Đàm Duy đảo mắt chán ghét trước sự thiếu lãng mạn của Chu Giác, “Anh thật sự không nhìn ra được chút dụng tâm của thư ký anh à?”
Chu Giác không cho là vậy: “Điều anh quan tâm là cảm giác về giới hạn.” Anh không thích cấp dưới tự cho mình thông minh đi can thiệp vào quyết định của sếp, chuyện riêng tư lại càng không được.
Bởi vì dụng tâm của đa số người chỉ dẫn đến một kết cục — có lòng tốt nhưng làm chuyện xấu.
Đàm Duy ngồi ngay ngắn trên sofa, mũi giày cao gót chạm vào tấm
thảm màu xám, mang lại một cảm giác điềm tĩnh khó tả. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên: “Dưới tiền đề là em không được anh mời, em tự ý đến văn phòng của anh, đây có phải cũng là không có cảm giác về giới hạn
không?”
Đáp án đương nhiên là không, nhưng anh lại không thể tự lật đổ định nghĩa của mình.
Chu Giác dĩ nhiên cũng sẽ không sa thải Tôn Khảng, đây chỉ là lời anh
nói suông mà thôi. Anh không thích bị tạo bất ngờ một cách khó hiểu, chỉ thích lên kế hoạch cho mọi thứ.
Nhưng.
Vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn thấy Đàm Duy, nếu đối tượng là cô, vậy thì lại là chuyện khác.
Lúc này, anh đứng trước gối cô, những ngón tay hơi cong lại rồi ấn lên
tay vịn sofa, nhìn người đang ngồi trên ghế. Đàm Duy vẫn nghiêng đầu cười với anh.
Chu Giác chống tay, một lần nữa bế cô lên. Đầu lưỡi anh ấm nóng và
mạnh mẽ tiến vào, càn quét khắp vòm miệng cô. Đàm Duy bị anh hôn quá mạnh, đến mức thở hổn hển.
Bụng ngón tay Chu Giác lướt qua cánh môi cô: “Nói dài thế, em đang viết email à?”
“Thông cảm chút đi, em mới nắm vững một ngôn ngữ.” Đàm Duy tự mình cũng bật cười, nhưng vừa rồi lúc Tôn Khảng giả vờ thần bí nói còn có khách tới thăm, thật sự rất buồn cười.
Chu Giác véo má cô, ra vẻ đã hiểu: “Học được nghệ thuật trêu chọc rồi à?”
Đàm Duy thấy má hơi đau, vội gạt tay anh ra, vừa chỉnh lại vạt áo vừa nói: “Là đang học cách kiểm tra đột xuất đấy.”
“Kiểm tra cái gì?”
“Kiểm tra xem anh có vì nhớ em quá mà lơ là công việc không,” Đàm Duy không hề ngượng ngùng, ngược lại còn cười hì hì, chỉ vào đống tài
liệu, “Đương nhiên, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi, em khắc phục được hết.”
So với mấy năm trước, khi cô luôn chật vật cân bằng giữa công việc và tình cảm để rồi làm hỏng cả hai, thì bây giờ, tâm thế của cô đã hoàn toàn
thoải mái. Mọi chuyện đều được xử lý nhẹ nhàng. Chu Giác có tăng ca cũng không sao, cô có thể chiều theo, có thể đến bầu bạn cùng anh.
Chu Giác im lặng nhìn cô.
Đàm Duy bắt chước vẻ mặt bình thản của anh: “Em chỉ hy vọng anh không thấy phiền và áp lực thôi.”
Đúng lúc này, điện thoại bàn của Chu Giác reo lên hai tiếng, báo hiệu một cuộc gọi công việc đang chờ. Thế nhưng, anh lại mặc kệ, giữ lấy
gương mặt Đàm Duy và hôn cô lần nữa.
Đàm Duy đưa một ngón tay lên chặn giữa môi hai người, ra hiệu anh nên nghe điện thoại.
Nhưng khi Chu Giác vừa buông ra, cô lại níu lại. Cô ôm lấy mặt anh, ánh mắt lúng liếng, quyến rũ như có móc câu.
Chu Giác nhấc máy, giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên không ngừng. Anh chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu với cô.
Đàm Duy làm như thể không bắt được tín hiệu đó, đầu ngón tay cô tiếp tục lướt trên cổ anh, ranh mãnh cởi cúc áo sơ mi của anh, thăm dò vào
những nơi không thể để lộ ra ngoài.
Chu Giác vừa nói chuyện điện thoại nhưng mắt anh vẫn không rời khỏi cô. Anh dùng một tay tháo nắp bút máy, Đàm Duy tưởng anh định viết gì đó, cô khéo léo rút một tờ giấy A4 lót dưới tay anh. Ngòi bút sắc nhọn
đáp xuống lòng bàn tay cô, có chút nhói đau.
Mực đen loang nhẹ trên lòng bàn tay ẩm ướt của cô, nhưng vẫn đủ để nhận ra hai chữ: Chu Giác.
Anh lại dám viết tên mình lên người cô. Xem cô là vật sở hữu của anh sao?
Đàm Duy chỉ muốn trêu chọc anh một chút cho vui, chứ không có ý định “tức nước vỡ bờ”. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lùi ra khỏi chiếc ghế. Hai người họ, xét cho cùng, chẳng ai là người tốt đẹp gì. Một người giả vờ
xấu, còn người kia thì xấu thật.
Để mọi chuyện đi xa hơn một nụ hôn ngay tại văn phòng, dù có là “tình thú” đi chăng nữa, cũng không phải là điều hay. Dù sao đây cũng là nơi
làm việc. Tuy nhiên, Đàm Duy không thể không cân nhắc đến những gì có thể xảy ra sau khi họ về nhà.
Cuộc điện thoại của Chu Giác kéo dài đến nửa tiếng. Với Đàm Duy ngồi
ngoan ngoãn bên cạnh, anh có thể yên tâm xử lý xong xuôi mọi công việc.
Tối hôm đó, hai người hẹn hò một cách trang trọng như lúc mới yêu. Khi kết thúc, Đàm Duy đột nhiên đề nghị, cô muốn nuôi một con mèo.
Chu Giác biết cô thích những con vật nhỏ lông xù, có lẽ chúng sẽ mang lại cho cô cảm giác được chữa lành. Anh cũng từng đề nghị họ nuôi một con vào lúc trạng thái cô tồi tệ nhất.
Nhưng đã bị cô từ chối.
“Tại sao?” Chu Giác vô thức hỏi. “Vì em thích thôi.”
“Không phải bây giờ em mới thích.” Chu Giác phân tích vấn đề một cách lý trí, “Anh hỏi là, tại sao bây giờ lại muốn nuôi.”
Đàm Duy trả lời: “Trước đây em lo lắng mình không có khả năng chăm sóc, nhưng bây giờ em đã có khả năng để yêu thương một con vật nhỏ
rồi.”
Bản chất cốt lõi của cô là một mặt trời rực rỡ, việc cho đi tình yêu là một điều tự nhiên đối với cô.
Chu Giác nắm bắt được rằng cô nói là có thể yêu thương, chứ không phải nhận được tình yêu.
“Đương nhiên là được rồi,” anh trả lời.
“Vậy em bắt đầu đây!” Đàm Duy nghiêm túc nói.
Đàm Duy vẫn bình tĩnh dành ra một tuần để chuẩn bị, làm một phòng thú cưng trong nhà, lắp trụ cào móng cho mèo, mua đồ ăn vặt, đồ chơi.
Khi trò chuyện với Perla, đối phương cảm thấy cô quá nghiêm túc, giống
như một nhân viên mới trong giai đoạn học việc, “Có tinh thần này thì em và Enzo hoàn toàn có thể sinh một đứa con rồi đấy.”
“Không không không.” Em không thể! Đàm Duy vội vàng cắt ngang suy nghĩ này.
Cô và Chu Giác nhất trí quyết định không có con, bản chất là sự cẩn trọng và tôn trọng đối với sinh mệnh. Cô rất rõ rằng lựa chọn về việc
sinh con hoàn toàn nằm trong tay mình, nếu cô nói muốn, Chu Giác sẽ không phản đối.
Anh cũng sẽ dành rất nhiều tâm sức để đối xử với một sinh mệnh mới, giống như cách ba anh đã đối xử với anh. Nhưng nếu nói là yêu… thì
chưa chắc.
Perla bật cười: “Suy nghĩ của cô bé nhà chúng ta đương nhiên là tuyệt nhất rồi.” Đàm Duy cảm thấy Perla còn dũng cảm hơn, cô ấy chọn độc
thân và sống tự do tự tại.
Đàm Duy ôm về một chú mèo Ragdoll hai tháng tuổi, đôi mắt xanh như băng tuyết, mũi hồng hồng, có một nốt ruồi nhỏ màu nâu. Chú mèo này
vốn đã được người khác đặt trước, nhưng vì có nốt ruồi trên mũi nên bị trả lại.
Đàm Duy không để tâm đến điều này, cô hỏi Chu Giác có đáng yêu
không. Anh đứng xa xa nhìn vài lần rồi trả lời: “Rất giống em ngày xưa.”
“Anh nói gì?” Lúc đầu Đàm Duy không hiểu ý của câu này, cô ôm mèo con đi soi gương, rồi từ từ ngẫm ra.
Thế là cô đặt mèo con vào ổ, tức giận xông vào phòng sách, “Anh đang nói đến mấy nốt tàn nhang của em à?”
Ý “xông” của cô là nhảy thẳng lên người anh. Chu Giác vội vàng đưa tay ra đỡ, một tay giữ lấy mông cô: “Dữ thế, anh đắc tội gì với em à?”
“Anh chế nhạo em!” Đàm Duy thật sự có chút tức giận. Mặc dù chuyện này họ chưa từng nhắc đến, nhưng đó đúng là điểm tự ti của Đàm Duy
ngày xưa, từng bị mấy cậu con trai vô duyên trêu chọc. Không ngờ cơn mưa rào năm ấy lại ẩm ướt đến tận tuổi ba mươi của cô.
Cô cứ ngọ nguậy trong vòng tay của Chu Giác, cơ thể trượt xuống. Cánh
tay rắn chắc của người đàn ông vô tình làm vạt áo ngủ của cô xô lệch, để lộ ra vòng eo thon nhỏ.
Chu Giác rảnh tay liền sờ một cái, quá mịn màng, “Em có thể hiểu là anh đang khen em đáng yêu.”
“Trên đời này không ai giỏi nói dối hơn em đâu. Chuyện này không liên quan gì đến đáng yêu.” Đàm Duy trượt khỏi vòng tay anh, dép lê rơi xuống đất, cô đi chân trần dẫm lên dép của anh.
Chu Giác ôm cô đi đến chỗ sáng hơn, lại cẩn thận nhìn sống mũi cô.
Những nốt tàn nhang đáng yêu đó đã không còn nữa, da cô không một chút tì vết, gương mặt vẫn giữ được lớp da và mỡ đầy đặn, trông rất
khỏe mạnh.
“Vậy chứng tỏ mức độ chấp nhận bản thân của em không cao.”
Đàm Duy thuận theo lời anh suy nghĩ, cuối cùng rút ra kết luận: Anh đang PUA mình.
Thế là cô cau mày.
“Sự chấp nhận của anh có quan trọng với em không?” Chu Giác hỏi.
Đàm Duy gật đầu: “Đương nhiên, ví dụ như em không thích anh để râu sẽ nói cho anh biết, nếu anh muốn hôn em thì phải cạo sạch mặt.”
“Cảm giác trải nghiệm đó thì anh hiểu.” Chu Giác bước ra khỏi phòng sách, lại ngẫm nghĩ một chút. Anh hiếm khi để râu lún phún mà đi hôn cô, trừ khi là hôn không đúng chỗ. “Không thích anh để râu hôn em ở
đâu?”
Mặt Đàm Duy bỗng đỏ bừng, “Chủ đề này có thể dừng được rồi.”
“Nếu nói về cảm giác trải nghiệm, anh hy vọng em tin rằng anh thích tất
cả mọi thứ của em,” Chu Giác nói, “Nếu anh không thích những nốt tàn nhang đáng yêu đó, tại sao anh không tìm một người không có đặc điểm này?”
Đàm Duy cảm thấy lúc này Chu Giác rất biết cách nói chuyện, khéo đến
mức không còn giống anh nữa. Nhưng lúc này, ánh mắt anh lại có một sự đề phòng kỳ lạ.
Cửa phòng thú cưng không đóng chặt, chú mèo Ragdoll hai tháng tuổi lách qua khe cửa lẻn ra ngoài, vừa rụt rè lại vừa hấp tấp ngã nhào xuống thảm.
“Meo wu” một tiếng, Chu Giác và nó tránh ánh mắt của nhau, mặc dù nó rất giống với Đàm Duy lúc mới quen.
Đàm Duy quay đầu nhìn mèo con, vui vẻ nói: “Đặt cho nó tên gì bây giờ nhỉ?”
“Vivi,” anh buột miệng.
“Sao không gọi là Enzo? Nghe sang hơn nhiều.” Đàm Duy vặn lại.
Chu Giác chưa kịp nói gì đã thấy mèo con loạng choạng đi về phía người
lớn, càng giống Đàm Duy hơn. Giống như lúc đầu cô sợ anh, nhưng vẫn ép mình phải đến nói “chào” anh một tiếng vậy.
Chào cái gì chứ?
Chu Giác có chút kháng cự, lùi bước về sau. Đàm Duy nhảy khỏi người anh, xách gáy mèo con lên ôm vào lòng, “Cục cưng, về ngủ thôi nào?”
Mèo con ngoan ngoãn nằm trên ngực Đàm Duy, gối đầu lên n** m*m m** ấy.
Tay Chu Giác trống không. Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, trên cổ tay áo xuất hiện một sợi lông trắng. Anh che giấu vẻ mặt chán ghét, nhặt sợi lông mèo vứt vào thùng rác, rồi về phòng ngủ thay bộ đồ ngủ mới.
Đàm Duy vẫn đang dỗ dành chú mèo Ragdoll. Trong vài phút, cô đã đặt tên cho nó: Hoàng Tử, để đối xứng với Công Chúa đang được nuôi ở
nhà ba mẹ. Chu Giác chỉ muốn “hừ” một tiếng, chỉ mong Đàm Duy có
thể tắm lại lần nữa trước khi lên giường.
Cô ôm mèo con, nhưng lúc lên giường chỉ thay bộ đồ ở nhà thành váy ngủ, rồi đi rửa tay.
“Nó sạch lắm.” Đàm Duy đột nhiên giải thích một câu, vì để ý thấy ánh mắt bài xích của anh đối với mèo con. Từ lúc nó về nhà, Chu Giác chưa từng ôm nó một lần nào.
“Anh biết.” Cảm giác trật tự của chính anh cũng đang bị phá vỡ.
Chu Giác đương nhiên hy vọng Đàm Duy vui vẻ, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận một sinh vật khác vào nhà. Nhưng chú mèo này có lẽ chính là ngòi nổ cho mâu thuẫn của họ.
Không ngờ lại có nhiều chuyện ngoài dự kiến xảy ra như vậy. Ví dụ: Dù đã giao kèo không cho mèo vào phòng ngủ, nhưng trên giường của họ vẫn không thể tránh khỏi việc xuất hiện lông mèo. Mèo con to gan lẻn
vào phòng sách làm đổ đèn bàn của anh. Nghiêm trọng nhất là, nó chiếm một phần lớn tinh lực của Đàm Duy sau khi tan làm.
Chu Giác thỉnh thoảng không hiểu nổi tại sao phải nuôi một sinh mệnh,
để niềm vui trong cuộc sống của Đàm Duy đều đến từ mèo con, cô ngay cả hứng thú mua sắm cũng giảm đi.
Đàm Duy chăm sóc nó không biết mệt mỏi nhưng cơ thể vẫn yếu ớt, điều này khiến cô rất bực bội. Sinh mệnh quá mãnh liệt, cũng quá mong
manh.
Chu Giác chỉ mong mèo con đừng chết, nếu không Đàm Duy sẽ rất đau lòng.
Chú mèo sau khi bị bệnh càng quấn người hơn. Hôm đó Đàm Duy từ bệnh viện thú y trở về, đến lúc đi ngủ vẫn ôm khư khư nó.
Chu Giác đi công tác về, đã lâu không gặp cô, định làm chút chuyện thân mật trước khi ngủ.
Đàm Duy kéo dài đến mười một giờ mới về phòng, tâm trạng vẫn có chút sa sút. Chu Giác im lặng đợi cô lên, Đàm Duy lăn một vòng vào
trong chăn rồi áp sát vào người anh. Hai người còn chưa kịp hôn nhau đã nghe thấy tiếng mèo con kêu gào ngoài cửa phòng.
Âm thanh như tiếng trẻ con, rất rợn người. Đàm Duy giật mình ngồi bật dậy.
Tuần này Chu Giác đã đi Bắc Âu, đang định nói với Đàm Duy chút chuyện quan trọng thì bị cô dùng ngón tay chặn môi, “Suỵt, im lặng.”
“…”
“Em muốn ôm nó vào phòng, anh có thể cho phép không?”
Chu Giác cởi áo ngủ, nửa dựa vào đầu giường, rất nhanh đã phản ứng lại: Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên.
“Tuần này anh không ở nhà, chắc em đã ôm nó vào rồi, đúng không?” Anh đứng dậy cài lại cúc áo ngủ, đi đến sau rèm cửa, quả nhiên có một tấm nệm.
Đàm Duy đưa tay ra: “Anh nghe em nói…”
Chu Giác thở phào nhẹ nhõm, “May là em chưa đưa nó lên giường.”
Đàm Duy áy náy tránh ánh mắt anh.
Chu Giác vịn vào cây đèn sàn để đứng vững, quả quyết nói: “Em đã đưa nó lên giường rồi à.”
“Là nó tự trèo lên!” Đàm Duy vội vàng thanh minh, đầu cô tự động lắc như đang bị thẩm vấn, “Không phải chủ ý của em, hơn nữa em đã thay
ga giường một lần trước khi anh về rồi.”
Chu Giác đứng bên cửa sổ quan sát cô, đột nhiên nhận ra, từ khi họ không còn làm việc chung đã không còn gì có thể trấn áp được cô nữa
rồi. Mèo con chính là điểm yếu của cô.
“Em ôm nó vào đi, nhưng không được lên giường.” Chu Giác nói.
Đàm Duy trừng mắt không thể tin đây là lời Chu Giác nói ra, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, để Hoàng Tử vào nằm trên nệm.
“Em thấy anh vẫn rất có tình người.” Đàm Duy dỗ Hoàng Tử xong, cô lên giường nói.
“Hóa ra một giây trước trong mắt em anh là động vật à?” Chu Giác lạnh lùng nói.
Đàm Duy không đáp lời, thầm nghĩ hai chữ “súc sinh” còn hợp với ngữ cảnh này hơn. Cô ngoan ngoãn đưa tay ra cởi áo ngủ của anh, không
hiểu tại sao đồ ngủ của anh lại phải cài cúc chỉnh tề như vậy. Dù sao cũng phải cởi ra.
Ý tứ lấy lòng rất rõ ràng.
“Thương lượng với em một chuyện.” Chu Giác đột nhiên lên tiếng, “Còn nhớ em đã hứa đi Iceland cùng anh không?”
“Đương nhiên.” Lòng Đàm Duy chợt run rẩy, hứa nhưng không có nghĩa là sẽ thực hiện, dù sao thì hình tượng kẻ chuyên nói dối của cô đã vững
như bàn thạch rồi.
“Tháng ba năm sau đi.” Chu Giác đã quyết định.
Đàm Duy ngây người, cô thật sự không thích đi nơi đó, cả ngày chẳng
có mấy tiếng trời sáng, dân cư thưa thớt, lại còn lạnh chết đi được, “Lần này anh không tiện thể đi luôn à?”
“Công việc và du lịch giống nhau sao?” Chu Giác nắm chặt tay cô.
“Anh còn có thể bàn chuyện công việc trên giường cơ mà.” Đàm Duy đẩy anh ra, tay tiếp tục lướt xuống dưới.
“Lúc nghỉ ngơi có thể thảo luận công việc, nhưng lúc làm việc phải chuyên tâm.”
Đàm Duy nghiêng đầu, cảm nhận nụ hôn của anh in lên cổ mình, có chút nguy hiểm, cô vội nói: “Được thôi, em có thể đi cùng anh.” Dù sao trời tối thì ở khách sạn ngủ hay xem TV là được rồi.
“Không phải để em đổi chỗ ngủ đâu.” Chu Giác nói: “Anh đã lên kế hoạch rồi, đi bộ trên sông băng sáu tiếng.”
“Đây gọi là thương lượng à?” Đàm Duy tiếp tục nghiêng đầu, lè lưỡi ra nói: “Thà em chết luôn cho rồi.”
Chu Giác bị hành động trẻ con này của cô chọc cười, anh cọ cọ mũi cô, chiếm lấy hơi thở nóng rực của cô, anh nói thêm: “Vậy nên em có nửa năm, để rèn luyện sức khỏe cho tốt.”
Đàm Duy thật sự không đi nổi những nơi như vậy, niềm vui lớn nhất của cô là nằm chết dí trên giường. Mùa hè năm ngoái đi Tây Tạng với bạn,
vừa xuống máy bay đã suýt ngất, cô nằm thẳng cẳng trong khách sạn ba ngày.
Cô đẩy mạnh anh ra, “Em đề nghị anh đổi người khác đi.”
“Em chắc chứ?” Chu Giác kìm hai tay cô lại, bên dưới tiến vào, thong thả chuyển động. Trước đây họ sẽ nói chuyện xong mới làm, bây giờ
hoàn toàn có thể vừa tiến hành vừa nói chuyện chính. Đàm Duy nhăn mặt, mắng một tiếng: “Lưu manh.”
Trên giường vang lên vài tiếng động, chú mèo con trên nệm nghe thấy,
lần theo âm thanh và mùi hương liền muốn trèo lên mép giường, không ai phát hiện.
Cho đến khi mắt cá chân Đàm Duy cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, là bụng và lông của mèo con, cơ thể cô run lên, nhưng không dám đá nó
đi.
Chu Giác thì nghiêm túc nói với cô về kế hoạch, từ ngày mai bắt đầu rèn luyện thể lực, sau đó tăng 5kg mới có tư cách đi “du lịch” cùng anh.
“Ai mà thèm chứ.” Đàm Duy lại đảo mắt trong bóng tối.
“Không cần em thèm hay không. Vì em phải đi cùng anh.” Sự áp đặt của anh lại lần nữa hiện ra.
Đàm Duy cũng không hiểu nổi tại sao anh thích đi những nơi như vậy mà không rủ bạn bè tinh anh của mình đi? Cứ phải bắt cô đi cùng làm
gì? Một lúc sau, mèo con từ mắt cá chân cô, men theo chăn, bước thẳng
lên cổ tay cô.
Đôi mắt sáng lấp lánh như hồ nước tinh khiết, tò mò nhìn họ. Mà dưới chăn vẫn là nơi họ đang kết nối. Thật hoang đường.
Chu Giác cuối cùng cũng phát hiện ra kẻ xâm nhập ngoại lai. Cơn giận có thể đoán trước được, Đàm Duy đã chuẩn bị sẵn sàng để cãi nhau với anh một trận, nhưng anh lại nhìn chằm chằm mèo con rất lâu, mặc cho nó bò ên cánh tay Đàm Duy, cào cào,l**m láp cô.
“b**n th** quá,” Đàm Duy kinh ngạc, muốn nhanh chóng đuổi nó xuống.
Nào ngờ anh lại véo mặt cô, cạy mở đôi môi đang mím chặt của cô, ướt át quét vào, “Ai là b**n th**?”
“Anh!” Cô sốt ruột nói.
Mèo con ghé sát mặt cô, ngửi ngửi Đàm Duy, cô không còn sạch sẽ nữa rồi.
“Đây là mèo của em.” Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười lạnh, cố tình khiêu khích cảm xúc của cô: “Là một kẻ thích nhìn trộm.”
Đàm Duy thật sự không thể chịu được cảnh bị động vật nhìn mình và Chu Giác làm chuyện đó, cô không muốn chạm vào mèo con nữa, bắt
đầu cầu xin: “Đuổi nó xuống đi.”
“Em đồng ý hả?” Chu Giác tiếp tục hỏi.
“Đồng ý, đồng ý.” Cô nào dám nói không.
“Sáng mai sáu giờ dậy.” Anh biết cô có thể sẽ nuốt lời, lại nói: “Thiếu một ngày, anh sẽ đem con vật này đi cho.”
“Đại ca, anh nói gì cũng được ạ.” Đàm Duy sắp khóc.
Chu Giác đứng dậy lật chăn ra, anh dùng váy ngủ của cô để xách mèo
con lên mang nó ra ngoài, đặt vào ổ. Cùng lúc đó anh cũng thở phào một hơi nặng nề, vừa chán ghét vừa nghiêm khắc nói: “Không được ra ngoài nữa.”
Mèo con lập tức bị dọa sợ.
Chu Giác và Đàm Duy cũng vì chú mèo Ragdoll này mà nảy sinh một số mâu thuẫn.
Anh không thể chịu đựng được nhiều đặc tính của nó, lúc nào cũng bám dính lấy người lớn, lại không chịu ngoan ngoãn ở trong phòng của mình.
Đàm Duy kinh ngạc trước logic của anh, trừng mắt nói: “Dù sao thì nó cũng không tốt nghiệp từ một trường đại học trong top 50 QS, không được giáo dục bậc cao, anh đang mong đợi gì chứ?”
Chu Giác sa sầm mặt nói: “Mèo của em ngốc quá.”
“Nó cần phải có một quá trình.” Đàm Duy nói: “Em nuôi nó cũng không phải để nó đi làm hài lòng người khác. Chúng ta đều có khuyết điểm,
không phải lúc nào cũng cần làm vui lòng đối phương, đúng không?” Chu Giác vào phòng sách đóng cửa lại, ném lại một câu: “Tùy em.”
Đàm Duy nhận ra sự không vui của anh, có thể hiểu được sự khó chịu khi bị phá vỡ giới hạn của anh, nhưng trong lòng cô cũng rất ấm ức, bởi
vì chính anh đã dứt khoát đồng ý cho cô nuôi mà. Cô đã nghĩ rằng, Chu Giác đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tối hôm đó, hai người về nhà liền ai làm việc nấy. Đàm Duy cẩn thận chải lông cho mèo con, thu gom lại để làm búp bê nỉ len.
Cho đến khi Chu Giác đến gõ cửa, hỏi một tiếng: “Đi chạy bộ không?” Đàm Duy không có tâm trạng: “Anh tự đi đi.”
Thế là Chu Giác lại đổi cách nói: “Đi dạo thì sao?” “Em đã nói là không đi!”
Chu Giác im lặng một chút, rồi đi ra ngoài. Ngay khi Đàm Duy nghĩ rằng sắp nghe thấy tiếng đóng cửa, anh lại bất ngờ bước vào lần nữa,
trên tay còn có thêm một đôi giày thể thao. “Thay vào, cùng anh ra ngoài đi dạo.”
“Thần kinh à, thay giày trong phòng làm bẩn sàn nhà, anh sẽ lau à?” Đàm Duy bị tức đến bật cười.
Chu Giác nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh ổ mèo, anh kéo cô lên đùi mình rồi đi giày cho cô. Đàm Duy hoàn toàn bị anh khiến cho quên hết cả bực
bội.
Từ phòng ra đến cửa, cô bị anh ôm suốt quãng đường. Trời sắp tối, hai
người vừa đùa vừa giỡn đi dạo trong công viên của khu chung cư. Chủ yếu là Đàm Duy đi được hai bước lại dùng tay đẩy anh một cái, hoặc dùng hông hích anh một cái. Cô giống như một học sinh tiểu học chưa
trưởng thành.
Lúc đầu Chu Giác không để ý, sau khi phát hiện cô cố tình làm vậy, anh nắm lấy tay cô cố ý giơ lên cao. Đàm Duy không cao lắm, bị buộc phải
nhón chân, eo lại lộ ra một mảng da non mịn.
“A a a, em giống như con ma treo cổ rồi!” Cô hét lên. “Em có thể làm càn hơn nữa.” Chu Giác lạnh lùng nói. “Em sắp nổi giận rồi đấy.”
“Còn muốn chiến tranh lạnh với anh nữa à?”
“Rốt cuộc là ai bạo lực lạnh?” Đàm Duy nổi giận, “Em đã nói là không thích, tại sao anh vẫn dùng giọng điệu đó nói chuyện với em?”
Cô có thể cãi nhau một cách thẳng thắn, mặc cho quan điểm va chạm, những mâu thuẫn trong tính cách lộ ra sắc bén như gai nhọn, duy chỉ không thích những câu như: tùy em, em vui là được…
Chu Giác chớp mắt: “Anh đã nói gì à?” “Anh không thừa nhận à?”
Rồi Chu Giác bật cười, cũng hạ tay xuống, xoa xoa cánh tay đang mỏi của cô. Mặc dù không thừa nhận, nhưng thái độ xin lỗi của anh rất tốt.
Đàm Duy về nhà đi tắm, Chu Giác thì tranh thủ vào phòng của mèo con. Một người một mèo mặt đối mặt, mèo con không dám thân thiết với ông chủ, mèo nhỏ đáng thương nằm trong ổ.
Đây là lần đầu tiên Chu Giác không dùng vải hay găng tay để chạm vào nó. Anh xách gáy nó lên, để miệng nó áp vào mu bàn tay mình.
Trên mu bàn tay anh có nặn ra một ít súp thưởng cho mèo. Anh học theo dáng vẻ của Đàm Duy, kiên nhẫn cho nó ăn. Lưỡi của mèo con rất mềm,
mũi thì ươn ướt.
Ấm áp mềm mại đến mức có chút buồn nôn, Chu Giác cau mày lấy lòng xong mèo con.
Điều anh có thể chấp nhận chỉ cho phép mỗi Đàm Duy tự tay phá vỡ trật tự của anh, chứ không chấp nhận một sinh vật khác. Nhưng nếu trong vài năm, mười mấy năm tới nó nhất định sẽ tồn tại trong nhà này, thì anh vẫn phải nhanh chóng thích nghi.
Chu Giác rửa tay xong trở về phòng ngủ, Đàm Duy vừa lúc tắm xong đi ra, mặc váy ngủ đang ngoáy nước trong tai. Chu Giác đứng bên cửa quan sát cô một lúc.
Cô vẫn rất gầy, thể lực không tốt, mỗi ngày chạy không nổi năm cây số. Chu Giác có chút lo lắng mang cô theo sẽ không hoàn thành được chuyến đi bộ. Phải lén lút vỗ béo cô lên một chút như cho mèo ăn vậy.
Đàm Duy vừa vứt tăm bông vào thùng rác, người cô đã bị anh ôm eo xốc đi, “Anh muốn ném em xuống lầu à? Chỉ vì quan điểm nuôi dạy con không hợp nhau hay sao?”
Chu Giác ôm cô đứng lên cân, sau đó ném cô lên giường, rồi tự mình cân lại một lần nữa, phát hiện so với hai tuần trước cô không tăng được lạng nào.
Đàm Duy bị ném đến chóng mặt, vùng vẫy chống cự bóp cổ anh: “Anh làm gì vậy?”
“Phần thịt mà em ăn uống thả phanh nó chạy đi đâu hết rồi?” Chu Giác mặt không biểu cảm hỏi.
“Anh ghen tị với em à?” Đàm Duy lại vui vẻ cười, ngửi thấy mùi tuyết tùng thanh mát trên người anh, “Dù sao chúng ta cũng cách nhau bảy
tuổi, chuyện này là đương nhiên thôi.”
Chu Giác gạt sợi tóc trên trán cô, không để ý đến câu này, đương nhiên cũng sẽ không nói cho cô biết lý do thực sự, mà nói: “Tháng sau cân
nặng vẫn không lên mà em còn không tập luyện, anh sẽ cho con mèo đi đấy.”
“Lại nữa!” Đàm Duy trừng mắt, dạo này toàn bị anh uy h**p, “Đụng một chút là đòi bán con, anh đúng là mất hết tính người rồi.”
Chu Giác lên kế hoạch cho mọi thứ, là để họ đi được một con đường xa hơn.
Cuối năm đó, Đàm Duy chuẩn bị thăng chức lên giám đốc bán lẻ khu
vực, khó khăn và vất vả hơn bất kỳ lần nào trước đây, nhưng sự kiên trì muốn vươn lên của cô chưa bao giờ thay đổi.
Chuyến đi đến vùng đất phương Bắc này, là món quà thăng chức mà Chu Giác tặng cô. Mấy năm trước anh đã đi cùng bạn bè, vì thích nên muốn
cùng vợ mình trải nghiệm lại một lần nữa. Đàm Duy lúc đầu rất kháng cự.
Nhưng thật kỳ lạ, khi thực sự đứng trên đường băng gồ ghề của sông băng, nhìn vào hang băng sâu không thấy đáy, lòng cô lại ở trong trạng
thái cực kỳ phấn khích.
Giống như Chu Giác cũng đang dần dần chấp nhận việc nuôi một chú mèo con mềm mại.
Lúc này, cô thấy mắt anh đen láy, như những vì sao lấp lánh. Cô hít thở
không khí lạnh buốt, trên lông mi đọng lại vài hạt sương băng, nhưng vẫn phấn khích lắc tay anh: “Em phát hiện ra thực ra em cũng rất thích trời băng đất tuyết.”
“Anh biết em sẽ thích mà.” Đây là một phần trên con đường xa hơn của họ, “Giống như anh cũng thích mùa hè bên bờ biển.”
“Trải nghiệm này có thể ghi vào danh sách những việc phải làm trước khi chết được rồi.”
Chu Giác dịu dàng sửa lại: “Phải là danh sách những việc cần làm trong đời chứ.”
Đàm Duy mỉm cười, rồi nghe anh hỏi: “Em thấy sự vất vả lần này là xứng đáng, phải không?”
“Mỗi một lần vất vả trong đời em đều rất xứng đáng.”
Thấy cô bỗng im lặng, Chu Giác hỏi: “Em đang nghĩ gì thế? Lạnh quá không nói nổi à?”
Tâm trí Đàm Duy đang miên man về “danh sách những việc cần làm trong đời” mà anh vừa nói. Cô đáp: “Em đang nghĩ về con đường sau
này, về cuộc sống của chúng ta, liệu có tốt hơn không?” Cô nghĩ về gia
đình, sự nghiệp, người yêu, bạn bè… rất nhiều, rất nhiều thứ đang chờ đợi họ ở phía trước.
“Tâm hồn mỗi người là một vùng đất hoang sơ. Trải nghiệm dù tốt hay xấu cũng sẽ khiến nó trở nên rộng lớn hơn.” Chu Giác áp hai tay lên má, hôn lên đôi môi lạnh giá của cô. Nhưng ngay sau đó, anh cảm nhận được
sự ấm áp ngọt ngào vị sô cô la tan ra từ bên trong.
Cuộc đời cô vốn dĩ là một vầng dương rực rỡ, với vô vàn những khả năng chưa được khám phá.
Và Chu Giác đang nghĩ về điểm đến tiếp theo của họ. Anh muốn mỗi một hành trình trong đời mình đều có bóng hình cô. Họ sẽ cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, phá vỡ nhiều giới hạn, cho đến ngày họ hoàn
toàn hòa quyện vào sinh mệnh của nhau.
------oOo------