Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 128

Đàm Duy khóc một lúc cho đến khi xoang mũi bị tắc nghẽn, cô mới dừng lại.

 

Cô thỉnh thoảng lại rơi vào một vòng luẩn quẩn trong suy nghĩ. Từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, mỗi một bước cô đều đi theo kế hoạch một cách chính xác, cứ ngỡ chỉ cần theo kế hoạch mà toàn tâm toàn ý làm việc là

được.

 

Tại sao lại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn này?

 

Dù thế nào cô cũng không thể nghĩ ra, tại sao cảm xúc lại đột nhiên sụp

đổ, cũng mãi không thể chấp nhận được sự thất bại của mình, và vì thế mà chìm trong đau khổ sâu sắc.

 

Cô đau khổ đến sắp chết.

 

“Cậu biết không?” Cô nghẹn ngào nói: “Tớ đã gặp rất nhiều đối thủ, vì

chức vị, vì lợi ích… Tớ cứ ngỡ mình sẽ chết vì những mưu mô lừa gạt. Nhưng những thứ đó đều không đánh gục được tớ, thậm chí những người gọi là đối thủ cũng chẳng phải người xấu.” Diệp Hiểu Hàng nhìn

bóng lưng không chút sức sống của cô, giống như một chiếc lá khô héo, trái tim cũng đau đớn theo như mảnh đất cằn cỗi.

 

“Nhưng mà, nếu không gặp phải người xấu, tại sao, tớ lại biến thành như thế này?” Cô lẩm bẩm.

 

Các cô ấy thậm chí không dám ôm lấy cô, sợ một lực tác động từ bên ngoài sẽ nghiền nát cô.

 

 

Không biết còn có thể nói được gì nữa.

 

Đã từng có một Đàm Duy mà mọi người đều ngưỡng mộ, gia đình cô không tồi, ba mẹ thấu tình đạt lý, quá trình trưởng thành không có biến cố kinh thiên động địa nào. Cô đối xử với mọi người xung quanh rất tốt,

cô tích cực lạc quan, mọi người còn hay đùa rằng cô bác ái.

 

Cho nên tất cả những chuyện này xảy ra thật vô lý, không thể nào hiểu được.

 

 

Cô luôn quan tâm đến người khác, nhưng giờ phút này lại không thể vực dậy nổi chính mình.

 

Một lúc lâu sau, Diệp Hiểu Hàng nắm lấy tay cô, áp lên lồng ngực mình. Cô ấy muốn nói, chúng tớ đều rất yêu cậu.

 

——

 

Diệp Hiểu Hàng ở lại thêm hai ngày để ở bên Đàm Duy.

 

Các cô lại giống như những năm vừa tốt nghiệp, cả ngày quấn quýt bên

nhau, nói chuyện trên trời dưới biển, không cần giảng đạo lý đao to búa lớn gì, những cuộc trò chuyện không mục đích, những lời chém gió, những tin đồn và câu chuyện cười thật thật giả giả.

 

 

Cũng sẽ vào lúc chạng vạng, khi mặt trời nghiêng về phía tây mà hai người ra ngoài đi dạo. Quán mì cá ở cửa khu nhà đã sớm đóng cửa, các cô cảm thấy tiếc nuối. Cố Văn nói: “Hay là chúng ta sang lại một cửa hàng, mở một quán mì đi?”

 

 

Đàm Duy quay đầu hỏi: “Ai bỏ tiền, ai bỏ sức?”

 

“Tớ có chút tiền, nhưng thật sự không có kỹ thuật.” Cố Văn xòe hai tay ra, nhìn về phía Đàm Duy: “Tay nghề của cậu tốt, cậu làm nhé?”

 

 

“Chẳng lẽ tớ trông giống người làm được việc lắm sao?”

 

“Cậu chính là một người phụ nữ có thể dựa vào tài nấu nướng để kiếm tiền.” Cố Văn thế mà lại rất có lòng tin với cô.

 

“Cậu cho rằng sẽ tránh được vận mệnh phá sản sao?”

 

Đàm Duy đúng là đã từng dựa vào tay nghề không mấy tinh xảo đó để

kiếm tiền, cũng đã giúp cho bản thân đang túng thiếu trong mùa tốt nghiệp trở nên dư dả không ít.

 

Sao có thể không hoài niệm bản thân của ngày xưa chứ, tuy rằng là một kẻ ngốc, lại cho rằng mình có thể sở hữu cả thế giới.

 

Có d*c v*ng không phải là chuyện xấu, nó khiến người ta tràn đầy dũng khí. Bây giờ cô chẳng có gì cả, giống như một quả bóng bay xì hơi.

 

 

Nấu cơm cho Chu Giác một năm, cô đã từng thật sự cho rằng tay nghề

của mình rất tốt, nhưng sau khi yêu nhau, Chu Giác không để cô nấu một bữa cơm nào, bạn gái của anh không cần lãng phí thời gian làm những

việc đó.

 

Bản thân cô cũng bận rộn với công việc, không muốn tiêu hao thời gian vào những việc không có hiệu quả kinh tế.

 

Đàm Duy đứng bên lề đường, thấy hoàng hôn sau những tòa nhà cao

tầng sắp chìm xuống, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng màu đỏ cam, đậu trên cành cây.

 

Diệp Hiểu Hàng đột nhiên nói: “Xem kìa, quái vật đang nuốt quả cầu lửa.”

 

Đàm Duy liếc mắt: “Cậu là học sinh tiểu học à?”

 

Cố Văn đề nghị: “Chỉ là bị tòa nhà trước mắt che khuất thôi, có muốn đuổi theo một chút không?”

 

“Cược cái gì?” Diệp Hiểu Hàng hỏi.

 

 

Đàm Duy kêu to: “Một trăm đồng. Mau chạy đi.”

 

Thế là ba người nhanh chóng chạy về phía trước. Sự hiếu thắng của phụ nữ Trung Quốc không gì sánh bằng, nhưng còn lớn hơn cả động tĩnh đó

là tiếng cười, ha ha ha, giống như ba con bồ câu… Trong mắt cô, luôn có nỗi bi thương không thể che giấu.

Sau khi Diệp Hiểu Hàng đi, Đàm Duy và Cố Văn đến ở cùng Lý Đông Ca. May mà cô ấy còn trẻ, khả năng hồi phục rất tốt, ở bệnh viện quan

sát hai tuần là được xuất viện.

 

Ba mẹ cô ấy cũng phải về quê, hai người còn chưa đến tuổi nghỉ hưu.

Trước khi đi, họ trả lại tấm thẻ của Đàm Duy cho cô, tiền bên trong cũng

không hề động đến.

 

Mẹ Lý Đông Ca rất cảm kích, hai mắt rưng rưng, nắm lấy tay Đàm Duy, “Bạn bè không cần nhiều, chân thành đối đãi là đủ rồi. Con gái à, các

cháu ở bên nhau, luôn phải sống thật tốt nhé.”

 

Đàm Duy lái xe đưa họ ra ga tàu cao tốc, hẹn rằng mùa đông năm nay sẽ lại đến Đông Bắc chơi. Cơn khủng hoảng binh hoang mã loạn này mới

xem như kết thúc.

 

Trên đời này có một từ rất đẹp, gọi là hú hồn một phen. Khối u của Đông Ca đã được cắt bỏ, hồi phục khỏe mạnh, cũng là một lần hú hồn.

 

Đàm Duy không biết cơn ẩm ướt tràn lan trong cơ thể mình, tiếng tí tách gõ vào trái tim, sự dày vò kéo dài, rốt cuộc cần bao lâu mới kết thúc?

 

Ngày hôm sau cô liên lạc với Chu Giác, muốn trả lại xe cho anh.

 

Khoảng thời gian này họ gần như không làm phiền nhau, chỉ gọi điện hai lần. Một lần là Đàm Duy gọi đến, chiếc iPad dự phòng cho công việc

của cô, cô không tìm thấy, anh đã từng cầm nó đi để nhận email, cô hỏi anh đã để nó ở đâu.

 

 

Thói quen sinh hoạt của hai người rất ăn ý, trật tự rất tốt, cũng không để đồ đạc lung tung. Chu Giác nói anh đã không cẩn thận mang nó đến công ty,trong cùng ngày anh cho người gửi trả lại cho cô.

 

 

Còn một lần là Chu Giác gọi cho cô, hỏi mật khẩu két sắt trong phòng sách của anh là bao nhiêu, anh không nhớ, nhưng cần lấy một tài liệu.

 

Đều là những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, cũng là những vấn đề

quá khứ để lại. Ngoài ra không nói chuyện gì khác, rất nhanh họ đã cúp máy.

 

May mà họ còn chưa đăng ký kết hôn, không cần phải phân chia tài sản lớn, sẽ không có thêm nhiều dây dưa không cần thiết.

 

Trước khi trả xe Đàm Duy đã đi bảo dưỡng, đổ đầy xăng, vốn định lái đến dưới lầu nhà anh rồi vứt ở đó là được, nhưng Chu Giác lại hỏi có tiện lái đến công ty không, tài xế của anh hôm nay nghỉ.

 

 

Đàm Duy không trả lời ngay, chỉ nhíu mày, sau đó mới nói một tiếng được.

 

Cô đỗ xe trước quán cà phê đối diện công ty, trời đã sắp tối. Cô thấy

Tina từ trong cửa tự động đi ra, tay trong tay là một đồng nghiệp bên bộ phận marketing, xem biểu cảm thì hai người như đang phàn nàn chuyện gì đó.

 

Cô mới nhớ ra, hôm nay là thứ Hai, chuyện thôi việc dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi.

 

Với góc độ của Đàm Duy hiện tại, cô càng giống một người quan sát, một người ghi chép.

 

Không bao lâu sau, Chu Giác đã đứng ở bên kia đường. Thư ký của anh

hơi gật đầu, dường như là tạm biệt. Ánh mắt Chu Giác tìm kiếm một lúc, thấy chiếc xe, rồi băng qua đường đi tới.

 

Đàm Duy nhìn anh càng lúc càng gần, sau đó xuống xe, cũng đi về phía

anh, đưa chìa khóa xe vào tay anh, lịch sự nói: “Em đã đổ xăng rồi, cũng đã rửa xe sạch sẽ.”

 

Ngón tay Chu Giác kẹp lấy chìa khóa xe, từ trên xuống dưới đánh giá cô, ánh mắt không có hàm ý gì, hỏi: “Tại sao em không dùng nữa?”

 

“Không cần dùng đến nữa” Cô nhún vai cười cười, “Ba mẹ của bạn em đã về rồi.”

 

“Bản thân em không cần dùng xe à?” Anh lại hỏi.

 

 

Đây là vấn đề gì vậy? Đàm Duy nhìn anh một cái, đành phải trả lời: “Em bây giờ không đi làm, cũng không có nhu cầu ra ngoài.”

 

“Được.” Chu Giác cất chìa khóa xe vào túi, quan sát thấy cô đang mặc một chiếc váy sơ mi rất mỏng, còn đi chân trần.

 

Tháng này ở Bắc Kinh vẫn còn rất lạnh, mà cô lại luôn như vậy. “Lên xe đi, anh đưa em về.”

Đàm Duy cảm thấy ý định này không đúng lắm, mang xe đến trả, rồi lại đưa người ta về, không thấy phiền phức sao?

 

“Em ăn cơm chưa?” Lên xe rồi anh lại hỏi. Đàm Duy lắc đầu.

“Muộn rồi, ăn cơm cùng nhau nhé?”

 

“Không phải anh không ăn tối sao?” Cô xem đồng hồ, đúng là đã không còn sớm.

 

Chu Giác dùng sự im lặng để trả lời câu hỏi của cô. Chiếc xe này anh đã

lâu không lái, không quen lắm, điều chỉnh lại ghế rồi đánh tay lái hòa vào dòng xe, sau đó anh mới nói: “Em cần phải ăn cơm.”

 

Đàm Duy ngồi trong xe, nghịch móng tay.

 

 

Chu Giác đưa cô đến nhà hàng mà họ đã ăn bữa đầu tiên, ở đây đã xảy ra quá nhiều câu chuyện.

 

Ở đây, họ đã hiểu được một mặt khác của nhau; cũng ở đây họ đã chia

tay, một người khóc lóc thảm thiết, một người đợi người đó đi xa rồi mới dám ra ngoài, rồi lại không yên tâm hỏi tài xế người đó có khóc không.

 

Hai người tự cho mình là thông minh, trong chuyện này lại cứ lặp đi lặp lại những việc vô ích.

 

Đàm Duy xuống xe, Chu Giác cũng từ bên kia xuống, đưa chìa khóa xe cho bảo vệ, rồi cùng nhau đi vào.

 

Tối tăm, mờ ảo, con đường nhỏ quanh co, cảm giác quen thuộc lập tức kéo cô về quá khứ.

 

Đàm Duy đi trước vào phòng riêng, thấy anh theo sau vào, trong tay xách một chiếc túi màu xanh lam.

 

“Đó là gì vậy?” Đàm Duy cuối cùng không nhịn được hỏi.

 

“Mấy ngày nay anh đi công tác, anh thấy nên tiện mua cho em luôn.” Anh đưa chiếc túi giấy qua cho cô.

 

 

Đàm Duy mở ra, liếc mắt một cái đã thấy món đồ chơi nhồi bông màu hồng, nghe thấy người đối diện hỏi như thể đang hỏi về thời tiết hôm nay: “Khoảng thời gian này, có bạn bè ở bên, em vui vẻ hơn chút nào

không?”

 

Đàm Duy theo bản năng gật đầu, “Vui vẻ ạ.” Lấy món đồ chơi ra lại muốn lắc đầu, vẫn là một con heo màu hồng. Nhưng lại không giống ba chú heo cô thích, lần này là một con heo hở lợi.

 

 

“Đây là quà anh mua cho em sao?”

 

“Anh nhớ em thích mà.” Anh nhìn vào mắt cô, rất nghiêm túc nói.

 

Khóe miệng Đàm Duy giật giật, thấp giọng nói: “Cái con lợn hở lợi này,

anh thấy nó đẹp à?” Cô có chút mắc hội chứng sợ lỗ, hàm răng trắng của con heo này quá dày đặc.

 

“Cái gì?” Chu Giác không nghe rõ.

 

 

“Không có gì.”

 

Anh cũng không hiểu rõ cô đến thế.

 

Cất con heo hở lợi vào túi, người khác tặng quà cô không thể nào chê bai thẳng mặt rằng mình không thích.

 

Chu Giác mua đồ theo gu thẩm mỹ của mình cơ bản sẽ không sai, Đàm Duy đều biết. Mấy năm nay anh đã tặng cô rất nhiều thứ, bất kể là hàng

xa xỉ hay những món đồ nhỏ, anh nhìn biểu cảm của cô, liếc mắt một cái là biết có thích hay không.

 

Anh nói: “Không thích có thể nói ra, anh có thể đổi thành bất cứ thứ gì em thích.”

 

Đàm Duy lắc đầu, “Tuổi này của em, lại thích đồ chơi nhồi bông, sẽ bị người khác nói là giả nai.” Cô cũng chỉ bày chúng trong nhà mình mà thôi.

 

 

“Xin lỗi, anh quên mất chúng ta đã chia tay, trong mắt em anh đã là người khác.” Chu Giác nói.

 

Đàm Duy không có ý đó.

 

 

“Cũng không sao, anh sẽ không nói gì em.” Cơ thể anh thoáng nghiêng về phía trước, nhẹ giọng nói: “Em thích thứ gì, muốn làm người như thế nào nên do chính em làm chủ. Người khác không có quyền can thiệp,

bao gồm cả anh.”

 

Đàm Duy ngẩng mắt lên, “Tại sao anh lại nói điều này?”

 

“Anh đã suy nghĩ, anh luôn áp đặt những thứ anh cho là tốt cho em, cho rằng đó là có ích cho em.” Anh mỉm cười một chút, bởi vì cô muốn

thành công, anh liền không ngừng đút cơm vào miệng cô, “Nhưng anh đã xem nhẹ một sự thật, em đang không ngừng lớn lên, suy nghĩ cũng đang biến đổi mỗi ngày.”

 

“Ngược lại mấy năm chúng ta ở bên nhau, chúng ta luôn bận rộn với công việc của riêng mình, thời gian thật sự có thể ngồi xuống bên nhau cũng không nhiều. Cứ thế trôi đi, chỉ là thời gian mà thôi. Anh nói em

quá cấp tiến, nhưng bản thân anh chưa chắc đã làm tốt bằng em.”

 

“Những gì anh cho là tốt, thật ra lại gây áp lực cho em.” Anh cụp mí mắt xuống, đôi mắt đẹp đã ửng đỏ, là tự trách, còn có hổ thẹn, “Phòng tuyến tâm lý của em sụp đổ, là trách nhiệm của anh.”

 

 

Đàm Duy lần này đã nhìn rõ, Chu Giác, thế mà cũng sẽ yếu đuối như vậy.

 

“Em rất tốt, không cần phải tự trách mình nữa, Đàm Duy.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment