“Anh về rồi à?” Đàm Duy lập tức bật dậy khỏi ghế, đi về phía anh, cô rất tự nhiên nhận lấy chiếc áo khoác trong tay anh.
“Tại sao em còn chưa ngủ?” Chu Giác lại hỏi cô một lần nữa.
Đàm Duy cũng không để ý đến thời gian, chỉ tự vấn mình: “Sao anh không nói để em đi đón anh?”
Chu Giác không nghe được câu trả lời, trong lòng thở dài, “Có tài xế
mà.” Anh thay giày đi vào nhà, thấy cô đang cầm áo khoác củamình lên
ngửi.
“Quần áo có gì đáng để ngửi chứ?” Anh muốn ôm cô một chút, nhưng vì chưa rửa tay nên đành thôi.
Hành vi ngửi quần áo của Đàm Duy bị bắt quả tang, cô cũng không cảm thấy chột dạ, tiện tay ném nó lên sofa. Người thật đang ở trước mặt cô, còn ôm quần áo làm gì.
Thế là cô nhanh chóng chạy đến bên anh, choàng cổ, ôm chầm lấy anh.
Có lẽ Chu Giác không ngờ cô sẽ trực tiếp nhảy lên người anh, anh sững lại chưa đến nửa giây rồi dùng cổ tay đỡ lấy mông và đùi cô, đi về phía phòng tắm.
Căn phòng vốn vắng lặng, vì có thêm một người mà trở nên có âm thanh. Cô cúi xuống hít hà cổ anh, giọng điệu tinh quái: “Thơm quá nha.”
“Xem ra em ở một mình rất nhàm chán à?” Tay Chu Giác cố gắng không chạm vào cô. Trước đây cô từng nói với anh những lời như vậy vài lần, có lẽ là lời than thở từ đáy lòng, bây giờ càng giống như một loại tình
thú.
Cô bị đặt lên bồn rửa tay, ngồi bên cạnh nhìn anh rửa mặt. Vài giọt nước bắn lên người cô, “Được thôi, vậy để em trình diễn một màn solo cho anh nhé.”
“…”
Chu Giác nhất thời không nói nên lời. Ngón tay bị nước xối đến lạnh lẽo nhưng anh lại véo má cô, “Miệng lưỡi lanh lợi như vậy, hay là em làm
đi?”
Đàm Duy biết nghe lời, hai chân câu lấy eo anh, “Chắc là không được đâu, em chỉ dám ăn nói bừa bãi trước mặt anh thôi.”
Anh bất giác bị chọc cười, anh luôn cảm thấy cô rất đáng yêu, anh nói:
“Lát nữa sẽ xử lý em.” Nói xong anh lập tức buông tay ra, ấn đôi chân đang quấn lấy mình của cô trở về.
Đàm Duy không hiểu sao có một thoáng buồn bã, thấy anh đã cởi áo len ra, đang tháo thắt lưng. Anh quay đầu lại nhìn ánh mắt ngây ngốc của cô, anh hỏi: “Em muốn về phòng ngủ, hay là ở đây chờ anh?”
“Ở đây.”
“Được, chờ anh tắm xong rồi cùng về.” Anh mỉm cười với cô một cái.
Lòng Đàm Duy lập tức lại vui mừng khôn xiết. Mặc dù nhà vệ sinh cách
phòng ngủ chưa đến năm bước chân, nhưng cô thích sự bầu bạn như hình với bóng này. Cảm giác thân mật không thể nói thành lời này chứng tỏ anh cũng vô cùng cần cô.
Cô thậm chí còn chạy ra ngoài lấy một hộp sữa chua, ngồi bên cạnh
đung đưa chân, xem anh tắm. Cô nhìn chằm chằm vào vòng eo gầy của anh, dáng người anh đẹp đến mức cô rất muốn ấn anh vào trong đó vĩnh viễn không cần ra ngoài nữa. Ánh mắt cô lại hạ xuống thêm một tấc,
nhìn chằm chằm vài giây.
Chu Giác bị ánh mắt tr*n tr** của cô nhìn đến không tự nhiên, dứt khoát kéo rèm che lại, không cho cô nhìn.
Đàm Duy ở bên ngoài cười ngây ngô. Một lát sau anh bước ra, dùng khăn tắm quấn quanh eo, không cho cô chiếm được chút tiện nghi nào. Đàm Duy lại từng tấc từng tấc quan sát động tác của anh, rất có tâm cơ
mà cướp đi dao cạo râu của anh, nắm trong tay.
Chu Giác đã biết ý đồ của cô, “Em muốn giúp anh sao?”
Đàm Duy vẩy chút nước lên cằm anh, rồi bôi một ít sữa rửa mặt, trông như một ông già Noel râu bạc.
“Đẹp trai quá.” Cô chân thành khen một tiếng, sau đó lưỡi dao dọc theo cằm từ từ cạo lên trên.
Chu Giác muốn hôn cô, hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng bây giờ không có cách nào thực hiện. Anh phát hiện cô không phải thật lòng giúp mình.
Anh ấn tay cô đang cầm lưỡi dao xuống, mặt cọ vào mặt cô, rất nhanh trên mặt cô cũng dính đầy bọt trắng.
Đàm Duy ôm lấy mặt anh, giọng điệu rất hung dữ, “Đừng nhúc nhích.” “Em lại muốn rạch anh một nhát nữa sao?” Chu Giác hỏi.
Đàm Duy cười, ngả ngớn nói: “Sẽ không đâu, em đang chế biến bữa ăn khuya của mình mà.”
“…”
Những lời này đương nhiên sẽ không chọc giận anh, chỉ khiến anh cười
đến lồng ngực cũng rung lên. Rốt cuộc ai là thức ăn của ai, rất nhanh sẽ rõ ràng.
Râu của anh luôn mọc rất nhanh, cần phải cạo mỗi sáng tối một lần, nếu
không hôn cô sẽ làm cô bị rát. Cạo xong, Đàm Duy dùng lòng bàn tay sờ sờ, xác định đã nhẵn nhụi. Cô hài lòng lắc lắc tay: “Xong rồi.”
Nẹp cố định trên cánh tay Chu Giác đã được tháo ra mấy hôm nay, anh có thể bế cô lên mà không gặp trở ngại gì.
Đàm Duy nằm trong chăn, tóc được tháo ra xõa trên ga giường. Chu
Giác dùng mũi cọ cọ cô, anh không nhịn được hỏi một tiếng: “Nhớ anh không?”
“Không nhớ.” Cô nghiêng mặt đi không thừa nhận.
Chu Giác sẽ không trị cái miệng cứng của cô, chỉ quan sát biểu cảm của
cô. Nụ cười rạng rỡ chính là dáng vẻ vui vẻ. Xác định được đáp án, tay anh đi xuống, kéo đi mảnh vải nhỏ kia, nếu không sẽ bị thấm ướt sũng.
Trạng thái của cô đã giống như một trái đào chín mọng, ngọt ngào mềm mại, có thể dễ dàng tiếp nhận anh, thế là anh rất nhanh tiến vào.
Đàm Duy cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng có cảm giác thỏa mãn dạt dào. Tay cô mệt đến không thể bám vào lưng anh. Mà sự kết nối thân mật như
vậy là độc quyền của cô và Chu Giác, cô cho rằng có thể kéo dài rất lâu rất lâu.
Cô khao khát hấp thụ sức mạnh và chất dinh dưỡng phù hợp từ đó.
Thời điểm này thật khó xử, không thể nói là quá sớm hay quá muộn.
Đàm Duy sờ điện thoại đầu giường nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ sáng, cô hỏi người phía sau: “Anh còn buồn ngủ không?”
“Trên máy bay anh ngủ đủ rồi.” Chu Giác hôn lên vùng da ấm áp sau tai
cô, mái tóc hơi ẩm. Anh dừng lại một lát, rồi lại nói: “Hôm nay em có phải đi làm không?”
“Em nghỉ ngơi.” Nếu không cô cũng không dám kiêu ngạo như vậy. Chu
Giác ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng hôn một cái, quấn quýt chia sẻ hương vị tương tự, nằm bên nhau nhìn trần nhà đen kịt. Đây là môi trường sống anh thích, vừa tối vừa yên tĩnh.
Thỏa mãn những h*m m**n cơ bản nhất, họ cũng sẽ nói một vài chuyện khác, ví dụ như anh sẽ hỏi cô: “Mấy ngày nay em thế nào?”
Đàm Duy không thể nói là vui hay không, chỉ là sống và làm việc một
cách bình thường mà thôi. Hôm nay cô lại lắc đầu: “Không được thuận lợi lắm.”
“Vẫn là chuyện công việc à?”
Công việc ở giai đoạn này đối với cô mà nói không có gì khó khăn. Trong phạm vi năng lực của mình, cô đã hoàn thành tất cả những gì có thể. Cô kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong buổi họp chiều nay.
“Đây không phải là lần đầu tiên em bị những chuyện như vậy làm phiền.” Anh nhìn cô trong bóng tối.
Đàm Duy nói: “Em không thích Tống Minh Kỳ đó, anh ta rất hiếu thắng, hơn nữa toàn nói những lời âm dương quái khí.”
“Em xin điều chuyển có phải một phần là vì anh ta không?”
Anh hỏi rất nghiêm túc, Đàm Duy không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, không thể không suy nghĩ lại vấn đề này, sau đó lắc đầu: “Không có. Em
cân nhắc rồi cho rằng đây là một con đường tắt để thăng tiến.”
Chu Giác sờ sờ tóc cô, nói: “Em đã từng thẳng thắn với anh, có thể vì dã tâm mà trả giá một số thứ. Anh cho rằng không chỉ là sự vất vả về thể
lực và trí tuệ; mà còn phải có trách nhiệm, em có đồng ý không?” Đàm Duy gật đầu, nhưng lại cảm thấy không ổn lắm.
“Nhưng như vậy rất phiền.”
“Em vẫn luôn rất nỗ lực, năng lực làm việc không có vấn đề gì, nhưng phải học cách đối phó với áp lực từ môi trường công sở,” giọng anh rất khách quan, “Đừng phóng đại sự yếu đuối về mặt cảm xúc, làm lu mờ lý
trí.”
“Nhưng, em không thích có người gây áp lực cho em như vậy.” Đàm Duy lại nói.
“Thích hay không là thứ mà trẻ con mới để tâm. Công ty dùng người rất
chú trọng sự đa dạng, bao dung.” Chu Giác dường như không thể hiểu được sự bướng bỉnh của cô, cô đang đi vào một ngõ cụt, “Thích, ghét, những cảm xúc riêng tư này là mối đe dọa cá nhân.”
Đàm Duy bèn gật đầu. Anh đã không chỉ một lần nói với cô về việc cần phải giữ lý trí trong công việc, cô cần phải rèn luyện một trái tim đã qua trăm ngàn lần tôi luyện.
“Em sẽ làm được.” Cô nói.
Chu Giác nghĩ lại, rồi hỏi: “Em có hối hận về quyết định của mình không?”
“Không có.” Đàm Duy nghĩ, là cô quá yếu đuối, nên mau chóng điều chỉnh lại.
Đợi đến khi trời sắp sáng, Chu Giác dậy, còn Đàm Duy thì tiếp tục nướng trên giường.
Cô lại cảm thấy rất hoang mang, biết rằng nguyên nhân căn bản không nằm ở mối quan hệ đồng nghiệp, nhưng cô lại không biết phải nói thế nào. Thế là cuộc thảo luận này trong lòng cô cứ thế bỏ lửng.
Đàm Duy hy vọng nhịp điệu của mình giống như một đoàn tàu đang chạy với tốc độ đều trên quỹ đạo. Không cần quá nhanh, chỉ cần không trật bánh.
Cô tự cho mình một khoảng thời gian để điều chỉnh, rồi lại toàn tâm toàn ý lao vào công việc.
Năm nay, Đàm Duy xem như đã có một bước tiến dài, bất kể là chỉ tiêu
thành tích cá nhân hay chức vụ. Tại cuộc họp thường niên, cô đã nhận được giải thưởng nhân viên xuất sắc của bộ phận bán lẻ.
Vị trí seller mạnh nhất của Perla vẫn vững như bàn thạch, hai người đương nhiên phải chúc mừng nhau một phen.
“Cô bé nhà chúng ta giỏi quá!” Perla ôm lấy mặt Đàm Duy, hung hăng xoa một cái.
Đàm Duy nói: “Mommy của em cũng rất tuyệt.”
Thành phần nhân viên trong cuộc họp thường niên năm nay lại có sự thay đổi, những gương mặt cũ ra đi, gương mặt mới đến, người đến người đi nhiều như vậy, vẫn là quan hệ của hai người họ tốt nhất, không
có việc gì sẽ túm tụm vào nhau nói chuyện phiếm.
Đàm Duy hẹn Perla lúc nghỉ phép sẽ cùng đi du lịch, “Kỳ nghỉ đông năm ngoái của em còn thừa rất nhiều, quá làm lợi cho công ty, năm nay em nhất định phải dành thời gian nghỉ phép.”
“Ai mà chẳng vậy?” Perla đồng cảm, rất nhanh cô ấy lại trợn trắng mắt: “Nhưng kỳ nghỉ của chị không nghỉ được nhiều, đều là vì cái tên đàn ông khốn kiếp đó.”
Đàm Duy làm khẩu hình miệng: “Benny sao?”
“Ngoài anh ta ra còn có thể là ai?” Perla nhắc đến người này là lại không còn lời nào để nói, “Em có biết không, anh ta còn khắc nghiệt hơn cả
Wendy.”
“Em sắp quên rồi.” Đàm Duy nói.
Perla nói: “Chị sẽ xử lý cái gã gay chết tiệt đó.”
Benny thật sự là một người vô cùng khắc nghiệt, cô không làm việc
cùng anh ta cũng có thể cảm nhận được, huống chi Perla ngày nào cũng ở dưới trướng anh ta.
Đàm Duy ngại giọng nói của cô ấy lớn, lắc lắc ly nước, nhàn nhã nói:
“Chị đừng quên văn hóa doanh nghiệp của chúng ta là đa dạng hóa, công bằng và bao dung, trong đó bao gồm cả giới tính và xu hướng tính dục.”
Perla nhìn cô: “Cái phong thái ra vẻ đạo mạo này của em, nên đi làm nhân sự mới đúng, là được cao nhân nào chỉ điểm à?”
“Học từ sếp đó, chị muốn biết thì em có thể miễn phí truyền đạt lại cho mà.” Đàm Duy nói, học từ sếp trên giường, chỉ sợ Perla không tin.
“Sếp nào dạy vậy, chị cũng muốn tự mình học hỏi.” “Ha ha ha.”
Hai người đang nói chuyện thì Benny cùng người khác đến mời rượu, anh ta đến trước mặt họ, nói với Đàm Duy: “Vivi, chúc mừng thăng
chức, có định mời mọi người ăn cơm không?”
Đàm Duy không còn lời nào để nói, không muốn nói thêm với anh ta một câu nào.
Perla cười ngoài mặt nhưng trong lòng không cười: “Chỗ tôi có đồ ăn thừa không ăn hết đây, xem như cho anh đấy, muốn ăn thì cầm đi.”
Benny không ít lần bị Perla mỉa mai, anh ta nói: “Perla nói chuyện vẫn trước sau như một hài hước nhỉ, có chị em chống lưng lợi hại hơn hẳn.”
“Không cần ai chống lưng, chỗ tôi còn có nhiều lời hay ho lắm, anh chắc là muốn nghe hết một lượt trong một ngày tốt lành thế này không?”
Perla đứng dậy.
Benny đi rồi, Đàm Duy nói với Perla: “Hai người còn phải làm việc cùng nhau, làm gì mà phải căng thẳng như vậy, anh ta đơn giản là muốn gây sự với em thôi.”
“Có người không bị mắng là không thoải mái.” Perla nói: “Lòng ghen tị của anh ta thật sự rất nặng, em ký được cái đơn hàng triệu đô mà anh ta đã ghen ăn tức ở như vậy, có đến mức đó không? Một năm nay anh ta
cũng kiếm không ít mà.”
“Em cũng thấy rất kỳ lạ.” Đàm Duy nói: “Khách hàng đó vốn dĩ là của em mà.”
Perla ghé vào tai Đàm Duy, vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Chị nói cho em nghe một bí mật—”
“Chị cũng quá hóng chuyện rồi.” Đàm Duy nghe xong không nhịn được cười, “Không biết còn tưởng chị có mặt tại hiện trường đấy.”
“Trạm hóng chuyện hàng đầu mà, em tưởng chị đùa à.” Perla nói xong hài lòng nhìn biểu cảm kinh ngạc của Đàm Duy, “Chị thật sự là chọn sai
nghề rồi, chị nên đi làm paparazzi, trong công ty chúng ta không có chuyện gì mà chị không biết đâu.”
“Chị thật sự lợi hại.” Bả vai Đàm Duy cũng rung lên theo.
Cuộc họp thường niên kết thúc, Đàm Duy trở về nhà để thăm ba mẹ cô.
Mà Chu Giác, sau Tết Âm lịch đã xác nhận sẽ rời công ty vào tháng Sáu, anh vẫn chưa nói cho bất kỳ ai. Cấp quản lý cao như anh có thời gian thông báo trước dài đến mấy tháng, việc từ chức đối với anh mà nói,
không phải là quyết định dễ dàng.
------oOo------