Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 133

Nửa năm sau lời cầu hôn ở Nice, Chu Giác dồn hết tâm sức để dệt nên một hôn lễ trong mơ. Anh đã chọn Tahiti, hòn đảo thiên đường xanh ngắt giữa Thái Bình Dương, làm nơi tình yêu của họ sẽ đơm hoa kết trái.

 

 

Trong khi Đàm Duy bận rộn với những thử thách ở vị trí mới, một mình Chu Giác đã hai lần bay đến Tahiti. Anh tự tay khảo sát địa điểm, tỉ mỉ trao đổi với đội ngũ tổ chức về từng chi tiết nhỏ nhất. Mọi thứ đều được

anh chu toàn đến độ hoàn hảo. Sự cầu toàn đến mức khắt khe của anh đôi khi khiến những người cộng tác chỉ muốn đẩy anh xuống biển cho hả giận.

 

Đàm Duy không hề biết, để có được hôn lễ cổ tích này, Chu Giác đã trở

thành một vị sếp “khó tính” đến nhường nào. Với cô, điều duy nhất cô háo hức mong chờ chính là khoảnh khắc được khoác lên mình chiếc váy cưới. Cô luôn tin rằng, đó sẽ là giây phút cô xinh đẹp nhất trong cuộc

đời.

 

Họ vẫn giữ thói quen thủ thỉ trò chuyện trước khi ngủ. Những lúc xa cách, cuộc gọi nửa tiếng mỗi ngày là sợi dây kết nối không thể thiếu.

 

 

Một ngày trước buổi thử váy, khi đang gọi video, Đàm Duy thấy Chu Giác vẫn đeo kính, dáng vẻ tập trung cao độ. Cô dịu dàng nhắc: “Thử váy cưới lâu lắm đấy, mai anh phải đến sớm một chút nhé.”

 

 

Chu Giác mỉm cười đồng ý.

 

Cô nũng nịu dọa yêu: “Nếu anh đến muộn, em sẽ móc mắt anh đấy.”

 

Giọng cười trầm ấm của anh lan tỏa qua điện thoại: “Sẽ không đâu. Em cứ đi chơi vui vẻ với bạn đi.”

 

Nằm trên giường, cô bạn thân Diệp Hiểu Hàng rùng mình một cái, trêu chọc: “Ngọt ngào quá rồi đấy. Cái thân già này nằm không cũng thấy ê

ẩm cả người vì sự tình tứ của hai người.”

 

Mười giờ sáng hôm sau, hai người đúng giờ có mặt tại tiệm váy cưới. Nhưng mọi thứ còn chưa kịp bắt đầu, Chu Giác đã nhận được một cuộc điện thoại từ Cố Ngâm. Bà vừa xuống máy bay và muốn anh đến đón.

 

 

Trong thời gian chuẩn bị đám cưới, có quá nhiều việc phát sinh. Vừa hay Cố Ngâm cũng đang bận rộn chuẩn bị cho show diễn của mình, vừa kết

thúc là bà bay ngay đến đây để giúp đỡ. Lần này bà còn dẫn theo bạn trai

mới, nên không thể để tài xế của chồng cũ đến đón được, thế là bà gọi thẳng cho Chu Giác.

 

Vừa gặp mặt, Cố Ngâm đã hỏi ngay: “Cô bạn gái nhỏ của con… Duy Duy, con dâu của mẹ sao không đến cùng con?”

 

Nghe ba từ “con dâu” thốt ra từ miệng Cố Ngâm, Chu Giác bỗng cảm thấy vừa kỳ quái vừa hoang đường, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì

sai. “Mẹ tưởng mình là nguyên thủ quốc gia đến thăm đất nước hay sao? Mai con đi mua một tấm thảm đỏ trải cho mẹ nhé.”

 

“Con hài hước thật đấy,” Cố Ngâm cười lạnh đáp lại: “Chẳng phải mẹ tò mò thôi sao.”

 

 

Chu Giác nói: “Hôm nay con phải đi thử váy cưới, nhưng mẹ lại gọi con đến đây.”

 

“Lần đầu tiên à?”

 

“Vâng, lần đầu tiên.”

 

Cố Ngâm giật nảy mình: “Trời đất! Khoảnh khắc quan trọng như vậy mà con lại chạy đi đón mẹ? Sao không gọi đại một tài xế nào đó?”

 

“Là mẹ gọi con đến,” Chu Giác thản nhiên đáp.

 

 

“Được rồi, được rồi, bây giờ con mau lái xe đến khách sạn ngay đi,” Cố Ngâm ra lệnh.

 

Chu Giác không cho rằng đây là chuyện gì to tát, anh lại buông một câu

hài hước lạnh lùng vì tâm trạng của anh hôm nay khá tốt: “Con bay qua đó cho mẹ nhé?”

 

“Đừng nói nhảm nữa,” Cố Ngâm hét lên.

 

 

Chu Giác đưa hai người đến khách sạn rồi lái xe đi tìm Đàm Duy. Khi đến tiệm, các nhân viên đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Anh hỏi người đâu, một nhân viên nói: “Vợ của anh có việc đi trước rồi ạ.”

 

 

Chu Giác khẽ nhíu mày.

 

Sau khi Chu Giác rời đi, Diệp Hiểu Hàng và Cố Văn đã ở lại cùng Đàm Duy. Hôm nay là lần đầu tiên Đàm Duy mặc thử chiếc váy cưới này, bản thân cô cũng không biết hiệu quả sẽ ra sao, cô chỉ cảm thấy mặc ba cái

áo cưới này này thật quá tốn sức.

 

Nhân viên giúp cô mặc váy xong, cô còn chưa kịp soi gương thì đã thấy hai người bạn há hốc miệng, khoa trương kêu lên một tiếng “Ồ!”

 

 

“Sao thế?”

 

“Váy cưới bạc tỷ, danh bất hư truyền,” Diệp Hiểu Hàng nói: “Tuy chúng ta hay ganh tị đấu đá nhau, nhưng với cái nhìn đầu tiên này, quả thực nên để cho anh chồng cũ của cậu xem thì tốt hơn.”

 

 

Cố Văn vội bịt miệng cô bạn: “Cẩn thận lát nữa ăn đòn đấy.”

 

“Thôi được rồi,” Diệp Hiểu Hàng nói: “Ai bảo anh ấy giữa đường thì biến mất chứ, thật quá không coi trọng rồi!”

 

 

Cố Văn đảo mắt một vòng: “Hay là…”

 

“Này, hai cậu đừng có bày trò nữa!” Đàm Duy vội ngăn lại. Cố Văn cười tinh quái, vây quanh cô rồi kéo rèm lại, “Bọn này toàn làm chuyện tốt thôi chị em ạ, đừng lo.”

 

 

Lúc Chu Giác quay lại, tiệm đã vắng tanh. Nghe nhân viên nói Đàm Duy có việc đi trước, anh vô thức rút điện thoại ra gọi cho cô. Lý trí mách bảo anh rằng Đàm Duy rất ít khi bỏ đi mà không nói một lời, nhưng

trong lòng anh vẫn dâng lên một nỗi hoang mang khó tả.

 

Điện thoại không có người nhấc máy, nhưng tiếng chuông lại vang lên từ phía bên trong.

 

 

Chu Giác nghe thấy tiếng thì lập tức đi về phía phòng trong,anh kéo tấm rèm che thật lớn ra, và nhìn thấy Đàm Duy đang đứng một mình trong phòng thay đồ rộng lớn, cô cũng đang nhìn anh.

 

 

Trong một khoảnh khắc.

 

Trái tim anh như bị một cú đánh chí mạng.

 

Đó là một cách nói ngắn gọn nhưng vô cùng chính xác. Vẻ đẹp của người con gái trước mắt khiến anh sững sờ, rồi lại sững sờ hơn nữa.

 

Cô đứng đó, giữa không gian rộng lớn, tựa như một đóa hoa bừng nở trong ánh sáng. Lộng lẫy, kiêu sa và đẹp đến nao lòng. Vẫn là gương mặt

ấy, nhưng lại trở nên khác biệt đến diệu kỳ.

 

Trái tim anh lỡ một nhịp, rồi đập lên một cú mãnh liệt, một cú chấn động ngọt ngào.

 

Đàm Duy nhếch môi, nói một tiếng “Hi” đầy vẻ trêu chọc, rồi vòng tay qua vai anh, nâng niu gương mặt anh.

 

Cô giống như một con cá nhỏ nhẹ nhàng lanh lợi, lướt qua trước mắt anh giữa không gian ồn ào. Nụ cười của cô có chút tinh nghịch, lại có chút

phóng khoáng đầy ẩn ý.

 

Chu Giác thoáng chốc ngẩn người, rồi anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.

 

 

Hiếm khi Đàm Duy thấy anh ngây người lâu đến vậy, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh là cô biết mục đích đã đạt được, cô vênh váo nói: “Anh có bị vẻ đẹp của em hạ gục không?”

 

 

Nói xong chính cô cũng thấy ngượng, cô quá tự mãn rồi.

 

“Ừm, bị hạ gục hoàn toàn rồi,” Chu Giác hùa theo cô, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, nhưng anh vẫn bình thản nói: “Lại lừa anh à?”

 

“…”

 

 

Bạn bè và nhân viên đang trốn ở bên ngoài, lén nhìn họ, cười khúc khích. Cố Văn nói: “Tớ đã nói rồi mà, không ai có thể thoát khỏi sức hút của một người phụ nữ trong bộ váy cưới đâu.”

 

Chu Giác ôm chầm lấy cô. Niềm vui bất ngờ sau nỗi hụt hẫng được nhân

lên gấp bội. Chẳng trách mẹ anh dặn đừng bỏ lỡ cái nhìn đầu tiên. Cô vốn đã rất đẹp, nhưng điều khiến anh chấn động nhất chính là khoảnh khắc đó, anh nhận ra một sự thật diệu kỳ: Người con gái này, sắp trở thành vợ của anh.

 

 

Niềm hạnh phúc đột ngột này mới là thứ không gì sánh bằng.

 

Bởi Đàm Duy là cô gái của mùa hè, của nắng vàng và biển xanh. Chu

Giác muốn dành tặng cô một hôn lễ trọn vẹn dưới ánh mặt trời rực rỡ và

bên làn nước trong vắt của Tahiti.

 

Quyết định này là một thử thách khổng lồ. Việc đưa cả một đoàn khách mời vượt nửa vòng trái đất đến hòn đảo thiên đường này vô cùng phức tạp. Trần Cẩn, người phụ trách chính, đã nhiều lần muốn gục ngã.

 

 

Người như anh lúc kết hôn, anh không chỉ lo cho bản thân mình, mà anh còn lo cho gia đình và các bạn bè thân thích, không thể qua loa với bất kỳ ai được.

 

 

Từ trong nước bay qua đó mất hai mươi tiếng đồng hồ, rốt cuộc phải làm thế nào để đưa cả một đoàn người đến hòn đảo giữa Nam Thái Bình Dương này?

 

 

Trần Cẩn cũng muốn đẩy Chu Giác xuống biển cho rồi.

 

Nhưng biết làm sao được khi đối phương vừa giàu vừa hào phóng, đã bao trọn gói máy bay, tài trợ toàn bộ chi phí du lịch cho khách mời, mời

mọi người đến vui chơi. Hôn lễ này long trọng đến mức trở thành một sự kiện lớn.

 

Cơn tức giận của một người làm công như Trần Cẩn tan biến sạch. Dù là một ông chủ khắc nghiệt trong công việc, nhưng hào phóng về tiền bạc

thì cũng không tệ.

 

Chu Giác là người không thích phiền phức. Việc anh làm lớn chuyện

như vậy không vì lý do nào khác ngoài Đàm Duy. Trong mối quan hệ

của hai người, yêu cầu của cô không cao, cô chỉ cần thoải mái và vui vẻ.

 

Thế nhưng, Chu Giác muốn đem tất cả những gì mình có, những gì anh có thể cho cô,anh đều cho cô.

 

Hôn lễ – Đối với anh, cả đời này cũng chỉ có một lần này thôi.

 

Đàm Duy chỉ phụ trách thông báo cho vài người bạn thân thiết của mình. Ở Rossi, Perla là người bạn tốt nhất của cô.

 

Gần đến ngày cưới, Đàm Duy hẹn Perla ra ngoài ăn cơm, tiện thể đưa thiệp mời cho cô ấy. Thời nay hiếm có ai tự tay đưa thiệp mời như vậy, thậm chí nhiều người chỉ gửi qua một bản điện tử cho xong.

 

 

“Cuối năm nay, chị nhất định phải đến dự đám cưới của em nhé.” Perla tròn mắt kinh ngạc.

Mùa hè năm đó, Đàm Duy nói với cô ấy rằng bạn trai của cô là Enzo,

Perla cũng không hề ngạc nhiên: “Cô bạn nhỏ của chúng ta lợi hại như vậy, chinh phục được cả Enzo cũng không phải chuyện khó gì.”

 

Lúc đó Đàm Duy chỉ cười một cách cao thâm khó đoán, không nói gì thêm.

 

Lần này lại bị thả một quả “bom tấn”, Perla không thể ngồi yên được nữa: “Tình yêu ngọt ngào thì phải từ từ mà tận hưởng chứ, em còn trẻ mà. Chị không phủ nhận Enzo là một người rất tốt, nhưng em định đi tên

lửa đấy à?”

 

“Cũng không nhanh lắm đâu, bọn em ở bên nhau mấy năm rồi.”

 

Có người muốn hộc máu. “Bây giờ toàn thân chị nổi da gà rồi đây, nếu em không khai báo thành thật, chị sẽ không tha cho em đâu.”

 

 

Đàm Duy đành phải giải thích với Perla, mấy năm mà hai người họ ở bên nhau thực ra không hề thuận lợi, họ cũng vướng bận công việc và những mối lo khác. Việc không nói cho Perla biết cũng có lý do là cô ấy ở chung công ty với họ

 

 

“Chị hơi buồn,” Perla tiêu hóa một lúc lâu rồi nói.

 

Đàm Duy vội vàng xin lỗi: “Em không cố ý không nói cho chị biết đâu!”

 

Perla xua tay: “Không phải, là vì địa vị nữ hoàng hóng chuyện của chị

không còn được bảo toàn nữa.” Ngay cả chuyện Benny là gay, ngoại tình rồi bị vợ bắt quả tang cô ấy cũng biết, vậy mà lại không nhận ra Vivi và Enzo đang hẹn hò.

 

Đàm Duy cũng thấy lạ: “Tại sao vậy nhỉ?”

 

 

Cô vẫn luôn cho rằng cô che giấu rất kỹ, nhưng mãi đến cuộc điều tra đình chỉ công tác trước khi từ chức, Đàm Duy mới phát hiện ra, Stella, Tina đều biết chuyện này, Lâm Hiểu Bội biết, ngay cả Benny cũng biết.

 

 

Hóa ra từ đầu đến cuối, cô chẳng che giấu được điều gì cả.

 

Perla nheo mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thực ra có rất nhiều chi tiết có thể thấy được Enzo đối xử với em rất khác với người khác.”

 

 

“Chi tiết gì ạ?” Đàm Duy tò mò.

 

“Enzo chủ động mở lời xin quà của em; lúc tiệc cuối năm em không giỏi xã giao bị người khác làm khó, anh ấy đã giải vây cho em. Anh ấy còn tìm Wendy nói chuyện vì chị ta đối xử hà khắc với em, nhiều lắm…”

 

 

Perla nhìn thấy hết nhưng cô ấy chỉ nghĩ anh đối xử với Đàm Duy cũng giống như trạng thái của chính cô ấy đối với Đàm Duy vậy.

 

— Chỉ là hăm sóc một cô bé mới vào nghề.

 

 

“Chị quên mất, em đã sớm không còn là cô bé nữa rồi.” Người kiêu ngạo như Chu Giác, sao có thể tốt bụng đến vậy?

 

“Em xem, trên đời này chỉ có chị là lương thiện nhất, đối tốt với em

không có mục đích gì.” Còn có người chăm sóc em, lại chăm sóc em đến tận giường luôn.

 

Đàm Duy không tiện nói, ai muốn lên giường của ai còn chưa chắc đâu.

 

Cả đoàn người bay đến Tahiti, vui chơi thỏa thích trước thềm hôn lễ. Lặn

biển, bay vòng quanh đảo, spa… Lần trước có người còn nói người nổi tiếng nào đó bay đến đây tổ chức tiệc cưới.

 

Vô cùng xa hoa, lại có chút mộng ảo diệu kỳ. Có người sẵn sàng vì bạn

mà chuẩn bị mọi thứ đến long trời lở đất, một hôn lễ trong mơ, đây không phải là tình yêu thì là gì?

 

Perla đùa: “Chỉ muốn trói mấy người giàu có này lại, rồi gửi lên vũ trụ cho xong.” Đây là câu nói nguyên văn mà Đàm Duy từng dùng để thể

hiện sự “ghét giàu” của mình.

 

Đàm Duy tưởng tượng kết hôn là một việc rất mệt mỏi, nhưng cô thích hòn đảo này, điều đó có thể xóa tan đi một phần mệt mỏi, đặc biệt là bữa

tiệc trước ngày cưới.

 

Trong một thời gian dài, Đàm Duy luôn bị bó buộc bởi tính cách khá hướng nội, chưa bao giờ có một buổi lễ nào mà cô là trung tâm; cũng vì

ngành nghề cô làm, cô thường ở vai trò phụ trợ, giống như bông hoa bên cạnh tấm thảm, bạn biết nó rất đẹp, rất đắt tiền, nhưng chỉ là để trang trí.

 

Đây là lần đầu tiên cô là nhân vật chính của một sự kiện lớn. Dù chưa

quen với việc đứng dưới ánh đèn sân khấu, nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc một cách kỳ lạ. Hạnh phúc không phải vì quá nhiều náo nhiệt, mà là vì được người khác trân trọng.

 

Bạn bè vẫn đang tiệc tùng trên bãi biển còn Đàm Duy, vì đã ở trong

trạng thái phấn khích cả ngày nên cô khá mệt. Cô thấy Chu Giác đang xã giao với mọi người nên không gọi, cô cởi giày cao gót ra, đi chân trần về phòng.

 

 

Đi được vài bước, vai cô bị vỗ nhẹ một cái, vừa định quay đầu lại thì đã bị bế thốc lên, nhẹ bẫng. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô không cần quay lại cũng biết là ai.

 

 

“Làm gì vậy?”

 

“Say rồi à?” Chu Giác bế ngang cô, trán anh chạm vào má cô, rất nóng.

 

Đàm Duy yên tâm ôm lấy cổ anh, mặt cô đã sớm đỏ bừng, cô cũng áp mặt vào làn da anh để hạ nhiệt: “Em… em không có say… chỉ là, ừm,

uống hơi nhiều một chút.”

 

“Không say, nhưng nói ngọng rồi,” Chu Giác cười trêu cô. “Anh mới nói ngọng, cả nhà anh đều nói ngọng.”

“Nhà anh, đúng là có một người nói ngọng đấy.”

 

“…” Đàm Duy gục đầu lên vai Chu Giác, ngoái lại nhìn những người bạn phía sau một lần nữa. Dù đầu óc đã choáng váng nhưng thần kinh

của cô vẫn còn minh mẫn.

 

Vừa định nói, cô đã nghe anh hỏi: “Đây có phải là cảm giác em thích không?”

 

 

Tất nhiên rồi, Đàm Duy gật đầu, một lúc sau lại nói: “Làm rùm beng như vậy, có đáng không?” Cô còn không dám nhìn vào ngân sách của hôn lễ này.

 

 

Chu Giác siết chặt vòng tay hơn một chút, để cô áp sát vào mình hơn, nói: “Đàm Duy, em vẫn còn rất trẻ, tương lai có rất nhiều điều ý nghĩa đáng để khám phá, nhưng kết hôn là một việc rất lớn, và nó là duy nhất

đến cuối đời nên dù có long trọng đến đâu cũng không quá đáng.”

 

Đàm Duy say thật rồi, cô chỉ cảm thấy câu nói này quá dài, cấu trúc câu quá phức tạp, nghe không hiểu. Bàn tay rảnh rỗi của cô luồn vào cổ áo sơ mi của anh, sờ sờ cổ và yết hầu của anh.

 

 

“Ồ.”

 

“Nghe hiểu chưa?”

 

“Biết rồi, hôn lễ duy nhất, của chúng ta.”

 

 

“Ừm.”

 

Chiều tối hôm sau, vào lúc hoàng hôn.

 

Ở nơi trời trong nhất, biển xanh nhất, buổi lễ đã được cử hành, dưới sự chứng kiến của tất cả bạn bè thân thiết.

 

Đàm Duy vẫn luôn nghĩ rằng, Chu Giác sẽ giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng trong suốt buổi lễ, nói những lời thề nguyện ngắn gọn nhất. Nhưng, cô

đã thấy ánh lệ long lanh trong mắt anh. Và chỉ có cô thấy được.

Giống như lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy cưới, khoảnh khắc ấy, trong mắt anh cũng ngấn lệ.

 

Dù có vấp ngã, trắc trở, nhưng mỗi lần ở bên nhau đều là sự chân thành và toàn tâm toàn ý của anh.

 

Đàm Duy sẽ không để bất kỳ ai thấy anh rơi lệ, cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

 

Sau khi buổi lễ kết thúc, nhân lúc khách khứa tản ra, Perla lén đưa cho Đàm Duy một tờ khăn giấy: “Lau đi này.”

 

 

“Lau gì cơ?”

 

“Lau nước mắt cho Enzo đó, chị ngồi gần nhất nên thấy hết rồi.”

 

Đàm Duy kiên quyết bảo vệ hình tượng của Chu Giác: “Nếu chị mà nói ra ngoài, em sẽ cho người ám sát chị đấy.”

 

 

“Nước mắt, chính là món đồ xa xỉ tuyệt vời nhất của đàn ông.”

 

Trong tiệc tối, Chu Giác ôm Đàm Duy khiêu vũ một bản nhạc. Nhưng hai người không chịu được sự ồn ào quá lâu, dưới sự cổ vũ của mọi

 

người, họ nhanh chóng muốn đi tìm một nơi riêng tư để ở một mình.

 

Lần lựa một hồi, Chu Giác nắm tay Đàm Duy rời đi, đến một góc nhỏ bên hồ bơi.

 

Nghe tiếng huyên náo từ xa, hai người ngồi đối diện nhau, Đàm Duy đột

nhiên nói: “Em đố anh một câu, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn nhau là khi nào không?”

 

Chu Giác không nói gì.

 

 

Đàm Duy nói: “Trả lời sai, hoặc không trả lời được, anh ra sofa ngủ.” “Trong xe của anh, em lừa anh nói đó là sinh nhật em,” anh nói.

“Hửm?” Đàm Duy lập tức thẳng người dậy, tuy quên cũng là chuyện bình thường, nhưng nụ hôn đó khá đặc biệt.

 

Chu Giác thấy tay cô đã đặt lên vai mình, cơ thể cô từ từ đứng dậy. Anh không có động tác gì tiếp theo, mà lấy điện thoại ra, lướt lướt.

 

 

“Anh làm gì vậy?”

 

Một lúc sau, tìm thấy thứ gì đó, anh đưa màn hình điện thoại cho cô xem.

 

Đó là sau một bữa tiệc đèn đuốc xa hoa, anh mặc áo khoác dài ngồi trên ghế đẩu cao, cô đứng, và anh đang nâng mặt cô lên để hôn.

 

Đàm Duy không biết tại sao lại có bức ảnh này, nhưng chỉ cần nhìn là nhận ra ngay đó là cô.

 

“Anh nhớ có một cô bé nhát gan, uống say rồi, đến đòi anh khen thưởng bằng miệng,” anh nhìn cô.

 

“Sao lại có cái này?” Đàm Duy khá tò mò, muốn lấy điện thoại, nhưng tay anh cố tình né đi, “Cho em xem với.”

 

“Lời khen thưởng bằng miệng của em chính là hành vi không đứng đắn với cấp trên à?”

 

 

“Anh chưa xác định tình cảm mà đã hôn em, là tại sao thế?” Cô không nhịn được cười cong cả mắt, quả thật có chút lâng lâng. “Là nụ hôn tình bạn, giữa cấp trên và cấp dưới sao?”

 

Tiếng huyên náo ở phía xa ngày càng vang dội, bùng nổ, tất cả mọi người đều đang cuồng hoan, chỉ có họ ở đây nhớ lại mỗi một khoảng

khắc bên nhau. Chu Giác vịn eo cô, cọ nhẹ vào môi cô, “Tối hôm đó, em phát hiện ra rồi, phải không?”

 

 

Đàm Duy nói: “Bởi vì lúc anh bước về phía em, lúc anh nhìn em, trong ánh mắt anh không có sự nghiêm khắc, chỉ có sự dung túng vô bờ bến. Cho nên em biết, em có thể đòi anh một chút gì đó.” Cô quá giỏi trong

việc quan sát sắc mặt, sao có thể không hiểu chứ?

 

Chu Giác nói: “Muốn nghiêm khắc với em, nhưng khi nhìn thấy em,anh lại không nỡ.”

 

“Nếu lúc đó em không dũng cảm, chúng ta đã không có ngày hôm nay.”

 

 

Chu Giác thầm nghĩ, cho dù cô không dũng cảm, họ cũng sẽ có ngày hôm nay. Mỗi bước cô đi anh có thể từ chối nhưng chính anh đã tự nguyện rơi vào bẫy của cô. Từ lúc bắt đầu âm thầm chú ý đến cô, giữ cô

lại ở nhà mình hay cảm giác mất kiểm soát của anh trước nay đều xuất phát từ chính bản thân anh.

 

Diệp Văn Thiệu đã chụp bức ảnh này, anh bảo xóa đi, nhưng rồi lại xin lại để lưu trong điện thoại của mình và lưu giữ suốt mấy năm.

 

 

Lần đầu tiên họ hôn nhau, cô đã là Vivi của anh.

 

Đàm Duy say hoàn toàn, cô gục đầu lên vai Chu Giác. “Muốn về ngủ chưa?”

“Như vậy không hay lắm đâu?Chúng ta trốn 2 lần rồi, dù sao mọi người cũng đến để dự đám cưới của chúng ta mà.” Trong cơ thể cô có một loại ý thức, phải chăm sóc cho tất cả mọi người.

 

” Cảm nhận của em là quan trọng nhất.” Chu Giác nắm tay cô, Đàm Duy xách đôi giày cao gót của mình, nhanh chóng chạy vào trong nhà.

 

Trông hệt như hai kẻ đang trốn đám cưới.

 

Tầng một của biệt thự, trong phòng khách là ba mẹ của Đàm Duy, và bạn trai của Cố Ngâm, họ cũng không thích ồn ào, đang ngồi nói chuyện.

 

Sự kết hợp này, có chút kỳ lạ.

 

Mẹ của Đàm Duy rất hứng thú với bạn trai của Cố Ngâm, bà cũng cho

rằng Cố Ngâm là một người phụ nữ rất ngầu, túm lấy người ta trò chuyện hăng say suốt cả buổi.

 

Ba của Đàm Duy không biết tiếng Anh,ông ngồi bên cạnh sắc mặt không được tốt cho lắm.

 

 

“Bà nói chuyện với người ta nhiều thế làm gì? Bà cũng muốn bắt chước à?”

 

“Ông không có việc gì thì đi ngủ đi,” mẹ cô xua tay với ông.

 

 

Hai nhân vật chính của đám cưới nhìn nhau, Chu Giác lặng lẽ kéo Đàm Duy tiếp tục đi lên lầu. Cô đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, vào thang máy, lúc ra ngoài họ lại thấy có người đang ngồi trong phòng khách nhỏ.

 

 

Ba Chu và Cố Ngâm, hai người mỗi người ngồi một góc sofa, ở giữa là mặt bàn đá cẩm thạch rộng một mét, vẻ mặt nghiêm túc đang bàn chuyện gì đó. Thấy họ đi lên thì lập tức im bặt.

 

 

Đàm Duy không khỏi bối rối: Đây lại là tình huống gì nữa vậy? Một tổ hợp gia đình ma mị ư?

Quả thật rất ma mị, đằng sau hôn lễ của hai người là hai gia đình. Đàm Duy chỉ cảm thấy sau này cô sẽ có nhiều chuyện hay để xem đây.

Chu Giác thì càng thẳng thừng mặc kệ, ôm eo cô đi thẳng vào phòng. Bởi vì đêm nay là đêm tân hôn của họ.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment