Đàm Duy nghe được câu nói đó: “Em rất tốt, không cần phải tự trách mình nữa,” chỉ cảm thấy hốc mắt đau nhói.
Dù đã thôi việc, cô vẫn chìm đắm trong sự tự trách một thời gian dài, tại sao lại yếu đuối, tại sao không thể kiên trì? Rõ ràng chỉ còn một bước
nữa thôi.
Chu Giác không thích thất bại, nhưng cô cũng là như thế.
Cô cúi đầu, không muốn để anh thấy nước mắt. Người phục vụ theo một quy trình nghiêm ngặt, đâu vào đấy mà bưng thức ăn lên. Chu Giác đổi
những món cô thích ăn đến trước mặt cô.
Đàm Duy đã quen với việc Chu Giác làm những điều này cho mình, lúc nhấc thìa lên múc canh, cô ý thức được điều gì đó rồi vội vàng nói một
tiếng cảm ơn.
“Ăn đi.” Anh ôn hòa cười với cô. “Ồ.”
“Chúng ta có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng cũng có rất nhiều điểm tương đồng, đúng không?” Anh nhìn dáng vẻ cúi đầu im lặng của cô, đột nhiên có chút xúc động: “Bởi vì chúng ta đủ hiểu đối phương cần gì.”
Đàm Duy nhìn anh, “Chúng ta có điểm gì giống nhau chứ”
“Về thói quen sinh hoạt, chúng ta có thể nói là hoàn toàn nhất trí. Điều này đối với hai cá thể độc lập mà nói, rất khó có được.”
“Đây không phải là kết quả của việc nhường nhịn lẫn nhau sao?” Đàm
Duy có chút bi quan, cô nghĩ đến những khác biệt của họ trong đủ mọi chuyện nhiều hơn chuyện này.
“Nhường nhịn là một sự tuần hoàn theo bản năng.” Chu Giác nói.
Họ đương nhiên không phải là hai bánh răng hoàn toàn khớp nhau, nhưng anh nguyện ý chậm lại tốc độ, để chờ đợi, để khớp vào điểm không khớp đó.
Đàm Duy không nói tiếp, tối nay cô trầm mặc hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Vì thế Chu Giác cũng không mở ra chủ đề nào nữa. Hai người từ nhà hàng ra ngoài.
Chu Giác khởi động xe, lái ra đường chính. Đàm Duy ngồi ở ghế phụ, cầm điện thoại nhắn tin. Một headhunter quen biết hay tin cô thôi việc, cố ý đến hỏi thăm xem lần tái nhậm chức này cô muốn tìm vị trí như thế
nào.
Đàm Duy đang trong kỳ nghỉ trống. Đối với một người luôn ở trong trạng thái làm việc căng thẳng như cô mà nói, đúng là không quen, đáy lòng cô cũng có một tia hoảng loạn. Nhưng cô càng biết rõ trạng thái
hiện tại của mình không ổn.
Một khi đã làm việc là phải toàn tâm toàn ý, cô không thể nào vừa tiêu cực oán giận lại vừa bị ép buộc phải làm việc.
Cô nói chuyện xong với người ta, lại gửi mấy tin nhắn cho Cố Văn hỏi thăm tình hình của Lý Đông Ca, sau đó mới tắt điện thoại, đầu ngả vào lưng ghế, thở dài.
Chu Giác đếm được đây là lần thứ tám cô thở dài trong tối nay, không
phải cố ý, chỉ là một hành vi sinh lý vô thức, anh cũng không hỏi, liếc nhìn chiếc váy trên người cô, vải vóc trượt lên trên, để lộ một đoạn da trắng nõn từ đầu gối trở lên.
Đến cửa khu nhà, Đàm Duy cầm túi xách và túi giấy xuống xe. “Tạm biệt.”
“Ngủ ngon.”
Chu Giác nhìn cô chậm rãi đi vào khu nhà, bóng lưng vô cùng mỏng
manh, giống như một tờ giấy. Anh cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy cô. Mấy năm nay cô càng ngày càng tinh xảo, váy áo càng ngày càng đắt tiền, nụ cười trên mặt lại càng ngày càng ít.
Đương nhiên cô rất xuất sắc trong công việc, nhưng đã từ lúc nào cô trở
nên không còn sức sống nữa? Chu Giác phát hiện anh cũng không nhớ rõ, họ đều quá bận rộn.
“Vivi.”
“Sao vậy?” Đàm Duy quay đầu lại.
“Trời vẫn còn lạnh lắm, em mặc quá ít.” Chu Giác quay lại xe, lấy áo khoác của mình khoác lên người cô: “Sẽ bị cảm đấy.” Tay anh giúp cô
cài lại cổ áo.
Đàm Duy không giãy giụa, cũng không đẩy ra, chóp mũi là mùi hương thoang thoảng đặc trưng trên quần áo anh.
Chu Giác hờ hững ôm cô vào lòng, cằm cọ vào mái tóc cô, không có sự
tiếp xúc da thịt thực sự, “So với thành tựu sự nghiệp hay quan hệ xã giao, không có gì quan trọng hơn niềm vui của em cả.”
Đàm Duy hít hít mũi, “Con đường là do em tự chọn, em không có gì để oán trách cả.”
Chu Giác cảm giác được một điểm tựa nào đó trong cơ thể mình cũng đang gãy vụn, rơi lả tả, “Bất kỳ khó khăn nào cũng chỉ là tạm thời, rồi sẽ qua thôi.”
Anh sẽ luôn ở bên em, anh nói thầm trong lòng.
Đàm Duy gật gật đầu, muốn đẩy anh ra, rồi lại bị ôm chặt hơn, “Chu Giác, em mệt rồi, phải về nhà thôi.”
“Ôm thêm một lát nữa.” Anh nói.
Vì thế Đàm Duy thật sự đợi thêm một lát, chỉ có hai phút, “Muộn rồi, anh về đi.”
Chu Giác buông cô ra, Đàm Duy cũng không quay đầu lại mà đi vào cổng lớn. Cô biết đối phương chưa đi, nhưng cô cũng không thể quay đầu lại.
Đàm Duy biết cái bộ dạng chết dở của mình hiện giờ đáng ghét đến mức nào, không ai sẽ thích một người như cô. Cô cũng muốn cười, muốn ríu rít nói chuyện, hoặc là cùng anh cãi nhau về những chủ đề còn dang dở.
Nhưng cơ mặt cô như bị đứt gãy, căn bản không cười nổi, cơ thể cô cũng trở nên cứng đờ.
Cô thà tự mình chữa lành, chứ không muốn bị người khác thương hại.
——–
Chu Giác về đến nhà, tắm rửa xong anh đi vào phòng sách của Đàm Duy, tiếp tục lắp bộ Lego của cô.
So với việc quay lại, Chu Giác càng hy vọng cô trở về là Vivi đáng yêu, tinh quái, và có chút xấu xa của ngày xưa. Anh không chắc chắn hiện tại anh đóng vai trò gì trong lòng cô, tiến một bước thì sợ làm cô tổn thương, lùi một bước thì sợ đi quá xa.
Nhưng sau khi tình cảm nguội lạnh, Đàm Duy sẽ yêu người khác, cô cũng sẽ dễ dàng được người khác yêu.
Anh không thể nào để chuyện đó xảy ra.
Nội bộ Rossi gần đây có đại sự xảy ra, từ các bộ phận trung tâm cấp trên đến các cửa hàng bán lẻ cấp dưới, đều bận tối tăm mặt mũi.
Stella nhận được email nội bộ do Chu Giác gửi vào lúc 5 giờ sáng, chỉ có một thông tin duy nhất: Chính thức thông báo cho toàn thể nhân viên, anh xác nhận sẽ từ chức.
Mà trong khoảng thời gian này, lại đúng lúc lãnh đạo cấp cao của tập
đoàn đến Trung Quốc kiểm tra cửa hàng, hai sự kiện đặt cùng nhau quả thực là hiệu ứng của một quả bom tấn.
Để đối phó với chuyến thăm của lãnh đạo cấp cao, khoảng thời gian này
Stella cũng bận đến kiệt sức, liên tục mấy đêm không ngủ, trước khi đến cửa hàng chị ta phải đi mua cà phê trước.
Giữa trưa, quán cà phê rất đông người, lúc ra ngoài thì gặp Tống Cảnh Lam. Hai người có chút quan hệ cá nhân, đều từ một thương hiệu mà ra.
Tống Cảnh Lam vẫy tay với Stella, “Chúng ta nói chuyện chút đi, chị hỏi em vài chuyện.”
“Hỏi gì ạ?”
“Người từng là cấp dưới của em, Đàm Duy.” Tống Cảnh Lam nói: “Cô ấy là người thế nào?”
“Chị muốn hỏi phương diện nào?” Stella đối với người cùng cấp bậc với
mình đương nhiên sẽ không có thái độ cao ngạo, “Không phải chị đã tính đào cô ấy đi từ lúc còn tại chức sao?”
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng Tống Cảnh Lam đương nhiên sẽ không thẳng thắn thừa nhận, “Dù sao cô ấy cũng đã thôi việc rồi, em nói cho chị nghe đi.”
Stella theo bản năng nói: “Có thể xem là cô ấy khá lợi hại,” lợi hại nhất là đã âm thầm thu phục được Enzo, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của
đối phương, chị ta biết lời này đối với một cô gái mà nói là hạ tiện, và có
tác dụng bôi nhọ.
Điều này đối với chính ViVi, cũng là một sự hạ thấp.
“Đối với những người làm bán lẻ như chúng ta mà nói, nếu chị muốn tìm
một binh sĩ mạnh để đánh một trận ác liệt, thì đó là một lựa chọn không tồi. Năng lực thực thi mạnh, chăm chỉ, đầu óc rất lanh lợi.”
“Nhược điểm cũng rất rõ ràng, về mặt quản lý cô ấy không đủ trí tuệ và quyết đoán, do dự không dứt khoát, rất dễ gây ra hao mòn.” Stella khách
quan nói: “Dĩ nhiên, căn nguyên nằm ở chỗ cô ấy vẫn còn quá trẻ.”
“Hiểu mà, đây là bệnh chung của người trẻ. Không ai hai mươi mấy tuổi mà không có lúc chao đảo.”
Trong lòng Stella xem xét lại công việc của Đàm Duy mấy năm nay, từ một nhân viên bán hàng bình thường có tính cách cực kỳ không cởi mở đến khi đạt được danh hiệu quản lý khu vực. So sánh các ưu khuyết
điểm của cô, việc bạn trai cô là Enzo cũng không có gì đáng nói.
Hai người lại trò chuyện một lúc, Stella trở lại cửa hàng. Buổi chiều có một sự kiện dành cho khách VIP quan trọng nên phải đóng cửa nửa tiếng, các nhân viên bán hàng không phục vụ khách thì đang chuẩn bị
cho chuyến kiểm tra của lãnh đạo cấp cao vào ngày mai.
Sắc mặt mọi người rất căng thẳng, bao gồm cả chính chị ta. Họp xong, trên đường về công ty chị ta nhận được điện thoại của Chu Giác, chị ta
đột nhiên thấy thấp thỏm.
Khoảng thời gian này sắc mặt của anh không được tốt lắm, khuôn mặt
luôn căng thẳng, mỗi ngày đều có những cuộc họp không hồi kết, những tài liệu xử lý không xong.
Mấy ngày chia tay với Đàm Duy, đúng là lúc anh nóng nảy nhất, bởi vì Stella đã lén báo cáo lịch trình cá nhân của Chu Giác vượt cấp cho Lưu
Khâm Nguyên.
Lưu Khâm Nguyên là người nhạy cảm như vậy, sự tin tưởng giữa hai người lập tức sụp đổ, cũng dẫn đến việc Chu Giác gặp nhiều khó khăn
trong các quyết sách, nhịp điệu hoàn toàn bị xáo trộn. Stella cho rằng Chu Giác không biết.
Nhưng vào ngày sa thải Tống Minh Kỳ, Chu Giác đã nói một câu khó
hiểu, “Có một số chuyện, các cô cho rằng sẽ không đến tai tôi, rằng tôi cũng không biết, đúng không?”
Bề ngoài là nói Tống Minh Kỳ, nhưng thực chất là đang nhắm vào chị ta, Stella.
Chu Giác không đến mức đổ lỗi cho đủ loại cục diện hiện tại lên đầu Stella, nhưng sự bất mãn luôn có lối thoát, anh cũng không phải là một vị Bồ Tát sống.
Hỏi vài câu về việc chuẩn bị ở cửa hàng thế nào, chị ta đều trả lời từng câu một.
Chu Giác gật đầu, giao cho chị ta một nhiệm vụ khác, bảo chị ta sáng
mai bay đến Hàng Châu, chuyến kiểm tra ngày mai không cần chị ta đi cùng.
Ai cũng biết lần này lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đến cũng là để tìm
kiếm người phụ trách kế nhiệm cho khu vực Trung Quốc,đây là Chu Giác muốn điều chị ta đi, để chị ta bỏ lỡ cơ hội tốt sao?
“Enzo, cậu làm vậy thật không công bằng.”
Đôi mày của Chu Giác vô cùng rậm, lúc nhìn người khác luôn mang
theo ý vị xem xét, cảm giác áp bức rất mạnh, “Tôi vẫn là sếp của chị. Cho nên, chị không thể cãi lại mệnh lệnh của tôi.”
Ngón tay Stella ấn lên mặt bàn, thầm nghĩ người này thủ đoạn quá độc
ác, quá không nói tình cảm, sự ngạo mạn của anh quán triệt từ đầu đến cuối.
“Vivi đã từng nói với tôi, lý do căn bản nhất cô ấy ở lại công ty này là để có được sự công bằng cơ bản nhất.”
“Đừng dùng Vivi để uy h**p tôi.” Cảm xúc vốn không chút để tâm của Chu Giác, vào lúc này có một chút dao động và tức giận, “Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi chưa từng để cô ấy đi đường tắt, chưa từng vì cô ấy mà
phá vỡ quy tắc một lần nào, chị rất rõ ràng.”
Stella kinh ngạc, vậy mà anh lại cứ thế thừa nhận?
“Tôi đã làm được sự công bằng, còn chị thì sao?” Chu Giác hỏi chị ta, “Chị có muốn thẳng thắn nói với tôi, chị đã làm gì sau lưng tôi không?”
Đàm Duy theo dõi mấy tài khoản tin tức trong ngành, sáng sớm đã nhận được tin tức về việc lãnh đạo cấp cao của Rossi Trung Quốc từ chức, còn
lên hot search vài phút.
Tin đồn rất nhiều, chủ yếu là nói việc kinh doanh của Rossi ở Trung
Quốc không tốt dẫn đến lãnh đạo cấp cao của trụ sở phải thường xuyên đến để thị sát; còn có nói Chu Giác và công ty mâu thuẫn nên anh bị thay thế.
Cả hai tin này đều không phải sự thật.
Đàm Duy nghĩ, nếu là cô bị đẩy vào trung tâm của cơn bão, tâm lý chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Mấy ngày nay tần suất liên lạc của họ cao hơn trước một chút, biến thành một ngày một cuộc điện thoại hoặc vài tin nhắn văn bản, nhưng đếm kỹ lại thì thật ra còn nhiều hơn trước khi họ chia tay.
Đàm Duy có chút muốn phỏng vấn tâm trạng hiện tại của anh, nhưng lại không muốn tự mình làm mình thêm phiền nên cô dứt khoát không hỏi.
Tối hôm nay, hai người gọi điện một lúc, Đàm Duy vô tình nói đến việc hôm nay cô đã đi chợ hoa chim cá, mua rất nhiều hoa về, đặt ở ban công
trông khá đẹp, cũng không biết có thể trồng được bao lâu. Cô đang nỗ lực trở về với cuộc sống.
Chu Giác có thể nghe ra được tâm trạng của cô lúc này không tồi, anh liền thả lỏng rồi nói với cô thêm vài câu: “Em rất biết trồng hoa, không
cần lo lắng.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Không phải em có kinh nghiệm làm việc liên quan rồi sao?”
Thế mà anh lại nhớ công việc trước đây của cô. Đàm Duy lập tức giải thích: “Công việc đó của em là làm trợ lý, không phải đi trồng hoa. Em
bán hàng xa xỉ, cũng đâu có hiểu biết toàn bộ quy trình công nghệ.”
“Tài ăn nói của em khá tốt đấy.” Chu Giác lại cười cười, trêu chọc cô, “Em có muốn đến bên cạnh những bông hoa đó, tẩy não cho chúng sống thêm hai ngày không?”
Đàm Duy không hiểu sao lại cười một tiếng, cười đến mức muốn ho khan, “Anh không thích những thứ này, em lười nói chuyện với anh, em muốn đi ngủ.”
Chu Giác đột nhiên lại hỏi cô: “Sau khi bạn em hồi phục, em có muốn đi chơi không?”
“Để tính sau đi ạ.” Mục đích chính của Đàm Duy cũng không phải là
chăm sóc người bệnh, rốt cuộc họ cũng không thật sự ở cùng nhau. Cô chỉ muốn ở một mình, chịu đựng qua giai đoạn bế tắc này.
“Em muốn đi ngủ trước, ngày mai em còn có việc khác.” Cô ngáp một cái.
“Đi bệnh viện à?” “Sao anh biết?”
“Ngày mai là thứ Năm.” Chu Giác nói: “Anh vừa lúc có chút thời gian, nếu em muốn, anh có thể đi cùng em.”
------oOo------