Bữa tiệc tối năm nay được tổ chức tại một phòng trưng bày nghệ thuật.
Chu Giác có một phòng suite ở khách sạn bên kia đường, hôm nay anh có khách. Đàm Duy ở cửa thấy Tôn Khảng đang tiễn khách lên xe, một nam một nữ, người đàn ông là một vị trưởng bối.
Sau đó, hai người đó không quay lại, mà đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc tối.
Lúc này Đàm Duy mới lên lầu. Vừa vào cửa cô đã ngửi thấy mùi hương ấm áp thoang thoảng, có chút ngọt ngào. Cô cười trêu chọc nói: “Vừa
mới ở đây là một vị đại mỹ nữ nào vậy?”
Chu Giác nghiêng người để cô vào, tiện thể anh nhận lấy khăn quàng cổ và áo khoác của cô, anh liếc cô một cái: “Em có hứng thú à?”
“Có thể gọi về lại không ạ?” Đàm Duy hỏi.
Chu Giác đi đến bên sofa ngồi xuống, ánh mắt như đang lạc vào cõi tiên mà nhìn cô. Đàm Duy chú ý tới cổ anh đỏ ửng, nhưng sắc mặt và mái tóc vẫn giữ dáng vẻ lâm nguy không loạn, cô đoán tối nay anh có thể đã
uống quá nhiều.
Thế là, cô đi đến tủ lạnh lấy một chai nước cho anh, cô hỏi anh: “Anh uống say sẽ không nôn chứ?”
Chu Giác vẫn cứ nhìn cô, mày hơi nhíu lại nhưng cũng không nhận lấy.
“Không muốn uống nước à?” Đàm Duy hỏi, “Có muốn em gọi thêm rượu đến, uống thêm chút nữa cho tỉnh không?”
“Em hiểu biết nhiều thật.” Lúc này anh mới nhận lấy, vặn nắp chai ra, nhấp một ngụm nhỏ xem như cho cô mặt mũi.
Hai người đã nửa tháng không gặp. Vừa rồi Đàm Duy ở dưới lầu đang
chơi trò chơi với mọi người, bị anh gởi một tin nhắn WeChat gọi lên đây. Cô chống đầu gối, cúi đầu đến gần quan sát mặt anh.
Ở bên nhau lâu như thế nhưng người đàn ông trước mắt trong lòng cô
không chỉ là một Enzo lạnh lùng, mà là một người có cảm xúc, có tính tình, nhưng trong công việc vẫn cứ kiên cố không thể phá vỡ.
Chu Giác đối diện với cô, đầu hơi cúi xuống, dường như muốn hôn,
nhưng Đàm Duy đã nhanh chóng chống ngực anh đẩy ra, nói với anh suy nghĩ của mình.
“Đây là suy nghĩ thật của em?” Chu Giác ngồi thẳng người dậy. Đàm Duy nói: “Ở một chỗ mãi rất không thú vị.”
“Công việc dù có thú vị hay không, là do khẩu vị của em đã thay đổi
thôi.” Tay anh đặt lên bắp chân cô, véo nhẹ một cái, chỉ ra ý nghĩa đằng sau lời nói của cô.
Đàm Duy không tỏ ý kiến gì. “Em muốn thử làm Giám đốc Thành phố, phụ trách một khu vực, tiếp xúc với các thị trường và nhóm người tiêu dùng khác nhau.”
Trong đầu Chu Giác rà soát lại một lượt cơ cấu nhân sự của đội bán lẻ.
“Tina vừa mới thăng chức, trong thời gian ngắn sẽ không có thay đổi, em muốn làm gì?”
“Em đương nhiên biết các khu vực lớn không đến lượt em, cho nên em
muốn tranh thủ một chút ở các thành phố khác.” Cô cũng biết một chút nội tình, nhân sự ở các khu vực ngoài Bắc Kinh và Thượng Hải không ổn định, thành tích trước đây của cô không tệ, nếu tranh thủ thì chắc sẽ
có cơ hội thôi.
Đây thực sự là muốn thoát khỏi tầm kiểm soát.
Chu Giác không tỏ vẻ phản đối gì, anh nói: “Em thật sự muốn thử thì
không phải là không thể. Nhưng anh hy vọng điểm xuất phát của em không phải là để chứng minh điều gì, mà là em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
“Vậy là, anh đồng ý hả?” Đàm Duy lại ngồi dậy.
“Anh nói không đồng ý em sẽ nghe theo à?” Anh hỏi lại.
“Đây không phải là để thể hiện sự tôn trọng, báo trước cho anh một tiếng sao. Bây giờ chưa chắc đã có cơ hội, hơn nữa em nói với Stella cũng
chưa chắc chị ấy đã đồng ý.” Cô cũng chỉ là mới có ý tưởng thôi mà.
“Ừm, xem bản lĩnh của em thế nào.” Ánh mắt anh đầy dò xét, nhìn chằm chằm vào cô. “Có một điểm anh rất tò mò, tại sao em lại vội vàng như
vậy?”
“Em vội vàng sao?” Đàm Duy bị anh nhìn đến thấy ngượng ngùng, cô cầm lấy bánh trà trên bàn chưa động đến rồi cắn một miếng.
“Hy vọng là em không có.” Anh đưa tay xuống, ra hiệu cho cô, lại nói:
“Em còn trẻ, con đường sự nghiệp còn rất dài, không cần phải tranh giành thắng thua sớm làm gì.”
“Anh vừa mới khuyên em phải cẩn thận. Ý anh không phải là con đường sự nghiệp còn rất dài, nhưng chi phí để thử nghiệm sẽ không nhiều hả?”
“Đi sai một bước, có khả năng sẽ không quay đầu được.”
“Chúng ta đang nói chuyện nếu như thôi mà.” Đàm Duy vịn tay anh ngồi lên đùi anh, lại để tay anh ôm lấy eo mình. “Anh đã nói, tình huống giả định không cần phải thảo luận mà.”
Sofa lớn như vậy, cô cứ nhất quyết phải chen chúc với anh.
Chu Giác đối diện với cô, biết cô có ý tưởng này từ đâu, trong lòng anh hiểu rõ mà không nói ra. Một lát sau anh lại nói: “Đi nhầm đường cũng không sao, em có thể có những lựa chọn khác.”
Cô thất thần, cũng không biết có nghe lọt tai không, chỉ nghĩ rằng anh ủng hộ quyết định của cô là được. “Tình hình cụ thể năm sau hãy nói đi.”
Cô ăn món mousse gan ngỗng trên đùi anh, vừa mặn vừa thơm, bên dưới
là lớp vỏ giòn, làm món khai vị thì hương vị vô cùng tuyệt vời, sẽ không bị ngấy. Nhưng chỉ có hai cái, cô còn chưa ăn đủ đã hết, mắt hau háu nhìn chiếc đĩa trống không tinh xảo này.
“Tối nay em không ăn gì à?” Anh quay mặt cô lại hỏi. “Có nhưng lại đói rồi.”
Cô còn muốn tìm thêm gì đó để ăn, tay vừa thò ra đã bị anh bắt lại, cố
định sau lưng. Tay Chu Giác men theo bắp chân cô, tháo quai mảnh của đôi giày cao gót.
Ý tứ rất rõ ràng.
Đàm Duy thoát ra được một tay, tháo kính của anh ra đặt sang một bên, chủ động hôn lên má anh, đôi môi mềm mại chạm vào râu của anh, rồi đến yết hầu anh.
Cơ thể cô rất mềm mại, sâu trong đó là một mùi hương thơm ngát.
Chu Giác nắm lấy eo cô, nâng cô lên, như đang suy nghĩ điều gì, anh hỏi một câu: “Nhớ anh không?”
“Em nằm mơ thấy anh.” Đầu lưỡi cô l**m nhẹ yết hầu nhọn nhọn. “Mơ thấy anh làm gì?”
“Thì, chúng ta như thế này…” Cô bật cười, cảm nhận được hơi thở của
họ đan xen quấn quýt, đột nhiên cứng lại. Quai váy tuột xuống, lại bị anh câu lấy cổ, môi và răng anh rơi xuống từng chút một, day dưa c*n m*t.
Điện thoại của cô bên cạnh reo lên, anh cầm lên xem, là Perla gọi đến. Tối hôm nay có thể có chuyện gì quan trọng chứ, điện thoại lại bị anh
ném sang một bên.
Cô ngẩng đầu lên, cố gắng không nhìn xem anh đang hành hạ mình thế nào, cảm nhận được cơn đau li ti, và cả sự ngứa ngáy ẩm ướt. Đàm Duy
có một cảm xúc khó mà kìm nén được đang va chạm trong cơ thể, cô vội vàng nắm lấy cổ anh.
“Em kiềm chế một chút.” Anh lại nói với giọng rất hung dữ, “Lát nữa anh phải gặp người khác nữa.”
Đàm Duy muốn trợn trắng mắt. Không ngừng nghỉ một lát, điện thoại cô lại reo, cô đá vào bắp chân anh, với lấy điện thoại.
“Có chuyện gì không ạ?” Cô ổn định hơi thở hỏi. “Em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở bên ngoài, sẽ quay lại ngay ạ.” Cô miễn cưỡng trả lời, cảm giác có chỗ nào đó bị anh cố ý véo một cái, suýt chút nữa cô đã hét lên.
Cúp điện thoại, cô đứng dậy sửa sang lại váy lại nghe thấy anh hỏi: “Tối nay em muốn qua đây không?”
“Em muốn đi chơi với người khác.”
Nói xong rồi cô lập tức đi ra ngoài, đến cửa cô liếc anh một cái. Cổ áo sơ mi của anh bị cô làm cho rất lộn xộn, cà vạt lệch đi, sắc mặt anh cũng
không được tốt lắm. Cô vui vẻ nở một nụ cười, rồi đóng cửa lại.
Đi xuống lầu, cô nhắn tin cho Perla, hỏi làm gì mà gọi điện thoại muốn đòi mạng vậy. Perla nói có tin tức động trời.
“Em trông giống người quan tâm đến chuyện phiếm lắm à?” Cô nói, bây giờ cô phải đi theo con đường nữ cường nhân giỏi giang.
Perla: “Đừng có ra vẻ nữa, đến nhanh lên.” “Đến đây ạ.”
Đàm Duy vào cửa thì vội rửa tay, cô cúi đầu một cái thì ngửi thấy mùi hương của anh trên tóc mình, chỉ có thể tạm thời mặc kệ, rút hai tờ giấy ăn lau khô tay, thấy Benny từ nhà vệ sinh nam bên kia đi ra, hai người
chào hỏi nhau một cách không nóng không lạnh.
Benny xem cổ tay cô để lộ ra, khen một câu: “Đồng hồ đẹp quá.”
“Cảm ơn.” Đàm Duy ném giấy vào sọt rác, tay áo buông xuống. Chiếc
đồng hồ này thực ra có chút hơi công sở, ban ngày cô còn phải làm việc trong cửa hàng, không thể nào tinh tế đến mức này được.
“Mua trong nước chắc phải xếp hàng nhỉ?” Benny có vẻ rất hứng thú, “Có thể cho tôi xem được không?”
Không thể.
Đàm Duy thầm nghĩ anh vừa mới từ nhà vệ sinh ra đã muốn chạm vào đồ của tôi, có lịch sự không vậy?
Cô nói: “Đây là hàng giả mua mấy trăm tệ thôi, anh muốn thì lát nữa tôi giới thiệu người bán cho.”
Benny cười như không cười, nói chuyện rất lịch sự: “Không sao, vàng thật bạc trắng mua thì chính là hàng thật. Hơn nữa em không nói, tôi
hoàn toàn không nhìn ra được.”
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà vệ sinh. Đàm Duy muốn đi tìm Perla nghe chuyện phiếm, thấy anh ta vẫn còn ở bên cạnh, dường như muốn
nói gì đó với cô, nhưng Đàm Duy một chút cũng không muốn nói chuyện với người không thân. “Tôi lên lầu có hẹn với hội chị em, anh có muốn tham gia không?”
Đàm Duy vừa lên đến lầu hai đã bị Perla kéo vào một căn phòng, cô ấy kích động ấn cô vào tường. Đàm Duy hoảng sợ. “Thế trận thế này… hai chúng ta mà không hôn nhau một cái thì không xong được đâu á.”
Perla đưa tay ra: “Lần trước em nói vụ tiền cược còn tính không?” “Gì?”
“Trả chị một trăm tệ đi.” Perla nói, “Em bảo với chị người nào đó là gay. Biết gì không, anh ta có vợ rồi.”
Đàm Duy cũng mở to mắt, so với Perla còn kinh ngạc hơn một trăm lần. Perla thuần túy là hóng chuyện,còn cô lại là đang nghi ngờ đôi mắt của
mình. Mím môi, một lúc lâu sau mới “À” ra một tiếng.
Perla hỏi: “Vậy nên chị bây giờ rất tò mò, em đã phán đoán thế nào?”
Đàm Duy không thể nói, ngày đó công ty họp, cô ở bãi đỗ xe thấy trong
xe Benny có một người đàn ông ngồi, hai người cử chỉ vô cùng thân mật.
Bây giờ Đàm Duy nghi ngờ bản thân cô thật sự đã nhìn lầm, rốt cuộc
trước đây cô cũng thỉnh thoảng gần gũi với bạn thân. Cô không thể nào
chỉ cho phép mình phóng hỏa mà không cho người khác đốt đèn được.
Từ trong túi Đàm Duy rút ra một tờ một trăm tệ đưa vào tay Perla, là tiền mặt vừa mới rút thăm trúng thưởng.
“Vậy nên em chắc chắn là đã nhìn thấy gì đó.” Với sự hiểu biết của Perla về Đàm Duy, chuyện không có bằng chứng cô sẽ không nói bừa. “Nói cho chị nghe đi.”
“Chỉ là ấn tượng ban đầu của em thôi.” Cô thật sự không thể nói bừa, rất nhanh chuyển chủ đề. “Chị không phải là lại ghét người leader mới này đấy chứ?”
“Anh ta xứng để chị ghét sao?” Perla có chút khinh thường. Lý lịch của
Benny khá tốt, nhưng là người trong nghề, Perla biết chủ cũ của anh ta, nhân viên bán hàng từ các thương hiệu hàng đầu ra chưa chắc đã thật sự có năng lực mạnh.
Cho một kẻ ngốc đến đứng bừa, cũng có khách hàng tranh nhau đến mua hàng.
Đàm Duy nghe lời này, cảm giác như đang ngầm nói cô: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, anh ta cho chị mang giày nhỏ đó.”
“Xem anh ta có dám không.”
“Ra ngoài ăn chút gì đi.” Đàm Duy kéo Perla ra ngoài, thấy phục vụ lại mang đến những món tráng miệng nhỏ, vừa hay có món mousse gan
ngỗng cô vừa ăn trong phòng Chu Giác.
Perla cũng cảm thấy ngon, cô ấy hỏi: “Vừa nãy sao không có vậy?” Phục vụ nói: “Đây là đặt ở bên cạnh mang qua ạ.”
Sau Tết, đội ngũ Bắc Kinh họp. Tina chủ trì, nói về mấy hoạt động đầu năm. Đàm Duy để ý đến tay của Benny ngồi đối diện, trên ngón áp út quả nhiên có một chiếc nhẫn.
Thế giới này thật siêu thực.
Sau cuộc họp, Benny tìm Đàm Duy hỏi cô mấy chuyện về sản phẩm. Hàng hóa ở mỗi cửa hàng không giống nhau, cho dù là cửa hàng flagship cũng không thể nào có đủ cả bộ sưu tập.
Benny có một khách hàng muốn xem hàng ở cửa hàng của Đàm Duy. “Phải phiền các cô hỗ trợ tiếp đãi rồi.”
Lại tìm việc cho cô, tuy Đàm Duy không muốn nhận lời, nhưng cảm
thấy đây không phải chuyện lớn. “Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tôi vẫn đề nghị các anh xác nhận thời gian với khách, và theo sát
toàn bộ quá trình, nếu không thông tin duyệt lại sẽ không được. Sẽ nảy sinh mâu thuẫn thôi.”
“Được.”
Hai người đi ra khỏi thang máy, gặp phải Enzo và thư ký của anh từ bên ngoài trở về.
Chu Giác đang nói chuyện với Tôn Khảng, họ vốn dĩ có thể lặng lẽ rời đi, nhưng có người rất biết điều mà hô một tiếng: “Chào sếp.”
Chu Giác ngước mắt nhìn họ, trong đầu tìm kiếm một lượt, còn chưa kịp gọi ra tên.
“Tôi tên là Tống Minh Kỳ, có thể gọi tôi là Benny.”
“Chào anh.” Chu Giác gật đầu, sau đó nói với anh ta vài câu. Đàm Duy lại một lần nữa xác nhận, con người Tống Minh Kỳ thật sự rất biết điều, người nào mà biết nên bắt lấy sếp ở cửa thang máy để bày tỏ lòng trung
thành chứ.
“Tôi còn có việc, mọi người cứ tự nhiên nhé.” Chu Giác không có nhiều kiên nhẫn, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này. Anh liếc mắt nhìn
Đàm Duy đang đứng bên cạnh, ánh mắt không rõ.
Đàm Duy nhàm chán gãi gãi lông mày, cũng liếc anh một cái. Hai người lướt qua nhau, cổ tay không cẩn thận chạm vào một cái, chưa đầy một
giây.
“Sếp đúng là có sức hút thật.” Lúc đi ra khỏi cổng công ty, Tống Minh Kỳ vẫn còn dư vị mà lẩm bẩm một câu.
Đàm Duy cười cười, cũng lầm bầm: “Ồ, vậy thì hai người kết hôn đi.”
“Cô nói gì vậy?”
“Tôi đùa thôi.” Đàm Duy nhún vai.
“Trò đùa của cô cũng hài hước thật.”
------oOo------