Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 116

Tổng cộng có hai tin nhắn.

 

Tin thứ nhất được gửi vào buổi tối: 【Có việc đột xuất, đừng chờ anh.】

 

Tin thứ hai là vào buổi sáng: 【Xảy ra chút chuyện, anh đang xử lý ở bệnh viện, không đáng ngại lắm.】

 

Chu Giác là một người có tâm tư vô cùng tinh tế, ngay cả việc gửi tin nhắn thế này mục đích cũng là để cô không phải sốt ruột vào buổi tối, rồi ban ngày mới giải thích nguyên nhân. Nhưng tối qua, hơn 10 giờ cô đã

uống thuốc ngủ rồi.

 

Đàm Duy gọi điện qua, bên anh có người ở cạnh, anh chỉ thấp giọng nói vài câu.

 

 

“Em qua ngay đây.” Đàm Duy đi rửa mặt thay quần áo, sửa soạn bản thân qua loa rồi ra ngoài. Lúc nắm vô lăng, tay cô trượt đi, cô phải rút một tờ giấy ra lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay.

 

Một lúc sau lại cảm thấy phanh xe không được tự nhiên, cô dịch ghế lên phía trước rồi mới lái đi.

 

 

Đến bệnh viện, cô cứ ngỡ sẽ được gặp anh ngay. Cửa phòng hé mở, bên trong có người đang nói chuyện, nghe giọng là Stella. Bước chân cô vốn định lao vào lại bị lý trí kéo lại.

 

 

Đứng ở cửa vài giây, Đàm Duy không biết khi nào đối phương sẽ đi. Hai người họ đúng là đang bàn công việc bên trong.

 

Cảm giác vừa gấp gáp, lại vừa bị ngăn ngoài cửa này thật khó chịu. Một người phụ nữ đi tới từ phía đối diện.

Tầng này rất ít người, trạm y tá bên cạnh cũng yên tĩnh. Người kia đi về phía cô với ý đồ rõ ràng, “Đàm Duy?”

 

Mãi một lúc lâu Đàm Duy mới nhận ra đó là ai. Hai người chỉ mới gặp nhau một lần, chính là trong buổi phỏng vấn làm thêm nhiều năm trước.

 

Cô mấp máy môi, nói: “Tôi tìm Chu Giác.”

 

“Vâng, Chu tổng đã nói với tôi rồi.” Trần Cẩn giải thích với cô: “Anh ấy đang bận, bảo tôi đưa cô đi nghỉ trước.”

 

“Anh ấy sao rồi ạ?” Đàm Duy không kịp hàn huyên, đi đến bên cạnh cô ấy thì gấp gáp hỏi ngay.

 

Trần Cẩn không biết tình hình cụ thể, chỉ nói cánh tay của Chu tổng bị

gãy xương. Giọng Đàm Duy thắt lại, cô hỏi tiếp: “Ngoài gãy xương ra, những chỗ khác thì sao ạ?”

 

Trần Cẩn liếc nhìn cô một cái, nói: “Không nguy hiểm đến tính mạng.”

 

 

“…”

 

Trần Cẩn thấy cô đứng căng thẳng, “Cô có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi không?”

 

Đàm Duy không cần nghỉ ngơi, “Tôi vừa mới ngủ dậy.”

 

 

Trần Cẩn thầm nghĩ ý tôi là bảo cô thả lỏng, đừng căng thẳng như vậy, anh ấy chỉ bị thương chút thôi, không chết được đâu. Nhưng Đàm Duy không hiểu được, cô trước sau vẫn mím chặt môi, cảm xúc rất sa sút.

 

 

Khoảng hai mươi phút sau, điện thoại cô reo. Hôm nay cô phải cùng bộ phận thị trường đến cửa hàng để kết nối quy trình. Họ đang hỏi cô mấy giờ đến, người ta còn phải chạy sang thành phố tiếp theo.

 

Stella vẫn chưa đi, cô không thể tùy tiện đi qua, chỉ có thể đứng ở cửa

nhìn vào. Anh đang ngồi trên sofa, nhưng hơn nửa người bị che khuất, không nhìn rõ gì.

