Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 123

Đàm Duy nói với Perla rằng cô đã hiểu, trên thương trường, lợi ích là lợi ích, tình nghĩa là tình nghĩa, không thể đặt lên cùng một bàn cân.

 

Giữa họ không có thù sâu oán nặng, không có vu oan giá họa, thậm chí

còn chưa từng vạch mặt nhau, tất cả đều dựa trên sự cạnh tranh thông thường. Họ chỉ là những hành khách lướt qua đời nhau.

 

Perla chỉ có chút tiếc nuối, nhưng cũng thừa nhận: “Giữa em và chị thì có thể tránh được, nhưng em và chị ấy thì không.”

 

 

Trong khoảng thời gian này, công ty vì sự kiện hàng giả mà bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió của dư luận, trên mạng toàn là những tiếng nói nghi ngờ, cô mới ý thức được ảnh hưởng của chuyện này lớn đến mức nào.

 

 

Trong lúc bị đình chỉ công tác tạm thời, Đàm Duy được yêu cầu phải sắp xếp lại toàn bộ hợp đồng đơn hàng đã qua tay mình, dòng tiền hàng hóa, và các khoản chi phí phát sinh của cửa hàng.

 

 

Cô đã chuyển công tác qua ba nơi, có những tài liệu từ rất lâu, phải mất hai ngày mới sắp xếp xong. Cô có chút xúc động, thành quả công việc bao năm nay của cô đang nằm cả ở đây, một chồng giấy dày cộp.

 

Không lâu sau, Stella tìm cô nói chuyện: “Em muốn từ chức là vì bị đình chỉ công tác tạm thời sao? Em phải biết đây không phải là hình phạt, rất

nhanh thôi em sẽ được minh oan.” Đàm Duy lắc đầu. “Vậy thì vì sao?”

Đàm Duy giải thích: “Em chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.” Mấy năm nay đi

làm, cô gần như không có cuộc sống của riêng mình, cứ ngỡ chỉ cần thăng tiến nhanh, chức quyền càng lớn thì sẽ có được càng nhiều thứ, nhưng hướng đi thường không như dự tính.

 

 

“Được rồi.” Stella tỏ vẻ thấu hiểu, “Em nghĩ kỹ là được. Nhưng tôi đề nghị em, muốn điều chỉnh tốt thì vẫn phải dựa vào chính mình. Đàn ông có mạnh mẽ đến đâu cũng không phải là chỗ dựa vững chắc.”

 

 

Đàm Duy hiểu ý chị ta, và cũng tò mò một chuyện, “Chị đã biết chuyện đó, nhưng chưa từng hỏi em.”

 

“Đó là chuyện riêng của em.” Stella nhìn cô, “Enzo là sếp, tôi không thể đi hỏi cậu ta. em là cấp dưới của tôi, tôi nên đi tìm hiểu chuyện riêng của

em sao?”

 

“Em đương nhiên không có ý đó.” Đàm Duy rất cảm kích sự đối xử công bằng của đối phương.

 

 

Stella nói: “Lúc trước tôi hỏi em tại sao lại chọn ngành bán lẻ, em nói ở đây em có được sự công bằng cơ bản nhất.”

 

“Tôi không được xem là một người sếp chu đáo, tôi có lập trường của mình, không thể nào thành thật làm bạn với cấp dưới được.” Stella nói:

“Vivi, tôi hy vọng quãng thời gian sự nghiệp này đã khiến em cảm nhận được sự công bằng mà em muốn có.”

 

——–

 

 

Kết quả điều tra rất nhanh đã có.

 

Chuỗi cung ứng của hệ thống không có vấn đề, cũng không phải khách hàng tráo hàng giả, vấn đề nằm ở kho hàng của cửa hàng.

 

 

Kho hàng của tổng công ty có ba nhân viên quản lý, theo lý thì sẽ không xảy ra sai sót, nhưng một nhân viên bán hàng trong lúc kiểm kê hàng quý đã trà trộn một món hàng giả có cùng mã vào, còn hàng thật thì mang đi bán. Nhân viên tại cửa hàng không có kỹ năng phân biệt hàng

thật giả.

 

Hiện tại, nhân viên bán hàng đó đã bị cảnh sát đưa đi.

 

Kho hàng của cửa hàng cũng đang tiến hành một cuộc tổng kiểm kê lớn,

hàng giả bị trà trộn vào không chỉ có một món. Dĩ nhiên, chuyện nực cười thế này không thể nào công bố ra bên ngoài.

 

Đàm Duy đến công ty và được thông báo quay trở lại làm việc bình

thường. Trong thang máy, cô gặp Benny, hai người đứng ở hai góc, không ai nói chuyện với ai.

 

Sổ sách của Benny có vài khoản không khớp, bản thân anh ta cũng

không giải thích rõ ràng được, chỉ nói là công việc ở cửa hàng bận rộn quá nên bị lẫn lộn. Anh ta còn phải trải qua một cuộc điều tra nữa.

 

Đàm Duy biết đây hoàn toàn chỉ là cái cớ. Giám đốc cửa hàng nắm trong tay quỹ dự phòng và hàng hóa, đây là một công việc béo bở. Việc biển

thủ một ít tiền khi mua sắm vật tư cho cửa hàng, hay mang vật liệu sự kiện, quà tặng lên các nền tảng bán đồ cũ để bán là chuyện quá bình thường.

 

Công ty không điều tra, chỉ cần viết một báo cáo hỏng hóc cho qua chuyện là được.

 

Một khi con người đã tiếp xúc với vật chất, rất khó để dập tắt lòng tham.

 

 

Đàm Duy nhìn thấy vẻ mặt bực bội của anh ta qua tấm gương, trong lòng cô biết anh ta đã gặp rắc rối, nhưng những chuyện đó không liên quan đến cô. Cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình.

 

Lúc đi ra ngoài, hai người suýt nữa đụng vào nhau. Benny chán ghét liếc Đàm Duy một cái, anh ta quát: “Cô không biết nhìn đường à?”

 

Đàm Duy đáp trả: “Tâm trạng không tốt thì đừng có nổi điên trước mặt tôi.”

 

 

Benny cười khẩy, “Cô không phải đang xây dựng hình tượng thanh cao sao? Oai thế, là sếp cho cô dũng khí à?”

 

“Tôi làm việc quang minh chính đại, không cần người khác cho dũng khí.” Đàm Duy nói.

 

Benny bị cô nói kháy, cũng tức điên lên: “Cô tốt nhất nên đảm bảo mình không xảy ra vấn đề gì.”

 

“Sự thật đã chứng minh, mỗi một khoản sổ sách của tôi đều rõ ràng rành

mạch.” Cô không chiếm đoạt của công ty một đồng nào, dù chỉ là một gói cà phê, “Anh muốn xem tôi bẽ mặt thì cứ từ từ mà chờ.”

 

Benny hung hăng trừng cô một cái, sau đó khoác áo vest bỏ đi.

 

 

——-

 

Công việc còn lại của Đàm Duy chủ yếu là bàn giao nhiệm vụ. Ngô Cạnh đã quen thuộc với quy trình nghiệp vụ, năng lực không có vấn đề, Trang Hạ cũng có thể làm hỗ trợ cho cô ấy rất tốt.

 

 

Vài ngày sau, Chu Giác đi công tác trở về. Đàm Duy biết anh rất bận nên không làm phiền.

 

Hôm nay là cuối tuần, buổi tối Đàm Duy ở công ty họp để nghe ý kiến

chỉnh đốn và cải cách cửa hàng. Chu Giác nói cô đợi một lát, tối họ sẽ cùng nhau về nhà.

 

Cuộc họp kết thúc thì đã rất muộn, mọi người trong công ty đã về hết.

 

 

Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Đàm Duy bước vào văn phòng của anh, thư ký của anh cũng đã tan làm. Đàm Duy nghĩ, anh làm sếp tuy hà khắc trong công việc, nhưng lại không quá áp bức nhân viên, cũng thường có những mặt rất nhân văn.

 

 

Chu Giác giơ tay ra hiệu, bảo cô ngồi trước. Đàm Duy nhìn văn phòng của anh, cũng sạch sẽ và trống trải như nhà của anh, toàn một tông màu đen kịt.

 

 

Một lúc sau anh cuối cùng cũng cúp điện thoại. Đàm Duy suy nghĩ rồi nói: “Đồng nghiệp trong công ty đã biết chuyện của chúng ta.”

 

“Không sao cả, em không cần để ý.” Chu Giác gật đầu, anh đang định đứng dậy đi về phía cô.

 

 

Đàm Duy lại nói: “Em đã nộp đơn từ chức, đã được thông qua rồi.”

 

Bước chân của Chu Giác ngừng lại, anh dừng một chút, rồi lại ngồi xuống ghế, mở máy tính ra, “Tại sao không nói cho anh biết trước?”

 

Giọng anh rất nặng nề.

 

Đàm Duy lập tức cảm nhận được áp lực từ anh, đây rõ ràng là một cuộc

đối thoại riêng tư, “Lần trước chúng ta gặp mặt, em đã nói với anh là em muốn thay đổi môi trường; hơn nữa đơn từ chức của em, em cũng đã gửi bản sao cho anh.”

 

“Chuyện lớn như vậy, em thông báo cho anh thế à?” Chu Giác nhíu mày, lướt email về phía trước, quả nhiên thấy được báo cáo từ chức của cô.

 

Đàm Duy nói: “Anh cũng đâu có xem email của em kịp thời, phải không?” Rồi lại nói: “Xem như bây giờ em nói với anh cũng không

muộn, anh có thể đừng hung dữ với em được không?”

 

Mấy ngày bị đình chỉ công tác này cô cũng không hề ngừng làm việc, đã bị giày vò đến mức sắp sụp đổ rồi.

 

 

“Em muốn thay đổi môi trường anh biết rồi, OK, nhưng tại sao lại muốn từ chức vào thời điểm mấu chốt này?” Anh cũng không hề để tâm đến lời cô nói, vẫn dùng giọng điệu đó chất vấn cô: “Vì sóng gió lần này

sao?”

 

“Anh tức giận vì em từ chức, hay vì em không báo cáo cho anh kịp

thời?” Cảm xúc của Đàm Duy gần đây rất không ổn định, cũng có chút bốc hỏa.

 

 

Cô không thể trút giận lên khách hàng, cũng không thể kể lể với cấp trên, chỉ có thể tỏ ra yếu thế với anh, “Em có nghĩa vụ gì phải báo cáo với anh chứ, trước khi anh đưa ra quyết định anh có nói cho em biết

không?”

 

Chu Giác thấy cô “vụt” một cái đứng dậy, dáng vẻ trừng mắt tức giận, vô cùng không giống cô. Anh cảm thấy kỳ lạ, anh đành phải nói: “Em

bình tĩnh lại trước đã.”

 

Đàm Duy nhìn chằm chằm vào mắt anh, bị anh chọc giận: “Đừng nói

với em hai chữ đó nữa, em là robot không có cảm xúc sao? Hay là em phải xem anh như khách hàng, khom lưng cúi đầu mỉm cười?”

 

Chu Giác lại không nói gì, dường như đang chờ cô tự bình tĩnh lại.

 

“Em đã nói với anh, em rất phiền, đã đến giai đoạn kiệt sức rồi, không thể nào ở lại nơi này được nữa.”

 

“Em làm việc lâu như vậy, vẫn hành động theo cảm tính nhất thời sao?” Chu Giác rất khó hiểu cảm xúc của cô từ đâu mà ra, “Ngay từ đầu em đã

nói cho anh biết mục tiêu của em, tham vọng của em, em liều mạng muốn thăng chức, bây giờ em lại muốn từ bỏ? Chỉ vì thấy phiền sao?”

 

“Phải. Con đường em tự chọn, năng lực của em không đủ, bây giờ em chấp nhận thua cuộc.” Tính tình Đàm Duy đã nhịn rất lâu cuối cùng

không nhịn được nữa, mắt cô ươn ướt, nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn từ bỏ?

 

Cô không muốn Chu Giác có phản ứng này với mình.

 

 

“Em nói vậy anh vừa lòng chưa?”

 

Chu Giác đi tới, nắm lấy tay cô, “Em đang nổi nóng cái gì? Em không muốn bị lời đồn đãi quấy rầy nhưng chuyện đó sẽ không tồn tại, anh rời

đi cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em.”

 

“Vậy nên, em phải mang ơn đội nghĩa với sự lựa chọn sau khi đã cân nhắc lợi hại của anh sao?” Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, biểu cảm cũng

rất thống khổ, “Anh có biết không, em vô cùng chán ghét việc anh lúc nào cũng lý trí như vậy, lúc nào cũng lên kế hoạch cho mọi thứ.”

 

Chu Giác bị cô khóc đến đau lòng, dùng tay lau nước mắt cho cô, nhưng

không biết làm sao để ngừng lại, anh chỉ có thể nói: “Đàm Duy, anh không thích thất bại, cho nên phải lên kế hoạch. Anh cũng không hy vọng em chọn con đường sai lầm.”

 

 

“Đủ rồi! Miệng anh thì nói tôn trọng em, nhưng thực chất là hy vọng em ngoan ngoãn, sau đó kiểm soát em. Anh có thật sự công nhận em bao giờ chưa?”

 

 

Chu Giác lại trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi cô: “Em muốn cái gì?” Đàm Duy hất tay anh ra, “Em muốn được thở, anh để em đi đi.”

Chu Giác biết hàm ý của những lời này không giống nhau, anh nhắc nhở cô: “Chúng ta sắp kết hôn rồi.”

 

 

Vào lúc này Đàm Duy cũng ý thức được sự thay đổi trong tâm cảnh của mình, mọi thứ đã trở nên sáng tỏ, bất kể là công việc hay tình cảm.

 

“Chúng ta sẽ không kết hôn. Bây giờ em không thể chịu đựng nổi anh, cũng như em không thể chịu đựng nổi công việc này nữa.”

 

Trong mắt anh lần đầu tiên thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, còn có sự yếu đuối gần như không thể phát hiện, “Đàm Duy, Duy—” giọng anh nghẹn lại, nhưng cũng không cho phép mình yếu mềm.

 

 

“Nhưng em đã đồng ý.”

 

“Phải.” Đàm Duy không ngại nói cho anh biết: “Khoảng thời gian anh bị thương em đã nảy sinh ý nghĩ đó, dù chung sống chưa hợp nhau lắm,

nhưng em yêu anh. Nhưng chúng ta không hợp nhau.”

 

“Chỗ nào không hợp?” Anh thế mà cũng phải hỏi một câu nghe có vẻ ngớ ngẩn.

 

“Lần đầu tiên chúng ta chia tay, anh nói những điều như những điều chúng ta tìm kiếm trong tình cảm không giống nhau, cho nên phải chia

Vậy thì bây giờ em nói với anh, anh làm em cảm thấy rất mệt mỏi, không vui vẻ gì cẩt1. Em có thể khúm núm trước mặt khách hàng, vì em không có nhu cầu tình cảm với người khác, nhưng em không thể khúm

núm trước mặt anh.”

 

“Anh không hề bảo em phải khúm núm.”

 

Đàm Duy không muốn nói nữa, “Lúc chúng ta quay lại, anh đã hứa với

em, lần tiếp theo quyền quyết định nằm trong tay em. Chúng ta chia tay đi. Hy vọng anh tuân thủ lời hứa.”

 

Cô lại một lần nữa hất văng xiềng xích của anh, cầm lấy túi xách, nhanh chân rời khỏi văn phòng anh.

 

Không một lần dừng lại hay quay đầu. Chu Giác không đuổi theo cô.

Anh đứng tại chỗ một lúc lâu mới cử động cơ thể, đi đến bên cửa sổ, rồi

lại đứng ở đó bất động, nhìn ánh đèn không ngủ của tòa nhà văn phòng, trong mắt anh lấp lánh một làn hơi nước mỏng manh.

 

Sự việc lại một lần nữa phát triển chệch khỏi kế hoạch của anh.

 

 

Anh đã chọn xong nhẫn.

 

Anh nhớ rằng cô nói thích mùa hè, vì có ánh nắng, có sự náo nhiệt; còn anh lại thiên vị mùa đông ở những vùng biên giới vắng vẻ. Họ có rất

 

nhiều điểm khác biệt, nhưng điều đó cũng không sao cả.

 

Đợi đến tháng sáu, khi anh trút bỏ gánh nặng công việc, có thể đưa cô đến miền nam nước Pháp hoặc một bờ biển tùy ý nào đó, nơi cô thích,

anh sẽ cầu hôn cô.

 

Nhưng bây giờ, cô nói chán ghét anh tột độ, cho nên họ phải chia tay.

 

——-

 

 

Từ công ty ra ngoài Đàm Duy lên một chiếc taxi, xe chạy chưa được bao lâu thì đi ngang qua một trung tâm thương mại.

 

Cô quay đầu lại thấy tấm biển hiệu Rossi vẫn còn đang sáng rực, ánh

sáng vàng kim xa hoa lãng phí, được điểm xuyết bằng vô số viên ngọc trai.

 

Một cuộc tình, cô cũng đã toàn tâm toàn ý, sao lại biến thành thế này?

 

Lúc trước theo chú Hoàng đến nơi này, nhìn thấy khung cảnh hào

nhoáng lộng lẫy, nóng lòng muốn có được tấm vé vào cửa, rốt cuộc là đúng hay sai.

 

Cô đã bị d*c v*ng, bị giấc mộng lộng lẫy hoa lệ nuốt chửng.

 

 

Cảm xúc của cô như bị nhốt trong một cơn mưa bão, mặt mày dữ tợn, nói những lời khó nghe nhất với người thân cận nhất.

 

Đàm Duy rất mong đây chỉ là một cơn cảm cúm, một trận sốt, để cô có thể quang minh chính đại nói với Chu Giác: Em bị bệnh rồi. Em từ bỏ

không phải vì năng lực em không đủ, quá yếu đuối. Em cần anh đối xử với em mềm mỏng hơn thôi.

 

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn bè, muốn tìm kiếm một chút an ủi.

Cũng không có ai trả lời cô. Nhóm chat dù được cô ghim lên đầu, lại

được thiết lập chế độ không làm phiền.

 

Lúc trước cô chê nói chuyện phiếm ồn ào, không có gì quan trọng bằng công việc, dần dần mọi người đều không còn trò chuyện nữa. Bây giờ,

bên cạnh cô một người bạn cũng không còn.

 

Tất cả mọi thứ đang chứng minh sự thất bại của cô.

 

Đàm Duy xuống xe đi về nhà, cô quá khó chấp nhận, quá cô độc, không một ai để tìm đến.

 

 

Cuối cùng, cô chỉ có thể gọi điện cho mẹ.

 

“A lô?” Giọng nói ngái ngủ, mẹ cô đã ngủ rồi. Đàm Duy không nói gì, vô cùng không nỡ.

Qua một lúc lâu.

 

“Sao thế, bảo bối.” Mẹ cô dịu dàng hỏi.

 

Đàm Duy ngồi thụp xuống đất, đột nhiên khóc nấc lên dữ dội.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment