Thực ra đêm nay là một cơ hội tuyệt vời. Thời gian cũng không quá muộn, anh đã chủ động đến tìm cô, lại còn tặng cô một món quà vô cùng yêu thích.
Dù thế nào đi nữa, khí chất của anh đêm nay có chút mềm mại, không giống như món hàng xa xỉ lạnh băng trong tủ kính.
Cô nên tìm đúng thời cơ để ôm anh, trước hết phải gặm một trận rồi hãy nói.
Đạo lý rất đơn giản, cô luôn có được thứ tốt nhất trong phạm vi lựa chọn của mình.
Hồi nhỏ, cô luôn được ăn cái đùi gà ngon nhất, phần thịt bụng béo ngậy nhất của con cá… không có ai ngăn cản cô, yêu cầu cô phải hiểu chuyện,
ngay cả mẹ cũng dung túng.
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, cần gì phải khiêm nhường với ai, thông cảm cho ai? Lại không phải không ăn được, chỉ cần cô muốn thì cả đời này cô sẽ luôn được ăn, cũng sẽ được ăn những thứ tốt hơn.
Chỉ là, chuyện ngoài xã hội không phải là vấn đề một đứa trẻ thích ăn gì, cô cũng không nên dùng tư duy của trẻ con để suy xét vấn đề.
Trong lòng cô quanh quẩn rất nhiều chuyện, nỗi tủi thân trong công việc, và cả hướng đi trong mối quan hệ của họ, cô cần cô phải suy đoán, quan sát.
Vì thế, thái độ của Đàm Duy cũng có chút lạnh nhạt đi. Khi Chu Giác đưa cô đến cổng khu chung cư, anh nhẹ giọng nói: “Vivi, chúng ta nói chuyện—”
Nhưng Đàm Duy đang tháo dây an toàn, không nghe rõ anh nói gì, chỉ ngơ ngác liếc anh một cái: “A? Hôm nay em mệt lắm, muốn về ngủ
trước.”
“Về đi.” Anh thu lại tất cả những lời định nói.
Đàm Duy về đến nhà thì lập tức tắm rửa rồi bò lên giường, uống một chút sữa, ép mình phải nhanh chóng ngủ thiếp đi, tuyệt đối không thể để những chuyện này ảnh hưởng đến công việc ngày mai.
Điện thoại vẫn còn vài tin nhắn chưa xử lý, trong đó có một tin từ cô gái bên phòng nhân sự, nhắc nhở cô còn vài ngày phép năm chưa nghỉ, bảo cô có thể nhanh chóng nghỉ hết.
Đàm Duy chỉ trả lời một câu: “Vâng ạ.”
Trong lòng cô cũng muốn nghỉ phép, ai mà không muốn nghỉ ngơi vài ngày, không nghĩ ngợi gì cả. Nhưng khi đối mặt với thực tế, lại không có cách nào hoàn toàn không quan tâm đến công việc. Trước mắt đang là giai đoạn thăng tiến sự nghiệp của cô, một chút cũng không thể lơ là.
Ngày hôm sau là ca sáng. Đàm Duy họp xong thì vội đến văn phòng của Lâm Hiểu Bội, muốn xem lại camera giám sát của khu A và khu B trong phòng triển lãm, rốt cuộc là ai đã tung tin đồn đó, cô tuyệt đối không thể chịu oan.
Lâm Hiểu Bội ngồi sau máy tính, đang viết báo cáo, thậm chí còn không dừng động tác trên tay lại, chị ta nói: “Chuyện này qua rồi thì cứ để nó
qua đi, em làm tốt việc của mình, đừng cứ nắm mãi không buông, nếu không sẽ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt.”
Chị ta nói như vậy, lại thành ra Đàm Duy là người nhỏ nhen. “Sao có thể qua được ạ, bây giờ mọi người cho rằng em và Cloe có mâu thuẫn,em đã hãm hại chị ấy.”
Lâm Hiểu Bội nói: “Như vậy đi, chiều nay lúc rảnh rỗi hai đứa cùng nhau uống ly cà phê, nói rõ mọi chuyện. Trong cửa hàng không được thì ra ngoài, chị mời, được không?”
“Wendy, vấn đề không phải giải quyết như vậy.”
“Chẳng lẽ em muốn dạy chị cách làm một người quản lý sao?” Trong mắt Lâm Hiểu Bội lộ vẻ bực bội, tay cuối cùng cũng dừng lại. “Vivi, tình hình trong cửa hàng hiện tại em cũng rõ, năm nay đối với em, đối với chị đều vô cùng quan trọng, đúng không? Nếu không chúng ta đến đây để làm gì?”
Đàm Duy nhìn Lâm Hiểu Bội, bỗng nhiên không nói gì.
“Cánh tay đắc lực của chị chính là em và Cloe, còn có… thôi bỏ đi, chị không hy vọng vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến việc làm ăn.
Nghĩ cách kiếm tiền và thăng chức đi, cô gái nhỏ!”
Lâm Hiểu Bội lại một lần nữa dùng cách xưng hô này, là để biểu đạt sự bất mãn của chị ta đối với biểu hiện không trưởng thành của cô, có lẽ cô nên nuốt xuống nỗi tủi thân này sao?
Đàm Duy cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu ra logic của Lâm Hiểu Bội.
Chuyện này không xem camera, cũng chỉ là những xích mích nhỏ giữa các nhân viên sales, cứ mơ hồ cho qua. Đàm Duy có hiềm nghi, nhưng cũng chỉ là hiềm nghi, không ai có thể làm gì cô.
Nhưng một khi đã xem camera thì tội danh sẽ được xác thực. Người đó bị xử phạt là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn còn có khả năng phải nghỉ việc.
Cô mím môi, vẫn không đưa ra thái độ.
Lâm Hiểu Bội thở dài: “Nguồn khách hàng trong tay chị, tháng sau sẽ
chia cho em và Cloe, xem như là bồi thường. Đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Đàm Duy thầm nghĩ, quả nhiên đã xác minh được phỏng đoán của cô, Lâm Hiểu Bội muốn giữ lại người đồng nghiệp kia.
Đơn hàng lớn đối với người ta có sức cám dỗ rất lớn, là những khoản tiền thưởng lấp lánh, cũng là nguồn gốc của sự cạnh tranh ác ý.
Đàm Duy không lập tức đồng ý, dù có động lòng, cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lúc cô ra khỏi văn phòng, thấy Cloe và mấy đồng nghiệp khác đang chia đồ ăn nhẹ, trên mặt đã không còn thấy bất kỳ biểu hiện khác thường nào.
Một đồng nghiệp thấy Đàm Duy thì gọi: “Vivi, em muốn ăn vị nào? Có dâu tây và dưa lưới.”
Đàm Duy đi qua, Cloe cũng không còn trong trạng thái nổi điên như hôm qua, mà dịch sang một bên, chừa cho cô một chút không gian.
Sau đó Đàm Duy trở về chỗ làm việc của mình, còn Cloe đã đi tiếp khách. Cô nghĩ, trước khi cô đến hoặc là tối qua, Lâm Hiểu Bội đã thuyết phục được Cloe rồi.
Lâm Hiểu Bội không xử lý, cô cũng không có cách nào. Chỉ là Đàm Duy không làm được như Cloe, trong lòng có khúc mắc, có một người có tâm địa xấu xa như vậy trong đội, ai có thể yên tâm làm việc?
Dù sao thì sau này cô không có cách nào ngủ yên được.
Buổi sáng công việc có chút bận, lại đến ngày kiểm kê hàng tháng.
Trước đây ở cửa hàng flagship việc này là của Chu Địch, bây giờ Lâm Hiểu Bội đã giao cho cô phụ trách.
Giữa trưa lại có một khách hàng đến tìm cô. Đàm Duy xử lý xong vấn đề của khách đã mệt lử, không có khẩu vị gì, ngồi trên ghế uống cà phê.
Khoảng thời gian này cô luôn cảm thấy eo không được thoải mái, bắp chân cũng mỏi, có lẽ cô nên mua một chiếc ghế massage đặt ở nhà. Thế là cô tranh thủ giờ nghỉ trưa đi sang cửa hàng bên cạnh.
Bên đó có một nhân viên sales cô quen. Ghế massage của thương hiệu nhập khẩu đương nhiên rất đắt, từ mấy chục vạn đến vài vạn. Dù Đàm
Duy có mua loại rẻ nhất, theo thu nhập hiện tại của cô cũng là một áp lực lớn, nhưng có thể xem trước.
Cô gái nhỏ khẽ nói với cô: “Đợi tan làm em gửi mấy tấm ảnh cho chị chọn, em sẽ nghĩ cách mua nội bộ cho chị. Gần đây cửa hàng không có hoạt động gì, không có giá tốt đâu.”
“Được rồi, cảm ơn em nhé.” “Khách sáo làm gì.”
Hai người trò chuyện vài câu, công việc kiếm được đúng là không ít nhưng một xu cũng đừng hòng mang về nhà, h*m m**n vật chất quá cao, nhìn cái gì cũng muốn mua.
Ai cũng không thoát khỏi định luật này, nếu không phải gia cảnh cũng khá, thật sự không có cách nào chống đỡ được chi tiêu.
Hết giờ nghỉ trưa, Đàm Duy quay về, thấy giám đốc khu vực hôm nay lại có mặt. Thường thì giám đốc Từ sẽ không đến vào giờ này.
Giám đốc Từ xách túi, trực tiếp vào văn phòng của Lâm Hiểu Bội, đóng cửa lại, dường như đang thảo luận chuyện gì đó.
Lúc này Đàm Duy còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho đến khi một trong số các đồng nghiệp bị gọi vào, sau đó họ đi ra thì mọi chuyện đã thay đổi. Mặt cô ta đỏ bừng, cảm xúc cũng vô cùng kích động, miệng biện giải: “Tôi không có nói với khách là cô nghỉ việc,tôi chỉ nói là cô không có ở đây.”
“Cô đang ám chỉ, hai cách nói đó có gì khác nhau à?” Cloe tức giận nói. “Thật sự quá bỉ ổi, uổng công trước đây tôi còn giúp cô nhiều như vậy!”
“Có quy định nào bắt tôi phải tiếp khách của cô sao?” Cô gái kia có chút không màng thể diện. “Tôi nói thì nói đấy, thì sao nào?”
Vẻ mặt giám đốc Từ nhàn nhạt, với chức vị của chị ấy, chắc chắn sẽ không lên tiếng chỉ trích bất kỳ nhân viên cơ sở nào. Lâm Hiểu Bội mệt mỏi nói: “Đừng nói nữa, cô đi viết bản kiểm điểm trước đi.”
“Dựa vào cái gì!” Cô ta đột nhiên phản bác.
Không khí vô cùng xấu hổ, Lâm Hiểu Bội nói: “Bằng không thì sao?” “Em không viết, em không sai!”
Buổi sáng Cloe đã được Lâm Hiểu Bội trấn an, nhưng thấy thái độ này của đối phương, cô ta tức không chịu nổi, vốn dĩ cô ta có thể ký được
nhiều đơn hàng hơn. Cô ta nắm lấy cổ tay cô gái kia nói: “Hợp đồng của Vivi cũng là do cô giở trò đúng không, cô biết hai chúng tôi vì thành tích mà tranh đấu đến vỡ đầu chảy máu, nên cố ý gây sự?”
“Là tôi thì sao?” Cô ta cảm thấy, nếu đã bị điều tra ra, sau này cũng không làm được nữa, dứt khoát bất chấp tất cả. “Dựa vào cái gì chuyện tốt là của hai người các cô? Cửa hàng này chỉ có hai người các cô có thành tích tốt thôi sao?”
“Thành tích không tốt thì chỉ có thể trách mình không có bản lĩnh.” Cloe nói. “Lúc người khác ngày đêm tăng ca, liên hệ khách hàng, cô đang làm gì?”
“Thôi đi cô, bớt nói mấy lời vô dụng tẩy não đó đi. Thành tích không tốt chỉ có thể trách tôi không đủ nỗ lực à?” Cô ta phẫn hận liếc mắt, cười khẩy một tiếng. “Dù sao bà đây cũng không làm nữa, có gì ghê gớm.”
Đàm Duy có chút kinh ngạc, trong vài giờ ngắn ngủi, mọi chuyện đã phát triển đến mức này.
Người đồng nghiệp đó đi ngang qua cô, hung hăng liếc cô một cái sắc như dao. Mặc dù Vivi không tham gia vào cuộc cãi vã: “Cô cũng đừng giả làm người tốt!”
Đàm Duy: “…” Thôi được, đối phương sắp đi rồi, cô đúng là không cần lãng phí miệng lưỡi với một người không liên quan.
Chỉ là gần một năm qua, cô rất ít khi để ý đến đối phương. Thành tích không nổi bật, sự tồn tại cũng không mạnh mẽ, rất nhiều lần buổi tối tăng ca, cô ta đều lấy lý do nhà có việc để về trước. Thâm niên làm việc của cô ta còn dài hơn họ, là do Lâm Hiểu Bội đào từ chủ cũ về.
Đàm Duy cho rằng công việc này đối với cô ta mà nói, cũng chỉ là một phần công việc.
Nhưng điều này cũng không lạ, con người luôn ngẩng đầu lên để đuổi theo mục tiêu, không có thời gian để nhìn xuống.
Trong cửa hàng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, mọi thứ vận hành như thường.
Mặc dù mọi người rất muốn hóng hớt chuyện này, nhưng cũng chỉ có thể đợi giám đốc Từ rời đi. Nhưng chị ấy lại cứ chần chừ không đi, mà ngồi trong phòng họp rất lâu.
Buổi chiều Đàm Duy đang tiếp một vị khách, đây là khách hàng cũ nên nói chuyện hơi lâu. Chờ tiễn khách ra cửa, giám đốc Từ đã gọi cô vào.
Đàm Duy không tiếp xúc nhiều với giám đốc Từ, thỉnh thoảng chị ấy sẽ qua kiểm tra nghiệp vụ của họ. Cô cũng không phải người biết ăn nói,
không thân thiết với lãnh đạo, luôn lặng lẽ né đi.
“Vivi, hai chúng ta rất ít khi nói chuyện.” Giám đốc Từ ôn hòa cười với cô. “Lần trước chuyện đó bị đả kích không nhỏ phải không?”
“Xử lý xong là qua rồi ạ, em đã rút ra được bài học, sau này sẽ cẩn thận hơn.” Đàm Duy cẩn thận nói, cũng đang nhìn mặt đoán ý, đó là bản năng nghề nghiệp của cô.
“Bây giờ đã rõ ràng, không phải lỗi của em. Đúng rồi, gần đây em cảm thấy công việc thế nào?”
“Khá tốt ạ.”
“Vừa rồi chị đã xem qua thành tích năm nay của em, lúc em ở cửa hàng flagship cũng rất không tồi, Tina cũng khen em đấy?”
“Vậy ạ.”
Giám đốc Từ nhìn cô, lời nói có chút do dự: “Có người đề nghị với chị, điều em về lại cửa hàng flagship, em thấy sao?”
Lòng Đàm Duy tức thì hoảng loạn, “vụt” một tiếng người cô đứng lên khỏi ghế. Khuôn mặt cô có thể cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước biến cố, nhưng không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý tự nhiên, ví dụ như lúc căng thẳng da sẽ nhanh chóng đỏ bừng lên như bị luộc chín.
“Em ở bên này khá tốt ạ.” Đàm Duy có chút nói năng lộn xộn. “Cũng sẽ cố gắng làm tốt thành tích của mình.”
“Chị biết em đang làm việc rất tốt.” Giám đốc Từ đưa tay ra an ủi cô một chút. “Tính cách của em có lẽ phù hợp với cách quản lý của cửa hàng
flagship hơn. Đương nhiên em rất có tiềm năng, chị không hy vọng em lại vì một vài hiểu lầm mà thất vọng về công ty.”
“Em không có thất vọng, cũng không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ đơn thuần là muốn làm việc nghiêm túc mà thôi.” Đàm Duy lại một lần nữa bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Được được được, em đừng kích động.”
“Em không có kích động.” Đàm Duy thầm thở dài. “Giám đốc Từ, em có thể hỏi một chút, là ai đã đề nghị với chị điều em đi không ạ?”
“Cái này, chị không tiện nói cho em biết.” Giám đốc Từ uyển chuyển từ chối yêu cầu của cô.
Đàm Duy không còn gì để nói, đứng dậy, quay về làm việc của mình. Giám đốc Từ lại dặn dò Lâm Hiểu Bội vài câu, sau đó mới rời đi.
Cuộc họp trước khi tan làm, không khí đương nhiên sẽ không nhẹ nhàng, xảy ra chuyện lớn như vậy còn đi mất một người. Lâm Hiểu Bội cũng bị cấp trên trực tiếp của mình trách mắng.
Nhưng cũng có chỗ tốt, như Cloe nói, trong cửa hàng xem như đã loại bỏ được một “khối u ác tính” chuyên hãm hại người khác.
Lâm Hiểu Bội lạnh mặt nói vài câu, dặn dò mọi người an phận thủ thường, đừng nghĩ đến việc gây sự.
Hiểu lầm đã được giải trừ, nhưng tâm trạng của Đàm Duy lại trước sau không tốt lên được, vì cô vẫn đang suy nghĩ về những lời nói của giám đốc Từ với mình.
Cô ở đây làm rất tốt, thành tích cũng luôn rất nổi bật, còn chưa đầy hai tháng nữa là kết thúc năm, cô cố gắng thêm một chút nữa là có thể trở thành quán quân bán hàng của cửa hàng. Không chỉ có một khoản tiền thưởng khá hậu hĩnh, cô còn đang nhắm đến vị trí chủ quản bán hàng.
Trước mắt, cô và Cloe là hai người có tư cách cạnh tranh nhất. Nếu điều cô đi, kế hoạch này sẽ đổ bể. Cô ở cửa hàng flagship không bằng người khác, đây xem như là cô đang tìm một con đường khác, tại sao lại đập vỡ bát cơm của cô? Cô không làm sai bất cứ điều gì.
Dù nói cô có thể tự chủ lựa chọn, nhưng một khi lãnh đạo đã có ý tưởng, cô chắc chắn cũng sẽ bị động. Đàm Duy cảm thấy rất đau lòng.
Không biết rốt cuộc là ai đã đề nghị giám đốc Từ làm như vậy. Là Lâm Hiểu Bội sao? Chắc chắn không phải, chị ta còn trông cậy vào cô làm kéo doanh số mà, cũng cố ý bồi dưỡng cô mà. Stella sao? chị ta còn chẳng xuống đây, đương nhiên sẽ không bận tâm đến chuyện nhỏ của một nhân viên sales.
Nhưng, ai có thể sai khiến được một giám đốc khu vực?
Trong lòng Đàm Duy nảy ra một ý nghĩ không thể tin nổi. Tối hôm qua anh cũng nói những lời tương tự, bảo cô đến một nơi có quản lý để trưởng thành hơn.
Tại sao anh lại muốn làm vậy?
Biết rằng chưa có chứng cứ thì không nên nghi ngờ người khác, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Đến giờ tan làm, mọi người đều chuẩn bị ra về.
Đàm Duy cũng muốn về nhà. Cô thay đồ xong, sờ lấy điện thoại, thấy Chu Giác một phút trước đã gửi tin nhắn, nói anh đang ở lối ra của nhân viên đợi cô xuống.
Đàm Duy theo trực giác lờ đi sự thật tại sao anh lại đến đón cô, cô trả lời lại hai chữ: Vâng!
Cô lao ra như một cơn gió, quả nhiên ở một góc không dễ thấy, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen của anh đang nháy đèn. Cửa ghế phụ đã được mở ra khi cô chạy đến, nhưng Đàm Duy lại không qua đó, cô đi đến bên
phía anh rồi đứng lại.
Chu Giác hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cô: “Lên xe đi.”
Đàm Duy véo vào hổ khẩu của mình, hạ giọng hỏi: “Có phải anh bảo giám đốc Từ điều em đi không?”
Trong ánh mắt Chu Giác có chút không rõ, có thể cảm nhận được hơi
thở dồn dập của cô, và cả sự kìm nén. Anh không vội vã mà nói: “Tôi đã đưa ra một vài đề nghị về nhân sự cho Stella, tôi cũng cho là em không phù hợp với nơi hiện tại, nhưng giữa hai việc này không có mối liên hệ tất yếu.”
“Sao anh có thể như vậy?” Giọng Đàm Duy đột nhiên lớn hơn.
Anh lại chỉ bình tĩnh nhìn cô, không chút dao động, lặng lẽ nghe cô nói.
“Sao anh có thể ỷ vào việc em thích anh mà nhúng tay vào chuyện công việc của em chứ?” Cô vừa dứt lời, nước mắt đã không tự chủ được mà chực rơi xuống, chỉ có thể cố gắng kìm lại. “Tình cảm của em và công việc của em căn bản không thể đánh đồng.”
“Dù anh có là ông chủ lớn của khu vực Trung Quốc, cũng không thể dùng đặc quyền trong tay anh để can thiệp vào chuyện của em.”
Lời này không khỏi quá mức buồn cười, ngay khoảnh khắc buột miệng nói ra, cô cũng không biết mình đang nói gì.
Khóe miệng anh dường như cũng có một tia trào phúng nhếch lên. Anh giơ tay sờ sờ cổ tay mình. Đàm Duy không biết anh định làm gì, chẳng lẽ muốn đánh cô sao?
Một lúc lâu sau, thấy anh chỉ tháo đồng hồ ra, ném sang một bên.
Yên tĩnh, anh nhìn vào mắt cô, nói: “Em nghĩ một người sếp, sẽ quan tâm một nhân viên sales bình thường làm ở đâu sao?”
------oOo------