Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 109

Đàm Duy quả thực phục anh luôn.

 

Mấy năm nay Diệp Hiểu Hàng vẫn chưa học được cách khéo léo trong

giao tiếp,cô ấy thầm nghĩ người đàn ông này quả nhiên không phải dạng hiền lành, đây là có ý muốn đuổi cô ấy đi sao, Diệp Hiểu Hàng dù thế nào cũng phải làm anh sợ cô ấy để biết mà đối xử với Đàm Duy mới được.

 

 

“Bệnh của cậu bao nhiêu năm rồi còn chưa thấy khỏi, không ai thương cậu, thì cậu phải tự mình thương mình đi.”

 

Đàm Duy đang uống cà phê,cô thầm nghĩ cô vẫn ổn mà, thế mà cũng gọi là có bệnh à? Nhưng lại nghe Chu Giác hỏi: “Bao lâu rồi?”

 

Diệp Hiểu Hàng nói: “Chính là từ lần đầu tiên hai người chia tay, cậu ấy bị tức đến phát bệnh đó, anh không biết à?”

 

Chu Giác liếc cô ấy một cái, sắc mặt khó coi đến mức một lúc lâu sau không nói lời nào, chỉ chuyên chú xem điện thoại của mình. Anh lười phải so đo với mấy cô gái nhỏ này.

 

Đàm Duy và Diệp Hiểu Hàng luôn có chuyện để nói không hết, nhưng

cũng chẳng có gì bổ béo, chỉ một chút chuyện nhỏ là có thể kích động lên. Thời gian trôi qua thật nhanh, Đàm Duy giúp Diệp Hiểu Hàng xách túi: “Đợi lần sau tớ rảnh, lại đến thăm cậu nhé.”

 

 

Diệp Hiểu Hàng xoa đầu cô, nói: “Lần sau gặp mặt thì chắc tớ đã về nước rồi mà.”

 

“Vậy là tốt nhất.”

 

 

“Duy Duy, tự chăm sóc mình cho tốt nhé.”

 

Diệp Hiểu Hàng lên máy bay, ngay khoảnh khắc cửa khoang đóng lại, cô ấy cảm nhận được một nỗi buồn mất mát to lớn, một nỗi ấm ức không

thể diễn tả thành lời.

 

Lúc cất cánh, tai cô ấy có chút đau, cô cố gắng dùng nút tai để giảm bớt. Một túi hành lý nhỏ không cần thiết gửi vận chuyển nên cô ấy luôn mang theo bên người.

 

 

Tay cô ấy sờ vào tìm kiếm, có một chiếc hộp có cảm giác xa lạ. Diệp Hiểu Hàng lấy ra, Đàm Duy đã tặng cô một chiếc đồng hồ quý giá, bên trong kẹp một tờ giấy, có mấy hàng chữ nhỏ thanh tú.

 

【 Tiểu Hàng, có rất nhiều lời sến súa không thể nói được. Tớ biết, chỉ gặp mặt một thời gian ngắn rồi tớ phải rời đi, đối với cậu, người đang ở nơi đất khách quê người thật quá tàn nhẫn.

 

Tớ vẫn hy vọng trái tim phiêu bạt của cậu có thể vì vậy mà yên ổn lại. Một mình trưởng thành nhất định là đau khổ, chúng ta đã trải nghiệm sâu sắc điều đó rồi. Nhưng cậu một đường bôn ba là vì để nhìn thấy một

thế giới rộng lớn hơn, vì một tương lai không còn trở ngại, tất cả đều đáng giá, hãy kiên trì thêm một chút nữa nhé.

 

Tớ yêu cậu. 】

Diệp Hiểu Hàng gấp tờ giấy lại, cơ thể theo bản năng cuộn tròn, nước mắt vẫn luôn tuôn rơi.

 

 

Đàm Duy là người đầu tiên gọi cô là bảo bối, cũng là người đầu tiên nói với cô tớ yêu cậu.

 

Con người ta ở bất kỳ thời điểm nào cũng cần được yêu thương, tình yêu

cần phải được biểu đạt ra, bởi vì nó có thể khâu vá và tái tạo sinh một người đã từng vỡ tan thành trăm mảnh.

 

Đàm Duy tiễn Diệp Hiểu Hàng đi, bỗng nhiên cô mất đi sự náo nhiệt, bản thân cũng buồn thiu.

 

 

Chu Giác nhìn cô, anh đoán rằng việc thành lập một mối quan hệ thân mật với cô cần một quá trình rất gian nan, nhưng một khi đã xây dựng xong, sẽ không vì thời gian và khoảng cách mà thay đổi.

 

 

Chỉ là tính cách này của cô cũng rất dễ bị bỏ rơi, lòng người dễ thay đổi trong chớp mắt.

 

“Em có muốn ăn kem—” Chu Giác cân nhắc cách dùng từ, muốn làm cô vui lên một chút, đồ ngọt là một lựa chọn không tồi.

 

 

“Chúng ta đi dạo phố đi.” Đàm Duy đã ôm điện thoại xem địa điểm mua sắm. “Em có rất nhiều thứ muốn mua mà chưa mua được, thời gian lại

 

không đủ.”

 

“Không khó chịu nữa à?”

 

 

“Tiểu Hàng đi du học, lại không phải đi biệt xứ, em cứ khó chịu mãi làm gì?”

 

“…” Anh cũng xoa đầu cô, có chút bị làm cho bật cười.

 

 

Đàm Duy thuận thế nắm lấy cổ tay anh, đan vào lòng bàn tay. “Anh vừa mới nói muốn ăn kem đúng không?”

 

“Không phải muốn mua đồ sao? Đi thôi.” Anh như thể chưa từng nói ra lời đó.

 

 

“Anh có tin bây giờ em có thể khóc cho anh xem không, kiểu mà anh có dỗ thế nào cũng không nín ấy.” Cô buồn bã nói: “Anh đúng là một người dối trá.”

 

 

“Anh tin, tiện thể em cố gắng diễn xuất để giành giải Oscar luôn đi.” Chu Giác đưa tay lên ôm lấy vai cô, hai cơ thể cứ thế dính vào nhau.

 

Anh cũng không hà khắc đến mức một cây kem cũng phải ngăn cản.

 

 

Tiệm kem có rất nhiều người xếp hàng phía trước, Đàm Duy ngửa đầu dựa vào vai anh, dùng một tư thế kỳ quặc nghịch điện thoại.

 

Chu Giác cũng đang nhắn tin cho người khác.

 

Cố Ngâm biết lần này anh đến đây, bạn gái nhỏ của anh cũng đến nên Cố Ngâm hỏi có muốn cùng nhau ăn cơm không.

 

Chu Giác không tiện, họ còn có việc khác, đợi lần sau về nước có thể tụ tập. Cố Ngâm có chút tiếc nuối rồi hỏi có phải vẫn là người mà mấy năm

trước anh mua quần áo cho không. Đương nhiên.

Cố Ngâm lại hỏi có thể cho xem ảnh không, rốt cuộc là đáng yêu đến mức nào.

 

Chu Giác cúi đầu nhìn người đang dính vào mình, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, chỉ biết nhếch miệng cười ngây ngô, với chữ “ đáng

yêu” chẳng dính dáng gì, anh chụp lại dáng điệu ưỡn ẹo của cô: “Đây là tư thế gì vậy?”

 

“Tư thế thoải mái.” Cô đi giày gót mảnh, đứng lâu tự nhiên sẽ mệt, dựa vào người như vậy, đổi chân trái phải để đỡ.

 

“Anh mà buông tay ra, em nằm thẳng trên đất còn thoải mái hơn.”

 

Anh cũng quá đáng ghét, Đàm Duy lại một lần nữa đứng thẳng, nhưng vẫn không nhịn được mà treo mình lên người anh, như không có xương.

Chu Giác vẫn một tay vớt lấy eo cô, cho cô xem thứ gì đó trên điện thoại.

 

Đây là lần đầu tiên Chu Giác cho cô xem người nhà của anh. Đàm Duy

xem ảnh của mẹ anh, để tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt tinh xảo, tự phụ và không giận mà uy. Cô nói: “Cảm giác có chút giống,”

 

“Giống ai?”

 

Đàm Duy nói ra một cái tên, một danh nhân được mệnh danh là nữ ma đầu thời trang.

 

“Không biết bà ấy nghe em miêu tả, sẽ vui hay là tức giận.”

 

 

Đàm Duy cong khóe miệng, chú ý đến một người đàn ông tóc nâu bên cạnh bà, có hốc mắt sâu, vóc dáng trông rất đẹp: “Đây là bạn trai của bà ấy sao? Đẹp trai quá.”

 

 

Chu Giác tắt điện thoại đi, véo cằm cô, bảo cô nhìn về phía trước. “Có thời gian sẽ gặp mặt thôi.”

 

Đàm Duy cũng lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Gặp anh chàng đẹp trai đó sao?”

 

 

Chu Giác hạ giọng nói có thể, anh hỏi cô có thật sự dám không. Đàm Duy tức khắc im lặng, cô cũng không muốn gặp trai đẹp đến vậy, có người trước mắt này là đủ rồi.

 

 

Chu Giác đối với đồ ngọt hoàn toàn không có hứng thú. Đàm Duy thì vị nào cũng muốn ăn còn muốn phần lớn nữa, đúng là rất ngon, vị sữa thơm nồng mềm mượt, nhưng quá ngọt, cô ăn được một nửa lại không

muốn ăn nữa, phần còn lại vẫn chưa có dấu hiệu tan chảy.

 

Cô định vứt đi lại cảm thấy có chút lãng phí, cô dùng thìa múc một ít

đưa đến bên miệng anh, hỏi anh có ăn không. Chu Giác nhíu mày ăn một

miếng từ chiếc thìa cô đã dùng, sau đó lấy luôn cả ly kem.

 

Đàm Duy nói: “Anh có biết không? Chỉ có ba em mới ăn đồ thừa của em thôi.”

 

Chu Giác ăn kem thừa của cô, hỏi: “Diệp Hiểu Hàng của em không ăn à?”

 

“Tiểu Hàng có thể cùng em chia sẻ mà, tại sao lại phải ăn đồ thừa của em?”

 

Chu Giác lười trả lời lời này, quay đầu hỏi: “Chỉ có ba em ăn đồ thừa của em à?”

 

Đàm Duy đắc ý gật đầu. “Đúng vậy.”

 

 

“Gọi một tiếng nghe xem nào.” Chu Giác nhìn chằm chằm vào cô.

 

Đàm Duy phản ứng lại, cô đã nhảy vào cái hố anh đào rồi, rất nhanh cô véo cổ anh. Chu Giác lập tức ngăn cô lại, không muốn làm bậy trước mặt người qua đường.

 

 

“Bắt em gọi anh là ba à?” Đàm Duy chui vào lòng anh chuẩn bị đánh lén, anh đưa lòng bàn tay ra chống trán cô, xem cô như một con bê con cứ húc về phía trước, không khỏi lại một lần nữa bị làm cho bật cười.

 

 

Hành vi này rất trẻ con, Chu Giác không quen lắm, một loạt động tác liền mạch, kẹp lấy cổ tay cô, ấn đầu cô vào lòng mình.

 

Đàm Duy bị ly kem làm cho lạnh buốt, hít một hơi khí lạnh. “Đau quá!”

 

“Không thì làm sao để em ngoan ngoãn được?” Lực tay anh lỏng ra một

chút, ngón tay lạnh lẽo lướt qua má cô, lại véo nhẹ, đột nhiên hỏi: “Sao em lại không ngoan như vậy?”

 

Câu sau Đàm Duy không nghe rõ: “Cái gì?”

 

 

“Không có gì.”

 

Số lần họ cùng nhau đi dạo phố vẫn còn rất ít, rốt cuộc đối với mỗi người mà nói, đi trung tâm thương mại, dạo cửa hàng cũng là một phần

của công việc.

 

Đàm Duy mua đồ trước nay đều giống như nhập hàng, lần này Chu Giác phụ trách quẹt thẻ, lại càng không kiêng nể gì. Cô ưa thích mấy cửa hàng của các buyer, các thương hiệu nhỏ, có thể tìm được quần áo đẹp.

 

 

Cô bỗng nhiên có chút hứng thú, hỏi người bên cạnh: “Anh nói xem, nếu ngày nào đó em từ chức, làm một fashion buyer được không?” “Nghề này trong mấy năm gần đây rất hot.

 

 

Chu Giác phân tích một cách khách quan. Đương nhiên, kinh doanh trong ngành thời trang không dễ làm. Anh chuyển chủ đề, nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Em đối với các thương hiệu thời trang, thị trường có một nền tảng nhất định nên có thể thử.”

 

 

Đàm Duy thử quần áo, soi mình trước gương, hoàn toàn không có kiên nhẫn nghe anh nói những điều này.

 

Chu Giác cũng nhìn tấm lưng trần của cô, hơn phân nửa bị mái tóc dài

che lấp,anh hỏi: “Có hứng thú tìm hiểu không? Anh có bạn làm trong ngành mua sắm, tìm thời gian cùng nhau ăn cơm rồi anh giới thiệu cho em.”

 

 

“Lại phải học à.” Đàm Duy thở dài, nghe thôi đã thấy rất mệt.

 

Chu Giác đi đến sau lưng cô, giúp cô k** kh** q**n áo: “Anh biết rồi, em chỉ hứng thú với những thứ đẹp đẽ, điều này không cần học. Chỉ cần

có thẩm mỹ và tiền là đủ.”

 

“Em đối với việc kiếm tiền cũng có hứng thú mà?” Đàm Duy nghe ra, anh đang ngầm nói cô.

 

“Có bao giờ thu vào không đủ chi ra không?”

 

“…” Dường như anh luôn lo lắng cô không đủ tiền, anh còn cho cô thẻ, thật giống như ba cô vậy.

 

 

Chỉ cần không thảo luận những quyết sách hơi trọng đại một chút, việc chung sống của họ tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Sự kiên nhẫn của Chu Giác có thể chống đỡ được việc đi cùng cô làm những việc anh không có

hứng thú mấy tiếng đồng hồ.

 

Có câu nói là: Khi con người ta tiếp cận hạnh phúc, là lúc hạnh phúc nhất.

 

Cuối cùng, Chu Giác đề nghị đi mua một cặp đồng hồ đôi.

 

 

“Tại sao ạ?” Đàm Duy cũng không có nhu cầu mua đồng hồ.

 

“Không phải em cũng tặng đồng hồ cho Diệp Hiểu Hàng của em sao?”

 

“…” Thật là cạn lời, phải nói bao nhiêu lần “Diệp Hiểu Hàng của em” nữa.

 

Cuối cùng anh quẹt thẻ, mua một cặp đồng hồ tình nhân, không quá nổi bật gì cô đi làm cũng có thể dùng được.

 

 

Lúc ra ngoài, trời đã tối. Đàm Duy muộn màng nhận ra, cô bỗng nhiên nói: “Em phát hiện, có lúc anh thật sự rất ra dáng ‘ba’.”

 

“Cái gì?” Chu Giác quay đầu lại nhìn cô.

 

Lúc đó họ đang chờ qua đường, đứng sau đám đông.

 

 

Đàm Duy lại không nói, tiến lên rồi cô nhón chân, đột nhiên hôn lấy anh.

 

Ánh mắt Chu Giác rất bình thản, mất một lúc anh mới kịp phản ứng, sau đó lòng bàn tay anh dán lên má cô, ôm lấy mặt cô, cũng đáp lại cô.

 

Họ chưa bao giờ hôn nhau ở nơi đông người.

 

Trong cơn th* d*c gấp gáp, đầu lưỡi Đàm Duy bị anh m*t đến đau, cô lại nếm được sự ấm áp trong khoang miệng anh. Một lúc lâu sau, nụ hôn

này mới dần dần lắng xuống.

 

Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.

 

Họ đứng trong một vùng sáng tối kỳ lạ, khuôn mặt mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra là đang hôn nhau.

 

Mặt cô mang theo nụ cười, rất ngang tàng, cho anh xem ảnh.

 

Chu Giác nhớ lại loại ảnh này đúng là không chỉ có một tấm,họ đã từng

có từ trước đó rồi. Lúc trước cô muốn được khen, vì thế anh không ngần ngại mà khen cô “Em chụp đẹp đấy.” Nói xong anh lại ôm mặt cô hôn tiếp.

 

Rạng sáng.

 

 

Đàm Duy đã ngủ, Chu Giác thu dọn những thứ cô định mang đi vào buổi sáng, có một số thứ anh có thể giúp mang về nước trước

 

Phòng khách sạn lộn xộn, anh tìm thấy đôi giày cao gót của cô dưới gầm

bàn, vừa đi được vài bước, anh lại nhặt được chiếc váy và đồ lót cô vứt bừa bên cạnh bồn tắm.

 

Đàm Duy ngủ rồi lại tỉnh, nằm trên giường cô gọi người. Chu Giác đi qua, vỗ vỗ cô qua lớp chăn: “Ngủ đi, sáng anh sẽ gọi em dậy.”

 

“Em có chuyện quên nói với anh.”

 

 

“Quên nói cái gì?”

 

“Em bỗng nhiên nghĩ ra, lúc anh bực bội không cần phải đập đồ, có thể học theo em.”

 

 

“Học cái gì?”

 

“Đi xem bói đi.” Giai đoạn trước cô luôn dựa vào huyền học mà vượt qua đó thôi.

 

 

“… Đề nghị của em rất hay, nhưng anh rất ít khi bực bội.” Hai người tách ra rồi trở về nước.

Đàm Duy đi trước, Chu Giác còn có một số việc khác cần xử lý, sẽ về sau đó một chút.

 

 

Trên máy bay thật sự nhàm chán, Đàm Duy tiện thể sắp xếp lại ảnh, đa số là ảnh dùng trong công việc. Lúc này cô mới nhớ ra còn có một tấm ảnh riêng tư, chụp cũng rất đẹp.

 

 

Cô lặng lẽ lưu trữ trên mạng xã hội với quyền hạn chỉ mình cô xem được, rồi lại xóa ảnh trong album.

 

Sau khi về nhà, cô không nhịn được mà in tấm ảnh này ra, còn có cả ảnh

chụp chung với Diệp Hiểu Hàng,cô treo lên bức tường ảnh, xem như là một dấu chấm hết cho chuyến đi lần này.

 

Năm nay, họ cũng không dọn đến ở cùng nhau, vẫn quyết định cho nhau một chút không gian.

 

Đến nửa cuối năm, giám đốc Từ được điều đến khu vực Hoa Đông làm tổng giám đốc bán hàng, chuyên phụ trách mảng kinh doanh nội thất của

Rossi.

 

Tina lên chức giám đốc thành phố Bắc Kinh, còn quản lý cửa hàng flagship là Benny, được Stella đào từ công ty đối thủ cạnh tranh chiêu dụ

về, lý lịch đẹp, mười năm kinh nghiệm bán hàng xa xỉ hàng đầu.

 

Năm nay Benny 35 tuổi, vóc dáng cao gầy, da cực trắng, diện mạo tinh xảo, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Hình tượng không hề có tính công kích

này rất có ưu thế trong ngành dịch vụ cao cấp.

 

Lúc nói chuyện phiếm, Perla đã cá cược với Đàm Duy, rằng Benny này chín phần là người đồng tính.

 

 

Đàm Duy nói: “Em thấy khả năng cao đó.” “Này, cô bé, em chắc chắn vậy sao!”

“Cược một trăm tệ. Chơi không.”

 

Perla bỗng nhiên thông minh lên. “Em tự tin quá, chị không cược, em chắc chắn biết chuyện gì đó, nói cho chị nghe đi.”

 

“Sự kỳ diệu của thế giới đang chờ chị khám phá đó.” Đàm Duy cười nhạt rồi không nói gì. Vì cô đã từng thấy người bạn đồng giới của Benny

ở ngoài công ty.

 

Bề ngoài Benny làm rất tốt, nhưng thực tế không phải là quả hồng mềm. Đến được ba tháng, đã ỷ vào thế lực của cửa hàng lớn, cướp không ít

 

khách hàng của các cửa hàng chị em.

 

Nếu là trước đây, Đàm Duy còn căm phẫn, nhưng bây giờ thì đã xem nhẹ hơn.

 

 

Tranh giành lợi ích, đơn giản chỉ là như vậy. Bị cướp, vậy thì cô cũng sẽ tìm cơ hội để giành nó từ miệng người khác.

 

Đồng thời, cô cũng đang tìm kiếm những con đường thăng tiến khác.

 

 

Lâm Hiểu Bội, Chu Địch, và rất nhiều người khác lựa chọn không phải

là không có lý do. Theo phong cách của Stella, không thể nào để một đội ngũ bán hàng ở một thành phố lớn mấy năm trời không thay đổi, điều đó quá nguy hiểm. Luôn phải hình thành một lực lượng đối trọng, tạo ra

cảm giác khủng hoảng thì mới phát triển được.

 

Hơn nữa, cách làm này của chị ta, Enzo cũng tán thành.

 

Đàm Duy dần dần hiểu ra, cô không thể cứ mãi bị vây lại ở một cửa

hàng nhỏ, lượng khách có giới hạn, lương cơ bản của cô cũng sẽ không cao.

 

Cô cần phải đi làm một số công việc để mở rộng tầm nhìn.

 

 

Tối hôm đó ở buổi tiệc thường niên, cô đã nói với Chu Giác như vậy, cô muốn nghe thử đề nghị của anh.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment