Anh đến đây à?
Đàm Duy đặt điện thoại xuống, cô vội đi thay quần áo. Lần công tác này cô không mang nhiều đồ, chủ yếu là trang phục công sở.
Lúc thay giày chuẩn bị ra ngoài, không biết vì tâm lý gì, cô lại cố tình nán lại một lúc rồi mới xuống lầu.
Thang máy xuống đến tầng B2, cô vừa bước ra đã cảm nhận được hơi nóng của bãi đỗ xe như một lớp màng mỏng dính lên mặt. Làn da vừa
mới tắm xong nhanh chóng đổ mồ hôi. Cô đưa mắt tìm kiếm, chỉ thấy cậu nhân viên lễ tân của khách sạn.
Một lát sau, từ phía xa, một người đàn ông mặc áo sơ mi xám, quần tây
đen, tóc tai gọn gàng không một sợi rối đang đi về phía cô. Đàm Duy nhướng mày, “Anh cũng đi công tác à?”
Câu hỏi này là sao đây?
Chu Giác đương nhiên không trả lời cô, ánh mắt như một màng sương lạnh nhìn chằm chằm vào mặt cô. Trông anh chẳng có vẻ gì là nóng, có lẽ đúng là tâm tĩnh nên người cũng mát. Đàm Duy cầm tấm thẻ phòng
trong tay, nghiêng người để cửa mở ra.
Sau đó hai người cùng đi vào khu vực thang máy, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống một chút. “Em nóng lắm à?” Anh hỏi.
“Hả?” Cô không nghe rõ.
Chu Giác dùng tay quệt lên chóp mũi cô, sau đó lau đi một lớp mồ hôi mỏng, đưa cho cô xem.
Ngón tay anh cũng lành lạnh. Đàm Duy dùng tay mình lau sạch, “Đừng cho em xem.”
“Đến cả bản thân mình em cũng ghét bỏ à?” Chu Giác cười khẽ, thuận thế nắm lấy tay cô. Khi cửa thang máy mở ra, bên trong có hai người, nhưng những ngón tay đan vào nhau của họ không hề buông ra.
“Ai ghét bỏ chứ?” Đàm Duy bướng bỉnh nói.
Anh nhìn cô qua tấm gương phản chiếu trong thang máy. Cô không có dáng vẻ công sở, mặc một chiếc áo hai dây màu xanh lục phối với quần
jean, tôn lên vóc dáng mảnh mai cao gầy, toàn thân cô toát ra một vẻ linh hoạt, tươi sáng.
Trong công ty không ai mặc quần jean, nhưng trong ấn tượng của anh, vài lần hiếm hoi cô mặc quần jean thì lại rất đẹp. Đàm Duy cũng thấy qua khóe mắt rằng anh đang nhìn mình, cô cúi đầu xuống.
Bầu không khí bướng bỉnh này kéo dài cho đến khi vào phòng. Lúc anh đóng cửa lại định ôm cô một cái, nhưng cô dường như không có bất kỳ ý định thân mật sau bao ngày xa cách nhau, mà nhanh chóng đi đến bàn làm việc, thu dọn những thứ lộn xộn.
Chu Giác đương nhiên nhận ra có điều không ổn, nên anh mới đến tìm cô. Anh dùng chuyện công việc để bắt đầu: “Em tiếp quản đội ngũ mới, có khó khăn gì không?”
Là muốn thảo luận công việc sao?
Đàm Duy rất nhanh nhập vai. Giám đốc khu vực tiền nhiệm xuất thân từ ngành thời trang nhanh, đến đây được hơn một năm thì từ chức. Không có gì ngạc nhiên, anh ta không thích ứng được với cường độ áp lực cũng
như mô hình làm việc ở đây.
Cô nói vài câu về những vấn đề hiện tại. Kinh doanh tốt hay không tốt, luôn phải phân tích ra nguyên nhân. Cô nhìn vào mắt anh, rồi như thể thể
hiện quyết tâm, nói: “Em sẽ sắp xếp lại quy trình, em sẽ thảo luận với trưởng các bộ phận trong buổi họp từng điểm một để review.”
“Được.” Chu Giác gật đầu, không tìm hiểu sâu thêm.
Bây giờ đã là cuối tháng, chỉ còn một ngày làm việc nữa. “Ngày mai em về à?”
“Chiều mai, một giờ em có buổi huấn luyện sản phẩm mới ở công ty.”
“Sáng mai, anh sẽ đi cùng em.” Đàm Duy cũng gật đầu.
Căn phòng không lớn. Anh đi đến bên sofa, tháo cà vạt ra. Thấy đầu giường hơi bừa bộn, chứng ám ảnh cưỡng chế trỗi dậy, theo bản năng
anh muốn sắp xếp lại cho cô.
Đó là một vài thứ linh tinh như bịt mắt, nút tai, còn có một lọ melatonin và dầu cá.
Anh quên mất những gì định nói tiếp theo, sắp xếp đồ đạc cho cô xong thì anh đi tắm.
Đàm Duy nghe tiếng nước chảy, ánh mắt cô rời khỏi máy tính. Một lát sau, cơm hộp được giao đến, cô cũng chẳng có khẩu vị, ánh mắt cứ liếc
về phía phòng tắm.
Cứ chống đối thế này cũng không vui vẻ gì. Thực ra cô không muốn dỗi, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, cô không muốn giấu mọi chuyện
trong lòng. Cô đậy hộp cơm vừa mới ăn một miếng lại.
Cửa bị kéo ra. Đàm Duy từ dưới cánh tay anh thò đầu vào, nhìn anh. “Làm gì vậy?”
Chu Giác cầm ly súc miệng, nhổ đi chút bọt cuối cùng, chuẩn bị cạo râu. Đôi mắt Đàm Duy chớp chớp, gian xảo nói: “Lâu rồi không gặp nha.”
“Vừa rồi em không nhìn thấy anh à?” Anh nhìn đôi mắt sáng long lanh
của cô, hài hước nói. Ánh mắt anh di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng, lòng anh lại xao động.
“Bây giờ mới xác định là thời gian riêng tư.”
“Lại định giở trò gì đây?” Anh đại khái biết kịch bản của cô, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Anh đoán xem?” Cơ thể cô chen vào giữa anh và bồn rửa tay, mông cô chỉ ngồi hờ, hai tay cô vòng qua ôm lấy eo anh.
Anh cảm giác mình sắp chạm đến đáp án, bản năng lùi lại, nhưng như vậy cô sẽ ngã khỏi mặt bàn. Thế là anh dùng tay đỡ lấy mông cô, nhấc lên trên.
“Hôn một cái đi.”
Ánh mắt anh tỏ ý từ chối.
Đàm Duy ngả người ra sau, ngồi lên mặt bàn, giọng điệu lười biếng,
“Thật sự không hôn sao? Thật sự à?” Ngón tay cô chọc chọc vào ngực anh, lấy một chiếc dao cạo râu gần đó, “Em giúp anh nhé, được không?”
Chu Giác nhìn đuôi mắt cô ngập tràn ý cười, đại khái biết cô lại muốn thể hiện sự “đáng yêu” hoặc là chơi đùa, anh trầm giọng hỏi: “Em biết
làm không?”
Cánh tay cô đã luồn ra khỏi sự kìm kẹp của anh. Nhìn từ trên xuống, chiếc áo hai dây gần như không che được gì. Lưỡi dao lướt qua trước
mắt anh, “Vậy anh dạy em đi.”
“Rốt cuộc là ai giúp ai?” Mặt anh đã cúi xuống, dường như có ý muốn ghé sát vào lưỡi dao của cô.
Mặt anh vẫn còn ướt. Tay Đàm Duy áp vào lòng bàn tay anh, chậm rãi di
chuyển trên cằm anh… Cô nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt” khẽ khàng, khiến tim người ta tê dại.
Cô cảm thấy rất vui, khóe miệng cười cười, bắp chân bất giác áp sát vào eo anh.
Cơ thể hai người khẽ rung lên, anh mở miệng nhắc nhở, “Kiềm chế chút đi, tay run là chảy máu đấy.”
“A?” Đúng lúc này, ngón tay Đàm Duy run lên một cái, cũng không biết có phải cố ý không, đã rạch một vệt nhỏ trên da anh.
“Đau không?”
Chu Giác không trả lời, mà véo cằm cô rồi hôn lên, quấn lấy lưỡi cô,
m*t vào, hôn thật sâu. Tay anh vịn vào tấm gương phía sau, liếc mắt nhìn, vết cắt nhỏ đã rớm một chút máu. Môi hai người vẫn đang hôn nhau không nỡ rời đi.
Anh nghĩ.
Mấy ngày nay chắc chắn cô rất mệt, có lẽ còn có chút ấm ức không ai biết nữa. Chu Giác khẽ nhíu mày, anh hôn cho đến khi gò má cô ửng hồng, hàng mi ướt át dính vào nhau.
Sau đó là những âm thanh dính nhớp, một trận cuồng phong mưa rào ập đến. Anh bế cô lên, đặt xuống giường.
“Em có chút không ổn, là công việc quá khó khăn hay là em đang mệt mỏi?” Anh vuốt tóc cô hỏi.
Đàm Duy muốn nói, nhưng đầu óc đã trống rỗng, không biết phải nói thế nào.
Sáng hôm sau, họ trở về.
Trên đường, Chu Giác hỏi cô vài câu về kế hoạch trong tuần tới. Phần
lớn thời gian cô vẫn phải bôn ba giữa các cửa hàng, tính chất công việc hiện tại của cô là như vậy. May mà cô còn trẻ, có thể chịu đựng được.
Đàm Duy lật sổ ghi nhớ của mình, bên trong là kế hoạch công việc tiếp theo, có buổi huấn luyện ra mắt sản phẩm mới và các hoạt động quan
trọng khác.
Chu Giác nói: “Em cứ lái chiếc xe này trước đi, xử lý công việc cho tiện. Nếu thích xe gì thì nói với anh, đừng lãng phí thời gian trên đường.”
Anh nhìn cô, rồi lại hỏi: “Em có thích chiếc xe nào không?”
Đàm Duy sẽ không để Chu Giác mua cho mình món đồ đắt tiền như vậy. Cô đã độc lập kinh tế, có thể tự gánh vác được, nhưng vẫn gật đầu.
Sự im lặng của cô là vì đang suy nghĩ một chuyện khác.
“Em sao vậy?” Chu Giác thấy cô mím môi, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Đàm Duy quyết định không rối rắm nữa: “Em chỉ hơi hoang mang. Tối qua anh đặc biệt đến thăm em, cũng không có lịch trình nào khác, em hiểu không sai là do anh lo lắng công việc của em không thuận lợi sao?”
Chu Giác hỏi: “Hoang mang cái gì?”
“Chính là hôm đó em nói với anh, em lo lắng không làm tốt được công việc mới này. Anh lại chất vấn em nếu không chắc chắn thì tại sao lại
nhận.” Cô nói.
“Có vấn đề gì sao?” Ánh mắt Chu Giác có chút kỳ lạ.
“Những lời anh nói làm em rất khó chịu.” Đàm Duy thừa nhận: “Thực ra, lúc đó em muốn anh động viên em mà.”
“Công việc là công việc, nên được đối xử một cách công bằng và khách quan.” Anh không nhìn cô nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước, “Anh không thể mơ hồ về năng lực của em, cũng không thể thiên vị em được.”
“Em không có ý muốn xin anh lợi ích gì.” Mỗi bước đi của cô là do chính cô dùng thành tích tích lũy mà có được, chưa bao giờ cô tính đi con đường tắt nào thông qua anh cả, “Em chỉ là—”
Cô đang chìm trong cảm xúc tiêu cực, đột nhiên hiểu ra, giọng nói của cô cao lên: “Anh căn bản là xem thường em, phải không?”
Chu Giác không muốn nói chuyện công việc với cô vào lúc này, nhưng
vẫn bày tỏ thái độ: “Là tự em muốn đi, Stella cũng đã đồng ý, vậy thì em cứ làm đi. Anh không ngăn cản.” Nếu anh mà không ký tên, cô đã không đi được rồi.
“Em hiểu ý anh rồi.” Giọng cô trở nên không tốt, thậm chí có chút hung hăng, “Anh cảm thấy em không làm được.”
“Đàm Duy,” Chu Giác chậm rãi gọi tên cô. Điện thoại bên cạnh rung lên, anh cũng không quan tâm, “Em đừng cực đoan. Anh hy vọng em đi
chậm lại, lắng đọng thêm một thời gian, bước chân quá lớn sẽ dễ bị ngã.”
Trước đây, anh đã không hy vọng cô học theo Lâm Hiểu Bội. Lâm Hiểu
Bội là một người khá cấp tiến, tâm lý của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng cô vẫn học theo đối phương không sai một li.
Nếu cô thật sự vững vàng, đã không áp lực đến mức mất ngủ lo âu. Có một số việc, ở giai đoạn hiện tại, cô làm sẽ rất khó khăn rồi.
“Anh cảm thấy năng lực của em còn chưa xứng với vị trí hiện tại, phải không?”
“Em cảm thấy mình xứng không?”
Đàm Duy nghe anh nói vậy, khiêu khích đáp: “Nhưng em đã bước đến bước này rồi, giờ phải làm sao đây?”
“Em vội cái gì?” Anh bình tĩnh hỏi lại: “Bất kể em thế nào, anh đã nói
anh sẽ cho em thêm vài lựa chọn và chống lưng cho em, em vội vã đi tranh giành tiền bạc để làm gì?”
Đàm Duy không hiểu ý anh là gì, “Chẳng lẽ anh định cho em đi cửa sau sao? Anh vừa mới nói, trong công việc sẽ không thiên vị em mà, giờ lại
thay đổi rồi à?”
“Giữa chúng ta chỉ có quan hệ công việc thôi sao?” Anh đột nhiên cũng có chút bực bội,anh lạnh giọng chất vấn, “Em là người thế nào của anh?
Người qua đường à?”
Đàm Duy bị anh phủ nhận làm cho khó chịu, cô phồng má lên: “Anh đã từng nói với em, nếu chúng ta muốn ở bên nhau một lần nữa, chính là
phải chấp nhận những mặt không tốt của đối phương, mở lòng mình ra.” Cô dừng một chút: “Em chính là kiểu người nóng vội, đã dở tệ lại còn thích cá cược, anh thật sự chấp nhận được không?”
Chu Giác bị câu cuối cùng của cô chọc cười, rồi anh lại nhận ra cuộc đối thoại này bất ổn đến mức nào.
“Nếu em đối mặt với công việc cũng bằng thái độ cực đoan như vậy, đến cả việc bình tĩnh suy nghĩ cơ bản nhất cũng không làm được, thì anh
khuyên em nên xem xét lại năng lực của mình.” Anh nhàn nhạt nói: “Xem thử bản thân em có thật sự làm tốt được không.”
“Em không chuyên nghiệp bằng anh. Nhưng em có làm được hay không, kết quả sẽ chứng minh.”
“Được.”
Vấn đề công việc, vĩnh viễn là vấn đề lớn nhất giữa họ, nó luôn tồn tại ở đó. Bây giờ cãi nhau cũng vô ích.
Chu Giác lái xe đến dưới lầu nhà cô, cả hai người cùng lên lầu.
Buổi chiều ai cũng có việc riêng, Đàm Duy đi tắm, thay quần áo. Chu Giác ngồi trên sofa xem điện thoại, cả quá trình họ không nói với nhau
câu nào, như hai người xa lạ.
Thế nhưng lại phải cùng nhau ra ngoài, đến cùng một công ty.
Chu Giác ném chìa khóa xe vào lòng cô, nói: “Em lái đi, làm quen với xe. Một mình lái sẽ không có vấn đề gì.”
Vẫn là chiếc đó, vẫn luôn không có ai lái, số km cũng không nhiều.
Cô cầm chìa khóa xe im lặng không nói, mím chặt môi, trong lòng vừa tủi thân vừa quật cường nhưng cũng biết không thể làm mình làm mẩy.
Chu Giác ngồi ở ghế phụ lái nhìn cô, lúc cô đánh lái ra ngoài, anh nói một câu: “Đúng rồi, cứ lái như vậy, đâm thẳng vào tường luôn đi.”
“…” Ai cần anh lo?
Buổi chiều một giờ sẽ bắt đầu buổi huấn luyện, Đàm Duy đến sớm, cùng Chu Giác tách ra ở bãi đỗ xe rồi đi lên.
Ngày mai là buổi họp review đầu tháng, cô đã gửi báo cáo tháng, chủ yếu là tình hình chung của các cửa hàng trong khu vực mới tiếp quản.
Stella vừa lúc đang ở trong phòng họp, vừa xem vừa nói với cô: “Vốn dĩ, tôi không định để em phụ trách phía thành phố A đâu.”
Đàm Duy rất bất ngờ, vì quá trình diễn ra rất thuận lợi, cô cảm thấy
mình hành động nhanh nhất, không ngờ có người còn nhanh hơn, cô hỏi: “Vậy ban đầu sếp định để ai đi ạ?” Bây giờ hỏi một chút chắc cũng không sao.
“Ý của tôi là để Tina đảm nhận ” Stella nhìn về phía cô: “Nhưng, tôi sẵn lòng cho em một cơ hội.”
“Ồ.” Đàm Duy bị ánh mắt của chị ta nhìn đến chột dạ.
------oOo------