Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 111

Ngày hôm sau, Đàm Duy tiếp đón khách hàng từ trụ sở chính. Cô dẫn người đó đi xem phòng trưng bày hơn hai tiếng đồng hồ, không khí rất tốt, thậm chí đã bước đầu xác nhận được sản phẩm.

 

 

Mãi đến khi tiễn khách đi rồi, nhân viên kinh doanh được phân công mới tới, đối chiếu lại nội dung trao đổi với Đàm Duy, cuối cùng chép toàn bộ tài liệu đi. Anh ta còn hỏi thăm xem khách hàng này trông thế nào, bao

nhiêu tuổi.

 

Đàm Duy nghe là biết đối phương còn chưa từng gặp mặt khách hàng, bèn dặn dò: “Vị khách này rất tiềm năng, anh nên theo sát một chút, chắc

chắn không chỉ có một bên đang liên hệ với ông ấy đâu.” “OK.” Nhân viên kinh doanh rời đi.

Cô cảm thấy kỳ lạ, cô đi hỏi Perla xem có biết chuyện về vị khách kia không. Perla nói thật, đó là khách hàng do cấp trên phân xuống.

 

Nếu khách đã muốn xem sản phẩm ở cửa hàng của cô, tại sao lại bỏ gần

tìm xa, phân cho Tống Minh Kỳ là có ý gì? Lại còn để cô toàn trình tiếp đãi, chẳng phải là làm áo cưới cho người khác hay sao?

 

Nhưng khách hàng là do Tina phân xuống, người khác không có quyền ý kiến.

 

 

Trong một cuộc họp khác, khi Benny và Đàm Duy đang thảo luận, Tina nhận thấy anh ta nắm bắt tình hình sản phẩm chưa đủ, bèn yêu cầu Đàm Duy phối hợp với anh ta để ký được đơn hàng này.

 

 

Có người nói đùa: “Đơn hàng lớn như vậy, Benny phải khao Vivi một chầu, nếu không thì không được đâu nha.”

 

Tina cắt ngang: “Bây giờ là lúc thảo luận chuyện này sao?”

 

 

“…”

 

Trong lòng Đàm Duy có chút bực bội. Cô vốn không phải là kiểu người không tranh không đoạt, tranh giành danh lợi mới là bản chất của giới này. Sau khi tan làm, cô không muốn ở một mình, nhưng lại chẳng hẹn

được ai, thế là bèn đến chỗ Chu Giác.

 

Nhưng cô đã quên mất một sự thật, rằng khả năng anh ở nhà trước 10 giờ tối là rất thấp.

 

 

Đàm Duy tắm rửa xong, đi vào phòng làm việc.

 

Trên bàn có một bộ lego đang lắp dở, là cô mang tới, mỗi lần đến cô đều sẽ lắp một chút, nhưng vì thời gian quá ít ỏi nên hơn một năm rồi vẫn

chưa xong.

 

Trước kia nó được đặt ở phòng khách, sau này cô mang vào đây. Căn

phòng này anh rất ít khi vào, lần nào cũng chỉ có mình cô ở trong này. Cô loay hoay lắp ghép một lúc, nghĩ thông suốt được vài chuyện, cả người có chút rã rời, bèn nằm nhoài trên sofa ngủ thiếp đi.

 

 

Mơ mơ màng màng, cô cảm giác có người đang lay mình, mũi cô thấy cay cay. Mở mắt ra, cô thấy anh đang ngồi bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm như đang săm soi cô.

 

 

Khung cảnh này thật quá kỳ quái. Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

Hơi thở anh có mùi rượu, Đàm Duy hít hít mũi. Tay Chu Giác đã luồn xuống dưới người, bế bổng cô lên: “Em đến bao lâu rồi?”

 

 

“Em tan làm là qua đây luôn.” “Ăn tối chưa?”

Đàm Duy lắc đầu, hai chân câu lấy hông anh như một con koala, nghe anh nói: “Anh làm chút gì cho em ăn nhé?”

 

“Được ạ, anh mau đi tắm đi.” Cô gian xảo nói, “Em đói lắm rồi.”

 

Ánh mắt Chu Giác nhìn cô càng thêm đậm sâu. Anh đặt cô lên giường,

hôn liền mấy cái lên mặt cô, “Miệng lưỡi không biết giữ mồm giữ miệng, cẩn thận ăn no căng đấy.” Cô chẳng cho là đúng.

 

Đợi anh tắm gội sạch sẽ mùi rượu rồi quay trở lại, Đàm Duy mới hối hận vì câu nói ngả ngớn của mình. Ngay lập tức bị lấp đầy đến không cử

động nổi.

 

Cổ cô ướt đẫm mồ hôi, tiến thoái lưỡng nan. Cô trách anh làm cô quá tàn nhẫn, nhưng hễ anh chỉ lùi lại một chút là cô lại thấy khó chịu. Anh không động đậy, cô lại cảm thấy cứ giằng co mãi cũng không ổn. Cứ như thế dùng dằng hồi lâu, cô mới nhận ra, cơ thể của hai người còn ăn ý

hơn cả tính cách của hai người nữa.

 

Anh chỉ muốn nhìn cô bị dày vò đến mức phải r*n r* xin tha, giống như một đứa trẻ ngỗ ngược bị xì hết hơi.

 

 

Hốc mắt cô đã ươn ướt, người đàn ông phía sau không động, nhưng cũng không rời đi. Anh nắm lấy tóc cô, dùng ngón tay chải nhẹ, gần như chải cho cô ngủ thiếp đi rồi mới lên tiếng, hỏi cô còn nhớ người tên Cố

Ngâm không.

 

Đàm Duy quay người lại: “Mẹ của anh, sao em lại không nhớ chứ?”

 

Chu Giác nói bà sắp tới đây, đến lúc đó có thể sẽ phải cùng nhau ăn một

bữa cơm. Đàm Duy gật đầu nói được thôi, lại nghe anh nói thêm một câu, vị “soái ca” mà cô đã để ý sẽ không đến.

 

Đàm Duy lại giúp tiếp đãi khách thêm hai lần nữa. Một lần là do nhân viên kinh doanh lại không theo kịp, một lần thì người có đến, nhưng cả

buổi chỉ im thin thít như một pho tượng.

 

Luna phàn nàn: “Làm cái gì vậy trời, tốn của chúng ta bao nhiêu đồ ăn vặt với nước uống, số tiền này trụ sở chính phải trả mới đúng.”

 

 

Đàm Duy không để tâm đến vấn đề đó.

 

Trong cuộc họp định kỳ vào thứ Hai, cô nhẹ nhàng nói với Tống Minh Kỳ: “Vị khách này các anh không theo sát là coi chừng mất đấy.”

 

Tống Minh Kỳ lại nói mấy lời nịnh nọt, cười hì hì: “Có cô ở đây thì làm sao mà mất được, chúng tôi tin tưởng vào thực lực của cô.”

 

Đàm Duy gập laptop lại, “Xin hỏi chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Khách của chính tôi còn chăm không xuể đây này.”

 

Cô đã rất lâu rồi không gặp phải người mặt dày như vậy.

 

Làm kinh doanh ai cũng học được cái thói trong ngoài bất nhất, nói

những lời khách sáo. Tina nghe ra được ý của Đàm Duy, chị ấy hẹn cô nói chuyện riêng.

 

“Benny mới đến, lại còn là người cấp trên sắp xếp.” Tina nói: “Chị không hy vọng giữa các cửa hàng của chúng ta có sự chia rẽ.”

 

Đàm Duy cũng thẳng thắn không kiêng dè: “Thành tích không tính cho em, lại còn muốn biến em thành lao động miễn phí, như vậy có phải là vô lý quá không ạ?”

 

 

Tina nói: ” Hiện tại Benny xử lý công việc còn chưa rành mạch, nhưng thực lực của anh ta rất mạnh. Giao khách hàng này cho anh ta sẽ chắc chắn hơn, giao cho em chưa chắc đã ký được.”

 

 

Đàm Duy đột nhiên nhận ra, không phải bắt đầu từ lần cướp đơn đó, mà là Tina chưa bao giờ thực sự tin tưởng vào năng lực của cô. Nhưng lại muốn lợi dụng nhân lực và tài nguyên của cửa hàng cô để đi tiên phong

lấy đơn về.

 

Xưa khác nay khác, đã từng có lúc cô nguyện ý làm kẻ lót đường cho người khác, nhưng bây giờ thì không.

 

Cuối cùng, đơn hàng đó cũng được ký. Ngày hôm đó, đội ngũ phục vụ vô cùng hùng hậu. Cô đã làm tốt tất cả công việc giai đoạn đầu, còn Tina

 

và Benny chịu trách nhiệm ra mặt chốt đơn.

 

Vị khách rất hài lòng với toàn bộ quá trình phục vụ, còn chủ động thêm

WeChat của Đàm Duy. Lúc ra về ông còn nói đùa, rằng sẽ không phải ký hợp đồng xong là mặc kệ dịch vụ hậu mãi đấy chứ chắc ông ấy cho rằng tiền hoa hồng của đơn này là cô nhận.

 

“Tất nhiên là không rồi ạ, Vương tiên sinh. Cảm ơn sự tin tưởng của ngài.”

 

Benny đứng bên cạnh chỉ cười mà không nói gì.

 

Buổi tối, Tina mời toàn bộ nhân viên cửa hàng đi ăn, khao thưởng mọi

người hôm nay đã vất vả, ai cũng đã góp sức. Đàm Duy đến kỳ sinh lý không được khỏe, muốn về nhà nghỉ ngơi trước nên cô không đi.

 

Cô tự nhủ đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần để tâm, phải học cách

chấp nhận. Cô đã làm tốt công việc phận sự của mình, chưa từng bị phê bình vì thành tích, cũng không gây ra sai lầm nghiêm trọng nào.

 

Con đường này không hề bằng phẳng, nhưng cũng xem như thuận buồm xuôi gió.

 

Tài nguyên tất nhiên sẽ nghiêng về người có năng lực mạnh hơn. Cô từng vì thế mà thất thế, nhưng cũng từng được hưởng lợi vì điều đó mà.

 

Trước đại hội giữa năm, giám đốc thành phố phụ trách thành phố bên cạnh từ chức. Đàm Duy nắm bắt cơ hội, tự mình ứng cử.

 

Stella cũng đang đau đầu vì chuyện này, không ngờ Đàm Duy lại hành động nhanh như vậy. “Chị đánh giá cao sự quyết đoán của người trẻ,

nhưng khi em qua đó sẽ phải đối mặt với những gì, chị cũng phải nói rõ.”

 

“Vâng ạ.”

 

 

Thông báo nhanh chóng được đưa ra, tháng sau cô sẽ chuyển công tác.

 

Hôm nay Tina đến kiểm tra cửa hàng, thấy cô thì liền hỏi chuyện điều chuyển, dặn cô sắp xếp ổn thỏa công việc trong tay, đừng để người đi rồi mà thành tích bên này lại tụt dốc không phanh.

 

 

Đàm Duy biết chị ấy lo lắng, và cô cũng tuyệt đối không tự đạp đổ biển hiệu của mình. Mọi việc trong cửa hàng và các khách hàng đã được sắp xếp ổn thỏa, những khách hàng lớn quan trọng cũng đã cho Luna tiếp

xúc.

 

Tina gật đầu, “Nếu sau này bên này cần em hỗ trợ, em không được bỏ mặc đâu đấy.”

 

“Tất nhiên rồi, có việc gì cứ gọi cho em.” Đàm Duy cười nói: “Ở đâu cũng là cống hiến cho công ty cả thôi.”

 

Tina nhớ lại năm đó ở trụ sở chính, cũng vào một buổi sáng, chị ấy đột nhiên nói với cấp trên rằng mình muốn đến một cửa hàng mới. Giờ đây,

Vivi lại một lần nữa “trốn đi”, lặp lại con đường của chị ngày trước.

 

Con đường thăng tiến này luôn chật hẹp, chị cũng không thể đảm bảo lần này cô có thể thành công hay không.

 

 

Chị ấy đột nhiên hỏi cô: “Em thật sự không phải là hành động bốc đồng đấy chứ?” Vì chuyện đơn hàng lần trước à.

 

Ánh mắt Đàm Duy tràn đầy tự tin, nói: “Em không phải là đứa trẻ mới vào nghề nữa.”

 

“Em vào công ty mấy năm, từ một tờ giấy trắng không hiểu gì đến cửa

hàng trưởng, con đường thăng tiến đã rất nhanh rồi, em không ngại dừng lại để lắng đọng và chọn con đường ổn thỏa nhất sao?”

 

“Từ lúc đi làm tới giờ, em chưa bao giờ gặp được con đường nào là ổn thỏa cả,” Đàm Duy nói.

 

Tina biết Đàm Duy sẽ không nghe theo lời khuyên của mình, cô là một người rất có chủ kiến, bất kể là trong công việc hay cuộc sống: “Muốn

làm tốt thì bản thân phải giỏi đã, hy vọng em có thể chứng minh lựa chọn của mình không sai.”

 

“Em sẽ làm được.”

 

Đàm Duy cố gắng lờ đi câu nói trước đó của chị ấy và cô biết chị ấy đang hoài nghi điều gì, cô chỉ đi con đường của riêng mình thôi.

 

Chu Giác đón Cố Ngâm ở sân bay. Lần này là chuyến đi riêng của bà, không mang theo trợ lý. Ngồi trên xe Chu Giác vào thành phố, bà hỏi:

“Con sắp xếp khách sạn cho mẹ rồi chứ, chuyện này không thể để mẹ tự lo được đâu nhỉ?”

 

Chu Giác nói với bà về lịch trình tiếp theo, rồi nhận được tin nhắn

WeChat của Đàm Duy. Cô phụ trách khu vực mới, ngay thành phố bên cạnh, từ Bắc Kinh đi tàu cao tốc chỉ hơn nửa tiếng.

 

Anh không bình luận gì về chuyện này, chỉ nói với cô tối sẽ thảo luận sau.

 

 

Cố Ngâm tỏ vẻ rất hài lòng, “Con sắp xếp cho mẹ à?” “Trần Cẩn,” anh đáp.

 

Cố Ngâm biết người tên Trần Cẩn này, tức thì nổi máu hóng chuyện: “Ba con với Trần Cẩn, Có phải họ đang ở bên nhau không?”

 

“Hai người đó cách nhau hai, ba mươi tuổi, mẹ thấy sao?”

 

“Sao lại không thể, tình yêu đích thực không phân biệt tuổi tác. Chỉ chứng tỏ họ chưa đủ yêu thôi.”

 

“Ba rất trọng dụng người này, giữa họ chỉ là quan hệ công việc.” Chu Giác thất thần, một lát sau lại nói: “Ông ấy là người thế nào mẹ rõ mà,

đừng nói đùa tùy tiện.”

 

Cố Ngâm lại quay ra nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Nơi bà sinh ra và lớn lên từ nhỏ này ngày càng trở nên xa lạ.

 

 

Ba của Chu Giác là người thế nào, bà đương nhiên rõ, lạnh lùng, cay nghiệt, một người theo chủ nghĩa hoàn hảo.

 

Con trai của họ chính là phiên bản 2.0 của ông, chỉ là anh giỏi ngụy

trang thành người khiêm tốn lễ độ, lừa gạt tất cả mọi người, cũng đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay.

 

Ông hơn bà mười mấy tuổi, bản thân bà đã rất mệt mỏi, ông còn đối xử không tốt với bà, chẳng nhường nhịn bà chút nào. May mà bà thoát ra

sớm, mới có thể tận hưởng cuộc sống tuyệt vời.

 

Người quản gia riêng tên Trần Cẩn đó tự mình ra đón, hơn ba mươi tuổi, tướng mạo khá ổn. Cô ấy mở cửa xe cho Cố Ngâm, mỉm cười nói: “Chu

tổng đã đợi bà rất lâu rồi ạ.”

 

Khi Cố Ngâm bước xuống từ đôi giày cao gót, Trần Cẩn nhìn vào trong xe thêm vài lần, như đang xác nhận điều gì đó.

 

Ánh mắt Chu Giác dò hỏi, “Sao vậy?”

 

Trần Cẩn lắc đầu, “Tôi tưởng không chỉ có một mình bà Cố.”

 

Chu Giác không đáp lại lời này, vì lần trước Cố Ngâm đã mang theo bạn

trai đến. Anh đi thẳng vào trong nhà, một lát sau Cố Ngâm cũng bước vào.

 

Trong nhà có đầu bếp chuyên món Trung, hôm nay lại mời thêm hai người từ bên ngoài đến phụ giúp, lúc này đang bận rộn.

 

“Ba tôi đâu?”

 

Trần Cẩn cẩn thận quan sát, trả lời: “Chu tổng đang họp ở trên lầu, mời hai vị đợi một lát.”

 

 

Cố Ngâm khinh thường “A” một tiếng, rồi đi ra vườn sau tản bộ, tiếng nước chảy róc rách nghe thật thư thái. Căn nhà này khá đẹp, rất giống căn nhà bà từng ở.

 

 

Cái “đợi một lát” của Trần Cẩn khiến người ta đợi rất lâu, mãi đến giờ cơm tối, ba Chu mới từ trên lầu đi xuống.

 

Tóc hai bên thái dương của ông đã hoa râm, gương mặt lạnh lùng, hốc

mắt sâu, dáng người vẫn chưa còng lưng biến dạng, vẫn thẳng tắp, nhìn từ xa không khác gì người trẻ tuổi.

 

Ba Chu nhìn Cố Ngâm, chỉ nói hai chữ nhàn nhạt: “Đến rồi à?”

 

 

“À há.” Cố Ngâm cũng liếc ông một cái, quả thực không biết nói gì cho phải, dứt khoát không nói nữa.

 

Chu Giác nói: “Ăn cơm thôi.”

 

Ăn không nói, ngủ không nói. Chu Giác không nói, ba Chu cũng không

nói, Cố Ngâm cảm thấy không khí như vậy quá kỳ quặc, bèn hỏi Chu Giác: “Con vẫn đang hẹn hò cô gái kia chứ, có muốn hẹn con bé ăn cơm cùng không?”

 

 

“Để con hỏi cô ấy.”

 

“Con có bạn gái rồi à?” Ba Chu ngước mắt lên. “Vâng, con có rồi.” Chu Giác trả lời.

Ba Chu cũng không hỏi nhiều, không có hứng thú gì lớn. Nhà ăn nhanh

chóng lại chìm vào im lặng, chỉ có những đĩa thức ăn sáng bóng phản chiếu ánh đèn chùm, trông có vẻ cô tịch.

 

Cố Ngâm thật sự không chịu nổi, tìm một cái cớ rời đi trước. Trên xe bà

còn nghĩ, lần trước bà đến rõ ràng không phải như vậy, không phải rất tự nhiên sao?

 

Sau bữa ăn, Chu Giác bị gọi vào phòng làm việc. Ba Chu lấy một tấm ảnh từ trong sách ra đưa cho anh, “Đưa cái này cho mẹ con.”

 

 

Chu Giác cầm lấy xem, “Ngày mai con đưa cho bà ấy.”

 

“Hôm nay,” ba Chu không cho phép xen vào, “Con phải giao tận tay cho bà ấy.”

 

 

“Được.”

 

Chu Giác cầm tấm ảnh xuống lầu, lúc thay giày lại nhìn nó một lần nữa.

Đó là ảnh chụp trong lễ tốt nghiệp trung học cơ sở của anh, ba mẹ anh đã bay về tham dự.

 

Đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất của cả ba người. Chính anh cũng không nhớ rõ, đã gần 20 năm rồi.

Chu Giác cũng không cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm gì, anh sang Mỹ học từ hồi cấp ba, xung quanh có rất nhiều bạn bè người Trung Quốc cũng sớm xa cha mẹ.

 

 

Cố Ngâm còn thường xuyên đến thăm anh. Việc gì phải dùng một tấm ảnh để hoài niệm.

Xe chạy được một lúc, Chu Giác nhận ra ý định ban đầu của ba khi giữ

lại tấm ảnh này căn bản không phải để kỷ niệm khoảnh khắc quan trọng của anh, mà là vì một mục đích khác.

 

Lý tưởng sống của họ không hợp, mục tiêu không nhất quán.

 

Một người muốn đi, một người không giữ, đó là kết quả tốt nhất. Nhưng giữ một tấm ảnh nhiều năm như vậy là phát điên cái gì đây?

 

Đàm Duy đợi anh ở nhà anh đến nửa đêm. Sự nghiệp của cô lại sắp chuyển sang một bản đồ mới, nội tâm vừa hưng phấn lại vừa không

tránh khỏi hoang mang.

 

Cô biết quyết định này của mình quả thực không phải là sáng suốt nhất, từ bỏ cửa hàng và công việc kinh doanh đã tốn công gây dựng nhiều năm, từ bỏ thu nhập tương đối ổn định ở Bắc Kinh, để theo đuổi một sự

không chắc chắn.

 

Có lẽ sẽ như lời Lâm Hiểu Bội nói, làm tốt thì tiến thêm một bước, làm

không tốt… thì xám xịt rời đi, cô không còn khả năng quay lại vị trí hiện tại nữa.

 

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy đây là con đường bắt buộc phải đi.

Chờ đợi rèn giũa hai năm, làm ra chút thành tích, cô có thể thuận lợi nhảy việc ra ngoài. Đợi nửa ngày anh không về, cô cũng không giục, tắm rửa rồi lên giường nằm.

 

 

Đàm Duy phát hiện mình không thích ở nhà anh. Nơi này quá lớn, ở địa bàn của người khác luôn mang ý nghĩa chờ đợi, chờ đợi chủ nhân trở về.

 

Nhưng cuộc sống của họ, phần lớn thời gian đều lệch pha, chờ đợi là điều tất yếu thôi.

 

 

Dần dần cô có chút buồn ngủ, còn mơ một giấc mơ. Mơ thấy mình trèo đèo lội suối, vô cùng vất vả, nhưng chân lại bị dây leo cuốn lấy. Thắng lợi tưởng chừng đã ở ngay trước mắt, nhưng lại làm thế nào cũng không

đến được, cuối cùng bị sóng cát nhấn chìm.

 

Lần này cô tỉnh lại rất nhanh, xung quanh vẫn tối đen như mực, bắp chân đổ đầy mồ hôi, bị chăn quấn lấy. Cô đá tung chiếc chăn mỏng, ngẩn người một lúc.

 

 

Trong phòng có tiếng người đi lại, lòng cô run lên,cô lập tức đi ra ngoài.

 

Chỉ có đèn hành lang được bật, những nơi khác tối om, càng khiến không gian thêm trống trải vô biên. Chu Giác đã tắm xong, mặc một

chiếc áo ngủ màu đen, đang rót nước.

 

Đàm Duy dụi dụi mắt, hỏi: “Anh về sao không gọi em thế?”

 

“Anh thấy em ngủ say quá.” Anh đứng đó, nhìn cô.

 

Đàm Duy thấy anh không động, cô chủ động đi tới, sờ sờ cổ tay lạnh ngắt của anh, sau đó cầm ly của anh uống một ngụm nước, hỏi: “Anh

thấy tin nhắn em chia sẻ rồi chứ?” “Thấy rồi.”

Trong lòng Đàm Duy vẫn luôn thấp thỏm, bây giờ không nhịn được mà chia sẻ với anh, “Em sắp phải phụ trách khu vực mới, sau này còn phải

đi làm liên tỉnh, cũng không biết có làm tốt được không nữa.”

 

Chu Giác rút một tờ giấy ăn, lau vệt nước trên khóe môi cô, “Không biết có làm tốt được không, mà em đã xin qua đó rồi à?”

 

 

“Hả?” Ánh mắt Đàm Duy ngẩn ra.

 

“Vivi, đây là lựa chọn của chính em.” Chu Giác ném giấy vào thùng rác, giọng nói như thể đang bàn công việc ở văn phòng, “Anh đã nói rồi, em nên chắc chắn về những việc mình chọn.”

 

 

Thật sự quá bất ngờ. Cô đã bị Tina nghi ngờ. Cô cứ ngỡ rằng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ đứng từ góc độ của một người bạn trai, cổ vũ cô, tin tưởng cô, tin rằng cô nhất định có thể làm nên thành tích.

 

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment