Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 98

Anh đã có kính dự phòng rồi, còn muốn gửi qua làm gì? Đàm Duy không hiểu tại sao phải phiền phức như vậy? Lại chẳng phải là sẽ không gặp mặt nhau nữa.

 

Đàm Duy nghĩ ngợi, rồi hỏi: 【 Anh sắp đi công tác gấp à? 】

Enzo: 【 Không có. 】

Vivi: 【 Vậy lần sau gặp mặt, em đưa cho anh là được rồi. 】

Anh không trả lời cô ngay, Đàm Duy đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc của mình.

 

Buổi sáng, Trang Hạ đến báo danh. Luna dẫn cô ấy đi lấy vân tay, rồi đến bộ phận chăm sóc khách hàng của trung tâm thương mại để quen mặt với mấy người quản lý tòa nhà, sau này cũng dễ làm việc hơn.

 

Gần trưa mới trở về. Cô ấy mua cà phê cho mọi người, mang đến văn phòng cho Đàm Duy. “Vivi, em nhớ chị quá!”

 

Đàm Duy đang kiểm tra đối chiếu các mã màu mới nhập kho, vừa ngẩng lên đã bị cô ấy ôm choàng lấy cổ, suýt chút nữa thì không thở nổi. Hai người đã quen biết nhau, còn cùng làm việc mấy tháng, người có chậm nhiệt đến đâu cũng nên quen thuộc rồi.

 

“Sắp bị em siết chết rồi đây.” Đàm Duy lảo đảo lùi lại hai bước, vỗ vỗ lên mu bàn tay Trang Hạ.

 

“Chị mỏng manh yếu đuối quá đi.” Trang Hạ cười hì hì buông cô ra.

 

Đàm Duy véo vào cổ họng mình, “Em hưng phấn như vậy, cẩn thận trước mặt khách hàng không kiềm chế được đấy.”

 

“Biết rồi ạ, em sẽ cẩn thận.” Trang Hạ dâng cà phê lên lấy lòng, “Em còn nhớ khẩu vị của chị nhé, có phải rất ngoan không?”

 

Đàm Duy ngửi thấy mùi cà phê, cũng có chút không nhịn được. Cô cực kỳ thích vị espresso, nghĩ hai ngày nay bệnh tình có chút chuyển biến tốt, cô bưng lên uống một ngụm.

 

“Đã đến đây rồi thì tĩnh tâm mà học hỏi cho tốt nhé.” Đàm Duy đặt ly xuống.

 

Trang Hạ đi đến bên cạnh cô, xem một đống bảng màu và mẫu da trên bàn. “Chị đang bận gì vậy? Em giúp chị nhé.”

 

“Chị muốn sắp xếp lại mã màu, chị đọc số hiệu em giúp chị nhập vào bảng biểu.” Đàm Duy nhường chỗ ra, “Tiện thể chị dạy em cách phân biệt chất liệu. Nếu trong cửa hàng các nhân viên bán hàng bận, lúc đó sẽ cần em tiếp khách đấy.”

 

“Vâng ạ.”

 

Đàm Duy lại sờ sờ vào cái cổ bị siết của mình. Cô không trách Trang Hạ, chỉ là bất chợt nhớ lại lời cô vừa nói. Chu Giác cũng đã từng nói y như vậy khi cô ôm anh từ phía sau, anh nói anh sắp bị siết chết rồi.

 

Nếu đã vậy, cô không khỏi nghi ngờ có phải anh rất ghét những lần đụng chạm không được sự cho phép của cô ngày trước không? Cả những lúc làm nũng nữa?

 

Phải không?

 

Anh không thích, chỉ là không từ chối cô một cách rõ ràng mà thôi.

 

Ngón tay Đàm Duy véo vào tờ giấy couche,cô suy nghĩ, cũng có chút không biết phải làm sao. Dù đã quay lại nhưng cô lại có chút không biết nên chung sống với anh như thế nào.

 

Những lần lấy lòng ngày trước kia cô luôn cho là điều hiển nhiên, cô cho rằng như vậy sẽ rất được người khác yêu thích, nhưng sự thật chưa chắc đã vậy.

 

Có người giúp làm những việc nhập liệu phức tạp này, hiệu suất đương nhiên được nâng cao. Buổi chiều Đàm Duy có hẹn khách hàng đến nói chuyện, cần phải chuẩn bị đầy đủ tài liệu và hàng mẫu.

