Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 115

Đối với hành vi tự tìm khổ của Trang Hạ, Đàm Duy đương nhiên sẽ không phản đối. Cô nhấn đồng ý trên hệ thống, nhưng tạm thời chưa nghĩ sẽ sắp xếp cô ấy vào cửa hàng nào.

 

 

Đợi xem nhà của cô ấy gần đâu rồi mới sắp xếp sau.

 

Cô lại phỏng vấn thêm vài ứng viên cửa hàng trưởng, cuối cùng xác định được một cô gái tên Ngô Cạnh, Tara, năm nay 30 tuổi. Cô ấy không phải

là người thân thiện hoạt bát gì, nhưng lại cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy. Đàm Duy đặt cô ấy vào cửa hàng lớn nhất trong khu vực của mình.

 

Công việc sau đó có chút phiền toái.

 

 

Giảng viên của bộ phận đào tạo đã tổ chức một buổi huấn luyện kiến

thức tập trung cho mỗi cửa hàng. Cô lại cho kiểm tra cả nhân viên kinh doanh lẫn cửa hàng trưởng, không một ai thoát được.

 

 

Điều này dẫn đến việc mọi người thấy cô đều muốn né đi. Đàm Duy nghi ngờ sau lưng cô chắc họ đều đang mắng chửi cô quá.

 

Đợi đến khi Trang Hạ đến, Đàm Duy sắp xếp cô ấy đi theo Ngô Cạnh, hai người mới đến sẽ dễ dàng làm việc cùng nhau hơn.

 

Trang Hạ là một cô gái ngoan ngoãn và đáng yêu, cũng không có ý kiến gì, “Vivi à, em thề sống thề chết sẽ bảo vệ quyền lực lãnh đạo của chị.”

 

 

“Em bảo vệ chính mình trước đi đã.” Đàm Duy nói.

 

Sau khi đắc tội khách hàng rồi lại làm căng thẳng quan hệ với đồng nghiệp, Trang Hạ đã thu mình lại, ngoan ngoãn một thời gian. Nhưng lần này theo Đàm Duy chuyển địa bàn, cô ấy lại trở nên linh hoạt.

 

Đàm Duy bảo Trang Hạ hãy nghiêm túc một chút, nhưng trong lòng cũng thật sự vì cô ấy mà tìm thấy một chút ổn định và dựa dẫm. Bầu

không khí và con người quen thuộc luôn có thể mang lại cho người ta một chút cảm giác an toàn.

 

Đàm Duy rất ít khi qua đêm ở ngoài, cố gắng đi về trong ngày. Cô không

thích ở khách sạn, chứng mất ngủ rất nghiêm trọng. Uống melatonin có chút tác dụng, nhưng ngày hôm sau đầu óc cô sẽ lơ mơ, nặng trĩu.

 

Trang Hạ đề nghị Đàm Duy đi khám khoa thần kinh. “Được thôi.”

Cô xem xong hoạt động offline cuối tuần, sáng sớm đã về đến nhà.

 

Trong nhà không có ai, trong không khí có một mùi hương thoang thoảng. Đàm Duy c** q**n áo đi tắm, ra ngoài cô tự làm đồ ăn cho mình.

 

 

Tối qua cô không về, chắc là Chu Giác đã ở lại nhà cô.

 

Trong khoảng thời gian này, hai người gần ít xa nhiều. Mặc dù trên danh nghĩa không sống chung, nhưng đã biết mật mã nhà của nhau và ra vào

tự do. Khi cả hai đều ở Bắc Kinh, về cơ bản họ sẽ ở cùng nhau.

 

Đàm Duy lấy hộp việt quất ra rửa, ngồi trên sofa ăn một lúc, rồi lại nhìn mặt trời bên ngoài, nheo mắt lại.

 

Họ lại ở những thời điểm khác nhau nhưng giao thoa trong cùng một không gian.

 

Thật kỳ diệu, Chu Giác ở nhà mình thì việc gì cũng nhờ người làm.

Nhưng ở nhà cô, anh sẽ tiện tay làm một vài việc, theo một nghĩa nào đó là lãng phí thời gian. Ví dụ như: Gấp khăn tắm, quần áo của cô gọn gàng, bổ sung thực phẩm cho tủ lạnh, thậm chí tưới nước cho hoa ngoài ban công nhà cô.

 

 

Nhưng anh lại ghét hoa nhất, cũng không thích thời tiết nắng đẹp.

 

Đây có lẽ chính là mối quan hệ ổn định mà anh muốn. Họ đang tiến vào một giai đoạn nào đó. Trong đầu Đàm Duy chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu

họ kết hôn, liệu có phải sẽ là nhịp điệu cuộc sống như thế này không?

 

Nhưng cuối cùng họ sẽ kết hôn hay chia tay? Lòng Đàm Duy vẫn luôn chơi vơi.

 

 

Cô đặt lịch hẹn khám bệnh trên điện thoại. Sáng hôm sau, cô đến đó. Cô chưa bao giờ vì một vấn đề nhỏ nhặt thế này mà đi khám bác sĩ, ít nhiều có chút gượng gạo.

 

Sau khi làm xét nghiệm, bác sĩ kê cho cô một tuần thuốc, dặn sau đó quay lại tái khám.

 

Cô nhìn vào cột chẩn đoán lâm sàng ghi: Trạng thái lo âu – trầm cảm, rồi nhíu mày. Không biết tại sao mình lại như vậy, rõ ràng mọi thứ đang tốt

mà.

 

Lúc ra ngoài đã là quá trưa, cô cảm thấy hơi đói, đang phân vân nên ăn tạm gì đó ở ngoài hay về nhà thì có người gọi tên cô: “Vivi.”

 

 

Là Lục Văn Tâm.

 

“Trùng hợp quá.” Cô mỉm cười, rồi quan tâm hỏi: “Ở đây mà cũng gặp được chị, chị đi khám hay là đến thăm ai ạ?”

 

“Đến làm vật lý trị liệu thôi.” Đây là một bệnh viện tư. Đàm Duy hỏi

thăm được khoa Tâm lý giấc ngủ ở đây rất tốt, người hẳn cũng rất ít, không ngờ vẫn gặp phải người quen.

 

Vốn dĩ cô còn định nói dối qua loa, nhưng Lục Văn Tâm lại nói: “Chị vừa mới thấy em ở phòng khám rồi.”

 

Đương nhiên, chuyện này bị người khác biết cũng không có gì, cô chỉ hơi giữ kẽ theo thói quen nghề nghiệp, huống hồ đối phương còn là khách hàng. Cô ra vẻ thoải mái cười nói: “Vậy sao chị không gọi em?”

 

 

“Em xem điện thoại chăm chú quá nên chắc không nghe thấy thôi.” Lục Văn Tâm nhìn cô rồi lại cười. Nụ cười của Lục Văn Tâm rất đẹp.

 

Người hiện đại ít nhiều có chút bệnh nghề nghiệp. Đàm Duy nói Lục Văn Tâm nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn và cần rèn luyện thêm.

 

“Buổi chiều em không có việc gì chứ?” Lục Văn Tâm đề nghị: “Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”

 

 

Đàm Duy không có lý do từ chối, “Dạ được.”

 

Hôm nay cô đi tàu điện ngầm đến, nên ngồi xe của Lục Văn Tâm. Trên đường họ nói vài câu chuyện phiếm. Lúc chờ đèn đỏ, Lục Văn Tâm đột

nhiên hỏi: “Em đến bệnh viện, Enzo không đi cùng em sao?”

 

“Bệnh viện rất khó đỗ xe.” Đàm Duy cũng buột miệng nói ra, rồi ngay lập tức phản ứng lại.

 

Lục Văn Tâm thế mà lại biết mối quan hệ của họ. Đàm Duy vô cùng

kinh ngạc, nhưng qua khóe mắt thấy được biểu cảm bình tĩnh của cô ấy, cô lập tức hiểu ra.

 

—— Cô ấy tiếp xúc với cô, giới thiệu mối làm ăn cho cô chắc là dựa trên mối quan hệ của cô với Chu Giác. Như vậy thì thông suốt cả rồi. Cô còn đang thắc mắc tại sao Lục Văn Tâm bỗng nhiên lại thân thiện với cô

như vậy.

 

Cô chỉ có thể bình tĩnh bổ sung một câu: “Anh ấy đi nước ngoài rồi ạ.” “Enzo thường xuyên đi công tác như vậy, em không lo lắng sao?”

“Lo lắng gì ạ?” Đàm Duy ngây thơ hỏi.

 

 

Câu hỏi này làm Lục Văn Tâm cứng họng, “Cả hai bận như vậy, hai người làm gì có thời gian ở bên nhau, em biết đấy, đàn ông khi gặp phải cám dỗ luôn không vững lòng đâu.”

 

 

Đàm Duy nói: “Em chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” “Em rất tin tưởng Enzo à?”

“Em biết anh ấy sẽ không làm vậy.”

 

 

Lục Văn Tâm gật đầu. Thật tự tin.

 

“Dành tâm tư vào việc đối phương có ngoại tình hay không thật quá nhàm chán. Nếu anh ấy thích người khác, có thể trực tiếp nói với em, không cần phải lén lút.” Đàm Duy cong khóe miệng, “Cũng sẽ không

làm lỡ việc em tìm người khác, đúng không nào.”

 

Thật sự ngay từ đầu cô không hề nghi ngờ gì cô cũng chưa từng ghen tuông về phương diện này, bởi vì cô biết Chu Giác căn bản khinh thường

việc tốn tâm tư vào những chuyện hư vô.

 

Đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt nhất giữa họ.

 

“Trước đây Enzo đã nói với chị về chuyện hai người rồi, yên tâm, chị sẽ không nói cho người khác đâu.”

 

 

Đàm Duy thầm nghĩ nếu Chu Giác đã nói, vậy chắc cũng không có vấn đề gì, “Em chỉ không muốn tự thêm phiền phức cho mình thôi, cảm ơn chị nhé.”

 

 

“Hai người cứ định như vậy mãi sao? Chắc sẽ mệt lắm.” Đàm Duy trả lời: “Sau này sẽ tốt hơn thôi ạ.”

Bữa trưa kết thúc, Lục Văn Tâm muốn đưa cô về nhưng bị từ chối. Cô ấy lại hỏi: “Em không có vấn đề gì chứ?”

 

 

Đàm Duy có chút chần chừ, “Chuyện gặp em ở bệnh viện, có thể đừng nói cho người khác được không ạ?”

 

“Em nói người khác, là chỉ Enzo sao?”

 

 

Đàm Duy không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô nói: “Chỉ là không cần thiết.”

 

“Được thôi.” Lục Văn Tâm chân thành nói: “Vivi, có lẽ hai người có thể

giao tiếp sâu sắc hơn, anh ấy đối với em là nghiêm túc, những gì có thể làm cho em anh ấy đều đã làm.”

 

“Vâng, cảm ơn chị.”

 

 

“Tạm biệt.”

 

Ai cũng sẽ có vấn đề về cảm xúc, một vài bệnh vặt đau nhỏ, không cần thiết phải đem ra nói. Về bản chất, cô không muốn nhận thua, muốn

chứng minh rằng mình có thể chịu đựng được áp lực này. Nếu không sẽ ứng nghiệm với phán đoán của anh, rằng cô không làm được.

 

Nhưng cô cũng hiểu rõ, tâm lý mạnh mẽ cố chấp như vậy sẽ đẩy họ càng xa nhau hơn.

 

 

Lần này Chu Giác đến trụ sở chính là vì phương án triển khai tại Trung Quốc cho bộ sưu tập hợp tác giữa Lục Tư Viễn và Rossi Casa.

 

Hàng xa xỉ hợp tác với các nghệ sĩ đã có đủ loại hình thức, đây cũng là

việc anh đã nỗ lực thúc đẩy từ khi vào công ty, cuối cùng năm nay đã có bước tiến đột phá.

 

Sau khi tái cấu trúc, thiết kế ngày càng hướng đến thẩm mỹ trẻ trung và

bản địa, Chu Giác có đủ tự tin. Trong đầu anh cũng đã có một chiến lược marketing hoàn chỉnh.

 

Anh lại lén gặp Lưu Khâm Nguyên vài lần. Hai năm trước, Lưu Khâm

Nguyên đã đề nghị anh tranh thủ một vị trí cao hơn tại trụ sở Châu Á – Thái Bình Dương. Chu Giác là do Lưu Khâm Nguyên đào về, về nguyên tắc họ được coi là một phe. Khi rời khỏi khu vực Trung Quốc, ông rất yên tâm giao toàn bộ quyền hành cho Chu Giác.

 

 

Nhưng xưa khác nay khác, Chu Giác chưa chắc đã nghe theo đề nghị của Lưu Khâm Nguyên. Anh có mục tiêu cần thực hiện ở đây, nhưng dã tâm tuyệt đối không dừng lại ở đó.

 

 

“Enzo, cậu có từng nghĩ, bước tiếp theo của cậu sẽ là ở đâu không?” Lưu Khâm Nguyên thăm dò hỏi anh.

 

Chu Giác đương nhiên không thể nào nhảy vào cái bẫy này. Anh nở một

nụ cười nhạt, nâng ly nước lên, ” Anh nghe được tin tức từ ai, không ngại nói thẳng cho tôi biết đi.”

 

Anh biết rõ, các Phó Chủ tịch chức năng trong nước khi báo cáo công việc trực tiếp, cũng sẽ thuận tiện nói một câu về hướng đi của anh.

Không liên quan gì đến phản bội, cả hai bên đều là sếp, việc đánh giá hiệu suất cả hai bên sẽ đưa ra nhiều ý kiến then chốt, đây là mạng lưới lợi ích phức tạp trong môi trường làm việc của các công ty nước ngoài.

 

 

Lưu Khâm Nguyên là người như vậy, tin tưởng Chu Giác, nhưng cũng muốn nắm giữ quyền lực.

 

“Nếu cậu phải đi, cũng được.” Lưu Khâm Nguyên thẳng thắn nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, làm cho thành tích đẹp một chút, triển khai

thành công các dự án hợp tác.”

 

Chu Giác cụng ly với Lưu Khâm Nguyên, cũng không nói hết, “Anh không cần lo nhiều, có khi nào tôi làm anh không yên tâm chưa.”

 

 

Hai người ngồi một lúc rồi tách ra.

 

Lát sau, Lưu Khâm Nguyên nhận được email công việc từ người phụ trách bộ phận nhân sự. Một lúc sau, Lưu Khâm Nguyên gọi điện cho đối

phương, hỏi: “Cậu có biết Enzo đã tiếp xúc với ai không?”

 

Lưu Khâm Nguyên đã hỏi như vậy, chứng tỏ đã có câu trả lời chắc chắn.

 

Đàm Duy uống thuốc một tuần, cô cảm thấy việc ngủ cũng cải thiện hơn.

Nhưng cô lại cảm thấy có lẽ không phải là công lao của thuốc, mà là một loại ám thị tâm lý, rằng bản thân cô không có vấn đề gì.

 

Cô lại không có vấn đề tâm lý hay tổn thương gì, sao lại đến mức lo âu

chứ? So với vô số lần rơi xuống vực thẳm trước đây, tình trạng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.

 

Một tuần sau, cô vẫn đến bệnh viện, lấy thêm ít thuốc.

 

 

Sau đó là lao đầu vào công việc. Công việc của Ngô Cạnh vẫn chưa đi vào quỹ đạo, mà cửa hàng đó lại là cửa hàng quan trọng nhất trong khu vực của cô. Do đó, trong khoảng thời gian đó, cô gần như cuối tuần nào

cũng ở trong cửa hàng, quan sát nhân viên kinh doanh tiếp khách.

 

Mấy cửa hàng bên này so với Bắc Kinh nhỏ hơn rất nhiều, vẫn là phiên bản trang trí của hai, ba năm trước, trông hơi cũ kỹ.

 

Cô cân nhắc xin cải tạo phần cứng, ngồi trước bàn gõ lạch cạch viết

email, gửi đi. Rất nhanh đã bị Stella nhắn riêng: “Cho tôi xem thành tích trước đã. Rồi hãy nói điều kiện, em hiểu quy tắc của tôi mà.”

 

Đàm Duy: “…”

 

 

Người bên dưới cũng đang phàn nàn cửa hàng xấu xí làm sao mà bán được hàng, còn lãnh đạo thì lại dựa vào thành tích để phán đoán tiềm năng, tính toán tỷ lệ đầu vào – đầu ra.

 

 

Quả thực là một vòng luẩn quẩn ác tính.

 

Đàm Duy nhận ra ưu thế trời cho của mình ở Bắc Kinh. Giống như Perla đã nói, một kẻ ngốc đứng ở đó thôi cũng có thể bán được hàng.

 

Cửa hàng nhỏ, phòng VIP và phòng trà bên trong cũng nhỏ. Mấy nhân

viên kinh doanh vào rót nước thấy cô đang làm việc bên trong thì nhanh chóng rời đi, sợ bị cô bắt lại hỏi chuyện.

 

Để mọi người được tự tại hơn, Đàm Duy xách máy tính ra quán cà phê bên ngoài. Mọi người tưởng cô đã đi, thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ buổi tối, khi họ đang đứng nói chuyện phiếm một lúc, cô lại quay về.

 

 

Cả đám lập tức tối sầm mặt mũi.

 

Trang Hạ nghe họ bàn tán, cảm thấy thật kỳ diệu. Trên đời này thế mà lại có người sợ Vivi, “Chị ấy tốt lắm mà. Tôi nói chị ấy không nói chuyện đơn thuần là vì hướng nội, các cô có tin không?”

 

 

“Tin cái quỷ ấy.” Đồng nghiệp nói: “Nếu là kiểu lãnh đạo thẳng thắn thì ngược lại không sợ, nhưng chị ta lúc nào cũng im lặng, lặng lẽ, mỉm cười nhìn cô, cô hiểu cái cảm giác rùng rợn đó không? Có khác gì cái

nhìn của tử thần không?”

 

Trang Hạ nghe mà cười không ngớt, quay đầu lại thì đem chuyện này kể cho Đàm Duy nghe.

 

 

Buổi tối Đàm Duy về đến nhà, mùi hương của anh trong phòng đã sớm không còn. Hai người cũng đã ba tuần không gặp.

 

Cô nằm trên giường, trong thoáng chốc cảm thấy, thời gian xa cách này dài đến mức như thể họ đã chia tay.

 

 

Chẳng lẽ, cô lại phải thích ứng với cuộc sống một mình một lần nữa sao?

 

Chu Giác định hôm nay sẽ trở về. Đàm Duy không có cách nào đi đón anh, cô hẹn gặp mặt ở nhà vào buổi tối.

 

 

Sau khi tan làm, cô đợi nửa ngày không thấy người đến, gọi điện cho anh cũng không nghe máy. Thật kỳ lạ. Có việc bận không thể báo trước cho cô một tiếng sao?

 

Đàm Duy không hỏi dồn nữa, ném điện thoại đi tắm, nhắm mắt ngủ.

 

Thế nhưng đợi đến sáng cô mới nhận được tin nhắn của anh, anh nói rằng có sự cố bất ngờ, anh đang ở bệnh viện.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment