Đàm Duy xuống máy bay là đi thẳng đến bệnh viện, gặp được Lý Đông Ca với một cái đầu trọc lóc, bóng loáng.
Tối hôm qua gọi điện, hai người ở hai đầu dây khóc lóc thảm thiết như nhà có tang, nhưng lúc này ngược lại không có chút không khí bi tráng
nào. Lý Đông Ca ngồi trên giường, được mẹ cô ấy đích thân đút cho từng miếng táo nhỏ.
Cô nàng cười tủm tỉm nhìn Đàm Duy, tự giễu nói: “Tới đây, tới đây, xem khỉ miễn phí nè.”
Đàm Duy cũng có chút buồn cười, sờ cái đầu bóng lưỡng của bạn, “Cần thiết phải cạo sạch sẽ đến thế sao? Ruồi đậu lên chắc phải trượt chân té
ngửa nhỉ?”
“…Mẹ nó, cậu không xỉa xói tớ là khó chịu phải không?” Lý Đông Ca nghiêng đầu qua cho cô xem bên hông và phía sau đầu mình, giống như
đang triển lãm sản phẩm mới nhất trong buổi họp báo của Crocs, “Nhìn đi, cái đầu tinh xảo của tớ này!”
Đàm Duy bật cười.
Lý Đông Ca tấm tắc khen ngợi: “Tớ cũng không biết hình dáng đầu của mình lại đẹp như vậy, tròn trịa, đầy đặn.”
“Tối nay tớ ăn mì gói, sẽ cho thêm quả trứng luộc hoàn hảo này của cậu vào.”
Lý Đông Ca nổi điên: “Cảnh cáo cậu không được chọc giận bệnh nhân,
tớ bây giờ giết người hình như không cần chịu trách nhiệm pháp luật đâu
nhỉ?”
Đàm Duy nói: “Bệnh tâm thần mới không cần chịu trách nhiệm.” “Bệnh não không tính là bệnh tâm thần sao?”
“Não cậu đâu phải có khối u, mà là thiếu một sợi dây thần kinh thì có.”
Hai người vẫn như cũ, vừa gặp mặt là lại cà khịa nhau, có những chủ đề nói không bao giờ hết, cũng không hề có cảm giác xa lạ vì không thường xuyên liên lạc. Lý Đông Ca và Đàm Duy theo bản năng không đi vào
con đường bi thương, bởi vì trong lòng cả hai là niềm vui và sự mới mẻ khi được gặp lại.
Lý Đông Ca nói ca phẫu thuật của mình vào sáng ngày kia, nên cạo tóc trước cho mát mẻ. Mẹ Đông Ca đi ra ngoài rồi lại vào, phía sau là ba cô
ấy.
“Đây là Duy Duy, ba mẹ gặp cậu ấy rồi mà nhỉ”
Mẹ Đông Ca cười nói: “Có biết, trước đây cháu đã đến nhà dì chơi rồi, ba đứa con gái các cháu.”
“Vâng ạ.” Đông Ca có chút trầm mặc.
Đó là năm tốt nghiệp, Đàm Duy ăn sinh nhật ở quê của Đông Ca, ba mẹ cô ấy còn dọn phòng trống ra cho các cô ngủ. Đàm Duy nhớ rất rõ những chuyện này.
Cô hỏi Lý Đông Ca tại sao không nói cho các cô biết. Lý Đông Ca nói: “Đương nhiên là muốn lặng lẽ biến thành một quả trứng luộc, sau đó làm mọi người kinh ngạc!”
Đàm Duy nhìn cô ấy, không nói gì.
“Thôi được rồi, tớ chỉ cảm thấy mọi người đều quá bận, có cuộc sống của riêng mình, không cần thiết phải vì chuyện của tớ mà vất vả.” Nói cho cùng, sinh mệnh và sức khỏe chỉ là sự hoảng loạn và sợ hãi của
riêng cô ấy, không liên quan đến người khác.
“Không thể nói như vậy được.” ban đầu Đàm Duy không hiểu suy nghĩ của Lý Đông Ca, nhưng loáng thoáng lại có chút hiểu ra. Phải chăng cô
ấy cũng cảm thấy mối quan hệ của mọi người đã xa cách? Sợ hãi không nhận được hồi đáp, cho nên không muốn đối mặt với sự thất vọng sao?
“Nhưng tớ đã đến rồi đây.” Cô căn bản không hề do dự.
“Ôi, tớ cảm động quá đi mất.” Hốc mắt Lý Đông Ca thoáng chốc đỏ lên, “Lại sắp tin lời ma quỷ của cậu rồi.”
“Cái gì?”
“Trên thế giới này, cậu là người tốt với tớ nhất.” Cô ấy gần như đã nói câu chuyện ma quỷ này với tất cả mọi người.
“…” Đàm Duy nhẹ nhàng v**t v* cánh tay cô ấy, “Ừm, tớ tốt với cậu nhất, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, đừng sợ hãi.”
Lý Đông Ca nhanh chóng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, sau đó nghiêng người nằm xuống, cô ấy cũng không muốn lại cho mình thêm những ám thị yếu đuối. Đàm Duy nhìn cô ấy một lúc, thời gian không
còn sớm.
Ba mẹ Đông Ca đang ở ngoài phòng bệnh nói chuyện, Đàm Duy đi qua chào hỏi họ, lấy ra một tấm thẻ đưa cho họ, cô nói nếu tiền mặt trong tay
eo hẹp thì cứ dùng thẻ này. Tấm thẻ này cô đã chuẩn bị sẵn trước khi lên máy bay.
Mẹ Đông Ca vội vàng từ chối, “Cháu có thể đến thăm Đông Ca đã là có lòng lắm rồi, sao có thể lấy tiền của cháu được?”
Đàm Duy kiên trì: “Trong túi có tiền, trong lòng mới không hoảng ạ.” Họ đương nhiên hy vọng kết quả sinh thiết là lành tính, nhưng nếu kết quả không như ý, có đủ tiền cũng có thể thêm một phần cảm giác an
toàn.
“Dì ơi, bây giờ không phải là lúc khách sáo, cháu và Đông Ca là bạn bè mười năm rồi, không có gì quan trọng hơn cậu ấy cả.”
Mẹ Đông Ca tức thì nghẹn ngào, nhìn cô, “Các cháu, đều là những đứa trẻ rất tốt.”
“Cháu về trước đây, sáng mai lại đến với cậu ấy ạ.” Đàm Duy vỗ vỗ vai mẹ Đông Ca.
Vào một khoảnh khắc nào đó Đàm Duy lại cảm thấy may mắn, công việc chết tiệt ít nhất cũng có một lợi ích lớn nhất: Mấy năm nay cô đã kiếm được tiền, có thể lấy ra để cứu nguy khi cần.
Cô đã sớm hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, hiểu được sự ấm lạnh của thế gian. Đó là sự trưởng thành đổi lấy bằng đau khổ.
Điện thoại trong túi cô liên tục vang lên hai tiếng.
Tống Cảnh Lam: 【 Đàm Duy, nghe nói cô đã nghỉ việc ở Rossi rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé. 】
Tống Cảnh Lam: 【 Có thời gian thì hẹn tôi ăn cơm nhé. 】
Đàm Duy hiểu đây là đối phương đang chìa cành ô liu cho mình. Những người làm trong ngành này như các cô, luôn có thể ngụy trang ra một cảm giác thân thiết mà lịch sự, nhưng lại mang một mục đích rất mạnh
mẽ.
Bản thân Đàm Duy cũng là như vậy, cô gõ vài chữ trả lời: 【 Chào Tống
tổng, gần đây tôi đúng là đang nghỉ phép, khi nào về chúng ta lại hẹn nhau ạ. 】 Câu trả lời này rất khéo léo.
Cô vào nhóm chat rồi lại thoát ra, lần lượt nói chuyện này với Cố Văn và Diệp Hiểu Hàng, hỏi các cô ấy có thể đến được không. Nội tâm Lý Đông Ca đương nhiên là hy vọng các cô ấy đến.
Cố Văn không một lời vô nghĩa, “Sáng mai tớ đến ngay.”
Diệp Hiểu Hàng đang ở một nhà máy hẻo lánh nào đó ở phía nam để khảo sát, cũng không do dự mà đồng ý đến, “Tớ mua vé máy bay trước,
sau đó tìm xe từ đây ra sân bay, tớ sẽ đi ngay bây giờ.”
Trái tim Đàm Duy cuối cùng cũng được đặt xuống, may mà không ai từ chối.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Hiểu Hàng lại gọi điện cho cô, giọng điệu rất gấp gáp: “Tài xế trong nhà máy đều tan làm hết rồi, không tìm được xe, tối nay không đi được thì tớ sợ không kịp chuyến bay.”
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Đàm Duy nói: “Cậu đừng vội, không kịp thì thôi vậy.”
Diệp Hiểu Hàng sắp khóc đến nơi, “Tớ nghĩ cách khác xem sao.” Đàm Duy cúp điện thoại.
Cô dậy từ 6 giờ sáng để bắt kịp chuyến bay, đến lúc này tinh thần có chút mệt mỏi, lúc xuống taxi, cẳng chân nặng như đeo chì.
Rời khỏi nơi này chưa đầy hai tuần, cô đến giờ vẫn chưa nghĩ xong hướng đi sau này của mình.
Cô chậm rãi đi về khu nhà nhưng cô lại như bị thứ gì đó đánh trúng. Là cái gì vậy?
Là cảm giác phiền muộn đột ngột ập đến, như núi lở, đổ ập xuống cơ thể
mỏng manh của cô; không có lý do, không có điềm báo, chỉ có sự trống rỗng, hư ảo, cô đơn sau một nghi lễ chào bế mạc long trọng.
Cô cảm thấy sợ hãi, người đứng bên bờ vực sắp rơi xuống, đối mặt với sự vô thường của sinh mệnh, sự mất kiểm soát đối với cuộc sống… Cổ
họng như bị một vạn cây kim châm, thanh quản cũng không phát ra được âm thanh.
Đàm Duy nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhưng cô không hơi đâu để ý.
Cô cố gắng vực mình dậy, rũ bỏ những thứ tiêu cực nặng nề, không để chúng níu kéo mình nữa, nhưng mấy lần lại thất bại.
Cuối cùng, cô kiệt sức ngồi xuống ghế đá, cơ thể cứng đờ, tựa như một con rối gỗ.
Ánh sáng trước mắt cô bị che đi, một người đứng trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, thấy Chu Giác.
“Sao anh lại ở đây?” Cô hỏi.
“Đi ngang qua.”
Chu Giác đã đi theo cô từ lúc cô xuống xe, cô đi rất chậm, rất khoan thai, từ bóng lưng cũng có thể nhìn ra sự mệt mỏi nồng đậm.
“Anh đi ngang qua đây làm gì?” Cô đã như vậy, đương nhiên sẽ không có lời hay ý đẹp gì.
Gương mặt anh vĩnh viễn tuấn tú lạnh lùng, có vài sợi tóc rơi xuống vầng trán, đôi mày sâu thẳm dường như có một thoáng đau khổ và ươn
ướt lướt qua.
Đàm Duy cho rằng đó là ảo giác của đêm tối, Chu Giác sao có thể như vậy được?
Anh vĩnh viễn là kim thân bất bại, không gì cản nổi, anh thậm chí còn
không hiểu được sự đa dạng của sinh vật. Sự suy sụp của cô trong mắt anh bị phân loại là kém thông minh và ngu dốt.
Cô quay mặt đi chỗ khác.
“Không muốn thấy anh sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Đàm Duy thấy anh ngồi xổm trước mặt mình, ngước nhìn cô. “Chúng ta có phải thật sự không có cách nào ở bên nhau một cách tốt
đẹp không?” Đàm Duy đột nhiên nói, mỗi một lần cô cảm thấy họ có sự hòa hợp, giây tiếp theo lại mạnh ai nấy làm; mỗi một lần nối lại tình xưa, đều sẽ dựa trên việc cô bị bệnh hoặc anh bị thương, chưa từng có lần nào hòa hợp về mặt tư tưởng.
Nếu họ ở bên nhau không tốt, bỏ lại không nỡ, dứt khoát chỉ tham dự tang lễ của nhau chẳng phải tốt hơn sao?
“Lúc trước em không nên miễn cưỡng.” Đàm Duy nói.
“Tại sao em không cho rằng, đó là bản năng chúng ta phải gần gũi nhau?” Chu Giác hỏi lại cô: “Đây là chuyện xấu sao?”
Đàm Duy trầm mặc.
Tay Chu Giác đặt lên đầu gối cô, chạm đến tay cô, nắm lấy trong lòng bàn tay anh.
“Anh biết, bây giờ em chán ghét anh, căm hận sự vô tình của anh.” Anh không muốn biện minh cho mình, tính cách nền tảng của anh chính là
như vậy, “Anh làm gì, có thể khiến tâm trạng em tốt hơn đây?”
Đàm Duy rút tay ra lau nước mắt, cô căn bản không có sức lực để căm hận ai.
“Trông em rất mệt, nếu có việc gì cần anh giải quyết, cứ nói cho anh
biết.” Anh suy nghĩ một chút, sáng nay mẹ cô nói cô về là vì bạn bè, “Anh đưa em về nhà, ngủ một giấc thật ngon.”
Bây giờ anh chỉ muốn cô khỏe mạnh hơn, vui vẻ hơn một chút. Thấy cô kìm nén nước mắt, anh đau lòng đến tột đỉnh.
“Bạn của em, cô ấy bị bệnh.” Vốn Đàm Duy chỉ chảy vài giọt nước mắt, bị anh hỏi, đột nhiên khóc lớn lên, “Em rất sợ hãi, lại không dám biểu
hiện ra ngoài.” Người trong cuộc chắc chắn còn sợ hãi hơn cô, cô có tư cách gì.
“Là ai?” Anh ngẩn người.
Đàm Duy lại tiếp tục khóc một lúc, không sao cả, cô cuối cùng vẫn ném cho anh bộ mặt tệ nhất của mình.
——–
Sáng hôm sau, Chu Giác mang xe đến cho cô.
Lúc chia tay, Đàm Duy đã trả xe cho anh, chìa khóa xe thì ném thẳng vào văn phòng anh. Nhưng ngoài chiếc xe ra, cuộc sống của họ có quá nhiều thứ không thể phân chia rõ ràng.
Những vật dụng sinh hoạt hàng ngày để ở nhà đối phương, nhỏ nhặt như một chiếc dao cạo râu, một lọ kem dưỡng, lớn đến những món quà quý
giá tặng vào dịp lễ, mấy năm qua chẳng khác nào ly hôn phân chia tài sản.
Đàm Duy thật sự không có tinh lực, chỉ có thể tạm thời mặc kệ.
Lúc cô đi cũng không lường trước được sẽ có việc gấp, Chu Giác lại mang xe đến cho cô, cô không từ chối, vì cô thật sự cần.
“Đợi giải quyết xong, em sẽ trả xe lại cho anh.” Đàm Duy nói.
“Được.”
Trên đường cô không nói gì, nhưng trạng thái trông có vẻ tốt hơn tối qua rất nhiều.
Đây là năng lực tự chữa lành đặc trưng của Đàm Duy, bất kể đêm trước có suy sụp đến đâu, sáng hôm sau cô sẽ chỉnh đốn lại dung mạo để đối phó với đủ loại chuyện.
Chu Giác biết Diệp Hiểu Hàng không đến được,anh bèn nói với cô:
“Chuyện này anh sẽ giải quyết, những gì có thể dùng tiền và nhân lực để giải quyết, đều không phải là vấn đề.”
Lúc này Đàm Duy đang ngồi trong xe, nhắn tin cho Diệp Hiểu Hàng.
Diệp Hiểu Hàng nói cô ấy đã ở phòng chờ chuẩn bị lên máy bay. Tối hôm qua ở trong núi thật sự rất sợ hãi, cô ấy là con gái một mình lại không dám tùy tiện ngồi xe người lạ.
Chu Giác đã tìm người đáng tin cậy, lái xe qua đó đón cô ấy.
Đàm Duy nói một câu: “Đợi cậu hạ cánh rồi chúng ta liên lạc nhé.” Sau đó cô cất điện thoại và liếc mắt nhìn Chu Giác.
Anh vẫn luôn im lặng, trong xe yên tĩnh đến mức tiếng hít thở của một người cũng trở nên đột ngột.
Dù thế nào đi nữa, cô muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, nhưng chữ đó đến bên miệng rồi lại không thể nói ra. Lúc yêu nhau, anh làm cho cô rất nhiều việc cô đều không nói, bây giờ xa lạ nói ra thì lại thấy kỳ cục.
Vì thế cô chọn cách im lặng.
Xuống xe, Chu Giác đưa chìa khóa xe vào tay cô, “Có việc gì lại gọi cho anh. Bất cứ việc gì cũng được.”
“Ừm.”
Cố Văn mua cho Đông Ca một chiếc mũ hình con ếch, che đi cái đầu to của cô ấy, hai người đang điều chỉnh góc độ để chụp ảnh. Đàm Duy nói: “Cái mũ xanh này nhất định phải đội sao?”
“Muốn cuộc sống không có trở ngại, trên đầu nhất định phải đội chút màu xanh.” Quá hài hước, Cố Văn kiên quyết bắt cô ấy đội.
Lý Đông Ca soi gương, “Các cậu không thấy đây là quả dưa hấu sao? Chín rồi, ngày mai vừa lúc bổ ra.”
Đàm Duy nháy mắt bị chọc cười: “…Ha ha.”
Thế là từ hai người cà khịa nhau biến thành ba người, xét thấy chẳng ai có hình tượng gì, không khí luôn xen kẽ giữa trầm lắng và vui vẻ, lúc thì
thương xuân bi thu, lúc lại vì một câu đùa mà cười ngây ngô.
Chạng vạng, Diệp Hiểu Hàng xuống máy bay đến nơi, đặt túi xuống: “Tớ thật sự phục cậu rồi, chuyện lớn như vậy mà cậu không nói, diễn
phim truyền hình nữ chính à? Lỗi thời rồi biết không?”
Lý Đông Ca rất ngượng ngùng: “Cũng không có gì, tớ chẳng phải sợ làm phiền các cậu sao? ”
“Mổ đầu mà còn gọi là không có gì?” Cố Văn kinh ngạc, “Người Đông Bắc các cậu không phải đều phóng khoáng sao? Tớ đề nghị cậu đi kiểm tra lại đi, cậu có thể là người Đông Bắc giả đấy.”
“Nói bậy, tớ đây là huyết thống thuần khiết Đông Bắc nhé.”
Đàm Duy ở bên cạnh lột quýt, không nghe rõ, “Gì? Cậu là huyết thống thuần khiết Husky à?”
“Cút đi!” Lý Đông Ca ném gối về phía cô, rồi lại nói: “Tớ thật sự nghĩ như vậy đó.”
“Nói bậy bạ gì thế.” Diệp Hiểu Hàng mắng một câu, “Chúng ta từ đại học đến bây giờ mười mấy năm rồi, đương nhiên không phải lúc nào
cũng phải bó buộc, cũng không cần thiết phải khắc ghi cái gì. Nhưng nếu lúc này tớ không đến, thì còn gọi là bạn bè gì nữa?”
Cô ấy nói, có chút muốn khóc.
Cố Văn vội vàng kéo không khí trở lại, “Đến mức Tiểu Hàng cũng phải chửi bậy, cậu thật sự quá đáng, hay là đánh một trận đi?”
Các cô cố tình không đi vào con đường sướt mướt.
Buổi tối lại đến thăm cô ấy, cả bọn cũng toàn đùa giỡn cười cợt, một đám quỷ ấu trĩ. Lý Đông Ca đột nhiên rơi nước mắt, Đàm Duy vội vàng
nói: “Cậu đừng sợ, ra viện lại là một hảo hán, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt.”
“Xin hỏi là tớ đi tù à?” Lý Đông Ca trợn trắng mắt, “Tớ chỉ là muốn nói, có các cậu ở bên cạnh, hình như thật sự không còn sợ hãi như vậy nữa.”
Ca phẫu thuật của Lý Đông Ca bắt đầu từ 7 giờ sáng, những người chờ đợi bên ngoài cũng như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Lúc nhỏ luôn cảm thấy một ngày quá dài, nóng lòng chờ mặt trời lặn, chờ tan học; lớn lên rồi mới biết thời gian trôi qua nhanh đến mức nào,
chỉ trong chớp mắt, các cô đã sắp đến tuổi tam thập, phải tự mình đối mặt với đủ loại lựa chọn trong đời, và cả bệnh tật.
Đàm Duy chờ đến đầu váng mắt hoa, dựa vào ghế nghỉ ngơi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe các cô ấy nhỏ giọng trò chuyện.
Cố Văn hỏi Diệp Hiểu Hàng không phải không đến được sao, sao lại đến rồi.Cằm Diệp Hiểu Hàng chỉ chỉ về phía Đàm Duy, nhỏ giọng nói: “Còn
không phải nhờ phúc của chồng cũ em gái nhà mình sao, suốt đêm tìm xe đón tớ ra sân bay, sắp xếp chỗ ăn nghỉ, hôm qua lúc hạ cánh còn đích thân đến đón tớ.” Chu Giác chỉ đưa Diệp Hiểu Hàng đến bệnh viện rồi đi, không vào trong.
Cố Văn thở dài: “Xa như vậy mà cũng có thể tìm được người quen, năng lực làm việc tuyệt vời thật.”
Diệp Hiểu Hàng nói: “Năm kia ở New York tớ có gặp qua một lần, nói
thật tớ rất ghét anh ta, cái kiểu đàn ông tinh anh kiêu ngạo ấy, cậu hiểu không? Nên đã mắng anh ta vài câu.”
“Đàn ông ai mà không phiền chứ” Cố Văn thuận miệng nói theo, rồi
phản ứng lại cười ha hả một tràng, “Tớ mà là cậu thì không có mặt mũi ngồi xe đâu, tớ nằm gầm xe.”
“Cút đi.” Diệp Hiểu Hàng nghĩ nghĩ, “Nhưng lúc đó tớ thật sự xấu hổ như con cua tám cẳng vậy.”
Đầu Đàm Duy quay sang hướng khác, mặt hướng về phía bên kia. Diệp Hiểu Hàng quay mặt cô lại, “Duy Duy, lần trước cậu nói kế hoạch kết
hôn?”
Đàm Duy mở mắt ra, nói hai chữ: “Chia tay rồi.”
“Hả?” Cố Văn kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Lại chia tay? Hai người đang diễn phim bộ đấy à? Không dứt được à.”
Tối hôm qua lại một lần nữa cảm xúc của Đàm Duy không tốt, có dấu hiệu thể chất hóa, khóc một giờ, sáng dậy đau đầu đến bây giờ, “Có lẽ,
chúng tớ thật sự không hợp nhau.”
Các cô ấy cứ ngỡ cô chỉ như mọi khi, công việc phiền thì thôi việc thôi, cũng không biết đã chia tay. Đến cả bây giờ, các cô ấy cũng không phát
hiện ra Đàm Duy có bất kỳ điều gì khác thường. Diệp Hiểu Hàng hỏi Đàm Duy: “Không sao chứ?” Đàm Duy lắc đầu: “Tớ không sao.”
Ca phẫu thuật thực hiện đến hai giờ chiều mới kết thúc. Lý Đông Ca
được đẩy ra, qua hai tiếng cô ấy tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ, nghe thấy tiếng người nói chuyện bên cạnh, mếu máo tủi thân, lại có chút ý tứ cầu được khen ngợi, rất giống một đứa trẻ.
Cô ấy mở mắt nhìn mọi người, nắm lấy tay Đàm Duy gần nhất, hàm hồ nói: “Duy Duy, khó khăn… đều sẽ… qua thôi.”
Đàm Duy không khóc, chỉ xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của bạn, dịu dàng nói: “Đúng vậy, sẽ rất nhanh qua thôi.”
Cố Văn và Diệp Hiểu Hàng đứng song song, vành mắt có chút đỏ, cố
gắng che giấu tiếng nấc nghẹn, các cô trước nay đều không quen với bi thương, nở những nụ cười ngây ngô, nói: “Đồ ngốc, sau này không được một mình gánh vác, cũng không được lén lút diễn vai nữ chính, biết
chưa.”
“Chúng ta không phải đã nói rồi sao, bạn tốt cùng nhau đi, vĩnh viễn làm ‘chó’ của nhau.”
“…”
Lý Đông Ca gian nan cười cười, nước mắt chảy vào sau gáy. Mây đen chỉ là tạm thời, rồi sẽ tan đi.
Lý Đông Ca ở phòng chăm sóc đặc biệt hai ngày, mọi tình hình đều ổn định, khối u lành tính, chỉ cần hồi phục tốt là được.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu nói đùa, vây quanh cô ấy ríu rít, cố gắng xua đi những cảm xúc sợ hãi, bi thương, mất mát.
Một chút cũng không cho phép đọng lại.
Có người nói, một ngày không gặp như cách ba thu.
Đàm Duy cảm thấy điều này và năm tốt nghiệp đại học gần như không
cách bao lâu, có lẽ ở bên ngoài đã thay đổi, nhưng khi trở về bên cạnh những người thân thiết, họ lập tức trở lại là chính mình của ngày xưa.
Cô luôn cho rằng mỗi người một ngả, tình cảm sẽ phai nhạt; tất cả các mối quan hệ đều tính từng giai đoạn, bạn bè cũng sẽ bỏ rơi nhau. Không
phải như thế. Bạn bè thật sự sẽ có mặt bên cạnh bạn bất cứ lúc nào bạn cần, không ngại gian khổ.
Không cần duy trì những mối quan hệ bề mặt.
Sự u ám trong lòng Đàm Duy mấy ngày qua đang dần tan biến, trời, như đã quang. Cô chụp một tấm ảnh bầu trời trong xanh.
Ngày đó Chu Giác cũng đến, chỉ là đến xem một chút. Các cô đang
chuẩn bị ra ngoài liên hoan. Diệp Hiểu Hàng rất cảm ơn sự giúp đỡ của Chu Giác, nếu không phải chính anh thì cô ấy đã lo chết đi được, “Anh Chu, chúng tôi đi ăn cơm, anh đi cùng nhé?”
Chu Giác liếc mắt nhìn Đàm Duy. Đàm Duy đang xem điện thoại của mình.
“Cảm ơn, không cần đâu.” Anh rất dứt khoát từ chối, rồi lại giải thích: “Tôi không quen quá náo nhiệt, các cô cứ đi đi.”
Đàm Duy cuối cùng cũng ngẩng mắt lên nhìn lại anh, hai người có một sự ăn ý vô hình, gần như không cần ra hiệu bằng ánh mắt, họ cùng nhau
đi đến góc phòng.
Cô nói một tiếng “Cảm ơn.” Chưa có ai có thể khiến anh đích thân lái xe đi đón, cô hiểu được dụng tâm của anh khi làm như vậy.
“Anh không phải là bác sĩ, những gì có thể làm cho em sẽ có giới hạn.”
Anh nhìn cô, “Em đã đủ trưởng thành, có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, làm những việc trong khả năng cho những người mình quan tâm. Điều đó rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Duy nghe thấy anh đánh giá mình như vậy.
“Dường như việc ở cùng bạn bè đã giúp em trở lại vòng tròn thoải mái,
vui vẻ hơn một chút. Bây giờ đã vượt qua nguy hiểm rồi, em đi ăn mừng thật vui vẻ đi.” Chu Giác khẽ cười một chút, tay giơ lên định sờ tóc cô, nhưng chỉ chạm vào một chút rồi lại buông ra.
Đàm Duy nhìn anh bước vào thang máy.
Chu Giác đi xuống dưới, cũng ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Gương mặt không cảm xúc của anh chìm trong ánh hoàng hôn, lộ ra một chút suy sụp, lại như muốn hòa làm một thể.
Anh nhớ lại những tấm ảnh chụp cô cùng bạn bè mà anh đã thấy trong nhà cô.
Anh đã từng cho rằng cảm xúc không tên đó là bất mãn, là nghi ngờ, là chiếm hữu, hoài nghi xu hướng tính dục của bạn gái mình không rõ ràng,
và chừng mực trong giao tiếp của cô.
Cũng không phải, đó là anh khao khát được hoàn toàn bước vào mối quan hệ thân mật của Đàm Duy. Không phòng bị, không giữ lại, vòng
tròn của cô rất nhỏ, cô cực kỳ dụng tâm đối đãi với mỗi người.
Ai cũng muốn có được tình yêu đích thực, một tấm lòng độc nhất vô nhị.
Nhưng họ lại là những cá thể khác biệt nhất, mỗi một lần va chạm, cọ xát qua đi, đều đâm đối phương đầy vết thương.
————-
Xác nhận Lý Đông Ca sẽ không sao, Diệp Hiểu Hàng cũng phải trở về đi
làm, cô ấy đã liên tục xin nghỉ mấy ngày vào lúc nhóm bận nhất, áp lực không nhỏ.
Đêm trước khi đi, các cô lại ngủ chung.
Cố Văn và Diệp Hiểu Hàng chủ động đi thay ga trải giường, tất cả đều đổi thành đồ dùng chuyên dụng của các cô.
Những thứ đó Đàm Duy vẫn luôn cất trong tủ, chưa từng vứt đi.
Đàm Duy đang tắm trong phòng tắm, thấy trên bàn có chai nước dưỡng da của nam, cô cầm lấy cất vào ngăn kéo, kết quả còn có nhiều đồ hơn, cô không có kiên nhẫn, lau khô tóc rồi đi ra ngoài.
Đã lâu lắm rồi không như vậy, Đàm Duy nằm trên giường tắt đèn, hai bên trái phải mỗi bên một người năm, đều không nói chuyện, nhưng tiếng hít thở lại dồn dập như đóng cọc.
Cố Văn bật cười trước: “Sao lại có chút căng thẳng thế này?”
“Cô nương mới lấy chồng, lần đầu tiên à?” Diệp Hiểu Hàng hỏi.
“Không, gần quê nhà lại càng sợ hãi.” Cố Văn duỗi tay ra níu lấy cánh tay Đàm Duy, ôm vào lòng, “Tớ sợ mình tuổi tác không còn, không
thơm không mềm, không được người ta yêu thích.”
“Ghê tởm chết đi được, cậu nói thêm một câu nữa tớ ném cậu từ trên lầu xuống đấy.”
Đàm Duy nghe các cô ấy cãi nhau thì cảm thấy cạn lời, cô trở mình lăn đến mép giường định ngủ, cô nghe thấy Diệp Hiểu Hàng lại mở đầu: “Căn nhà này, tớ trở về ở cảm giác không thay đổi gì.”
Đàm Duy thuê căn nhà này từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, ban đầu là mẹ cô trả tiền, sau này cô tự mình có năng lực chi trả, rồi sau nữa cô đủ sức để ở những khu cao cấp hơn nhưng lại có càng nhiều ràng buộc.
Chủ nhà là một dì trung niên, định cư ở Úc, mấy năm nay cũng chưa
từng tăng tiền thuê nhà cho cô, trung bình một năm sẽ liên lạc một lần, đối với cô mà nói cũng bớt lo.
Cô không nói tiếp, nhưng Diệp Hiểu Hàng không để vấn đề này chìm,
hỏi: “Duy Duy, tại sao cậu lại từ chức, lại tại sao cùng anh rể cũ đã nghĩ đến việc kết hôn rồi, còn đi đến tình trạng này?”
Sự đau khổ và cứng đờ của cô, sao có thể thoát được khỏi mắt của bạn bè?
Đàm Duy nghiêng người, mặt hướng về phía cửa sổ, cơ thể hơi run rẩy, nước mắt nhanh chóng trượt vào gối, cô sụt sịt một tiếng. Diệp Hiểu
Hàng từ phía sau ôm lấy cô, duỗi tay lau đi vệt nước mắt ướt át. Đàm Duy nói: “Tớ chỉ là đang bước qua một ngưỡng cửa.”
Một ngưỡng cửa vô hình mà rất gian nan.
------oOo------