Làn da Đàm Duy lộ ra bên ngoài. Sự lạnh lẽo đột ngột khiến cô không
có cảm giác an toàn, cô muốn kéo váy xuống. Tay vừa đưa xuống đã bị anh bắt lấy, trói ra sau lưng.
Vì thế, cô dứt khoát ngồi hẳn xuống, tiếp xúc với ghế da có chút dính, cô lại nhổm người lên, ngồi trên đùi anh.
Cảm giác thân mật khi chung sống trước đây dường như đang quay trở lại. Chu Giác ôm eo cô dán vào người mình, cảm nhận được cô đang cắn mình, anh nhắc nhở: “Lát nữa anh còn có việc đấy.”
“Thì sao, liên quan gì đến em?” Cô chớp chớp mắt, ý vị khiêu khích càng thêm rõ ràng, nhưng miệng cô vẫn nương tình.
Chu Giác nhìn cô, chỉ vào vùng cổ bên dưới, nói: “Nhưng trước đây em toàn cắn ở đây.”
Đàm Duy “phụt” một tiếng bật cười, cố tình không nghe lời anh, tay cô chạy xuống phía dưới mà tóm lấy. Sắc mặt vốn luôn đạm bạc của Chu Giác cuối cùng cũng có biến hóa, anh nhìn cô chằm chằm.
Vốn anh không định làm gì với cô trong xe, chỉ là nhân cơ hội gặp mặt hiếm có này để dặn dò vài việc, sau đó đưa đồ cho cô. Nhưng xem ra cô đối với loại chuyện này rất có hứng thú.
Cách một lớp vải, cô rất hư hỏng mà dùng chút sức lực, còn x** n*n vài cái.
Anh nhíu mày, người anh vẫn bình tĩnh ngồi yên, anh bảo cô đến hộp đựng găng tay ở ghế phụ phía trước lấy đồ. Đàm Duy tạm thời còn chưa
nghĩ đến việc không chuẩn bị thì không làm được, cô cho rằng anh muốn tặng quà cho cô, quả thực cô liền chồm lên lấy
Tìm được rồi, cô cầm nó quay lại phía sau, đang định bắt đầu bước tiếp
theo, đầu óc bỗng nhiên như bị người ta tát cho một cái, tỉnh táo vô cùng.
Nội tâm cô sợ hãi, tay cũng có chút run.
Trước đó anh cũng không biết hôm nay cô sẽ đến công ty, hai người cũng không báo trước là sẽ gặp mặt, như thế nào lại để sẵn bao cao su trong xe? Đàm Duy cho rằng cô cần phải hỏi cho rõ ràng, cô mím môi: “Tại sao lại có thứ này trong xe anh?”
Chu Giác kéo cánh tay cô, đặt ngay ngắn trên đùi mình, trả lời không chút do dự: “Mua.”
“Anh để trong xe cho ai dùng à?” Lời này hỏi ra rất không khách khí, vì
cô không cảm thấy cô cần phải giữ thái độ cẩn trọng e ấp gì của cấp dưới lúc này.
Chu Giác bị hỏi đến sững người, “Em nghĩ anh cho ai dùng?”
Đàm Duy: “Lúc trước chúng ta đã nói, điểm mấu chốt khi qua lại với nhau là phải chung thủy với nhau. Em cho rằng yêu cầu như vậy là ràng buộc cả hai bên chứ.”
“Đương nhiên.” Sắc mặt anh tối sầm lại.Trong ấn tượng của anh, Đàm Duy chưa từng dùng giọng điệu này để chất vấn anh.
Tính cô lúc này lúc kia,đôi khi hay hung dữ, nhiều lúc cô sẽ cắn anh vài cái, không trả lời WeChat của cô, cô sẽ giống như một đứa trẻ có tâm trí
chưa trưởng thành mà hờn dỗi với anh.
Nhưng anh không muốn vì sự nghi ngờ như vậy mà tức giận với cô, anh cầm điện thoại lên cho cô xem. Là một hóa đơn được thanh toán, ngày
tháng vừa hay khớp với ngày anh đến nhà cô hôm đó.
Anh đã mua và để trong xe, không mang lên nhà cô. Mắt Đàm Duy nóng lên, nhận ra sự nghi ngờ của cô quá bốc đồng và hồ đồ, cô lập tức xin
lỗi: “Em xin lỗi.”
Chu Giác không nói gì, chỉ sờ sờ tóc cô.
Đàm Duy tự thấy mình đã làm mọi chuyện trở nên khó xử, cô chần chừ hỏi: “Còn tiếp tục không ạ?”
“Em sao vậy?”
Thực ra cũng không sao cả, chỉ là cô nhất thời xúc động, cộng thêm di chứng của cuộc chia tay khó hiểu kia. Một thời gian hai người không gặp mặt, giờ lại đụng vào nhau, cô cứ luôn cảm thấy sự yêu thích của
anh đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô sợ anh sẽ thay đổi bất cứ lúc nào.
Cô đã học được cách không để cuộc trò chuyện trở nên bế tắc, cô lái
sang chủ đề khác: “Anh để ở vị trí dễ thấy như vậy, không sợ tài xế hay người khác lục thấy à?”
“Không có ai lên chiếc xe này của anh cả.”
Với cấp bậc của anh, có xe và tài xế riêng, nhưng đa số những lúc anh đến đón cô tan làm anh sẽ lái xe riêng. Đàm Duy có thể phân biệt được, nhưng vừa rồi không phản ứng kịp.
Thấy cô không nói gì, anh bổ sung một câu: “Chỉ có em thôi.”
Anh nói vào tai cô, hơi thở ẩm nóng, cô không kiểm soát được mà đột nhiên ấn vào vai anh. Chu Giác không kịp phòng bị, nửa người trên ngả xuống.
Tay anh dừng ở bên hông cô: “Làm gì vậy?”
Đàm Duy cúi thấp người, đến gần ngửi mùi hương trên người anh, cô giống như một yêu nữ Đát Kỷ: “Hay là, để em giúp anh nhé.”
Cô đúng là ham chơi. Tính tình mưa nắng thất thường, cảm xúc cô thay đổi liên tục. Tay Chu Giác vuốt lên tóc cô, “Em lại muốn chơi trò gì nữa
đây?”
“Phải nhanh lên, sắp đến giờ tan làm rồi.” Cô lẩm bẩm tính thời gian. Những ngón tay thon dài như búp măng của cô vòng ra sau đầu, gỡ chiếc
kẹp tóc ném sang một bên, mái tóc dài như rong biển đổ xuống như thác nước, quấn quýt lấy nhau giữa hai bờ cổ.
Hơi thở Chu Giác gấp gáp, anh gọi tên cô: “Vivi.”
“Đừng vội nhé.” Cô cười, động tác thô ráp mà cắn mở lớp màng nhôm, rồi lại thả anh ra, thuần thục mà trượt lên.
Trong quá trình này, đến một cúc áo của anh cô cũng không cởi thêm.
Chu Giác bị cô quấn lấy cứ cảm thấy sức lực không đủ, anh nắm vai cô định lật người lại, nhưng tay chân cô như bạch tuộc bám chặt lấy anh.
Không gian trong xe có hạn, động tác không thể quá lớn, lý do cô chơi xấu là: “Trọng lượng của anh chỉ cần động một chút là xe sẽ rung lắc,
vẫn là em ở trên sẽ an toàn hơn.Đây là em đang nghĩ cho anh đó.” Cho nên anh hãy ngoan ngoãn ở dưới cô đi.
Với tư thế này, cô nông sâu không đều mà thúc đến, Chu Giác mất hết
kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể nhường cô, tinh tế quan sát sự thay đổi trên biểu cảm của cô, dường như cô thực sự vui vẻ.
Cuối cùng anh hôn lên vành tai cô, mang tính trả thù mà thúc lên trên một cái. Đôi môi run rẩy của cô lùi lại, lưng cô dựa vào cửa co ro, trông đáng thương vô cùng.
Cứ thế yên tĩnh một lát, không nói rõ là bao lâu, có thể là ba phút cũng có thể là năm phút.
Cô dùng tay sờ vào gáy cô đã ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi nhỏ
xuống ghế ngồi. Cô có một ảo giác, bên ngoài đang mưa, tí tách đập vào cửa kính, đánh lên trái tim đang run rẩy của cô.
Đầu gối ửng hồng được người ta hôn nhẹ, mắt cô cũng có chút ẩm ướt.
Anh đến gần giúp cô sửa lại chiếc váy nhàu nhĩ, rồi nhặt đôi giày cao gót trên thảm lên đi vào cho cô. Đôi giày cô đi hôm nay có gót cực mảnh và cao, là một vũ khí xinh đẹp, nhưng rất đẹp.
Sau khi đi giày vào, ngón tay anh dừng lại trên bắp chân cô, day nhẹ, rồi lại một lần nữa ôm lấy cô: “Ổn hơn chưa?”
“Em ổn mà.” Người vừa mới gây sóng gió sao có thể thừa nhận sự yếu đuối của mình. Cô ưỡn thẳng lưng, hất tóc, vẫn giữ phong thái yểu điệu,
nghe thấy anh chế nhạo: “Anh tưởng em ngất rồi chứ.”
“Anh mới ngất ấy.” Cô chỉ là có chút mệt, tay không có nhiều sức, nhưng lát nữa lại phải đi rồi.
“Đã chuẩn bị đồ của anh xong hết chưa?” Anh vuốt mặt cô rồi hỏi.
Đàm Duy nói: “Đã giao tới từ sớm rồi, là do anh mãi không qua. Em nghi ngờ anh muốn lãng phí tiền của em đó.”
“Thời gian này anh bận, anh sợ sẽ làm phiền đến việc nghỉ ngơi của
em.” Anh giải thích, “Không có ý lãng phí.” Không thể nào lần nào qua
cũng tạm bợ như thế, vậy thì có khác gì xem nhà cô như khách sạn đâu?
“Được thôi.” Cô nửa nằm trong lòng anh, lại xem đồng hồ, không ở lại được bao lâu nữa.
“Anh thanh toán cho em.” Đàm Duy nói luôn: “Được ạ.”
Quả thực Chu Giác đưa vào tay cô một tấm thẻ, vừa nãy khi cô chạm vào quần tây của anh đã sờ thấy. Đàm Duy nhìn rõ đó là một tấm thẻ tín
dụng.
Cô tức khắc có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Hạn mức là bao nhiêu ạ?”
Chu Giác chỉ trả lời cô: “Em cứ yên tâm quẹt, anh sẽ trả.”
Đàm Duy không biết nên nói gì, theo bản năng cảm thấy không nên nhận, đạo lý cơ bản cô hiểu, giữa tình nhân mà tiền bạc không rõ ràng
cũng không phải chuyện tốt. Nhưng nếu đã đặt vào tay cô, lúc này mà trả lại, với tính cách mạnh mẽ của Chu Giác, sẽ chỉ khiến cả hai lập tức không thoải mái.
Thế là cô khô khốc nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Chu Giác thấy cô nhận lấy, yên tâm hơn một chút. Lúc này anh mới vào chủ đề chính, anh nói rằng anh sắp phải đi công tác một thời gian, khoảng cuối tháng sáu anh sẽ về.
“Em cứ lái chiếc xe này đi, lát nữa anh bảo tài xế đến đón.” Anh nói, cũng có lý do xác đáng để cô không tù chối được: “Trong một tháng này,
phí gửi xe sẽ rất cao.”
Đàm Duy biết chút phí gửi xe này đối với anh chẳng là gì, cô có thể trả cho anh, cô lắc đầu: “Không được đâu ạ.”
“Sao vậy?”
“Chân em bây giờ mềm nhũn rồi, xe lớn như vậy em sẽ lái đâm vào tường mất.” Cô nói.
Chu Giác nhận một cuộc điện thoại, nói hai câu rồi phải đi. Trước khi đi anh để lại chìa khóa xe, vỗ đầu cô: “Vậy em tìm thời gian qua lái nhé.” Anh lại nói: “Anh đi trước đây, em ngồi thêm một lát nhé?”
“Tạm biệt nha.” Vẻ mặt cô rất phóng khoáng.
Thế mà anh lại không vui khi thấy cô vui vẻ như vậy,lúc hôn tạm biệt anh cắn đến đầu lưỡi cô cũng đau.
Đàm Duy thầm nghĩ, đồ thần kinh.
Mười phút sau, Đàm Duy đi thang máy xuống tầng một, soi mình trong gương tường rồi chỉnh lại tóc, lúc này cô mới phát hiện kẹp tóc của cô đã rơi trên xe anh.
Nhưng cô đã không muốn xuống lấy nữa, lúc nãy cô nói với anh chân mềm nhũn không phải là cô nói dối đấu, là thật sự rất mềm, trong người cô cũng cảm thấy trống rỗng.
Cô bước ra khỏi tòa nhà, gặp phải Tina từ khu vực nghỉ ngơi trên sofa đứng dậy đi về phía cô, tay chị ấy bưng một ly cà phê. “Hi, Vivi.”
Đàm Duy có chút bất ngờ, “Chị vẫn chưa đi à?”
“Nói chuyện với người ta hai câu.” Tina cười nói, tầm mắt dừng lại trên mái tóc dài của Đàm Duy, ánh mắt ngưng lại. “Em cũng chưa đi à, làm gì vậy?”
Đàm Duy nói: “Em đi vệ sinh.”
Tina: “Bây giờ em định về cửa hàng à? Chị tiện đường đưa em đi luôn.” “Hình như không tiện đường lắm ạ?” Đàm Duy mỉm cười một chút,
“Giờ này trên đường kẹt xe lắm, em định đi tàu điện ngầm.”
“Chị đưa em ra trạm tàu điện ngầm, vừa hay có mấy chuyện khách hàng chị cần trao đổi với em.” Tina khoác lấy tay Đàm Duy, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Ngoài tòa nhà có gió, thổi bay mái tóc dài của cô, có mùi hương nhàn nhạt. Tina nói: “Em dưỡng tóc thế nào mà tốt vậy. Có hay đi spa dưỡng tóc không?”
Đàm Duy nghĩ, lúc nãy họp tóc cô vẫn còn kẹp lên, lúc này lại xõa ra, chắc chắn Tina đã phát hiện ra, không biết chị ấy có nghi ngờ gì không.
Nhưng chuyện thế này không đáng để cô lo lắng. “Thật ra em cũng không biết dưỡng tóc có tác dụng không nữa.”
Tina cảm thán: “Vẫn là trẻ tuổi tốt, từ khi sinh con, tóc chị cũng rụng dần.”
“Em cũng rụng tóc ạ.” Đàm Duy phụ họa.
Tina thả cô ở trạm tàu điện ngầm, Đàm Duy gật đầu chào chị ấy rồi đi xuống thang cuốn. Sau sự việc lần đó, trong lòng cô có chút oán trách phán quyết không công bằng của Tina, quyết tâm không giao du với chị
ấy nữa.
Nhưng mỗi lần gặp mặt, Tina ngược lại cứ như không có chuyện gì, cười hì hì chào hỏi, còn khoác tay cô. Đàm Duy mới nhận ra sự trẻ con của cô, ở một mức độ nào đó, cô đúng là mang tâm thái của một đứa trẻ.
Chỉ là nếu cười mà nụ cười có dao găm, điều đó mới thực sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Đêm khuya về đến nhà, Đàm Duy c** q**n áo đi tắm, thấy trong gương, trên ngực có những vết hôn sâu sâu, là do Chu Giác để lại.
Một tấm thẻ cứng rơi xuống, cô nhặt lên, đặt vào ngăn kéo phòng ngủ.
Nói một cách nghiêm túc, thực ra cô không có khái niệm độc lập gì cả, trừ lúc mới tốt nghiệp, vì chọn công việc này mà giận dỗi với ba mẹ, một
thời gian không tiêu tiền của họ.
Sau này ba vẫn luôn chuyển tiền vào thẻ trợ cấp cho cô, Đàm Duy chưa từng từ chối.
Lăn lộn trên thương trường mấy năm cô càng hiểu ra, tất cả tài nguyên có thể tận dụng mới là cách làm của người thông minh.
Chủ đề độc lập, ở một ý nghĩa nào đó là một chiêu trò để tâng bốc các cô
gái lên tận mây xanh, khiến họ ra vẻ thanh cao, chủ động chọn lựa con đường gian nan. Sao cô chưa từng nghe xã hội giáo huấn một người đàn ông phải độc lập, không được dựa dẫm vào bất kỳ ai nhỉ?
Trên thương trường, chẳng phải là không từ thủ đoạn để thành công sao?
Nhưng, lớn từng này cô chỉ dựa vào một người đàn ông, người đó là ba cô.
Cho nên, cô không biết xử lý tình huống này thế nào, cô chỉ cảm thấy quẹt thẻ phụ của Chu Giác có gì đó kỳ kỳ. Cô cũng không tiện từ chối, yêu đương là không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của đối phương phải
không.
Ngày hôm sau là ngày cô nghỉ,cô hẹn Gia Cát ăn trưa.
Mấy ngày trước Gia Cát đã hẹn cô, nhưng Đàm Duy ở cửa hàng bận quá không nghỉ làm được, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian.
Hai người cùng nhau ăn trưa, buổi chiều Gia Cát phải đi kiểm tra cửa hàng, cô ấy mời Đàm Duy đi dạo cùng, cô vui vẻ đồng ý.
Trong xe, Đàm Duy ôm điện thoại trả lời tin nhắn của Chu Giác, hôm nay anh đã đi nước ngoài rồi.
Gia Cát nhìn thấy, hóng chuyện hỏi Đàm Duy: “Em với Enzo quay lại rồi à?”
Đàm Duy nói: “Chị hỏi vậy làm em ngại quá.”
“Có gì mà ngại chứ.” Gia Cát nói, “Chuyện này ai mà nhìn không ra, nếu anh ấy không muốn quay lại với em, lúc đi chơi bóng mang em theo
làm gì?”
Đàm Duy liền hỏi: “Trước đây anh ấy không mang người khác cùng đi chơi bóng à chị?”
“Cái này thì chị không biết, chị với anh ấy không có qua lại nhiều, bọn chị chỉ có những người bạn chung thôi.” Gia Cát nói.
Đàm Duy đặt điện thoại xuống hỏi: “Chị nói bạn chung, là chỉ người họ Diệp kia sao? Chị có vẻ không hợp với anh ta lắm.”
“Em quan sát rất cẩn thận.” Khóe miệng Gia Cát như cười như không. “Em không cần phải quá thông minh đâu.”
“Chuyện này ai mà chẳng nhìn ra được ạ.” Lông mi Đàm Duy chớp chớp, có một vài suy đoán, “Chị với anh ấy…”
“Quá thông minh sẽ bị diệt khẩu đấy.”
“Ha ha, được rồi. Em không nói nữa.”
Đàm Duy xuống xe, đi vào phòng trưng bày của công ty họ. Hoàn toàn khác với khái niệm của các thương hiệu xa xỉ truyền thống, không có
những ánh đèn chói lóa, bảo an mặc vest phẳng phiu, nước hoa nồng nặc… giống như đang dạo trong một viện bảo tàng nghệ thuật rừng mưa nhiệt đới.
Nhưng khách hàng lại rất đông.
Gia Cát dẫn Đàm Duy dạo quanh ba tầng lầu, cũng cho cô thấy được một mô hình kinh doanh khác biệt. Họ vô cùng chú trọng đến việc quản lý trải nghiệm của khách hàng, cũng không hề tỏ vẻ vẻ kiêu ngạo.
CEM đối với các cửa hàng offline thông thường là một ngưỡng cửa không hề đơn giản, đầu tiên ở khâu sàng lọc và khai thác khách hàng có giá trị cao đã gặp phải rất nhiều vấn đề.
Công ty này từ khi thành lập Gia Cát đã luôn ở bên đồng hành, cô ấy kể
cho Đàm Duy nghe về những vấn đề gặp phải trong quá trình phát triển và các biện pháp giải quyết. Tuy đối với sự phát triển cá nhân của cô
chưa chắc đã hoàn toàn hữu dụng, nhưng lại rất có tính định hướng.
Ở một khoảnh khắc nào đó Đàm Duy nhận ra sự mâu thuẫn của chính
mình. Cô không quá muốn phân chia rạch ròi với anh về tiền bạc và cuộc sống, nhưng lại bằng lòng để các mối quan hệ của anh phục vụ cho mình.
Cô đang suy nghĩ, nghe thấy Gia Cát cười hỏi cô: “Dạo một vòng rồi, em cảm thấy thế nào?”
“Trải nghiệm rất tốt ạ. Không chỉ có ý định mua sắm, em cũng sẵn lòng làm việc ở đây.”
“Vậy em có muốn đến chỗ chị làm việc không?” Gia Cát nhìn cô, “Chị hỏi rất nghiêm túc, chị cũng có thể giúp em trưởng thành một cách nhanh chóng.”
------oOo------