Cuối cùng Đàm Duy cũng chịu nhìn thẳng vào sự thật, rằng cô đã gặp phải khủng hoảng nghề nghiệp trong năm quan trọng nhất, nhưng đó không phải là lỗi của cô.
Trong một kỳ nghỉ dài, cô bắt đầu xem xét lại cuộc sống của mình. Sức khỏe thể chất và tinh thần của cô không thể nhượng bộ cho bất kỳ công việc nào.
Cô hết mình vui đùa cùng bạn bè, chuyên tâm yêu một người, góp nhặt lại những chi tiết nhỏ bé của cuộc sống, học hỏi những kiến thức mới.
Cô không còn cố tỏ ra mạnh mẽ, trong những đêm khuya mất ngủ cô sẽ khóc một trận thật to, cũng sẽ vào những buổi sáng sớm khi mặt trời lên
mà đi chạy bộ, không ngại phiền phức mà tự cứu mình khỏi vũng lầy cảm xúc.
Trong mỗi một quá trình đó, Chu Giác chưa từng thúc giục cô một lần
nào rằng phải mau chóng khỏe lại; cũng không hề nhấn mạnh với cô rằng thế giới này đẹp đẽ đến nhường nào, như vậy sẽ chỉ làm cô nhớ đến sự tồi tệ của bản thân.
Anh chỉ ở bên cạnh cô để cùng cô trải nghiệm cái cảm giác lạnh lẽo và nặng trĩu khi giọt mưa đậu trên lòng bàn tay; mùi hương chín mọng tỏa ra từ một quả mọng to lớn; sóng biển vỗ vào bắp chân, khiến cô đưa tay
ra để ôm lấy cơn gió vô hình…
Anh rất thông minh, dù không hiểu những cảm xúc tinh tế nhưng anh biết điều gì là tốt cho cô, làm cho cô cảm nhận được sự sống động của thế giới này.
Dường như, đây mới là sự khởi đầu của cuộc sống.
Chu Giác hẹn cô một chuyến du lịch đường dài vào tháng sáu, lúc đó anh vừa hay cũng không có công việc, cả hai đều nhẹ nhàng thảnh thơi.
Nhưng vào hạ tuần tháng năm, họ đã xuất phát trước. Đàm Duy chuẩn bị hành lý, Chu Giác phụ trách lịch trình. Hộ chiếu và tất cả giấy tờ của cô đều ở chỗ anh.
Đàm Duy theo bản năng vẫn rất cẩn trọng, “Hai chúng ta đi ra ngoài du lịch thế này, lịch trình là gì, anh cho em xem đi.”
Không có một lịch trình cụ thể, cô không có cách nào yên tâm được.
“Không có.” Chu Giác nói anh chỉ đặt vé máy bay xuất phát và khách sạn của điểm đến tiếp theo.
“Điều này quá không phù hợp với hình tượng của anh rồi đấy.” Đàm Duy nói, lịch trình của anh thường được tính theo giờ hoặc phút, mỗi ngày làm gì đều phải sắp xếp trước.
“Anh cần hình tượng trong cuộc sống à?” Chu Giác không cho là vậy.
Đàm Duy nói: “Chắc chắn là bây giờ do anh không có thư ký, nên không tiện, đúng không?”
Chu Giác nắm lấy tay cô, cười cười, cũng không trả lời. Đàm Duy cũng
nhân cơ hội hỏi một vấn đề đã làm cô bối rối bấy lâu nay,cô hỏi anh trong những tháng cuối cùng này, anh nghỉ phép dài hạn để đi chơi cùng cô thật sự không sao chứ?
Nhìn đi, dù không can thiệp vào công việc của đối phương nhưng họ vẫn không nhịn được mà quan tâm nhau.
Chu Giác nói với cô: “Chuyện này nằm trong kế hoạch của anh.” Trừ những lúc đối mặt với cô, trong công việc anh vẫn luôn cẩn trọng.
Vì thế Đàm Duy càng thêm tò mò, đây cũng là điều mà bên ngoài đang quan tâm, hướng đi tiếp theo của người phụ trách khu vực Trung Quốc của Rossi là gì. Hiện tại Chu Giác vẫn chưa hề tiết lộ ra ngoài.
Đàm Duy cảm thấy theo cá tính của anh, bất kỳ quyết định nào cũng không phải là kết quả của sự bốc đồng. Vì thế cô đã hỏi, và Chu Giác đã nói cho cô biết câu trả lời. Đàm Duy rất kinh ngạc, bước nhảy này có
phải là quá lớn rồi không, sự nghiệp của anh đúng là không có giới hạn.
Công việc không phải là chủ đề thảo luận trong chuyến đi lần này của họ.
Máy bay cất cánh vào buổi tối, cô nói chúc ngủ ngon với người bên cạnh, nhìn xuống ánh đèn lộng lẫy dưới vạn mét, vạn nhà đèn dầu, những tòa nhà cao tầng hùng vĩ, lạnh lùng, chỉ là một điểm nhỏ bé mà
thôi.
Dường như cái gì cũng không quan trọng. Chuyến du lịch của Đàm Duy đã bắt đầu.
Nhịp sống ở châu Âu chậm hơn trong nước, làm cô cảm thấy thật sự thoải mái. Cô may mắn vì mình đến vào mùa hè, bởi vì ngày nào thời tiết cũng đẹp như thế.
Họ không cố ý chạy theo bất cứ thứ gì, cũng không cần mua sắm. Buổi sáng thức dậy uống một tách cà phê, ăn sáng, rồi lại đủng đỉnh chuẩn bị ra ngoài.
Có rất nhiều thứ thuộc về văn hóa nghệ thuật, có thể từ từ dạo chơi.
Chu Giác có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô mấy tháng qua, bắt đầu từ quần áo, không còn là những bộ đồ đắt tiền, mà là những chiếc váy dài hoa nhí màu sắc tươi tắn, rất bình dân, còn tết tóc lỏng lẻo.
Dạo đến một cửa hàng trang sức thủ công, cô hứng chí mua một đôi bông tai, phía trên là đá quý màu đỏ, phía dưới là một chiếc lông vũ xù màu trắng.
Cô đeo lên tai mình, soi gương một lúc, rồi lại nhìn về phía Chu Giác vừa quẹt thẻ trở về, “Mắt nhìn của em có tốt không?”
“Những thứ lông xù trong gu thẩm mỹ của em, đều rất đẹp.” Chu Giác lại gần nhìn cô.
“HaHa!”
Đàm Duy bị trêu chọc, lại liếc anh một cái. Anh mặc áo sơ mi cổ đứng
màu trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay để lộ ra một đoạn đường cong cơ bắp, trên cánh tay có những sợi lông tơ mềm mại, đột nhiên cô cảm thấy anh rất quyến rũ.
“Thấy anh đẹp trai nên không so đo với anh nữa.” Cô cong cong khóe miệng nói.
Chu Giác lại xoa xoa cổ cô, hỏi cô có thích nơi này không. Đàm Duy nói: “Đương nhiên là rất thích rồi.”
“Em có muốn ở lại đây luôn không?” Anh hỏi.
Đàm Duy nói: “Em biết ngay anh giữ giấy tờ của em là có mưu đồ bất chính mà, biết thân thể em rất có giá trị đúng không?” Vẫn là câu nói đó,
tụ lại là một cục c*t, tan ra là đầy trời sao.
Chu Giác giúp cô bảo quản vật phẩm quan trọng, còn bị cô bôi nhọ, “Thân thể của em cụ thể có giá trị gì?”
“…”
Đêm đó trở về khách sạn, Đàm Duy đã biết tuy rằng cô không nói nên lời, nhưng có người lại thích thật sự.
Đó là một cảm giác đã từ rất lâu, trong đầu họ vẫn còn lưu lại ký ức về
cơ thể đối phương, một hơi thở, một nhịp đập, mỗi một đường cong cơ bắp, sự mềm mại và cứng rắn đối chọi nhau.
Đàm Duy ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, đầu óc choáng váng
nóng ran, máu trong tứ chi đổ dồn về một chỗ, phản ứng tự nhiên của cơ thể không chịu sự kiểm soát, cô theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị anh nắm lấy cổ chân kéo về.
Cô ngã vào lòng anh một lần nữa, mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, cô bị hỏi: “Trốn cái gì?”
Ánh mắt anh có sự xâm lược mạnh mẽ, Đàm Duy không muốn né tránh, cũng không biết tại sao, tay cô chạm đến cơ thể anh, cơ bắp anh căng
chặt, eo rắn chắc, lưng rộng lớn, rồi cô lại hung hăng hôn anh, đem tất cả sự đánh giá và dịu dàng, hòa tan giữa môi và răng.
—–
Ngày hôm sau hai người đã có mặt ở Pháp, so với Paris, Đàm Duy thích những thành phố nhỏ như Nice hơn.
Chu Giác nghĩ anh đã đoán không sai, cô quả nhiên thích miền nam
nước Pháp, yên tĩnh, lãng mạn, có thể ngắm bờ biển xanh thẳm. Cô có
thể mặc những chiếc váy xinh đẹp đi dạo chợ, tận hưởng ánh mặt trời, cũng có thể ở bờ biển lúc chạng vạng ngắm mặt trời lặn.
Ngày hôm đó cô nhìn thấy vùng biển màu thạch lựu chuyển sắc thuần
khiết, kinh ngạc thốt lên từ tuyệt mỹ, cô không khỏi reo lên với anh một tiếng, rồi nhảy vào lòng anh. Chu Giác ôm lấy lưng cô, họ hôn nhau một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó Đàm Duy rất nhanh buông anh ra, mái tóc dài của cô mềm mại lướt qua cổ anh.
Đàm Duy tràn đầy sức sống của ngày xưa đang trở về.
Anh nhìn bóng lưng cô chạy xa, chợt thấy hú hồn một phen. Ngày họ
chia tay nhìn như một trận cãi vã lớn đến suy sụp, nhưng thực chất càng
giống một sự sụp đổ lặng lẽ không một tiếng động.
Tất cả kế hoạch của anh đều thất bại, không còn đường cứu vãn.
Mấy năm họ ở bên nhau có phải là yêu nhau không? Anh biết chắc chắn rằng mình đang yêu cô, thứ tình yêu này không cần phải đong đếm xem cô yêu lại anh bao nhiêu. Bởi vì mấy lần anh cố ngăn mình không sa vào
cô, đều là vô ích.
Sau đó anh đã mơ vài lần, mơ thấy họ gặp nhau như người xa lạ, dấu vết của tình yêu trong quá khứ không ai biết, giống như chưa từng tồn tại, kể cả những trận cãi vã của họ.
Đàm Duy cười cười chạy thật xa, rồi lại chạy về phía anh. “Vivi.” Anh lại gọi cô một tiếng.
“Sao thế, Chu Giác?” Đàm Duy quay đầu lại, nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Em rất tò mò một vấn đề.”
“Gì vậy?”
“Tại sao anh cứ khăng khăng gọi em bằng tên tiếng Anh vậy?” Dĩ nhiên,
cô cũng không muốn anh giống như ba mẹ cô, gọi cô là bảo bối, quá buồn nôn.
“Bởi vì,” anh cười, giọng điệu ngập ngừng: “Bởi vì Vivi có thể ở công ty, ở bên ngoài, ở trong nhà, và cũng có thể ở trên giường.”
“Hóa ra là vì anh muốn đỡ phiền phức sao?” Đàm Duy giả vờ tức giận, nhưng hôm nay cô lại thật sự rất vui, ở một nơi không ai quen biết luôn rất vui vẻ.
“Chu Giác, Chu Giác, Chu Giác!” Cô không so đo với anh nữa. “Anh đây.” Anh đáp lại.
Chu Giác chỉ cảm thấy trong vô số mối quan hệ thân thiết của cô, cô có rất nhiều thân phận và cách xưng hô được yêu thương. Nhưng chỉ có cái
tên này là của anh, từ lần đầu tiên họ hôn nhau, cô đã là Vivi của anh.
Họ đi tàu hỏa, tốc độ rất chậm để qua lại giữa các thành phố nhỏ,họ leo núi rồi ngắm biển. Đàm Duy nhìn một lúc cảnh sắc bên ngoài, tự đáy
lòng cô nói: “Em rất thích nơi này.” Anh biết, vì trong mắt cô đều là ý cười.
Lúc chạng vạng, Đàm Duy tắm xong, thay một chiếc váy khác đứng
trong sân của nhà nghỉ để hóng gió. Mấy ngày qua da cô bị phơi nắng rất đỏ, dường như bị tổn thương, nhưng cô không để ý, phơi nắng mới trông khỏe mạnh chứ.
Cô ném một quả nho vào miệng, yên tĩnh chờ đợi.
Trong sân có thể nhìn thấy biển xanh, còn có hoàng hôn sắp lặn. Cô theo bản năng gọi một tiếng: “Chu Giác?”
Thật kỳ lạ, từ lúc cô ngủ trưa đến giờ đã không thấy anh đâu.
Đàm Duy mặc kệ, cứ tự mình ngắm, cô lại thầm nghĩ hoàng hôn đẹp như vậy không nên lãng phí, nên chia sẻ với anh. Cô về phòng lấy điện thoại, lúc ra ngoài thì hoàng hôn đã lặn xuống mặt biển.
Đàm Duy có chút mất mát, vì đã bỏ lỡ một buổi hoàng hôn. Đang định quay về, thì bị Chu Giác đột nhiên đi tới giữ lại, anh nói: “Chờ một
chút?”
“Mặt trời đã lặn xuống rồi.” Chờ cái gì nữa?
Chu Giác cùng cô nắm tay đứng đó, nhìn chiều tà và ánh hoàng hôn giao thoa, tất cả đều chìm trong sự hỗn độn nhập nhoạng,
“Hai mươi phút sau khi mặt trời lặn, là khoảnh khắc của giờ xanh. Cũng rất đẹp, đúng không?”
Cô tận mắt nhìn thấy bầu trời từ gam màu nóng rực lửa chuyển sang gam
màu lạnh, giống như một bức tranh sơn dầu có màu sắc hoa mỹ, hoặc một cuộc đào thoát vĩ đại của vũ trụ. Không biết tại sao, cô đột nhiên bị xúc động, có lẽ là đặc tính của một giống loài trời sinh nhạy cảm.
Đôi mắt ướt át của Đàm Duy đón nhận màu xanh lam cực hạn đầy trời
này, nhìn ngọn núi và biển ở xa xa. Núi vẫn là núi, biển vẫn là biển, sự mất mát của cô đã được sự yên tĩnh này chữa lành.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu lẩm bẩm.
Giờ khắc này cũng thoáng qua, hoàn toàn chìm vào bóng tối, trong sân sáng lên những ngọn đèn.
Chu Giác hỏi cô: “Chúng ta cũng sẽ kết hôn, đúng không?”
Đàm Duy nghiêng đầu nhìn anh, nơi này chỉ có hai người họ, trên trời thỉnh thoảng có tiếng chim hót, ngoài ra không có ai khác.
Cô thấy chiếc nhẫn trong tay anh, không có cách nào gật đầu như khi cô trả lời những câu hỏi trước.
“Vivi, sự bắt đầu của chúng ta luôn tràn ngập những phép thử, sự dè dặt và cả những con đường lui.” Anh nhìn vào mắt cô và nói, “Mấy năm nay, chúng ta cũng luôn dựa vào sự bốc đồng để ở bên nhau cũng không
ngừng va chạm làm tổn thương nhau, nhưng lại hy vọng nhận được tình yêu đích thực từ đối phương.”
Anh rõ hơn bất kỳ ai, ngay từ đầu, tình yêu đối với cô chỉ quan trọng sự trải nghiệm mà không quan trọng kết quả; anh cũng chỉ là muốn đi cùng cô một đoạn đường, không chắc chắn sẽ đi được bao xa.
Hai kẻ ích kỷ với tư tưởng tinh vi, vốn dĩ không thể đi cùng nhau được.
“Anh vốn là người luôn cân nhắc mọi kết quả, tính toán từng đường đi nước bước. Thế nhưng, vào khoảnh khắc tình cờ gặp em tại ngã rẽ của
định mệnh, mọi toan tính trước đây bỗng trở nên vô nghĩa. Bởi vì từ giờ,
con đường duy nhất anh chọn, chính là đi về phía em.”
Đây là một đoạn độc thoại rất bình tĩnh, nhưng mí mắt cô lại bắt đầu sưng lên, nhói đau.
Cô thấy vành mắt anh cũng đỏ hoe, có hơi ươn ướt. “Vivi, anh yêu em, vô điều kiện.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Duy thấy anh khóc. Rõ ràng là anh đang cầu hôn, tại sao lại phải khóc chứ?
“Đồng ý với anh, hay không đồng ý với anh, em trước sau đều có quyền lựa chọn. Cuộc đời em vẫn sẽ có vô số những khoảnh khắc u buồn, nhưng sau mỗi hoàng hôn, nó sẽ lại trở nên rực rỡ để chữa lành những
nỗi không vui còn sót lại nơi đáy lòng em.”
------oOo------