Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 137

Đàm Duy tắm xong, nằm úp trên giường mà không muốn nhớ lại tình cảnh trong phòng tắm.

 

Mái tóc cô vẫn còn ướt sũng, chẳng còn sức lực để sấy khô, giờ đây cô lười biếng như một chú heo con.

 

Một lát sau, Chu Giác cầm máy sấy tóc đi tới, ngồi xuống mép giường. Anh vỗ nhẹ lên đùi mình, Đàm Duy tự giác gối đầu lên chân anh.

 

Cô cảm nhận những ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc ẩm ướt, lực đạo ấy dễ chịu đến mức khiến người ta chỉ muốn ngủ vùi.

 

 

“Mệt à?”

 

Bộ đồ ngủ của Chu Giác thoang thoảng mùi hương gỗ thanh mát. Đàm Duy thản nhiên đáp: “Tay em còn không nhấc nổi nữa là, anh nói xem

em có mệt không?”

 

“Anh hỏi công việc hai hôm nay của em cơ, có mệt không?”

 

“Mệt, nhưng cũng rất đã.” Đàm Duy chỉ dùng vài từ để trả lời, nhưng Chu Giác lập tức hiểu thành quả công việc gần đây của cô rất tốt. Cô

luôn là người giữ nhiệt huyết lớn nhất với mọi thứ mình làm.

 

Chu Giác sấy tóc cho cô xong, anh luồn tay xuống dưới người cô, nhét cả người cô vào trong chăn: “Mệt thì ngủ đi, ngủ ngon nhé.”

 

 

Đàm Duy nhắm mắt một lúc, dường như đã ngủ thiếp đi. Nhưng khi cảm nhận người bên cạnh vừa lật chăn lên, cô lại rúc vào lòng anh, cô bật

chiếc đèn ngủ ở đầu giường lên, “Anh quên gì à?”

 

 

Chu Giác nghiêng người, co một chân chặn cô lại, hôn nhẹ lên mí mắt Đàm Duy.

 

Đàm Duy nói: “Chúng ta còn chưa — small talk, bắt đầu thôi, chủ đề tối nay là gì đây?”

 

 

“Đây là nhiệm vụ à?” Chu Giác thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô thì không nhịn được cười. Đàm Duy không cười, cô chống tay lên ngực anh

 

rồi ngồi dậy, vắt chân qua người anh, cười nói: “Là một trò chơi thú vị.”

 

Cả hai người một khi đã vào việc thì đều có tính cách bất chấp tất cả. Sau khi kết hôn và kỳ du lịch trở về, công việc của họ chất đống khiến

họ mấy ngày đã không gặp nhau.

 

Chu Giác vươn tay định lấy điện thoại thì bị Đàm Duy giật lấy. Phần ghi chú của anh dài đến mức không thể xem hết, nhưng dòng được chỉnh sửa gần nhất là từ hôm qua: Thay nước cho rùa tai đỏ.

 

 

Lướt lên trên nữa… Dòng đầu tiên là sau khi họ chia tay lần đầu, anh bắt đầu ghi lại những lưu ý trong cuộc sống của Đàm Duy vào điện thoại

của mình, ví dụ như: Chăm sóc mắt sau phẫu thuật, kế hoạch cai ăn đêm

để tránh trào ngược thực quản…

 

Ngay cả sau khi tái hợp, mọi chuyện cũng không hề suôn sẻ, nhưng sự hòa hợp trong thói quen sinh hoạt chính là khó khăn đầu tiên mà họ có

thể khắc phục.

 

Đàm Duy đọc say sưa, nhất thời quên cả trò chuyện. Một lúc sau, cô cau mày: “Nhìn thế này em đúng là đồ ‘da giòn’, khó nuôi thật.”

 

“Hôm nay em mới biết à?” Chu Giác kéo chăn quấn lên vai cô.

 

 

Giây tiếp theo Đàm Duy lập tức nói: “Ý em là, ba mẹ nuôi em ba mươi năm, thật vất vả.”

 

Bàn tay Chu Giác đặt trên vai cô vẫn không rời đi, “Em có thể nhờ anh, từ nay về sau hãy chăm sóc tốt cho em.”

 

“Nhờ anh đè em trong phòng tắm đến không thở nổi à?” Đàm Duy cầm điện thoại dí vào cổ họng anh, dường như muốn trả thù cho chuyện vừa

 

rồi. Mặt Chu Giác đỏ bừng, cổ cũng hơi gân lên, “Nói em vu khống có oan cho em không?”

 

Đàm Duy: “Em mới vào nghề, việc đầu tiên học được là nói dối một

cách có chừng mực, điều này hoàn toàn không phù hợp với giá trị quan của em.”

 

“Lời nói dối được bọc trong một lớp vỏ hào nhoáng à” Chu Giác nói.

 

 

“Ở một khía cạnh nào đó, điểm này em đang học theo anh đấy.”

 

“Trong mắt em, anh là một kẻ đạo đức giả à?” Hơi thở của Chu Giác trở nên yếu đi một chút, Đàm Duy không nỡ, cô nới lỏng tay ra.

 

 

“Chẳng lẽ trong mắt anh, anh không phải là người như vậy sao?” Đàm Duy ngạc nhiên.

 

“Nếu em nói về công việc, thì mọi thứ đều là phương tiện để đạt được mục đích. Trong cuộc sống thì không cần thiết.” Chu Giác cũng rất rõ

ràng, giai đoạn đầu yêu nhau của họ thực chất tràn ngập những lời nói dối vô thưởng vô phạt. Không chân thành, đó là một trò chơi cân não thuộc về riêng họ.

 

 

Bàn tay Đàm Duy rời khỏi cổ anh, lại xoa xoa nhẹ. Chu Giác nói thêm một câu: “Không bóp nữa à, anh vẫn chịu được.”

 

Không đợi Đàm Duy lên tiếng, anh lại cố gắng kéo cô từ tư thế ngồi vào

lòng mình, nhưng Đàm Duy cứ dùng tay chống vào ngực anh, bướng bỉnh vô cùng.

 

“Em cứ mở to mắt thế này, bao giờ mới ngủ được?”

 

Đàm Duy nói: “Không, em vừa nghĩ ra một vấn đề, tự dưng hết buồn ngủ rồi.”

 

 

“Vấn đề gì?”

 

“Nếu một ngày nào đó chúng ta mất đi hứng thú với đối phương,” cô suy nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc, “thì sẽ thế nào nhỉ?”

 

“Đầu tiên, chúng ta kết hôn không phải chỉ dựa vào một điểm hứng thú.”

Chu Giác lo cô sẽ bị cảm, luôn cố gắng kéo cô xuống, “Và trong dòng thời gian luôn biến đổi này, bất cứ thứ gì em hứng thú cũng sẽ không bao giờ là mãi mãi. Em có lo lắng cuộc sống của mình sẽ trở nên vô vị

không?”

 

“Nghe có vẻ tàn nhẫn quá.” Đàm Duy cảm nhận được lực kéo xuống của anh, đành phải nhích mông về phía trước một chút, ngồi cao hơn, trông

như đang bắt nạt người khác.

 

Cô rất nhẹ, chỉ là vị trí ngồi không đúng lắm, Chu Giác khẽ rên một tiếng. Anh đưa ra một ví dụ: “Trẻ con dựa dẫm và yêu thương cha mẹ

mình hết lòng. Nhưng em phải thừa nhận rằng, tình cảm này sẽ phai nhạt theo thời gian, cho đến khi hoàn toàn tách rời khỏi họ. Giống như bản năng của mọi loài động vật trong tự nhiên.”

 

“Em vẫn rất yêu ba mẹ em, chỉ là em không còn là trẻ con, không cần

chuyện gì cũng phải dựa vào họ nữa.” Đàm Duy hiếm khi thảo luận về những chủ đề như vậy trong cuộc sống, lúc này tự mình nói ra lại có một cảm giác kỳ lạ.

 

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ngắm nhìn đường nét xương mày sâu sắc của Chu Giác, năm tháng dường như không để lại dấu vết trên khuôn mặt anh. Cô ghé lại gần anh hơn, nói: “Nhưng anh lại cho em cảm giác không yêu thương ba mẹ mình cho lắm. Hồi nhỏ anh cũng hoàn toàn

không dựa dẫm vào họ sao?”

 

“Bởi vì chúng ta đều đã tìm thấy thứ quan trọng hơn tình thân. Quan hệ huyết thống vẫn ở đó, không cần phải bị giam cầm trong một mớ cảm

xúc.”

 

Khi Đàm Duy lại bị anh kéo xuống, cô bất giác cười lên: “Đừng kéo em nữa, em thích thế này.”

 

 

“Thích ngồi trên người anh à?” Chu Giác nhướng mày, kéo tay cô đi xuống, “Em cứ m*n tr*n qua lại thế này, anh e là buổi small talk này không thể tiếp tục được nữa đâu.”

 

 

Đàm Duy lại cười một tiếng: “Chủ yếu là em thích cảm giác ở thế thượng phong.”

 

“Được thôi.” Chu Giác chịu thua: “Trên thương trường chưa thể cho em

trải nghiệm cảm giác đè bẹp người khác, thì thực hiện trên giường cũng như nhau cả, đúng không?”

 

“Đương nhiên là không giống nhau.” Đàm Duy nói: “Bây giờ chúng ta không còn chung ngành nữa, làm sao anh biết được ngày nào đó em sẽ

không hoàn toàn đè bẹp được anh?”

 

“Đợi anh về hưu nhé.” Chu Giác cười vì sự đáng yêu của cô, bên dưới của anh khẽ động, ám chỉ rõ ràng.

 

 

Đàm Duy lập tức bất động, nhưng miệng cô vẫn nói: “Em không động nữa, tiếp tục chủ đề vừa rồi đi.”

 

Tay Chu Giác từ sau lưng cô thu về phía trước, khẽ kéo dây áo ngủ của cô, “Em có thể nói cho anh nghe, cụ thể là em đang lo lắng điều gì

không?”

 

Đàm Duy không phải kiểu người lo bò trắng răng. Vấn đề con cái họ đã thống nhất từ trước, không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.

 

Nhưng lúc này, Đàm Duy lại muốn biết lý do sâu xa của Chu Giác, là vì muốn chiều theo ý mình, hay bản thân anh vốn đã kháng cự chuyện đó.

 

 

Câu trả lời của Chu Giác rất đơn giản: “Bởi vì anh không cần thêm bất kỳ mối quan hệ thân mật nào nữa.”

 

Trước khi kết hôn, Đàm Duy từng thảo luận với mẹ. Ba mẹ yêu thương

cô nhưng cũng rất truyền thống, đương nhiên họ hy vọng có một sinh mệnh nối tiếp, mong cô có thể yêu thương thêm một người nữa để có sự đền đáp về tình cảm.

 

Cho dù sau này tình yêu của cô và Chu Giác phai nhạt, nhưng vì cùng yêu thương một người, họ sẽ có một điểm tựa chung.

 

Đàm Duy chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm với Chu Giác sẽ phai nhạt. Cô sẽ sợ hãi sao? Sẽ vì thế mà mất đi cảm giác an toàn sao? Cô

biết mình nhất định sẽ đau lòng, buồn bã, nghiêm trọng nhất là suy sụp và chán nản trong một giai đoạn, nhưng cô nhất định sẽ ổn lại thôi.

 

Cô sẽ không vì thế mà sinh ra sợ hãi.

 

 

Tạo ra một sinh mệnh để họ cùng yêu thương, đó không phải là lý do, cũng không phải là ý nghĩa.

 

“Tại sao vậy?” Đàm Duy lại cười: “Vậy chúng ta kết hôn để làm gì?”

 

“Kết hôn là để xây dựng một mối quan hệ thân mật vững chắc hơn với

em.” Chu Giác nói: “Điều này cần cả anh và em phải dứt khoát loại bỏ mọi cám dỗ và lựa chọn bên ngoài, chỉ chịu trách nhiệm với một đối phương mà thôi.”

 

“Ha, hóa ra anh là đề phòng em ngoại tình à?”

 

“Lối suy luận của em rất mới lạ, nhưng hiểu như vậy cũng không có gì sai.”

 

 

Đàm Duy lại điên cuồng thử thách bên bờ vực nguy hiểm: “Vậy nếu một ngày nào đó trong tương lai, em yêu người khác, anh sẽ đối phó với em

thế nào?”

 

Trong lúc Chu Giác im lặng, Đàm Duy cũng cẩn thận quan sát thần thái và biểu cảm của anh.

 

Và rồi, cô nghe được một câu trả lời nằm ngoài mọi dự đoán: “Anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn, và chỉ mong người đó cũng có thể yêu

em như cách anh đã yêu.”

 

Câu nói này hoàn toàn không giống Chu Giác, người đàn ông có thể vì chuyện cô vờ không quen biết ở bên ngoài mà về nhà “tính sổ” ngay lập tức. Tính chiếm hữu của anh trước nay vốn rất mạnh.

 

 

Bất chợt, vành mắt Đàm Duy hoe đỏ, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên cổ anh. “Nhưng… tại sao?”

 

Chu Giác hiểu, cái gọi là ích kỷ và tham lam mà Đàm Duy vẫn tự nhận,

thực chất chỉ là khao khát được yêu thương nhiều hơn. Anh biết cô là vậy, luôn dốc hết dũng khí để giành lấy những gì mình muốn. Cô sẽ mệt mỏi, sẽ suy sụp, nhưng bản tính ấy sẽ không đổi. Rồi cô sẽ lại tự dằn vặt

mình trong những vòng luẩn quẩn tâm lý như quá khứ.

 

Trong đêm tĩnh lặng, Chu Giác dịu dàng nói cho cô nghe tất cả những điều này, và anh kết lại: “Nhưng lần này có anh ở đây, anh sẽ không để điều đó lặp lại.”

 

Anh hỏi cô: “Hôn không?”

 

“Có.” Đàm Duy khẽ cúi xuống.

 

Chu Giác v**t v* gáy cô. Anh thừa nhận, khoảnh khắc cô hỏi tại sao anh

lại kiếm cớ, anh đã thực sự muốn nổi giận, nhưng lý trí đã thắng thế. Giờ đây, cảm nhận sự chuyên tâm của cô trong nụ hôn, anh lại mỉm cười khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

 

 

Mắt Đàm Duy vẫn còn ngấn nước, nhưng cô ranh mãnh hé một mắt nhìn trộm anh: “Em sẽ không phản bội anh đâu.” Sự ngưỡng mộ mà cô dành cho kẻ mạnh chỉ thuộc về một mình Chu Giác, và cô biết mình sẽ chẳng

tìm được ai phù hợp hơn anh.

 

“Anh biết.” Anh đáp, nhưng tất cả những lời anh vừa nói đều là dối trá.

 

Trong những ngày tháng sắp tới, anh sẽ đích thân chặt đứt mọi khả năng Đàm Duy có thể yêu một người đàn ông khác.

 

 

Cao thượng ư? Nằm mơ đi.

 

Cuộc trò chuyện kết thúc trong cảm xúc không thể kiềm chế của Chu Giác. Anh không cho phép Đàm Duy tiếp tục ngồi trên người mình nữa,

lật người, đảo ngược vị trí, để cô nằm thẳng xuống.

 

Cảm xúc dâng trào, Đàm Duy bị anh làm loạn đến không chống đỡ nổi, lí nhí: “Em thích ở trên.”

 

 

Chu Giác im lặng “làm việc”, trán rịn ra những giọt mồ hôi nóng hổi. Anh áp trán mình vào trán cô, vừa tách ra, mồ hôi đã nhanh chóng lạnh đi, rồi anh lại áp vào, lại ướt đẫm một mảng không phân biệt được là của ai.

 

Anh âm trầm nói với cô: “Em thích nhiều thứ lắm, em muốn hái sao trên trời anh cũng hái cho em à?”

 

 

Giọng Đàm Duy vỡ vụn, “Có nghiêm trọng đến thế đâu?” Một lúc sau cô mới phản ứng lại, anh đang dùng vấn đề vừa rồi để hành hạ cô, “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, sao lại ví von thành mặt trăng thế?”

 

Chu Giác không nghe rõ: “Em muốn ví thành cái gì cũng được, chuyện này không được thương lượng.”

 

“Anh lộ tẩy rồi nhé.” Đàm Duy biết ngay, Chu Giác vừa rồi chỉ là đang diễn.

 

 

Nhiều năm qua Chu Giác đã thay đổi, điều duy nhất không đổi là lý trí của anh, luôn nỗ lực giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng. Điều này có lẽ trong mắt người khác là không chân thành, nhưng Đàm Duy

không so đo nữa, cô cũng có rất nhiều khuyết điểm. Sự thuần khiết mà họ cho nhau là gì?

Là đao thương bất nhập, không gì có thể công phá, tôi yêu bản thân mình nhất, nhưng tôi cũng sẵn lòng mở ra điểm yếu của mình để yêu em.

 

Cuối tuần vừa rồi của Đàm Duy trôi qua quá bận rộn.

 

Nhưng hiện tại cô đã tốt hơn rất nhiều so với thời còn làm sales. Mấy năm đó hoàn toàn không có cuối tuần, hiếm hoi được nghỉ một ngày thì

về nhà là ngủ li bì, cũng chẳng hẹn hò được với ai.

 

Lên đến vị trí hiện tại, trừ khi có sự kiện quan trọng phải tăng ca, cô đã có nhiều thời gian cho riêng mình hơn một chút.

 

Thứ Ba này Đàm Duy được nghỉ bù, Chu Giác cũng không có tiệc tùng gì, họ lại hẹn hò buổi tối.

 

Sáng sớm lúc Chu Giác ra khỏi nhà, Đàm Duy đứng trước mặt anh giúp anh thắt lại cà vạt, “Lần này là vận động đàng hoàng rồi chứ?”

 

Chu Giác liếc cô một cái, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc nói: “Gần đây em

thiếu vận động, chắc là do ăn không ngon miệng, cân nặng em giảm rồi em phải chú ý.”

 

Đàm Duy kéo cà vạt của anh, lí nhí: “Đừng có giả vờ.”

 

 

Chu Giác lại nói: “Hôm nay tăng thêm nửa tiếng chạy bộ.”

 

Thế là lực trên tay Đàm Duy lại mạnh hơn một chút, “Không có hồi kết à? Sếp đừng có nghiện ra lệnh quá không vậy.”

 

 

Đàm Duy trừng mắt nhìn anh, người bị kéo cà vạt cúi đầu xuống một chút, giọng khàn khàn nói: “Hay là em đổi sang dây thừng thắt cổ anh cho chết luôn đi?”

 

“Để miễn trách nhiệm, em có thể nhổ hai sợi lông mi cho anh mượn treo cổ.” Đàm Duy cười.

 

Cuối cùng tay cô cũng buông lỏng, Chu Giác hôn lên má cô một cái, ra lệnh như sếp lớn: “Anh đi làm đây, tối đừng quên. Tạm biệt.”

 

 

“Tạm biệt, sếp.” Cô mặt mày hồng hào hô to một tiếng.

 

Sau khi Chu Giác đi, Đàm Duy xử lý xong công việc trong tay, buổi trưa cô hẹn Cố Ngâm đi ăn cơm. Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhạc cụ trong trung tâm thương mại, bên trong có rất nhiều trẻ em và phụ huynh

đang đứng chờ bên ngoài.

 

Nhìn thôi đã thấy đau đầu.

 

 

Đàm Duy cảm thán: “Hồi nhỏ con bị ép học violin, không chịu, bị cô giáo dọa cho phát khóc.”

 

“Con hứng thú với cái gì?” Cố Ngâm hỏi.

 

 

“Hồi nhỏ con thích nấu ăn với làm bánh.” Đàm Duy miêu tả: “Ông nội còn mua cho con lò nướng, ông rất khuyến khích con làm mấy việc đó.”

 

Cố Ngâm có thể tưởng tượng được, dù có bao nhiêu của cải, đứa trẻ

nhận được sự công nhận và ủng hộ của gia đình mới là hạnh phúc nhất. Nhưng bà hoàn toàn không nhớ được dáng vẻ lúc nhỏ của Chu Giác, vì họ đã sống xa nhau từ rất sớm.

 

Chu Giác giống hệt ba mình, lạnh lùng và cứng nhắc, cũng không có

nhiều tình yêu thương dành cho người khác. Từ góc độ này mà nói, ba người họ rất hợp làm người nhà, đều là động vật máu lạnh.

 

“Sau này con của con chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc,” Cố Ngâm nói, “nhưng Enzo thì chưa chắc đã là một người cha tốt đâu.”

 

Đàm Duy mân mê góc áo, nói: “Con và Chu Giác, đã nhất trí quyết định không sinh con.”

 

Cố Ngâm vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”

 

 

“Không yêu đến mức đó thì không cần thiết nữa.” Đàm Duy cười nói: “Có lẽ… trong mấy chục năm tới, người con yêu nhất là Chu Giác thôi.”

 

Nói xong cô nhìn vào mắt Cố Ngâm, tưởng rằng đối phương sẽ thất vọng, hoặc không hiểu giống như mẹ mình, ai ngờ biểu cảm của Cố Ngâm còn khoa trương hơn: “Thế thì ngầu quá.”

 

Đàm Duy: “…Hả? Chuyện này không phải rất bình thường sao?”

 

 

Cố Ngâm nói: “Đương nhiên là rất bình thường, dũng cảm thừa nhận mình không yêu con cái đến thế, chính là rất ngầu đó.”

 

“Vậy mẹ không yêu Chu Giác sao?” Đàm Duy nắm bắt được trọng điểm và hỏi.

 

“Người mẹ yêu nhất là chính mình.” Cố Ngâm vui vẻ cười, “Đương nhiên, mẹ cũng hy vọng Enzo đừng yêu người mẹ này, vì đối với mẹ mà

nói, đó là một gánh nặng và sự áy náy.”

 

Vì vậy, ba mươi mấy năm qua thời gian bà và Chu Giác ở bên nhau không nhiều, bà cho rằng bà chỉ sinh ra nó, không thể coi là ân tình.

 

 

“Nó cũng làm được việc không yêu cũng không hận, vô cùng hoàn hảo, quả nhiên là do mẹ sinh ra.”

 

Đàm Duy đột nhiên cảm thấy hơi buồn cho Chu Giác, một cuộc đời không được cha mẹ yêu thương chắc sẽ cô đơn lắm.

 

 

“Mẹ có hối hận vì sự tồn tại của anh ấy không?” Đàm Duy lại hỏi một câu.

 

Cố Ngâm nói: “Mẹ chỉ hơi hối hận… Thôi bỏ đi, việc sinh ra Enzo mẹ chưa bao giờ hối hận. Mẹ đưa nó đến thế giới này, mẹ chỉ kỳ vọng nó sẽ

có được hạnh phúc. Tuy quá trình có khúc khuỷu, nhưng mục đích đã đạt được.”

 

“Vấn đề này nặng nề quá.” Đàm Duy lập tức cắt ngang: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

 

Cố Ngâm nói: “Vậy nên, phải luôn yêu bản thân mình nhất. Con yêu Enzo, cũng là vì quá trình yêu một người khiến con cảm thấy hạnh

phúc.”

 

Đàm Duy nheo mắt: “Đương nhiên rồi.”

 

 

Cố Ngâm trước đây ngay cả chuyện Chu Giác có bạn gái hay không, kết hôn hay không cũng không quan tâm, càng không để ý đến những chuyện như thế này. Chỉ là không ngờ tam quan của bà và Đàm Duy lại hợp nhau đến vậy.

 

 

Cố Ngâm muốn đưa Đàm Duy đến căn nhà mới của mình ở Bắc Kinh, Đàm Duy ranh mãnh nói: “Không được đâu ạ, tối nay con có hẹn rồi.”

 

“Với ai?” lúc đầu Cố Ngâm không phản ứng kịp, lại nói: “Hai đứa ngày nào cũng ở nhà, còn cần hẹn hò nữa à?”

 

“Khác chứ ạ.” Đàm Duy nói: “Con thích cảm giác yêu đương, hẹn hò.” Lại không thể tìm người mới, đành phải tìm người cũ thôi.

 

 

“Sến súa thật.”

 

Tối đó Đàm Duy đã hẹn với Chu Giác, gần sáu giờ vẫn chưa nhận được tin nhắn WeChat của anh. Không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là đã có

bất ngờ xảy ra rồi.

 

Quả nhiên, sáu giờ lẻ một phút cô nhận được điện thoại của anh, anh nói rằng có chuyện đột xuất, phải hoãn lại cuộc gặp mặt một chút. Đàm Duy đang ngồi trong xe dặm lại lớp trang điểm, vì buổi hẹn tối nay cô còn

đặc biệt thay một chiếc váy chưa từng mặc.

 

Trong lòng không giấu được sự thất vọng, “Vậy được rồi, đợi anh xong việc thì gọi cho em.”

 

 

“Đàm Duy, em không vui à?” Chu Giác ở đầu dây bên kia đột nhiên hỏi.

 

“Đâu có.” Đàm Duy nhìn vào gương, dùng khăn ướt lau đi son môi, “Chuyện này rất bình thường mà.”

 

 

Chu Giác không cúp máy, Đàm Duy cũng không cúp. Một lúc sau, cô hỏi: “Làm gì vậy?”

 

“Nghe hơi thở của em một chút,” anh nói. “Thần kinh.”

“Anh đang đợi người, cần họp khoảng mười lăm đến hai mươi lăm phút, nếu suôn sẻ thì sẽ kết thúc và tan làm sớm.” Nghe anh nói, Đàm Duy đã thấy da đầu tê dại, nghĩ đến lúc họ còn làm chung, cả công ty đều biết

thời gian của sếp phải đặt lịch trước, hẹn chính xác đến từng phút. Nghĩ đến cảnh anh mắng người trong văn phòng, quá là ngạt thở. “Được được, em đợi.”

“Ừm.” Chu Giác có chút ngập ngừng, im lặng một lát rồi cuối cùng cũng cúp máy.

 

Đàm Duy ngồi yên trong xe, đợi khoảng mười lăm phút rồi xuống xe đi vào thang máy.

 

Công ty của Chu Giác cô đã đến một lần trước đây, giờ này là giờ tan tầm, đa số mọi người đã về hết.

 

 

Cô còn định nhờ lễ tân gọi điện giúp, kết quả lại gặp Tôn Khảng ở ngay cửa, “Chào, Vivi.”

 

“Chào anh, buổi tối tốt lành.”

 

 

Tôn Khang nhìn cô hỏi: “Cô đến tìm sếp à?”

 

“Tôi biết anh ấy vẫn đang họp.” Đàm Duy cười cười: “Tôi đợi ở ngoài là được rồi.”

 

 

“Không sao đâu, tôi đưa cô vào phòng khách nhé.” Tôn Khảng nghiêng người mời Đàm Duy vào.

 

Chu Giác và Đàm Duy đã kết hôn bao lâu rồi, Tôn Khảng đương nhiên biết mối quan hệ của hai người họ, lúc đầu anh ta đã vô cùng kinh ngạc.

 

 

Sếp nhảy việc mang theo cấp quản lý dưới quyền là chuyện quá bình thường, Tôn Khảng rất may mắn khi được tiếp tục theo Chu Giác, chia một miếng bánh trong lĩnh vực đầu tư thời trang.

 

 

Nói thật, Chu Giác không phải là một ông chủ có tính tình tốt, cũng rất khó để đi vào lòng anh. Lúc biết Chu Giác muốn mang mình theo, Tôn Khảng suýt nữa đã tưởng mình là người sếp yêu quý nhất.

 

 

Cho đến một ngày biết tin sếp sắp kết hôn, đối tượng còn là người anh ta quen biết, một cô gái mà ở công ty cũ anh ta gần như không để ý tới.

 

Việc mê mẩn một cô gái trẻ đẹp cũng là chuyện bình thường, đàn ông

mà, ai chẳng ham mê sắc đẹp. Kết quả lại nghe người ta nói họ đã yêu nhau nhiều năm.

 

Tôn Khảng gần như nghi ngờ anh ta vừa xuyên không từ mấy năm trước

về, anh ta gần như ngày nào cũng làm việc cùng Chu Giác, sao lại không phát hiện ra chút manh mối nào?

 

Tôn Khảng hối hận không vì anh không có máu hóng hớt, mà là nghĩ

đến mấy năm làm chung một công ty, cậy mình là trợ thủ đắc lực nhất của Enzo, nên chẳng nể nang gì cấp dưới.

 

Bây giờ thật khó xử, Tôn Khảng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nghi ngờ Đàm Duy sẽ mách lẻo với sếp, nói rằng ngày xưa anh ta đã gây

khó dễ cho cô như thế nào.

 

“Vivi, cô muốn uống gì không?” Tôn Khảng cũng là kẻ lõi đời, giả vờ như không có chuyện gì, “Có một loại cà phê sếp rất thích, để tôi pha

cho cô một ly nhé?”

 

Đàm Duy chỉ chú ý nhìn đồng hồ, không quan tâm đến cà phê, cũng chẳng bận tâm đến những toan tính nhỏ nhen trong lòng đối phương,

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

 

“Không có gì.” Khóe miệng Tôn Khang giật giật,anh ta vẫn không đi.

 

Đàm Duy nhìn tấm thẻ nhân viên treo trước cổ anh, đột nhiên tò mò, “Trợ lý Tôn, anh ở đây thế nào ạ?”

 

“Rất tốt, Enzo là một ông chủ tuyệt vời.”

 

Đàm Duy gật đầu, Chu Giác từng nói theo sếp nào thì người đó chính là trần nhà của bạn, nhưng sếp và nhân viên nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau.

 

 

Đàm Duy đương nhiên biết Tôn Khảng không phải là người dễ gần, nhưng người tài giỏi nào cũng có sự kiêu ngạo và tầm nhìn của riêng

 

mình. Cô biết tại sao Chu Giác nhảy việc lại muốn mang Tôn Khảng đi, anh còn trả cho anh ta mức lương gấp đôi.

 

Chuyện Stella lén lút liên hệ với Lão Lưu để đâm sau lưng Chu Giác,

một việc bí mật như vậy cũng do Tôn Khảng dò la và nói cho Chu Giác biết, đủ thấy người này tâm cơ sâu sắc, nhưng lại rất trung thành.

 

Anh ta đang chọn sếp cho mình từ trước.

 

“Anh cũng là một người rất xuất sắc.” Đàm Duy khách sáo nói.

 

 

Đang nói chuyện, ba bốn người đàn ông từ văn phòng của Chu Giác bước ra, vừa đi vừa thảo luận công việc, vẻ mặt có vẻ bực bội.

 

“Cuộc họp bên chỗ Enzo kết thúc rồi, cô có muốn vào không?”

 

 

Đàm Duy sợ bên trong không ổn, nói: “Hay là phiền anh, gọi điện hỏi giúp tôi một tiếng nhé.” Nhỡ đâu anh còn có việc khác.

 

Tôn Khang gật đầu, thầm nghĩ sếp quả nhiên khắc nghiệt thật, đến vợ mình đến cũng phải đặt lịch.

 

Anh ta đi ra ngoài gọi điện, không biết có ý đồ gì kỳ quái, đột nhiên đổi lời thoại từ “Sếp ơi, Vivi đến ạ.” thành: “Có khách tới thăm, sếp có muốn gặp không ạ?”

 

 

Lời này nghe thật tinh tế, Đàm Duy thầm cười trong lòng.

 

Mặt Chu Giác hơi bực bội, anh cầm điện thoại, không muốn hỏi nhiều mà chỉ trả lời ngắn gọn: “Cho người vào đi.”

 

Anh đang nhắn tin cho Đàm Duy, không ngẩng đầu lên, anh hỏi thẳng: “Có vấn đề gì?”

 

Đối phương không nói gì, lúc này anh mới nhận ra có gì đó không đúng,

vì ngay khoảnh khắc người đó bước vào cửa, anh đã ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà mang một nhịp điệu vừa nhẹ nhàng lại vừa quả quyết.

 

 

Tất cả những điều này thuộc về Đàm Duy, và cũng thuộc về anh.

 

“Chào.” Đàm Duy đứng ở cửa, không vội vào trong, chỉ toe toét cười, “Em đã nói là sẽ gặp lại mà, sếp.”

 

 

Đôi mắt Chu Giác lóe lên sự kinh ngạc, rồi anh nhanh chóng đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, “Giả vờ thần bí có vui không?” Anh hỏi.

 

“Anh đột nhiên hung dữ quá, bây giờ là giờ tan làm rồi mà, em không thể đến văn phòng của anh để đợi anh sao?” Tay Đàm Duy bị anh nắm

lấy, kéo về phía sofa.

 

“Em muốn lên trời cũng được.” Chu Giác nói.

 

“Lên trời thì không cần đâu.” Nụ cười trên mặt Đàm Duy không thể che

giấu được, “Muốn yêu đương trong văn phòng của anh, có được không ạ, tình yêu công sở đúng nghĩa.”

 

Người này đúng là giỏi kiềm chế.

 

 

Ánh mắt Chu Giác lóe lên, Đàm Duy biết đó là ý gì: Biết ngay là em không có ý đồ tốt mà.

 

Nhưng cô cũng biết anh đã có chút xao động.

 

Thế là cô quăng túi xách đi, vòng tay qua cổ anh: “Sếp, anh cứ tiếp tục làm việc đi, em ở đây yêu đương với anh một chút thôi.”

 

 

Chu Giác không cho cô cơ hội làm càn, anh nắm lấy mặt cô, hôn sâu xuống. Một luồng xúc động muốn giật tung sợi dây buộc tóc của cô và vứt đi, Đàm Duy chỉ cảm thấy môi mình đau nhói, như sắp bị cắn rách.

 

Lúc Tôn Khảng gõ cửa bước vào, một người đang đứng sau bàn làm việc

cầm điều khiển rèm cửa, người kia thì ngồi ngay ngắn trên sofa, không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường.

 

Chu Giác mặt không biểu cảm nói: “Cậu có thể tan làm được rồi.”

 

 

“Vâng, mai gặp lại ạ.” Hai người này bị sao vậy, không khí lạnh lùng quá, anh ta vừa rồi còn tưởng mình đã làm được một việc tốt, âm thầm lập công mà lui chứ?

 

 

Tôn Khảng thắc mắc, chẳng qua anh ta chỉ muốn chuộc lỗi thôi mà.

 

Đợi cửa lại đóng lại, Chu Giác ném điều khiển lên bàn, lại lần nữa đi đến trước mặt cô, véo eo cô nhấc bổng lên.

 

 

Đàm Duy lo lắng nhìn ra cửa, thầm nghĩ chắc không vào lại nữa chứ? Cô cười như không cười nói: “Thư ký của anh, có vẻ rất thông minh?”

 

Chu Giác cau mày: “Đúng là không biết chừng mực, anh đang nghĩ đến việc đuổi việc cậu ta.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment