Đối với loại vấn đề không thể nào trả lời ngay lập tức này, Đàm Duy chỉ
có thể đưa ra một câu trả lời không làm mất lòng người: “Chị Gia, cảm ơn chị. Nhưng kinh nghiệm của em còn quá nông cạn, cần phải tu luyện thêm nhiều ạ.”
Đây được xem là một sự từ chối khéo léo. Gia Cát ngồi xuống, rót cho
cô một ly trà, trên mặt cô ấy nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chị vừa mới quen em đã định đào góc tường nhà Chu Giác, không biết anh ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
Đàm Duy cũng cười: “Chuyện này thì có liên quan gì đến anh ấy đâu ạ?”
Gia Cát nói cho cô biết: “Đúng là không liên quan, nhưng có một cái lợi lớn nhất.”
“Là gì ạ?”
“Em và Chu Giác. Một khi bị đồng nghiệp trong cùng công ty biết, dựa theo chức vụ của hai người, người phải lùi bước, tám phần sẽ là em.”
Đàm Duy sờ sờ chiếc ly, có lẽ là đã bị nói trúng tim đen, trong lòng cô có chút không thoải mái.
“Với tư cách là người đi trước, đây là lời khuyên của chị. Sau này hai người cũng sẽ tiện yêu đương hơn.”
“Nếu là vì để tiện yêu đương mà nhảy việc, có phải là quá không trưởng thành không ạ?” Đàm Duy cảm thấy logic này không thể áp dụng lên người cô, cô nói: “Hơn nữa cho dù có xảy ra tranh cãi, chưa chắc là em không thể bảo vệ được chính mình.”
“Em là một người rất tự tin.” Gia Cát quan sát biểu cảm của cô, “Chắc chắn như vậy sao?”
Đàm Duy nói: “Mỗi một bước em đi cho đến hiện tại là vì em đã nổ lực rất nhiều. Em không có dựa vào người khác để đi đường tắt nào ạ.”
Buổi chiều Đàm Duy có khách hàng đến, nên phải đi về.
Gia Cát tiễn cô xuống lầu, nói có một món đồ phải đưa cho cô. Đàm Duy theo cô ấy đến khu vực cà phê, gặp mấy nhân viên bán hàng đang túm tụm ở đó hóng chuyện. Gia Cát bảo một người trong số đó đi lấy đồ
ra, cho đến lúc Đàm Duy rời đi cũng không thấy Gia Cát trách mắng họ nặng lời.
Cô khá tò mò: “Chị đối với đồng nghiệp rất khoan dung ạ.” Nếu là lãnh đạo của cô thì đã sớm sa sầm mặt mũi rồi.
“Vì việc kinh doanh của cửa hàng này không tệ, nên chị sẽ không nổi nóng với họ, để mọi người trong công việc thoải mái một chút cũng không sao.” Gia Cát nói, “Thật ra sau lưng họ đồn chị rất khó chiều,
nhưng cũng rất dễ chiều.” Đàm Duy, “Cái này là sao ạ?”
“Quy tắc của chị không nhiều, nhưng yêu cầu lại cao. Làm công việc
bán hàng không được có tính cách trung dung, mỗi người phải có 800 sự mưu mẹo, điều này sẽ thể hiện tại sao em lại phải thông minh hơn người khác.”
Đàm Duy nghĩ, chỉ số thông minh của cô thật ra cũng không cao.
“Tính cách hai chúng ta không khác nhau mấy, đều không thể nói ra những lời cứng rắn. Nhưng một người quản lý có tính tình tốt không có nghĩa là họ yếu đuối.” Tay Gia Cát đặt lên vai Đàm Duy: “Không cần
dùng miệng, thì dùng đầu óc thôi. Em đã nói với chị rằng thâm niên của em không phải là cao nhất trong đội, nhưng nếu em đã ngồi ở vị trí này, thì tất nhiên phải có một điểm nào đó hơn người.”
Tuy Đàm Duy nói với người khác rằng cô hoàn toàn không lo lắng chuyện ở bên Chu Giác sẽ bị người trong công ty biết, hay cô sẽ phải đối mặt với điều gì.
Cô đường đường chính chính, nhưng sau khi về nhà cô vẫn dành thời gian suy nghĩ về vấn đề này.
Nằm trên giường chán chường, cô mở một bản mô tả công việc mà một
thợ săn đầu người gửi cho, nhìn vào file PDF chi chít chữ, đầu óc cô lập tức trống rỗng, theo bản năng rất bài xích chuyện này.
Vì thế cô lại nhanh chóng đóng file lại. Cô nhận ra cô đang kháng cự
việc hòa nhập vào một môi trường mới; chuyện hy sinh vì tình yêu càng khiến cô phản cảm đến cực điểm.
Một tuần sau, cô vừa về đến nhà, quăng mình lên sofa, chuẩn bị tận hưởng một chút thời gian một mình.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại trong túi reo lên. Cô vừa thầm mắng trong lòng đứa chết tiệt nào đến làm phiền giờ cô nghỉ ngơi, cô gian nan bò dậy nghe máy. Là một dãy số quen thuộc.
“Tìm em làm gì vậy?” Cô hỏi với giọng trêu chọc. “Em nói xem anh muốn làm gì?”
“Em làm sao mà biết được ạ?” Cô lười biếng lật người, thở ra một hơi, nghe thấy anh hỏi: “Tiện video call không?”
“Tiện ạ.” Đàm Duy cúp máy, chuyển sang video call, thấy trong màn hình là một khuôn mặt tuấn tú vừa mới ngủ dậy, ngay cả râu không cạo
cũng vẫn đẹp, cô cảm thán một tiếng: “Đẹp trai quá.”
Chu Giác không nghe thấy cô nói gì, nghiêm túc nhìn cô rồi hỏi: “Hôm nay em làm ca sáng à?”
“Vâng ạ.”
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
Chu Giác có thể nói gì đây? Giáo huấn cô tại sao không ăn cơm đúng
giờ sao? Hay là nhắc nhở cô mau đi ăn? Đều không phải là lựa chọn tốt,
thế là anh không nói gì cả. “Khi nào em tiện thì đi lấy xe về nhé?”
“À, em nghỉ ngơi rồi đi.” Đàm Duy không quen bị người ta thúc giục, tức khắc có cảm giác gấp gáp,cô lập tức ngồi dậy khỏi sofa. Thấy anh
đặt điện thoại trên bồn rửa mặt, mà vẫn nói chuyện với cô, người lại đi ra
chỗ khác. “Chắc là không còn nhiều xăng đâu, em nhớ đi đổ thêm… Trong xe có thẻ xăng, em tìm thử xem nhé.”
“Em biết rồi.” Đàm Duy muốn trợn trắng mắt.
“Vivi.” Anh lại đi trở lại trước màn hình, anh gọi tên cô. “Em tự chăm sóc mình cho tốt nhé.”
“Vậy thì em chắc chắn sẽ tự chăm sóc cho mình trắng trẻo mập mạp ạ.” Cô cười hì hì nói, trông có vẻ hơi vô tâm.
“Đợi anh trở về, tốt nhất là em phải trắng trẻo mập mạp đấy.” “Em cúp máy đây.”
Đàm Duy ném điện thoại đi, tiếp tục nhắm mắt lại. Trong video, anh ăn
mặc cực kỳ trang trọng, như thể sắp đi đến một buổi hẹn hò quan trọng, cô lại không được ăn, không bằng không gọi với anh cho rồi.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng chuông cổng, là nhân viên giao đồ ăn, nhưng cô đâu có đặt.
Đợi người ta mang lên, cô thấy rõ là ai đã đặt cơm, tâm trạng mệt mỏi lại tốt lên một chút. Cô chụp một tấm ảnh gửi cho anh. “Cảm ơn sếp.”
“Đừng khách sáo, Vivi.”
Chu Giác hẹn Lưu Khâm Nguyên ăn sáng. Anh luôn đúng giờ, Lưu Khâm Nguyên đến muộn hơn một chút, ngồi xuống rồi lắc đầu: “Dạo này tôi hơi lười biếng.”
Sau khi được điều chuyển công tác, Lưu tổng đã béo lên một chút.
“Chuyện này rất bình thường, con người ta luôn cần phải nghỉ ngơi,
hoặc là chủ động, hoặc là bị động.” Chu Giác uống một ngụm trà, cảm
nhận được đầu óc theo thái dương dâng lên mà từ từ tỉnh táo. Lời này từ miệng Chu Giác nói ra có chút kỳ quái.
“Tôi cũng không phải là một cỗ máy làm việc không biết mệt.” Lưu tổng giải thích.
“Lúc tôi còn trẻ đã từng mấy lần rơi vào giai đoạn kiệt sức trong sự nghiệp, hy vọng lần này chỉ là vấn đề nhỏ, chứ không phải là già rồi.”
Chu Giác rất kinh ngạc khi một người mạnh mẽ như Lưu Khâm Nguyên
lại có thể kiệt sức trong sự nghiệp. Anh thờ ơ nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu. Nhưng danh từ này tồn tại chắc hẳn cũng có lý do của nó.”
Lưu Khâm Nguyên nhìn anh, rất nghi ngờ liệu anh có tình cảm của con người hay không. Sự “thấu hiểu” đối với anh chỉ là một yêu cầu trong
giao tiếp, có lẽ trong nội tâm anh đang cảm thấy khó hiểu và hoang mang trước sự yếu đuối của người khác.
Sự chuyên nghiệp của anh thể hiện ở mọi mặt, trong công việc mọi việc lại luôn thuận lợi.
Đến tháng sáu năm nay là tròn một năm anh nhậm chức, thành tích ở khu vực Trung Quốc quả thực rất đáng nể. Hậu sinh khả úy, Lưu Khâm Nguyên đã không nhìn lầm người. Lưu Khâm Nguyên lại hỏi anh: “Cậu có từng cân nhắc đến hướng đi tiếp theo chưa?”
Hôm sau tan làm, Đàm Duy đến công ty lấy xe của Chu Giác. Đã lâu không đi, cô quên mất xe đậu ở đâu, tìm mãi mới thấy. Vừa chạy tới, cô thấy đối diện có một người đi tới, là Tần Tinh Văn.
Đàm Duy nhận ra anh ta, đối phương cũng nhận ra Đàm Duy. Cô dừng bước, đứng sau cột một lát, định đợi anh ta đi rồi cô mới đến.
Lại không ngờ người này thế mà lại đứng bên cạnh xe gọi điện thoại, còn gọi mấy phút, khiến Đàm Duy trông như một kẻ trộm.
Đợi người đó đi rồi, cô mới lên xe, vòng ra một lối ra khác để chạy lên đường chính. Lúc Chu Giác bảo cô lái xe đi chắc là vì để cô tiện đi lại,
nhưng lại không cân nhắc đến việc sẽ gây ra sự phiền phức này cho cô.
Trên đường đi, Đàm Duy suy nghĩ một lát, rồi trực tiếp lái xe đến chung cư của anh, đậu vào chỗ của anh rồi rời đi.
Cô nghĩ đến ánh mắt của Tina khi nhìn tóc cô rồi đến camera giám sát
trong văn phòng,cô lại nghĩ đến việc anh dùng tên cô để mua quần áo cho cô. Sau này cô đã dùng ID của anh trong hệ thống bán hàng để tra cứu, rồi không bao giờ mặc qua nữa.
Tháng sáu sắp qua được một nửa, nhiệm vụ của Đàm Duy trong quý này còn cách chỉ tiêu khá xa.
Tuy ngày thường cô cũng tham gia tiếp đãi khách hàng, nhưng hai tuần
tiếp theo, cô không còn chia sẻ những khách hàng trong tay mình và những khách hàng chưa chốt cho cấp dưới nữa.
Thời gian này, cuộc sống của Trang Hạ không được vui vẻ cho lắm. Từ lần xung đột với Luna, lại đi theo con đường quản lý, bị cho rằng xuất
thân từ quản trị viên tập sự nên mang theo sự kiêu ngạo, cô ấy cảm thấy bản thân bị những người cũ cố ý nhắm đến.
Người khác ăn cơm, đặt trà chiều đều không rủ cô ấy, buổi sáng đến cửa
hàng cũng không chào hỏi. Có lần cô ấy đến muộn, còn chưa trang điểm xong, định mượn Stacy một cây chì kẻ mày cũng bị từ chối. “Tôi cũng không mang, cô đợi Sephora ở khu Bắc mở cửa rồi đi mua đi.”
Ánh mắt Stacy rối rắm nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Luna vừa mới bước vào cửa, cô ấy cúi đầu đi mất.
Đều là người trưởng thành, không đến mức kéo bè kéo cánh, nhưng việc không ưa cô ấy là thật.
Đàm Duy gần đây vẫn luôn bận rộn với các hoạt động, cũng không chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Hôm nay cô có hẹn khách hàng, vừa hay Trang Hạ vào giúp.
Cuối cùng khách chốt đơn rời đi, Đàm Duy tiện tay đưa hợp đồng bán hàng cho Trang Hạ bảo cô ấy làm nốt, ý là đơn hàng này cũng cho Trang Hạ, nói xong cô định quay về để làm chuyện khác.
Trang Hạ có một thứ không biết làm, sợ hỏi người khác sẽ bị hại, cô ấy đi gõ cửa. Đàm Duy đang đối chiếu sổ sách, ngẩng đầu, nhạy bén hỏi: “Em có mâu thuẫn với đồng nghiệp à?”
Trang Hạ xấu hổ: “Ha ha, mắt chị tinh thật.”
Đàm Duy thầm nghĩ trong văn phòng bán hàng luôn có người rảnh rỗi, có thể giải quyết những vấn đề trong hợp đồng dễ như trở bàn tay, nếu
quan hệ tốt thì hà tất phải bỏ gần tìm xa. “Sao vậy?”
Trang Hạ không phải là người mới hoàn toàn, lúc thực tập đã luân
chuyển ở cửa hàng mấy tháng, làm như vậy quả thực là tài xế già gặp phải vấn đề mới.
“Chính là chuyện lần trước em cãi nhau với Luna, các chị ấy nhắm vào em, thật không thể hiểu nổi.” Vẻ mặt Trang Hạ rất khó chịu.
“Em chắc là không có nguyên nhân khác chứ?” “Em có đắc tội gì họ đâu ạ.”
Đàm Duy đặt lọ keo trong tay xuống, chỉ cho cô ấy một chiêu. “Nếu em
đem đơn hàng này đưa cho Luna làm, Luna sẽ không nhắm vào em nữa, em có bằng lòng không?”
Trang Hạ không thể tin được, sau đó lại bướng bỉnh: “Không cần ạ.”
Đây không phải là chuyện xấu.
“Được. Nếu thành tích là quan trọng nhất thì đừng có phàn nàn nữa.” Đàm Duy nói, “Chị không quan tâm các em sau lưng chung sống hòa
hợp hay không, nhưng đừng có làm ầm lên trước mặt khách hàng.”
Buổi tối họp, Đàm Duy không nói chuyện này,cô chỉ hỏi tình hình khách hàng. Mà đơn hàng trong tay cô, nếu ai muốn thì cô sẽ cho nhưng có điều kiện, điều kiện gì thì cô không nói.
Cô đưa cho Trang Hạ một khách hàng bảo cô ấy đi liên hệ. Trang Hạ còn chưa độc lập làm qua đơn hàng giá trị lớn, Đàm Duy lại chỉ một người:
“Luna giúp em ấy đi, làm xong thì hai người chia đều, có ý kiến gì
không?”
Cả hai đều nói không có, một bầu không khí hòa thuận.
Hóa ra biện pháp ràng buộc lợi ích này lại đơn giản như vậy. Quả thực, chưa có vấn đề nào khó khăn ở chỗ làm mà tiền không thể giải quyết
được cả.
Cô cũng có thể mặc kệ, nhưng đúng là không muốn để họ làm ảnh hưởng đến không khí của cả đội.
Tan họp rồi trở lại văn phòng, cô nhận được tin nhắn của Chu Giác, chỉ có một dấu chấm hỏi.
Vivi: 【 Sao vậy anh? 】
Enzo: 【 Em đỗ xe ở nhà anh à? Anh đâu có bảo em làm tài xế. 】
------oOo------