Đàm Duy ở nhà được mấy ngày.
Cô cùng mẹ đi dạo phố, làm tài xế, xách túi, quẹt thẻ, toàn quyền phụ trách mọi thứ. Từ một cô con gái được ba mẹ gọi là “bảo bối”, cô đã trở thành một người lớn có thể tự mình đưa ra quyết định.
Tuổi càng lớn, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít đi, cô không còn vì những chuyện nhỏ nhặt mà hờn dỗi với ba mẹ nữa.
Mùng năm Tết, Đàm Duy đưa mẹ đi chùa. Cô đỗ xe rồi cùng mẹ đi vào
trong. Khu thắng cảnh rất đông người, chen vai chúc cánh, chỉ một cái quay đầu, cô đã bắt gặp một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đàm Duy ngượng ngùng cất tiếng gọi: “Dì Lâm ạ.”
Dì Lâm mỉm cười nhìn cô: “Duy Duy, năm mới tốt lành nhé.”
Đàm Duy liếc nhìn người bên cạnh dì Lâm, vẫn mái tóc dài ấy, làn da trắng đến mức trông thiếu khỏe mạnh. Cô không bắt chuyện với anh ta.
Dĩ nhiên, Lâm Thu Trì cũng chẳng hề nhìn về phía cô.
Cô có thể không chào hỏi, nhưng mẹ Đàm Duy thì không thể làm như không quen biết. Bà vừa nói chuyện với dì Lâm, vừa kéo tay Đàm Duy
đi về phía trước.
“Hai mẹ con cũng ra ngoài đi dạo à?” “Vâng ạ.”
“Thời tiết đẹp thật, nhưng đông người quá.” “Đúng vậy.”
“Con gái đúng là tri kỷ thật, hai mẹ con cô trông như hai chị em ấy, chứ thằng nhóc nhà tôi đi với mẹ mà mặt cứ xị ra.”
“Người trẻ có những việc mình thích làm hơn mà chị, bình thường thôi.”
Đàm Duy tìm được thời cơ, kéo mẹ ra khỏi đám đông, ghé vào một quán ăn vặt mua hai xiên kẹo hồ lô.
“Đầu năm mới mà gặp lại người yêu cũ, ngại chết đi được.” Mẹ cô trêu chọc, vừa rồi bà cũng muốn tìm cái lỗ để chui xuống giùm con gái.
Đàm Duy cắn một miếng táo gai. Mẹ và ba cô là mối tình đầu nên không
tồn tại vấn đề này, nhưng cô lại cảm thấy bình thường, cô bèn nói đùa: “Có gì mà ngại chứ. Sau này mẹ già đi, hồi tưởng lại cả đời chỉ yêu có một người.”
“Mẹ là một bước tới luôn chân ái.” Mẹ cô nói.
Đàm Duy cũng không chịu thua: “Mẹ đang dùng phép thắng lợi tinh thần đấy ạ?”
Mẹ cô ăn xiên kẹo hồ lô dâu tây, thấy không ngon lắm, bà cắn thử một miếng táo gai của cô, “Thế nào rồi, người hiện tại thì sao?”
Đàm Duy suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ba mẹ có muốn con mau chóng kết hôn không ạ?”
Mẹ cô vội vàng xua tay: “Không có đâu nhé. Bây giờ công việc của con thuận buồm xuôi gió cũng tốt lắm rồi, mẹ chỉ lo con sẽ cô đơn thôi.”
Công việc thuận buồm xuôi gió…
Đàm Duy thầm nhẩm lại mấy chữ này trong lòng. Chẳng ai dám nói công việc của mình vững chắc đến mức nào, càng đi đến một thế giới rộng lớn hơn, người ta càng nhận ra sự thiếu sót và nhỏ bé của bản thân.
Cô ghé vào tai mẹ, thì thầm: “Tụi con… có lẽ sẽ kết hôn.”
Cô nói “có lẽ”, nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn. Mẹ cô kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Thật sao?”
“Mẹ không cần tìm hiểu sâu hơn xem đối phương là người thế nào ạ?”
“Chỉ cần con thích là ba mẹ sẽ ủng hộ.” Mẹ cô cười rạng rỡ, “Mẹ biết mắt nhìn người của con cao lắm, không có gì phải lo lắng cả.”
Đàm Duy thầm nghĩ, cô coi trọng sếp của mình, thế giới này chẳng phải là gan lớn thì no chết, gan bé thì đói chết hay sao?
Trong đám đông ồn ào, chen lấn, hai mẹ con họ bị một dòng người khác đẩy lạc nhau.
Với chiều cao của mình, Lâm Thu Trì vẫn có thể nhìn thấy ngay Đàm Duy đang đứng bên lề đường. Dung mạo của cô không thay đổi nhiều so
với hồi mười mấy tuổi. Nhưng con người, lại như đã thay đổi hoàn toàn.
——–
Sau Tết.
Cô nhận được tin nhắn từ một headhunter đã nằm trong danh sách của mình suốt hai năm. Người đó lại hỏi cô có ý định chuyển việc không, vì hiện tại đang có một cơ hội rất tốt.
Lần này là đối thủ cạnh tranh của Rossi – thương hiệu D, có cùng định vị thương hiệu. Lần trước, headhunter này giới thiệu cho cô vị trí quản lý cửa hàng, còn bây giờ đã là giám đốc khu vực.
Đàm Duy vốn định lướt qua, nhưng đột nhiên lại hứng thú trượt ngược
lại, nghiên cứu kỹ hơn một chút. Để được thăng chức, dù là năng lực vượt trội hay đầu cơ nơi công sở, đều cần cả hai yếu tố.
Cô trò chuyện với headhunter đó. Vài ngày sau, khi đang làm việc ở cửa hàng tại Bắc Kinh, cô tình cờ gặp giám đốc bán lẻ của thương hiệu kia
ghé qua kiểm tra cửa hàng. Đối phương chủ động chào cô. “Chào Đàm Duy, tôi là Tống Cảnh Lam.”
“Chào Tống tổng.”
Làm trong ngành này lâu sẽ biết vòng tròn quan hệ không lớn, dù không có giao tình thì cũng đã từng chạm mặt rất nhiều lần. Người tên Tống tổng này có khí chất dịu dàng, trông không có vẻ mạnh mẽ quyết đoán.
Lần đầu tiên Đàm Duy gặp bà là ở trong chính cửa hàng của mình, cô cứ ngỡ là một khách hàng bình thường. Nhưng cô vẫn tiếp đón đối phương một cách chu đáo và còn thêm cả WeChat.
Tống tổng nói: “Thật ra tôi đã nghe danh cô từ rất lâu rồi.”
“Chắc không phải là tin đồn xấu chứ ạ?” Đàm Duy cười nói.
“Cô không tự tin vào bản thân mình như vậy sao?” Đối phương có lẽ thấy cô hài hước, cười một lát rồi mới công bố đáp án: “Khi cô còn làm
sales, cô là ‘cuốn vương’ nổi tiếng khắp các thương hiệu ở tầng một, là kẻ cày cuốc bất chấp mà.”
Đàm Duy không ngờ đáp án lại là thế này, “Thiên phú không đủ thì phải lấy nỗ lực bù vào thôi ạ.”
“Không.” Tống Cảnh Lam nhìn cô, rất nghiêm túc nói: “Có thể nỗ lực hơn người khác, đó cũng là một loại thiên phú. Cô nên nhìn nhận thẳng thắn vào tài năng này của mình.”
“Tống tổng quá khen rồi.” Đàm Duy hiểu đạo lý này, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe nó từ một người ở cấp lãnh đạo.
Lần đầu tiếp xúc, hai người không nói chuyện quá sâu. Có thể thấy đối
phương rất hứng thú với cô, vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, giống như đang hẹn hò vậy.
Nhưng một khi đã tiếp xúc, điều đó có nghĩa là Đàm Duy đã quyết tâm có ý định “nhảy việc”.
Với tâm trạng khá tốt, Đàm Duy trở lại cửa hàng để xử lý vài vụ hậu mãi kéo dài từ năm ngoái đến giờ, tất cả dồn lại một lúc, quy trình dài dòng và phiền phức khiến sự kiên nhẫn của cô tụt dốc không phanh.
Trên đường về nhà tối hôm đó, cô đột nhiên cảm thấy chán nản, mệt mỏi. Bực bội.
Một cách vô cớ, cô cảm giác chán ghét như muốn trào ra khỏi cơ thể.
Sự hưng phấn từ việc bàn bạc công việc mới hồi chiều còn không duy trì nổi nửa tiếng. Điều này lại một lần nữa cho cô linh cảm đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Từ cuối năm ngoái, cô đã mơ hồ có cảm giác này.
Cô rất mông lung, cũng đã từng hỏi ý kiến Chu Giác. Anh nói với cô rằng cảm xúc cá nhân đều là mối đe dọa, không nên tồn tại, cô chỉ có thể
cố gắng điều chỉnh.
Đàm Duy có chút sợ hãi, lẽ nào cô sẽ gặp phải nút thắt cổ chai vào lúc này, và cứ thế dừng lại sao?
——-
“Vậy nên, cậu quyết định là vì cô gái đó à?”
Buổi tối ở sân tennis, Diệp Văn Thiệu hỏi như vậy. Trong dịp Tết, họ đã cùng nhau ra nước ngoài khảo sát thương hiệu, Chu Giác quả thực là bậc
thầy quản lý thời gian, còn tranh thủ đi gặp người khác.
Chu Giác lấy khăn lau mồ hôi trên cổ, “Việc tôi rời đi là chuyện sớm muộn.”
Diệp Văn Thiệu nói: “Trong giới đầu tư nước ngoài, tôi chỉ thấy người
làm không tốt thì cút đi, chứ chưa thấy ai đang lúc công trạng như mặt trời ban trưa mà lại rời đi cả. Cậu chính là vì cô gái nhỏ đó.”
Anh ta khẳng định chắc nịch.
“Nói một cách chính xác thì không phải vì cô ấy, đây chỉ được tính là một cơ hội.” Chu Giác nói với vẻ mặt bình thản, “Trước đây là vì chưa
hạ bệ được Lưu Khâm Nguyên, tôi cần xây dựng hoàn toàn hệ thống của mình, kiểm soát trật tự.” Với tính cách của anh, con đường nắm quyền
không thể bị người khác cản trở.
“Còn nữa, Đàm Duy không phải là cô gái nhỏ khó hiểu nào đó, cô ấy là bạn gái tôi.”
Diệp Văn Thiệu nhếch miệng cười, “Đây không phải là thời cơ tốt, dự án do một tay cậu thúc đẩy vừa mới bắt đầu, quá đáng tiếc.”
“Rất nhiều chuyện chỉ cần điểm đến là dừng được rồi.” Chu Giác đương
nhiên có suy tính của riêng mình, anh đã tự do tài chính, “Tôi quan tâm thắng thua, nhưng không quá coi trọng lợi ích.”
“Cậu còn nói không phải vì cô ấy? Chỉ muốn điểm đến là dừng, tại sao lại phải đợi đến tháng sáu?” Là muốn xử lý ổn thỏa mọi chuyện phía sau
chứ gì?
Chu Giác nói: “Chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Tôi nhớ lúc đầu cậu nói không thể yêu đương, vậy mà lại dung túng
cho cô ấy.” sau một hồi kinh ngạc, Diệp Văn Thiệu thốt lên: “Cuối cùng cũng đi đến bước kết hôn luôn rồi.”
Chu Giác quen việc lên kế hoạch trước cho mọi thứ, nhưng mỗi khi dính
dáng đến Đàm Duy, kế hoạch đều phải nhường bước cho những sự cố ngẫu nhiên.
Có thể cho Đàm Duy cái gì đây? Những thứ anh cho tương đối quý giá
là: những gì cô không biết, anh sẽ dạy; chia sẻ tài nguyên với cô; và lót đường cho sự phát triển sự nghiệp của cô.
“Nhưng cái nhân cách b**n th** của cậu, ý thức chủ thể quá mạnh, tính chiếm hữu quá cao, đôi khi cũng phải tôn trọng ý thức của khách thể một
chút.” Diệp Văn Thiệu nói bằng kinh nghiệm của một người từng bị đá vô số lần: “Đừng quá độc đoán, hỏi xem người ta nghĩ thế nào đi đã.”
——-
Đàm Duy ngủ một lúc, rõ ràng trong phòng không có tiếng động, nhưng cô lại tỉnh dậy. Lướt điện thoại một lát, trả lời vài tin nhắn.
Cô mở cửa thì thấy Chu Giác vừa tắm xong đi ra. Anh mặc áo thun và quần dài, tóc còn hơi ẩm, nhìn cô: “Em còn chưa ngủ à?”
Đàm Duy rót một ly nước, nhớ ra việc cô phải nói với anh chuyện hôm nay cô đã tiếp xúc với một giám đốc của thương hiệu đối thủ, đối phương muốn đào cô qua đó.
Trong mắt Chu Giác thoáng lên vẻ ngạc nhiên, “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Cũng có chút ý định.” Đàm Duy nghĩ, mục đích ban đầu của mình
chính là muốn mài giũa kinh nghiệm một thời gian rồi nhảy việc, bây giờ cơ hội đến nhanh hơn tưởng tượng.
“Sao vậy?” Chu Giác nhận lấy ly nước từ tay cô, đặt lên quầy bếp, thấy cô đang suy nghĩ tìm cớ, anh cũng trực tiếp nói cho cô về quyết định của
anh, anh nói anh sẽ rời chức vào tháng sáu.
Đàm Duy sốc đến mức đầu óc hỗn loạn, cô còn không kịp nghĩ ra được phải hỏi anh bước tiếp theo sẽ đi đâu, chỉ ngơ ngác hỏi: “Sao lại đột ngột
như vậy?”
Chu Giác không trả lời câu hỏi đó, mà nói: “Nếu điều em bận tâm là chuyện này, thì vấn đề đó đã không còn tồn tại.”
Đàm Duy vẫn lắc đầu, nói về chuyện của mình: “Không, chủ yếu là em muốn thay đổi môi trường.”
Chu Giác gật đầu, điều đó cũng không sao cả, với năng lực của cô, đi
đâu cũng có thể sống rất tốt. Chỉ là lúc này anh quan tâm hơn đến lý do tại sao cô lại muốn thay đổi môi trường.
Đàm Duy không biết diễn đạt thế nào, chỉ có thể nói thật: “Em cảm thấy phiền, hơi mệt mỏi.”
“Nếu em có tâm lý này, đổi việc cũng không thể trốn tránh được đâu.” Chu Giác giơ tay, định vuốt tóc cô để an ủi, “Anh hy vọng em có thể suy nghĩ một cách lý trí, đừng bị những cảm xúc nhất thời ảnh hưởng.”
Đàm Duy biết tâm lý của mình có vấn đề, từ chiều đến giờ cô đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nghe anh cứ luôn bắt mình phải lý trí, cô đột nhiên lớn tiếng: “Anh có
thể đừng nói với em mấy lời trưởng thành, lý trí nữa được không? Em chưa đủ trưởng thành sao?”
“Em sao vậy?” Chu Giác hạ tay xuống, ánh mắt có chút nghiêm khắc, “Nổi cáu như trẻ con sao?”
“Em không thể nổi cáu à?”
“Có thể. Nhưng tại sao?” Anh hỏi.
Đàm Duy cắn môi, bỗng thấy có chút bi phẫn, cô không muốn mang
cảm xúc tồi tệ này đến cho anh. Nếu lúc này cô chỉ có một mình thì tốt rồi, sẽ không làm tổn thương người khác.
Cô có chút muốn khóc.
Chu Giác nhìn cô, v**t v* cánh tay cô, lạnh ngắt, anh nhanh chóng phán đoán: “Em không thể chịu nổi áp lực công việc hiện tại, đúng không?”
Đàm Duy vẫn không nói gì, là vậy, mà cũng không phải vậy.
“Là chính em một mực muốn nhận công việc này; anh đã phản đối,
nhưng em nhất quyết phải đi theo con đường của Wendy, mặc kệ có phù hợp với em hay không, em vội vã muốn tạo ra thành tích.” Chu Giác nắm lấy tay cô khiến cô không thể động đậy, ngữ khí vẫn bình tĩnh,
“Nếu em không đảm đương nổi, có thể giao việc qua để anh cho người khác tiếp quản.”
Đàm Duy kinh ngạc mở to mắt, “Anh muốn để Tina cướp đi thành quả
công việc của em sao?” Cô biết, ban đầu anh đã không muốn cô đi, dù miệng thì nói ủng hộ cô làm công việc mang tính khai phá tầm nhìn này.
“Nếu em không chịu nổi áp lực.” Anh lạnh lùng nói.
“Không thể nào!” Đàm Duy ngắt lời anh, cô có thể đi, là vì sự lựa chọn của chính mình, chứ không phải bị anh nghĩ là cô không làm được.
“Đến bây giờ em vẫn chưa hiểu sao, nguyên nhân sâu xa khiến tâm lý
em mất cân bằng là do tham vọng hỗn loạn của chính em, cùng với một kế hoạch không hề tương xứng với khả năng.” Anh nói từng chữ một,
“Chắc chắn em không cần bình tĩnh lại để suy nghĩ xem mình nên làm gì
bây giờ sao?”
Đàm Duy cũng nói: “Vậy anh có biết, bây giờ em cần anh ôm em một cái, chứ không phải dạy dỗ em phải lý trí không?”
Cô như bị anh đâm một nhát, toàn thân đều đau, cô quay người đi về phòng.
Chu Giác trầm mặc.
Anh nhìn bóng lưng cô co lại thành một khối tròn, trái tim như bị búa tạ nện vào, đau âm ỉ một hồi lâu.
Anh cũng quay lại giường, từ phía sau ôm lấy cô, kéo cơ thể cô vào lòng mình.
———
Ngày hôm sau, Đàm Duy có hẹn với khách hàng lúc 11 giờ.
Nhưng 7 giờ cô đã dậy, sửa soạn tươm tất. Cô chưa bao giờ trễ hẹn với khách hàng. Người khác càng nói cô không được, cô càng phải chứng
minh mình làm được.
Mỗi ngày cô vất vả đi làm xuyên thành phố, tổ chức sự kiện, thúc đẩy doanh số, cuối cùng doanh thu cũng đã tăng trưởng ổn định, dựa vào đâu mà để người khác cướp đi thành quả của mình?
Cảm xúc của mọi thứ cô nên bình thường, không thể mất kiểm soát như tối qua. Mãi cho đến chiều, sau khi ký được hợp đồng với vị khách này, cô lại đi đến một trung tâm thương mại khác để kiểm tra cửa hàng, xem
xét số liệu, sau đó còn vui vẻ mời mọi người uống trà chiều, động viên tinh thần cả đội.
Sau đó cô mới về công ty, ngồi trước máy tính tra cứu một lúc.
Một sự thật có chút nực cười, thế mà lại có một danh từ chuyên môn cho nó: “burnout” – hội chứng kiệt sức nghề nghiệp. Về mặt tâm lý học còn có các triệu chứng lâm sàng: suy kiệt cảm xúc, hoang tưởng bị hại, tức
giận và bất lực.
Đàm Duy cảm thấy mình thật sự có vấn đề, tâm trạng rất tệ, nhưng cô lại không muốn thừa nhận điều này.
Cô vẫn chưa cảm thấy có áp lực lớn đến mức nào.
Chỉ là những năm gần đây, mỗi một lần tiếp nhận những lời phàn nàn tiêu cực từ khách hàng, những mệnh lệnh trong công việc, khối lượng công việc quá tải… giống như từng cây kim thép, đâm vào cơ thể cô,
đâm nhiều rồi, sẽ tạo thành những lỗ thủng lộng gió.
Cô cũng cố gắng sao chép lại bản thân của năm 23 tuổi, tràn đầy động lực, dũng khí, dù có vụng về và thất bại, vẫn cứ hiên ngang tiến về phía trước.
Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không thể vực dậy nổi tinh thần, giống như một đoàn tàu cao tốc, đột nhiên gặp sự cố vậy.
------oOo------