hiểu, nhưng họ đang nói không phải cùng một chuyện. Đôi mắt cô nhìn anh thẳng tưng. “Anh không trả lời trực diện
câu hỏi của em.”
“Bất kỳ quyết định nào cũng không được dựa vào cảm xúc nhất thời mà quyết định được.” Anh cũng nắm lấy tay cô, dường như là sợ cô kích động. “Nếu em nhất định phải có câu trả lời, anh nghĩ em nên cân nhắc
đến tính hiệu quả.”
“Em biết rồi.” Đàm Duy gật đầu, nói cách khác, bất kể cô ở đây làm việc chăm chỉ đến đâu, mong đợi viễn cảnh đến đâu, anh cũng sẽ không vì cô
mà lùi một bước.
Rốt cuộc anh đã ở vị trí này, cô trước sau sẽ không thể nào vượt qua được anh, huống hồ cô cũng không có tài năng đến vậy.
Đàm Duy có thể hiểu, cũng không có gì tiếc nuối, chỉ là cơ thể có chút cứng đờ.
“Suy nghĩ của em là gì?”
“Không có gì ạ.” Đàm Duy lắc đầu, rồi lại nở một nụ cười, rất vui vẻ mà nói: “Em yêu sự lý trí của anh, thật sự yêu đó.”
Tầm mắt Chu Giác trước sau vẫn dừng lại trên mặt cô, quan sát. Lần đầu tiên nghe thấy cô nói chữ yêu, dường như là để biểu đạt một tình cảm
ngang hàng nào đó. Vẻ mặt anh có chút rời rạc, như đang nói đùa. “Anh cũng yêu sức sống của em.”
Họ đang nói thật, đây là điều không có gì để nghi ngờ, ai khi yêu mà không yêu một đặc tính nào đó trên người đối phương.
Nhưng chắc chắn, người họ yêu nhất vẫn là chính mình.
Cơ thể Đàm Duy thoáng đến gần anh, hơi nghiêng đầu, Chu Giác hôn lên, mổ nhẹ khóe miệng cô, sau đó cạy mở hàm răng, hôn sâu vào.
Chiều thứ hai, Đàm Duy đến công ty họp bộ phận bán lẻ.
Tiện thể nói về việc xin làm hoạt động giảm giá, Stella không hề phản
đối gì mà thông qua cho cô. Chuyện dọn hàng tồn kho, làm người lãnh đạo sao có thể không vui chứ.
Đàm Duy nhân cơ hội lại xin thêm một vài hỗ trợ hoạt động khác, Stella
cười ngầm đồng ý: “Được thôi, em đúng là không khách sáo,việc đầu tiên thăng chức lại ra điều kiện.”
Đàm Duy hỏi: “Vậy là, em có thể thăng chức rồi ạ?”
“Đương nhiên, em đã làm được.” Stella nói, “Đi chuẩn bị báo cáo công việc đi.”
Lúc từ công ty ra ngoài, vẫn chỉ là chạng vạng, mặt trời đang xuống núi. Cô bước ra khỏi cổng lớn, bị ánh nắng chiếu vào mắt, cô nheo mắt lại.
Điện thoại trong túi cứ rung mãi, cô lấy ra xem, tuy thông báo còn chưa thông báo hết, nhưng có người đã biết, họ gửi lời chúc mừng đến cô.
Đàm Duy thở ra một hơi, không trả lời một ai.
Trong số những người gửi tin nhắn cho cô có cả Lâm Hiểu Bội, họ đã rất lâu rồi không liên lạc. Đàm Duy không có tài năng nên cô làm việc cũng vất vả hơn người khác rất nhiều.
Cô thỉnh thoảng tự hỏi mình, trạm tiếp theo là ở đâu? Sẽ mệt không?
À, nếu mệt rồi, thì bất cứ lúc nào cũng là trạm cuối mà.
------oOo------