Kết thúc tuần trăng mật, Đàm Duy vẫn còn chìm đắm trong dư vị ngọt ngào. Ngay trên chuyến bay trở về, cô đã hí hửng lên kế hoạch cho kỳ
nghỉ tiếp theo, không quên hỏi dò lịch trình của Chu Giác: “Hay là mình đến Iceland đi anh?”
Iceland cũng là nơi Chu Giác rất muốn đến. Anh cười hỏi: “Trong đầu em giờ chỉ toàn nghĩ đến chuyện đi chơi thôi à?”
Đàm Duy cười rạng rỡ: “Em chăm chỉ ‘cày’ cũng là để sớm được ‘nằm thẳng’ hưởng thụ, mà quan trọng nhất là phải có anh đi cùng.”
Chu Giác hiểu vợ mình hơn ai hết. Anh biết sự nghiệp và tham vọng mới
là thứ có sức hút mãnh liệt với cô, Đàm Duy tuyệt đối không phải kiểu người có thể yên phận “nằm thẳng”. Chỉ cần quay lại, cô có thể lập tức lao vào guồng quay công việc mà không hề chậm một nhịp.
Trở về Bắc Kinh, Đàm Duy nhận được tin nhắn của Trần Cẩn, mời họ đến nhà ba của Chu Giác ăn cơm.
Từ sau khi họ kết hôn, các công việc mà Trần Cẩn cần kết nối đã chuyển từ Chu Giác sang Đàm Duy. Rất rõ ràng, Đàm Duy là một người dễ giao
tiếp hơn.
Đàm Duy không có ý kiến gì về việc này. Tối hôm đó khi đến nơi, cô mới biết Cố Ngâm cũng có mặt. Cố Ngâm vẫn còn đang không vui vì
chuyện hai người cho bà leo cây, Đàm Duy lại phải dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành. Lời lẽ của cô tuy vụng về, nhưng lại khiến người ta tin tưởng.
Cố Ngâm nói: “Con và Chu Giác thật đúng là khác nhau, mẹ không dám tưởng tượng trong cuộc sống nó bị con lừa cho quay mòng mòng như thế nào.”
Đàm Duy nắm lấy tay Cố Ngâm nói: “Có lẽ là, cuộc sống như một vở kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất. Lừa nhau một chút nhưng những lời nói dối thiện ý chủ yếu là để có được cảm giác vui vẻ thôi mà mẹ.”
Chu Giác đứng bên cạnh nghe, lười biếng không muốn nói gì họ nữa.
Anh chưa bao giờ lừa gạt Đàm Duy điều gì, mà là anh tình nguyện mắc câu. Chỉ có ba Chu nghe thấy, lại nghiêm túc nói một câu: “Vợ chồng chung sống, vẫn nên lấy sự chân thành làm gốc, lừa người không phải là
thói quen tốt đâu.”
Đàm Duy khá ngượng ngùng, cô lập tức gật đầu lia lịa vâng dạ.
Cố Ngâm nói với Đàm Duy: “Cũng không phải ý kiến của ai cũng cần
phải nghe. Có những người trông có vẻ sự nghiệp thành công, nhưng trong đời sống riêng tư chỉ có những bài học thất bại, chứ không có kinh nghiệm thành công.”
“…”
“Có thể ở bên cạnh Chu Giác, mẹ vừa nhìn là biết con là người rất giỏi yêu đương, điểm này rất giống mẹ.”
“Người ưu tú, ở một lĩnh vực nào đó luôn có điểm chung.”
Thật ra Đàm Duy vẫn luôn không nhận ra sự không thoải mái giữa ba
mẹ anh, chỉ cảm thấy đó là một mối quan hệ gia đình hòa thuận, còn vô cùng khâm phục sự lý trí và cởi mở của họ. Thử tưởng tượng nếu là cô và Chu Giác chia tay, tuyệt đối không thể ngồi chung một bàn được.
Thấy bạn trai của Cố Ngâm không đến, cô còn hỏi thêm một câu: “Hôm nay sao không thấy chú Kevin ạ?”
