Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 51

Đàm Duy xong việc bưng trà rót nước, vừa mới ra ngoài đã có một vị khách đến tìm cô.

 

Cô trò chuyện với khách khoảng nửa tiếng, nhưng không bán được món đồ nào. Vị khách bất đắc dĩ phàn nàn một chút: “Mạt chược, ly tách gì đó, không có loại nào đẹp, lại còn đắt nữa, thật sự có người mua sao?”

 

Đàm Duy đành phải nói: “Có người thật sự cần, có người cảm thấy hợp mắt, mỗi người mỗi sở thích, nói không chừng lần sau có sản phẩm mới về, ngài sẽ chọn được món đồ ưng ý.”

 

Vị khách cười với cô: “Tôi còn có việc đi trước, hôm nay làm lỡ thời gian của cô rồi, Vivi.”

 

“Không sao đâu ạ, nói chuyện với ngài tôi cũng rất vui.” Đàm Duy cũng ôn hòa lễ phép cười đáp lại.

 

Những khách hàng thường xuyên ghé thăm biết họ làm việc theo ca, đôi khi khách hàng đến đây không mua gì, chỉ muốn vào dạo một vòng, nhưng nhân viên sales vẫn phải đi theo, phục vụ một-một.

 

Như vậy sẽ làm lỡ cơ hội phục vụ những khách hàng tiềm năng hơn của nhân họ, mà nhiệm vụ mỗi tháng của họ lại vô cùng nặng nề, không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

 

Phục vụ khách hàng là chức trách của họ, nhưng khi khách hàng lương thiện và tỏ ra thấu hiểu như vậy, họ cũng rất sẵn lòng “lãng phí” thời gian.

 

Chẳng có vấn đề gì cả.

 

Đàm Duy cũng hiểu rõ, dù là khách hàng cũ đến, cũng không thể nào lần nào cũng tiêu tiền. Giữ gìn tình cảm, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội.

 

Vừa tiễn khách đi, cô quay về văn phòng thì thấy Cloe đang ôm bụng, sắc mặt trắng bệch đi ra. “Chị sao vậy?”

 

“Đau bụng.” Cloe nói. “Ở đây à?”

“Đúng vậy.” Đàm Duy nghĩ nghĩ xem đó là vị trí gì, rồi nói với Cloe: “Xem sắc mặt chị không tốt lắm, chắc là đau một lúc rồi hả? chị mau đi bệnh viện đi.”

 

Cloe nói: “Nhưng báo cáo tuần của chị còn chưa viết xong, tối nay phải nộp rồi.”

 

Đàm Duy do dự một chút, nói: “Em viết giúp chị nhé, tối nay chị kiểm tra xong rồi gửi đi, được không.”

 

“Thôi được, cảm ơn em trước.”

 

Vốn Đàm Duy có thể tan làm sớm hơn, nhưng vì phải giúp Cloe viết báo cáo tuần nên đành phải tăng ca. Mặc dù giữa họ là mối quan hệ cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng dù sao cũng làm việc cùng nhau, điều tất yếu

là phải giúp đỡ lẫn nhau, dù chỉ là giúp khách của đối phương rót nước, tiếp đãi.

 

Buổi tối cô vẫn ở văn phòng, cơm cũng không ăn, lúc ra về đã rất muộn, các sếp đang chuẩn bị đi.

 

Gần đây Đàm Duy đang trong “giai đoạn bình tĩnh” của mình, không muốn xuất hiện quá nhiều trước mặt Chu Giác, mặc dù cũng chẳng nhiều nhặn gì.

 

Cô vào phòng VIP, sắp xếp lại đồ trưng bày.

 

Cửa bị đẩy ra.

 

Người bước vào là Chu Giác. Cô ngơ ngác nhìn, thấy anh không hề đóng cửa lại.

 

Trong tay Chu Giác cầm một món đồ trang sức nhỏ, anh hỏi: “Cái này là của em à?”

 

Vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

 

“Vâng ạ.” Đàm Duy trả lời. Món đồ trang sức nhỏ này là cô mua nội bộ, những món phụ kiện nhỏ muốn mua cũng rất dễ, thường được xem như hàng tặng kèm cho khách.

 

Sáng nay lúc ra cửa, cô phát hiện đồ bị mất, trên túi chỉ còn lại một sợi xích, trong lòng còn tiếc hùi hụi, vì dù chiết khấu rất thấp, cũng tốn hơn một trăm tệ của cô.

 

Nhưng đây không phải là trọng điểm. Nếu Chu Giác muốn phân rõ ranh giới với cô trong công việc, vậy tại sao lúc này lại đến tìm cô?

 

Chu Giác đưa món đồ trang sức nhỏ cho cô, mắt nhìn cô: “Tôi nhặt được ở cửa, thấy em từng đeo nó.”

 

“Ồ, cảm ơn sếp Enzo.” Đàm Duy cung kính nhận lấy, nhưng lại rất tùy ý đặt lên khay, không có vẻ gì là quý trọng nữa.

 

“Bỏ đi à?”

 

Đàm Duy trả lời: “Hỏng rồi, không dùng được nữa.”

 

Ở cửa, Stella lại đang đứng đó, gọi một tiếng: “Enzo, đi chưa?”

 

Mặt Đàm Duy tức thì đỏ bừng, mặc dù chưa làm gì cả, nhưng lại vô cớ chột dạ.

 

Chu Giác lại nhìn cô một cái, sau đó cùng Stella rời đi. Đàm Duy nhìn bóng dáng họ đi cùng nhau, tim đập loạn xạ. Thực ra cô và anh nói chuyện vài câu cũng không có gì, cửa vẫn mở, tại sao lại căng thẳng như vậy?

 

Đàm Duy không nghĩ ra, tố chất tâm lý của anh tốt hơn cô cả trăm lần. Muốn không nói chuyện với cô hoàn toàn có thể giả vờ không quen, muốn nói chuyện với cô cũng có thể ở trong hoàn cảnh hợp lý. Người bị dọa chỉ có mình cô.

 

Còn về món đồ trang sức này, sao có thể là nhặt được ở cửa chứ? Anh đang cố ý trêu cô sao?

Vì Cloe bị bệnh nên đã xin nghỉ ba ngày, trong đó có một ngày còn nhắn tin WeChat cho Đàm Duy, cảm ơn cô đã giúp mình viết báo cáo tuần.

 

Đàm Duy không quen với việc đối phương lịch sự như vậy, chỉ trả lời lại ba chữ “Không có gì”.

 

Chuyện hợp đồng của Đàm Duy, mặc dù không có bằng chứng, nhưng cô đúng là nghi ngờ Cloe đã làm, trong lòng vẫn còn khúc mắc. Loại

khúc mắc này rất khó để xóa bỏ, trừ phi Cloe tặng cho cô một đơn hàng một triệu tệ.

 

Ngày thứ tư Cloe đi làm, mọi thứ vẫn bình thường.

 

Nhưng đến buổi chiều, cô ta đột nhiên đùng đùng nổi giận tìm đến Đàm Duy, hét lên: “Vivi, có phải em nói với khách hàng là chị nghỉ việc rồi không?”

 

Đàm Duy ngơ ngác: “Chị đang nói gì vậy?”

 

“Đừng giả ngu, người nói với khách hàng là chị nghỉ việc, có phải là em không?” Cloe trông vô cùng tức giận, cả khuôn mặt đỏ bừng, cô ta thậm chí còn giơ tay đẩy Đàm Duy một cái.

 

Đàm Duy sợ ngây người, cũng có chút tức giận, miệng lưỡi không mấy nể nang: “Chị đừng có nổi điên trước mặt em, em sợ nhất là người bị bệnh tâm thần.”

 

“Chắc chắn là em!” Cloe là người đẩy người trước, nhưng cũng là cô ta tức giận đến đỏ cả mắt. “Có phải em cho rằng hợp đồng của em có vấn đề là do chị ra tay, nên em ghi hận trong lòng đúng không?”

 

Đàm Duy thầm nghĩ, hóa ra cô cũng biết tôi nghi ngờ cô à? Cô theo bản năng phản bác: “Chẳng lẽ không phải sao?”

 

“Cho nên em thật sự đã nói những lời dối trá đó với khách hàng của chị sao?”

 

Đàm Duy thở dài: “Liên quan gì đến em chứ” Cô còn chẳng biết khách hàng của cô ta trông như thế nào.

 

Hai người cãi nhau trong văn phòng, tiếng không lớn lắm, nhưng vẫn thu hút Lâm Hiểu Bội đến. Chị ta lạnh mặt: “Lại cãi nhau cái gì? Không dứt được à?”

 

Cloe đầy vẻ tủi thân nói: “Trong lúc em nghỉ phép Vivi đã nói với khách hàng của em là em nghỉ việc rồi!”

 

Đàm Duy cũng vội vàng nói: “Em không có nhé, chị tốt nhất là lấy bằng chứng ra đi.”

 

“Rốt cuộc là sao?” Lâm Hiểu Bội rất không kiên nhẫn, suốt ngày toàn chuyện vặt vãnh, sắp làm chị ta phiền chết rồi.

 

Cloe nói: “Hôm nay em liên hệ với khách hàng để gặp mặt, đối phương nói hai ngày trước đã đến tìm em, có một nhân viên sales nói với bà ấy là Cloe đã nghỉ việc.”

 

Cô ta dừng một chút lại bổ sung: “Vị khách này vốn có thể đóng góp một khoản doanh số rất lớn, bị Vivi khuấy vào một cái, lập tức không còn hứng thú nữa. Đã đi nơi khác rồi.”

 

Lâm Hiểu Bội nghe xong cũng có chút thiếu kiên nhẫn. Chị ta rất rõ ràng giữa hai người này có mâu thuẫn, lập tức lạnh giọng chất vấn Đàm Duy: “Em đã nói với khách hàng như vậy à?”

 

Đàm Duy: “…”

 

Cô lần đầu tiên biết, hóa ra lúc bị người khác vu oan cô chỉ muốn trái đất nhanh chóng bị hủy diệt.

 

Cloe nói: “Em đã hỏi rồi, tuy không biết tên là gì, nhưng khách hàng đó nói nhân viên sales đó tóc dài màu đen, dáng người rất cao.”

 

Bị cô ta miêu tả ngoại hình như vậy, mọi người cúi đầu nhìn lại dáng vẻ của mình, trừ một vài người là nam.

 

Đàm Duy tức đến bật cười: “Chị có muốn xem lại mình đang nói gì không, có bao nhiêu người phù hợp với tiêu chuẩn này?” Bao gồm cả Lâm Hiểu Bội cũng nằm trong phạm vi nghi ngờ của cô ta rồi đó.

 

Cloe nói: “Nhưng, trong cửa hàng chỉ có em là đối đầu với chị.”

 

Đàm Duy không muốn để ý đến cô ta, nhíu mày nói: “Nếu chị cứ nhất quyết nghĩ theo hướng này, thì cũng có thể nghĩ lại xem, chị có vô tình đắc tội với người khác không.”

 

Khi quyết định chuyển đến cửa hàng này, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho những mối quan hệ nhân sự phức tạp. Cô không quan tâm, dù sao cô đến đây không phải để kết bạn, chỉ muốn làm cho thành tích của mình nổi bật.

 

Nhưng đến lúc này, vẫn rất sốt ruột.

 

Nhưng cô cũng cho rằng, chuyện này đến đây là dừng lại. Không ngờ

Cloe lại làm to chuyện, đến buổi chiều, Perla lại nhắn tin WeChat hỏi cô cụ thể là sao, có bị bắt nạt không.

 

Đàm Duy không biết mình có bị tủi thân không, chỉ cảm thấy thật đáng sợ.

 

Nếu một chuyện hóng hớt trong cửa hàng mà đã bị một cửa hàng khác biết, vậy thì có nghĩa là gần như mọi người đều đã biết.

 

Thật là đau đầu, còn phức tạp hơn cả cung đấu.

 

Đàm Duy không thể phủ nhận, mình đã bị chuyện này ảnh hưởng, kết quả trực tiếp nhất là bữa tối cô không có khẩu vị để ăn.

 

Không biết người khác sẽ nghĩ về cô như thế nào,cô luôn cảm thấy mọi người nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái.

 

Cảm xúc sa sút kéo dài đến lúc tan làm. Cô muốn tìm một người để tâm sự, nhưng đây lại là một chuyện vô cùng tiêu cực, nói với bạn bè cũng không giải quyết được vấn đề gì, cùng lắm chỉ làm tăng thêm lo âu mà thôi.

 

Cô thu dọn túi xách, thầm nghĩ nếu Cloe không chịu đi tìm khách hàng để xác nhận lại xem rốt cuộc ai đã bịa đặt, vậy thì xem camera giám sát đi, đúng rồi, biện pháp đơn giản như vậy, tại sao họ không đi xem

camera?

 

Càng ngày càng nhiều suy nghĩ dồn nén trong lòng. Lúc đi xuống lầu, cô đột nhiên lại lo lắng về một chuyện khác.

 

Văn phòng cũng có lắp camera, tối hôm đó Chu Giác đến, ở cửa đã nắm tay cô một cái, tuy rất nhanh đã bị cô hất ra, sẽ không bị quay lại rồi

chứ?

 

Suy nghĩ đến cuối cùng, Đàm Duy trực tiếp bất chấp tất cả, bụng đói meo, lại muốn đi ăn mì canh cá, hôm nay cô dứt khoát không giảm béo nữa, dù sao ngày nào cũng có giảm béo thành công đâu.

 

Cô dụi dụi mắt.

 

Xe dừng ngay trước mặt cô cũng không nhìn thấy. Chu Giác hạ cửa sổ xe gọi cô một tiếng. Đàm Duy ngẩng đầu, rất bất ngờ.

 

Ngồi vào trong xe, không ai mở miệng nói chuyện. Đàm Duy không hiểu anh tìm mình làm gì, nhưng hôm nay cô đúng là rất mệt mỏi.

 

“Tâm trạng của em trông không tốt lắm.” Anh mở miệng hỏi cô. “Bị ảnh hưởng à?”

 

Lời này có chút quen thuộc. Năm ngoái cũng là lúc cô vì công việc mà vô cùng sa sút, anh có thể trực tiếp nhìn ra tâm trạng không tốt của cô, cũng trực tiếp hỏi cô.

 

Đàm Duy thầm nghĩ, quả nhiên là đã bị rất nhiều người biết rồi. Thực ra loại tranh chấp này rất không hay ho, giống như hai người túm tóc nhau, quá mất mặt. Đặc biệt là bị người mình để ý biết.

 

Nhưng, dường như cũng không có cách nào cứu vãn. Cô chỉ có thể im lặng chống đỡ.

“Em có nghĩ đến việc, đổi một môi trường trưởng thành hơn, đơn thuần hơn không?” Cô không phù hợp để làm việc trong một môi trường phức tạp.

 

Mà ý nghĩ đầu tiên của Đàm Duy chính là: Không cần!

 

Thấy cô không phản ứng, Chu Giác cũng không miễn cưỡng, từ ghế sau lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô: “Cho em, mở ra xem đi.”

 

Đàm Duy mở ra, phát hiện đó là chú gấu trắng nhỏ phiên bản giới hạn của hai năm trước, trên cổ còn thắt một dải lụa, bây giờ rất khó mua được.

 

Gần đây những món đồ yêu thích của cô bị tổn thất nặng nề. Cô từng trúng thưởng một con trong buổi tiệc thường niên, nhưng vì phải xin lỗi khách hàng nên đã tặng đi; mấy ngày trước một con khác lại bị hỏng.

 

Trong mắt Đàm Duy sáng lên một giây, rồi lại ảm đạm đi.

 

“— Dù sao đi nữa, đừng mang quá nhiều cảm xúc từ công việc vào cuộc sống.” Anh nhìn cô, lại một lần nữa giơ tay, xoa xoa vành tai cô.

 

Đây có lẽ là một động tác an ủi mà Đàm Duy vô cùng thích, giống như mèo con thích được gãi cằm, sẽ cảm thấy thoải mái.

 

Nhưng lúc này, cô cũng không có ý định nhảy cẫng lên muốn hôn anh, chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt không rõ.

 

Có chút giống như anh đang nợ tiền cô vậy.

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment