Đàm Duy nhớ lại những lời nghi ngờ mà Tina đã nói với mình tháng trước, bỗng nhiên mọi thứ trở nên hợp lý. Hóa ra cô đã chiếm mất khu
vực của chị ấy.
Stella mất vài phút để xem xong báo cáo, nhận thấy cô có chút thất thần, chị ta khẽ gọi tên cô: “Vivi, em đang nghĩ gì vậy?”
Cô lắc đầu, cười cười, “Không có gì ạ.”
“Em đang để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi sự phủ định của người khác sao?” Stella hiếm khi nói với cô vài câu riêng tư: “Đây không phải là
biểu hiện của một giám đốc chín chắn đâu.” Đàm Duy nói: “Chắc là em hơi mệt ạ.”
Stella gật đầu, “Em hãy nhớ kỹ, khi quản lý nhân viên của mình, đừng bao giờ để người khác nhìn ra em đang nghĩ gì.”
Sếp đang dạy cô tâm thái của một người lãnh đạo. Mấy năm nay, tất cả các nữ cấp trên mà cô tiếp xúc, mỗi người bề ngoài đều ôn hòa dễ gần, tâm tư nhạy bén, cũng rất chu đáo, nhưng vĩnh viễn không nhìn ra được
manh mối cảm xúc của họ.
Cô cũng nên làm được như vậy.
“Biết tại sao chị lại ủng hộ em không?” Stella gập máy tính lại, nói với
cô: “Mặc dù về kinh nghiệm còn thiếu sót một chút, nhưng em dám đề xuất với chị. Người không hài lòng với hiện trạng thì tư duy mới càng linh hoạt. Bây giờ, em có biết ưu thế của mình so với Tina ở đâu
không?”
“Em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sếp.” Đàm Duy lại cười một lần nữa, lần này sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
So với Tina, ưu thế lớn nhất của cô là tuổi trẻ và gan lớn.
Rất nhanh sau đó, cuộc họp bắt đầu.
Lần này, sản phẩm mới cần huấn luyện là một bộ sưu tập giới hạn. Các
giám đốc khu vực lớn nhỏ đều có mặt, còn có cả các cửa hàng trưởng có thành tích xếp hạng cao. Sản phẩm mới lên kệ luôn mang đến những điểm bùng nổ mới cho doanh số. Nửa sau buổi họp, họ cùng bên
Marketing xác định chiến lược tiếp thị dựa trên định vị sản phẩm và đối tượng mục tiêu.
Sau đó là vấn đề phân bổ hàng hóa cho các cửa hàng.
Đàm Duy ngồi đối diện Tống Minh Kỳ. Hai người gần như đã cãi nhau
một trận về vấn đề phân bổ hạn ngạch. Hàng hóa này nên phân chia thế nào, dựa trên chỉ tiêu gì, ai cũng không nhường ai.
Cô có thể hòa hợp với phần lớn đồng nghiệp, nhưng không hiểu sao, cô
chỉ thấy người trước mắt này thật khó ưa, chỉ có thể cố gắng không bắt chuyện. Thế nhưng người này lại rất không biết điều.
Tina có chức vụ cao hơn, đã giành được cho anh ta lợi ích lớn nhất, anh ta còn không quên nói móc một câu: “Con gái xinh đẹp lại bốc đồng,
đúng là có ưu thế thật, có người chống lưng mà.”
Đàm Duy đang cúi đầu ghi chép, cô đậy nắp bút lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tống Minh Kỳ, hỏi: “Anh có dám lặp lại lời anh vừa nói
không, to hơn một chút đi?”
Phần lớn người trong phòng họp này đều là phụ nữ, Tống Minh Kỳ đang đắc tội một mình cô thôi sao?
“Benny, anh đang làm gì vậy?” Tina cau mày gọi anh ta.
“Đùa chút thôi mà.” Tống Minh Kỳ nhún vai.
Stella đã đi đến cửa, quay đầu lại nhìn họ cãi nhau, “Ý của cậu là muốn tôi cũng cho cậu một chút ưu đãi sao? Thật ra cậu cũng khá đẹp trai đấy.”
Cả phòng họp cười ồ lên.
Stella thầm thở dài, đám người tinh ranh này trong lòng có bao nhiêu tính toán đều sắp bộc phát ra hết, thật khó quản.
Chị ta nhìn đồng hồ, sau đó đi đến văn phòng của Enzo. Thư ký nói lúc này anh không bận, có thể vào.