 

Đàm Duy cân nhắc một hồi, nói với Trần Cẩn: “Tôi còn có việc phải đi trước, tối tôi sẽ qua sau ạ.”

 

Trần Cẩn cười cười: “Được, Chu tổng không sao đâu.”

 

Đàm Duy cầm túi xách rời đi. Trần Cẩn nhìn bóng lưng trầm mặc của

cô, nhớ lại dáng vẻ của cô gái trẻ trung đã gặp nhiều năm trước, ngượng ngùng, thấp thỏm, non nớt.

 

Vật đổi sao dời, không thể nào so sánh với hiện tại được nữa.

 

Hóa ra nguyên nhân Enzo không tìm dì nấu ăn mới là vì cô, hóa ra mọi chuyện lại có thể phát triển thành thế này.

 

Cô ấy khẽ thở dài một tiếng. Một lúc lâu sau, người bên trong mới có ý định tạm biệt.

 

 

Stella ở trong phòng bệnh nói chuyện với Chu Giác cả nửa ngày.

 

Sự nghiệp của chị ta đã xảy ra hai lần chuyện nực cười. Một lần là đi kiểm tra cửa hàng cùng Lưu Khâm Nguyên, gần trưa mà cửa hàng vẫn

chưa mở; lần còn lại chính là khi tham dự sự kiện cùng Chu Giác, đèn sân khấu rơi xuống, nếu không phải Chu Giác che cho chị ta, có lẽ lúc này người nằm trong nhà xác là chị ta đó chứ.

 

Lúc này, nhìn gò má trầy xước, cánh tay bó bột của sếp, thực sự rất nghiêm trọng.

 

Stella đã từng nghĩ rằng mình sẽ bị loại bỏ khỏi thương trường vì những mưu mô lừa lọc, chứ chưa bao giờ nghĩ lại là vì một sai lầm ngớ ngẩn

cấp thấp thế này.

 

Chu Giác chỉ bình tĩnh xem xong bản báo cáo chị ta trình lên, không tỏ thái độ gì, chỉ dặn dò xử lý tốt những việc tiếp theo rồi cho người đi.

 

 

Stella muốn nói lại thôi: “Enzo, cậu—”

 

“Về đi.” Chu Giác nhìn đồng hồ, cuối cùng mất kiên nhẫn hỏi: “Chị ở lại đây, là muốn tôi mời chị ăn trưa à?”

 

“Được thôi.” Chị ta chỉ muốn nói một lời xin lỗi, và thăm dò thái độ của Enzo.

 

Rất nhanh sau đó, Trần Cẩn lại đi vào.

 

“Cô ấy đến rồi à?”

 

Trần Cẩn biết “cô ấy” này là chỉ ai, “Thấy anh đang tiếp khách nên lại đi rồi ạ.”

 

 

Chu Giác rõ ràng sững sờ một chút, giọng điệu cũng chần chừ, “Có nói gì không?”

 

“Cũng không có gì” Trần Cẩn nhớ lại rồi quan sát biểu cảm của anh, cô ấy nói: “À,cô ấy nói là tối sẽ đến.”

 

 

“Cô ra ngoài đi.”

 

Chu Giác tiếp tục xử lý đống email chất chồng, thầm nghĩ, Lưu Khâm Nguyên bây giờ bay khắp thế giới như thế mà vẫn còn tâm tư để ý đến

hướng đi của anh.

 

Các bộ phận chức năng trong nước cần phải báo cáo công việc lên trụ sở chính, không có gì đáng trách. Nhưng tuyến nghiệp vụ này chỉ có thể

chịu trách nhiệm với một mình anh, đó là điều không thể lay chuyển.

 

Anh gập máy tính lại, động tác làm cánh tay bên kia đau điếng. Anh lại

xem tin nhắn Đàm Duy vừa gửi tới: 【Em thấy Stella ở đó, không tiện vào, nên em đi làm trước đây.】

 

Anh không trả lời, cũng sẽ không làm phiền công việc của cô, chỉ thô bạo ném điện thoại lên sofa.

 

Yêu cầu nghề nghiệp cho phép, mỗi ngày Đàm Duy đi làm sẽ trang điểm cẩn thận.

 

Hôm nay cô xuất hiện có chút qua loa, đồng nghiệp ngơ ngác nhìn cô, ngượng ngùng hỏi han.

 

Cô làm xong công việc cần làm rồi nhanh chóng rời đi, thuận tiện nộp đơn xin nghỉ phép luôn.

 

Trên đường lái xe về, cô nhận được điện thoại của Stella. “Em muốn nghỉ phép à?” Bên kia điện thoại hỏi.

“Vâng ạ.”

 

Stella nói: “Em có biết buổi triển lãm lưu động sản phẩm mới quan trọng thế nào không, em lại nghỉ phép vào thời điểm này à?”

 

“Em sẽ làm tốt mọi công việc chuẩn bị, cũng chỉ xin nghỉ ba ngày thôi

ạ.” Đàm Duy nói, sau đó nhấn mạnh giọng, cô thể hiện quyết tâm rất lớn.

 

Stella cũng không muốn duyệt cho nghỉ phép, thành tích là quan trọng

nhất. “Vivi, chỉ tiêu đánh giá cuối năm của em sẽ có cả biểu hiện của em trong mỗi sự kiện. Cấp bậc và việc điều chỉnh lương cũng sẽ bị ảnh hưởng, em nghĩ kỹ đi, có chuyện gì quan trọng hơn việc này không?”

 

 

Đàm Duy nghe những lời này có chút phiền, theo bản năng dùng tay ấn vào tai nghe, nhưng vẫn không do dự: “Xin lỗi sếp, nhà em xảy ra chút chuyện, thật sự cần phải nghỉ ạ.”

 

 

Cô đã nói như vậy, Stella không có lý do gì không đồng ý, “Được rồi, em cứ lo việc của mình đi.”

 

“Cảm ơn sếp.”

 

Stella cúp điện thoại. Chị ta không phải là một lãnh đạo không thông tình đạt lý, nói như vậy với Vivi là chị ta cố ý. Chị ta nhấn vào vòng bạn

bè của Vivi nghiên cứu một chút, không có bài đăng nào liên quan đến chuyện cá nhân, về cơ bản đều là công việc.

 

Trước đây, chị ta đã đoán được bảy, tám phần về mối quan hệ của Enzo và Vivi, không biết họ đã phát triển đến bước nào. Vì không có bằng

chứng xác thực. Bây giờ thì chị ta đã chắc chắn là việc riêng gì rồi. Bên Enzo xảy ra chuyện, Vivi lập tức xin nghỉ.

Chị ta lướt về trước để xem báo cáo mấy năm gần đây, ngoài việc nghỉ

ốm ra Vivi gần như không có ghi chép nghỉ phép nào, quả thực là một nhân viên hoàn hảo nhất.

 

Hôm nay Đàm Duy lần thứ hai bước vào phòng bệnh. Trên đường đi quá nhanh, lại quá vội, chân cô cũng có chút run.

 

Lần này cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Cô đổi tay xách túi, đẩy cửa ra, thấy anh quay lưng về phía cửa, ngồi bên

mép giường xem điện thoại, không có gì khác thường, dường như chỉ là mệt mỏi nên nghỉ ngơi ở đó.

 

Vốn tưởng còn có thể thấy dáng vẻ chật vật của anh để cười nhạo một phen, không ngờ lại thất vọng tràn trề.

 

 

Người bên trong nghe thấy tiếng động cũng vừa lúc quay đầu lại, thấy cô, cũng bình tĩnh hỏi một tiếng: “Em xử lý xong việc rồi à?”

 

Đàm Duy đi đến mép giường anh ngồi xuống, thấy một tay anh không thể cử động, vết trầy trên mặt lộ ra, trong lòng có chút khó chịu, nhưng

 

giọng nói cô vẫn rất nhẹ nhàng, “Anh đang đợi em à?”

 

 

“Bên anh đã có người lo rồi, em cứ lo việc của mình đi.”

 

“Ồ, người đâu ạ?” Đàm Duy nhìn trái nhìn phải, giả vờ tò mò.

