Cô mở cửa trước, rồi về phòng tìm một chiếc váy để thay. Lúc quay ra, anh đã lên tới nơi, đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà cô.
Đàm Duy nhìn khuôn mặt gầy gò của anh, trên người vẫn mặc bộ đồ như vừa từ một sự kiện trang trọng nào đó trở về.
“Đứng gác ở cửa đấy à?” Cô suýt chút nữa đã buột miệng hỏi, nhưng nghĩ lại, nếu anh không vào, chắc là đang vội, cô vội sửa miệng rồi nói
một câu: “Anh đợi chút nhé.”
Cô vội vàng lê dép chạy về nhà vệ sinh, cầm kính mắt trả lại cho anh, vai cô tựa vào thành cửa, cô nói: “Cặp kính này quan trọng đến vậy à?”
Không ngại vất vả mà tự mình đến lấy, tìm một tài xế đến không phải là được rồi sao?
Chu Giác bỏ kính vào túi áo vest, không đeo, vì trên mũi anh đã có một cặp kính khác. Tầm mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.
Bị nhìn chằm chằm như vậy có chút áp lực, Đàm Duy đưa tay vuốt mấy sợi tóc ướt. “Mang bảo bối của anh đi đi.”
“Không mời anh vào nhà à?”
“Anh không phải đến lấy đồ sao?” Nói xong cô định đóng cửa lại.
Ngay khoảnh khắc cánh tay vươn ra, đã bị anh nắm lấy rồi kéo tuột ra ngoài. Sức anh rất lớn, cô bị kẹp giữa cánh tay và cơ thể anh, chân rời khỏi mặt đất, người ngả nghiêng ngả ngửa.
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, muốn nôn, cô dùng một tư thế kỳ quái ôm lấy eo anh. “Anh làm gì vậy?”
“Mang em đi.” Trên mặt anh cũng không có ý cười, anh nói rất nghiêm túc.
Đàm Duy phản ứng lại, người này đúng là vừa lạnh lùng vừa thích ra vẻ. Nụ cười xấu xa trên mặt cô càng thêm rõ ràng. “Ồ, ra là em mới là bảo
bối của anh à.”
Ánh mắt Chu Giác tối sầm lại, kẹp chặt cô giả vờ muốn đi về phía thang máy.
Đàm Duy ho khan một tiếng. “Em thật sự muốn nôn đó.” Huống hồ trên
người cô còn đang mặc váy hai dây, đi ra ngoài như vậy trông rất giống bệnh nhân tâm thần. Cô nói lại một lần nữa: “Sẽ nôn lên người anh đó.”
Chu Giác lập tức buông cô xuống. Dép lê sớm đã rơi trong phòng, cô đi
chân trần chạy về, tay run rẩy nhập mật mã. Chân cô vừa bước vào, anh đã từ phía sau ôm lấy eo cô.
“Anh không phải không vào sao?” Cô hỏi, anh cao giá đến mức phải để người ta mời luôn hả.
“Em cứ để cửa mở như vậy à?” Anh cũng chất vấn cô, “Không sợ người xấu sao?”
“Ngoài tên xấu xa nhà anh ra thì còn ai nữa?” Cô kiềm chế sự thôi thúc muốn trợn trắng mắt.
“Em đang dở tính xấu đó à?” Anh căng mặt, bàn tay rất không khách khí mà đánh vào mông cô một cái.
Nụ cười trên mặt Đàm Duy cuối cùng cũng vỡ ra, “Phụt” một tiếng, sự giằng co cố làm ra vẻ vừa rồi biến mất. Cô thoát khỏi sự trói buộc của anh, đi vào bếp rót nước uống.
Cánh tay Chu Giác từ từ thu về, cô cứ thế thoát khỏi anh. Anh đã nghĩ cô
sẽ giống như trước đây, gặp mặt là lao vào ôm hôn anh, quấn anh như một đứa trẻ.
Cô từ phòng bếp đi ra, thấy anh đã thay dép lê đi vào. Trước đây anh đã
đến hai lần, còn ngủ lại một đêm, lần này đến cứ như về nhà mình, thuần thục vô cùng.
Đàm Duy đưa ly nước cho anh. Chu Giác cũng uống một chút nước rồi đặt ly lên bàn. Đàm Duy nhón chân, khoác vai anh rồi vươn tới hôn anh.
Đôi môi anh ẩm ướt và lành lạnh, rất mềm mại, hôn lên rất thoải mái. Cô dùng đầu lưỡi l**m nhẹ, rồi thâm nhập vào.
Ngay khi anh định đuổi theo, cô lại kịp thời lùi ra, cô cũng buông người anh ra. “Thật ra em có thể gửi qua cho anh, không cần phải đến đây đâu. Anh bận rộn như vậy mà.”
Chu Giác phân tích ra được ý tứ rằng, cô hôn xong là định tiễn anh ra
cửa. Từ lúc vào cửa đến giờ, sắc mặt anh vốn đã không tốt, anh nói: “Anh không bận như em nghĩ đâu.”
“Ồ.” Đầu óc Đàm Duy lại có chút đoản mạch. “Tối nay anh định ở lại đây à?”
“Em muốn anh đi?”
Đàm Duy thẳng thắn hơn anh nhiều, không có nhiều vòng vo như vậy, cũng không cần người khác phải đoán ý cô làm gì. “Em đâu có muốn anh đi.”
“Được.” Anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời mời của cô.
Đàm Duy liếc anh một cái, cảm thấy thật thần kỳ. Cô chỉ cần tùy hứng một chút là anh có thể nổi giận. “Nhưng mà em mệt lắm đó, anh nói xem là tại sao?”
Còn không phải do anh áp bức.
Chu Giác cởi áo khoác, treo lên giá ở cửa. “Muốn thăng chức tăng lương?”
Đàm Duy cười hì hì: “Được không ạ?”
Anh ngồi, cô đứng, giống như một học sinh đang chờ giáo viên kiểm tra bài tập. Bị anh nắm cổ tay kéo đến trước mặt, sau đó ngồi lên đùi anh. “Nếu là tăng lương—em có thể trực tiếp mở miệng với anh.”
Về tiền bạc, anh biết cô tiêu tiền không có chừng mực, cô ở trong căn hộ này. Anh biết giá tiền thuê nhà sẽ không thấp, có lẽ gia đình cô có hỗ trợ. Anh đã từng có vài khoảnh khắc muốn mở miệng nói với cô, rằng có thể
chu cấp chi tiêu cho cô. Anh có thể tặng cô quà tặng không kể ngày lễ gì, nhưng trực tiếp đưa tiền cho cô thì chắc cô sẽ cảm thấy kỳ quái.
Mặt Đàm Duy thản nhiên, mục tiêu rõ ràng: “Không, em muốn thăng chức.”
Chu Giác bị cô ngắt lời, véo vào eo cô. “Đợi em có đủ điều kiện rồi hãy đề nghị với anh.”
Ý là cô bây giờ vẫn chỉ là một quản lý cửa hàng nhỏ, chưa có tư cách đối thoại với anh.
Vốn Đàm Duy chỉ nói đùa, bị anh trả lời nghiêm túc như vậy bỗng dưng có chút khó chịu. Cô nhắm vào yết hầu của anh mà cắn xuống, trong đầu luôn nhớ lời Cố Văn nói: Hãy dùng bản lĩnh của một cao thủ tình trường.
Đừng để anh ta sướng!phải khiến anh sống dở chết dở thôi.
Cô cảm thấy vừa rồi dọa anh một chút vẫn chưa đủ, phải làm anh đau đến mức kêu gào lên mới được. Cô cắn thật sự rất đau, nghe thấy hơi thở của anh trở nên dồn dập, nhưng đừng hòng anh sẽ “kêu gào”.
Chu Giác để cho cô cắn, tay còn nâng eo cô lên.
Yết hầu của anh rất đẹp, nhọn nhọn, khi bị chạm vào thì rung động.
Bất chợt, Đàm Duy không nhịn được mà thu lại răng nanh, hôn nhẹ lên cổ anh, để lại một vết đỏ nhạt ở đó.
Sao bị cô cắn mà anh dường như còn rất hưởng thụ vậy? Chu Giác cảm nhận được sự dịu dàng ngắn ngủi của cô, sắc mặt hòa hoãn lại. Sau đó,
cô lại một lần nữa như con lươn trườn khỏi đùi anh.
“Quay lại.” Giọng anh ẩn chứa sự phẫn nộ, nhưng âm điệu lại vĩnh viễn nhẹ nhàng.
“Không.” Cô lắc đầu, chạy về phòng ngủ đóng cửa lại.
“Anh lặp lại lần nữa.”
Đàm Duy thò đầu ra khỏi khe cửa, thái độ lại một lần nữa mềm mỏng: “Em còn chưa ăn tối, làm cho em chút gì ăn đi.”
Làm nũng với anh là hữu dụng, bất kể anh có thích hay không. Chu Giác mở tủ lạnh, chiên cho cô hai con cá, nấu rau, và một ít hoa quả.
Động tác của anh rất nhanh, lúc cô thay đồ ra thì anh đã làm xong. Đàm Duy nhìn mà nhíu mày, rõ ràng có cà chua và trứng gà, có thể nấu cho cô một bát mì mà, cô thích ăn mì nước nhất.
Đáng tiếc, ông chủ quán mì cá gần nhà đã đóng cửa về quê. Anh sợ phiền phức hay là sợ làm bẩn quần áo của mình đây? Chu Giác ấn cô ngồi xuống ghế. “Ăn hết đi.”
Dặn dò xong, anh tự tiện mở cửa phòng ngủ của cô, tám phần là đi tắm.
Đàm Duy ngồi xuống từ từ ăn bữa tối một mình, dùng đũa gắp một miếng cá đao đưa vào miệng.
Da cá được chiên giòn rụm, bên trong thịt lại vô cùng mềm, hoàn toàn
không có mùi tanh, có chút hương chanh tươi mát. Cô từ từ ăn hết hai con cá, hoa quả cũng ăn sạch. Còn về phần rau luộc, cô ném vào thùng rác, rồi dùng khăn giấy che lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Chu Giác ra ngoài, cô đang đứng bên bồn rửa bát. Thói quen sinh hoạt của cô rất tốt, ngay cả ly cà phê uống xong cũng sẽ tiện tay rửa ngay.
Anh dùng chiếc khăn tắm lớn của cô lau tóc, lúc đi tới thì cô vừa hay đặt chiếc đĩa cuối cùng lên giá, dùng khăn giấy lau khô tay.
“Anh có muốn ăn hoa quả không?” Cô nhớ trong tủ lạnh còn một hộp
việt quất. Nhà cô có việt quất là vì nó tốt cho mắt vì mắt cô đã phẫu thuật rồi, đôi khi lại rất nhạy cảm nên cô cần bổ sung.
Hơn nữa, loại quả này lúc ăn không cần gọt vỏ, không cần nhổ hạt, không làm bẩn tay, đúng là sự tồn tại tuyệt vời trong giới hoa quả mà.
“Không cần.”
“Vậy anh rửa cho em ăn đi.” Cô nhếch mép, tinh ranh nói.
“Lát nữa hãy ăn.” Anh trả lời cô rồi anh đi đến sau lưng cô. Kiểm tra cửa sổ bếp đã đóng, mặt bàn cũng rất sạch sẽ, anh kéo ngăn kéo ra tiện tay ném một thứ gì đó vào.
Đàm Duy chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn rõ đó là gì. Cô xoay
người lại, lại một lần nữa bị anh ôm lấy eo, tay kia nhanh chóng trải khăn tắm lên mặt bàn, để cô ngồi lên trên.
“Làm gì vậy?” Lúc này cô còn chưa ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.
Anh đang mặc bộ đồ ngủ mà cô mua cho anh hai ngày trước. Xem ra là đã lục tủ quần áo của cô rồi, người này không biết khách sáo là gì sao.
Ba chữ vừa bật ra, cô đã bị anh ôm vào lòng. “Sao anh lại lục đồ của em?” Cô giả vờ tức giận nói.
“Không có lục, cái này là cho anh mà.”
“Không lịch sự chút nào.” Cô dùng lời nói để chặn anh.
Chu Giác cũng không cảm thấy gậy ông đập lưng ông gì cả, anh chỉ là thử học theo cách không lịch sự của cô, cũng thuận theo nội tâm mình để
phá vỡ giới hạn với cô. “Choàng lên vai anh đi.”
Đàm Duy vừa mới biết tiếng động đó là gì, là một chiếc hộp nhỏ bị ném vào ngăn kéo? Cô sợ ngã, cánh tay nhanh chóng ôm lấy cổ anh. Thầm
nghĩ, cô và anh? Ở trong bếp sao? Không thể tin được.
Rất nhanh, suy nghĩ của cô đã được kiểm chứng. Anh xoa nhẹ một lát rồi đi vào.
Đầu óc Đàm Duy quay cuồng, cổ cô đầy mồ hôi, sự mạnh mẽ của anh khiến người ta không chống đỡ nổi. Cô lại nghĩ, chắc anh vào ngăn kéo tủ cô để lấy đồ,cô phải tìm thời gian cất món đồ chơi nhỏ kia đi chứ mà
bị anh phát hiện thì xấu hổ lắm.
Lăn lộn đến mức này mà cô còn có thời gian để nghĩ ngợi lung tung, xem ra cô đúng là người làm việc lớn.
Dần dần, những suy nghĩ phức tạp bị cảm giác khoái lạc thay thế.
Chiếc dép lê treo ở đầu ngón chân, lung lay sắp đổ, khi cô đang ráng sức giữ lấy thì cảm giác trống rỗng ập tới, cô trực tiếp đá bay chiếc dép đi.
Cô đã sớm quên mất lời dặn của bạn bè, cô chỉ cảm thấy dù là có người
chăm sóc cô ăn cơm, hay là sự vui thích trong khoảnh khắc này. Đây là toàn bộ những gì cô muốn.
Chu Giác kìm nén tiếng th* d*c, kéo cánh tay cô xuống, định ôm gọn cô vào lòng. Đàm Duy có chút không cam lòng chịu thua, ngón tay cô túm
lấy cổ áo anh kéo về phía mình, cô híp mắt nói: “Em có chút thích như thế này.”
“Chỉ một chút sao?” Anh hiểu sai phản ứng vừa rồi của cô sao, rõ ràng là cô rất thích mà.
“Im miệng.”
Trong mắt anh hiếm khi có chút ý cười, anh bế cô về phòng. Nhưng chiếc khăn tắm vẫn còn lại trong bếp.
Đàm Duy lại một lần nữa tắm xong, nằm dài trên giường nghịch điện thoại, mọi người trong cửa hàng vừa mới tan làm.
Từ sau khi xảy ra chuyện giành đơn hàng, nhân viên không dễ quản lý như cô nghĩ, cô không thể không nắm trong tay mọi việc từ lớn đến nhỏ
được, lúc này cô đang kiên trì xem nhật ký công việc của mọi người.
Trang Hạ cập nhật các số liệu, bảng biểu rất hoàn chỉnh, không tìm ra
được sai sót nào. Có lẽ là do chuyện ngày hôm qua đã đả kích cô gái nhỏ ấy rất lớn, hôm nay cô ấy lại hỏi Đàm Duy trên WeChat, rằng vị khách
kia rốt cuộc có giận hay không.
Đàm Duy cũng không biết, không thể nào lại tự dưng đi hỏi, cô bảo cô ấy đừng động đến nữa. Vì chuyện đã xảy ra rồi.
Sau đó cô ném điện thoại đi.
Trong phòng có chút khô nóng, cô ngồi trên giường thoa sữa dưỡng thể, thoa được một nửa thì điện thoại lại reo. Cô lấy một chiếc gối kê xuống
rồi nằm sấp, lần này là một giám đốc của thương hiệu khác trong cùng trung tâm thương mại điện thoại cho cô.
Họ nói chuyện vài câu có cũng được không có cũng không sao, ví như
gần đây doanh thu của họ thế nào, tiện thể phàn nàn một chút về việc kinh doanh offline khó khăn, thị trường suy thoái vân vân và mây mây .
Đàm Duy gõ chữ trả lời. Chức vụ của cô không cao, cũng không được
xem là nhân tài dễ dàng bị săn đón, nhưng ở cửa hàng này thì đã là năm thứ hai có người đến hỏi cô có muốn nhảy việc không.
Một nhân viên bán hàng kinh nghiệm, có thể gánh vác doanh thu, có kinh nghiệm với khách hàng lớn, trên thị trường nhân lực rất được săn
đón. Những người hội đủ hai điểm trên, bản thân đã có sự ổn định, chắc cũng không ai vui vẻ nhảy việc.
Đàm Duy tạm thời không tìm được lý do để nhảy việc, nhảy qua việc khác cũng chỉ là một quản lý cửa hàng, thu nhập và sự phát triển về
tương lai chưa chắc đã bằng ở đây, nhưng chuyện phiền phức chắc chắn không thể thiếu rồi, phải làm quen lại từ đầu mà.
Tuy nhiên, dù có một vài ràng buộc đặc biệt với công ty hiện tại, cô cũng không định ở lại Rossi mãi mãi, có cơ hội tốt hơn cô sẽ đi.
Chu Giác tắm xong quay lại, thấy cô đang tập trung xem điện thoại, hoàn toàn không để ý đến anh. Anh ngồi bên mép giường nhìn cô.
Giao lưu với quản lý của đối thủ cạnh tranh là chuyện rất bình thường, ngoài chuyện nhảy việc còn có thể nói chuyện về giá cả thị trường.
Nhưng Đàm Duy không muốn cho anh biết mọi chuyện, theo bản năng
cô tắt màn hình đi, nhét vào dưới gối.
“Em đang làm gì vậy?” Anh quả nhiên hỏi.
“Không có gì, em nói chuyện phiếm với bạn thôi ạ.”
“Nói chuyện gì mà phải đề phòng anh?” Ánh mắt anh lập tức trở nên nghiêm khắc, có ý định kiểm tra điện thoại của cô.
Anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được có ánh mắt phán xét như hiện tại.
“Anh đừng có quản em nhiều như vậy được không?” trong mắt Đàm Duy lộ vẻ tinh ranh, cô cố ý lái theo hướng ái muội. “Anh là ba em à?”
Chu Giác muốn ôm cô đi xem bức tường ảnh trong phòng khách, nhưng
đã nhịn xuống, tĩnh tâm lại, chuyển hướng sự chú ý, nhìn vào tấm lưng trần mịn màng của cô và lọ sữa dưỡng thể đang mở nắp.
Kem dưỡng bị tràn ra một chút, anh cầm lấy bóp ra lòng bàn tay. “Giúp em thoa nhé?”
“Được thôi ạ.” Cô cười cười, cô đang lo sau lưng không với tới đây.
Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay cũng rất ấm,anh dùng lực xoa bóp rất thoải mái, Đàm Duy lười biếng nằm sấp trên gối.
Trong phòng ngủ toàn là mùi hương thoang thoảng của kem dưỡng.
Một lát sau, cô không kìm được mà rên khẽ một tiếng. Anh vòng ra phía trước nhẹ nhàng x** n*n, ước lượng, như đang hái một quả đào mọng
nước giữa mùa hè.
Đàm Duy xoay người lại, vòng tay lên cổ anh kéo về phía mình, hôn hôn khóe miệng anh. Anh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chìm đắm
của cô, đôi môi tươi tắn hồng nhuận, lông mi còn có chút ẩm ướt. Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, nhưng không có động tác tiếp theo.
Đàm Duy bị trêu chọc đến sốt ruột, cô nói ra hai chữ: “Cho em.”
Chu Giác hôn cô một cách mạnh mẽ hơn, anh ra lệnh cho cô: “Làm nũng đi.”
Đàm Duy nổi giận đùng đùng, người này quả nhiên xấu xa. Khơi dậy cảm xúc của cô rồi lại bỏ lơ; trước kia chê cô trẻ con làm cô bây giờ không dám làm nũng với anh, kết quả anh lại muốn cô làm nũng.
Anh là thượng đế sao? Mọi việc sẽ do anh quyết định hay sao.
Ngay bên bờ vực cô sắp nổi cơn tam bành, Chu Giác kịp thời trấn an cô, không thật sự làm cô nổi giận, nhưng lại nhắc nhở cô: “Em đã có mối
quan hệ thân mật như vậy với anh, thì không được có với người khác.”
Trong bóng tối Đàm Duy mở to hai mắt, ngón tay miêu tả đường nét ngũ quan của anh,cô cảm thấy lời này thật kỳ quái: “Anh đang nghi ngờ em nuôi cá à?”
“Hôn môi cũng không được.”
Từ lúc anh vào cửa, cô đã cảm thấy anh kỳ quặc. Yêu một người đã khiến cô bận đến tối tăm mặt mũi, còn có thời gian đâu mà yêu người
khác. Sao anh cứ luôn nghi ngờ vậy?
Nhưng lúc này cô không muốn so đo, chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu của mình.
“Biết rồi.” Cô trả lời, sau đó cẩn thận giúp anh đi vào.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì người bên cạnh đã rời đi. Cô cũng nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, cầm lấy bữa sáng trên bàn ra cửa.
Cửa sổ không đóng chặt, bên ngoài có gió, tấm rèm voan trắng bị thổi bay qua lại, đập vào chậu hoa, lá cây rơi đầy sàn.
Cô đi đóng cửa sổ lại.
Đi đến cửa, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cô quay trở lại.
------oOo------