Chị ta vào báo cáo kế hoạch công việc tháng sau. Enzo nhận lấy tài liệu giấy chị ta đưa, xem một lúc. Stella nhìn người sếp trẻ hơn mình rất nhiều này, ánh mắt dừng lại trên cổ tay anh.
Hôm nay không cần gặp khách lạ, quần áo anh có phần tùy tiện hơn, tay áo sơ mi xắn lên hai nếp. Stella biết, có một khoảng thời gian anh luôn đeo cùng một kiểu đồng hồ.
“Chị đang nhìn gì vậy?” Chu Giác phát hiện ánh mắt của bà.
“Đồng hồ đẹp đấy.” Giống như đang nói một chuyện bâng quơ. Chu
Giác không đáp lại lời này, mà nói về việc thực thi cụ thể các hoạt động
của cửa hàng: “Số liệu dự đoán hiệu quả hoạt động không đủ rõ ràng, chị cho nhân viên làm lại một bản khác, ngân sách cũng có hạn thôi.”
“OK.” Stella gật đầu, “Còn chuyện gì khác không?”
Chu Giác chần chừ vài giây, rồi lại mở miệng: “Bên Vivi thế nào rồi?”
“Cô ấy làm việc không tồi đâu .” Stella quan sát biểu cảm của anh, rồi lại nói: “Hay là cậu cần tôi qua đó giúp cô ấy để mắt không?”
“Chị tự phán đoán, không cần hỏi tôi.” Biểu cảm của Chu Giác rất bình tĩnh, “Ngày mai có buổi họp review bán lẻ tôi sẽ đến nghe một chút.”
“Được thôi.” Stella hiểu ý anh, đây là muốn đi giúp Vivi giám sát à.
Đàm Duy biết Chu Giác không chỉ phủ định cô bằng lời nói. Giống như anh đã nói, điều anh cân nhắc là lợi ích tối đa hóa, là hiệu quả chi phí,
anh sẽ không vì cô mà nhượng bộ.
Nhận ra vấn đề này, lòng cô có một cảm giác chìm xuống đáy hồ không thể tả, cũng không có lý lẽ nào để nói. Cô chỉ có thể nghĩ, cố gắng thêm một hai năm nữa, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.
Buổi họp hôm nay vốn dĩ diễn ra không có gì đặc biệt, nhưng vì sự xuất hiện của Enzo, những người bên dưới trở nên trầm mặc và cẩn thận hơn.
Đàm Duy nhanh chóng cúi đầu, không phải vì chột dạ điều gì, cô chỉ sợ người khác nhìn ra họ có quan hệ mờ ám.
Đến lượt cô trình bày, ngay khoảnh khắc đứng dậy, cô nhớ ra phải tháo đồng hồ xuống. Khi không làm việc cùng một nơi thì không ai để ý,
nhưng khi xuất hiện trong cùng một hoàn cảnh, nếu có cùng kiểu đồng hồ với sếp, chắc chắn sẽ gây ra nghi ngờ.
Cô liếc nhìn người ngồi gần mình nhất, anh cũng đang nhìn cô.
Khoảng cách gần như vậy, có thể thấy trên cằm anh có vết thương do cô gây ra vào tối hai hôm trước, đã đóng vảy.
Anh cũng không đeo đồng hồ.
Thực tế, anh chỉ nghe một lúc trong phòng họp rồi đi. Buổi họp review kiểu này dài dòng và khô khan, anh không thể kiên trì đến cuối cùng, dù
sao kết quả anh quan tâm nhất anh cũng đã biết.
Buổi tối, đội ngũ có tiệc liên hoan. Đàm Duy ở lại công ty đợi đến giờ tan làm thì nhận được tin nhắn của anh.
Đàm Duy đành phải từ chối buổi liên hoan của đồng nghiệp. Cô ngồi
trong xe một lúc, thấy tài xế của anh lái xe đi, sau đó không lâu thì anh đi xuống, tiến về phía cô.
Khi anh lên xe, cô cong khóe miệng cười cười, anh cũng sờ sờ đầu cô.
Từ sau trận cãi vã hôm đó, họ vẫn chưa chính thức nói chuyện lại, ngay cả khi đi ăn cơm với Cố Ngâm, hai người cũng không có giao tiếp bằng mắt.
Đàm Duy cảm thấy hơi mệt, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cố gắng giữ vẻ ngoài. Có một khoảnh khắc nào đó, cô bỗng nhiên hiểu được Chu Giác
của lúc mới quen.
Luôn cảm thấy anh mang một chiếc mặt nạ, lịch lãm giả tạo, lễ phép giả
tạo, có vẻ anh chẳng muốn quan tâm đến điều gì. Có lẽ là vì thật sự anh không còn sức lực để ứng phó.
Cố Ngâm xuất hiện đúng vào giai đoạn không ổn trong mối quan hệ của
hai người, quả thực xuyên suốt từ đầu đến cuối, cho cô một cảm giác quá không tốt. Cô thầm nghĩ phen này xong rồi, Chu Giác thật sự sắp xong đời rồi.
Ăn cơm xong, đưa Cố Ngâm về khách sạn, hai người trở về nhà cô.
Đàm Duy vừa vào cửa đã ngã vật ra sofa. Chu Giác tắm xong ra thấy cô vẫn đang ăn vạ trên sofa, anh khuỵu gối ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mặt cô, “Không đi tắm à?”
“Ờ.” Mặt cô ép vào sofa biến thành mặt cá vàng.
“Ờ, mà vẫn chưa đi à?” Anh cũng nhéo nhéo mặt cô, cảm giác rõ ràng là đã gầy đi rất nhiều so với trước đây, “Em mệt lắm phải không?”
Đàm Duy nhanh chóng mở mắt ra, nói: “Chúng ta đang ở nhà, anh đừng nói chuyện công việc với em được không?” Cô thật sự sợ rồi.
“Được.” Anh đồng ý với điểm này.
Đàm Duy giang hai tay ra để anh ôm, “Anh đi tắm cùng em đi.”
Thế là Chu Giác bế cô lên. Lúc vào phòng tắm, anh cúi đầu xuống, cô cũng cúi đầu theo. Chu Giác muốn cười, anh cúi đầu là vì sợ đụng phải, cô cúi đầu làm gì?
“Em mới chỉ gặp mẹ anh, còn chưa gặp ba anh.”
Đàm Duy biết mẹ anh hiện tại có một người bạn trai rất đẹp trai và ổn định, cô rất tò mò, nhưng phép lịch sự không cho phép cô hỏi những
chuyện đó trước mặt người ta.
Chu Giác đứng sau lưng cô, búi cho cô một búi tóc củ tỏi, kỹ thuật có chút vụng về nhưng vẫn coi được, “Ông ấy ở nhà đấy, hôm nào đó anh
đưa em đến, em tự mình hỏi xem.”
Đàm Duy nắm lấy tay anh. “Ba anh có phải là người dễ chung sống không?”
“Chắc là vậy.” Theo tiêu chuẩn của Chu tổng thì luôn là như vậy, hơn
nữa anh cho rằng bản thân mình cũng rất dễ chung sống. Một lát sau anh lại hỏi: “Tiêu chuẩn của em là gì?”
Đàm Duy thầm nghĩ anh với mẹ anh còn có vẻ chẳng thân, “Những gì anh nói không khớp với sự lý giải của em lắm.”
“Cái gì?”
“Anh giống như kiểu người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng thế
giới tinh thần lại chẳng hạnh phúc chút nào, cuối cùng trở nên hơi b**n th**.” Đàm Duy tùy tiện phán đoán, cũng thử tìm nguyên nhân hình
thành tính cách của anh, “Chỉ có mục tiêu sự nghiệp, không có sự ấm áp
trong cuộc sống. Anh từng có chấn thương tâm lý nào không?”
Chu Giác cũng không cảm thấy mình không hạnh phúc. Đã từng có lúc Cố Ngâm cũng nghi ngờ anh không vui vẻ. Một người có tiền tài, quyền
lực, địa vị, làm sao lại không hạnh phúc, không vui vẻ được chứ? “Em xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, dã tâm là bẩm sinh.”
Không có nguyên nhân hay bóng ma nào cả. Trước nay anh luôn chắc chắn về tương lai, về sự nghiệp của mình. Sẽ không có bất ngờ, cũng sẽ
không có thất bại, việc anh muốn làm nhất định anh sẽ làm được.
Khóa kéo váy được kéo ra, Đàm Duy bước một chân ra, thoát khỏi chiếc váy. Cô lại nhìn qua gương, thấy khuôn mặt lạnh lùng mà anh tuấn của
anh.
Đầu ngón tay anh khi chạm vào da cô cũng lạnh băng. Trong thoáng
chốc, cô cảm thấy việc anh giúp cô giặt đồ lót, lau mồ hôi, chải đầu, làm những việc ấm áp đó đều tràn ngập cảm giác không chân thật.
Thân hình cao ngạo của anh, chắc chắn không có một nội tâm sống động và ấm áp như cô. Đàm Duy nghĩ vậy.
Cô đưa hai tay ra sau lưng, cởi nút áo, nói: “Dã tâm của em là do sự theo đuổi vật chất sau này hình thành, vì không vững chắc cho nên em mới hoang mang.”
Nhưng những tâm trạng hoang mang đó, sau này cô sẽ không nói cho anh biết nữa. Nói xong, cô đi vào phòng tắm. Chu Giác cầm quần áo của cô ném vào giỏ đồ bẩn, hàng mi khẽ chớp, trong đôi mắt hẹp dài cũng có chút hoang mang, sau đó anh đi ra ngoài.
Chu Giác đi lấy áo ngủ cho cô, nghe thấy điện thoại đang reo.
Ba anh hỏi một câu đã đưa Cố Ngâm về chưa, anh nói mọi việc đã ổn thỏa, sau đó cúp máy. Hai cha con không nói thêm một lời nào, cũng
không có gì đáng để nói.
Cố Ngâm nhận được điện thoại của Trần Cẩn, nói rằng Chu tổng biết bà ngày mai phải đi, có chút đồ muốn đưa cho bà. Cố Ngâm mặc một chiếc
váy rồi rồi đi xuống.
Lấy đồ xong, Trần Cẩn hàn huyên với bà vài câu, cuối cùng nói: “Chúc bà thuận buồm xuôi gió, tôi về trước đây, Chu tổng còn đang đợi trong
xe.”
“Ông ấy đến à?”
“Bà có việc gì sao ạ?”
Cố Ngâm nghĩ nghĩ, “Tôi qua nói với ông ấy một câu.” Nói rồi bà đi đến
chiếc xe hơi màu đen đang nháy đèn bên đường. Ba của Chu Giác quả nhiên ở bên trong, im lặng nhìn bà, không hề có vẻ gì là bất ngờ.
Cố Ngâm kéo cửa xe ra, ngồi vào: ” Ông có gặp qua bạn gái của Enzo chưa?”
“Bây giờ tôi biết rồi.”
Hai người dù sao cũng gọi theo cách của mình. Tên tiếng Anh của Chu
Giác là do Cố Ngâm tự đặt, nghe vừa có tiền lại vừa xa hoa. Nhưng Chu tổng chưa bao giờ gọi, hồi anh còn nhỏ ông còn từng chế nhạo: “Đúng vậy, nghe như xe thể thao.”
Nhưng từ khi Chu Giác biết chuyện, ông đã không còn chế nhạo nữa.
Cố Ngâm nói: “Chúng nó yêu nhau nhiều năm rồi.”
Chu tổng chắc chắn nói: “Xem ra rất ổn định. Nếu hai bên trưởng bối gặp mặt, tôi yêu cầu bà phải về cùng để tham dự.”
“Gặp mặt cái gì chứ.” Cố Ngâm tức giận nói: “Con trai tôi, tôi hy vọng nó hạnh phúc, nhưng bây giờ tôi cảm giác sắp chia tay đến nơi rồi. Vấn đề của ông rất lớn, vì ở phương diện này nó giống ông.”
Tuy Chu tổng đã qua cái tuổi tranh cãi phải trái với người khác, cũng không khỏi nói một câu: “Chu Giác đã ba mươi mấy tuổi rồi, làm việc thành hay không thành sẽ do chính nó quyết định, bây giờ bà lại trách gen của tôi không tốt à?”
Đây có giống lời người nói không?
“Ông lúc nào cũng như vậy, chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ.” Thật sự muốn giả vờ cho đến lúc đóng nắp quan tài cho ông.
Cố Ngâm nhíu mày, nghĩ lại vẫn là thôi. Trước đây nói không thông thì bây giờ cũng không thể thuyết phục được. Bà xuống xe.
“Tấm ảnh ông đưa, tôi nhận được rồi.” “Được.”
Sau đó chiếc xe được lái đi.
Qua hai ngày Đàm Duy lại đi công tác. Lần này cô chuẩn bị tiến hành cải tổ một cách mạnh mẽ.
Tiên lễ hậu binh. Muốn làm tốt thành tích, trước hết tố chất nhân viên phải đồng đều, đây là một việc khó giải quyết.
Buổi chiều, cô nhận được một email xin điều chuyển. Trang Hạ muốn được điều chuyển giữa các cửa hàng, đến bên này làm việc. Một email mà cô ấy CC cho cả một chuỗi dài các lãnh đạo.
Đàm Duy thấy bên Tina đã đồng ý cho người đi.
------oOo------