 

Những lúc Chu Giác không còn lời nào để nói anh sẽ gọi tên cô, “Vivi.”

 

Đàm Duy giơ tay sờ sờ mi tâm của anh, ấm nóng, một cảm giác rất sống

động. Cô vẫn giải thích rằng ban ngày đúng là vì đã hẹn người khác rồi nên mới đi, đồng nghiệp cũng rất bận, cô không thể vì chuyện riêng mà làm lỡ việc của người khác.

 

 

Chu Giác biết cô chín chắn, biết nặng nhẹ, luôn có thể bình tĩnh xử lý vấn đề.

 

“Anh không sao chứ?”

 

 

“Trông anh có vẻ không ổn sao?” Anh vẫn lạnh nhạt như cũ, còn có một chút dư vị nhợt nhạt không muốn tiếp chuyện.

 

“Được rồi, vậy em yên tâm rồi, ngày mai em còn có việc khác, phải về ngủ đây.” Đàm Duy nói xong thì đứng dậy, cầm đồ định đi.

 

 

Chu Giác nhìn chằm chằm cô, sau đó một tay kéo cô trở lại bên cạnh, khắc chế nói: “Ở lại nói chuyện với anh một lúc nữa, lát nữa anh cho người đưa em về.”

 

 

Đàm Duy không nhịn được cười, nhưng mắt lại có chút cay xè. Cô nhoài người tới ôm cổ anh, rồi xoa xoa tóc anh, ôm đầu anh vào lòng.

 

“Đừng giả vờ nữa được không?”

 

Anh có biết mệt không chứ?

 

 

Đầu anh áp vào ngực cô, không giãy giụa, “Ngày mai em thật sự có công việc quan trọng à?”

 

“Em không đi đâu cả, chỉ ở bên anh thôi.” Đàm Duy nói lời này thì ánh

mắt cô bất giác có chút dịu dàng: “Mặc dù người có thể chăm sóc anh rất nhiều, nhưng chỉ có em là lo lắng nhất xem vết thương của anh có đau không thôi.”

 

 

Từ sáng đến giờ, tâm trí cô làm việc cứ không yên nên cô dứt khoát xin nghỉ luôn.

 

Đàm Duy thả lỏng tay, Chu Giác lại không buông ra, anh nắm tay cô ấn lên cổ mình, “Lo lắng đến mức nào?”

 

 

Đàm Duy không muốn trả lời một câu hỏi lặp đi lặp lại. Tầm nhìn thu hẹp, cảm quan phóng đại, cô cúi đầu xuống hôn anh.

 

Chu Giác một tay bế bổng cô lên, giống như vật thể được khảm vào nhau, khít khao, hấp thụ lẫn nhau.

 

Cô nếm được cảm giác xa cách đã lâu, khoang miệng anh có vị đắng nhàn nhạt, giống như dư vị của thuốc.

 

 

Đàm Duy kháng cự lùi lại, lại bị anh giữ eo kéo về. Họ im lặng nhìn nhau một lúc.

Vai anh rất rộng, lực ôm lại quá lớn, cho dù một bên tay không tiện, anh vẫn có thể ôm trọn cô vào lòng, cho cô cảm giác được bao bọc toàn diện.

 

“Sao anh lại để ra nông nỗi này?” Cô bị anh nhìn đến da mặt nóng lên, bèn hỏi một câu cho có.

 

“Không sao, vẫn có thể ôm em.” Anh nói.

 

 

“Nhưng cố gắng hết sức đừng để xảy ra tai nạn bất ngờ nữa, được không anh?”

 

“Được.” Chu Giác không chắc người vô tâm vô phế này có thật sự sẽ đau lòng hay không, hay chỉ là chiêu trò dỗ người của cô.

 

 

Anh không cần cô đau lòng, chỉ muốn cô ngoan ngoãn. Hôm sau Chu Giác được xuất viện về nhà.

Bác sĩ đề nghị anh ở lại bệnh viện hai ngày để quan sát, nhưng anh đã chọn không nghe theo lời khuyên.

 

Chu Giác không thiếu người xử lý vấn đề, nhưng anh không thích quá nhiều người xâm nhập vào cuộc sống của mình. Hai người đứt quãng bên nhau mấy năm nay, rất ít có người khác tham gia vào, họ chỉ thích

không gian chỉ có đối phương.

 

Đàm Duy đại khái nghe anh kể lại chuyện xảy ra ngày đó, lại nghĩ đến lúc xin nghỉ, Stella đã không muốn duyệt.

 

 

Lần đầu tiên cô cảm thấy mối quan hệ che che giấu giấu này thật ấm ức. Bạn trai cô suýt nữa toi mạng, mà cô đến một lý do chính đáng để xin nghỉ cũng không có.

 

Chu Giác ngồi trên sofa, liếc nhìn cô một cái: “Khuôn mặt em hiện tại là có ý gì?”

 

Đàm Duy rót một ly nước, nhoài người tới, rồi ngã xuống sofa ôm gối, chen vào bên cạnh anh, “Chính là ý anh sắp chết đó.”

 

“Anh sẽ không sao đâu.” Chu Giác v**t v* tóc cô.

 

Họ đều đã quen xem những chuyện trong cuộc sống như những việc nhỏ

không đáng kể, nhưng cái gì mới được tính là chuyện lớn chứ? Đàm Duy đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy, cuộc đời là sống vì vài khoảnh khắc, hay

là một dòng chảy dài êm đềm?”

 

 

“Đây là câu hỏi gì vậy?” Giống như một câu hỏi sáo rỗng trong một bài phỏng vấn tạp chí. Anh thản nhiên nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lại nghiêm túc suy nghĩ theo logic của cô một hồi, sau đó nói một câu không phù hợp với tính cách của mình.

 

 

“Cuộc đời có thể êm đềm trôi chảy đã là may mắn, nếu có được vài khoảnh khắc được khắc ghi, thì đó là điều vô cùng may mắn.”

 

Chu Giác không quen để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác. Hai ngày

đó anh không có bất kỳ biến động cảm xúc nào, Đàm Duy tưởng anh không đau.

 

Nửa đêm hôm sau, cô lại mất ngủ. Sợ làm phiền người bên cạnh ngủ, cô

im lặng nằm ở mép giường không động đậy. Mơ màng có xu hướng buồn ngủ, nhưng không lâu sau lại tỉnh giấc.

 

Có thể cảm nhận được trong phòng chỉ có một mình mình. Cô xoay người quờ sang bên cạnh, trống không.

 

Cô đi ra ngoài tìm, quả nhiên thấy anh đang đứng bên bàn uống nước. Động tác rất yên tĩnh, nhưng cũng cực kỳ chậm chạp.

 

 

Uống xong nước, anh không động đậy, gần như đang đứng hình, ngay tại một góc nhỏ trong phòng ăn, anh dừng lại rất lâu.

 

Tiếng thở của anh rất nặng nhọc.

 

Lòng Đàm Duy bỗng nhiên đau nhói, cô lại đi tới ôm anh từ phía sau.

 

 

“Sao anh lại dậy rồi?”

 

“Đau lắm, phải không anh?” Cô biết mà. “Anh không sao.” Vẫn là câu nói đó.

Tay cô từ phía sau siết chặt eo anh. Chu Giác không được khỏe, muốn dịch ra, nhưng lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay cô lại không nỡ, nghĩ nghĩ, anh hỏi cô: “Em xin nghỉ là vì sợ anh đau, em muốn chăm sóc anh

à?”

 

Đàm Duy không trả lời.

 

Chu Giác xoay người lại, nhìn vào mắt cô, lời nói không gay gắt, nhưng lại có chút ý chất vấn: “Có phải không?”

 

Không biết phải phản bác thế nào. Câu nói “tình cảm so với công việc không đáng nhắc tới” của trước đây, hiện tại vẫn còn hiệu lực. Nhưng công việc so với con người, cũng là không đáng nhắc tới mới phải chứ.

 

 

Nếu lúc này còn không ở bên cạnh anh, yêu đương còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

 

“Kỳ lạ lắm sao?”

 

 

Đàm Duy ra vẻ thoải mái cười cười, rồi lại hạ giọng: “Xin lỗi anh, trên danh nghĩa là nói chăm sóc anh, nhưng hình như em không làm được.” Cô không giỏi chăm sóc người khác, đặc biệt là chăm sóc bạn trai, mặc dù họ đã ở bên nhau mấy năm.

 

 

Chu Giác rũ mắt, qua ánh sáng mờ ảo nhìn cô, có vài lời gần như buột miệng thốt ra, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ gọi tên cô một lần nữa:

“Vivi.”

 

 

Đàm Duy nghĩ, cô thật ra có chút hèn hạ.

 

Chỉ có thể nói sau khi quay lại, cô đúng là đã cố gắng, nhưng lại không có dũng khí thừa nhận với anh rằng mình đã từng có ý định lùi bước.

Chính là vào những lúc cô lo âu vì công việc, vào lúc cả hai đều bận rộn. Cô đã nghĩ, hay là cứ thế này thích ứng dần cũng được rồi cô sẽ quay lại cuộc sống một mình.

 

Để đến lúc thật sự phải chia tay, cô sẽ không đến mức quá đau lòng như trước nữa.

 

Thời niên thiếu, cô rất ngây thơ, đã từng nghĩ đến việc sống cùng ai đó mãi mãi; sau này vào xã hội, d*c v*ng quá nhiều, khó khăn cũng quá

nhiều, ngay cả lúc thích Chu Giác nhất, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn.

 

Giống như định vị về tình cảm của cô ngay từ đầu, xếp ở cuối cùng sau tất cả lợi ích. Yêu đương cũng chỉ là yêu đương, một cuộc chơi, không

chịu trách nhiệm hậu mãi.

 

Thế nhưng sáng hôm nay, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, suýt nữa không lái được xe. Khi đã xác định anh không có trở ngại

 

gì, nhưng trạng thái làm việc của cô vẫn rất hỗn loạn, giống như nộp tờ giấy trắng cho cuộc thi nào đó vậy.

 

Chất lượng công việc như vậy không có ý nghĩa, không bằng đừng làm. Cô có sự lựa chọn cơ bản nhất.

 

 

Không chút do dự xin nghỉ, cũng chính vào khoảnh khắc đau lòng đó, cô phát hiện ra tình yêu cô dành cho Chu Giác còn nhiều hơn cô tưởng.

 

Nhìn thấy anh, đối mặt với anh, những suy tính lý trí cân nhắc lợi hại

đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Kế hoạch sống một mình, lại một lần nữa bị cô che giấu đi.

 

“Hôm qua em hỏi anh, con người ta sống vì vài khoảnh khắc, hay là một dòng chảy dài êm đềm.” Cô nói từng chữ một, “Em không biết thế nào

mới là dòng chảy dài êm đềm, cuộc sống luôn tầm thường, nhưng có vài khoảnh khắc,” cô dừng lại.

 

“Chu Giác, anh nói xem, chúng ta sẽ kết hôn chứ?”

 

 

Họ gần như chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên của đối phương. “Tại sao lại không?” Anh không cần suy nghĩ.

“Tại sao lại có thể?”

 

“Bởi vì anh yêu em.” Anh sẽ không giao con át chủ bài của mình cho

người khác, như vậy sẽ biến lưỡi dao sắc bén này thành sự uy h**p với anh.

 

Đàm Duy nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn rơi lệ. Cô

không truy cứu, lời anh nói có bao nhiêu phần là sự mù quáng do yếu đuối sinh lý gây ra. Cô biết chắc chắn có một chút gì đó bị ảnh hưởng.

 

Có một câu nói sáo rỗng là: Tình yêu đích thực có thể vượt qua muôn vàn khó khăn.

 

Cô cảm nhận được nội tâm luôn nôn nóng của mình trở nên yên tĩnh,

giống như ban ngày bình lặng hòa vào ban đêm. Mặt biển giao thoa mờ ảo, chỉ có gió nhẹ thổi qua, mới gợn lên vài tia sóng.

 

Đàm Duy không ngờ hai người khó khăn lắm mới được ở bên nhau liên tục ba ngày, lại là vì dưỡng thương. Nhưng họ vẫn đang xử lý đủ loại

công việc.

 

Rúc ở nhà như thế, khi muốn gặp nhau chỉ cần đẩy một cánh cửa là được.

 

 

Tình cảm con người luôn kịch tính như vậy. Mấy ngày trước cô còn đang suy nghĩ liệu họ có vì quỹ đạo cuộc đời khác nhau mà chia tay hay không, giờ lại quấn quýt lấy nhau không rời.

 

Bản năng động vật một khi trỗi dậy, luôn muốn dính lấy anh, ngẩn ngơ thôi cũng được.

 

Sofa chỉ có chừng đó nhưng cô càng muốn chen qua. Tay anh không tiện, cô đút cho anh ăn, đút một hồi lại tự mình ăn luôn.

 

 

Tuy nhiên, anh thỉnh thoảng cũng đáng yêu. Không thích uống thuốc, đồ đắng không nuốt nổi, cũng sẽ giống cô lén vứt vào thùng rác, bị bắt quả tang lại ra vẻ, chết không thừa nhận.

 

 

Lúc anh đang gọi điện thoại, Đàm Duy trèo lên đùi anh. Chu Giác liếc qua điện thoại, vỗ vỗ mông cô: “Làm gì thế?”

 

Đàm Duy mặc áo thun, chất liệu không mỏng không dày. Cô khẽ động, bên trong như thạch trái cây cũng rung rinh theo, áp vào lại mềm mại, thật sự không có chút thể thống nào.

 

 

Chu Giác ở nhà vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, trong trạng thái chỉnh tề có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Anh hỏi cô: “Ham chơi như vậy à?”

 

“Em chỉ ngồi lên chân anh một chút thôi mà, không được sao, vậy em xuống đây.”

 

Chu Giác ấn đầu gối cô xuống, “Giận cái gì?”

 

“Em chơi cái gì?” Đàm Duy cảm thấy ngạc nhiên, lại thấy khóe miệng

anh cười nhạo hai tiếng. Cô nhanh chóng chuyển đề tài: “Em vừa nghe trong điện thoại anh có nói, phòng trưng bày nghệ thuật Tư Viễn, có phải là cái mà em bị điều đi làm tạm không?”

 

Chu Giác nhéo nhéo mũi cô, không động thanh sắc tỏ ra bất mãn với từ đó.

 

“Thời gian trôi nhanh thật nhỉ.” Lúc đó cô đã biết anh muốn làm marketing tập trung vào các nghệ sĩ Trung Quốc, nhưng bộ phận trong

nước chỉ có thể làm thực thi chứ không phải quyết sách. Tuy nhiên, một khi anh đã muốn làm thì nhất định sẽ làm được.

 

Chu Giác hoàn toàn tập trung vào chút thù dai này của cô, “Em đã nói vì chuyện này mà oán hận, bây giờ thì sao?”

 

 

“Không có gì.” Cô nằm trên người anh, lười biếng nói: “Em chẳng qua chỉ là một hạt bụi dưới bánh xe thương mại của các anh thôi.”

 

“Đừng oán hận anh.” Lúc đó anh cũng không biết mình sẽ yêu người

trước mắt, cho nên sẽ không để ý quyết sách trước đây của mình sẽ thay

 

đổi tâm thái của một cô gái vừa mới bước vào chốn công sở như thế nào.

 

Đàm Duy định nói cô vốn dĩ không lấy chuyện này ra nói, là tự anh nhắc

đến. Nhìn thấy ánh mắt tr*n tr** của anh, cô nháy mắt đã hiểu hàm ý bên trong của anh rồi.

 

Cô mềm mại nhoài người tới hôn anh, như chim mổ từng cái một, rồi lại nâng mặt anh lên, khôi hài nói: “Gọi em là nữ vương đi.”

 

“…”

 

Chu Giác không thể nào nói những lời mất hình tượng như vậy, nhưng anh có thể ngầm làm những chuyện mất hình tượng.Và giờ khi anh đặt

cô lên sofa, cô cảm nhận được nguy hiểm, cô vội vàng khép đầu gối lại, nói: “Em sợ làm gãy nốt cánh tay còn lại của anh.”

 

“Vậy em đừng cử động.” Anh nói thẳng.

 

 

“Hả?” Đầu óc Đàm Duy chậm nửa nhịp, đừng cử động là có ý gì? Nằm trên sofa, cô thấy anh đứng dậy, vẫn là y quan chỉnh tề, dáng vẻ bình tĩnh tự chủ. Một lát sau, người từ trong tầm nhìn của cô từ từ hạ xuống.

 

Anh quỳ một gối trên thảm, uống chút nước, gương mặt trầm tĩnh, không có nửa phần u ám trong ánh mắt.

 

Chu Giác vừa hôn cô, vừa kéo tay cô đang bướng bỉnh ra. Bắp chân bị anh ấn sang một bên để phòng cô kích động đá người.

 

 

Viên trân châu nhỏ treo trên mắt cá chân cô rung rinh, không hoàn toàn rơi xuống.

 

Môi anh rất mềm cũng rất lạnh, hôn vào nơi nóng bỏng nhất của cô. Sống mũi cao thẳng áp vào, thế mà lại khít khao một cách bất ngờ.

 

Cô chưa từng thử qua cách thức đạt được kh*** c*m như vậy, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ vì cô mà làm chuyện này.

 

Nhưng giờ phút này, thấy anh cúi đầu, mái tóc sạch sẽ, những sợi tóc của anh rơi trên da cô, tạo ra một sự tương phản màu sắc cực độ. Chiếc áo sơ mi trắng của anh dính phải dấu vết của cô lại không thể lau đi, buộc phải

đi thay.

 

Cảm giác thắng lợi khi thấy anh thần phục, là một sự khoái trá chưa từng có. Nhưng đồng thời, cũng từ trong ánh mắt đó cô nhìn ra được dã tâm

chinh phục, sự hung hãn quyết phải dây dưa đến cùng của anh.

 

Cuối cùng, anh lau cho cô, rồi lại vỗ vỗ đầu cô, sau đó anh trở về phòng ngủ thay quần áo. Đàm Duy ngoài th* d*c ra không làm được gì cả. Anh thật sự rất biết hôn, cô nghiện rồi.

 

 

Một lát sau, cô đứng dậy đi vào.

 

Cô giúp anh cài từng chiếc cúc áo, sau đó hai người đối diện nhau rồi đều bật cười.

 

 

“Em ổn không?” Chu Giác hỏi.

 

“Rất… tốt.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói. Hiện tại là ban ngày, nếu là buổi tối cô chắc chắn có gan làm loạn.

 

 

Anh không định tha cho cô: “Tốt ở đâu?”

 

“Mũi tốt.” Cô dứt khoát hờn dỗi, chết cũng không nhận thua, “Rất cao, rất cứng. Có thể… rất thoải mái.”

 

“Ừm, vậy sau này trải nghiệm nhiều hơn.”

 

 

Anh lại cúi xuống hôn hôn cô, “Anh nói yêu em là thật.” Họ sẽ kết hôn, cũng là thật.

 

“Ồ.”

 

 

“Trả lời lại.” Câu trả lời này anh không hài lòng, lại ra vẻ ép buộc người khác, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nhất định phải có một câu trả lời tương xứng.

 

Đàm Duy bèn sửa lại, “Em cũng yêu anh.”

 

 

Ba ngày sau, Đàm Duy hết phép và đi làm lại.

 

Buổi triển lãm lưu động được sắp xếp vào cuối tuần này. Công việc bị trì hoãn mấy ngày lại bắt đầu bận rộn. Cô vừa đến cửa hàng thì gặp Stella

cũng đến kiểm tra.

 

Buổi chiều làm xong việc, chị ta trò chuyện hỏi cô: “Xử lý xong rồi à?” “A?” Đàm Duy nhất thời không nghĩ ra chị ta đang nói gì.

Stella nhắc nhở: “Chuyện nhà em, xử lý xong chưa?”

 

Đàm Duy không nghĩ nhiều, cũng không để lộ nhiều, “Sau này em sẽ đi làm bình thường ạ.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment