“Nói thật không?”
“Tại sao em phải lừa anh chứ?”
Chu Giác nhìn cô, trong mắt mang theo sự nghi ngờ: “Phản ứng đầu tiên của em là rời đi mà.” Mà không phải là đi vào nói với anh một câu. Anh suy đoán, có lẽ ngay từ đầu cô đã quyết định rồi nhưng sau khi nghe thấy
âm thanh đó lại thay đổi ý định.
“Anh cũng nói đó là phản ứng đầu tiên,” Đàm Duy nói: “Em nghe thấy anh ở trong phòng đập phá đồ đạc,con người luôn mưu cầu lợi ích sẽ né
tránh tai họa, gặp phải mâu thuẫn sẽ lập tức né tránh, đó không phải là bản năng của con người sao?”
Chu Giác giữ ý kiến khác: “Gặp phải mâu thuẫn nên nhanh chóng giải quyết, chứ không phải trốn tránh.”
Đàm Duy có chút đuối lý, suy nghĩ một lát, “Lý trí cuối cùng của em là đã chấp nhận điểm này, mà không có nhanh chóng chia tay với anh đó
thôi.”
“Em sẽ vì chuyện như vậy mà chia tay à?” Chu Giác bắt được hai từ khóa, ánh mắt lập tức lại trở nên hung dữ.
Đàm Duy nhấn mạnh: “Em nói là không có mà.”
Tay cô bị anh nắm lấy, khe hở giữa các ngón tay bị lấp đầy, anh dùng sức nắm tay cô đưa vào trong quần áo mình, bên trong là nhiệt độ cơ thể ấm áp. Anh trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào cô, và không ngừng tăng
thêm lực, giọng điệu cũng không cho phép xen vào. “Không được dễ dàng nói ra từ đó dù em có quyền đi chăng nữa.”
“Nói về mưu cầu lợi ích, né tránh tai họa, nói về lý trí thì hai chúng ta ai
tuân theo một cách triệt để hơn?” Đàm Duy ngầm nhắc đến chuyện chia tay lần trước, đừng quên là ai đã đề nghị đó.
Chu Giác tự động bỏ qua câu chuyện cũ này. “Lạnh lắm, về thôi.” “Anh đưa em về khách sạn à?”
“Ngày mai anh sẽ cùng em tiễn bạn em nhé?” Anh nắm tay cô đi về phía trước. Hai người không ở cùng một khách sạn. Cô đã thấy khách sạn này trên ứng dụng, vào cửa xong thì cô hỏi anh: “Tại sao cấp bậc khách sạn
lại có thể chênh lệch nhiều như vậy?”
Anh cởi áo khoác vắt lên cánh tay, liếc nhìn cô một cái: “Chuyện này không phải rất bình thường sao?”
Đàm Duy huơ huơ cánh tay anh. Đúng là tốt hơn chỗ cô ở rất nhiều, cơ sở vật chất tốt, cảnh quan cũng rất đẹp.
Anh ở phòng suite, không gian rất lớn. Vào phòng, cô muốn mượn dây sạc để sạc điện thoại, nhắn tin cho Diệp Hiểu Hàng.
Diệp Hiểu Hàng quả nhiên chưa ngủ, chỉ là rất ngạc nhiên khi lúc này cô
còn nhắn tin tới. “Tớ đã nghĩ giường khách sạn hôm nay sẽ chịu không nổi cơ.”
Đàm Duy chớp chớp mắt, nghiêm trọng nghi ngờ người sau điện thoại
còn có phải là bạn cô không, trước đây cô ấy sẽ không nói những lời như vậy.
Chu Giác từ vali hành lý của mình lấy ra một chiếc áo thun, đưa cho cô.
Điện thoại nhanh chóng úp xuống sofa. Ánh mắt cô nhạy bén nhìn về phía anh. Chu Giác bị nhìn đến khó hiểu, định đi lấy điện thoại của cô,
Đàm Duy không chịu, nhưng không lay chuyển được sức lực của anh, cổ tay bị đè chặt, nhưng lại bị anh dùng hai ngón tay nhấc lên, màn hình bị
lật lại, vẫn chưa kịp tối đi.
Anh thấy câu hỏi giường khách sạn còn chịu nổi không. Anh nghiêm túc đọc mấy chữ này, hỏi: “Là có ý gì?”
Đàm Duy đương nhiên biết ý của bạn mình, cho nên mặt cô đỏ bừng lên. “Anh xem trộm đời tư của em.”
Chu Giác không để bụng mà đỡ eo cô, bảo cô đứng lên.
Đàm Duy vặn vẹo cổ tay, thấy vết đỏ bị anh bóp thành, bỗng nhiên cô nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc. Cô đã từng thấy anh làm hỏng lego. “Anh có… khuynh hướng bạo lực không?” Bao gồm cả việc đập phá đồ
đạc trong thư phòng, động tĩnh thật sự rất đáng sợ.
Lời này ít nhiều không lịch sự, nhưng cũng là nghi vấn của Đàm Duy từ trước đến nay. Cô cố gắng nói một cách uyển chuyển, giọng có chút yếu:
“Chính là lúc tâm trạng bực bội, sẽ—”
Người có xu hướng bạo lực, bề ngoài thường sẽ ngụy trang rất lịch thiệp và lễ phép, và đa số mọi người trước khi kết hôn sẽ không phát hiện ra
được.
“Không có.” Chu Giác rất nhanh ngắt lời cô, và nói: “Đó chỉ là cách giải tỏa áp lực của anh khi ở một mình thôi. Lúc đó anh không biết em ở phòng khách, nếu không sẽ không làm vậy, anh cũng xin lỗi đã dọa đến
em.”
Đàm Duy lắc đầu: “Bây giờ em biết rồi.” Cô sợ không khí quá xấu hổ, lại nói đùa: “Em hiểu mỗi người sẽ có những sở thích nhỏ độc đáo,
nhưng lần sau anh đừng đập đồ đắt tiền, vì phải tốn tiền mua lại mà.”
Cô ôm áo thun của anh đứng dậy, rồi lại bị người bên cạnh giữ chặt, eo bị anh cuốn vào khuỷu tay, đứng giữa hai đầu gối đang tách ra của anh.
“Anh sẽ không làm tổn thương em. Nhưng Vivi, nếu chúng ta muốn
chung sống tốt với nhau thì phải mở lòng mình, chấp nhận ưu khuyết điểm của nhau. Điểm này em có đồng ý không?”
Ánh mắt Đàm Duy có chút hoang mang, một lúc sau lại gật đầu, đại khái hiểu được ý của anh.
Trước đây mỗi lần nói điểm mấu chốt khi chung sống là không ngoại tình, nhưng bây giờ anh yêu cầu được kiểm soát nhiều hơn. Cô phải chấp
nhận mặt không tốt của anh, yêu đương không thể chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp.
Anh không thể nào cứ mãi duy trì chiếc mặt nạ.
Có một số lời cô sẽ không tổng kết được, nói ra cũng kỳ, nhưng cô đã hiểu.
Đối diện với ánh mắt áp bức của anh, cô cúi đầu hôn lên má anh: “Nếu anh không làm được những gì mình nói, làm tổn thương em, vậy thì em
sẽ chia tay.”
“Được.” Anh cười một cái. Nỗi lo của cô thật quá thừa thãi, không biết rằng mấy lần anh đập đồ đều là vì cô à.
“Dù sao con người em vẫn không tệ.” Đàm Duy tỏ thái độ nói: “Không có tật xấu.”
“Đi tắm đi.”
Đàm Duy nhanh chóng tắm nước nóng, ra ngoài thì nằm dài trên giường.
Khóe mắt liếc thấy anh cũng đi tắm rồi, sau khi cửa đóng lại là tiếng nước xào xào, cô nghe mà tự dưng thấy run sợ.
Diệp Hiểu Hàng: 【 Cậu còn có thể nhắn tin cho tớ, xem ra là thật sự không có. Bạn trai còn không bằng món đồ chơi nhỏ sao? 】
Đàm Duy trực tiếp xóa tin nhắn cuối cùng, cố ý không trả lời cô ấy, bắt đầu nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng nước ngừng, cô ngẩng đầu nhìn
qua.
Diệp Hiểu Hàng lại nói: 【 Sao không trả lời? Bắt đầu rồi à? 】
“…”
Quá cạn lời.
Cô quay đầu sang hướng khác quan sát động tĩnh của anh, sau khi cãi nhau tâm trạng rất vi diệu, không biết đang mong chờ điều gì, cô cẩn thận cảm nhận.
Thấy Chu Giác đem quần áo hai người đã thay ra, bảo phòng khách sạn mang đi giặt.
Cô bỗng nhiên “Ai” một tiếng, nhanh chóng bò dậy khỏi giường.
Áo khoác và váy của cô bị mang đi, nhưng mà… đồ lót chỉ có một bộ, nền trắng với hoa văn thêu màu hồng, giữa có một viên ngọc trai nhỏ. Giờ phút này đang bị anh cầm trong tay, vò dưới nước.
Bọt xà phòng màu trắng cuồn cuộn giữa những ngón tay anh. “…”
Là do cô sơ ý lười biếng, giờ phút này quả thực tối sầm. Hai người đã làm không ít hành động thân mật, nhưng để Chu Giác giặt đồ lót cho,
nếu phá vỡ giới hạn là như thế này, cô sẽ rất ngượng ngùng.
