Yêu đương cũng làm người ta thật quá bực bội. Khi không gặp mặt thì nhớ nhung, nhưng lại không hề cảm thấy người này thuộc về mình.
Anh là thứ không thể nắm bắt được.
Chỉ khi thực sự nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, xác định rõ ràng anh đến đây là vì cô, cô mới cảm nhận được sự vững chãi. Cô thật khó mà vứt bỏ được d*c v*ng chiếm hữu trong lòng cô.
Đàm Duy hôn có chút vội vàng, cô nửa quỳ trên ghế da, nâng mặt anh lên. Rất nhiều chuyện không dám làm ở nơi công cộng, thì trong không gian riêng tư này, lá gan lại trở nên lớn lạ thường.
Anh dường như có ý cho phép cô tùy hứng làm bậy, lòng bàn tay đặt sau eo cô, không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng v**t v* an ủi, tựa như đang bảo cô chậm một chút, đừng vội, tất cả đều là của cô.
Đàm Duy nghĩ đến bộ dạng mất mặt đêm qua của mình, xấu hổ và giận dữ đến mức cắn anh một cái, rõ ràng người làm sai là chính mình.
Chu Giác bị cắn đau, đáy mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, anh siết chặt eo cô ấn xuống ghế, khi thật sự đảo khách thành chủ, cô lại không thở nổi, cau mày nói một tiếng: “Đau quá.”
Chu Giác bèn buông cô ra, vào số, rồi lái xe đi. Đàm Duy cũng không nói lời nào.
Ban ngày có một chút xấu hổ như vậy, ánh sáng chói lòa làm cho ngũ quan và thần sắc của đối phương hiện ra rõ mồn một, mà anh lại có một dung mạo rất bắt mắt, ánh mắt mang tính xâm lược.
Cô yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hôm nay em không đi làm, ngày mai thì sao?” Anh vừa lái xe vừa hỏi.
“Em xin nghỉ phép ba ngày.” Cô khẽ giọng trả lời. Thực tế cô còn rất nhiều ngày phép chưa nghỉ, năm nay không kịp nữa rồi, chỉ đành bỏ đi.
“OK.”
Đàm Duy không biết anh đang “OK” cái gì, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ạ?” Vừa rồi trong điện thoại anh tuyên bố có thể cho cô đổi chỗ nằm, đi đâu nằm chứ?
Cảnh sát không cho phép cô tùy tiện nằm bừa đâu.
“Thời gian vẫn còn, anh đưa em ra ngoài thư giãn một chút, sẽ không làm em mệt.” Anh cười, không so đo với những lời lẽ kiêu ngạo của cô đêm qua và sáng nay.
Đêm qua trong điện thoại cô đã nói với anh, cô đã nộp đơn xin nghỉ phép, sau đó lại nói thêm vài chuyện khác. Anh biết áp lực công việc của cô rất lớn, ngành bán lẻ không có nghề nào không mệt. Thoát khỏi thời sinh viên, rất khó để có thể vui chơi mà không vướng bận trong lòng.
Cho dù anh lớn hơn cô vài tuổi, trong mắt anh những người hai mươi mấy tuổi lại là trẻ con, nhưng xét cho cùng, họ không phải là trẻ con thật sự.
Nếu muốn “nằm”. Nhà cô không tiện, nhà anh cũng không thích hợp. Tìm một nơi trung hòa và tiện lợi thì rất dễ dàng. Gần đây anh cũng không bận đến mức quá đáng, có thể dành ra một chút thời gian, vì thế anh cũng đã tạm thời xin nghỉ đông.
Xe đã chạy một lúc lâu, Đàm Duy ngủ gật trên đường gần nửa tiếng. Khi tỉnh lại, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cô phát hiện có gì đó không đúng, “Đây là đâu thế ạ?”
“Đến rồi.” Anh rẽ vào một cánh cổng sân vườn màu đen trắng.
Đàm Duy thấy cổng lại là một khách sạn, cô nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không sợ anh sẽ mang mình đi bán ở đâu đó, dù sao hai người cũng cùng một công ty.
Nhưng nếu muốn tìm khách sạn, tại sao không ở gần nhà cô? Gần nhà anh cũng được mà, rất tiện lợi, xong việc là có thể đi, còn nhanh hơn cả đồ ăn nhanh.
Là sợ bị người quen nhìn thấy sao? Ặc, cô đang nghĩ cái gì vậy?
“Em đang nghĩ gì thế?” Chu Giác đã xuống xe, đi đến bên này giúp cô mở cửa, đang nhìn cô chằm chằm.
“Không có gì.” Mặt cô đỏ bừng, sắp chín tới nơi rồi.
Trong lòng phán đoán thế nào, và lá gan rốt cuộc lớn đến đâu, vẫn là hai chuyện khác nhau. Lúc đi theo anh, cô vẫn có chút hoảng loạn. Khi Chu Giác vào cửa, tay anh đưa ra sau một chút, Đàm Duy tưởng anh muốn nắm tay, vui vẻ ra mặt, vội vàng nắm lấy.
“Chứng minh thư.” Anh quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
“… Ồ.” Đàm Duy từ chiếc túi máy ảnh nhỏ xíu rút chứng minh thư ra đưa cho anh. Thuận tiện mắng thầm anh một câu, làm cái gì vậy chứ.
Hôm nay anh thật sự lạnh lùng quá.
“Xin chào, tôi đã đặt phòng, hai người ở.” Anh đưa hai tấm chứng minh thư cho lễ tân.
Đối phương nói xin chờ một lát, rất nhanh đã giúp xử lý xong, sau đó đưa hai tấm thẻ phòng cùng chứng minh thư trả lại, rồi một nhân viên mặc đồng phục khác dẫn đường cho họ, “Chu tiên sinh, mời đi lối này ạ.”
Thời tiết rất lạnh, còn phải đi ra ngoài trời mới vào được phòng. Đàm Duy đi theo sau anh, phát hiện anh không trả lại chứng minh thư cho cô, mà cất vào túi áo khoác của mình.
May mà cũng đến phòng nhanh. Nhân viên dẫn họ đến nơi rồi lịch sự rời đi. Chu Giác quẹt thẻ vào cửa, bên trong không bật điều hòa cũng rất ấm áp.
Đàm Duy đi những bước nhỏ theo sau, căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài. Cô nhận ra bản chất nhát gan của mình, tất cả sự bạo dạn cũng chỉ dám đòi anh một nụ hôn mà thôi.
Một nam một nữ đến ở khách sạn, sẽ xảy ra chuyện gì, người không quá ngốc đều biết.
Thật sự muốn cùng anh làm chuyện đó, cô cũng không phải là không sợ gì cả.
Trong lòng cô rối bời, lần này ra ngoài không mang theo sữa dưỡng thể, tắm xong da có bị khô không, sờ vào không thoải mái, cũng không đủ thơm…
“Vào đi.” Chu Giác nghiêng người, đứng ở cửa chờ cô. “Ồ.”
“Em cứ ngẩn ngơ suốt đường đi, đang nghĩ gì vậy?” Không ngờ anh đã nhìn ra. Đàm Duy có thể nói gì chứ, cô khô khan đáp: “Không có gì ạ, chỉ là tối qua không ngủ ngon thôi.”
“Thật không?” Anh nói.
Đàm Duy liếc anh một cái, thầm nghĩ anh còn không tin sao?
Cô đang đổi giày, Chu Giác đóng cửa lớn lại, đứng sau lưng cô nói: “Tối qua em uống rượu, dạ dày chắc sẽ không thoải mái, lát nữa anh sẽ gọi khách sạn mang ít chè lên.”
Đàm Duy không vui khi nghe anh nhắc đến chuyện uống rượu tối qua, nên không đáp lại, bước chân vào phòng. Lúc này cô mới phát hiện anh đặt là một căn suite gia đình, thực ra có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất xa hoa.
Phòng ngủ chính không gian rất lớn, có cửa sổ sát đất, phong cảnh chắc cũng không tồi. Vậy tối nay họ sẽ ngủ ở phòng ngủ chính sao?
Cô không khỏi mím môi, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Trong sinh hoạt cô là người rất ngăn nắp, dù ở khách sạn cũng không phải kiểu người vứt vali lung tung, giày chiếc này chiếc kia.
Vì thế cô ngoan ngoãn đặt túi hành lý mang theo vào phòng thay đồ, khăn quàng cổ cũng treo lên.
Điện thoại và túi xách đặt trên giường phòng ngủ chính. Ga giường màu trắng, nếu lát nữa họ có ra ngoài, cô cũng sẽ không quên mang theo.
Làm xong tất cả những việc này, cô quay đầu lại, phát hiện Chu Giác vẫn luôn nhìn mình. Hai người nhìn nhau một thoáng, sau đó anh đi vào một căn phòng nhỏ hơn, để đồ của mình vào đó.
Trong mắt Đàm Duy không khỏi lộ ra tín hiệu nghi vấn, tối nay họ không ngủ cùng nhau sao? Cô lo lắng vô ích rồi.
Một lát sau Chu Giác đi ra, kéo rèm cửa ra để cô thấy rõ tiện nghi của căn suite này. Các phòng của khách sạn này có bồn tắm nước nóng, cả trong nhà và ngoài trời.
Anh lại chỉ vào phòng tắm trong nhà, “Bên trong có đồ bơi mới, em có thể mặc.”
Đàm Duy phát ra vài tiếng “a” vô nghĩa, ngắn và nhẹ, rồi lại “ồ” một tiếng.
“Ngâm xong ăn chút gì đó, rồi đi ngủ đi.”
“Còn anh?” Kết quả này cũng là điều Đàm Duy không ngờ tới, anh lại cho người ta một cảm giác chu đáo.
“Em quản anh à?” Anh bỗng nhiên cười một tiếng, nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu sự dịu dàng.
“Không quản, không quản.” Cô liên tục gật đầu, không hỏi gì nữa.
Chu Giác nói xong lập tức ra ngoài. Đàm Duy ngơ ngác. Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, trời lạnh thế này ngâm suối nước nóng đương nhiên là thoải mái. Cô tắm rửa trong phòng tắm, thuận tiện giặt luôn cả bộ đồ bơi mới.
Đồ bơi màu đen tuyền, kiểu dáng vô cùng đơn giản, là loại liền thân không tôn dáng lắm, trông cô giống như một vận động viên nhảy cầu.
Kiểu dáng kín đáo cũng tốt, không cần lo bị lộ hàng. Mặc xong, cô
khoác áo choàng tắm rồi đi ra bồn ngâm trong nhà. Khách sạn này có môi trường rất tốt, một mình ngâm quả nhiên rất sảng khoái.
Cô cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh gửi vào nhóm chat nhỏ, tag từng người bạn, nói rằng nghỉ Tết Âm lịch mọi người có thể cùng nhau đến đây.
Diệp Hiểu Hàng hỏi cô tại sao hôm nay lại đột nhiên đi ngâm suối nước nóng. Đàm Duy trả lời thành thật, là người khác đưa cô đến. Sau đó Diệp Hiểu Hàng không thèm để ý đến cô nữa.
Cố Văn và Lý Đông Ca mỗi người gửi một meme “Lặng lẽ nhìn bạn làm màu”.
Đàm Duy có chút buồn bực, nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn ngơ. Nghe thấy cửa bị mở ra, cô vội vàng đặt điện thoại xuống, ló đầu ra ngoài xem.
Là Chu Giác. Anh đã cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, cổ áo không cao, lộ ra một chút cổ, da anh rất trắng.
Thấy cô kéo khăn tắm che kỹ ngực mình, anh đi đến, đặt xuống một đĩa trái cây cắt sẵn. Hóa ra anh đi lấy đồ ăn. Đàm Duy không đưa tay lấy, đột nhiên trở nên dè dặt.
“Không ăn sao?” Anh hỏi.
“Em đợi một lát ạ.” Cô trả lời một cách mơ hồ. “Đợi gì?”
“Không có gì.” Cô ngồi như vậy, tuy chỉ có chân trần, lại đang ngâm mình trong nước nên không thấy có gì, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm như thế, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
“Trông em có vẻ hơi mâu thuẫn.” Anh nói một câu không cảm xúc, Đàm Duy không nghe rõ, chỉ nhìn sắc mặt của anh, bỗng nhiên có chút buồn bã và sợ hãi. Anh lại trở về trạng thái lạnh lùng mà cô không quen thuộc.
Cô không hiểu tại sao lại như vậy.
“Tóc em xõa ra, ngâm trong nước không nặng sao?”
“Anh có thể lấy giúp em cái kẹp tóc được không? Ở trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh ấy.”
Thế là anh đi vào lấy đồ ra. Loại kẹp càng cua này đơn giản đến mức không cần học, nhìn là biết dùng thế nào. Đàm Duy muốn lấy để tự làm, nhưng bị anh từ chối, “Quay đầu qua đi.”
“Ồ.”
Cô ngoan ngoãn làm theo, da từ mặt đến người cô đều đỏ ửng, không biết là do nước nóng hay là do căng thẳng. Chỉ có thể cảm nhận được tay anh vén toàn bộ tóc cô lên, ngón tay đơn giản gom lại vài lần, vuốt cho thuận, sau đó búi lên.
“Được rồi, cảm ơn anh.” Đàm Duy quay người lại, ánh mắt thúc giục: “Anh ra ngoài đi.”
Chu Giác nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.
Đàm Duy có chút nóng nảy. Bộ dạng này của cô, đối mặt với anh đang ăn mặc chỉnh tề, thật sự rất không có cảm giác an toàn. Không phải chứ, anh trai ơi, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?
Chu Giác bỗng nhiên nhấc ống quần lên, anh vẫn đang mặc quần tây đen phẳng phiu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Anh lấy điện thoại ra bấm vài cái, đặt ở mép hồ, là một đoạn ghi âm.
“…Anh có biết em thích kiểu người nào nhất không? Chính là kiểu cao lãnh, không thèm để ý đến em ấy.”
“…Nói thật nhé, em thấy anh hơi làm màu quá rồi đấy, làm gì có ai cao ngạo như vậy, nhìn người ta mà không thèm dùng mắt, thật bất lịch sự.”
“…Cái đồ hồ ly tinh nhà anh, cứ lượn lờ trước mặt em mà không cho em ăn, thật sự rất phiền phức.”
Tổng cộng ba đoạn, anh đều cho cô nghe lại.
Đó là những lời cô nói khi gọi điện cho anh, cô nhớ những lời này. Người say rượu luôn đặc biệt hưng phấn, hơn nữa họ vừa mới thổ lộ lòng mình, lá gan của cô lớn hơn một chút, không còn sợ hãi, cảm thấy bản thân cô có thể làm càn. Ở trạng thái tỉnh táo, cô tuyệt đối sẽ không nói những lời thiếu lịch sự như vậy.
Đàm Duy không ngờ anh sẽ ghi âm lại.
Cô cẩn thận tựa vào mép hồ, khuỷu tay nóng hổi cọ vào quần tây của anh. Cô trông nhỏ bé và vô tội, dùng giọng nói yếu ớt nói ba chữ: “Em xin lỗi.”
Chu Giác cũng không nhìn ra là đang giận hay không giận, anh chỉ đưa tay ra, đỡ gáy cô, “Em muốn ăn gì?”
Biểu cảm của anh thậm chí còn có một thoáng hoang mang hiếm gặp.
------oOo------