Stella nhìn cô rồi lại nghĩ đến ngọn ngành sự việc và cả việc Enzo đã che chắn cho mình, trong lòng chị ta cảm thấy áy náy.
Đàm Duy chú ý đến ánh mắt của sếp, theo bản năng nhìn vào ly của chị
ta, sau đó đứng dậy: “Cà phê của chị hết rồi, để em đi lấy cho chị một ly khác nhé.”
Stella nói: “Kêu ai đó đi là được, em không cần đi đâu.”
Đàm Duy đã qua cái giai đoạn để ý xem mình có bị coi như nhân viên
phục vụ hay không, làm những việc này cũng chẳng sao cả. “Vừa lúc em cũng phải đi rót nước, tiện tay thôi ạ.”
“Cảm ơn em.”
Vì Đàm Duy vừa đến đã bắt tay ngay vào việc huấn luyện, nên bị đồng nghiệp gặp là né, cảm thấy cô quá hà khắc. Đối với người trưởng thành mà nói, học tập là một việc gian nan và dễ gây kháng cự.
Stella rất ít khi xuống cơ sở, lần này đến xem như giúp cô thị uy. Chị ta không có sắc mặt tốt như Đàm Duy, vừa đến cửa hàng đã lôi vấn đề ra “nã pháo”. Trưng bày, bán hàng, tồn kho, chỗ nào cũng bị chĩa mũi dùi.
Lãnh đạo nữ luôn vô cùng tỉ mỉ, nhưng không có nghĩa là không nghiêm khắc.
Chị ta cũng hoàn toàn không nổi nóng, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cửa hàng trưởng, “Tôi biết Vivi trước nay không
muốn làm khó mọi người, nhưng việc kiểm tra là công bằng, liên quan
đến tiền thưởng của mỗi người. Mọi người xốc lại tinh thần, làm tốt việc trong phạm vi trách nhiệm của mình đi.”
Cửa hàng trưởng nhìn về phía Đàm Duy bằng ánh mắt cầu cứu, Đàm Duy không nói gì.
Chấp nhận đủ loại tính khí và tâm trạng của sếp là môn học bắt buộc của mỗi người nơi công sở.
Stella nói xong những lời khiến người ta không vui đó, trên mặt lại lần nữa nở nụ cười ôn hòa, động viên vài câu. Nhân viên kinh doanh đều nép sang một bên làm việc, người không có việc gì thì giả vờ bận rộn, tấm kính quầy trưng bày được lau đến bảy tám lần.
Chờ chị ta đi rồi, lúc này mọi người mới thở phào một hơi. So với sếp lớn, họ mới biết ngày thường Đàm Duy nhân văn đến mức nào.
Ngô Cạnh lại đây hỏi Đàm Duy: “Chị ấy lúc nào cũng vậy sao?”
Đàm Duy an ủi: “Đừng quá căng thẳng, chị ấy thường không đến đâu. Cũng không phải lúc nào cũng bới móc.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hai người đang nói chuyện trong cửa hàng thì có một vị khách đi vào, hỏi có túi xách nam không. Nhân viên kinh doanh không chút suy nghĩ đã nói: “Bên tôi chỉ có túi nữ thôi ạ, xin lỗi.”
Vị khách nghe vậy liền rời đi.
Đàm Duy quan sát được, bèn nói với nhân viên kinh doanh: “Em có thể mời người ta vào xem. Phong cách của vị khách này thiên về trung tính,
rất thời thượng, chúng ta cũng có một số mẫu túi thiết kế trung tính có thể giới thiệu cho khách.”
Nhân viên kinh doanh bừng tỉnh ngộ, nhưng vị khách đã đi xa, cô ấy đành nói: “Xin lỗi chị, ban đầu em không nghĩ tới.”
“Không cần phải nói xin lỗi, bán hàng chính là làm tốt các chi tiết. Em chú ý hơn nhé, những khách walk-in chất lượng thế này rất quý giá.”
Ngô Cạnh nói thêm một câu: “Có lẽ là do tính cách không cởi mở, ngại bắt chuyện với khách, hoặc là thấy sếp ở đây nên bị gò bó đó.”
Đàm Duy có thể hiểu được suy nghĩ này. Khi cô mới học cách tiếp đãi
khách hàng cũng rất ngại bị người khác nhìn, đặc biệt là ánh mắt soi xét của lãnh đạo. Nhưng mỗi khó khăn sẽ luôn có giải pháp đi kèm.
“Thật ra, người hướng nội làm kinh doanh lại càng có ưu thế.” Đàm Duy
nói: “Tính cách này một khi thoát khỏi lớp vỏ quan hệ xã giao bên ngoài, sẽ có nhiều năng lượng hơn để suy nghĩ về nhu cầu của khách hàng, chuyên nghiệp hơn; có thể xem xét vấn đề từ nhiều góc độ, mới có thể làm được một cách hoàn hảo nhất.”
Nhân viên kinh doanh kia ngạc nhiên nói: “Thật vậy sao chị?” “Đương nhiên là thật, đó là một xác suất phổ biến.” Cô cười cười. Đàm Duy mời đồng nghiệp trong cửa hàng trà chiều, khao mọi người.
Buổi tối họp xong, cô dặn dò mọi người về sớm nghỉ ngơi, để toàn lực ứng phó cho sự kiện ngày mai.
Doanh thu hai ngày cuối tuần không tồi, không phụ sự vất vả của mọi người, tâm trạng Đàm Duy cũng khá tốt.
Thứ Hai về công ty họp, các sếp vẫn chưa đến. Cô đến sớm nhất, Tina là người thứ hai. Chị ấy tiết lộ cho cô hai chuyện, một là Lâm Hiểu Bội đã
từ chức.
Mọi người mỗi tháng cũng gặp nhau một hai lần. Đàm Duy hoàn toàn không ngạc nhiên. Lần gặp trước, cô đã lờ mờ cảm thấy Lâm Hiểu Bội
sẽ không ở lại lâu. Việc đi nơi khác phụ trách một khu vực chỉ là bàn đạp của Lâm Hiểu Bội. Gia đình và con Lâm Hiểu Bội vẫn ở Bắc Kinh, chị
ta phải trở về, và cũng sẽ hướng đến những vị trí cao hơn.
“Hai người không nói chuyện với nhau à?”
“Gần đây em bận quá, thời gian xem phim cũng không có nữa là.” Đàm Duy nói.
“Bận gì vậy?”
Đương nhiên là bận công việc, bận chung sống với bạn trai. Đàm Duy không thể nào nói cho Tina biết, cô chỉ “haizz” một tiếng, nói là bận linh tinh, “Chị nói chuyện còn lại là gì vậy?”
Tina nói: “Vị khách họ Lục của em, gần đây có liên lạc không?”
Đàm Duy đã lâu không để ý đến người này, cô lắc đầu, “Không ạ, thấy trên vòng bạn bè anh ta thì có vẻ anh ta đang đi nghỉ ở nước ngoài thì
phải?”
“Buổi xem trước sản phẩm mới lần này sao không mời anh ta vậy?”
“Tình hình của anh ta không giống khách khác lắm.” Đàm Duy chỉ có thể nói như vậy. Người như Lục Quan Vụ phiền nhất là bị nhân viên
kinh doanh theo sau thúc giục chốt đơn, càng thúc giục càng phản cảm.
Đó cũng chưa hẳn là lý do Trang Hạ mắng đối phương, có lẽ thật sự là thời cơ chưa đến.
Tina gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu.
Đàm Duy lấy điện thoại ra. Có nhiều khách hàng chung như vậy, tại sao
cứ phải hỏi đúng người đó? Cô vào danh sách whatsapp tìm Luna hỏi xem gần đây Lục Quan Vụ có đến cửa hàng không.
Rất nhanh, Luna trả lời cô: 【Vị khách này em ấn tượng rất sâu sắc, Tina cũng quen. Tháng trước khách đến, chị ấy đã tự mình tiếp đãi, còn thêm
cả WeChat nữa.】
Vivi: 【Được rồi, chị biết rồi. Cảm ơn em.】
Đây là Tina muốn giành khách của cô sao? Tay Đàm Duy đặt trên máy tính, nhẹ nhàng gõ vào màn hình, suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định tạm thời không nói gì.
Hôm nay là cuộc họp hàng tháng của khu vực, còn có buổi review hoạt động sản phẩm mới, mọi người sẽ họp trong một phòng họp lớn, người phụ trách các bộ phận trung tâm đều sẽ đến.
Mỗi lần họp thế này, Đàm Duy sẽ chọn ngồi ở góc khuất nhất, giống như hồi đi học sợ bị giáo viên gọi tên.
Cuộc họp kéo dài ba bốn tiếng, các vị sếp cãi nhau ầm ĩ. Xét thấy hoạt
động lần này có biểu hiện rất khả quan ở các thành phố, tinh thần mọi người trông có vẻ rất phấn chấn.
Nhưng người đông thì hiệu suất thấp, gần tối rồi mà vẫn chưa kết thúc. Đàm Duy ăn một miếng bánh kem nhỏ, cô cảm thấy cô bị say carbon,
hơi mơ màng buồn ngủ.
Cô cúi đầu, trên tay đã là những nét vẽ nguệch ngoạc.
Sự im lặng đột ngột làm cô tỉnh táo lại, vội vàng ngẩng đầu, phía trước không còn một bóng người.
Không bao lâu sau, Chu Giác từ cửa trước đi vào. Sắc mặt vốn đang thoải mái của mọi người trầm xuống, trông như đang đợi bị ai đó phê bình.
Anh khẽ ngước mắt, nhìn mọi người, nói: “Xem ra các vị rất hài lòng với biểu hiện của đội ngũ mình.”
Phòng họp im phăng phắc, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Tại sao hội trường sự kiện lại xảy ra một sai lầm cấp thấp như vậy, hai
tuần đã qua, tôi vẫn chưa thấy một phương án xử lý tiếp theo nào thỏa đáng.” Anh hỏi: “Các vị không định làm kiểm điểm sao?”
Stella muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, ngồi lại xuống ghế.
Tina ngồi bên cạnh Đàm Duy có chút lúng túng. Đây là sự cố nghiêm trọng xảy ra trong khu vực của chị ấy, lại còn suýt nữa làm sếp mất nửa cái mạng. Bất kể có liên quan đến trách nhiệm của bộ phận bán lẻ hay
không, chị ta đều bị ảnh hưởng. Lời Enzo nói không khó nghe, nhưng càng giống như những cây kim đâm vào tim người ta, một nhát thấy máu.
Buổi tổng kết vốn đang vui vẻ, cuối cùng lại bị sếp mắng cho một trận.
Đàm Duy cũng không dám đối mặt với anh, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô cũng nơm nớp lo sợ, khó có thể thoát ra khỏi bầu không khí
căng thẳng này. Enzo trong công việc trước sau vẫn luôn lạnh lùng tàn khốc như thế.
Anh dịch chuyển tài liệu trước mặt, ngồi xuống, nói về biểu hiện từ đầu
đến cuối của hoạt động sản phẩm mới lần này, sự cố bất ngờ liên tiếp xảy ra, thành tích cũng không đủ nổi bật.
Tóm lại, nhân viên rất khó làm cho sếp hài lòng.
Cô cầm bút im lặng ngồi, cảm thấy vừa đói vừa mệt, lại sợ bị gọi tên.
Chu Giác với vẻ mặt nhàn nhạt nghe bộ phận thị trường báo cáo dự án hoạt động mới,anh nêu ra mấy vấn đề.
Ánh mắt Đàm Duy dừng lại trên quần áo của anh, áo sơ mi đen, áo
khoác xám, cánh tay vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng nẹp cố định đã được thay cái mới, trông có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Dù vậy, cũng không ảnh hưởng đến hình tượng và uy nghiêm của anh, một ánh mắt cũng đủ làm người ta thót tim.
Trong khoảng thời gian này họ luôn ở bên nhau. Áo sơ mi và quần của anh đều do Đàm Duy xử lý, cà vạt cũng là cô thắt giúp. Đàm Duy không
được xem là người biết chăm sóc.
Sáng hôm nay, lúc sắp ra khỏi cửa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, khích lệ: “Làm tốt lắm.”
Cô vui vẻ đáp lại: “Dù sao thì em cũng thông minh mà, thiên phú bẩm sinh đấy.”
Đây gần như là khoảng thời gian hòa hợp nhất của họ. Mặc dù cô thích được người khác chăm sóc, nhưng lại phát hiện ra một điều kỳ quặc,
cảm giác chăm sóc người khác thế mà cũng không tồi.
Phần của bộ phận bán lẻ đã qua, cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Đàm Duy
uống nhiều nước nên đi vệ sinh. Lúc quay lại, cô đẩy cửa hơi mạnh, cửa kính đụng vào ghế của đồng nghiệp ngồi gần cửa, phát ra tiếng “cộp”.
Chu Giác liếc về phía cửa, ánh mắt sắc bén, rồi rất nhanh anh thu lại tầm mắt.
Đàm Duy vòng qua rồi ngồi xuống, người bên cạnh là Tina cũng có chút ngồi không yên, chị ấy khẽ thở dài.
Khi mọi người họp, sếp chưa chắc sẽ dự thính toàn bộ, nhưng khi sếp đã ở đây, không ai dám đi.
Đàm Duy bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm lúc nãy làm cho trong lòng vừa kinh ngạc vừa rộn ràng, là có ý gì? Cô cầm điện thoại gửi cho anh
một dấu chấm hỏi.
Điện thoại trên bàn rung lên, anh liếc nhìn, nhưng không mở ra.
Cô thu hết biểu cảm của anh vào đáy mắt, bèn gửi thêm mấy chữ: 【Khi nào kết thúc vậy sếp, em muốn về nhà.】
Lần này anh cầm điện thoại lên mở ra xem, nhưng không trả lời, chỉ thoáng lướt mắt về phía cô vài giây, ý vị không rõ, rồi anh tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.
Ngay khoảnh khắc mắt Đàm Duy giao với ánh mắt anh, tim cô đập
nhanh hơn một chút, rồi lại dần dần hạ xuống. Cô cụp mi mắt, viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ.
Stella ngồi ở vị trí rất gần Chu Giác, chị ta nhìn anh, rồi lại quay đầu nhìn cô. Không một chút biểu cảm.
Cuối cùng vào 8 giờ tối mới có dấu hiệu kết thúc. Mọi người lục tục đứng dậy, Đàm Duy đã sớm thu dọn xong, lặng lẽ không một tiếng động đi ra ngoài.
Chu Giác cũng đứng lên, không khí trong phòng họp cuối cùng cũng có chút không khí. Anh đến họp không mang theo gì, tài liệu giấy và máy tính là do Tôn Khảng ôm trong lòng.
Tôn Khảng hỏi: “Sếp, có cần sắp xếp xe bây giờ không ạ?”
Chu Giác cầm điện thoại, thấy tin nhắn Đàm Duy gửi tới: -【B2】
Đó là một ám hiệu, cô đang ở tầng B2, vị trí đỗ xe cố định của cô. “Sếp?” Tôn Khảng đi theo sau anh hỏi lại một câu.
Lúc này Chu Giác mới trả lời: “Cậu bảo tài xế về trước đi, tôi có việc khác.”
“Vâng ạ.” Tôn Khảng ôm đồ đi lối kia, ở hành lang gặp Stella, hai người bắt chuyện, Stella trêu đùa: “Hầu hạ sếp khó lắm phải không?”
Tôn Khảng: “Có sếp nào dễ hầu hạ sao?”
Stella bất đắc dĩ cười, “Hôm nay cậu ta lại nổi trận lôi đình.”
“Thì mọi người làm việc cho tốt vào đi.” Tôn Khảng nói: “Trong công việc, Enzo trước nay luôn có tiêu chuẩn cao, yêu cầu cao. Chị đâu phải
không biết.”
“Đúng vậy, nếu không thì sao cậu ấy ngồi được vào vị trí này chứ.”
Chu Giác không đi xuống ngay, anh đứng trong văn phòng, thấy Tôn Khảng và Stella đi cùng nhau, anh khẽ nhíu mày. Sau đó anh mới cầm áo khoác và điện thoại.
Đàm Duy ngồi trong xe đợi một lúc, lại uống thêm chút nước, chán muốn chết. Nhớ lại ánh mắt phức tạp của anh trong phòng họp, là có ý gì?
Đợi mọi người đi gần hết, Chu Giác mới từ thang máy đi ra, lập tức đi về phía cô, kéo cửa xe ra.
Trên mặt anh vẫn là vẻ lạnh lùng đó, dường như anh chưa thoát ra khỏi công việc, khiến cả không khí trong xe cũng ngột ngạt, không một tia
gió lọt vào.
“Sao vậy?” Chu Giác thấy cô trầm mặc anh lại mờ mịt không rõ ý gì.
Đàm Duy lắc đầu, dịch ghế ra sau, nhoài người về phía trước. Chu Giác
phát hiện hành động của cô, nhưng không biết cô định làm gì, chỉ phản xạ có điều kiện dùng một tay còn lại đỡ eo cô.
Xung quanh đã không còn ai.
Đàm Duy ngồi lên đùi anh, giày cao gót sớm đã bị vứt đi, chân cô đạp lên quần tây của anh, thuận thế cũng tháo kính của anh xuống.
Eo cô bị siết chặt, Chu Giác không thể không ngẩng đầu thể đối diện với cô, “Vivi.”
Đàm Duy sờ sờ cổ và yết hầu của anh, rồi lại buông tay ra, cúi xuống chống trán mình vào trán anh, hỏi: “Lúc nãy lúc họp—”
“Sao?”
“Có phải anh đang ra ám hiệu cho em không?” Ý là bảo cô đừng quấy rối?
“Có sao?” Giọng điệu và thái độ của anh cuối cùng cũng trở nên bình thản, còn có sự mềm mại khó phát hiện. Anh nhìn cô, rồi lại đỡ cằm cô
về vị trí cũ.
Được rồi, bây giờ anh không phải là Enzo, mà là Chu Giác.
------oOo------