Chu Giác chỉ nhìn Đàm Duy, xem nhẹ những người khác.
Anh quan sát thấy sự bực bội thoáng qua trong mắt cô, sau đó họ nhanh chóng tạm biệt nhau, Đàm Duy đi về phía khu nhà mình.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, mọi thứ diễn ra quá nhanh, cho đến lúc này khi đứng ở đây, anh mới như bừng tỉnh từ một cơn mộng lớn.
Anh cứ ngỡ tìm được Đàm Duy, họ nói rõ ràng mọi chuyện thì có thể gỡ bỏ hiểu lầm, nhưng anh lại xem nhẹ một sự thật: Đàm Duy phiền chán
việc phải dính líu đến người yêu cũ. Bây giờ anh là thân phận gì?
Mấy ngày chia tay này, anh vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc
đó, sao đột nhiên lại quên mất? Là vì nghe Lục Văn Tâm nói cô thường xuyên đến bệnh viện sao?
Cơ thể Chu Giác như bị thứ gì đó phong ấn lại, không có cách nào bước
về phía cô. Cô chán ghét anh, anh có tư cách gì để vào lúc này lại đến tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô chứ.
Đàm Duy lúc một mình rõ ràng là nhẹ nhõm hơn nhiều, cô thả chú mèo
ra, ôm vào lòng chơi một lúc, chú mèo nhỏ rất quấn cô, sau đó họ lại tiếp tục đi.
Tài xế thấy anh cứ đứng yên không nhúc nhích, không biết phải làm sao, bèn xuống xe nhẹ giọng hỏi một câu: “Chu tổng, hôm nay mình về chứ
ạ?”
Đợi đến khi Đàm Duy biến mất khỏi tầm mắt, Chu Giác mới lên xe: “Đến khách sạn trước đi.”
—–
Hai ngày trước Đàm Duy có gọi điện cho Lý Đông Ca, vào lúc đêm khuya, hai người đã nói chuyện rất lâu.
Bốn người họ đã lâu lắm rồi không ngồi lại hàn huyên tâm sự. Đàm Duy đương nhiên biết bạn bè rồi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình. Cô có
thể cảm nhận rõ ràng tình bạn giống như một chiếc đồng hồ cát, cô cũng không quá dằn vặt, chỉ cần mọi người sống tốt là được.
Lý Đông Ca an ủi Đàm Duy không cần vì chuyện này mà có gánh nặng, ai cũng là người phàm ăn ngũ cốc, có thất tình lục dục, sinh lý và tâm lý
có chút vấn đề đều rất bình thường. Cô thông suốt như vậy, phát hiện vấn đề thì kịp thời dừng lại, cô ấy tin rằng rất nhanh cô sẽ có thể điều chỉnh lại được thôi.
“Đông Ca, gần đây cậu ổn không?”
“Khá tốt.” Lý Đông Ca trả lời ngắn gọn.
Đàm Duy nói: “Khoảng thời gian này tớ không đi làm, đến tìm cậu nhé, cuối tuần cậu có thời gian phải không?”
“Cái đó… Duy Duy, gần đây sức khỏe tớ không được tốt, cậu cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đã.” Lý Đông Ca uyển chuyển từ chối lời đề nghị
của Đàm Duy, “Đợi khi nào có thời gian có cơ hội, chúng ta lại cùng
nhau ra ngoài chơi nhé.”
Có thời gian chính là không có thời gian.
Trong lòng Đàm Duy không khỏi mất mát. Cô rất nhớ người bạn thân
của mình, cố ý muốn kéo gần lại một chút tình bạn đã bị bào mòn, lại bị từ chối.
Chu Giác ở trong phòng khách sạn rất lâu. Ở thành phố có sự tồn tại của Đàm Duy, anh không thể không chuẩn bị gì mà đi tìm cô, nhưng cũng
không thể rời đi được.
Anh cố gắng xây dựng một hệ thống hoàn chỉnh, suy đoán những lời sẽ nói và quá trình sẽ diễn ra.
Nhưng rồi lại nghĩ, cái gã đàn ông mà đến cả tên anh cũng không muốn nhắc tới, một kẻ hèn mọn, anh ta dựa vào cái gì đến quấy rầy sự bình yên của cô?
Chu Giác ngồi lại xuống sofa, đầu có chút đau, lấy điện thoại ra anh gõ mấy chữ mà trước đây anh chưa từng để ý, tối qua lại làm anh vô cùng sợ hãi.
Anh bắt đầu thực sự tìm hiểu.
Ngày đó, đằng sau sự bùng nổ cảm xúc của cô là sự mệt mỏi rốt cuộc không thể che giấu được nữa, công việc với cường độ cao quanh năm suốt tháng, đã khiến một sợi dây trong đầu cô đứt phựt không một điềm
báo.
Cô cảm thấy lo âu, phiền muộn, tràn ngập cảm giác bất lực trong rất nhiều chuyện. Con đường thăng tiến của cô nhìn như thuận buồm xuôi
gió, lại đang gặp phải khủng hoảng nghề nghiệp. Lúc đó anh đã nói gì với cô?
Tim Chu Giác giật thót, anh thô bạo ném điện thoại đi. Những điểm nghi vấn nặng nề vây quanh anh từ sau khi chia tay, cuối cùng đã bị vạch trần.
Lại khó có thể chấp nhận.
Lục Văn Tâm nói anh chỉ tận hưởng vẻ tươi tắn đáng yêu của cô, cũng không hề nói sai. Anh yêu sức sống của cô, lại theo bản năng loại trừ khả
năng cô cũng sẽ có những cảm xúc tiêu cực.
Đàm Duy không phải chưa từng thẳng thắn với anh, cô đã cầu cứu vài lần nhưng anh lại không để tâm.
Lúc đó anh chỉ nghĩ làm sao để cô đưa ra lựa chọn tối ưu nhất, để cô đi được cao hơn, thỏa mãn tham vọng sự nghiệp của cô.
Anh cảm nhận rõ ràng rằng sau khi anh bị thương, sự chung sống của họ
bỗng trở nên hài hòa mà căng thẳng, anh đã cố hết sức để thoát khỏi hoàn cảnh mâu thuẫn đó.
Anh cứ cho rằng thành tựu trong công việc là biện pháp duy nhất.
Anh không thích thất bại nhưng lại ngu xuẩn đến mức tận cùng thế này.
Chu Giác đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy rượu, uống liền mấy ngụm, khó có thể chấp nhận cục diện chính tay anh đã làm tổn thương cô, cái thể diện
duy trì bấy lâu nay lại mong manh dễ vỡ đến thế.
Có lẽ, anh không hiểu rất nhiều cảm xúc yếu đuối, không hiểu tại sao lại đột nhiên mệt mỏi. Nhưng anh hiểu Đàm Duy, biết cô tinh tế đến nhường nào, đáng yêu đến nhường nào, họ cũng chính vì thế mới có thể
yêu nhau.
Nếu lúc đó anh đến ôm cô một cái, mà không phải răn dạy cô, có phải cô sẽ không đau khổ đến vậy không?
Anh đã uống quá nhiều rượu, từ bên cửa sổ đi đến sofa thì bị tấm thảm dưới chân vấp phải,bị cồn làm tê liệt thần kinh, anh loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất, nhưng lại vịn được vào tay ghế sofa mà đứng
vững, rồi đi lấy điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “A lô?”
Giọng anh lại đột nhiên nghẹn lại, vào lúc sự kiên nhẫn của đối phương sắp cạn kiệt, anh mới hỏi được một câu: “Hôm đó, trên đường về em có
khóc không?”
Đàm Duy im lặng vài giây, rồi dứt khoát trả lời: “Không có.”
Chu Giác trầm mặc, Đàm Duy cũng trầm mặc, xen lẫn là tiếng hít thở của cả hai.
“Bây giờ anh không phải sếp của em, cũng không phải bạn trai em.” Bây giờ cô cuối cùng cũng có thể lý trí, giống như lời anh nói, lý trí mà vạch rõ giới hạn với anh, “Anh nên biết em thích gì và không thích gì, chúng
ta nên tự bồi dưỡng sự ăn ý là không làm phiền lẫn nhau đi”
Anh thấp giọng gọi tên cô, “Đàm Duy, chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé.”
“Anh còn muốn dạy dỗ em nữa sao?” Cô cũng không vì thế mà trở nên dịu dàng, gần như là một phản ứng tự vệ.
“Anh biết em đối với anh, đối với công việc đã rất suy sụp,” giọng anh
mơ hồ, ẩn chứa một tia đau đớn và hỗn loạn, “Cãi vã đã làm em cảm thấy phiền chán, bài xích anh; những điều đó anh đều hiểu cả,”
Đàm Duy ngắt lời anh: “Nếu anh đã hiểu là em bài xích anh, chúng ta không nên liên quan với nhau nữa.”
“Đàm Duy.” Anh muốn nói gì đó, đồng thời lại hiểu rõ, bây giờ nói ra mỗi một câu sẽ không có tác dụng an ủi, mà sẽ là những lưỡi dao sắc bén làm tổn thương cô.
Anh đã hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát trong mối quan hệ này.
“Không biết tại sao anh lại hiểu được sự suy sụp của em. Nhưng em đã
đang tự mình cố gắng bước ra khỏi và đang tự chữa lành cho mình.” Cô nghe ra được anh đã say, anh cũng sẽ vì sự bình tĩnh của họ mà sụp đổ, mà khó chịu sao?
Đàm Duy ngồi trên mép giường, thấy ngoài cửa sổ sáng lên những ngọn
đèn màu vàng cam, những con thiêu thân không tên đang lượn lờ dưới ánh đèn, không đầu không cuối. Cô cũng có chút mịt mờ.
Cuộc điện thoại này, không nghi ngờ gì lại một lần nữa chứng minh tất
cả thất bại của cô. Cô nắm chặt điện thoại, vành mắt bất giác có chút đỏ lên. Nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng nhận được cái gì?
Không có gì cả, cô chỉ có thể co mình rụt cổ bên cạnh ba mẹ.
Trước khi hoàn toàn bước vào mối quan hệ thân mật với anh, cô đã có được ba người bạn tốt nhất, bảo vệ cô nhất trên đời.
Bây giờ, bạn bè của cô cũng không còn nữa.
——
Nửa đêm, Đàm Duy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Lý Đông Ca gọi tới.
Sau cuộc trò chuyện lần trước, Đàm Duy cảm thấy không ổn, lại gọi cho Lý Đông Ca, nhưng đối phương không nghe máy.
“Duy Duy, cậu gọi cho tớ à?” Lý Đông Ca hỏi bằng một giọng rất nhỏ.
Đàm Duy ngồi dậy, “Không có gì, tớ nhớ ra trong điện thoại cậu nói gần đây sức khỏe không tốt, muốn hỏi xem sao thôi?” Hai năm trước, Đàm
Duy đã đi cùng Lý Đông Ca làm một cuộc phẫu thuật, sợ là lại có vấn đề về phương diện đó.
Sau khi cô hỏi xong, một lúc lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời.
Vì vậy, trong lòng Đàm Duy cũng có chút thấp thỏm, cô sợ mình đã hỏi
một câu không đúng mực, không chắc chắn mình và Lý Đông Ca có còn thân thiết như lúc ban đầu không.
Có lẽ cô ấy đã có những người bạn khác mà cô không biết hay có bạn trai, Lý Đông Ca đã không còn cần sự quan tâm của cô nữa.
Qua một lát, cô nghe thấy tiếng sụt sịt.
Tim Đàm Duy thắt lại, “Đông Ca, cậu sao thế?” “Thật ra tớ không ổn chút nào.” Lý Đông Ca nói.
“Cậu nói cho tớ biết có chuyện gì trước đã, rồi hãy khóc được không?” Đàm Duy bị tiếng khóc thút thít của bạn làm cho căng thẳng lên.
Lý Đông Ca khóc càng dữ hơn, “Tớ biết gần đây cảm xúc của cậu rất tệ,
tớ không giúp được gì, cũng không muốn làm cậu phải lo lắng, nhưng mà— tớ thật sự không ổn chút nào.”
——
Lúc tài xế đến sớm để đưa quần áo cho Chu Giác, đứng ở cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng. Anh ta lặng lẽ liếc nhìn, trên thảm có hai ba chai rượu nằm lăn lóc, trên bàn còn có một lọ thuốc. Chắc là
thuốc giải rượu.
Lái xe cho Chu Giác mấy năm, anh ta thấy các cuộc xã giao của sếp ngày càng nhiều. Tửu lượng của Chu Giác rất tốt, thỉnh thoảng uống nhiều, nhưng hiếm khi say.
Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi của ngày hôm qua, nhăn nhúm, mùi rượu càng nồng, hốc mắt cũng có chút sưng, trông hơi thảm hại.
Tài xế rất muốn hỏi xem anh có sao không, nhưng không dám, đây đâu phải là một người sếp hiền lành, đến lượt anh ta quan tâm sao?
Chu Giác cầm đồ, cúi đầu nói một câu: “Cậu xuống trước đi.” rồi đóng cửa phòng lại.
40 phút sau, anh thay một bộ vest đen, thay đổi hoàn toàn vẻ suy sụp, sải bước ra khỏi thang máy, lên xe, “Đến địa chỉ ngày hôm qua.”
Anh đợi đến 10 giờ sáng mới xuất hiện ở cửa nhà Đàm Duy, ước tính giờ này cô đã dậy.
Anh sẽ không thảm hại mãi như thế, cứ mãi say xỉn, ban đêm dù có hồ đồ đến đâu cũng sẽ khôi phục lại sự tỉnh táo vào lúc rạng đông.
Anh muốn gặp Đàm Duy, muốn thiết thực mà đi giải quyết vấn đề.
Người ra mở cửa chính là quý bà trung niên anh đã gặp. Mẹ Đàm Duy
không nhận ra anh, ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, “Ngài tìm ai ạ?”
Giọng bà nói chuyện rất giống Đàm Duy, đều rất nhẹ nhàng.
Chu Giác hơi gật đầu, tự giới thiệu: “Chào dì, cháu tìm Đàm Duy, cháu họ Chu.”
Mẹ Đàm Duy vẫn đánh giá anh, nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, nói: “Xin lỗi, Duy Duy không có nhà.”
Chu Giác không thể phán đoán đây có phải là một lời từ chối hay không.
Tiếp đó, từ trong biệt thự đi ra một người đàn ông trung niên, cao giọng hỏi một câu: “Sao thế em?”
“Không có gì, người ta tìm bảo bối.” Mẹ Đàm Duy nói.
Đây là lần đầu tiên Chu Giác nghe thấy ba mẹ cô gọi cô như vậy, mày anh khẽ động, cũng vừa vặn xác minh phán đoán của anh về cô từ rất lâu trước đây: Cô được người nhà của mình yêu thương rất nhiều.
Ba Đàm Duy nghe vậy cũng đã đi tới, đánh giá anh, “Cậu tìm Duy Duy nhà tôi có việc gì à?”
Chu Giác lại một lần nữa nói rõ ý định đến, “Chào bác, cháu tên là Chu Giác, đến tìm Đàm Duy ạ”
Đôi vợ chồng trung niên nháy mắt đã hiểu ra chuyện gì, cho dù con gái đã chia tay, họ cũng sẽ không vô cớ trách cứ người khác, chỉ ăn ý mà thở dài, cũng không có nhu cầu phải hàn huyên.
“Thật sự không có nhà, bạn của Duy Duy có chút chuyện, sáng nay nó bay đi Bắc Kinh rồi.” Mẹ Đàm Duy khách khí cười cười, đây là lời nói thật, thân bà chắn ở cửa, ý tứ xa cách rất rõ ràng, “Xin lỗi nhé, đợi Duy
Duy về sẽ mời cậu lại đến nhà chơi.”
“Làm phiền hai bác rồi, cảm ơn ạ.” Chu Giác nói. Mẹ Đàm Duy rất nhanh đã đóng cửa lại.
Chu Giác xem như bị ăn một cái đóng cửa vào mặt.
Nếu họ không chia tay, Đàm Duy từ chức về nhà, có lẽ hôm nay sẽ là
ngày cô giới thiệu anh cho ba mẹ cô làm quen, có lẽ sẽ là một cuộc gặp mặt vui vẻ.
Chu Giác gọi điện cho Đàm Duy, điện thoại đang ở chế độ máy bay, cô vẫn chưa hạ cánh. Vì thế anh cũng nhanh chóng quay về.
------oOo------