Tuy ba của Chu Giác tỏ ra hiền hòa, nhưng rõ ràng không phải là một
người dễ gần. Đối mặt với sự “gây khó dễ” có phần kỳ quặc của ông, Đàm Duy không biết phải ứng phó ra sao.
Chu Giác không bảo cô cứ nhẫn nhịn là được hay cố gắng vượt qua, mà
khi về đến phòng, anh chỉ nói với cô: “Vất vả cho em rồi.” Rồi anh nói thêm: “Sau này cũng không có nhiều dịp tiếp xúc đâu.”
Đàm Duy ngồi bên cửa sổ đón gió biển, nhìn anh bước vào phòng tắm
cởi bỏ quần áo, thay một chiếc áo sơ mi vải lanh thoải mái. Trước khi anh mặc áo vào, ánh mắt Đàm Duy vẫn luôn dõi theo tấm lưng rộng và săn chắc của anh, cô bèn hỏi: “Tại sao lại không có nhiều dịp tiếp xúc ạ?”
Giọng nói từ trong phòng tắm vọng ra: “Vì ông ấy thích ở một mình hơn.”
Hóa ra cả nhà này đều như vậy à, Đàm Duy đi tới, cô tựa người vào
khung cửa, tiếp tục nhìn anh: “Nhưng trong nhà anh có rất nhiều người mà.”
“Đó là những người chăm lo nhà cửa và cuộc sống cho ông ấy,” Chu
Giác trả lời, rồi quay người lại đối diện với cô. “Không đại diện cho điều
gì cả.”
Nói xong, anh lặng lẽ nhìn cô, Đàm Duy ngước mắt lên đầy lạ lẫm: “Làm gì vậy?”
“Không phải em muốn xem à?” Anh nói với vẻ nghiêm túc. “Giúp anh đi.”
Đàm Duy đưa tay lên che lấy cổ áo, “Anh thay đồ đi, tối nay chúng ta có phải đi ăn không?”
Chu Giác nói: “Anh muốn giới thiệu cho em vài người bạn.”
“Được ạ.” Đàm Duy nghiêng đầu suy nghĩ, cô không cài chiếc cúc trên cùng cho anh, mà trực tiếp cởi luôn chiếc áo sơ mi ra: “Cũng đâu phải
tiệc tối thương mại quan trọng gì, sao phải trang trọng thế?” “Em có ý kiến gì à?” Chu Giác nhíu mày nhìn cô.
Đàm Duy ném chiếc áo sơ mi vải lanh màu trắng lên giường, lấy từ trong vali ra một chiếc áo sơ mi hoa văn bản lớn, ướm thử trước người
anh: “Đẹp không?”
Trước khi đến đây, Đàm Duy đã mua cho mình rất nhiều váy vóc để đi nghỉ dưỡng, tiện thể cũng mua cho Chu Giác vài chiếc áo sơ mi và quần
short để mặc cho hợp đôi.
Rõ ràng, đối với một người như Chu Giác, chiếc áo sơ mi hoa lá hòe này không nằm trong hệ thống thẩm mỹ của anh, nơi nó thuộc về có lẽ là
thùng rác, hoặc dùng làm tài liệu giảng dạy về những thứ kỳ dị.
Năm đó, anh mua cho cô một bộ đồ hình củ khoai tây, và Đàm Duy đã thực sự mặc nó.
Đối với chuyện này, Chu Giác không đưa ra ý kiến.
Không đưa ra ý kiến tức là không có ý kiến, thế là Đàm Duy vui vẻ mặc áo cho anh: “Da anh trắng, mặc vào đẹp biết bao.” Lúc nói, chính cô cũng không nhịn được cười, nếu thêm một sợi dây chuyền vàng to bản
nữa thì hiệu quả càng hoàn hảo.
“Em thấy đẹp là được,” sắc mặt Chu Giác vẫn bình thản. “Chỉ cần anh ra ngoài em không cảm thấy mất mặt là được.”
Đàm Duy cài cúc áo cho anh, cô phải nhón chân lên. Tạm thời cô vẫn chưa thể thích ứng ngay với vai trò người vợ, luôn cảm thấy vẫn còn đang trong giai đoạn hẹn hò, vừa hay có thể từ từ cảm nhận qua những
chi tiết nhỏ này.
Cuối cùng, chính cô cũng không nhịn được nữa, Chu Giác vịn eo cô,
nhấc bổng cô đặt lên bệ rửa mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên đầy hung dữ:
“Là đẹp hay là buồn cười?”
Đàm Duy ngửi thấy một mùi vị khác lạ, bèn buông tay ra, chuyển sang nâng mặt anh, ngọt ngào nói: “Rất đẹp trai.”
“Cho em một cơ hội nữa, nói lại.”
“Rất đẹp trai!” Cô níu lấy cổ áo anh, hôn nhẹ lên môi anh. “Ừm.” Anh chỉ khẽ ừ một tiếng trong cổ họng.
Cuối cùng, chiếc áo hoa lá này không được mặc lên người anh, ngược lại cô còn bị anh dồn ép.
Biết ngay hai người ở bên nhau thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện mà, Đàm Duy vội vàng nói, vòng tay qua cổ anh, giọng run rẩy: “Sắp đến giờ ăn
tối rồi.”
“Nhanh thôi,” anh đáp lời an ủi cô trong lúc đang bận rộn.
Cô thật sự có chút không chịu nổi, không phải vì thời gian dài hay ngắn, mà là sau mỗi lần như vậy, cô sẽ muốn đi ngủ — chuyện đó vừa mệt vừa
buồn ngủ, như thể vừa chạy xong năm cây số. “Ngoan nào, tự mình ôm lấy anh đi.”
Chu Giác nhận ra sự lơi lỏng của cô, có chút không hài lòng, anh giữ chặt lấy cô, hai người cứ như vậy dù không làm gì cũng đã cực kỳ thân
mật.
Cửa phòng tắm đóng kín, không một kẽ hở, ánh đèn trần chiếu xuống khiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Chẳng mấy chốc, cô như người vừa
được vớt từ dưới nước lên, mùi hương trên đầu mũi anh không ngừng khuếch đại, đó là mùi của anh.
Đột nhiên, cô kinh hãi kêu lên: “Lưng của em!”
Vừa dứt lời, người đã bị anh xoay lại đối diện với gương, tay anh ôm lấy eo cô.
Đôi mắt Đàm Duy bị hơi nước làm cho ẩm ướt, cô cố mở mắt ra, trong màn sương mờ ảo, cô nhìn thấy qua gương ánh mắt đầy chiếm hữu của
anh, hoàn toàn không giống với người đàn ông tối qua đã khen cô “Làm tốt lắm, thả lỏng hơn nữa sẽ còn tuyệt hơn.”
Tên lừa đảo này, một người đàn ông hai mặt đến cực điểm, cứ mặc quần áo vào là lại biến thành một người khác.
Sau khi tắm xong trở về phòng ngủ, Đàm Duy uể oải nằm dài trên giường,cô tiện thể liếc nhìn đồng hồ.
Chu Giác rót cho cô một ly nước chanh đặt ở đầu giường, rồi lại sờ trán
cô: “Em còn nửa tiếng để nghỉ ngơi, bây giờ có thể nhắm mắt ngủ một lát.”
Đàm Duy cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ, nhất định toát ra khí chất
“bị anh làm cho ngây ngốc”. Vừa rồi anh quá hung dữ, cô vừa tức vừa buồn cười: “Em lo ra ngoài sẽ bị người ta nhìn ra vừa rồi em đã làm gì.”
“Anh và vợ của anh, ở trong phòng của mình, làm gì mà không được chứ” Chu Giác véo nhẹ má cô.
Trò chuyện vài câu, Đàm Duy cũng không còn buồn ngủ nữa, cô cảm thấy lưng cô không ổn lắm. “Lưng của em mỏi quá.”
Chu Giác tưởng cô đang nhân cơ hội tố cáo anh, đúng là vừa rồi là lỗi của anh vì đã không kiểm soát được. “Tối nay để em ở trên nhé?”
“Ở trên còn mỏi hơn.” Đàm Duy buột miệng nói, rồi ngay lập tức nhận ra, cô trừng mắt nhìn anh: “Tối nay còn nữa à? Anh muốn thách thức
giới hạn của em sao?”
Chu Giác nhìn ánh mắt không thể tin nổi của cô, chỉ cảm thấy cô quá đáng yêu, thế là anh lại hôn cô một cái nữa.
Trước khi bữa tối bắt đầu, Đàm Duy đã dậy thu dọn. Cô mặc một chiếc
váy trà màu sáng. Khá bất ngờ, Chu Giác đã mặc chiếc áo sơ mi hoa mà cô đưa, ừm, quả thật rất không-giống-Enzo, như biến thành một người khác.
Nhưng gương mặt này đã cứu vớt anh, rất đẹp trai.
Lần này có rất nhiều người đến tham dự hôn lễ, bạn bè của mỗi bên khó tránh khỏi việc không quen biết nhau. Mấy ngày nay Chu Giác cũng liên
tục phải xã giao, với bạn của mình, bạn của Đàm Duy, với tư cách là chủ nhà, anh đương nhiên phải phục vụ chu đáo.
Anh còn cẩn thận giới thiệu Đàm Duy làm quen với các đối tác kinh doanh của mình.
Hai vợ chồng họ, một người làm trong thương hiệu thời trang, một người đầu tư vào các thương hiệu thời trang, vòng quan hệ cũng chỉ lớn chừng
đó, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều mối quan hệ có lợi ích chung. Chu
Giác biết tham vọng sự nghiệp của Đàm Duy, anh đương nhiên hy vọng con đường của cô sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đàm Duy cũng không làm anh thất vọng, cô rất giỏi bắt chước sự khéo léo, tinh tế của những bậc thầy xã giao trong những dịp thế này.
“Vợ của sếp Enzo tuổi còn trẻ nhưng tiền đồ vô lượng.” Diệp Văn Thiệu có thể coi là người đã chứng kiến họ từ những ngày đầu, cũng thường tò mò về tiến độ, tiếc là Chu Giác chưa bao giờ tiết lộ. Anh cười nói: “Sau
này hai vợ chồng các cậu mà hợp lại, chẳng phải sẽ làm mưa làm gió hay sao?”
Mọi người cười ha hả, rồi lại tò mò hỏi: “Xem ra cậu biết nhiều chuyện lắm nhỉ.”
“Tôi cũng được coi là nhân chứng tình yêu của họ đấy, có muốn tôi kể cho các vị nghe không?”
“Mau nói đi.”
Việc họ tổ chức hôn lễ rầm rộ như vậy, công khai tình trạng hôn nhân, dù là chuyện công hay chuyện tư, đều có lợi cho sự ổn định của sự nghiệp
và gia đình sau này.
Chu Giác và Đàm Duy hiểu nguyên tắc này, công việc không ràng buộc, nhưng cũng cần hợp tác ở mức độ vừa phải mới có thể phát huy hiệu quả lớn hơn.
Bên này vừa xã giao xong với bạn bè, bên kia Cố Ngâm và bạn trai của bà cũng từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Bạn trai của Cố Ngâm rất ưu tú, có sự nghiệp riêng, ngoại hình điển trai, lại biết cách lấy
lòng phụ nữ, nếu không thì một người như Cố Ngâm đã không ở bên ông ấy nhiều năm như vậy.
Nhưng Cố Ngâm cũng sẽ không kết hôn với đối phương.
Đàm Duy từng rất tò mò, mang theo tâm trạng hóng chuyện đi hỏi Chu Giác: “Tại sao vậy ạ?”
“Có lẽ, hôn nhân không phải là lời giải duy nhất cho cuộc đời” Chu Giác nói như vậy.
Đàm Duy gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu, rồi lại nói: “Ồ, vậy tại sao chúng ta lại kết hôn?”
Chu Giác liếc nhìn cô một cái, “Bởi vì anh biết đáp án chính xác, cho nên anh nhất định sẽ viết nó một cách chắc chắn vào bài thi của mình.”
Đó là lựa chọn của người khác, đương nhiên phải tôn trọng, nhưng Đàm
Duy rất vui khi nghe Chu Giác nói mình là đáp án chính xác của cuộc đời anh.
Cố Ngâm đi tới tìm Đàm Duy: “Duy Duy, ngày mốt chúng ta phải về rồi, mẹ sẽ đến Ý, con có muốn đi chơi cùng mẹ không?”
“Cái này con chưa nghĩ tới ạ.” Đàm Duy tính toán kỳ nghỉ cưới của mình, tuy thời gian vẫn còn, nhưng sau khi về công việc của cô sẽ rất nhiều, bây giờ cô còn không dám nhìn vào hộp thư điện tử.
Đàm Duy nhìn Cố Ngâm, “Mẹ, nếu mẹ có thời gian nghỉ, con cũng có thể cùng mẹ đi dạo trong nước.”
“Vậy thì tốt quá, lần này đi chơi mẹ vẫn chưa thấy đã chút nào.” Cố Ngâm rõ ràng rất muốn đi cùng Đàm Duy.
Đàm Duy khoác tay Cố Ngâm, ý tứ mang cho bà một ly nước ép mát lạnh, rồi cùng nhau ngồi xuống chiếc bàn dài, rôm rả kể về những địa danh du lịch nổi tiếng trong nước. Một lát sau, mẹ của Đàm Duy cũng đi
xuống, vui vẻ tham gia vào câu chuyện.
Giữa hai bà mẹ, Đàm Duy bỗng trở thành “bảo bối” được cưng chiều, và câu chuyện nhanh chóng biến thành một buổi thảo luận sôi nổi cho
chuyến đi sắp tới của cả ba người.
Ở một góc khác, Chu Giác cũng đang trò chuyện vui vẻ với bạn trai của Cố Ngâm về chuyện đi câu ngoài biển. Thời gian riêng của đôi vợ chồng
trẻ tạm thời bị “chiếm dụng” bởi những người thân yêu.
Ngồi trên chiếc sofa đối diện, Chu Giác khẽ ngẩng đầu. Ánh mắt anh xuyên qua không gian náo nhiệt, dịu dàng dừng lại trên gương mặt Đàm Duy, trong đó chứa đầy ý cười cưng chiều. Rồi anh cúi xuống, lướt nhẹ
trên điện thoại.
Gần như ngay lập tức, Đàm Duy cảm nhận được điện thoại mình rung lên. Cô đưa mắt tìm kiếm, vừa định với tay lấy thì Cố Ngâm đã tinh
nghịch ngồi gọn lên trên, như thể muốn giữ cô con dâu lại cho riêng mình thêm một lúc nữa.
“…”
Đàm Duy chán nản nhún vai, Chu Giác nhìn cô đang nháy mắt ra hiệu với anh lại có chút buồn cười.
Dường như cảm giác thế này cũng rất tốt, một gia đình đến từ những hoàn cảnh khác nhau, nhưng vẫn có thể hòa thuận vui vẻ.
Bữa ăn tối chính thức bắt đầu khi ba Chu đi xuống. Ông ngồi vào vị trí chủ tọa, Đàm Duy và Chu Giác ngồi bên cạnh, còn Cố Ngâm ngồi ở phía đối diện. Bầu không khí trên bàn ăn lập tức có chút vi diệu.
Với tính cách của Chu Giác, anh đã qua cái thời phải khách sáo chào hỏi, chỉ im lặng ngồi đó. Trách nhiệm khuấy động không khí đành đặt lên vai
Đàm Duy. Cô vốn là người miệng ngọt, nhưng nhớ lại lời dặn của ba Chu hồi chiều, rằng phải gọi ông là “ba”, cô không khỏi thấy ngượng ngùng.
Nhưng rồi cô nghĩ đến cảnh Chu Giác gọi ba mẹ mình tự nhiên như vậy, cô liền cố nén sự ngượng ngùng, cất tiếng gọi ngọt ngào.
Tiếng “ba” này quả nhiên có tác dụng. Nét mặt vốn nghiêm nghị của ba Chu thoáng giãn ra, ông gật đầu hài lòng, thậm chí còn hiếm hoi khen cô
một câu – một đãi ngộ mà không phải ai cũng có được.
Đàm Duy thầm nghĩ mình đã thể hiện khá tốt, chỉ không để ý rằng, sắc mặt của Cố Ngâm ở phía đối diện càng lúc càng sa sầm. Bà đã phóng vài
ánh mắt sắc như dao về phía ba Chu.
Bà thầm nghiến răng. Ý ông ta là gì chứ? Bạn trai mình còn đang ngồi ở đây, ông ta lại cố tình lợi dụng con dâu để diễn cái trò gia đình hạnh
phúc này ư? Cố tình để người khác hiểu lầm rằng họ vẫn còn là một nhà hay sao?
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ bước đến, lịch sự cất tiếng chào bằng tiếng Trung: “Chào Chu tiên sinh, Chu phu nhân.”
Ba Chu chỉ cười đầy ẩn ý mà không đáp, rõ ràng đang tận hưởng sự khó xử này.
Ai còn là Chu phu nhân chứ.
Cố Ngâm lập tức liếc xéo ông, rồi lạnh lùng nói với nhân viên: “Ở đây chỉ có một Chu phu nhân, là Chu phu nhân nhỏ kia kìa, không phải tôi.”
Câu nói thẳng thắn này lại vô tình chạm đến nỗi lòng của ba mẹ Đàm
Duy. Ba cô khẽ thở dài: “Nghe danh xưng này, sao lòng tôi thấy lạ lẫm quá.”
Nhận ra mình lỡ lời, Cố Ngâm vội vàng quay sang an ủi, giọng mềm mỏng hơn: “Anh chị đừng nghĩ nhiều, Duy Duy mãi mãi là con gái của
anh chị. Con bé chỉ có thêm ba mẹ yêu thương nó mà thôi, Chu Giác sẽ đối xử rất tốt với con bé.”
Câu chuyện trên bàn ăn bỗng trở nên rôm rả, mỗi người một câu, biến sự ngượng ngùng ban đầu thành một mớ cảm xúc ồn ào.
Đàm Duy chỉ thấy đầu óc ong ong, cô khẽ xoa thái dương. Việc xã giao với một gia đình phức tạp thế này thật sự quá mệt mỏi.
Cô vừa mở điện thoại lên, chưa kịp nhìn xem tin nhắn anh gửi, chiếc
điện thoại đã bị Chu Giác nhẹ nhàng lấy đi. Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Mệt rồi thì đừng nhìn điện thoại nữa, hại mắt.”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai khiến cô hơi nhột. Cô thì thầm hỏi lại: “Vừa rồi anh định nói gì với em thế?”
Đôi mắt Chu Giác lướt nhanh qua gương mặt hơi mệt mỏi của cô. “Chuyện đó về phòng chúng ta sẽ từ từ nói.” Anh hạ giọng, “Lưng em
còn mỏi không?”
“Suỵt.” Đàm Duy vội ra dấu im lặng, sợ người khác nghe thấy.
Anh khẽ cười, không nói thêm, chỉ lặng lẽ kéo ghế của cô sát lại gần mình. “Qua đây, dựa vào anh này.”
Thấy mọi người vẫn đang mải mê trò chuyện, Đàm Duy liền nhanh chóng ngả người vào anh. Một bàn tay ấm áp của Chu Giác lập tức vòng
ra sau, lặng lẽ xoa bóp thắt lưng cho cô.
Một cảnh tượng thật kỳ lạ: Phía trên bàn, Cố Ngâm vẫn đang vui vẻ trò chuyện với cô con dâu mới; còn phía dưới gầm bàn, chân của cô con dâu mới đã vô cùng tự nhiên gác lên đầu gối của chồng mình, tận hưởng sự
chăm sóc bí mật của anh.
Cảm giác dễ chịu lan tỏa, cô lại ghé sát vào anh, hỏi nhỏ: “Vậy rốt cuộc anh định nhắn gì cho em?”
“Em đã đồng ý đi du lịch với họ rồi à?”
“Em không biết từ chối thế nào,” Đàm Duy lí nhí thú nhận. Đó là mong muốn của tất cả mọi người.
“Kỳ nghỉ của chúng ta không còn nhiều ngày đâu.” Giọng anh có chút
tiếc nuối. Khoảng thời gian quý giá này vốn nên thuộc về riêng hai người.
Cô do dự: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Anh nhếch môi, một nụ cười tinh quái hiện lên. “Trốn đi.” “Hả? Như vậy có được không?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng đầy ý trêu chọc: “Không phải em rất giỏi chạy trốn sao?”
“…”
Hai ngày sau, khi trở về Bắc Kinh, trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hai người họ đã tùy hứng ngồi lên một chuyến bay khác,
đi đến một nơi khác, để tận hưởng kỳ nghỉ trăng mật chỉ thuộc về hai người họ.
------oOo------