Khi tin nhắn chất vấn của Cố Ngâm đến, Đàm Duy và Chu Giác đã ở trên một bãi biển khác. Họ lười biếng chia nhau một chiếc ghế dài. Cằm Đàm Duy thoải mái gối lên cơ bụng săn chắc của Chu Giác, tấm lưng
trần đang tắm mình trong nắng.
Không gian yên tĩnh này khiến cô ngỡ như đang quay về Nice, về khoảnh khắc họ đã bí mật trao nhau lời hẹn ước trọn đời.
Quanh năm vùi đầu vào công việc, làn da cô vốn trắng như sứ, nhưng sau mấy ngày phơi nắng đã ánh lên màu lúa mì khỏe khoắn. Chu Giác
chưa từng nói, nhưng anh lại vô cùng yêu những đốm tàn nhang mờ mờ
vừa hiện lên trên sống mũi cô.
Tin nhắn của Cố Ngâm khiến Đàm Duy bối rối, cô không biết phải trả lời sao cho phải, dù sao cũng là mình đã thất hứa. Chu Giác cầm lấy điện
thoại từ tay cô. “Để anh.”
Anh gọi thẳng cho Cố Ngâm, giọng đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ tìm cô ấy làm gì?”
Cố Ngâm gắt lên: “Con muốn làm loạn đấy à? Mẹ và Duy Duy đã thỏa thuận xong xuôi cả rồi!”
Chu Giác cười lạnh một tiếng. “Mẹ cũng biết môi trường công sở cạnh tranh thế nào, kỳ nghỉ của cô ấy quý giá ra sao, vậy mà mẹ còn đến quấy rầy?”
“Ồ, con nói cứ như thể mình tình cảm lắm vậy. Con chẳng qua cũng chỉ là một cỗ máy kiếm tiền vô cảm thôi! Con làm vậy là phá vỡ thỏa
thuận!”
“Mẹ cứ lo việc của mẹ đi,” giọng Chu Giác bình thản nhưng không cho phép ai xen vào. “Kỳ nghỉ của cô ấy là để dành cho anh.”
Dứt lời, anh cúp máy, ném điện thoại sang một bên như vứt đi một món đồ phiền phức.
Mặt Đàm Duy vẫn úp vào lồng ngực anh, lười biếng cuộn tròn như một chú mèo con vừa tìm được chỗ trú ẩn ấm áp. Chu Giác vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng cưng chiều: “Nào, lật người đi, phơi nốt bên còn lại.”
Đàm Duy bất lực quay mặt lại, mắt cô liếc thấy Chu Giác lại cầm điện thoại lên dường như đang nhắn tin. Cô buồn chán gãi gãi mũi, vạch áo thun của anh lên rồi tay luồn vào bên trong thăm dò.
Cơ bụng của anh có hình khối, lúc thả lỏng thì mềm mại, không cường điệu đến mức quá cứng. Đàm Duy yêu thích không buông tay mà x** n*n vài cái, một lúc sau tay lại di chuyển xuống dưới.
Nghe thấy anh ghét bỏ “chậc” một tiếng, Đàm Duy chuyển chủ đề hỏi: “Mẹ anh sẽ giận không?”
“Giận thì sao nào?” Chu Giác hỏi cô: “Hay là, em muốn ở cùng người khác hơn, chứ không phải anh.”
Đàm Duy cũng không biết.
“Bà ấy không thật sự muốn tìm chỗ đi chơi với em đâu, chỉ là muốn thân
thiết hơn với em thôi.” Chu Giác lý trí phân tích với cô: “Sau này còn nhiều thời gian, không vội.”
Anh cũng không đợi Đàm Duy nói tiếp, đứng dậy lấy lọ kem chống nắng trên bàn, thoa lên lưng cho cô.
Sau mấy ngày hôn lễ mệt nhoài, điều họ cần nhất lúc này chỉ là một nơi yên tĩnh, không bị ai làm phiền, để có thể lười biếng nằm dài mà không cần làm gì cả.
Tấm lưng của cô rất mỏng manh, diện tích cũng không lớn. Bàn tay to của Chu Giác chỉ cần vài đường là đã có thể thoa đều kem chống nắng. Nhưng anh dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại tỉ mỉ thoa thêm lần thứ
hai. Đầu ngón tay anh cố ý lướt chậm hơn, thỉnh thoảng trượt về phía trước, khẽ chạm vào đường cong mềm mại dưới sườn cô.
Đàm Duy cảm thấy vừa buồn buồn lại vừa thoải mái. Cằm gối lên mu bàn tay, cô hỏi: “Tại sao mẹ anh lại muốn thân thiết với em thế?”
Chu Giác đáp: “Có lẽ bà ấy thật sự thích em.”
“Haha, em hiểu rồi, yêu ai yêu cả đường đi lối về chứ gì.” Đàm Duy nhếch môi cười, lại nghe anh nói: “Em được phái nữ yêu thích, không
phải là chuyện rất bình thường sao?” “Em được chào đón đến vậy cơ à?”
Chu Giác không trả lời câu hỏi biết rõ đáp án của cô. Đàm Duy là người rất biết cách lấy lòng phái nữ, đó gần như đã trở thành bản năng nghề
nghiệp. Anh tiếp tục x** n*n trên lưng cô, cho đến khi nghe thấy cô khẽ rên lên một tiếng, giọng nói có chút mềm mại bất thường: “Chu Giác?”
“Hửm?”
“Em hình như… có phản ứng rồi.” “Phản ứng gì?” Anh giả vờ ngây thơ.
Đàm Duy hé một mắt, liếc anh. “Tay của anh… đi hơi xa về phía trước rồi đấy.”
“Ồ.” Anh làm ra vẻ chợt hiểu, nhưng giọng điệu lại thản nhiên đến đáng ghét. “Vậy lại là lỗi của anh à.”
Vô nghĩa, chẳng lẽ là lỗi của cô sao?
Ánh nắng vẫn còn chan hòa, và dù trong không khí có chút gì đó ám muội, cả hai đều ngầm hiểu rằng không nên đi quá xa vào ban ngày. Dù
sao đây cũng là một kỳ nghỉ, không phải tuần trăng mật chỉ có hai người.
“Em ngồi đây một lát đi, anh đi bơi hai vòng rồi về.” Chu Giác dứt khoát đứng dậy, cởi phăng chiếc áo thun rồi nhảy ùm xuống làn nước mát lạnh.
Đàm Duy ngồi bên thành bể bơi, có chút bực bội với sự quyết đoán của anh. Chẳng lẽ chỉ mình cô ở đây phải chịu đựng cảm giác ấm ách khó chịu này sao? Cô cầm ly nước dừa trên bàn lên hút một ngụm, cố tình
kéo trễ mép váy hai dây màu xanh rêu của mình xuống một chút. Nhưng Chu Giác dường như không hề để ý. Chán nản, cô cầm điện thoại lên lướt.
Màn hình hiện lên tin tức về một ngôi sao tham dự sự kiện của Rossi, bên cạnh là quản lý cấp cao đi cùng. Stella và ngôi sao đứng cạnh nhau,
cùng nâng ly sâm panh. Đối với vị sếp cũ này, tình cảm của Đàm Duy
khá phức tạp. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện với Perla cách đây không lâu, về những ân oán giữa Chu Giác và Stella. Khi Chu Giác rời chức, Stella đã bán đứng anh, và dĩ nhiên Chu Giác cũng không để cô ta yên ổn.
Đàm Duy không ngạc nhiên. Chu Giác không phải người nhân từ, làm việc luôn có thủ đoạn của riêng mình.
Đợi Chu Giác bơi một vòng rồi quay lại, Đàm Duy nhìn anh, cất tiếng hỏi: “Stella là kẻ thù của anh à?”
Anh nhíu mày, đáp lại bằng một câu hỏi: “Em là con nít à?” “Em nghe nói anh đã gây khó dễ cho cô ấy.”
“Mấy chuyện hóng hớt của em mới nghe được một nửa thôi. Em không
biết cô ta đã làm gì đâu.” Ánh mắt anh lướt qua phía trước ngực cô, nơi chiếc váy trễ nải để lộ ra kh* ng*c sâu hút. Anh vươn bàn tay ướt sũng của mình, giúp cô kéo mép váy lên ngay ngắn.
Đàm Duy thầm cười trong lòng. Ngay khi anh quay đi, cô lại cố tình kéo nó xuống, để lộ ra đường cong nửa kín nửa hở đầy khiêu khích.
“Em muốn làm gì?” Anh hỏi.
Đàm Duy toe toét cười: “Nhưng như vậy đẹp mà.”
“Nếu em không muốn mặc quần áo cho đàng hoàng,” giọng anh có chút nguy hiểm, “thì dứt khoát cởi ra luôn đi.” Anh lại một lần nữa chỉnh váy cho cô ngay ngắn rồi bơi đi.
Lần này, khi anh từ bờ bên kia bơi lại, Đàm Duy còn quá đáng hơn. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, rồi chậm rãi, khiêu khích kéo một bên dây áo
xuống khỏi vai.
Đến khi anh từ bờ bên kia bơi lại, Đàm Duy còn quá đáng hơn, ngay
trước mặt anh kéo dây áo xuống. Hành vi khiêu khích này đã thành công
khiến sắc mặt Chu Giác sa sầm lại.
Anh tán thưởng việc cô thử nghiệm nhiều phong cách trang phục khác nhau, không hề bảo thủ, nhưng hiện tại cô đang làm gì vậy?
Sau khi ngang ngược kéo dây áo xuống, cô tiếp tục nói về chuyện của
Stella: “Chị ta từng là sếp của em, đã giúp đỡ em rất nhiều trong công việc, còn nói tốt cho em trong phần kiểm tra lý lịch cho công việc mới, anh làm vậy có phải quá vô tình không?”
“Con đường em đi được đến đây là dựa vào tình người à?” Anh đứng dưới nước vuốt mặt, ánh mắt dán chặt vào bóng râm của đường cong ấy. “Chị ta giúp đỡ em là vì em mang lại giá trị cho chị ta. Đó là chuyện
giữa hai người.”
“Đàm Duy, anh nói lại một lần nữa, mặc quần áo cho tử tế vào.” Sắc mặt Chu Giác lúc này thật sự lạnh đi.
Đàm Duy nhướng mày, “Ở đây cũng có ai đến đâu.”
“Được, lát nữa em đừng có khóc.” Bàn tay anh chống lên thành bể bơi chuẩn bị đi lên. Đàm Duy run lên, cô vội nói: “Em muốn đi bơi, anh dạy em đi.”
“Đi thay đồ bơi đi,” anh thở dài nói.
Thế là Đàm Duy đứng dậy đi vào trong nhà, thay một bộ bikini màu trắng, còn quá đáng hơn chiếc váy vừa rồi. Chu Giác đã không còn gì để
nói, may mà lát nữa sẽ xuống nước.
“Nước lạnh quá.” Cô thò một chân vào, thử một chút rồi lại muốn rụt về.
“Em cứ từ từ.” Chỗ này chỉ sâu 1.2 mét, xem như là khu vực nước nông. “Có thể ngồi xuống để thích nghi một chút.”
Đàm Duy nói: “Lát nữa anh sẽ không tức giận mà dìm đầu em xuống nước chứ?”
“Yên tâm, dìm em xuống nước xong anh sẽ hô hấp nhân tạo cho em.”
Chu Giác vịn lấy hai cánh tay cô, đỡ lấy cô, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cô vẫn cứ thích đùa như mọi khi.
Có người nhướng mày, “Thật à?” rồi lại nói: “Vậy anh nhớ hô hấp nhân tạo kiểu Pháp cho em nhé, em thích.”
“Em có xuống không đây?” Chu Giác thấy cô cố tình lề mề, chỉ muốn bế cô xuống cho rồi.
“Em đến đây.” Đàm Duy cười tủm tỉm nói.
Chu Giác biết Đàm Duy biết bơi, nhưng số lần hai người đi bơi cùng nhau không nhiều, trong ấn tượng của anh thì cô cũng chỉ biết bơi sơ sơ, cho nên lúc cô xuống nước anh vẫn đứng bên cạnh trông chừng.
Nước trong hồ bơi lành lạnh, Hai tay Đàm Duy bám vào vai anh, chân thì quẫy đạp liên tục trong nước, như một chú vịt con, trông vô cùng hài hước.
Chu Giác chuyển sang nắm tay cô, tự mình lùi về sau, “Đừng dậm chân tại chỗ, thử bơi về phía trước đi.”
“Vậy anh phải nắm chặt em đừng buông ra đấy nhé.” Đàm Duy trông có vẻ thật sự rất dựa dẫm vào anh. Chỉ là cái tư thế cô nhoài người về phía
trước này, khung cảnh phía trước hoàn toàn không bị che khuất. “Đừng sợ, em làm được mà.”
Bơi một lúc, Đàm Duy đã tìm lại được chút cảm giác, cô buông tay anh ra: “Em tự mình bơi được rồi.”
“Đừng đến khu vực nước sâu.” Anh dặn dò một tiếng, rồi quay lại bờ uống nước. Ánh mắt anh nhìn theo chấm trắng đang nỗ lực quẫy đạp về phía trước. Sau đó, anh lại nhận một cuộc điện thoại nói chuyện công
việc. Cuộc gọi kéo dài hơn mười phút, đến khi anh cúp máy quay lại nhìn Đàm Duy, thì không còn thấy chấm trắng nhỏ dưới nước đâu nữa.
Lên bờ rồi sao? Nhưng ở đây chỉ có một lối ra vào.
“Đàm Duy?” Chu Giác ném điện thoại xuống, đi đến bên hồ bơi gọi cô: “Đàm Duy?”
Không có ai trả lời.
Dù cảm thấy hoang đường, Chu Giác cũng không nghĩ được gì khác. “Duy Duy?”
Bộ bikini màu trắng co rúm lại thành một cục bên cạnh thành bể màu xanh lam. Chu Giác lao xuống nước, nhanh chóng bơi qua đó, Đàm Duy
bị anh kéo lên.
“Nói cho anh biết, em nín thở được bốn mươi lăm giây, chức năng phổi có phải rất mạnh không?”
“Em đang làm gì vậy?”
“Em đang nín thở dưới nước mà.” Đàm Duy trồi đầu lên, quệt đi khuôn mặt ướt sũng, thấy sắc mặt anh đột nhiên sa sầm, “Anh sao thế?”
“Em còn giả vờ nữa à?” Chu Giác siết lấy cánh tay mảnh mai mềm mại của cô, suýt chút nữa đã bóp gãy. “Anh gọi em tại sao em không trả lời?”
“Em chỉ đang thử nín thở thôi mà.”
“…” Vẻ mặt Chu Giác tối sầm lại.
Anh có thể tạm bỏ qua chuyện cô giở trò kéo quần anh lúc nãy, nhưng sao có thể đánh đồng việc đó với chuyện này được?
Đàm Duy ngây thơ chớp mắt: “Anh tưởng em chết đuối thật đấy à?”
Chu Giác kẹp chặt vai cô, giọng rặt một vẻ nguy hiểm: “Về phòng ngay.”
“Này, anh đừng nói là anh nghĩ em ngốc đến độ không biết sức mình
nhé?” Đàm Duy vừa nói vừa dùng cả tay chân quấn lấy anh như con gấu túi. “Thôi được rồi, em nhận tội. Vụ bơi dở là em bịa ra lừa anh đấy. Chứ hồi cấp hai em còn ẵm giải bơi cấp quận cơ mà.”
“…” Chu Giác chẳng buồn tranh cãi, chỉ lạnh lùng gằn từng chữ: “Về. Phòng. Với. Anh.”
Nhìn góc hàm bạnh ra và gương mặt lạnh như băng của anh, Đàm Duy
biết mình sắp toi đời rồi. Cô vội làm ra vẻ đáng thương: “Anh làm em đau…”
Đúng là Chu Giác có buông vai cô ra thật, nhưng ngay lập tức lại siết lấy
cổ tay cô kéo đi. “Cố tình ăn mặc khêu gợi, lại còn bày trò lừa người. Em đã làm những gì, trong lòng tự biết rõ đi.”
“Em sai rồi, em sai rồi mà,” cô vội vàng nhận lỗi. “Anh tha cho em lần này thôi, nhé?”
“Em nghĩ anh là người độ lượng sao?” Chu Giác đã lên bờ, chìa một tay về phía cô. “Lại đây, người làm sai cần phải nhận sự trừng phạt.”
Đàm Duy cảm thấy cô sẽ không sống nổi, thật sự là không sống nổi. Trong đầu cô lướt qua đủ mọi suy nghĩ, cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, âm mưu kéo anh xuống nước lần nữa.
Rõ ràng Chu Giác đã đoán được cô sẽ giở trò, anh đứng vững như núi nhìn cô. “Em có khí phách thì đừng trốn.”
“Tại sao cứ phải về phòng chứ.” Đàm Duy nhỏ giọng lẩm bẩm, tay kia của cô đưa ra sau lưng, đột nhiên kêu “Ái da” một tiếng, nói: “Dây áo
sau lưng của em hình như sắp tuột rồi.” “Em cứ diễn tiếp đi,” Chu Giác nhìn cô.
“Thật sự không diễn, ngâm nước lâu quá,dây áo sắp rơi xuống rồi,” cô nói với giọng gấp gáp.
Chu Giác có biết cô đang lừa anh không? Tám phần là đúng, nhưng anh không thể đánh cược được. Anh vừa nhảy xuống nước đã bị cô ôm chầm lấy cổ, dùng cả tay chân quấn lấy anh như một cây rong biển.
“Sao lại tức giận như vậy?” Đàm Duy ôm anh.
Chu Giác đợi cô ngoan ngoãn xin lỗi, ai ngờ cô lại nói: “Anh cũng đâu phải ngày đầu tiên biết em sẽ lừa anh?”
“Lừa được anh khiến em đắc ý lắm à?” Chu Giác quả thật bị cô chọc cho tức bật cười.
Lần này Đàm Duy không xin lỗi cũng không tranh cãi. Ánh mắt cô vẫn còn đẫm nước, long lanh nhìn anh. Cô từ từ rướn cổ, kề môi sát vành tai anh thì thầm: “Em chỉ muốn trêu anh một chút thôi mà.”
Lòng Chu Giác khẽ gợn sóng. “Trêu gì?”
“Anh cũng cao tay đấy chứ, lúc nãy vẫn có thể bình tĩnh bỏ mặc em để đi bơi.” Cô cười khúc khích: “Ai mà chẳng có chút mánh khóe của riêng
mình?”
“Mấy trò này… khiến em thấy k*ch th*ch hơn, đúng không?” Chu Giác nói, dường như đã nhìn thấu chiêu trò của cô. Đàm Duy chỉ cười. Ngón
tay cô luồn vào mái tóc ướt sũng của anh, xoa nhẹ sau gáy rồi bất ngờ hôn lên môi anh.
Hai người hôn nhau say sưa, nhưng bàn tay Đàm Duy lại bắt đầu không yên phận, lần mò xuống vùng nguy hiểm.
Bàn tay cô bị anh giữ lại kịp thời. Anh nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo, rồi siết eo cô và đưa lên bờ. “Lại bắt đầu, phải không?”
Đàm Duy lắc đầu cười. Cô ngồi trên thành bể, hai chân đung đưa trong
nước. Cô rất thích cảm giác ở trên cao nhìn xuống anh như thế này, lại nhớ đến chủ đề vừa định nói. “Tuy em biết trên thương trường có rất
nhiều thủ đoạn tranh đấu, nhưng em cũng không hy vọng anh không gây thù với bất kỳ ai. Đặc biệt là sếp cũ của em.”
Stella cũng không phải là người yếu thế.
Chu Giác biết cô đang nói ai. “Yên tâm, anh muốn làm cho một người không vui, tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại như vậy.” Cuối cùng anh vẫn
bắt tay làm hòa với đối phương. Đàm Duy có vẻ suy tư..
“Em cứ làm tốt việc của mình, không cần lo lắng sẽ bị ai “gây khó dễ”.”
“Không phải.” Đàm Duy không nghĩ đến chuyện này, mà là cô nghĩ đến trước ngày họ chia tay lần thứ hai, đã gần một tháng không gặp nhau, hoàn toàn không biết gì về tình cảnh, tâm trạng của đối phương.
Lúc đó cô vì đủ mọi chuyện phiền lòng mà rơi vào giai đoạn chán nản công việc.
Còn Chu Giác cũng vì sóng gió dư luận, quá trình từ chức còn bị Lưu Khâm Nguyên cản trở, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng nói với cô.
Mọi người đều chìm trong cảm xúc của riêng mình, không ai thông cảm cho ai.
Đàm Duy thầm nghĩ, tuy không muốn nói trước, nhưng may là mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo.
Nghĩ vậy, cô lại vui vẻ đung đưa chân, cười toe toét.
Chu Giác không buồn hỏi cô đang cười điều gì, chỉ lẳng lặng bế cô vào phòng. Cô nghĩ mình có thể dễ dàng cho qua chuyện giở trò lúc nãy
sao?
Anh vốn chẳng phải người hiền lành gì.
Đàm Duy cảm nhận được vẻ mặt anh có gì đó không ổn, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, cô hỏi: “Anh định làm gì?”
Chu Giác đáp gọn lỏn: “Tính sổ.”
------oOo------