—— Em nên chắc chắn về những việc mình chọn.
Đàm Duy cảm thấy câu nói này rất quen tai. Đó là câu anh đã nói vào
năm cô muốn thăng chức lên trưởng phòng. Thật kỳ diệu, cô thế mà lại nhớ rõ cả thời điểm anh nói những lời này.
Đồng thời, cô cũng thoáng hoảng hốt, nhận ra rằng, trong khi cô đang
dùng tư cách bạn gái để làm nũng, tìm kiếm sự động viên từ anh, thì anh lại đứng trên lập trường của một ông chủ để bày tỏ sự hoài nghi.
Trong công việc, trước nay anh luôn khách quan và lý trí, cũng không cho phép sự mơ hồ trong việc bổ nhiệm nhân sự.
Nhưng cô chỉ là một người bình thường, không phải lúc nào cũng tự tin như vậy.
“Được rồi, em sẽ làm tốt.” Ngón tay cô hơi dùng dằng vài giây rồi buông khỏi người anh.
Nếu đã như vậy, cô sẽ không để lộ ra sự yếu đuối của mình với anh nữa.
Chu Giác lại nhìn cô một lúc. Cô đã xung phong rời khỏi vùng an toàn,
vậy thì anh chỉ có thể buông tay. Bất kể là chịu khổ hay mệt mỏi, nên để một mình cô gánh vác trước.
“Em ngủ đây, mai em làm ca sáng.” Cô quay về phòng.
Chu Giác đặt ly nước xuống, theo cô trở về phòng ngủ, rồi lên giường.
Không khí nhất thời tĩnh lặng. Tay anh đặt trên bụng cô, cách một lớp quần áo, hơi thở của họ khẽ khàng hòa vào nhau. Đàm Duy khẽ điều
chỉnh tư thế rồi xoay người đi.
Rất nhanh sau đó, bàn tay ấm áp kia luồn vào vạt áo ngủ của cô, xoa vòng quanh chiếc bụng mềm mại, một thói quen rất tự nhiên. Anh thuận
tiện hỏi, sau khi tan làm ngày mai có muốn hẹn Cố Ngâm ăn một bữa tối không.
Cô “Ừm” một tiếng, rồi sợ âm thanh quá nhỏ, lại nói thêm một tiếng “Được.”
Hôm sau, Đàm Duy đặt một món đồ gốm nghệ thuật ở cửa hàng Cát Gia làm quà, và nó được giao đến trước khi cô tan làm. Trước đó cô đã tìm hiểu thông tin về Cố Ngâm trên mạng, cũng hỏi thăm vài người, đại khái
biết rằng tặng hàng hiệu xa xỉ không phải là một lựa chọn hay, chuyện tặng quà này quả thật rất thử thách người khác.
Chu Giác tự lái xe đến đón cô, đỗ ở ven đường đối diện trung tâm thương mại. Đàm Duy xách theo hộp quà chạy tới, anh hỏi: “Cái gì
vậy?”
“Quà cho mẹ anh đó.” Cô cẩn thận đặt chiếc hộp ở ghế sau, còn không yên tâm nhìn lại một cái.
Chu Giác không nói gì, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Buổi tối gặp Cố Ngâm ở nhà hàng, người thật còn xinh đẹp và có khí chất hơn trong ảnh.
Cô không tránh khỏi căng thẳng, nhưng không ngờ Cố Ngâm vừa mở lời đã khiến cô trút bỏ mọi phòng bị. Cách nói chuyện của bà rất bình dân:
“Ở nhà, ba mẹ cháu gọi cháu là gì?”
“…” Đàm Duy không dám nói thẳng ra, “Cứ gọi tên bình thường thôi ạ.”
“Vậy dì gọi cháu là Duy Duy nhé.” Cố Ngâm chủ động ôm Đàm Duy một cái. Người bà rất thơm, Đàm Duy hít hít mũi.
Chu Giác quan sát được biểu cảm nhỏ nhặt của cô, sự căng thẳng chỉ lướt qua trên mặt cô, để lại một vệt ửng hồng.
“Đây là món quà nhỏ cháu tặng dì ạ.” Đàm Duy đưa món đồ trong tay ra.
“Tốt quá vậy? Cảm ơn cháu.” Cố Ngâm rất bất ngờ, bà chỉ nghĩ hôm nay là một buổi gặp mặt đơn giản.
Đàm Duy gãi gãi tai, phá vỡ sự ngượng ngùng: “Dì không giống với tưởng tượng của cháu lắm.”
“Chẳng lẽ cháu thích kiểu lạnh lùng vô tình à?” Cố Ngâm dí dỏm nói: “Dì cũng giả vờ được đấy.”
“Haha.” Đàm Duy thật sự bị chọc cười: “Không cần đâu ạ, ngày thường cháu đã phải đối mặt với nhiều mặt lạnh lắm rồi.”
Cố Ngâm liếc nhìn người đang im lặng ăn cơm bên cạnh, thầm nghĩ cô bé này cũng biết nói kháy ra phết.
Bữa cơm này không khí rất vui vẻ. Cố Ngâm không phải kiểu trưởng bối
hay làm màu, không can thiệp vào chuyện của con cái, càng không hỏi những câu sáo rỗng như khi nào kết hôn, gia đình cha mẹ ra sao, điều này trực tiếp lấp đầy khoảng cách lớn giữa hai thế hệ.
Chu Giác ra ngoài gọi điện thoại, nói về chuyện danh phận đại sứ thương hiệu của chi nhánh, nói cả nửa ngày, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn.
Cố Ngâm và Đàm Duy đi xuống trung tâm thương mại ở tầng dưới, “Duy Duy, cháu và Enzo quen nhau khi nào vậy?”
Trong lòng Đàm Duy vẫn luôn ngạc nhiên, Cố Ngâm từ đầu đến cuối đều gọi Chu Giác bằng tên tiếng Anh. Hai mẹ con dường như còn không
thân thiết bằng họ. Cô nói: “Là lúc cháu mới vào công ty ạ.”
Cố Ngâm tưởng họ cũng chỉ mới yêu nhau, vậy cũng nhiều năm rồi. “Vậy cháu có hiểu nó không?”
Đàm Duy gật đầu, đương nhiên rồi, rồi lại nghĩ ngợi, “Nhưng anh ấy có rất nhiều mặt, thỉnh thoảng cháu cũng không hiểu được anh ấy.”
Cố Ngâm đã nhìn ra, “Enzo là kiểu người xử lý các mối quan hệ thân mật rất cứng nhắc, với ai cũng vậy. Nó xem đó như một loại nhu cầu,
tính mục đích rất mạnh, cho nên sẽ thiếu đi sự tinh tế.” Đàm Duy có chút không hiểu.
“Dì không hiểu nó cũng không sao, vì dù sao dì cũng không cần chung
sống với nó. Nhưng nếu hai đứa đã xác định sẽ bầu bạn với nhau lâu dài thì cháu nên chú trọng hơn vào cảm nhận của chính mình, đưa ra yêu cầu của cháu với nó.”
“Không phải nên là cùng nhau nhượng bộ sao ạ?”
Cố Ngâm vừa nghe thấy từ này đã thấy đau đầu, “Tại sao cháu phải nhượng bộ? Chẳng phải nó yêu cháu nhiều hơn sao?”
Có vài người đàn ông, đối với chuyện “ra vẻ”, quả thực còn lớn hơn cả
trời. Không cho đàn ông đau một lần cho nhớ, thì sẽ không bao giờ chừa đâu.
Một tuần sau, cô đến thành phố A.
Bất kể việc kinh doanh ở đây kém hơn Bắc Kinh đến mức nào, bất kể cô không được coi trọng ra sao, nội tâm có hoang mang đến đâu, nhưng khi
thật sự nhập vai, ý thức được từ nay mình sẽ bắt đầu phụ trách nghiệp vụ của thành phố này.
Rất nhiều lo lắng vô cớ và tạp niệm lại bị cô ném ra sau đầu, trong lòng cô chỉ còn lại một mục đích thuần túy: thực hiện dã tâm của mình.
Giống như năm đó khi cô mới vào công ty, theo đuổi sự xa hoa, lợi ích và chức vị. Giờ đây, cô một lần nữa hừng hực khí thế, tràn đầy ý chí chiến đấu, cô không cho rằng sự theo đuổi này mang nghĩa xấu gi.
Cô thề, nhất định phải làm nên thành tích ở đây.
Trong vòng một tuần, cô liên tục đi đi về về giữa hai thành phố nhiều lần, tìm hiểu tình hình bên này. Quả thật không được tốt lắm, tổng doanh
thu một ngày của ba cửa hàng cộng lại còn không bằng một cửa hàng
của cô ở Bắc Kinh. Trước khi cô đến, một cửa hàng trưởng đã theo giám đốc cũ nhảy việc, vị trí hiện đang bỏ trống.
Cũng vì khoảng cách quá gần Bắc Kinh, nên không có ưu thế về độ phủ sóng và các hoạt động, bị hút đi không ít lưu lượng khách.
Cô liệt kê ra mấy việc cần giải quyết gấp.
Xây dựng quan hệ với ban quản lý trung tâm thương mại; tìm hiểu các
đối thủ cạnh tranh xung quanh; nói chuyện một-một với nhân viên và lập kế hoạch hành động.
Không chỉ để hoàn thành chỉ tiêu, mà còn cần phải báo cáo kết quả công việc cho Stella.
Lần này Cố Ngâm ở lại trong nước nghỉ ngơi một thời gian. Bà cũng mua chút đồ cho Đàm Duy, nhờ Chu Giác chuyển giúp. Anh bảo bà cứ gửi chuyển phát đi.
Cố Ngâm nói: “Mỗi lần con đi New York mẹ đều đi cùng con, con làm thế này không phải là qua loa quá rồi sao?”
Trên đường đi đón Cố Ngâm, Chu Giác mới nhớ ra chắc Đàm Duy đang
đi công tác. Hai người đã mấy ngày không liên lạc, cô cũng chưa từng đến tìm anh.
Thế là anh gửi một tin nhắn hỏi cô có thuận lợi không. Không thấy trả lời, chứng tỏ cô thật sự đang bận.
“Bạn gái nhỏ của con đâu?”
Chu Giác nghe thấy cách xưng hô này thì nhíu mày, giả vờ không nghe rõ, hỏi: “Mẹ nói gì cơ?”
“Theo ấn tượng của mẹ, vẫn là con đã nói cho mẹ biết về sự tồn tại của một người như vậy trước, tuổi con bé còn rất nhỏ.” Cố Ngâm nhớ rất rõ, trên đường anh đi công tác sẽ luôn nhớ việc mua quần áo giúp cô gái
nhỏ. Cố Ngâm cho rằng họ chung sống rất tốt, bà nghĩ Chu Giác chăm sóc cho đối phương rất tốt.
“Nhưng khi mẹ gặp con bé, lại không giống như con miêu tả.” Cố Ngâm hỏi: “Là con nói sai, hay là con bé đã thay đổi?”
Chu Giác đột nhiên nghĩ thông suốt, tại sao anh lại cảm thấy kỳ lạ.
Đàm Duy đã thay đổi rất nhiều một cách vô thức. Dù căng thẳng, cô cũng không còn bài xích giao tiếp xã hội nữa. Trước khi gặp mặt người
khác sẽ chuẩn bị quà, rất thỏa đáng, chu đáo, giống như đang phục vụ khách hàng.
Đây là những điều nằm trong kẽ hở ký ức của anh, nếu không được nhắc đến thì sẽ không nghĩ ra.
Nhưng, nó càng giống như một chiếc mặt nạ.
Lục Văn Tâm đã từng nói, Đàm Duy ở một góc độ nào đó rất giống anh, hy vọng cô đừng trở nên giả dối như anh.
“Có thay đổi không phải rất bình thường sao ạ?” Chu Giác không để tâm, “Không thể cứ mãi làm một đứa trẻ được.”
“Mẹ khuyên con một câu,” Cố Ngâm lên xe, liếc mắt một cái, “Yêu đương không phải là bàn chuyện công việc. Con bé ở trước mặt con tỏ ra rất chín chắn là chuyện tốt sao? Con nên chăm sóc con bé nhiều hơn,
đừng có làm một thằng ngốc mãi thế.”
“Mẹ vẫn nên lo chuyện của mình đi.” Chu Giác không muốn nghe ý kiến.
Hình thức công việc đã thay đổi. Trước đây luôn làm việc cố định tại cửa hàng, bây giờ ngày nào cũng ở trên đường.
Công việc rất nhiều, phải giải quyết từng việc một. Đầu tiên là phải giải quyết vấn đề nhân sự.
Mọi người đều không thích lãnh đạo đi kiểm tra, vì nó đồng nghĩa với việc bị khảo sát và sửa lỗi. Trong các cửa hàng không thiếu những nhân viên lâu năm hơn mười năm kinh nghiệm, tuổi tác còn lớn hơn cô rất
nhiều. Là một người “nhảy dù” từ trên xuống, chưa chắc cô đã có thể khiến mọi người nể phục.
Qua đợt cao điểm cuối tuần, cô mời nhân viên các cửa hàng ăn một bữa
cơm, buổi tối đi chơi board game. Đợi mọi người quen thân hơn một chút mới chính thức triển khai công việc, tiến hành trao đổi một-một.
Mấy ngày nay tương đối bận, không phải ngày nào cô cũng về, thỉnh thoảng cô sẽ ở lại khách sạn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô lướt qua trong đầu những cửa hàng cần đến vào ngày mai, những việc cần nói trong cuộc họp. Lúc này cô mới nhớ
ra mình chưa sạc iPad, cô bò dậy đi tìm sạc.
Trả lời tin nhắn của giám đốc cửa hàng xong, vuốt xuống dưới cô mới thấy tin nhắn của anh. Thực ra từ lúc ăn tối cô đã thấy, nhưng cô không trả lời.
Theo thói quen, việc không nhìn thấy tin nhắn của anh là điều không thể
chỉ là lúc đó cô đang bận, lại không biết phải trả lời thế nào. Lẽ nào lại theo kiểu báo cáo công việc với cấp trên sao?
Gần 12 giờ đêm, cô gọi lại cho anh một cuộc điện thoại, “Alo?”
“Hôm nay bận lắm à?” Bên kia là một giọng điệu nhàn nhạt.
Đàm Duy muốn nói phải, rất bận cũng rất mệt. Hôm nay cô đã gặp quá nhiều người, nói quá nhiều lời, muốn nói bừa với anh vài câu để than
khổ.
Nhưng rồi lại nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm đó của anh, cô tức thì mất hết hứng thú tâm sự, cũng chỉ nói chuyện bình bình: “Công việc tiến
triển rất thuận lợi, ngày mai em phải đến cửa hàng ở trung tâm thương mại XX để kiểm tra việc thực hiện hoạt động marketing cho quý tới.” Quả nhiên, Chu Giác cũng bắt đầu nói chuyện công việc: “Không khí trong đội ngũ thế nào?”
“Rất sôi nổi.” Đàm Duy ngáp một cái, vừa định nói chúc ngủ ngon thì lại
nghe anh hỏi: “Tối mai em có về không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Không chắc ạ. Nếu về được em sẽ báo anh trước.”
“Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”
Có lẽ anh cảm nhận được thái độ qua loa của cô, nhưng Đàm Duy lúc này không muốn đào sâu thêm, cô chỉ muốn nhanh chóng nghỉ ngơi để
đối phó với công việc ngày mai.
Còn việc anh có nghĩ nhiều hay không, cứ để anh tự nghĩ đi. Tại sao cô phải để ý đến cảm xúc của anh?
Công việc ngày hôm sau nhiều hơn kế hoạch một chút. Bên nhân sự đột xuất giúp cô hẹn phỏng vấn hai ứng viên. Trao đổi xong, Đàm Duy không hài lòng lắm, muốn xem xét thêm.
Kết thúc việc thì đã rất muộn rồi cô không đặt vé trước nên giờ thành ra không kịp về, cô đành phải đặt thêm một đêm ở khách sạn. Khách sạn cô ở cách âm không tốt lắm, quầy lễ tân phải đưa cho cô nút bịt tai mới lên
lầu. Tắm rửa xong cô mới bắt đầu đặt đồ ăn ngoài, thuận tiện review lại công việc trong một ngày qua.
Trong khoảnh khắc bất chợt này cô cảm thấy cuộc sống bôn ba này thật cô độc.
Điện thoại cô reo, cô cầm lên thì thấy tên anh.
“Xin lỗi anh, em quên nói với anh hôm nay em bận quá, không về
được.” Nhưng giọng điệu của cô không có chút gì là xin lỗi, ngược lại
còn có chút sảng khoái.
“Em đang ở khách sạn đối diện trung tâm thương mại à?” “Hả?” Cô không hiểu anh hỏi cái này làm gì.
“Anh đang ở bãi đỗ xe B2, không có thẻ nên không lên được. Em xuống đây đón anh đi.”
------oOo------