Cố Ngâm nói: “Tham dự hôn lễ của hai đứa xong, anh ấy có việc nên về trước rồi.” Tình cảm của Cố Ngâm và Kevin rất tốt, nhưng cũng thường
xuyên vì công việc riêng mà phải sống xa nhau. Chu Giác hỏi: “Mẹ định khi nào về?”
“Làm gì thế?” Cố Ngâm trợn mắt: “Mẹ muốn ở lại nghỉ ngơi một thời gian không được à?”
“Lúc ở Tahiti, mẹ còn nói muốn về Ý,” Chu Giác tỏ vẻ không quan tâm: “Nhưng mà, tùy mẹ thôi.”
Đàm Duy thấy Cố Ngâm sắp “nổ súng”,cô vội nói: “Mẹ, nếu mẹ cần
người đi cùng, con có thể dành thời gian trong tuần. Mẹ biết cuối tuần con khá bận mà.”
“Được thôi,” Cố Ngâm nói: “Mẹ cũng đang chán đây, vậy lúc nào có thời gian thì gọi cho mẹ.”
“Nhất định, nhất định ạ.”
Cố Ngâm: “Lần này mà con còn dám lừa mẹ, mẹ sẽ tháo dỡ chồng con ra.”
Đàm Duy nói: “Con có thể giao anh ấy cho mẹ, tùy mẹ xử lý, mẹ muốn tháo tay trước hay chân trước ạ?”
Chu Giác nghe không nổi nữa lập tức đi ra ngoài. Chuyện này thì có liên quan gì đến anh?
Sau bữa tối, Đàm Duy và Chu Giác rời đi trước. Ngồi trong xe, Đàm
Duy nói: “Em cảm thấy ba mẹ anh đã có một mối quan hệ thoát khỏi những ràng buộc trần tục rồi đó ạ, cách chung sống như vậy rất tốt. Em thích mẹ anh.”
“Em thật sự nghĩ vậy sao?” Chu Giác vừa lái xe vừa hỏi lại.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Đàm Duy nghĩ, ba của Chu Giác chính là phiên bản nâng cấp của Chu Giác. Những năm nay, trong sự nghiệp Chu
Giác có đủ sự khôn ngoan và lý trí đến mức khiến người khác phải e sợ.
“Bất kỳ ai cũng không thể thoát khỏi những ràng buộc trần tục,” Chu Giác nói.
Dù sao đi nữa, Đàm Duy vẫn ngưỡng mộ cuộc sống phóng khoáng của
Cố Ngâm, một bên có bạn trai đẹp trai, một bên vẫn có thể hòa bình với chồng cũ suốt mấy chục năm. Sau khi cô bày tỏ suy nghĩ của mình, Chu Giác liếc mắt nhìn cô một cái, “Em có thể thử.”
Đàm Duy bật cười: “Thử thì thử, không biết Chu tổng có chỉ giáo gì không ạ.”
Chu Giác nói: “Còn hai mươi phút nữa là về đến nhà.”
“Đừng về nhà nữa, hay là ở bãi đỗ xe dưới hầm đi, anh nói xem anh muốn làm gì?” Ánh mắt Đàm Duy long lanh, bàn tay cô táo bạo đưa ra đặt lên chiếc quần tây của anh, khẽ run rẩy ở nếp gấp.
“Em sẽ toàn lực phối hợp.”
“Có camera hành trình, em chắc chắn muốn như vậy?” “…” Cô vội im bặt.
Nhưng tay vẫn không ngừng cử động.
Sau khi hai người trẻ rời đi, ba Chu vẫn ngồi ở dưới lầu một lúc. Thường thì giờ này ông đã lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi hoặc đọc sách.
Cố Ngâm đang đợi tài xế đến đón. Dì giúp việc đang dọn dẹp trong bếp. Căn nhà rộng lớn vang lên những âm thanh trầm đục và trống rỗng.
“Thời gian này bà định làm gì, bà không thường về nước, tôi có thể sắp xếp người đi cùng bà.”
Cố Ngâm vắt chéo chân, nói một tiếng: “Không cần.” Hai người hiếm khi có thời gian ở riêng với nhau.
“Trước mặt bọn trẻ, không phải bà rất hứng thú sao?” Ba Chu nói. Ông
có thể hiểu bà thích cuộc sống tự do, dù đã ở tuổi này cũng không giống đa số phụ nữ theo đuổi sự ổn định và bình yên.
“Tôi nói không cần là không cần, ông đừng có quan tâm nữa,” Cố Ngâm nói: “Cũng không còn sớm, ông lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Hóa ra là bà chê tôi phiền” Ba Chu gật đầu. “Bà không cần sự sắp xếp của tôi.”
Cố Ngâm cảm thấy khó hiểu: “Ông không cần phải nói với tôi những điều này, muốn làm tôi áy náy à?”
Ba Chu không trả lời, quả nhiên ông rất nhanh đã lên lầu. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy, dường như nói thêm với bà một câu cũng có thể lấy mạng
ông, trước giờ ông chưa bao giờ biết cách níu kéo.
Từ khi mới kết hôn đã biết hai người không hợp nhau. Lúc ly hôn, Cố Ngâm muốn một cuộc sống tự tại, ông đồng ý nhanh đến mức dường
như không có chút tình cảm nào với bà.
Cố Ngâm ra nước ngoài hẹn hò, phát triển sự nghiệp riêng, ông trước nay đều nói: Em cứ làm việc mình thích, anh vẫn luôn ở đây, nếu em
cần.
Sống một cuộc đời như Cố Ngâm, đương nhiên bà không phải là một người vợ tốt. Nhưng đối phương cũng chẳng hề có chút chân thành nào.
Sự bao dung của ông là một sự cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, xa cách vạn dặm.
Cố Ngâm chưa bao giờ nghe được một lời thật lòng từ ông, sự nhẫn nhịn của ông với tất cả mọi người cũng chỉ là sự cân đo đong đếm, chẳng qua
chỉ để bà làm người xấu mà thôi.
Phòng khách chìm vào tĩnh lặng một lúc lâu, cho đến khi tiếng còi xe vang lên từ sân trong. Người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, nhẹ nhàng nói:
“Thưa phu nhân, xe đến rồi, phu nhân có muốn đi bây giờ không ạ?” Cố Ngâm liếc nhìn Trần Cẩn.
Trần Cẩn nhận ra câu nói này có thể gây hiểu lầm, liền đổi giọng: “Thưa bà Cố, bà có cần dùng xe bây giờ không ạ?”
Cố Ngâm đứng dậy, hỏi: “Cô thấy Chu tổng của cô có phải là người dễ chung sống không?”
Trần Cẩn nghe vậy lập tức ngẩn ra: “Chu tổng là người rất tốt ạ, đối xử
với cấp dưới hòa nhã và khoan dung, yêu cầu cũng không nhiều ạ.” Có mấy lần dì giúp việc làm vỡ đồ quý giá, ông cũng không truy cứu trách nhiệm, thậm chí không nói một lời nặng nhẹ.
Cố Ngâm xách túi đi ra ngoài: “Thật ra, đó là một biểu hiện của sự giả tạo và coi thường người khác, phải không?”
Trần Cẩn biết mình không nên nói nhiều, người ta dù ly hôn vẫn là người một nhà, bèn im lặng đi theo sau tiễn bà: “Chúc bà Cố ngủ ngon.”
Cố Ngâm mím môi, thôi bỏ đi, tính toán làm gì. “Gần đây sức khỏe ông ấy thế nào?” Chưa đợi đối phương trả lời, bà lại nói: “Nếu ông ấy vẫn khỏe, phiền các cô chăm sóc ông ấy cho tốt. Sự tận tâm của các cô, Chu
Giác sẽ ghi nhớ trong lòng, và chắc chắn sẽ không thiếu lợi ích cho các cô đâu.”
Trần Cẩn cười cười: “Bà nói phải ạ.”
Sau khi quay lại làm việc, Đàm Duy rất bận rộn, cuối tuần liên tiếp phải đi công tác.
Cô phụ trách một khu vực gồm mấy thành phố. Tuy thương hiệu D
không mở rộng cửa hàng offline nhanh như công ty cũ của cô, nhưng nhiệm vụ cũng không hề nhẹ nhàng.
Tối Chủ Nhật sau khi tham gia sự kiện xong, cô phải họp nên không kịp chuyến bay, sáng hôm sau mới trở về.
Hoàn hảo bỏ lỡ một cuối tuần với Chu Giác, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Thứ Hai gần trưa cô mới về đến nhà. Tắm xong đi ra, cô thấy bữa sáng Chu Giác để lại cho mình trước khi đi làm, còn có một tờ giấy nhắn, hẹn cô tối cùng đi đánh tennis.
Chuyến bay của cô bị trễ, bữa sáng chắc chắn đã nguội ngắt. Cô cho vào nồi hâm lại rồi lấy ra ăn như bữa trưa, không nỡ vứt tờ giấy nhắn đi, cô dùng nam châm dán nó lên tủ lạnh.
Ngày thường đối với cô lại cực kỳ thong thả, trên đường đi rất ít khi gặp người khác.
Cô lái xe đi siêu thị, mua hoa và thức ăn, về nhà dọn dẹp sơ qua một chút. Nhà cửa không hề bừa bộn. Nhìn những bông hoa tươi từ từ “tỉnh
giấc” dưới ánh mặt trời, tâm trạng cô lại tốt lên một cách khó hiểu. Cô đang dần dần thích nghi với cuộc sống ở giai đoạn mới.
Cô nhắn tin cho một người nào đó đang làm việc, hỏi mấy giờ anh về
nhà. Chu Giác rất bận, nhưng vẫn dành thời gian trả lời cô: Tám giờ anh về đến nhà.
Đàm Duy toe toét cười, tuy không thể cùng ăn tối, nhưng sau bữa ăn cùng nhau đi vận động cũng không tệ. Nào ngờ buổi chiều cô nhận được
điện thoại của đồng nghiệp, cần cô cấp quyền.
Là một khách hàng VIC đến cửa hàng, Đàm Duy bèn lái xe đến cửa hàng một chuyến. Vị khách này có mối quan hệ cũ với cô, còn từng là
quý nhân của cô.
“Hi, Vivi.” Lục Quan Vụ nhìn thấy Đàm Duy, không hề ngạc nhiên chút nào.
“Chào anh.” Đàm Duy cười bước qua. Cô nhớ lần đầu tiên gặp Lục
Quan Vụ ở phòng triển lãm, anh ta mặc một chiếc áo hoodie cũ của chính thương hiệu này, tạo cho người ta ấn tượng là một người rất sành điệu.
Đã bao năm trôi qua, thời gian dường như đã bỏ quên những người giàu có. Lục Quan Vụ vẫn giữ nguyên dáng vẻ phong độ ngày nào.
Thực tế, chỉ riêng năm nay, Lục Quan Vụ đã chi hàng chục triệu cho
thương hiệu D, thuộc top khách hàng VIP luôn được mời tham dự các show diễn thường niên của hãng.
“Lâu rồi không gặp. Không ngờ cô đã chuyển sang thương hiệu này,” Lục Quan Vụ lên tiếng.
“Giới hàng xa xỉ vốn không lớn, chuyển qua lại giữa các thương hiệu cũng chỉ để tìm một vị trí tốt hơn thôi.” Đàm Duy cười đáp. Cô thầm nghĩ, không chỉ nhân sự trong ngành, mà ngay cả những khách hàng lớn
cũng chỉ có bấy nhiêu gương mặt quen thuộc.
Mua sắm xong, Lục Quan Vụ mời Đàm Duy sang quán ăn bên cạnh, ngỏ ý muốn cảm ơn cô đã tư vấn.
Đúng lúc cũng đến giờ cơm tối, Đàm Duy vui vẻ nhận lời: “Vậy để tôi mời anh, xem như lời cảm ơn vì đã ủng hộ cửa hàng.”
“Sao cũng được,” Lục Quan Vụ tỏ vẻ bất cần. “Tôi cũng đang buồn chán, chỉ muốn tìm người cùng ăn một bữa cơm thôi.”
Đàm Duy thầm nghĩ, anh ta đúng là chẳng thay đổi chút nào. Nhưng rồi Lục Quan Vụ lại nhìn cô và nói: “Còn cô thì khác nhiều so với lần trước tôi gặp.”
“Chuyên nghiệp hơn ạ?” Đàm Duy hỏi.
Anh lắc đầu: “Không hẳn. Chuyên môn của một người bán hàng dù sao cũng có giới hạn. Điều tôi muốn nói là khí chất. Giờ đây ở cô có một sự
ung dung, tự tại. Lần trước gặp, tuy không quen nhưng tôi vừa nhìn là biết ngay cô là người quản lý.”
Đàm Duy mỉm cười: “Sự ung dung mà anh nói, có lẽ đến từ quyền lực chống lưng thôi.” Giống như việc anh đi mua sắm hàng hiệu mà thản
nhiên như đi chợ, cũng là vì có tiền bạc làm chỗ dựa.
Khi cả hai đi bộ từ trung tâm thương mại sang bên đường, trời đã sẩm tối. Đàm Duy tranh thủ nhắn tin cho Chu Giác, báo rằng có việc đột xuất
nên sẽ về muộn. Gửi xong, cô cất điện thoại vào túi thì nghe Lục Quan Vụ nói tiếp:
“Đúng là sự ung dung đến từ quyền lực, nhưng cô phải hiểu, quá trình để gây dựng nên quyền lực ấy đòi hỏi sự kiên nhẫn bền bỉ.”
Đàm Duy nói thêm: “Và cả những cay đắng nữa.” “Xem ra cô là người từng trải,” Lục Quan Vụ cười.
“Đó là điều mà bất cứ ai làm trong ngành bán lẻ cũng phải nếm qua
thôi.” Đàm Duy đáp. Cô muốn thăng tiến, muốn bước đi trên con đường trở thành quản lý cấp cao như các bậc tiền bối, và đây là giai đoạn mà cô buộc phải vượt qua.
Đàm Duy nhận được tin nhắn của Chu Giác, dặn cô trên đường về nhà lái xe cẩn thận, không cần vội.
Bây giờ Đàm Duy có thể đối xử với khách hàng như bạn bè, trò chuyện một chút về những việc ngoài kinh doanh. Lục Quan Vụ nhìn cô nói: “Cô kết hôn rồi à?”
“Anh biết sao?”
“Trên tay cô không phải đang đeo nhẫn sao?” “Cũng có thể là đồ trang sức.”
Lục Quan Vụ cười cười, anh đã thấy vòng bạn bè của Đàm Duy, anh ta
không biết thân phận của chồng cô nhưng nhìn trực quan là một người có ngoại hình ưu tú, còn có chút quen mắt, anh ta quên mất đã gặp ở đâu.
“Hai người rất xứng đôi.”
Lục Quan Vụ thật ra rất khâm phục Đàm Duy, nhìn cô từ non nớt, cầu tiến, lạc lối, đến thông suốt, quá trình này thật ra rất thú vị. Có cảm tình với người khác giới không nhất định là thứ tình cảm dung tục giữa nam
và nữ, cũng có thể là sự ngưỡng mộ thuần túy.
Đàm Duy hỏi Chu Giác đang làm gì. Chu Giác trả lời cô là anh đang ăn cơm với người khác, anh chụp một tấm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Đàm Duy chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ anh lại báo cáo nghiêm túc, chỉ
là cô bấm vào tấm ảnh xem, cảnh đêm của tòa nhà bên ngoài không phải là gần nơi cô làm việc sao?
Ăn cơm với Lục Quan Vụ cũng gần xong, hai người chuẩn bị rời đi, nhân viên phục vụ đến quẹt thẻ thanh toán, Đàm Duy nhanh hơn một
bước lấy thẻ của mình ra.
Trong lúc đợi hóa đơn, trên lầu có mấy người đàn ông đi xuống, đều ăn mặc như những tinh anh trong giới kinh doanh, Chu Giác cũng ở trong số đó.
Đàm Duy thoáng sững người, không dám tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên này.
Dường như có một linh cảm đặc biệt, Chu Giác cũng nhanh chóng cảm nhận được có người đang nhìn mình. Anh quay đầu lại, và ánh mắt họ
chạm vào nhau.
Chu Giác vội nói vài câu với người bên cạnh rồi định bước về phía cô. Nhưng đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang vé xe tới, và Lục Quan Vụ
quay sang giục cô: “Đi thôi.”
Có lẽ vì chưa quen với việc giới thiệu người thân trước mặt khách hàng, phản xạ đầu tiên của Đàm Duy là né tránh để bảo vệ sự riêng tư.
Cô vờ như không thấy, quay người bước vào thang máy cùng Lục Quan Vụ.
Chu Giác: “…”
Người khách hàng đi sau anh cười hỏi một tiếng: “Sếp Enzo, anh nhìn gì thế ?”
Đến bãi đỗ xe, Đàm Duy nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Anh Lục, chúc anh ngủ ngon.”
Lục Quan Vụ liếc nhìn cô một cái, cười như không cười: “Vẫn còn giữ phong thái chuyên nghiệp à, có người đang đợi cô mà cô không vội
sao?”
“Hửm?”
Lục Quan Vụ hất cằm, chỉ về phía sau lưng cô, một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen, đang cúi đầu nhìn điện thoại, mặt anh không biểu
cảm, như một ma-nơ-canh.
Đàm Duy quay lại nhìn Chu Giác, nói với Lục Quan Vụ: “Là chồng của tôi.”
“Vậy tạm biệt nhé.” Lục Quan Vụ đã sớm nhìn ra, anh ta cũng không bị mù mặt, nhấn ga một cái lái chiếc xe thể thao đi mất.
Khi giới thiệu Chu Giác với người khác, một cảm giác sở hữu và vững chãi kỳ lạ len lỏi trong lòng Đàm Duy.
Trên người Chu Giác vừa có mùi hương quen thuộc khiến cô an lòng, lại vừa phảng phất chút mùi khói thuốc từ những người ngồi cùng bàn ăn với anh.
“Sao anh lại ở đây?” Đàm Duy hỏi.
“Ừm. Lẽ ra anh không nên ở đây.” Chu Giác cất điện thoại, gương mặt lạnh đi trông thấy. Anh vòng tay qua vai cô, truyền đến một luồng hơi ấm rồi hỏi ngược lại: “Em nói có việc bận, là đi ăn cơm với khách hàng
sao?”
“Anh cũng thế còn gì?”
“Anh đã báo trước với em rồi.”
“Haha, em không để ý.” Đàm Duy nép trong vòng tay anh, lòng hơi chột dạ, bèn lảng sang chuyện khác: “Bàn của anh có cô nào xinh đẹp
không?”
“Em không thấy sao?” Chu Giác thẳng thừng. “Vừa rồi em phản ứng như thế nào, đừng có giả vờ.”
Đàm Duy nuốt khan: “Em đâu có.”
Những bữa tiệc thế này, dù không uống rượu, Chu Giác vẫn luôn có tài
xế đi cùng để phòng hờ. Người tài xế thấy hai người đứng mãi không lên xe cũng không dám giục, chỉ biết kiên nhẫn đứng đợi.
Chu Giác kéo Đàm Duy về phía xe mình. Cô vội nói: “Này, có gì về nhà
nói, đừng để người ngoài nhìn thấy hai ta cãi nhau. Hay là đi xe của em đi?”
“Ai muốn cãi nhau với em chứ”
Vừa vào trong xe, Chu Giác lại liếc cô một cái sắc lẻm. Quãng đường về nhà không xa, nhưng cả hai đều im lặng.
Vừa mở cửa bước vào, hương hoa hồng trắng thanh mát đã lan tỏa khắp không gian. Một bó hoa lộng lẫy đang lặng lẽ khoe sắc trên đảo bếp.
Đàm Duy vội quay lại, cười tươi rói: “Xem này, hoa em tặng anh đó, thích không?”
Chu Giác lẳng lặng thay dép, rửa tay, cởi áo khoác rồi ngồi xuống chiếc ghế cao, kéo cô lại gần: “Đừng đánh trống lảng.”
“Vậy… chúng ta còn đi đánh tennis không?”
“Em nói xem?” Anh hỏi lại.
“Em biết rồi, anh không muốn đánh tennis, anh muốn đánh em phải
không?” Đàm Duy mang giày cao gót cả ngày, chân cô có chút mỏi. Vốn
dĩ Chu Giác định hỏi cô về việc lờ anh đi là có ý gì, kết quả Đàm Duy rất không có mắt nhìn, cô ngồi phịch xuống đùi anh.
Chu Giác cảm thấy, khoảnh khắc cô vờ như không quen biết đã thật sự
làm tổn thương lòng tự trọng của anh. “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn giở trò hờn dỗi?”
Bất kể là lỗi của ai, Đàm Duy luôn biết cách nhận sai trước. “Vâng, em xin lỗi, em sai rồi. Lẽ ra em không nên đi ăn cơm với khách hàng.”
Cô nhớ rất rõ anh từng nói, cô không cần dùng bữa ăn để duy trì quan hệ công việc.
“Giỏi lắm,” Chu Giác nhìn thấu cô ngay. “Biết dùng lý lẽ để chặn họng anh trước rồi.”
Đàm Duy vờ như không nghe: “Nhưng vị khách này anh cũng biết mà, là khách hàng lâu năm, người ta đã mời, em không thể từ chối được.”
“Anh có nói gì về chuyện đó sao?” Chu Giác cảm thấy cô ngày càng giỏi lý sự cùn.
Cuối cùng, Đàm Duy không nhịn được mà bật cười. Cô vòng tay ôm cổ
anh, hôn nhẹ lên môi: “Em thật sự không cố ý mà. Chỉ là chúng ta đã quen giấu giếm quá lâu, nên khi đột ngột chạm mặt người trong giới, em phản xạ không kịp.”
Chu Giác đứng dậy, bế thốc cô lên một cách dễ dàng. “Tha thứ hay không, còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã.”
Thấy mình sắp bị “xử lý”, Đàm Duy lúc này mới vỡ lẽ: “Chuyện này đâu có đáng để anh giận đến thế? Anh chỉ đang kiếm cớ gây sự với em thôi, phải không?”
“Bây giờ mới nhận ra à?” Chu Giác cười khẽ, bế cô thẳng vào phòng tắm.
Họ đã ba bốn ngày không gặp nhau, cô biết thừa “trận tennis” này sẽ không thể diễn ra. Mà chơi ở ngoài, làm sao thú vị bằng chơi ở nhà?
“Tại sao lần nào em cũng là người đuối lý thế này?” Đàm Duy cạn lời, nhìn bóng hình hai người quấn quýt trong gương. “Lần trước cũng y như vậy.”
Chu Giác đứng sát sau lưng, bàn tay kéo nhẹ khóa váy của cô xuống, tựa như đang lột bỏ lớp vỏ bọc hoàn mỹ và hào nhoáng. “Nhắc mới nhớ,” anh thì thầm bên tai cô, “món nợ lần trước chúng ta vẫn chưa tính xong.”
Đó là lần ở bể bơi khách sạn, cô đã cố tình kéo trễ dây váy để khiêu khích anh. Chu Giác đáng lẽ đã cho cô biết hậu quả ngay lúc đó, nhưng lại để cô dùng lý do “đến tháng” để trốn thoát.
Chiếc váy rơi xuống đất, Đàm Duy chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, lẽ ra cô không nên nhắc đến lần trước.
Người đàn ông đứng sau lưng cô, lạnh lùng như một đao phủ.
Thế nhưng trên mặt anh lại đang mỉm cười, anh cười thật dịu dàng, Đàm Duy không khỏi rùng mình một cái.
“Đừng sợ, Vivi,” anh gọi tên cô như trong công việc, nhẹ nhàng an ủi cô, đôi môi áp lên vùng da sau tai cô, hôn nhẹ.
Tay vòng ra phía trước, một chút mềm mại chảy ra từ kẽ tay thon gầy của anh.
Đàm Duy không dám nhìn vào gương xem mặt mình đã đỏ đến mức nào, chỉ run rẩy nói: “Cái đó… em chưa tắm.”
“Anh rửa tay rồi,” anh cười nói, đầu ngón tay quả thật có mùi nước rửa tay, lúc mới vào cửa cô đã thấy. “Đừng lo.”
“…”
“Miệng thì nói muốn cùng anh đến Iceland, vừa đi làm đã không nhận người quen.” Anh tự mình cười, hỏi cô: “Cái miệng chuyên đi lừa người
này của em, có phải nên bị trừng phạt không?”
------oOo------