 

“Tiểu Hạ, em giúp chị đi lấy một bó hoa đã đặt được không?” Đàm Duy chia sẻ địa chỉ tiệm hoa cho Trang Hạ, “Tiệm hoa bận quá, không kịp

giao.” “Vâng ạ.”

Hôm nay là sinh nhật của vị khách VIP này, đây là lúc để thể hiện sự

phục vụ và tận tâm. Đàm Duy đã cố ý đặt hoa và bánh kem để chờ khách hàng đến.

 

Ngoài ý thức phục vụ không được chu đáo như các nhân viên bán hàng, nhưng Trang Hạ lại rất thông minh và cần mẫn.

 

Lăn lộn trong ngành này một thời gian ở văn phòng, cô ấy đã hiểu ra, mỗi ngày xách túi hàng hiệu, trông như một nữ cổ cồn trắng sang chảnh, thực tế lại lãnh mức lương của nhân viên cấp dưới, làm không biết bao nhiêu việc vặt vãnh. Người ta hỏi cô ấy làm ở công ty hàng xa xỉ chắc lương một năm cả tỷ, mặc không hết đồ hiệu, nói ra chính mình cũng cảm thấy nực cười.

 

Một tháng lương còn chưa đủ để mua một đôi giày cao gót trong đợt mua hàng nội bộ nữa.

 

Trước khi ra cửa, Trang Hạ liếc nhìn đôi giày cao gót trên chân Đàm Duy. Đôi giày này xuất hiện trong cuốn lookbook sản phẩm vừa được phát đến các cửa hàng trong tháng này, có những đôi còn chưa được gửi đến tay khách hàng.

 

Cô mặc chiếc váy đen, eo rất nhỏ, làn da lộ ra trắng như giấy, đặc biệt là mắt cá chân, dưới hiệu ứng kéo dài của đôi giày cao gót tinh xảo lại càng thêm gợi cảm.

 

Trang Hạ ngưỡng mộ năng lực tài chính của Đàm Duy, nhưng lại không muốn làm việc cực đoan như cô. Tiền có thể từ trên trời rơi xuống

không? Cô ấy thực sự không muốn nỗ lực.

 

Ảo tưởng xong, cô ấy đành phải cầm điện thoại, gọi taxi đến tiệm hoa. Điện thoại vang lên.

Đàm Duy cầm lên từ trên bàn, cô tưởng là Chu Giác, nhưng không phải. Cố Văn, cái miệng rộng kia, đã thông báo trong nhóm chat chuyện cô quay lại với “anh rể cũ”, nghiêm trọng nhất là còn để người ta ngủ lại

nhà mình.

 

Thế là, hai người bạn lâu không lộ diện còn lại cũng trồi lên như cá bị ném lựu đạn, cùng nhau đến thẩm vấn cô.

 

Lý Đông Ca nói tối nay sẽ đến nhà cô để bàn đối sách. “Chơi trò tâm cơ thì cậu không lại mấy ông già đâu, không được, tớ phải gặp mặt cậu trực tiếp, giáo huấn một phen.”

 

Cố Văn: “Chuyện ăn lại cỏ cũ này rất nghiêm trọng…”

 

Đàm Duy ném điện thoại đi, rồi lại nhặt về, trả lời một chữ “Được”. Cô vừa thoát khỏi khung chat nhóm, lại có một tin nhắn mới.

Enzo: 【 Tối nay vừa hay anh có thời gian,anh sẽ qua lấy. 】

Vivi: 【 Tối nay không được ạ. 】

Enzo: 【 Em có việc à? 】

Vivi: 【 Không phải, bạn em qua chơi, muốn ngủ lại chỗ em. 】

Cô không nói dối. Nhưng cô cũng sẽ không để bạn trai gặp mặt bạn thân của mình. Bởi vì tối nay sẽ là một phiên tòa thẩm phán về mối quan hệ

của họ.

 

Chu Giác đang tranh thủ thời gian rảnh để nói chuyện này với cô. Lúc này anh đang đứng trong thang máy, không lường trước được kết quả như vậy, vẻ mặt đông cứng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, gõ chữ:

【 Bạn bè ngủ cùng nhau sẽ hôn môi à? 】

 

Đàm Duy không hiểu ý anh, có thể là do gõ nhầm. 【 Bạn của em là con gái mà. 】

 

Chu Giác đương nhiên biết là con gái, nhưng không phải giới tính nam hay nữ cô cũng không kiêng kỵ sao?

 

Vivi: 【 Nếu anh cần dùng gấp, tối về nhà em gọi dịch vụ giao hàng hỏa tốc mang qua cho anh. Hoặc là? 】

 

Enzo: 【 Không cần. 】

Người này sao lại có chút khó chịu vậy? Có chuyện không thể nói thẳng sao? Đàm Duy cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nên không trả lời nữa.

 

Trang Hạ ôm hoa đã trở về.

 

Thời tiết nóng lên, cánh hoa trên đường bị phơi nắng có chút héo. Trước khi khách đến, Đàm Duy đã tỉa lại lá và cành hoa, rồi vẩy nước, đặt trong phòng VIP.

 

Không lâu sau khách đã đến. Trang Hạ thấy là một người đàn ông, mặt trông có vẻ chán đời, mắt gần như ngước lên tận đỉnh đầu. Sau khi vào, anh ta chỉ nói chuyện với Đàm Duy.

 

Cô ấy bưng trà vào.

 

Những khách hàng khác ít nhất cũng sẽ lịch sự nói một tiếng cảm ơn, nhưng người này như thể không nhìn thấy ai, cầm đĩa bánh kem nhỏ lên ăn, vắt chéo chân.

 

Đàm Duy cùng Lục Quan Vụ xem qua lookbook, sau đó đi đến phòng trưng bày xem sản phẩm. Khách hàng VIC của các thương hiệu lớn thường liên kết với nhau, có những người có khả năng tiêu vài trăm vạn ở vài thương hiệu cùng lúc.

 

Nhưng thế giới cũng thay đổi thất thường, của bạn cũng chưa chắc là của bạn, gu thẩm mỹ của con người cũng dễ thay đổi theo thời gian. Năm nay còn chi tiêu ở chỗ bạn bảy con số, năm sau đã biến mất không thấy tăm hơi.

 

Đây là sự không ổn định của ngành bán hàng, cho nên trong tay phải nắm được vài con cá lớn.

 

Lục Quan Vụ được xem là cá lớn trong tay Đàm Duy. Anh ta không phải kiểu người quan hệ tốt với bạn, có thể kịp thời cứu bạn một phen, nhưng sẽ thường xuyên vung tiền như rác. Bất ngờ đến không kịp đề phòng.

 

Năm nay anh ta lại muốn đặt hàng của Đàm Duy, nói là phòng của bạn gái, anh ta giúp chọn vài món đồ. Đàm Duy đùa hỏi: “Anh định tặng cho cô ấy làm quà à?”

 

Lục Quan Vụ thất thần nói: “Muốn tặng cũng được thôi, có gì to tát đâu chứ.”

 

Đàm Duy nói: “Tặng quà tân gia thì phải đặc biệt một chút, tốt nhất là có giá trị sưu tầm.” Thứ này không giống như túi xách có thể xách ra ngoài, nên nhất định phải ra vẻ cho đúng chỗ.

 

Lục Quan Vụ hỏi cô: “Cô có đề nghị gì không?”

 

Đàm Duy lập tức giới thiệu cho anh ta một bức tranh quý hiếm, cũng là báu vật tại cửa hàng, được treo ở vị trí dễ thấy nhất trên tầng hai. Lục Quan Vụ cảm thấy cũng không tệ, cuối cùng mới hỏi bao nhiêu tiền.

Đàm Duy nói ra một con số “trên trời” đối với người bình thường, vì đó là hàng quý hiếm.

 

Sau đó Lục Quan Vụ có chút do dự.

 

Đàm Duy nhận ra sự thay đổi cảm xúc của khách, rất khéo léo nói: “À, tác phẩm nghệ thuật thì phải tìm người có duyên. Bạn gái anh còn trẻ, thích những thứ thời thượng, chúng ta xem thử những món khác nhé.”

 

Lục Quan Vụ lẩm bẩm: “Không đáng giá.”

 

Đàm Duy cười tự hạ mình, “Là do tôi giới thiệu không đúng rồi.”

 

“Không.” Lục Quan Vụ nói, “Tôi là đang nói, cô ta không đáng giá.” Đàm Duy: “…”

Không biết nói gì, chỉ cười một chút cho qua.

 

Trang Hạ kinh ngạc đến ngây người, vừa mới rồi cô ấy còn kinh ngạc thán phục khí chất của kẻ có tiền này, kết quả anh ta lại nói ra những lời như vậy. Anh ta đang nói bạn gái mình không xứng với bức tranh đó

sao? Đơn hàng hôm nay không thể chốt được, Lục Quan Vụ có việc phải đi trước. Đàm Duy tiễn người ra cửa. Sau khi trở về, Trang Hạ đang dọn dẹp phòng VIP, không nhịn được mà phàn nàn: “Đồ ra vẻ!”

 

Đàm Duy vừa định ngăn cô ấy lại, cửa phòng đã bị mở ra. Lục Quan Vụ đi rồi lại quay lại, đứng ở cửa, nói một câu: “Tôi quên lấy hoa.”

 

Đàm Duy ôm bó hoa trên sofa qua, “Có cần tôi giúp anh mang xuống xe không?”

 

Lục Quan Vụ nghiêng đầu, nhìn Đàm Duy, rồi lại nhìn Trang Hạ, cười một tiếng đầy thâm ý: “Ha ha, tôi không làm phiền các cô nói chuyện phiếm đâu.”

 

Nói xong, anh ta xách hoa tươi rời đi.

 

Đàm Duy tiễn người đến cửa thang máy, anh ta thật sự đã rời đi. Cô không chắc Lục Quan Vụ có nghe thấy câu chửi anh ta không, nhưng đến tám chín phần là có, nếu không sao lại có ánh mắt lạnh băng đó chứ?

 

Nhưng cô cũng không thể đi giải thích gì thêm, chỉ biết càng giải thích càng rối, cách tốt nhất là xử lý lạnh, nếu anh ta hỏi thì nói anh ta nghe nhầm.

 

Trở lại cửa hàng, mấy nhân viên bán hàng xúm lại hỏi Trang Hạ có cần giúp làm đơn hàng này không. Đàm Duy biết mục đích của họ, không

trực tiếp đưa ra câu trả lời, gọi Trang Hạ: “Em vào đây với chị.”

 

Cửa văn phòng đóng lại, Đàm Duy hỏi cô ấy: “Em có biết, có những lời không thể nói bừa không?”

 

Trang Hạ nói: “Em tưởng anh ta đi rồi.” “Kết quả không ngờ đến, phải không?”

“Giọng em rất nhỏ mà.” Trang Hạ cảm thấy vận may của mình đúng là, sao lại xui xẻo đến mức chửi một câu về gã trai tồi mà cũng bị nghe thấy. “Em chỉ là không ưa nổi cái cách anh ta không tôn trọng người khác

thôi.”

 

Đàm Duy nói: “Đời tư của khách hàng thế nào, không liên quan đến em. Cũng không đến lượt em đi phán xét, đừng có để tâm vào khách nào cả. Cố gắng nhớ kỹ phẩm chất nghề nghiệp của mình, được không?”

 

“Em biết rồi.” Trang Hạ thật sự biết sai rồi, tiu nghỉu đi ra ngoài.

 

Đàm Duy ngồi trên ghế day day thái dương của mình. Làm trong ngành này mấy năm, nhân viên bán hàng nào mà chưa từng thấy những chuyện kỳ dị, những mối quan hệ không chính đáng, loại khách hàng có phẩm chất thế nào mà chưa từng gặp qua chứ.

 

Nếu ai cũng không giữ được mồm miệng thì làm ăn gì nữa.

 

Đàm Duy cảm thấy đau đầu, một người rồi hai người không làm cô bớt lo đi được.

 

Đàm Duy về nhà thấy chiếc kính của anh trên tủ huyền quan, đeo thử lên mặt, choáng quá, định ném vào chiếc khay tráng men, bên trong đựng những vật nhỏ lặt vặt.

 

Lại nhìn một cái, thương hiệu này đắt đến thái quá, thế là cô nhẹ nhàng ném nó vào chiếc khay.

 

Không hiểu sao chìa khóa xe thì anh nhớ, mà lại quên kính mắt.