Sau khi có khả năng tự làm chuyện này, đúng là cô chưa từng nhờ tay người khác.
Cô không dám nói gì, nản lòng ngồi trên giường.
Chu Giác treo mảnh vải nhỏ bằng bàn tay lên, ngón tay chạm nhẹ, vẫn còn đang nhỏ nước. Ra ngoài thì thấy cô mặt mày ủ rũ, người không ra người quỷ không ra quỷ, hỏi: “Diệp Hiểu Hàng của em định ở lại đây
bao lâu?”
Đàm Duy nói: “Cậu ấy nói chiều mai là đi rồi, sao vậy ạ?” “Ngày mai em vẫn đi cùng cô ấy à?” Anh hỏi.
“Đương nhiên, cô ấy xin nghỉ phép đến tìm em mà.” Đàm Duy như con ve sầu lăn trên giường, mặt úp vào chăn, liếc nhìn về phía anh.
Chu Giác phát hiện biểu cảm của cô kỳ quái, nhưng anh không hỏi. Tầm mắt dừng lại trên đường cong lưng mịn màng của cô, eo thì lõm, mông
thì cong, chiếc áo thun mềm mại dán vào cơ thể cô, anh biết dưới lớp áo thun không có gì cả.
“Mấy giờ đi?”
Đàm Duy hỏi: “Làm gì ạ?”
“Chúng ta có thể mời cô ấy ăn cơm.” Anh lên giường, hôn lấy cô, cho đến khi đôi môi cô bị m*t đến đỏ bừng, mềm mại, đầy đặn.
Giữa lúc bị kéo đẩy, Đàm Duy vội vàng dùng chăn che mình lại. “Em sắp không thở nổi rồi!”
Lại cảm thấy lời này của anh lại không quá thích hợp. “Ngày mai anh không có việc gì à?”
“Gặp bạn của em là việc rất cần thiết.”
Anh câu lấy chân cô, hôn lên đầu gối và phía trong của cô. Da trên người cô rất trắng, màu mắt cũng nhạt hơn người khác. Lúc nhìn người khác sẽ
có vẻ rất ngây thơ, cái gì cũng không giấu được. Nhưng thực ra không phải vậy.
Sau khi bị phát hiện mặt tối của mình, sự bất đắc dĩ vẫn luôn canh cánh trong lòng, cuối cùng cũng được giải quyết rồi, họ cũng có một lối thoát
để giải tỏa. Anh nói không nhiều nhưng anh sẽ hành động, anh lại thay đổi cách hôn.
Cô vừa định hỏi tại sao, đã cảm nhận được trong cơ thể cô như đang có
mưa, ướt sũng. Chân bị râu của anh làm cho ngứa, hôn vào nơi đó sẽ không chịu nổi, thế là cô cũng cuộn người lại. “Không cần, không cần hôn ở đó.”
“Sao vậy?” Trong lúc đó anh nôn nóng nhìn vào mắt cô.
Đàm Duy cố gắng lờ đi hình ảnh đồ lót của mình biến ảo trong tay anh, ngón tay luồn qua khe hở giữa các ngón tay anh, nhỏ giọng nói: “Em sẽ không chịu nổi.”
“Hôm nay em muốn dùng tư thế gì?” Đáy mắt anh có chút vui vẻ, hiếm khi cô ngượng ngùng, quyết tâm trêu chọc cô.
“Bình thường là được rồi ạ.”
“Cái gì là bình thường?”
“Tại sao anh lại hỏi em?” Trong mắt cô cuối cùng cũng có chút oán niệm.
Chu Giác quay lại phía trên, hôn hôn chóp mũi cô, nói: “Chủ yếu là anh
sợ giường chịu không nổi thôi.” Không đợi cô phản ứng, bàn tay to kẹp lấy cằm cô, bảo cô ngẩng đầu, mặt hướng về phía mình, cẩn thận m*t lấy đôi môi đầy đặn.
Trong cơn sóng nhiệt cuồng quay, cô không kiểm soát được mà cong đầu gối, tách ra dán vào hai bên hông anh, bắt đầu tiếp nhận.
Mơ mơ màng màng nghe thấy người đang khống chế cổ mình, hôn cô và dường như nói yêu cô.
Một cách bất ngờ nào đó, nó khắc sâu vào tâm khảm cô.
Hôm sau, Đàm Duy gian nan bò dậy khỏi giường, lúc xuống đất chỉ cảm thấy nơi nào đó vừa mỏi vừa đau, nghỉ một lát mới đứng vững, thầm
nghĩ đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, nhưng anh thúc cũng quá lợi hại đi.
Chu Giác đã sớm dậy, ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên ngoài uống cà phê, thấy cô ra ngoài thì nói một tiếng “Chào”.
Cả ngườ iĐàm Duy rệu rã, cô ngồi trên sofa một lát, bị anh vớt lên đùi nằm sấp, chỉ vào đồng hồ cho cô xem: “Em mà muộn một phút nữa là
Diệp Hiểu Hàng của em lên máy bay đó.” Đàm Duy lập tức nhảy dựng lên.
Hôm nay là cuối tuần, cô và Diệp Hiểu Hàng hẹn ăn brunch. Tỉnh dậy đã muộn, lúc đến nhà hàng suýt chút nữa không có chỗ, may mà Diệp Hiểu
Hàng đã đến sớm.
“Duy Duy, ở đây.” Diệp Hiểu Hàng thấy mái tóc rối bù của Đàm Duy, hưng phấn hô một tiếng, ánh mắt lại hướng về phía trước thấy “anh rể
cũ” đã nhìn thẳng về phía mình.
Sắc mặt Diệp Hiểu Hàng lại trầm xuống, dự cảm người đến không có ý tốt, không sao cả, dù sao cô ấy cũng không thích anh lắm.
Đàm Duy lập tức chạy qua, ngồi bên cạnh bạn thân, Chu Giác thì ngồi đối diện cô. Diệp Hiểu Hàng cười hỏi: “Cậu muốn ăn gì, quán này món nào cũng khá ngon.”
Đàm Duy vui vẻ nói: “Cậu rành chỗ này, cậu chọn giúp tớ đi.” Lại gặp
may mà nói: “Khách sạn có phục vụ bữa sáng, tớ không ăn, là vì để ăn bữa này với cậu đó.”
Ánh mắt Diệp Hiểu Hàng đầy quan tâm: “Vậy à? vẫn nên ăn bữa sáng chứ.”
Chu Giác nhìn cô, con người Đàm Duy đã nắm vững nghệ thuật nói dối kiểu montage, đến cả bạn thân mình cũng lừa, cô không ăn sáng rõ ràng là vì cô dậy muộn.
Kết quả là để lấy được sự đau lòng và quan tâm của người khác. Lời nói dối dễ dàng vạch trần như vậy, mấu chốt là Diệp Hiểu Hàng cũng trúng chiêu đó. Chả trách hai người họ có thể thân với nhau.
Đàm Duy nhận một cuộc gọi thoại, Tina hỏi cô đang ở đâu. “Có việc gì không ạ?” Đàm Duy hỏi.
Tina hỏi cô một vài việc, biết cô còn đang ở cùng bạn nên không làm phiền nữa, chị ấy chúc cô chơi vui vẻ. Đàm Duy nghe thấy bên kia điện
thoại có giọng của Stella, cũng đang hỏi cô đi đâu.
Tina cười trả lời nói Vivi có hẹn, thế là Stella nhàn nhạt mà “Ồ” một tiếng.
Đàm Duy cúp máy, vội vàng chia sẻ thứ Tina muốn cho chị ấy.
Diệp Hiểu Hàng gọi món xong cho Đàm Duy, đưa thực đơn cho người
đối diện, khựng lại một chút. Chu Giác nhìn cô ấy, lại một lần nữa nhắc lại: “Chu Giác.”
Diệp Hiểu Hàng gật đầu, “Chào anh Chu.”
Hai người vốn không quen biết, vì Đàm Duy mà ngồi chung một bàn, tiện thể nói chuyện phiếm vài câu linh tinh. Diệp Hiểu Hàng vẫn rất chăm sóc Đàm Duy, lúc cô làm việc, suýt chút nữa đã đút đồ ăn đến miệng cô.
Người không biết, còn tưởng họ là tình nhân.
Diệp Hiểu Hàng nói: “Tôi và Duy Duy quen nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, tôi cũng đã quen với việc chăm sóc cậu ấy. Thời gian tôi không ở trong
nước, phiền anh chăm sóc Duy Duy nhà chúng tôi nhiều hơn nhé. Anh Chu.”
Chu Giác nhớ lại biệt danh hai chiếc thuyền nhỏ chính là của người này, anh thường không so đo, nhưng cô gái nhỏ này rất biết nói móc.
“Không phiền.” Khóe miệng anh cười cười, “Cô biết đấy, tôi mới là bạn trai của cô ấy mà.”
Đàm Duy ngẩng đầu, vừa rồi không nghe rõ, hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
Chu Giác cầm ly nước lên uống một ngụm. “Anh hỏi cô ấy mấy giờ bay, có phải cần phải đi rồi không.”
Diệp Hiểu Hàng: “…”
------oOo------