Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 122

Đàm Duy biết tình trạng hiện tại của mình không ổn lắm.

 

Nhưng cô là người trưởng thành, cấp trên là sếp, cấp dưới là nhân viên,

bên cạnh là những nhu cầu phức tạp của khách hàng, cô không thể yêu cầu bất kỳ ai thông cảm cho mình.

 

Cô vẫn còn năng lực làm việc nhưng đã mất đi động lực, tuy nhiên vấn đề cần phải được giải quyết, không thể để nó xấu đi.

 

Cô đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý.

 

Lúc ra về, cô lại tình cờ gặp Lục Văn Tâm. Bác sĩ của cô cố định khám vào thứ Năm hàng tuần, và Lục Văn Tâm cũng đến làm vật lý trị liệu

vào thứ Năm. Hai người chào hỏi nhau một tiếng rồi ai lên xe người nấy.

 

Lúc Lục Văn Tâm lái xe đi, cô ta thấy Đàm Duy gục đầu trên vô lăng, bất động. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Đàm Duy trong trạng thái thiếu

sức sống đến vậy, giống như một khung hình bị ngắt kết nối.

 

Có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của đối phương, cô ta hiểu mà.

 

Hôm nay trong lúc làm việc, Đàm Duy nhận được điện thoại của Tina, hỏi cô có còn nhớ một khách hàng từng qua tay mình không.

 

 

Đàm Duy đương nhiên nhớ, nói một cách chính xác thì vị khách này không phải của cô, mà là của Benny, họ Vương, nhưng lại ký hợp đồng trong tay cô. Tina yêu cầu cô chuẩn bị một số tài liệu, sáng mai mang

đến công ty.

 

Đàm Duy có thể đoán được đã có vấn đề hậu mãi, và mơ hồ cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc không hề nhỏ, bởi vì áp suất trong giọng nói của Tina qua điện thoại rất thấp. Vì vậy, cô lại lái xe về cửa

hàng cũ để tìm đủ giấy tờ.

 

Cô hỏi Luna: “Vị khách họ Vương này, sau khi tôi đi có đến đây lần nào không?”

 

 

Luna tra cứu hệ thống, không có ghi nhận giao dịch nào liên quan, bèn nói: “Không phải khách của cửa hàng mình, em không có ấn tượng ạ.”

 

Đàm Duy gật đầu, “Sau này những khách hàng có liên quan đến Benny, em ít tham gia vào thôi.”

 

 

Luna: “Em biết rồi, dính vào anh ta tuyệt đối không có chuyện gì tốt. Nhưng mà có chuyện gì vậy?”

 

“Vẫn chưa rõ lắm, đợi mai chị đến công ty sẽ biết.”

 

 

Đây là lần đầu tiên Đàm Duy đến công ty trước 8 giờ sáng, không gian vô cùng yên tĩnh.

 

Cô quẹt thẻ vào, trong phòng họp đã có vài người ngồi sẵn. Cô lướt mắt qua, thấy Tống Minh Kỳ đang ngồi bên cửa sổ, mái tóc luôn được vuốt

 

ngược bóng loáng của anh ta hôm nay có chút rối bù, trông lại có vẻ bớt bóng bẩy hơn.

 

 

Mọi người im lặng.

 

Đàm Duy lên tiếng: “Chào buổi sáng.”

 

Tina nói: “Không còn sớm nữa đâu.” Sau đó, chị ấy bắt đầu nói về mục

đích của buổi họp mặt này: một trong những chiếc túi trong đơn hàng mà Đàm Duy đã xử lý là hàng giả. Đầu óc Đàm Duy có chút trống rỗng, nhưng logic nhanh chóng quay trở lại, cô đưa ra nghi vấn của mình:

Một, có chắc chắn chiếc túi đó được bán ra từ cửa hàng em không? Hai, đã qua giám định của cơ quan có thẩm quyền chưa?

 

Tina nói: “Mã vạch trùng khớp, khách hàng cũng đã tìm đến một đơn vị kiểm định thứ ba để có giấy chứng nhận.”

 

Đàm Duy làm trong ngành bán lẻ bao nhiêu năm nay chưa từng gặp phải chuyện như vậy, cô cũng biết công ty không thể nào bán ra hàng giả.

 

“Xem ra vị khách này đã có chuẩn bị từ trước.” Đàm Duy nói, “Gọi em đến đây, là hy vọng em làm gì?”

 

Tống Minh Kỳ nhìn cô, muốn nói lại thôi.

 

Đàm Duy nhướng mày, rồi nghe thấy Tina nói: “Vivi, khách hàng này

ban đầu là do em tiếp nhận, cũng tiếp xúc nhiều nhất, em liên lạc thử xem có thể giải quyết riêng không, đừng để ảnh hưởng lan rộng.”

 

Đàm Duy thầm nghĩ, chị nên bảo Benny đi giải quyết mới phải. Cô cũng

biết trong công việc, ý thức trách nhiệm quá cao cũng đồng nghĩa với sự hao mòn, nhưng Tina đã nói vậy, trong lòng cô không cách nào từ chối được, “Được thôi.”

 

Cô gọi điện cho khách hàng, hít một hơi thật sâu trước khi cuộc gọi được

kết nối để chuẩn bị tâm lý, sau đó mới mở lời: “Chào ông Vương, tôi là nhân viên bán hàng của Rossi, vâng, vấn đề ông phản ánh chúng tôi đã tiếp nhận, ban lãnh đạo công ty rất coi trọng, tôi vô cùng xin lỗi vì đã

gây ra sự bất tiện cho ông. Chúng ta có tiện hẹn một buổi để gặp mặt trao đổi trực tiếp không ạ—”

 

Cô còn chưa nói xong, đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ như trút nước của

khách hàng đúng như dự đoán, lời lẽ vô cùng khó nghe. Đàm Duy tiếp nhận cơn giận của đối phương, khẽ cau mày, dường như sợ hãi những lời nói đó sẽ len lỏi, thẩm thấu vào cơ thể mình.

 

Khách hàng tỏ rõ không có khả năng hòa giải, nhất quyết đi theo trình tự pháp luật.

 

Điện thoại bị ngắt ngang.

 

Đàm Duy lắc đầu, nói: “Thật ra, em nghĩ chúng ta nên báo cảnh sát.”

 

 

Tina không nói gì, Đàm Duy tiếp tục: “Nếu toàn bộ quy trình bán hàng không có sai sót, thì không thể nào xảy ra vấn đề này. Hàng giả rốt cuộc từ đâu ra, do khách hàng tự nhầm lẫn, hay là có vấn đề ngay từ trong kho, báo cảnh sát sẽ nhanh chóng làm rõ được thôi.”

 

 

Tina vẫn không lên tiếng, Benny lại đứng lên trước, “Không thể báo cảnh sát, chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng rộng sao?”

 

Giọng Đàm Duy cũng trở nên đanh thép, cô phản bác lại anh ta: “Chẳng

lẽ anh cho rằng che đậy là cách giải quyết sao? Khách hàng sẽ không báo cảnh sát? Sẽ không tìm truyền thông để phanh phui à? Anh đừng ngây thơ quá.”

 

 

Tina nói: “Vivi nói có lý.”

 

Benny nheo mắt, “Cô không liên quan đến chuyện này sao?”

 

“Mọi người đều biết mà.” Đàm Duy cười lạnh một tiếng, nhún vai: “Khách hàng này không phải của tôi, mà nằm trong hệ thống của anh.”

 

 

“Nhưng cô theo sát toàn bộ quá trình, cô có thể nói mình hoàn toàn không liên quan sao?” Benny nói: “Cô định làm to chuyện lên à? Vì ghen tị thương vụ này không phải của cô sao?”

 

Đàm Duy tỏ vẻ không quan tâm: “Anh cứ tùy tiện suy diễn thuyết âm mưu đi, đừng để bị nghẹn chết là được.”

 

Benny: “Có người chống lưng đúng là tốt thật. Thăng chức, tăng lương vù vù, lại còn không cần chịu trách nhiệm, cô đúng là tấm gương truyền

cảm hứng trong công ty đấy.” “Anh có ý gì?” Đàm Duy hỏi.

“Còn giả vờ gì nữa? Cô không phải là bạn gái của Enzo sao? Cho nên làm gì cũng không sợ hãi đúng không?”

 

 

Bàn tay đang cầm chuột của Đàm Duy đột nhiên siết chặt, cô không thể phủ nhận sự thật này.

 

Trong phòng họp có rất nhiều người của bộ phận bán lẻ, may mà Stella vẫn chưa đến.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, chị ta bưng cà phê bước vào, nhìn mọi người một lượt, “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

 

Benny im bặt, dù anh ta có ngứa mắt Đàm Duy đến đâu cũng không thể công khai nói ra những lời như vậy.

 

Stella đặt chiếc túi lên ghế, sắc mặt sa sầm xuống. Đàm Duy gần như

chắc chắn rằng chị ta đã nghe thấy mọi chuyện từ bên ngoài, vì tiếng cãi vã vừa rồi rất lớn.

 

Stella nói: “Cửa hàng của chính mình xảy ra chuyện như vậy không tìm

cách giải quyết, còn có tâm trạng đi soi mói đời tư của đồng nghiệp, đó là tu dưỡng của cậu sao?”

 

Benny lí nhí nói một câu xin lỗi, nhưng không phải nói với Đàm Duy.

 

 

Các đồng nghiệp khác có lẽ rất kinh ngạc, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.

 

Stella công tư phân minh nói: “Tôi hy vọng những cuộc đối thoại không liên quan đến công việc trong phòng họp này hôm nay sẽ không bị

truyền ra ngoài, mọi người nghe rõ cả chưa?” Trông chị ta rất tức giận. Mọi người đồng thanh đáp đã biết.

Trái tim Đàm Duy đang treo lơ lửng lại được đặt xuống, không hẳn là

kinh hãi, nhưng cô không muốn chuyện này bị người khác chọc thủng như vậy, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

 

Cô cũng rất ngạc nhiên trước phản ứng của Stella.

 

 

Tina, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng: “Được rồi, chúng ta tiếp tục thảo luận xem giải quyết chuyện này thế nào đi.”

 

Đàm Duy cầm điện thoại lướt một lúc, dừng lại ở một giao diện, rồi ngắt lời Tina, “Không cần thảo luận nữa, đã lên báo mạng rồi.”

 

Sự việc nóng lên rất nhanh, chỉ trong vài giờ đã chiếm giữ vị trí hot search trên các phương tiện truyền thông xã hội.

 

 

——–

 

Lúc Chu Giác biết chuyện này, anh đang đi công tác. Thư ký báo cho anh có một mục tìm kiếm nóng: Cửa hàng Rossi bán hàng giả.

 

Anh gọi điện cho Stella, sau đó bảo thư ký đặt vé máy bay chuyến giữa

trưa để bay về. Anh cũng đôi lúc cảm thấy rất mệt mỏi. Hướng lên trên phải quản lý trụ sở chính, hướng xuống dưới phải đối mặt với những đội nhóm mang đầy ý đồ riêng.

 

 

Lần trước, sự cố thiếu sót bản đồ của Trung Quốc đã gây ra ảnh hưởng dư luận, anh đã không kiểm soát được tính khí của mình. Sau đó, anh đã tự cảnh báo bản thân không được để tình huống tương tự xảy ra lần nữa.

 

 

Dĩ nhiên, cảm giác mệt mỏi đó chỉ thoáng qua. Anh vẫn có thể bình tĩnh đối mặt.

 

Buổi chiều, một cuộc họp được triệu tập, Chu Giác đã có mặt.

 

 

Trước tiên Stella giải thích ngọn nguồn sự việc cho anh nghe. Đàm Duy vẫn luôn quan sát sắc mặt anh, nhưng anh không có biểu hiện gì, chỉ im lặng lắng nghe.

 

Nhưng không một ai dám lên tiếng.

 

 

Một lúc lâu sau, anh mới cất lời: “Tất cả những lời giải thích này đều không thể làm lý do, chúng chỉ che giấu sự thật về sự quản lý hỗn loạn của đội ngũ bán lẻ các cô.”

 

Tina hít một hơi sâu. Stella, người luôn mạnh mẽ đến mức dám tranh

luận với anh, lúc này cũng không nói nên lời, chỉ gật đầu đáp: “Đây là sơ suất của tôi.”

 

Anh vừa đấm vừa xoa: “Cũng may, các cô còn biết chủ động liên lạc với khách hàng. Không cắt đứt liên lạc.”

 

 

Đây cũng chẳng phải viên kẹo ngọt ngào gì, mà càng giống một lời châm chọc.

 

“Kho hàng trong cửa hàng, chúng ta có camera giám sát, nhân viên quản

lý kho không được có bất kỳ động tĩnh nào, cô lập tức đi báo án.” Quyết sách của anh giống hệt chủ trương của Đàm Duy, chỉ là anh có nhiều quyền hạn hơn để đưa ra quyết định.

 

Anh cũng có nhiều thủ đoạn hơn, yêu cầu bộ phận truyền thông và bộ

phận pháp vụ chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những luồng dư luận tiêu cực đang lan tràn trên mạng và các thủ tục pháp lý.

 

Một công ty lớn mang tầm quốc tế như vậy, không thể nào thua một vụ kiện với một cá nhân.

 

Benny vốn định che đậy không cho công ty biết, bây giờ vẫn không giấu được, anh ta không gánh nổi trách nhiệm này.

 

 

Sắc mặt anh ta khó coi vô cùng, anh ta và Đàm Duy nhìn nhau. Đàm Duy lạnh nhạt dời mắt đi, nhìn về phía điện thoại của mình.

Chu Giác còn có lịch trình khác phải đi, anh đứng dậy, dường như nhớ ra

một việc rất quan trọng, nói: “Tất cả những người tham gia vào quá trình bán hàng, tạm thời đình chỉ công tác chờ kết quả điều tra.”

 

Đàm Duy biết, trong đó có cả cô.

 

 

Tina lại có chút không ngồi yên được, vội vàng đuổi theo nói một câu, “Sếp, Vivi không có lợi ích liên quan trong chuyện này, cô ấy là bị tôi chỉ định nhiệm vụ—”

 

 

Chu Giác quay đầu lại, nhìn Tina, “Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao, tất cả những người tham gia vào quá trình bán hàng.”

 

Nói xong anh không dừng lại mà bước thẳng ra ngoài.

 

 

Đàm Duy gập máy tính lại. Vừa rồi lúc anh quay đầu lại, dường như đã nhìn về phía cô, lại dường như không hề nhìn cô.

 

Lần đầu tiên trong sự nghiệp gặp phải cảnh bị đình chỉ công tác tạm thời, cô lại đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

 

 

Cô bước ra khỏi phòng họp, vào thang máy, rồi đi đến bãi đỗ xe thì bị Tina gọi lại, “Ra ngoài ngồi một lát đi.”

 

“Được thôi ạ.” Đàm Duy lại cất chìa khóa xe vào túi.

 

 

“Bây giờ em oán chị lắm phải không.” Ngồi ở khu vực ngoài trời của một quán cà phê, Tina nói như vậy.

 

“Nói những điều này bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa.” Đàm Duy ngẩng đầu, hít thở không khí trong lành, “Em không sao cả.”

 

“Sao lại không sao được, thành tích không phải của em, hoa hồng cũng không phải em kiếm, nhưng vất vả thì em gánh, hình phạt em cũng bị dính.” Tina liệt kê từng việc một.

 

“Em chỉ có thể nói, cây ngay không sợ chết đứng, em không sợ bị điều tra.” Đàm Duy nói.

 

“Vivi, chúng ta chưa bao giờ thực sự mở lòng nói chuyện với nhau. Sau này trong lòng mỗi người lại có những khúc mắc. Chi nghĩ, chắc hẳn em

có rất nhiều ý kiến về chị.”

 

Đàm Duy không phủ nhận điểm này, “Nhưng, em càng cảm ơn chị đã dẫn dắt em vào nghề, không quản ngại khó khăn mà dạy dỗ em.”

 

 

Tina cười cười, “Đó là điều chị nên làm với tư cách là người hướng dẫn của em. Chị đã dẫn dắt rất nhiều người, nhưng người khiến chị tự hào nhất là Perla, và cả em. Cho dù chúng ta vì đội nhóm và lợi ích của riêng

mình mà trở thành đối thủ, nhưng điều đó cũng không làm thay đổi sự tự hào của chị dành cho em.”

 

“Em là một người rất tuyệt vời.” Tina nói với cô.

 

 

——–

 

Vào một buổi chiều nắng đẹp, Đàm Duy đột nhiên nghĩ thông suốt, cô viết đơn từ chức.

 

Khác với lần trước viết trong căm hận và nước mắt lưng tròng, tâm trạng của cô lần này rất bình tĩnh.

 

Cô cảm thấy mệt mỏi, phải thừa nhận rằng cơ thể có giới hạn, cô cần

được nghỉ ngơi. Những thành tích phi thường, vinh dự, thu nhập mà cô

đạt được ở vị trí này, đều được đổi lấy bằng sự gian khổ. Perla tan làm gọi điện cho cô, hẹn cô ra ngoài ăn tối.

 

Đàm Duy nói cho cô ấy biết quyết định của mình, “Chị là người đầu tiên biết đấy.”

 

Perla đầu tiên là kinh ngạc, sau lại cảm thấy cô đang nói đùa, “Em là tổng tài từ nhiệm đấy à, nói cứ như long trọng lắm.”

 

“Lần này là thật.” Cô đã hiểu được tâm trạng của những người bạn đồng hành đã rời khỏi quỹ đạo trưởng thành của mình.

 

 

“Chị biết lần này em bị vạ lây, rất vô tội.” Perla biết đây là sự thật, bèn nói: “Nhưng với tư cách là bạn chung của em và Tina, chị cũng muốn nói một lời.”

 

“Nói gì ạ?”

 

 

“Khoảng thời gian trước Tina chịu áp lực rất lớn, chị ấy muốn giữ lại Tống Minh Kỳ nên phải cho anh ta chút ngon ngọt, cũng là vì tin tưởng vào năng lực của em nên mới giao việc đó cho em.”

 

 

“…” Bởi vì tin tưởng, cho nên phải bị áp bức sao?

 

“Chị biết em chắc chắn sẽ không đổi hàng giả cho khách, chị đã dặn dò em những chuyện này. Đều là Tina bảo chị nói với em, chị ấy bảo chị

thỉnh thoảng nhắc nhở em, chị ấy biết em luôn tự mình chịu đựng, không chịu yếu thế.”

 

“Còn nhớ lần hợp đồng của em bị người ta gian lận không? Chị ấy cho

rằng em bị bắt nạt, chị ấy đã nói chuyện với giám đốc Từ để đưa em về, chị ấy che chở cho em thì sẽ không có những chuyện phiền lòng đó.”

 

Đàm Duy chợt nghĩ ra, cô cứ ngỡ là Chu Giác đã bảo giám đốc Từ làm như vậy.

 

“Mọi người đều nằm trong một chuỗi lợi ích, cạnh tranh là không thể tránh khỏi, công việc là công việc. Nhưng chị ấy cũng thật sự coi em là

bạn.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment