Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 49

Đàm Duy đúng là bị dọa sợ, vội vàng hất tay anh ra, cuống quýt đi xem điện thoại.

 

Chu Giác lại ngăn cô lại, giọng nói rất bình tĩnh: “Không cần xem, em ăn cơm chưa?”

 

Vẻ mặt anh có chút không tự nhiên, một vẻ mặt gần như chưa từng xuất hiện trên gương mặt anh.

 

Đáp án được hé lộ khi cô ngồi vào trong xe của anh. Cô đã không nhìn thấy tin nhắn thứ hai, đó là tin nhắn anh hỏi cô đã ăn cơm chưa.

 

Cho nên, anh là đặc biệt đến để tìm cô ăn cơm sao?

 

Bây giờ đúng là Đàm Duy đang đói đến mức não bộ không thể suy nghĩ. Cho nên cô không quá rối rắm về một vài vấn đề, ví dụ như nếu đã giận cô, tại sao anh còn phải quay lại tìm cô.

 

Chu Giác không đưa cô đi xa, mà chọn một nhà hàng vẫn còn đang buôn bán náo nhiệt ở khu phố sầm uất gần đó.

 

Xuống xe, đi vào nhà hàng còn phải qua một đoạn đường không quá sáng, đường đi cũng không bằng phẳng. Đàm Duy đi rất chậm. Anh đang đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn cô một cái, bước chân chậm lại như có ý chờ đợi, sau đó đưa tay ra, lại một lần nữa nắm lấy tay cô.

 

Đàm Duy không quen bị anh dắt tay.

 

Cũng may rất nhanh đã đến nơi. Trong quán có rất nhiều thực khách đang uống rượu trò chuyện, không khí rất tốt.

 

Họ tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Chu Giác lấy thực đơn, trực tiếp gọi cho cô một phần ăn nhẹ và một ly nước trái cây. Đàm Duy nhìn hành động của anh, ngẩn cả người.

 

“Khoan đã!” Đàm Duy vội vàng đưa tay chặn thực đơn lại.

 

Cả ngày cô cũng chỉ ăn một bữa sáng, buổi trưa vì kinh hãi và khó xử nên chỉ uống chút cà phê, buổi chiều lại bận rộn tươi cười với khách hàng, bị khiển trách, viết báo cáo. Khó khăn lắm mới cầm cự được đến 11 giờ đêm, chẳng lẽ chỉ cho cô ăn cỏ thôi à?

 

“Sao vậy?”

 

“Em có thể tự gọi được không ạ?” Đàm Duy không để lộ quá nhiều cảm giác thực tế của cơ thể mình, chỉ lặp lại: “Em tự gọi.”

 

“Em tự gọi đi.” Chu Giác liền đưa thực đơn cho cô.

 

Đàm Duy bỏ món ăn nhẹ, đổi thành món mì thịt băm trông có vẻ hấp dẫn hơn, và một bát canh. “Được rồi, anh có muốn gọi thêm gì không?”

 

Chu Giác lắc đầu, tỏ ý: “Tôi không ăn.”

 

“Tại sao anh không ăn?” “…”

Chu Giác không trả lời câu hỏi của cô, nhưng Đàm Duy có thể đoán

được nguyên nhân. Thời gian quá muộn, anh cũng có sự quản lý nghiêm ngặt đối với bản thân.

 

Đồ ăn lên rất nhanh, gần như cùng lúc với tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Chu Giác nhanh chóng nói với cô một tiếng xin lỗi, sau đó đứng dậy, đi ra một bên nghe điện thoại.

 

Đàm Duy không biết tại sao anh lại phải xin lỗi cô, chỉ ngơ ngác nhìn anh đi đến bên cửa sổ. Nơi đó có một ngọn đèn cây và một chậu cây cảnh, anh cố ý đứng cách xa chậu cây một chút để nói chuyện với người ta.

 

Cũng là chuyện công việc, nhưng anh có chút không vui.

 

Đàm Duy gắp một miếng mì cho vào miệng, rồi ngẩng đầu lên, anh vẫn đang quay lưng về phía cô nói chuyện.

 

Cô cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, có chút giống như hồi nhỏ, mỗi thứ Sáu, ba cô sẽ tự mình đến đón cô tan học, sau đó ăn gì đó ở Pizza Hut trong trung tâm thành phố.

 

Lúc cô ăn, cô sẽ muốn chia sẻ một vài chuyện thú vị. Vì tính cách, cô ở trường thỉnh thoảng sẽ bị bạn học bắt nạt, cũng không có nhiều bạn bè để trò chuyện, nhưng ba cô luôn ở bên cạnh không ngừng nghe điện thoại.

 

Ăn xong ngồi vào xe, ba cô dặn cô không được kể chuyện này cho mẹ. Nhưng lần nào cũng bị lộ, hoặc là bữa tối cô ăn không vào, hoặc là mẹ phát hiện đồ chơi mà nhà hàng tặng trong cặp sách của cô.

 

Hồi nhỏ, ba cô muốn yêu thương cô thật nhiều, nhưng lại không có thời gian, nên sẽ bí mật mang theo sự qua loa và lừa dối, dùng đồ ăn nhanh để lấy lòng cô.

 

Nhưng Đàm Duy đã trưởng thành, cô không muốn bị xem như một đứa trẻ, bị một người đàn ông trưởng thành khác đối xử như vậy.

 

Trong bất kỳ mối quan hệ nào, có thể có tâm cơ, có thủ đoạn, nhưng nên bình đẳng.

 

Đợi Đàm Duy ăn xong, Chu Giác cũng vừa nói chuyện điện thoại xong. Anh quay lại chỗ ngồi, trong mắt có chút mệt mỏi, lại một lần nữa nhẹ giọng nói lời xin lỗi, nhưng lần này giọng nói nhẹ đến mức cô tưởng mình nghe nhầm.

 

Đàm Duy vừa định nói gì đó, lại có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cả hai liếc nhìn điện thoại của mình, nhưng lần này là của cô.

 

Diệp Hiểu Hàng gọi cho cô. “Alo, Tiểu Hàng?”

Diệp Hiểu Hàng hôm nay ở nhà Đàm Duy. Cô ấy biết giờ tan làm của Đàm Duy, dù có muộn đến đâu cũng không thể muộn đến mức này mà chưa về, vì thế gọi điện đến hỏi thăm. “Duy Duy, sao còn chưa về nhà?”

 

Đàm Duy che ống nghe điện thoại, ngăn chặn tiếng ồn ào bên ngoài, cô nói với Diệp Hiểu Hàng: “Tiểu Hàng, tớ có chút việc nên sẽ về muộn một chút, cậu ngủ trước đi.”

 

“Được rồi, cậu đừng về muộn quá nhé.” “Tớ biết rồi.”

Đàm Duy đặt điện thoại lên bàn. Phục vụ đã dọn đĩa của cô đi, lại bưng tới hai ly nước chanh. Chu Giác bưng ly nước lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 

Hai người đối mặt trong khoảnh khắc, rồi lướt qua nhau. Trong không khí lan tỏa từng đợt từng đợt xấu hổ.

 

Lúc cô nghe điện thoại, anh vẫn luôn nhìn cô, bao gồm cả việc nghe được nội dung cuộc gọi của cô.

 

Đàm Duy nghĩ nghĩ, cảm thấy lời cô vừa nói có thể sẽ gây ra hiểu lầm, bèn rướn người về phía trước bàn, muốn đến gần anh hơn một chút, giải thích: “Vừa rồi là bạn thân của em, bạn ấy còn đang đi học, thỉnh thoảng sẽ đến nhà em ở cùng. Hôm nay là thấy muộn quá em chưa về nên

mới…” “Ừm.”

Đàm Duy do dự một chút, lại nói: “Bạn ấy là con gái.” Có lẽ tên của cô ấy nghe hơi giống con trai.

 

Chu Giác nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

 

Vị trí anh chọn rất tốt, cạnh cửa sổ, lại ở trong góc, sẽ không dễ bị người khác làm phiền. Nếu là Đàm Duy, cô chắc chắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.

 

Người mở miệng phá vỡ sự im lặng lại một lần nữa là anh. Anh hỏi cô: “Cô gái tóc ngắn trong cửa hàng các em tên gì?” Phụ nữ ở bộ phận bán lẻ quá nhiều, anh cũng không thường xuyên xuống, đương nhiên không nhận ra hết được.

 

Trong cửa hàng chỉ có một người tóc ngắn, chính là Cloe.

 

“Hai người có mâu thuẫn à?” Anh nhớ lại ở cửa nam của cửa hàng flagship, anh đã tận mắt nhìn thấy hai người cãi nhau; hôm nay cũng là cô ta mở miệng đầu tiên tố cáo sai sót trong công việc của Vivi.

 

Lãnh đạo cấp trên sao có thể không biết đó là một vấn đề có thể dễ dàng giải quyết, cũng không thích những người hay mách lẻo, nhưng ở nơi công sở lại phải có một vài sự “chính trị đúng đắn”, đối với nhân viên phạm sai lầm cũng phải thể hiện một chút thái độ.

 

Đàm Duy nghe anh hỏi như vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Cảm giác giương cung bạt kiếm vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cô còn bị điểm danh trước mặt mọi người.

 

“Không, không có mâu thuẫn ạ!” Cô không muốn gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho mình và cho cửa hàng.

 

Chu Giác lại không mấy tin, suy nghĩ một chút: “Tính cách không hợp à?”

 

Trên đời này chắc chắn không tồn tại hai người có tính cách hoàn toàn phù hợp, cũng không phải là ốc vít sản xuất từ dây chuyền.Lúc cô chuyển đến đã dự đoán trước một vài vấn đề.

 

Cô rất tự nhiên nói: “Tính cách hợp nhau để làm gì? Em có yêu đương với cô ta đâu.”

 

Lời này là nói theo bản năng, nhưng ngay khoảnh khắc buột miệng nói ra, cô đã ngây người.

 

Họ đã làm rất nhiều chuyện, cùng nhau ăn cơm, hôn môi, bao gồm cả việc anh kéo tay cô ở ngoài cửa, đều là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

 

Có thể quy cho nhu cầu sinh lý, hormone, không liên quan gì đến bản thân cô. Nhưng một vài lời nói, và cả lớp giấy cửa sổ cần phải không ngừng thử mới có thể chọc thủng, nó chỉ cần có điều kiện thôi.

 

Chu Giác dùng việc uống nước để che giấu cảm xúc của mình.

 

Nhưng Đàm Duy vẫn phát hiện ra sau chiếc ly thủy tinh, trong mắt anh có ánh cười.

 

“Cười gì?”

 

“Tôi đang cười em.” Anh thẳng thắn nói, cười cô là một cô gái đầy mâu thuẫn.

 

“…” Lòng cô ngứa ngáy, nhanh chóng chuyển chủ đề sang công việc, lạy ông tôi ở bụi này mà nói: “Chúng em chỉ là cạnh tranh lành mạnh, không tồn tại đấu đá nội bộ.”

 

“Cạnh tranh lành mạnh?”

 

Đàm Duy không đoán ra được ý nghĩa của câu lặp lại này, lại nhanh chóng nói một câu: “Rất bình thường mà, giống như anh và Stella không phải cũng đang nhắm đến—”

 

Nói đến một nửa, cô nhanh chóng dừng lại, vì ý thức được suy nghĩ của mình quá bay nhảy, lời nói ra không qua não. Đối với thân phận của Chu Giác, có những lời có thể nói, có những lời không thể.

 

Đương nhiên, Chu Giác cũng không tiếp lời nói không lựa lời của cô. “Ngày mai mấy giờ em đi làm?”

 

“12 giờ đến là được ạ.” Cô rất thích ca tối, không cần dậy sớm chống chọi với thời tiết lạnh giá, ngủ đến mặt trời lên cao. Buổi tối cũng sẽ không lãng phí thời gian chơi điện thoại, vì phải làm việc liên tục, về nhà là phải tắm rửa đi ngủ.

 

Cô thầm nghĩ, nếu anh hỏi mình, vậy mình cũng quan tâm lại anh một chút, chỉ là vài chuyện nhỏ không quan trọng. “Còn anh?”

 

Chu Giác vẫn không trả lời câu hỏi này, vì anh mỗi ngày luôn dậy lúc 5 giờ, mà bây giờ đã là 12 giờ đêm. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của họ hoàn toàn khác nhau, thậm chí thời gian ngủ phần lớn lại lệch pha.

 

Nhưng những điều đó không cần để Vivi biết.

 

“Dù có thể dậy muộn nhưng bây giờ đã khuya rồi, chúng ta nên đi thôi.” Anh đứng dậy cầm áo khoác.

 

Đàm Duy không hiểu lắm tại sao chuyện này lại khó trả lời đến vậy, cũng đành phải đứng dậy theo.

 

 

“Em đến nơi rồi, vậy tạm biệt” Lòng cô cảm thấy tiếc nuối, tại sao giai đoạn này lại ngắn ngủi đến vậy?

 

Trong lòng thoáng bất an, dường như có việc gì đó chưa làm. “Đi đi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô.

 

Đàm Duy mặc áo khoác của mình, cầm điện thoại, túi xách, đẩy cửa xe đi xuống. Nhìn bốn phía tối đen, chỉ có vài ngọn đèn đường thưa thớt, cô mới ý thức được đúng là đã quá muộn.

 

Gió lạnh ập vào mặt, như muốn thổi nứt da. Cô ôm túi xách của mình, bước nhanh vào khu chung cư, đi ngang qua chốt bảo vệ. Bên trong đèn sáng, chú bảo vệ thân thiện chào cô: “Tăng ca đến giờ này à cháu?”

 

“ vâng ạ.” Đàm Duy trả lời qua loa một câu.

 

Không biết tại sao, lúc rẽ vào, cô đột nhiên quay đầu lại, có lẽ là muốn nhìn thêm một cái trước khi thực sự chia xa.

 

Xe của Chu Giác vẫn đậu ở ven đường, nhưng anh lại từ trên xe bước xuống, nhìn cô.

 

Là muốn xác nhận cô đã về đến nhà sao? Đàm Duy thường xuyên không hiểu nổi anh. Rõ ràng đêm qua lạnh lùng như vậy, ban ngày lúc làm việc còn hung dữ với cô như thế, tối nay đột nhiên lại dịu dàng, có thể nói là dịu dàng không?

 

Cô đứng tại chỗ chần chừ một lát, rồi đột nhiên chạy ngược lại. Cô không chắc làm vậy có đúng không.

 

Chu Giác thấy cô quay lại, hỏi: “Làm rơi đồ gì à?” Mà không phải hỏi cô sao vậy?

 

“Không phải.” Đàm Duy đứng gần đến mức phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy anh, lời nói đến bên miệng lại đầy vẻ mông lung và lo âu. “Chỉ là…”

 

“Cái gì?” Chu Giác không nghe rõ, bèn hơi cúi đầu xuống, tai nghiêng về phía cô.

 

Đàm Duy mím môi, trời lạnh quá, thật muốn chui vào lòng anh, cũng thật muốn được anh ôm.

 

Cô nhìn chằm chằm vào áo khoác của anh, chắc là rất ấm áp. “Hôm qua em đã nói dối anh, em biết anh không thích như vậy, nhưng…có thể tha thứ cho em không?”

 

Chu Giác rất bất ngờ khi cô lại vì chuyện này mà chạy đến chỗ anh, anh phải mất một lúc lâu chưa kịp phản ứng kịp.

 

Đàm Duy có chút chờ không nổi, cẩn thận luồn tay qua vạt áo khoác trước của anh, một đôi tay xen vào bên trong.

 

Bên trong áo khoác là một chiếc áo len màu đen, cô dùng lòng bàn tay sờ sờ, rất thoải mái, cũng rất mềm mại mà áp vào người anh. Sau đó, cô làm càn mà ôm lấy eo anh. Quả nhiên giống như trong tưởng tượng, trông thì thon gọn, nhưng khi ôm vào lại là một thân hình rắn chắc.

 

Cơ thể anh thật ấm, cũng thật thơm.

 

Chu Giác bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, theo bản năng không đẩy cô ra, nhưng cũng không ôm lại, chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt đang áp vào ngực mình.

 

Thấy anh không phản kháng, trong mắt cô tràn ngập vẻ đắc ý, lấp lánh sáng ngời, ranh mãnh hỏi: “Anh tha thứ hay không?”

 

“Nếu tôi không tha thứ,” hàng phòng thủ của anh bất giác đã bắt đầu lơi lỏng, mặc dù anh vô cùng không thích bị uy h**p, “Em định làm thế

nào?”

 

Vẻ mặt Đàm Duy ủ rũ, khóe miệng cũng trễ xuống, cằm thấp xuống

ngực anh, ra sức dụi dụi vào người anh. “Vậy thì em sẽ… ép anh, phải tha thứ cho em.”

 

“Ồ.” Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười, giơ tay lên sờ sờ mái tóc cô.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment