Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 103

Đàm Duy cảm thấy cô cũng khá thông minh, thoáng một cái đã nhìn ra vấn đề ở đâu: 【 Anh đang theo dõi em à? 】

Chu Giác trả lời cô: 【 Anh không có. 】

Lúc đó cô không nghĩ đến ý nghĩa khác của câu nói này, càng không để ý đến việc anh không nói gì thêm, chỉ thầm chửi một câu: Vì chiếc xe

này của anh mà em suýt chút nữa bị người ta bắt quả tang, em là trộm sao?

 

Buổi chiều, giám đốc Từ đến, Đàm Duy cùng chị ấy họp, phân tích

doanh thu bán hàng trong hai tuần còn lại. Cửa hàng này không phải là chuyện của một mình cô, giám đốc Từ biết cô đang cược thành tích với lãnh đạo, lá gan này đúng là không nhỏ.

 

 

Nếu đã ngồi lên vị trí này mà còn bị kéo xuống, người bình thường chắc chắn không chịu nổi. Đàm Duy ngược lại rất bình tĩnh: “Đánh cược một phen, xe đạp biến thành xe máy thôi mà.”

 

Giám đốc Từ: “Tâm thái của em tốt, nhưng thành tích từ đâu mà có chứ?”

 

“Xe đến trước núi ắt có đường thôi ạ” Đàm Duy nói.

 

Thời hạn cá cược sắp đến, thành tích trong cửa hàng của cô vẫn còn

thiếu một đoạn. Lúc trước khi Đàm Duy tranh giành vị trí quan trọng này với sếp, cô đã có bao nhiêu quyết tâm chiến đấu, thì bây giờ lại có bấy nhiêu sự thờ ơ.

 

Người làm bán lẻ mỗi ngày đều qua lại giữa trạng thái điên cuồng và

buông xuôi. Cho dù là đến vị trí của Stella cũng không tránh khỏi những lúc cảm xúc suy sụp, chỉ là sẽ không để người bên dưới nhìn thấy.

 

Giám đốc Từ cảm thấy Đàm Duy cũng sắp đến giai đoạn này, chị ấy thay cô đổ mồ hôi.

 

Trước đây trong tay cô có một khách hàng lớn họ Lục rất chắc chắn có thể giúp cô giữ chân, nhưng bây giờ đã mất. Giám đốc Từ nhìn cô, lúc

rời đi còn dặn cô đừng áp lực quá lớn. Thật sự không được thì chị ấy sẽ đi mặc cả với cấp trên, hoàn thành chỉ tiêu vốn có là được, còn 20% còn lại vốn dĩ chỉ là phụ thêm.

 

Dù sao bên lãnh đạo cũng không có ý định sắp xếp người khác đến. Đàm

Duy có chút bướng bỉnh, “Em đã dám cược thì cũng dám thua, cũng không có gì là không thua nổi.”

 

Giám đốc Từ đương nhiên sẽ không ép buộc, “Chị càng muốn nhìn thấy tư thế chiến thắng tuyệt đối của em hơn.”

 

“Em cũng hy vọng mình có thể thành công một cách tuyệt đối ạ.”

 

Trong lòng Đàm Duy run sợ là thật, nhưng nói xe đến trước núi ắt có

đường cũng là thật. Người làm bán hàng không thể quá bi quan,cô thích đánh cược số mệnh của cô, còn hơn là ngồi không chờ.

 

Cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho thất bại.

 

Khách hàng vãng lai (walk-in) là một biến số, không thể gửi gắm hy

vọng. Khách hàng thân thiết thì bàn tới bàn lui, cô lại mở hệ thống CRM của mình ra, người có tiền và không tiếc tay không chỉ có một mình Lục Quan Vụ. Đây là con át chủ bài của cô, nhất định phải dùng vào thời

điểm quan trọng nhất.

 

Trước đây da mặt vẫn còn mỏng, ngại ngùng cầu xin khách hàng, nhưng thật sự bị ép đến bước này, cái gì cô cũng dám làm.

 

Cho đến cuối tuần cuối cùng của tháng sáu, cô đã đón được vị cứu tinh cuối cùng.

 

 

Một quý bà họ Vương, lần đầu tiên mua đồ là hai năm trước.

 

Bà bước vào nói tìm Vivi, Đàm Duy có ấn tượng sâu sắc, đã từng ghi sai trên hợp đồng của bà Vương.

 

 

Lần này bà Vương đến cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ đến cửa hàng bên cạnh chọn vài bộ trang phục, trang sức, rồi thanh toán, giúp cô gom đủ số thành tích còn lại.

 

 

Đàm Duy tươi cười tiễn bà Vương ra cửa, bà Vương nói: “Chị đã sớm nói với em rồi, có cần giúp đỡ thì cứ gọi điện cho chị, xem như là quà cảm ơn em đã tặng đồ cho chị.”

 

 

“Chị Vương, chuyện đó không đáng nhắc đến đâu ạ.” Đàm Duy cười đến mức sắp có cả nếp nhăn ở khóe mắt,cô khách sáo nói. Nhưng không thể không nói, ân tình này đến thật đúng lúc.

 

Cô tự nhủ với mình, để khách hàng mua hàng vì chính con người mình, đó chẳng phải cũng là một loại thực lực sao.

 

Bà Vương nhìn cô cười đầy thâm ý, vẫy tay với cô rồi đưa túi mua sắm cho tài xế rồi rời đi.

 

 

Trở lại cửa hàng, cô đón nhận những ánh mắt phấn khích của đồng nghiệp, có người nói hôm nay họp tổng kết nhất định phải mua một chiếc bánh kem để chúc mừng.

 

Không dựa vào các hoạt động lớn, họ cũng có thể hoàn thành chỉ tiêu. Trong khoảng thời gian này, Đàm Duy đã ngộ ra một đạo lý.

Chuyện đi cửa sau và ép khách chốt đơn trước đây cô sẽ không làm nữa,

sợ làm người khác ghét, nhưng khi đứng ở một góc độ cao hơn, việc bị một bộ phận người ghét bỏ so với việc hoàn thiện đại cục thì không đáng nhắc đến.

 

 

Gia Cát đã từng nói với cô, con đường mà mỗi thế hệ lãnh đạo của cô đã đi qua, tất nhiên là có lý do của nó.

 

 

Vào buổi tối, cô nhận được tin nhắn WeChat riêng từ Stella: 【 Chúc mừng nhé, Vivi. 】

 

Ba chữ này có sức nặng rất lớn, cô đã dùng ba tháng để hoàn thành.

 

Sau khi trả lời tin nhắn của Stella, sợi dây căng thẳng trong lòng cô chùng xuống. Lướt điện thoại xuống dưới cô mới nhớ đến anh, và cuộc

đối thoại ngày hôm đó, tin nhắn cuối cùng cô không trả lời, Chu Giác cũng không tìm cô nữa.

 

Trong công việc, cô còn biết cách diễn đạt bằng văn bản một cách uyển chuyển, nhưng ở trong việc yêu đương cô lại mắc sai lầm. Cô không hề

có ý nổi giận với anh.

 

Lại quay trở lại quỹ đạo của những biểu đạt sai lệch, đầy rẫy sự nghi ngờ, Đàm Duy không muốn giẫm lên vết xe đổ. Thời gian họ ở bên nhau

quá ít, quen biết đã nhiều năm, nhưng thực sự ở bên nhau chỉ có vài tháng, mà còn luôn ở trong trạng thái xa nhau thì nhiều mà gần nhau thì ít.

 

Đàm Duy tắm rửa xong nằm trên giường, cô thử gửi cho Chu Giác một tin nhắn: 【 Buổi sáng tốt lành, khi nào anh về, có muốn chúc mừng em thăng chức không? 】

Bị hiểu lầm là theo dõi, Chu Giác không có gì để nói.

 

Biết cô không thích anh quản mình, Chu Giác trực tiếp tắt khung chat, không ai thích lặp đi lặp lại một chuyện.

 

 

Lần này đến đây ngoài công việc, anh và Lưu Khâm Nguyên cũng có một số việc cần thảo luận.

 

Quá trình phát triển sự nghiệp của họ tương tự nhau, họ đã từng làm việc

ở tuyến đầu, nền tảng vững chắc mới có thể đi xa. Lưu Khâm Nguyên đề nghị Chu Giác nhanh chóng tiến thêm một bước.

 

Vị trí quản lý cấp cao trong ngành này thường dành cho người nước

ngoài, người Trung Quốc rất khó đi lên. Lưu Khâm Nguyên nhìn trúng tinh lực dồi dào và cảm xúc ổn định của Chu Giác, khuyên anh nắm bắt thời cơ,hãy dùng những năm tháng tích lũy vững chắc này mà rèn sắt khi

còn nóng.

 

Khi cần thiết, anh nên tranh thủ bao quát thêm nhiều lĩnh vực kinh doanh hơn, để tìm kiếm một vị trí cao hơn tại trụ sở chính khu vực châu Á – Thái Bình Dương.

 

 

Chu Giác không cảm thấy Lưu Khâm Nguyên nhìn người chuẩn, anh ở nhà mình đã đập vỡ bao nhiêu thứ chỉ có dì giúp việc biết. Cho nên anh chưa bao giờ gặp mặt dì giúp việc.

 

 

Anh cũng chưa chắc có chí hướng phục vụ cho công ty này mãi mãi.

 

Rạng sáng hôm sau, cùng lúc nhận được báo cáo từ bộ phận bán lẻ gửi đến, anh cũng nhận được tin nhắn WeChat của Đàm Duy. Người đang

cày sâu cuốc bẫm kia tuy không phải là ốc sên, nhưng cô cũng đang từ từ bò lên.

 

Lưu Khâm Nguyên nói cày cuốc càng lâu thì bò lên càng nhanh, nhưng anh sẽ không nói những lời này cho cô biết.

 

Đầu tháng bảy không cần quá bận rộn.

 

Hôm đó tan làm, cô không về nhà mà gọi taxi đến một nơi. Quẹt thẻ lên lầu, lúc nhập mật mã còn có chút không chắc chắn.

 

“Ting” một tiếng, cửa mở.

 

Đàm Duy không tìm được dép lê, đành phải đi chân trần vào, trước tiên

quan sát xung quanh một lượt, trong phòng không có ai, bài trí vẫn lạnh lẽo, ánh sáng tối tăm như một mật thất rộng lớn.

 

Những vật dụng thuộc về cô đặt trong nhà vệ sinh của anh đã sớm không còn, nhưng chú gấu bông mặc vest trên đầu giường thì vẫn còn đó.

 

 

Cô ngủ trên sofa một lát, đèn ngoài cửa sổ lần lượt sáng lên, trong lòng cô càng ngày càng thấp thỏm. Cô dụi dụi mắt rồi ngồi xuống sàn nhà.

 

Chu Giác trở về công ty trước, tối đến anh mới về nhà.

 

 

Anh gửi tin nhắn WeChat cho Đàm Duy, cô nói không rảnh gặp mặt. Là cô đã trêu chọc anh trước, hỏi khi nào anh về để chúc mừng cô thăng chức, rồi đột nhiên lại không rảnh. Trong lòng Chu Giác không mấy vui

vẻ.

 

Anh dường như cũng có chút di chứng, trong quá khứ mỗi lần họ xa nhau rồi gặp lại luôn sẽ nảy sinh một vài vấn đề.

 

Đối với không gian riêng tư vô cùng nhạy cảm, ngay khoảnh khắc mở cửa, anh đã cảm thấy mùi hương trong nhà không đúng. Là mùi nước

hoa của phụ nữ. Anh không đóng cửa, anh bật đèn hành lang lên rồi đi vào hai bước.

 

Nếu lúc này là dì giúp việc còn chưa đi, vậy thì anh sẽ trực tiếp thông báo cho Trần Cẩn sa thải người đó.

 

 

Phòng khách bật một chiếc đèn bàn nhỏ, trên bàn trà là những mảnh lego được bày bừa bộn, một chai nước tinh khiết đã uống được một nửa. Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, cũng chuẩn bị rời khỏi căn nhà.

 

 

Vừa mới mở danh bạ, cổ anh đã bị người ta ôm từ phía sau, như một tên cướp đột nhập vào nhà, đáng tiếc lại có trăm ngàn sơ hở.

 

Mùi hương ngày càng nồng nặc tấn công vào khoang mũi anh, nhưng giọng nói của cô đã giúp anh nhận ra.

 

Cũng chỉ có một người dám đối xử với anh như vậy. Sự đề phòng như nanh vuốt của Chu Giác lập tức được thu lại.

 

 

“Giao tiền ra đây.” Cô đổi sang dùng ngón tay kẹp lấy yết hầu anh.

 

“Sao em lại đến đây?” Anh vỗ vỗ tay cô, bảo cô buông ra, anh sắp không thở nổi rồi.

 

“Anh đã ngủ ở nhà em hai lần rồi, em không thể đến nhà anh sao?” Đàm

Duy lập tức buông tay ra, nghe thấy tiếng ho của anh, cô bật đèn lên, sau đó thấy mặt anh ho đến đỏ bừng. Cô đi vào bếp tự rót một ly nước, một hơi uống cạn.

 

Trên bàn có một chiếc túi, là do Đàm Duy mang đến, cô không mang vào trong. Cô vẫn còn thấp thỏm, biết thói quen quá khứ của anh, không biết đây có được xem là bất ngờ không. Nếu anh không thích cô như

vậy, cô có thể lập tức cầm đồ rời đi. “Anh thật sự bị em dọa rồi à?” Cô hỏi.

“Em qua đây.” Chu Giác sa sầm mặt vẫy tay với cô. “Sao vậy ạ?”

Cô chậm rãi bước qua, tay Chu Giác sờ sờ tóc cô, rồi lại véo má cô. Cằm cô có chút vết đỏ do ngủ, hóa ra cô đã đến được một lúc rồi, chả trách trong phòng này lại có mùi hương của cô.

 

 

“Hành vi này của em, anh có thể báo cảnh sát.” Anh nói với giọng lạnh băng, nhưng tay vẫn không rời khỏi mặt cô.

 

“Anh vừa định báo cảnh sát sao?” Ánh mắt cô lại rất ôn hòa, mang theo vẻ tinh ranh. “Ồ, xin hãy bắt em đi.”

 

 

Ánh mắt Chu Giác càng thêm lạnh, có thể đông chết người.

 

Tay anh lướt qua tai cô, xoa nhẹ một chút, sau đó đi xuống nắm lấy eo cô, bế cô lên đặt trên mặt bàn. Anh ấn tay cô đặt ở bên hông mình.

 

 

Anh mổ nhẹ lên chóp mũi cô, có mồ hôi ẩm ướt. Đàm Duy ngẩng cổ lên, khẽ rên một tiếng, thật ngứa. Cô cảm thấy cho đến hôm nay, đây mới là tư thế chiến thắng tuyệt đối.

 

“Đây xem như là bất ngờ hay là kinh hãi?” Cô hỏi anh giữa những hơi thở hổn hển khi đang bị anh hôn. Môi lưỡi anh rất mềm nhưng lại rất lạnh, còn mang theo vị cam, là nước anh vừa mới uống.

 

 

Bàn tay Chu Giác đỡ lấy gáy cô, anh không muốn trả lời câu hỏi này, anh hỏi cô: “Ai dạy em?”

 

“Cái gì ạ?”

 

 

“Ai dạy em tạo bất ngờ như vậy?” Anh hỏi lại một lần nữa.

 

Đàm Duy có chút vui vẻ, đung đưa cẳng chân, ôm chặt cổ anh nói: “Em thông minh bẩm sinh thôi?”

 

 

Cô biết ngay là anh sẽ trúng chiêu này mà, miệng thì cứng hở tí là chê cô trẻ con, còn không phải bị cô dùng chiêu cũ rích này tóm được sao?

 

Chu Giác lại véo véo má cô, anh thừa nhận anh đúng là trúng chiêu của cô, cũng thừa nhận chiêu này không hề cao minh.

 

 

Nếu không thì sao anh lại có thể ngay từ đầu đã sa vào lưới tình chứ. “Không phải chê anh quản em quá nhiều sao, sao còn đến đây?”

“Bạn trai đi công tác về mà, em chắc chắn phải chạy đến xum xoe chứ.” Khóe miệng cô nở một nụ cười.

 

Có lẽ là đã quá lâu không gặp cô, người vốn luôn vào cửa là thay quần áo đi tắm, lại ôm cô đứng ở đảo bếp một lúc lâu.

 

 

Trên người anh mang theo hơi thở mệt mỏi của chuyến đi xa, áo sơ mi không còn sạch sẽ tinh tươm như thường lệ, nhiệt độ cơ thể cũng mang

 

theo hơi nóng bên ngoài.

 

Đàm Duy tựa như cũng bị anh lây nhiễm hơi nóng, cổ cô ra chút mồ hôi,

chính mình không hiểu sao lại cứ cọ vào người anh, cẳng chân cọ vào quần anh, rất mỏi. Cô vỗ vỗ cánh tay anh: “Anh đi tắm đi ạ.”

 

Chu Giác buông cô ra, ném cà vạt lên sofa, rồi lại nhìn chiếc lego bày trên bàn trà, chỉ mới lắp được một cái đế. Anh không thích sự bừa bộn,

nhưng anh sẽ không nói cô.

 

Chỉ là anh quay đầu lại một lần nữa, rồi bế cô đi vào cùng.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment