Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 125

Lúc đang đạp xe ven hồ Nhĩ Hải, Đàm Duy nhận được tin nhắn từ người chị hiệp sĩ chính nghĩa Perla, cô ấy báo Tống Minh Kỳ đã bị sa thải, kèm theo đó là một đoạn video anh ta bị đánh. Đàm Duy đã rời xa trung tâm của chốn thị phi công sở, không có tâm trạng bỏ đá xuống giếng, chỉ

xem như một chuyện vui.

 

Trước đó Perla có buôn chuyện với cô, nói rằng anh ta đi khách sạn thì bị vợ bắt quả tang, Đàm Duy chỉ thấy thật nực cười. Dĩ nhiên, đây thuộc

về phạm trù cá nhân, cô không quản được.

 

Nhưng nếu đã cong mà còn giả thẳng để đi lừa người, rơi vào kết cục như vậy, thì với tư cách là một “hiệp sĩ chính nghĩa”, cô lại vô cùng

thích thú hóng chuyện.

 

Tống Minh Kỳ thường xuyên ỷ vào thân phận để bắt nạt Perla, lại không biết mình đã chọc phải một con cáo già. Perla sừng sững không ngã

trong công ty này, năm nào cũng là quán quân doanh số, lẽ nào chỉ dựa vào vận may sao?

 

Perla không tìm cơ hội chỉnh chết anh ta mới là lạ.

 

Đàm Duy thầm khâm phục, người bạn duy nhất của cô ở chốn công sở,

cô gái được cô thân thiết gọi là “Mommy”, lại lợi hại đến thế. Con gái nhất định phải lương thiện, lòng dạ rộng mở sao?

 

Cũng không hẳn.

 

Trò chuyện với Perla vài câu, biết cô đang đi du lịch thì Perla vô cùng ghen tị, “Không được, công việc này em cứ làm đi, để chị ra ngoài

chơi.”

 

“Chị cứ ghen tị với em đi.”

 

 

Hiện tại Đàm Duy vẫn vô cùng chán ghét công việc.

 

Cô rời khỏi khung chat, rồi lại vào nhóm chat. Tin nhắn cô gửi đi tối

hôm đó, đến sáng hôm sau mới có người trả lời. Diệp Hiểu Hàng trả lời cô trước, 【 Tớ vẫn luôn phải họp thâu đêm, đợi tớ nghỉ phép sẽ đến tìm cậu. 】

 

Rất nhanh Cố Văn cũng nói: 【 Tớ mệt đến tối tăm mặt mũi, giờ mới thấy, sao thế bảo bối? 】

 

Mọi người lại chen vào nói đùa vài câu, Lý Đông Ca từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. Đàm Duy có chút tò mò, cô nhắn tin riêng, mặt dày chất vấn tại sao cô ấy không để ý đến mình.

 

 

Độ cao so với mực nước biển ở Vân Nam cao hơn nhiều so với nơi cô sống thường ngày, ánh nắng cũng gay gắt, chưa đến mùa hè đã phơi cho mặt cô đỏ bừng.

 

 

Mắt cô nheo cả lại, mẹ bèn đeo kính râm lên mặt cho cô.

 

Đàm Duy đọc tin nhắn của Perla, bất giác suy nghĩ miên man, “Mẹ, mẹ

thấy con có nên về Bắc Kinh nữa không, hay là…” trở về bên cạnh ba mẹ.

 

Mẹ cô nói: “Chuyện của con trước nay con luôn có chủ kiến, bây giờ lại

đến hỏi mẹ, chứng tỏ con vẫn chưa nghĩ thông suốt. Cứ từ từ, đợi đến khi nghĩ kỹ rồi, con muốn đến nơi nào sống cũng được.”

 

Đàm Duy cười, vì mặt bị phơi nắng đỏ ửng nên trông răng cô đặc biệt trắng và rạng rỡ, “Vậy nếu con ‘gap’ ba tháng thì sao ạ?”

 

“‘Gap’ là có ý gì?”

 

“Có thể hiểu là kỳ nghỉ trống ạ.”

 

“Mới có ba tháng thôi mà, mẹ nghỉ hè cũng đã hai tháng rồi.”

 

 

“Một năm thì sao ạ?”

 

Mẹ cô lại xoa xoa mặt cô, “Chỉ cần con vui vẻ, cả đời làm một đứa vô dụng, mẹ cũng nuôi nổi.”

 

 

Bởi vì mẹ biết, cô đã dùng hết dũng khí lớn nhất của mình, đã đi thử những điều không thể, sẽ không có gì phải hối tiếc.

 

Cô cùng mẹ dành mấy ngày đi hết Xuyên Tây và Vân Nam. Kế hoạch

ban đầu là đi chơi nhiều nơi hơn, nhưng thật sự quá mệt mỏi, đành phải thu dọn đồ đạc trở về. Con người khi thể xác mệt mỏi, sẽ không còn suy nghĩ đến những chuyện thừa thãi. Đây dường như cũng là lý do hai năm đầu óc đi làm cô không bị hao mòn quá độ.

 

Về đến nhà thì Công Chúa lại bị bệnh, nôn mửa tiêu chảy. Công Chúa là chú mèo Đàm Duy ôm về từ hồi vào đại học, bây giờ đã là một chú mèo già.

 

 

Đàm Duy đành phải nửa đêm dậy chăm sóc nó, sáng hôm sau đưa đến bệnh viện thú cưng gần nhà. Bác sĩ kiểm tra ra là bị viêm dạ dày, khá nghiêm trọng, đề nghị truyền dịch và nằm viện ba ngày.

 

Đàm Duy vừa lo lắng vừa nghĩ, mèo cũng giống mình, đều rất mỏng

manh. Chiều hôm nay cô đến bệnh viện thú cưng đón Công Chúa, bất ngờ gặp phải một chú chó Bernese, và cả chủ nhân của nó.

 

Gặp nhau ở đây cũng không có gì lạ, họ học cùng một trường cấp ba, nhà hai người cũng cách nhau không xa.

 

Đàm Duy đặt Công Chúa vào trong túi mèo chuẩn bị rời đi, không ngờ chú chó Bernese vẫn còn nhận ra Đàm Duy, thấy cô thì lập tức ra sức sà

vào chân cô, vẫy đuôi muốn l**m cô.

 

Điều này làm cả hai người đều vô cùng khó xử.

 

Lâm Thu Trì đành phải dắt chó đi cùng Đàm Duy, anh ta nói với cô: “Nó rất quen thuộc với mùi của em, chắc là nhớ em lắm.”

 

 

“Vậy sao?” Đàm Duy quả thực không biết phải nói gì cho phải. “Sao em đột nhiên lại về đây?”

“Nghỉ ngơi một chút, còn anh?”

 

 

“Mẹ anh muốn anh tiếp quản công ty của bà, anh đang làm đây.”

 

Đàm Duy nhàn nhạt gật đầu, nói: “Kế thừa gia nghiệp cũng tốt lắm.”

 

Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường này, nói chuyện câu được câu không. Con đường này là con đường họ nhất định phải đi qua mỗi khi

tan học, tối nào Lâm Thu Trì cũng sẽ đưa Đàm Duy về nhà.

 

Lâm Thu Trì lại nói một câu: “Em biết mà, anh không có hứng thú với những thứ đó.” Nhưng Đàm Duy không biết là không nghe rõ hay cố

tình không nói tiếp, cô im lặng, vì thế anh ta dứt khoát đổi chủ đề, “Em vẫn còn ở bên người bạn trai kia sao?”

 

Đàm Duy biết anh ta đang nói đến ai, nhưng cô không muốn nhắc đến Chu Giác với bất kỳ người nào không liên quan.

 

“Duy Duy, xin lỗi.”

 

“Anh đừng nói nữa.” Đàm Duy ngắt lời anh ta, trông có vẻ hơi phiền.

 

Mấy năm đó, vấn đề cảm xúc của Lâm Thu Trì rất nghiêm trọng, giống

như mắc chứng rối loạn lưỡng cực, hoàn toàn không biết mình muốn gì, ra nước ngoài chơi mấy năm cũng không khá hơn.

 

Thấy Đàm Duy đã ở bên người khác, giống như món đồ yêu quý đã trở

thành của người khác, anh ta muốn cướp về, anh ta thật sự không cam lòng.

 

Anh ta nói bản chất của mình không phải là muốn làm tổn thương Đàm Duy, “Duy Duy, em đừng hận anh, được không?”

 

 

“Không thể nói là hận được.” Cô chỉ là phiền chán kiểu hành vi không trưởng thành này.

 

“Nhưng em cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh, đúng

không?” Lâm Thu Trì cúi mắt nhìn gò má nghiêng của cô, anh ta hiểu,

một khi Đàm Duy đã quyết định thì thực ra rất dứt khoát, “Nếu anh không làm những chuyện đó, cho dù chia tay, quá khứ của chúng ta cũng có thể là những hồi ức rất đẹp.”

 

 

“Nếu em mà bắt tay giảng hòa với anh, thì thật có lỗi với bản thân em

của ngày xưa, anh thấy đúng không?” Đàm Duy không thể nói hối hận vì đã ở bên ai, chỉ là cô không biết nhìn người.

 

Chỉ là cô cảm thấy, khoảng thời gian cô bị tổn thương, không thể vì thêm vào lăng kính “thanh xuân tươi trẻ” mà được tô hồng.

 

Đời người mênh mông, núi sông trùng điệp.

 

Cuộc đời sau này của cô nhất định có thể tạo ra nhiều khoảnh khắc xuất sắc hơn, tỏa sáng rực rỡ.

 

Nếu cô có là tâm điểm, thì cũng chỉ đơn giản là vì chính cô, chứ không phải vì ở bên cạnh một người nào đó.

 

 

Đã đến cửa nhà Đàm Duy, cô phải vào trong, bèn nói với Lâm Thu Trì: “Anh đi thẳng đi, em cũng vào đây.”

 

Chú chó Bernese lưu luyến cọ vào váy Đàm Duy, nó trông cũng không muốn chia xa. Lâm Thu Trì nắm chặt dây dắt chó, dù không nỡ cũng

phải đi, vì Đàm Duy cũng không hề biểu hiện sự lưu luyến với chú chó.

 

“Bạn trai của em, anh biết anh ta sẽ tìm đến anh, chỉ là không ngờ anh ta sẽ đánh nhau với anh.” Lâm Thu Trì nhớ lại lúc đó vung nắm đấm lên

chỉ là để biểu đạt sự phẫn nộ, nhưng Chu Giác lại đáp trả.

 

Đàm Duy ngẩn người, không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Chu Giác đánh nhau.

 

——–

 

Chu Giác bay đến Thượng Hải tham dự sự kiện khánh thành bảo tàng nghệ thuật hợp tác, kết thúc đã là rạng sáng, anh uống không ít rượu.

 

 

Anh ngồi xe về khách sạn thì gặp Lục Văn Tâm đang đứng ở cửa tiễn khách, Lục Tư Xa là chú của cô ta, sự kiện hôm nay cô ta đương nhiên phải tham gia.

 

 

Chu Giác cũng chỉ lướt qua cô ta một cái rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục lướt điện thoại. Anh cho rằng, theo tính cách của Đàm Duy, cô sẽ lập tức lao vào công việc tiếp theo, nhưng lại không có.

 

Cô đã đi một vòng Xuyên Tây. Chu Giác xem từng tấm ảnh một, chỉ có

một tấm là ảnh của cô. Cô mặc áo khoác gió, đội mũ len, trên mặt là nụ cười máy móc chưa kịp thoát ra. Bên cạnh là một quý bà trung niên,

chắc là mẹ cô.

 

 

Dù không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc, đây cũng là lần hiếm hoi Chu Giác có thể nhìn thấy những trải nghiệm đời thường của Đàm Duy, chứ không phải một gương mặt giả tạo.

 

 

Cô đã không chỉ một lần nói với anh rằng, công việc của cô rất mệt.

 

Thỉnh thoảng vào những khoảnh khắc sau khi kết thúc công việc, Chu Giác lại vô tình hồi tưởng lại những lời cô nói trong nước mắt vào buổi

tối họ chia tay.

 

Tràn ngập sự bài xích và chán ghét của cô dành cho anh.

 

Khoảng thời gian trước ở Bắc Kinh, quá trình đàm phán của hai người

không thuận lợi. Anh mơ hồ nhớ lại lúc họ còn đứng chung một chiến tuyến, Lưu Khâm Nguyên từng nói anh ta đã hai lần về việc gặp phải hội chứng kiệt sức nghề nghiệp.

 

 

Tối hôm đó, Đàm Duy dường như cũng đã nói với anh từ “mệt mỏi”. Anh thật sự không hiểu.

Tài xế lái xe ra khỏi cổng, đang định rẽ vào đường lớn, Lục Văn Tâm đi

tới vẫy vẫy tay với anh. Lúc này cơ thể Chu Giác không khỏe, tinh thần cũng không tốt lắm, cũng không muốn để ý, nhưng xe đã dừng lại.

 

Sau khi hạ cửa sổ xe xuống, Lục Văn Tâm khom người, “Xe của em đi đưa khách rồi, anh về khách sạn thì cho em đi nhờ một đoạn.”

 

 

Tài xế đã lặng lẽ mở khóa cửa xe, Lục Văn Tâm ngồi vào, cũng mang theo một luồng khí ẩm lạnh của ban đêm.

 

Đường phố đêm khuya dâng lên một làn sương trắng xóa. Lục Văn Tâm

phàn nàn với anh: “Thời tiết Thượng Hải ẩm quá, em vẫn thích Bắc Kinh hơn.”

 

Chu Giác không đáp lời, chỉ day day mi tâm, lại nghe thấy Lục Văn Tâm nói sự kiện lần này làm rất thành công, dàn khách mời toàn những tên

tuổi lớn trong giới nghệ thuật, cũng chỉ có Chu Giác mới có thực lực để tổ chức một sự kiện tầm cỡ như vậy.

 

Đây là bệnh chung của các biên tập viên thời trang sao? Cô ta diễn giải mọi thứ một cách cao cấp, giống như mọi người trong giới thời trang

trước ống kính sẽ thích giả vờ làm bạn tốt.

 

Chu Giác cảm thấy có chút phiền, lại day day mi tâm một lần nữa, “Muộn rồi, còn cần phải nói những lời này sao?”

 

“Câu mở đầu này rất hợp với hình tượng của anh đấy.”

 

“Em muốn nói tôi giả tạo, có thể nói thẳng.” Anh không để tâm.

 

 

Lục Văn Tâm không vòng vo tam quốc, “Enzo, em nghe nói tháng sáu này anh sẽ rời khỏi Rossi, bước tiếp theo anh định đi đâu?”

 

“Em nghĩ em có thể nhận được câu trả lời từ tôi sao?” Chu Giác sẽ không đáp lại kiểu nói chuyện khách sáo này.

 

Lục Văn Tâm cuối cùng cũng nghe ra tâm trạng anh không tốt, vì thế có chút vui vẻ, “Ít nhất cũng nghiệm chứng được việc anh sắp rời đi. Anh sẽ

đưa Vivi đi cùng chứ?”

 

“Cô ấy đã từ chức.” Chu Giác nói, suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tôi và cô ấy là hai cá thể độc lập.”

 

 

Lục Văn Tâm tỏ vẻ thấu hiểu, “Em thấy story của cô ấy mấy hôm trước đang đi du lịch, như vậy cũng tốt, cô ấy thật sự nên thư giãn một chút, bởi vì ở bên cạnh anh áp lực quá lớn.”

 

Chu Giác liếc mắt nhìn Lục Văn Tâm, “Em có ý gì?”

 

 

Giọng anh rất nặng nề, tài xế ngồi hàng trước cũng không khỏi liếc nhìn sếp qua gương chiếu hậu, rồi lại tiếp tục lái xe.

 

“Anh là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?”

 

Có lẽ trước kia Lục Văn Tâm đối với Chu Giác có chút ý tứ, anh là một người đàn ông có sức hút rất lớn, tham vọng khổng lồ và năng lực làm việc đã mang lại cho anh ánh hào quang.

 

 

Đó chỉ là trên phương diện công việc. Về mặt tình cảm, anh là một người yêu vô cùng hà khắc.

 

“Em đã không chỉ một lần gặp cô ấy đi khám tâm lý và khoa trị liệu mất

ngủ, chưa từng thấy anh đi cùng.” Lục Văn Tâm hỏi anh: “Hai người ở bên nhau lâu như vậy, anh không biết tình trạng của cô ấy sao?”

 

Chu Giác không biết Đàm Duy vì công việc mà mất ngủ sao? Đương nhiên là biết, trong gần một năm nay cô thường xuyên không ngủ được.

 

 

Vì vậy anh không trả lời.

 

“Chính anh nói sự đồng hành tốt nhất dành cho cô ấy là tôn trọng sự trưởng thành của cô ấy, những lời này quá giả tạo. Anh tận hưởng mặt

tích cực, năng nổ của cô gái này, tận hưởng cá tính tươi tắn đáng yêu của cô ấy, nhưng lại không chấp nhận được sự yếu đuối của cô ấy.” Lục Văn Tâm không hiểu sao lại muốn đâm anh một nhát thật đau, muốn nhìn

thấy người đàn ông luôn cao cao tại thượng phải ảo não. Chu Giác phủ nhận: “Tôi không có.”

“Có hay không, trong lòng anh tự rõ.” Lục Văn Tâm phủi phủi bụi trên

váy, nói rằng cô quen biết Vivi cũng đã lâu, lâu ngày sinh tình, có cảm tình với một cô gái là chuyện hết sức tự nhiên, “Anh máu lạnh như vậy, đao thương bất nhập đương nhiên không hiểu rồi nhưng cô ấy không giống, trong lòng cô ấy toàn là những nơi mềm yếu, sao lại không thể

yếu đuối cho được?”

 

——–

 

Sau khi Lục Văn Tâm đi, Chu Giác cũng trở về phòng khách sạn. Vài

giờ sau thì trời sáng, anh sắp xếp xong công việc còn lại, bảo tài xế lái xe

đi đến một thành phố khác. Anh làm việc không thích dây dưa, anh muốn biết hiện tại rốt cuộc cô thế nào rồi.

 

Họ dùng chung rất nhiều tài khoản nền tảng, anh cũng biết địa chỉ nhà cô.

 

Xe dừng ở cửa, Chu Giác ngồi trong xe.

 

Mặt trời nghiêng về phía tây, cây ngô đồng ven đường đã nhú mầm non, ngay khoảnh khắc anh mở cửa định bước xuống, anh thấy Đàm Duy

cùng một người đàn ông dắt chó đi tới.

 

Đây dường như là một buổi chiều bình dị mà lãng mạn.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment