Đàm Duy đứng trên tấm thảm trước sofa, thấy trên tường có dán một tờ
giấy A4, trên giấy là một dòng chữ đỏ tươi: Còn kén ăn rau nữa, thì cái mông của em đừng hòng yên ổn.
— Đồ thần kinh.
Cô thầm mắng trong lòng, môi cô nở một nụ cười nhẹ.
Đàm Duy vừa thấy vệt màu đỏ đó còn giật nảy mình, đến gần mới thấy rõ ràng là được viết bằng son môi của cô. Thế mà anh lại biết tối qua cô
đã lén đổ rau đi, dùng cách kinh dị này để nhắc nhở cô, không phải là đồ thần kinh thì là gì? Lại còn rất trẻ con nữa.
Một tờ giấy lớn như vậy bị gió thổi đập vào tường, kêu sột soạt. Cô đưa
tay giật tờ giấy xuống, sau đó mới phát hiện những tấm ảnh ở khe cắm phía sau đã biến mất.
Mất vài tấm, Đàm Duy nhíu mày, đây là cô đã dẫn sói vào nhà sao?
Sau đó khoảng năm giây, cô phát hiện một xấp ảnh dưới thỏi son trên
bàn trà. Người không có chút chỉ số thông minh nào thật đúng là không hiểu nổi thao tác này của anh.
Những tấm ảnh này là ảnh cô thân mật với người khác.
Cô thích những mối quan hệ thân mật, cũng thích gần gũi với các bạn bè thân thiết của cô, hôn má hay lúc chụp ảnh thì chạm môi đùa giỡn, thế mà lại bị anh bôi nhọ thành hôn môi với bạn bè.
Đàm Duy lại cắm từng tấm ảnh về lại chỗ cũ, sau đó rời khỏi nhà.
Lại chẳng phải là hôn lưỡi, cô cũng không ngoại tình, cô sợ cái gì chứ? Lúc lên tàu điện ngầm, cô cẩn thận suy nghĩ lại, hai ngày trước anh hỏi cô có hôn môi với bạn bè không? Tối qua lại nói không cho phép thân
mật với người khác.
Chẳng lẽ anh nghi ngờ xu hướng tính dục của cô? Đàm Duy còn chưa nói lúc đầu cô còn nghi ngờ anh là gay nữa là. Không phải cô thành kiến,
mà là trong cuộc sống thực tế, cô chưa từng thấy người đàn ông thẳng nào lại cầu kỳ và tinh tế như anh.
Rốt cuộc, trong ngành thời trang có rất nhiều người đồng tính.
Trước khi đến cửa hàng, Đàm Duy gửi cho anh một tấm ảnh: Cô đã đặt những tấm ảnh đó về lại chỗ cũ.
Đến trưa Chu Giác mới nhìn thấy tấm ảnh này, anh cảm nhận được một chút ý vị khiêu khích từ cô.
Anh sẽ không so đo với những trò trẻ con này, tranh giành hơn thua bằng lời nói với cô không có gì thú vị cả, anh lập tức trực tiếp liệt kê cho cô
một danh sách mua sắm. Sau khi Đàm Duy nhận được, cô hỏi: “Bây giờ anh có thời gian gọi điện không ạ?”
Chu Giác rất nhanh gọi điện qua, Đàm Duy hỏi: “Mua những thứ này làm gì vậy anh?”
“Những thứ anh cần dùng khi ngủ lại ở chỗ em, em mua đi.” Anh hoàn toàn dùng giọng điệu công việc, như thể đang giao việc cho cấp dưới.
Đàm Duy rất muốn hỏi: Anh có nhà riêng sao cứ ở chỗ em làm gì?
Nhưng hỏi ra lại cảm thấy có chút khó nghe, cô gật đầu, sau đó cô lại cảm thấy cô gật đầu thì anh cũng không nhìn thấy, cô đáp một tiếng: “Được ạ.”
Chu Giác nghe giọng nói ngắn gọn, không có cảm xúc của cô, anh lại hỏi: “Anh thanh toán hóa đơn nhé?”
Đàm Duy cười một tiếng, “Không cần đâu ạ.”
Hai người rất ít khi gọi điện, một khi xa nhau là sẽ nhanh chóng lao vào công việc, trong điện thoại có chuyện gì thì nói chuyện đó. Im lặng một lát, anh cũng không cúp máy, Đàm Duy không nhịn được hỏi: “Sao vậy anh?”
“Nghe một chút.” Anh khẽ giọng nói, “Anh có mười phút rảnh rỗi, trưa nay anh phải đi ăn cơm với người khác.”
“Nghe cái gì ạ?” Cô có chút ngây thơ, không mấy bận tâm anh sắp tham gia buổi xã giao nào.
“Giọng của em.”
“Nhưng em có nói gì đâu.” “Tiếng thở của em.”
“Đồ thần kinh.” Đàm Duy cuối cùng cũng không nhịn được mà la anh. Anh đang tán tỉnh cô sao? Nghĩ ngợi một lát, cô vẫn chủ động nói: “Em
tôn trọng mọi xu hướng tính dục, nhưng về phương diện này, em thích nam. Tấm ảnh đó chỉ đơn thuần là thân mật thôi.”
“Anh biết, nếu không em nghĩ còn giữ được—” anh mơ hồ nói một câu
gì đó, Đàm Duy không nghe rõ. Vừa hay có người gõ cửa, có khách tìm cô, Đàm Duy đành phải cúp máy.
Chu Giác ngồi vào xe, tháo kính xuống, day day sống mũi, nghe Tôn Khảng báo cáo lịch trình tuần tới, anh có chút thất thần.
Tuy anh không thực sự hiểu được việc duy trì trạng thái như vậy với các cô gái, nhưng anh có thể tin tưởng vào nhân phẩm của cô.
Nhưng tâm lý kỳ quái này cứ làm anh khó chịu, anh thật sự để ý việc bạn
gái mình thân mật như vậy với người khác cho dù nam hay là nữ. Xét cho cùng, là anh để ý việc cô đem chút tinh lực và kiên nhẫn không nhiều của mình chia sẻ cho những người khác ngoài anh mà thôi.
Tôn Khảng báo cáo xong, tiện thể nhắc nhở anh về tuần lễ thời trang vào tháng sáu. Lần này anh đi nước ngoài thời gian sẽ tương đối dài, công
việc và lịch trình trong nước cần phải sắp xếp rõ ràng.
Anh nhớ ra một vài việc, anh dặn dò: “Cậu giúp tôi chuẩn bị vài giấy tờ liên quan, tôi muốn làm một thẻ tín dụng phụ.”
“Vâng, thưa sếp.” Chuyện này thực ra rất đơn giản, trên mạng cũng có
thể thao tác. Tôn Khảng gật đầu, thầm nghĩ sếp anh ta không kết hôn cũng không có con, dường như cũng đang độc thân, làm thêm một thẻ phụ làm gì. Miệng không giữ cửa anh ta vội hỏi: “Sếp định cho ai ạ?”
Chu Giác đeo kính lên, ngẩng đầu nhìn anh ta một giây, rồi nói: “OK, chuyện này không cần cậu làm nữa.”
Tôn Khảng tức khắc muốn tự tát cho mình một cái.
Sau khi tiễn khách đi, Đàm Duy trở lại văn phòng, dựa theo danh sách mua sắm anh gửi mà lần lượt thêm vào giỏ hàng.
Từ đồ dùng tắm gội cho nam đến đồ dùng gia đình, khăn tắm, dao cạo râu, bịt mắt, nút tai… còn có một chiếc loa mini.
Anh có chỉ định thương hiệu. Đều là những thứ giống như anh dùng ở nhà riêng, Chỉ riêng việc mua sắm Đàm Duy đã tốn rất nhiều thời gian.
Lúc mua cô không có cảm giác gì, chỉ tận hưởng niềm vui mua sắm.
Quay đầu lại kéo hóa đơn ra xem, phát hiện cũng tốn rất nhiều tiền, lập tức cô có chút hối hận, số tiền này đáng lẽ nên để anh thanh toán mới phải.
Mấy thứ này chiếm chỗ không nói, nếu họ thường xuyên ngủ chung, chẳng phải Cố Văn và Lý Đông Ca sẽ không thể tự do ra vào nhà cô sao?
Họ sẽ không đồng ý đâu.
Đàm Duy nhất thời cảm thấy khó mà cân bằng, đặt điện thoại xuống đi ra khỏi văn phòng, cầm đơn hàng vừa chốt được vào, chuẩn bị làm nốt.
Luna thò đầu qua cười hì hì nói: “Chị Vivi, đơn hàng nhỏ này để em làm đi. Tuần này em còn thiếu chút nữa.”
Đàm Duy liếc nhìn cô ấy, nhớ lại lúc nãy cô ấy rất tích cực giúp đỡ phục vụ, cô liền nói: “Được thôi.” Sau đó đưa hợp đồng vào tay cô ấy, thấy
Luna rất vui vẻ đi vào văn phòng bán hàng.
Tuy thông báo thăng chức chính thức chưa có, nhưng bây giờ cô đã nhận hoa hồng dựa trên tổng thành tích của cửa hàng, không có KPI cá nhân.
Mà trong tay cô lại nắm giữ mấy khách hàng lớn đóng góp doanh thu.
Thành tích tính vào danh nghĩa của cô không có ý nghĩa gì, không bằng làm người tốt chia cho nhân viên bên dưới.
Cô đương nhiên không ngại cho người trong đội một chút lợi ích, nhưng lại không yên tâm về chất lượng phục vụ khách hàng của họ. Giống như Trang Hạ, sau lưng vô ý phàn nàn một câu lại bị khách nghe thấy, làm
thế khác gì hạ cô đâu.
Chiều tối, Đàm Duy liên lạc với Lục Quan Vụ trên WeChat, hỏi anh ta còn muốn mua bức tranh đó không. Nhu cầu của khách hàng có tính thời hạn, một khi bỏ lỡ thời gian sẽ không quay trở lại nữa, vì điều đó có
nghĩa là khách hàng đã hài lòng ở chỗ đối thủ cạnh tranh rồi.
Trong dự liệu, Lục Quan Vụ không trả lời cô. Lòng Đàm Duy lạnh đi một nửa.
Đến tối, Lục Quan Vụ cuối cùng cũng trả lời, một câu rất lịch sự: Xin lỗi, tạm thời không cân nhắc.
Theo sự hiểu biết của Đàm Duy về anh ta, Lục Quan Vụ chưa bao giờ là một người lịch sự. Sự không lịch sự được xây dựng trên nền tảng “tôi
sắp mang lại tiền cho cô”.
Sự chuyển biến như vậy có nghĩa là, anh ta sắp nói lời tạm biệt. Đơn hàng này đã mất, tệ hơn một chút là cả khách hàng này cũng mất.
Đa số khách hàng sẽ biến mất một cách lặng lẽ không một tiếng động.
Đàm Duy nói chuyện phiếm với anh ta hai câu, không thể ép buộc khách hàng, cô thoát khỏi khung chat.
Sáng hôm sau họp xong, Trang Hạ lo lắng chạy tới hỏi cô tình hình. Đàm Duy nói: “Vị khách này tạm thời không cần theo nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Hạ sa sầm xuống, mắt cô ấy cũng có chút đỏ. Ai cũng biết giá trị của đơn hàng này lớn đến mức nào.
Đầu óc Đàm Duy rối bời, không có thời gian để an ủi cảm xúc của cô ấy. “Không nhất định là do em đâu. Đi làm không được mang theo cảm xúc cá nhân vào. Vào trong điều chỉnh lại rồi hãy ra khu trưng bày.”
Luna ôm laptop đi tới cửa, không biết có phải cố ý không, mà hung hăng va vào vai Trang Hạ một cái. “Bây giờ cô buồn bã cái gì, lúc trước không phải cô rất đanh thép mắng khách hàng sao?”
Trang Hạ nói: “Tôi đâu có cố ý.”
Luna: “Không phải kết quả này là do cô gây ra à?” Trang Hạ cắn môi, không phản bác nữa.
Tuy đó là khách hàng của quản lý, nhưng bất kỳ nhân viên bán hàng nào
cũng có lý do để tức giận. Theo tính cách của Đàm Duy, ít nhiều cũng sẽ chia cho họ chút canh thịt, tổng doanh thu của cửa hàng tốt thì tiền thưởng của cả đội cũng nhiều theo.
Bây giờ thì hay rồi, ai cũng chẳng được lợi ích gì.
Đàm Duy nghe họ cãi nhau, chỉ cảm thấy đau đầu. “Có muốn ra sảnh chính cãi nhau không, để mọi người biết chúng ta cùng nhau làm mất khách.”
Mấy người họ lập tức im bặt.
Hai tuần tiếp theo, công việc của Đàm Duy đặc biệt bận rộn, hai người vẫn không gặp mặt.
Tuần sau nữa, Stella dời cuộc họp của bộ phận bán lẻ lên sớm hơn, vì cả tháng sáu chị ta phải đi công tác. Tháng năm còn chưa kết thúc, chị ta đã nói với mọi người, trong thời gian sắp tới chị ta không có ở đây, tốt nhất
là tổng hợp số liệu mỗi ngày cho chị ta trước 11 giờ.
Có bất kỳ chuyện gì cũng phải liên lạc với chị ta trước, điện thoại của chị ta mở 24 giờ. Đây không phải là lời nói dối khách sáo, vì thành tích
quan trọng tất cả mọi thứ. Tháng sáu là mùa bán hàng vàng, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.
Trước khi tan làm, cô nhận được tin nhắn WeChat của Chu Giác: 【
Hôm nay em đến công ty à? 】
Vivi: 【 Họp ạ. Em đang chuẩn bị về, trong cửa hàng có chút việc. 】
Enzo: 【 Đến B2 đợi anh. 】
Đàm Duy biết sắp tới sẽ không có thời gian ở bên nhau, nói chuyện vài câu cũng tốt, cô ngoan ngoãn đi qua. Tìm được xe của anh, cô còn tưởng phải đợi một lúc, nhưng chưa đầy hai phút đã thấy anh từ thang máy đi
xuống.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh lam và quần tây đen, trên cánh tay có chiếc kẹp tay áo bằng kim loại. Đàm Duy chưa bao giờ chú ý đến loại phụ kiện này, nhưng nhìn anh không biểu cảm đi tới, còn có chút hung dữ,cô
lại cảm thấy rất gợi cảm.
“Anh muốn nói gì với em ạ?” Cô đứng bên cạnh xe hỏi. Chu Giác bấm chìa khóa xe trong tay, “Lên xe rồi nói.”
“Vâng ạ.” Cô cũng nhanh chóng kéo cửa ghế phụ ra, cô nghĩ giờ này bị người ta nhìn thấy xác suất sẽ rất lớn.
Chu Giác lại nói thẳng với cô: “Ngồi phía sau đi.”
Cô nhất thời không nghĩ nhiều, cũng nghe lời của anh, cô kéo cửa sau ra.
Vừa mới ghé vào, mông cô còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị anh túm cánh tay lôi lên đùi anh.
“Ai ai ai.” Hôm nay cô mặc váy dài, tà váy còn chưa thu vào, bị kẹp vào khe cửa lúc cô đóng cửa lại. “Anh đừng vội chứ.”
Chu Giác từ sau lưng cô vươn tay ra, không hề thương tiếc mà nắm lấy váy cô, hung hăng giật một phát, rút ra.
“Bên ngoài có thấy không ạ?” Cô lại rất biết điều,cô cảm thấy chuyện này thật k*ch th*ch. Cô không quan tâm mà khoác lên cổ anh, hôn lên miệng anh trước.
“Có thể thấy, em muốn xuống xe không?”
“Không muốn.” Cô nở nụ cười, nói như thể không liên quan đến mình: “Dù sao người bên ngoài cũng không nhìn thấy bên trong là ai, chỉ có
thể thấy xe đang rung, người mất mặt là anh thôi.”
Cô quỳ một gối trên ghế da thật, cô đẩy cao người mình lên, ôm lấy mặt anh, từ lông mày hôn đến yết hầu, kéo hai cúc áo anh ra, m*t lấy làn da
ở đó.
“Chẳng có gì làm em sợ cả, phải không?” Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, tay có xu hướng dùng lực.
Đàm Duy nín thở chờ đợi. Nhưng cú đánh vẫn mãi không hạ xuống, cô chỉ cảm thấy sau chân mình đột nhiên lạnh toát.
Tà váy phía sau đã bị cuộn lên, nhét vào thắt lưng cô. Điều này còn kinh hoàng hơn cả một cái tát.
------oOo------