 

Cô vừa ngồi xuống uống miếng nước, Cố Văn và Lý Đông Ca đã nghe tin chạy đến, quả nhiên là đến để thẩm phán tại sao cô lại muốn ăn lại cỏ cũ. “Cậu quên cậu từng khóc đến trào ngược dạ dày rồi à?” Đàn ông đều không phải thứ tốt.

 

Đàm Duy bị hai người đè trên sofa không cử động được. “Trào ngược dạ dày thì liên quan gì đến việc tớ khóc chứ?”

 

Lý Đông Ca nói: “Dù có liên quan hay không, nhưng cậu nhớ lại đi. Từ lúc cậu chia tay anh ta là bắt đầu đổ bệnh, bây giờ bệnh của cậu còn

chưa khỏi đã tha thứ cho anh ta, có phải là quá hời cho anh ta không?” Nếu xét từ góc độ này thì cũng đúng thật.

Thất tình và bệnh tật, trong một năm này đã cùng lúc giày vò cô đến khổ sở. Dưới áp lực này, cô đã sống rất khó khăn một năm qua.

 

Đây đều là những tính toán tham lam của con người, cô càng lớn càng hiểu ra chân tướng của thế giới danh vọng, tiền tài đến cùng không bao giờ có điểm dừng. Kết quả mới là điều quan trọng nhất.

 

Nhưng nguyên nhân căn bản nhất là, cô vẫn còn thích anh.

 

Nội tâm cô hướng tới sự phóng khoáng, muốn giảm bớt một phần những điều không như ý trong cuộc sống. Cô không ngại dùng quyết tâm để

khắc phục khó khăn trong công việc hay để khắc phục những xích mích khi chung sống với bạn đời, cô sẽ cố gắng không đi vào vết xe đổ của

quá khứ.

 

Lý Đông Ca bị công ty gọi về tăng ca, đi trước; Cố Văn cũng rất bận, trước khi đi còn cốc đầu cô nói: “Phải chú ý cái gì thì cậu tự biết rồi nhé”

 

“Tớ biết rồi.” Cô nói.

 

Dùng bao, không cho vào trong.

 

Cố Văn véo má cô: “Tình cảm của Duy Duy nhà chúng ta dạt dào như vậy là chuyện tốt. Nhưng hứa với tớ, hãy dùng kỹ năng của một cao thủ tình trường, hành hạ cho gã đàn ông tồi này đến chết đi sống lại. Được không?”

 

“Cút đi.”

 

Ngày hôm sau, Đàm Duy tan làm sớm về nhà, lúc này trời vẫn chưa tối. Lúc rửa tay ra ngoài, cô lại thấy chiếc kính của anh.

Ban đầu là bị cô đặt ở huyền quan, sau lại mang vào nhà vệ sinh.

 

Nếu anh thật sự cần, vẫn nên nhanh chóng gửi qua cho anh. Công việc bận rộn, chưa chắc họ đã có thời gian gặp mặt.

 

Cô cầm điện thoại lên gọi dịch vụ giao hàng hỏa tốc. Vừa mở ứng dụng ra, điện thoại cô đổ chuông.

 

“Em đang định gửi kính qua cho anh đây.” Đàm Duy nghe máy nói thẳng, “Đừng có hối.”

 

 

Chu Giác hỏi: “Nhớ khai báo giá trị sản phẩm.”

 

“Hả?” Đàm Duy ngạc nhiên, một chiếc kính mắt cần phải rườm rà như vậy sao? Cô còn chưa nghiên cứu cách khai báo giá trị khi gởi hàng đâu.

 

 

“Hỏng thì phiền phức lắm.” Anh lại nói.

 

Đàm Duy phản ứng lại, “Anh không phải là định bảo em tự mình mang qua cho anh đấy chứ?”

 

Bên kia có chút im lặng, “Anh tự qua lấy.”

 

 

“Được thôi.” Đàm Duy cúp máy rồi cô đi tắm. Tắm xong ra ngoài đã

nghe thấy tiếng chuông cổng, cô lại không đặt đồ ăn ngoài, chắc là anh đến.

 

 

Cô cúi đầu nhìn lại mình.

 

À, nhà cô dạo này thật là náo nhiệt, tối nào cũng có người đến thăm, mà còn là hai phe đối lập cơ đấy.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment