Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 132

Chín giờ rưỡi sáng.

 

Đàm Duy bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô gỡ bịt mắt xuống, bàn tay mò mẫm trong chăn, áp điện thoại lên tai, “Alo” một tiếng.

 

“Bảo bối còn chưa dậy à?”

 

 

“Mẹ, bây giờ mới mấy giờ chứ” Đàm Duy miễn cưỡng mở một mắt xem đồng hồ. “Với lại, mẹ và ba có thể đổi cho con một cái biệt danh khác

được không? Con lớn từng này rồi, bị người khác nghe thấy mất mặt

lắm.”

 

“Ha hả,” mẹ cô cười nhạo, “Là ai lúc khóc oe oe thì gọi mẹ?”

 

Đàm Duy cười khẽ, ngồi dậy khỏi giường rồi đi vào phòng tắm. Lần này mẹ gọi điện đến chủ yếu là để nói ba chuyện.

 

Cô vừa nghe vừa rửa mặt. Chuyện thứ nhất là về công việc mới của cô, mẹ cô đặc biệt quan tâm: “Công ty có để ý đến tuổi tác khá nhạy cảm

của con không, có quan tâm đến vấn đề hôn nhân của con không?”

 

 

Đàm Duy đáp: “Sếp mới của con không tìm hiểu đời tư của con, công ty càng không chú ý đến chuyện hôn nhân, đó là quyền riêng tư của nhân viên. Mẹ phải tin rằng, con nhận được lời mời này, đơn giản vì con là

ứng viên phù hợp nhất.”

 

“Vậy thì tốt rồi.” Mẹ cô nghe xong thở phào nhẹ nhõm, rồi nói đến chuyện thứ hai, họ hy vọng dùng tên của Đàm Duy để đầu tư một căn hộ ở Bắc Kinh, thực chất là mua cho cô.

 

Đàm Duy cũng nói cô sẽ xem xét kỹ hơn và sẽ theo dõi giá thị trường.

 

 

“Được rồi, con nhớ để trong lòng nhé.” Sau đó, mẹ cô cuối cùng cũng nói đến chuyện thứ ba — hôn sự của cô và Chu Giác.

 

Rõ ràng, đây là điều các bậc trưởng bối quan tâm nhất. Người nhà hai

bên muốn gặp mặt, thương lượng ngày tháng, sắp xếp hôn lễ các thứ, nghe qua thật rườm rà. Đàm Duy lúc rửa mặt khẽ nhíu mày. Quá nhiều chuyện, cũng may tháng sau ba mẹ cô sẽ đến Bắc Kinh.

 

Mẹ cô vô cùng hưng phấn miêu tả cho cô nghe bộ váy cưới dòng Vera

Wang mà bà đã để ý, rất hợp với cô. Mẹ Đàm Duy nuôi dưỡng tâm hồn cô, giống như trang điểm cho con búp bê Tây Dương yêu quý của mình, nhìn cô trưởng thành, nhìn cô trở nên tốt đẹp hơn, muốn cô luôn tinh xảo

và xinh đẹp.

 

Đàm Duy lại nói một tiếng “vâng”, rửa mặt xong cô đi vào phòng thay đồ.

 

 

Cô chọn một chiếc váy, nhưng dây kéo sau lưng lại với không tới, đành phải ra ngoài nhờ giúp đỡ.

 

Chu Giác đã dậy sớm hơn cô hai tiếng, tập thể dục về anh đang pha cà phê. Cô mỉm cười đi về phía anh, rồi xoay người ra hiệu.

 

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế cao, ôm lấy eo cô, để hông cô dựa vào đùi mình.

 

Đàm Duy vẫn đang nghe mẹ lải nhải về chiếc váy cưới đó đẹp đến

nhường nào, cùng với giày cưới, khăn voan… Đàm Duy nghĩ, nếu mẹ cô đi làm ở cửa hàng xa xỉ, tuyệt đối sẽ trở thành top sales.

 

Mái tóc dài của cô được vén sang một bên vai, sau lưng tức khắc có cảm giác lành lạnh. Bàn tay Chu Giác dán lên lưng cô, nhưng không lập tức giúp, mà từ từ di chuyển ra phía trước, v**t v* vòng eo mềm mại và bụng dưới của cô.

 

 

Anh cúi đầu hôn lên tấm lưng trần của cô, từng chút từng chút một nối. “Váy này, có phải hơi hở quá không?”

 

Đàm Duy bị anh hôn đến run rẩy, cô vội vàng ho một tiếng,cô chỉ vào điện thoại: Cô đang gọi điện, chứ không phải nghe tin nhắn thoại.

 

Chu Giác: “…”

 

Bên này một trận im lặng, đầu dây bên kia của mẹ cô thì vẫn ổn, không

biết là bà không nghe thấy hay là đang nể tình, nói thêm hai câu rồi vội cúp máy.

 

“Hở có nhiều đâu, em thấy cũng ổn mà?”

 

Chu Giác đỡ vai cô, thắt chiếc nơ bướm sau gáy, chỉ nói: “Em cảm thấy không nhiều là được, nhưng có lẽ sẽ không che được dấu hôn.”

 

“Cái gì?” Đàm Duy vội vàng đi soi gương, quả nhiên trên lưng có một mảng hồng nhạt. “Sao anh không nói?”

 

 

“Giờ không phải anh đang nhắc em sao?” Chu Giác cười.

 

Đàm Duy lườm anh một cái, đành phải đổi một chiếc váy khác.

 

Tối qua hai người về nhà rất sớm, còn cùng nhau nấu bữa tối. Ăn xong

họ ra ngoài đi dạo một lát, về nhà mở một bộ phim, trải qua một buổi tối nhàm chán nhưng lại có chút tốt đẹp như vậy.

 

Phim chiếu được một nửa, nội dung là gì cũng không ai quan tâm. Đàm Duy nằm trên đùi anh chơi điện thoại, ban đầu Chu Giác chỉ dùng ngón tay thay lược chải mái tóc dài cho cô, rồi hôn lên má cô. Cứ đến gần

nhau là lại có chút động lòng, rồi họ làm luôn trên sofa.

 

Về phòng lại thêm một lần nữa, lần này còn kịch liệt hơn trên sofa, giữa hai người là những đợt tấn công dồn dập và mãnh liệt, nhanh chóng

chìm vào cảm xúc trên mây.

 

Mỗi khi Đàm Duy thích, cô luôn trực tiếp dùng miệng cắn, rất nhiều lần suýt nữa làm rách môi anh. Chu Giác rõ ràng kiềm chế hơn cô rất nhiều, dù có thích đến mấy cũng sẽ không để lại dấu vết ở những nơi cô có thể

nhìn thấy, khiến cô phải xấu hổ khi ra ngoài. Không ngờ hôm sau cô lại mặc đồ hở lưng.

Hôm nay phải đi làm, hình tượng vẫn cần phải chú ý. Thay đồ xong, hai người cùng nhau ra ngoài.

 

Bữa sáng là do Chu Giác làm. Đàm Duy ngồi xuống ăn một miếng trứng chiên, được hỏi: “Em muốn uống chút cà phê không?”

 

 

“Để em nếm thử.” Cô nhấp một ngụm từ ly của anh, là hương vị cô thích.

 

Chu Giác đột nhiên cười một chút, cô giống như một đứa trẻ đang trộm uống rượu. Anh xoa xoa tai cô, rồi cũng rót cho cô một ly nhỏ.

 

Lúc ăn sáng, hai người trao đổi một chút về lịch trình hôm nay, công

việc không nhiều, thế là họ hẹn tối nay vẫn ăn cơm ở nhà, tan làm xong sẽ cùng đi siêu thị.

 

Đàm Duy đã đổi xe mới, nhưng cô là người nếu không cần thiết thì không muốn lái xe. Chu Giác vẫn hy vọng cô thử một chút, những lúc

anh không vội đương nhiên sẽ vui vẻ đưa đón cô, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không thể chăm sóc cô được.

 

“Được rồi.” Đàm Duy chỉ có thể đồng ý, rồi vẫy tay với anh.

 

 

“Em quên gì rồi à?”

 

Thế là Đàm Duy lại chạy về, hôn vài cái lên khóe miệng anh. “Tạm biệt! Em như vậy có phải rất lịch sự không Sếp?”

 

“Trên đường cẩn thận nhé, tối gặp.”

 

 

Đàm Duy cười rồi đi xa, trong lòng thầm chửi một câu: Đúng là làm màu!

 

——

 

 

Công việc mới của Đàm Duy là ở D-brand.

 

10 giờ sáng, cô với lớp trang điểm tinh xảo, một hình tượng không tì vết, đúng giờ xuất hiện tại cửa hàng, hôm nay có một buổi Trunk Show quy

mô lớn, cũng là sự kiện đầu tiên của cô kể từ khi nhậm chức.

 

Tất cả sự sắp xếp trong nội bộ, người mẫu, trang phục mẫu, điều phối quy trình… và quan trọng nhất là việc mời khách hàng. Trước khi sự kiện bắt đầu, mọi người đều tất bật, nghe qua rất phiền phức và lộn xộn.

 

 

Rất nhiều quyết định đang chờ cô đưa ra.

 

Cũng may cô đã có nhiều năm kinh nghiệm, có thể bình tĩnh giải quyết

những vấn đề này, cũng nhanh chóng tìm lại được trạng thái trong từng chi tiết.

 

“Bán lẻ chính là chi tiết. Mong mọi người hãy chuẩn bị trước mọi thứ, càng nhiều càng tốt.” Cô nói với các nhân viên bán hàng: “Hãy để việc

phục vụ chất lượng cao trở thành thói quen của bạn.”

 

Đàm Duy đối với cấp dưới yêu cầu không cao, không hà khắc, cũng sẽ không trở thành bạn bè với đồng nghiệp. Nhưng yêu cầu về chuyên môn

đúng là rất cứng nhắc.

 

Thế là bắt đầu một ngày bận rộn mới.

 

Việc cô nhận công việc ở công ty này cũng xem như là duyên phận.

Người lãnh đạo trực tiếp đã liên lạc với cô vài lần trong suốt nửa năm cô nghỉ phép.

 

Đàm Duy cũng không rõ tại sao Tống Cảnh Lam lại có hứng thú lớn với cô như vậy. Cô đã thẳng thắn về tình hình của mình: đã trải qua một giai

đoạn kiệt sức nghiêm trọng trong công việc, nghiêm trọng đến mức cô không thể đi làm, tâm lý cũng xảy ra vấn đề.

 

Tống Cảnh Lam nói: “Tôi đoán được, cũng không bất ngờ, bởi vì cô ở

Rossi đã rất ‘cuốn’ rồi. Một người làm việc không có cuộc sống riêng bỗng nhiên sụp đổ, gần như là điều tất yếu. Tuy rằng tạo ra thành tích, nhưng tôi không chủ trương như vậy.”

 

Đàm Duy nói: “Trải qua thất bại, có lẽ tôi sẽ không còn dốc sức như thời trẻ nữa.”

 

“Quá dốc sức không phải là chuyện tốt.” Tống Cảnh Lam nói với cô: “Trải qua thất bại cũng không phải chuyện xấu, nó đặt nền móng vững

chắc cho sự nghiệp sau này của cô, ít nhất khả năng chống chọi với

 

nghịch cảnh của cô rất cao, có thể nhanh chóng đưa ra quyết sách đúng đắn trong khó khăn.”

 

Hai người không hiểu sao lại trở nên thân thiết.

 

Đầu tháng Chín, Đàm Duy thuận lợi nhận được vị trí Giám đốc khu vực của công ty này, lương cao hơn công việc trước vài lần.

 

Quá trình tuy có chút khúc khuỷu, sự lột xác cũng có chút đau đớn, nhưng mục tiêu cuối cùng cũng đã đạt được.

 

 

Chu Giác đã từng hỏi cô, cô có còn muốn trở thành người như anh, hay như Stella không. Lúc mới vào nghề Đàm Duy đã hướng tới điều gì? Sự hào nhoáng xinh đẹp? Chiếc váy đen và đôi giày đế đỏ dưới ánh đèn

flash? Hay là thế giới hoa lệ dễ làm người ta mê muội?

 

 

Cô nghĩ, bất kỳ một danh hiệu nghề nghiệp nào, một công ty nào, đều không nên là điểm đến cuối cùng trong sự phấn đấu của cô.

 

Con đường duy nhất là một bản thân ngày càng xuất sắc hơn.

 

 

——

 

Nhìn Đàm Duy đi làm, Chu Giác cũng đến công ty.

 

Đáng tiếc, anh không có được nụ cười ôn hòa lịch sự với người khác như

Đàm Duy. Anh vĩnh viễn là một khuôn mặt rất anh tuấn, và cũng vĩnh viễn không có biểu cảm gì.

 

Vẫn là vị tổng giám đốc Enzo đó, giống như Perla đã miêu tả cho Đàm Duy lúc ban đầu: Đẹp trai thật đấy, nhưng mắt nhìn không tốt lắm, chưa

từng thấy anh ta thèm nhìn ai bằng nửa con mắt.

 

Giai đoạn này, Chu Giác đã bước vào hàng ngũ của giới tư bản, gia nhập hội đồng quản trị của một tập đoàn đầu tư, phụ trách mảng kinh doanh bán lẻ thời trang.

 

 

Anh đã sớm không còn thỏa mãn với việc chỉ làm cho một thương hiệu.

 

Những năm tháng ở Rossi chỉ là một đoạn trong sự nghiệp của anh, một bàn đạp. Anh không phải là người trẻ tuổi, mang trong mình khát vọng xem một đỉnh cao nào đó là tín ngưỡng.

 

 

Stella cuối cùng đã lựa chọn phản bội vị sếp cũ này của mình, rất bình thường, chốn công sở nơi nơi đều là những ván cờ, không có lòng trung thành kiên cố, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

 

 

Ngày đó anh và Stella cãi nhau trong văn phòng, Stella đã dùng lời của Vivi để cảnh báo anh: “Enzo, xuất thân quyết định vận mệnh. Công bằng chỉ có thể thể hiện giữa những người cùng giới tính, giữa chúng ta chưa từng có sự công bằng thực sự.”

 

 

Một môi trường công sở, cho dù là nơi phụ nữ chiếm đa số, chị ta vẫn không chiếm được ưu thế.

 

Cho nên, chị ta phải đưa ra những tính toán thông minh nhất đến không từ thủ đoạn.

 

Chốn công sở không có đúng sai, chỉ có lập trường.

 

Chu Giác không trả lời những câu hỏi không có đáp án, anh trước nay đều nhìn rất rõ.

 

Chỉ nói với chị ta rằng, việc đâm sau lưng anh để quy phục cho Lưu Khâm Nguyên thực sự không phải là một lựa chọn đúng đắn. Giống như

 

năm đó khi anh nhảy dù đến Rossi, Lưu Khâm Nguyên đã để họ cạnh tranh nội bộ, tất cả đều là thủ đoạn PUA cấp dưới.

 

Stella đã học được thủ đoạn đó, và cũng đã dùng nó lên cấp dưới của mình, điểm này đã được thể hiện toàn diện trên người Vivi.

 

Sự thật đã chứng minh lời anh nói, Lưu Khâm Nguyên không vì điều này mà trọng dụng chị ta.

 

 

Nhưng Chu Giác cuối cùng đã không làm gì Stella. Ứng cử viên có thể kế nhiệm vị trí CEO không nhiều, anh đã tiến cử Stella.

 

Anh biết, từ góc độ của người khác giới, anh vĩnh viễn không thể thực sự hiểu được áp lực mà đối phương phải đối mặt. Mọi người đều nói

suông về sự công bằng, nhưng nói gì đến công bằng?

 

Cho dù không phải là để lót đường cho Vivi, anh cũng có một cách xử lý rất tử tế.

 

 

———

 

Đàm Duy kết thúc công việc lúc 6 giờ. Tan làm, cô nhận được tin nhắn, Diệp Hiểu Hàng hôm nay đến Bắc Kinh.

 

 

Xét thấy Đàm Duy sắp kết hôn, mọi người quyết định gặp mặt một lần, thương lượng việc này, bày mưu tính kế cho hôn lễ của cô. Lúc này Chu Giác cũng gọi điện cho cô, hỏi khi nào xong việc.

 

 

Đàm Duy xin lỗi, cô nói cô muốn đi ăn cơm với bạn bè. Chu Giác không nói gì.

 

Đàm Duy bèn hỏi: “Anh có muốn đi không?” “Có thể.”

Tuy anh không thích ồn ào, nhưng đó là bạn của cô. Huống hồ, nếu để

các cô ấy một mình bàn bạc sau lưng, chắc chắn lúc quay về mức độ yêu thương của Đàm Duy dành cho anh chắc chắn sẽ giảm sút đáng kể,

không chừng hôn lễ còn phải kéo dài đến năm nào tháng nào.

 

Tan làm, Đàm Duy ngồi ở một quán cà phê gần đó đợi mọi người, không bao lâu Chu Giác đã đến.

 

Đàm Duy nhìn anh, chỉ có hai chân làm phương tiện di chuyển, “Anh tự đi bộ đến à?”

 

“Tài xế đưa anh đến.” Anh nói. “…”

Vì ăn một bữa lẩu, anh đúng là làm rùm beng thật.

 

Bạn bè của Đàm Duy gặp mặt đươg nhiên là ồn ào náo nhiệt, bốn cô gái tụ lại với nhau như một cái chợ, như hai ngàn con vịt… Chu Giác, một người đàn ông ngồi ở đó, như cách biệt một tầng lớp.

 

 

Anh suốt buổi chỉ lo việc gọi món và thanh toán, chăm sóc cho từng người. Anh đối với những cô gái này không có ý kiến gì khác, chỉ có một điểm: phải sửa lại cách gọi “Anh rể cũ” của anh.

 

 

Không may mắn.

 

Mọi người lại cười rộ lên, không ai coi là thật, gọi nhiều năm như vậy,

sửa miệng không phải là chuyện một sớm một chiều, rồi lại tiếp tục thảo luận xem hôn lễ của Đàm Duy nên làm thế nào.

 

Không biết còn tưởng bốn người họ cùng kết hôn, nhưng thật ra họ chỉ có nhiệm vụ làm phù dâu.

 

 

“Đầu của tớ từng bị mổ ra, cho nên, Duy Duy nhất định phải ném hoa cưới cho tớ.” Lý Đông Ca đi đầu bán thảm.

 

Diệp Hiểu Hàng nắm tay Đàm Duy: “Cậu cũng biết, tớ là gia đình đơn thân, từ nhỏ không có ba…”

 

“Làm như ai mà không phải gia đình đơn thân vậy.” Cố Văn muốn trợn trắng mắt, “Ở đây bốn người, có hai người cha mẹ ly dị, hiếm lạ lắm

sao?”

 

Đàm Duy liếc nhìn Chu Giác, yếu ớt bổ sung một câu: “Thật ra là ba…”

 

Cố Văn: “Rốt cuộc là ai đang kết hôn vậy? Hay là Duy Duy đừng kết hôn nữa? Tỷ lệ ly hôn cao quá…”

 

 

“Đúng vậy, kết hôn có gì tốt đâu, chỉ là hợp pháp ngủ cùng một người thôi mà.”

 

Chu Giác xác định, quyết định đến đây của anh là đúng.

 

 

Nhưng lúc này Đàm Duy lại thật sự vui vẻ, cô thích cuộc sống náo nhiệt, cô đang được những người yêu thương vây quanh.

 

Đưa người cần đưa đến khách sạn, đưa người cần đưa về nhà, Chu Giác lúc này mới mang Đàm Duy về nhà của họ. Đàm Duy uống rượu xong,

mặt rất hồng, còn có chút buồn ngủ, chỉ có thể cố gắng mở to mắt.

 

Chu Giác lái xe, thuận tiện hỏi cô: “Hôm nay công việc của em thuận lợi chứ?”

 

Đàm Duy nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Ban đầu cứ ngỡ sẽ có chút không quen, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, em hình như đã tìm được

động lực mới.”

 

“Ừm, em vẫn luôn rất tuyệt.”

 

Chu Giác đã từng vì Đàm Duy mà tính toán rất nhiều. Anh đã để Gia Cát

tiếp xúc với Đàm Duy, nếu cô không muốn ở lại Rossi cũng sẽ có một nơi đi rất tốt, hy vọng có thể cho cô cảm giác an toàn trong lựa chọn; nếu cô muốn ở lại, anh đi, cũng sẽ trải đường sẵn cho cô.

 

Đàm Duy đến một cái cũng không chọn, cô luôn có suy nghĩ của riêng mình, và đã đi con đường của riêng mình.

 

Chu Giác cũng không cảm thấy tiếc nuối. Cô đã từ một cô gái hướng nội, nhút nhát sợ sệt, đã lột xác thành bộ dạng bây giờ, cũng không cần

anh lo lắng, cô ở đâu cũng có thể sống rất tốt.

 

Họ cùng năm vào Rossi và cũng cùng năm rời đi, sự nghiệp đã hoàn toàn tách biệt, sau này chỉ còn lại cuộc sống chung. Đây là một kết cục rất tốt.

 

 

Lúc xuống xe, Đàm Duy đã buồn ngủ không chịu nổi, Chu Giác ôm cô xuống, về nhà tắm rửa. Quấn trong khăn tắm, anh thấy đôi mắt sáng ngời của cô đang cười với anh.

 

“Lừa anh à?”

 

 

“Em chỉ hơi mệt thôi.” Đàm Duy cười rất mơ màng, thật ra cũng không còn xa mới say.

 

Chu Giác sẽ không so đo với cô chuyện này, cúi đầu hôn cô, “Lừa người là phải trả giá, em biết không?”

 

“Anh sẽ bắt em trả giá gì?” Đàm Duy cười, lại nói: “Nhưng không được đánh mông đâu nhé.”

 

 

“Em ngủ trước đi, anh đi tắm một cái rồi ra.” Anh đã bắt đầu động lòng vì cô.

 

Chờ Chu Giác tắm xong, mặc áo ngủ đi ra, lại không thấy Đàm Duy trong phòng ngủ.

 

Anh tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy cô ở bên cửa sổ sát đất trong phòng khách. Trên đùi cô đặt một chiếc laptop, đang xử lý một vài công việc.

 

 

Thấy Chu Giác ra, cô liền gập máy tính lại. Công việc rất quan trọng, ở bên bạn trai cũng rất quan trọng, tuy rằng sắp tới sẽ không còn là bạn trai nữa.

 

Trên sàn nhà có hai chiếc đệm, Chu Giác ngồi xuống ôm cô vào lòng, môi cọ cọ vào tai cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

 

“Đang xem cảnh, đêm nay thật đẹp.” Cô nói. “Ngày nào cũng đẹp mà.” Anh nói.

Đàm Duy quay đầu lại, thấy anh căn bản không hề nhìn ra ngoài, mà là đang chuyên chú nhìn cô, hỏi: “Anh đang nói em sao?”

 

“Đương nhiên.”

 

Sau đó Đàm Duy vô cùng vui mừng mà cười, ôm lấy mặt anh hôn hôn: “Anh có biết không, anh đôi khi thật sự hài hước một cách lạnh lùng.”

 

“Anh không biết.” Chu Giác vẫn đang nhìn cô.

 

 

“Có lúc còn rất trẻ con.” Ví dụ như: nhất định phải để cô nói tạm biệt, nhất định phải có nụ hôn tạm biệt.

 

Có lẽ, tình yêu đúng là sẽ làm người ta trở nên trẻ con, vô lý, vô hạn hướng về phía cô.

 

Chu Giác không muốn thừa nhận vấn đề này, nhưng cũng khó nói, anh ôm cô càng chặt hơn vào lòng, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô,

trái tim cô đang đập rộn ràng. “Đàm Duy, em có yêu anh không?”

“Yêu.” Đàm Duy gật đầu, nhưng khi nói đến chữ này, mắt cô lại hơi hơi nhói đau.

 

 

“Chu Giác, em của hôm nay, có lẽ trong mắt người khác đã trở nên cởi mở hướng ngoại, là vì tính chất công việc như thế, nhưng cốt lõi bên trong không hề thay đổi,” cô nói: “Vòng tròn của em rất nhỏ, nhỏ đến

mức chỉ có ba mẹ và những người bạn cùng giới nhưng cũng rất hẹp hòi, hẹp hòi đến mức người ngoài không vào được. Nhưng, em đã kéo anh vào, thì sẽ không dễ dàng đẩy ra đâu.”

 

Từ Nice trở về họ đã hẹn ước, dù bận đến mấy, cho dù không l*m t*nh,

mỗi ngày trước khi ngủ cũng phải có một cuộc trò chuyện nhỏ. Mở rộng lòng mình để trò chuyện, nói về nội tâm của mình, nói về cảm nhận ngay lúc đó.

 

 

Ai cũng không thể chịu đựng được sự giày vò.

 

Chu Giác cầu hôn, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bị từ chối, không sao cả, bởi vì sau này còn có vô số những khoảnh khắc u buồn.

 

 

Nhưng Đàm Duy đã đồng ý, điều đó thường xuyên làm anh có cảm giác không thật như đang nằm mơ, tỉnh dậy luôn phải xác nhận lại một lần nữa.

 

 

“Đừng kháng cự việc kết hôn.” Anh v**t v* khuôn mặt cô, lau đi vệt nước trong mắt cô, dịu dàng hôn hôn, “Anh yêu em.”

 

Cô là sự mềm mại duy nhất trong cuộc đời anh, sau này mưa gió ấm lạnh, hay là hào quang vạn trượng, họ sẽ cùng nhau trải qua.

 

 

“Vâng.”

 

Cô đã sẵn sàng. Không còn vùng vẫy, cô bình thản đón nhận tất cả, dù là thử thách trong sự nghiệp hay ngã rẽ của cuộc đời.

 

 

Cánh cửa tuổi 30 sắp mở ra, chính thức khép lại một thập kỷ tuổi trẻ đầy biến động và cuồng quay. Đó là những năm tháng cô quá tham vọng, luôn sống trong nỗi sợ hãi và bận rộn triền miên: sợ làm bạn bè thất

vọng, sợ lơ là tình yêu, sợ bản thân chưa đủ xuất sắc. May mắn thay, mọi thứ quý giá vẫn còn ở đó.

Chào đón một thập kỷ mới phóng khoáng hơn, cô biết mình cũng sẽ can trường hơn. Sẽ có nhiều ngã rẽ hơn, nhưng cô sẽ không còn choáng

ngợp. Thay vào đó, cô sẽ chiến đấu cho những gì mình mong muốn và lao về phía biển rộng trời cao của riêng mình

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment