Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 56

Đây là những tâm tư xấu xa của cô.

 

Bị anh ép hỏi như vậy, cô cảm thấy không còn nơi nào dung thân, chỉ muốn bật khóc, chỉ có thể cố gắng cúi đầu, cọ cằm vào cổ tay anh, “Đừng hỏi nữa, được không anh.” Cô khẽ giọng cầu xin.

 

Chu Giác nhìn cô chằm chằm một lúc, dùng xiên trái cây cắm một miếng cam đưa đến miệng cô.

 

Hơi nước nóng hổi bốc lên, vốn Đàm Duy cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, cơ thể cô khó chịu. Nước cam rất mọng, ngọt ngào và mát lạnh. Cô ăn liền mấy miếng, cơn khát khô tạm thời được xoa dịu, cô còn muốn ăn thêm một miếng nữa.

 

Lại bị anh nâng mặt lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống sống mũi cô. Mũi cô rất thẳng và nhỏ nhắn, trên làn da trắng nõn có thể thấy rõ vài nốt tàn nhang nhỏ, trông rất đáng yêu.

 

Anh bỗng nhiên nảy sinh một ít d*c v*ng, và cả một h*m m**n không muốn khống chế. Theo bản năng anh hôn lên, mổ nhẹ vài cái còn có chút muốn cắn, đoán chừng cô sẽ sợ hãi mà hét lên, nên cuối cùng anh vẫn kiềm chế lại.

 

“Em cứ từ từ ngâm, anh ra ngoài trước.” Anh vỗ nhẹ đầu cô rồi đứng dậy rời đi.

 

Đàm Duy ôm quả dừa vào lòng hút mạnh một hơi, cảm giác mát lạnh thấm vào dạ dày, cuối cùng cô cũng hoàn hồn.

 

Một mình thật nhàm chán, trước khi bị hơi nóng làm choáng váng, cô vội vàng leo lên, trở về phòng mới phát hiện anh cũng không có ở trong phòng, không biết đã đi đâu.

 

Bỗng nhiên cô có chút buồn ngủ, Đàm Duy vào phòng tắm tắm rửa, sấy khô tóc rồi bò vào chăn.

 

Có lẽ vì rất ít khi nghỉ phép, cô ngủ không được ngon giấc. Trong mơ liên tục xuất hiện những tình huống khó giải quyết, cô còn tỉnh lại một lần, việc đầu tiên là xem điện thoại có tin nhắn công việc không, không có thì lại nhìn đồng hồ thêm vài giờ nữa.

 

Hôm qua Cố Văn nói cô điệu đà, cô phát hiện hình như đúng là như vậy thật. Rõ ràng đang nghỉ phép, sao cứ phải vướng bận chuyện công việc làm gì? Cô lại không phải bà chủ, tích cực như vậy làm gì.

 

Đàm Duy có chút tức giận chính mình, trước kia cô vốn là một người vô tư lự.

 

Trời đã tối, hội chứng lo âu hoàng hôn đúng hẹn kéo đến. Cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi chăn, định bật chút nhạc trên điện thoại để dời đi sự chú ý, thì cửa lớn được người bên ngoài mở ra.

 

Cô nhanh chóng chỉnh lại áo ngủ, chạy đến cửa phòng ngủ, thấy Chu Giác đã trở về, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tỉnh rồi à?” Anh thấy cô lúc nào cũng mang vẻ cẩn trọng, có chút buồn cười.

 

“Anh đi đâu vậy?”

 

Chu Giác không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Lúc anh vào hơn ba giờ, em ngủ mà vẫn còn nắm điện thoại, thói quen này không tốt đâu.”

 

“Ồ.” Đàm Duy xỏ chân vào đôi dép lê, thầm nghĩ sao cô lại không nghe thấy tiếng anh, rồi cô lại nghĩ thảo nào vừa rồi cô tìm điện thoại mãi mà không thấy.

 

“Anh vừa đi đâu vậy.” Đàm Duy hỏi lại lần nữa.

 

Cũng không biết câu nói này có gì buồn cười, mà lại khiến anh bật cười, anh nói: “Anh đi tập thể dục, tìm anh có việc gì sao?”

 

“Không có gì ạ.” Đàm Duy xấu hổ sờ sờ tai mình.

 

“6 giờ rồi, em muốn ăn tối không?” Anh đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

 

“Có ạ.” Không ăn tối sao chịu nổi, Đàm Duy ngồi xuống bên cạnh anh, lúc này mới chú ý thấy anh đã thay một bộ đồ thể thao. Nhưng anh tập xong vẫn rất thơm, chậc, điểm chú ý của cô cũng quá kỳ quái rồi.

 

“Em muốn ăn gì?” Chu Giác thấy cô nhếch mép cười ngây ngô, lại nhìn bộ dạng lười biếng trong bộ đồ ngủ của cô, anh đoán chừng cô cũng không muốn thay đồ ra ngoài, “Gọi đến phòng ăn nhé?”

 

“Dạ được.”

 

Trên bàn trà có mã QR gọi món của nhà hàng khách sạn, anh quét một cái, Đàm Duy ghé sát lại xem, có rất nhiều món trông rất ngon, nhưng anh lại gọi những món vô cùng “lành mạnh”.

 

Đàm Duy phát hiện lần trước ở nhà hàng, anh cũng định gọi cho cô đồ ăn healthy. Cô thầm nghĩ một cách hài hước: Trong thực đơn của anh, ăn đồ nhiều calo có bị lôi đi xử bắn không?

 

“Cái pizza này trông ngon quá.” Cô muốn ăn. “Đã là buổi tối rồi.” Anh nhắc nhở.

“Một cái không đủ đâu nhỉ?” “Anh không ăn, em tự ăn đi.” “…”

Nhân viên mang đồ ăn đến, anh ra mở cửa, chỉ mở hé một nửa không cho người vào, rồi mang đồ ăn đặt lên bàn gọi cô ra ăn.

 

Ngoài bữa tối, lại còn có thêm một phần bánh pudding caramel. “Gọi cho em ạ?”

Anh ngồi đối diện cô, hất cằm, “Ừm, em ăn đi.”

 

Đàm Duy cầm đũa ăn cơm, rồi ngẩng đầu lên tò mò: “Sao anh không ăn?”

 

“Buổi chiều anh uống cà phê rồi.”

 

“Em nhớ có lúc anh cũng ăn tối mà.” Trí nhớ của Đàm Duy không thể sai được, họ đã ăn cơm cùng nhau vài lần, cũng là vào buổi tối.

 

“Đó là xã giao.” Anh trả lời, một lát sau lại bổ sung một câu: “Không phải không ăn tối, mà là sau 5 giờ rưỡi anh sẽ cố gắng không ăn gì.”

 

Không ngờ anh lại khắt khe với bản thân trong chuyện ăn uống đến vậy, đây chính là h*m m**n khó chống cự nhất mà, anh có còn là người không vậy? Mấy lần ăn cơm với cô trước đây cũng là xã giao bất đắc dĩ sao?

 

“Gật đầu là có ý gì hả?” Anh phát hiện động tác nhỏ của cô.

 

“Thể hiện sự tán đồng với năng lực chấp hành của anh.” Cô nói một cách tự nhiên: “Có thể hiểu được, sau 30 tuổi quá trình trao đổi chất sẽ chậm đi rất nhiều.”

 

Chu Giác liếc cô một cái, ánh mắt không rõ ý vị. Đàm Duy chớp chớp mắt, thầm nghĩ, em nói sự thật mà.

 

Bữa tối không nhiều, nhưng cô ăn hết thì vừa đúng no bảy phần, lại ăn thêm chút đồ ngọt để bù đắp, cảm giác rất thoải mái.

 

Không ngờ ở bên anh, cuộc sống cũng trở nên lành mạnh hơn.

 

Ăn cơm xong, cô khoác áo khoác ra sân ngồi. Mặc dù trời không có sao, nhưng lại vô cùng trong trẻo, một màu xanh lam thẫm.

 

Đàm Duy rất ít khi quan sát cảnh sắc thiên nhiên. Lúc đi học thì còn nhỏ tuổi, thích những điều mới mẻ thú vị. Sau khi đi làm, ngày nào cũng đối mặt với ánh đèn sân khấu, gần như trải qua sự luân phiên ngày đêm mà không hề hay biết.

 

Cô thậm chí còn không có được một chút thảnh thơi để ngắm hoàng hôn.

 

Nhưng giờ phút này, tâm trạng của cô có chút vui vẻ. Đây có phải là sắp chính thức bắt đầu yêu đương với Chu Giác không?

 

Đèn ban công được bật lên, soi sáng cả khoảng sân. Chu Giác đưa cho cô một chiếc hộp vuông.

 

“Đây là gì vậy?” Đàm Duy nghi hoặc nhận lấy. “Quà sinh nhật.”

Đàm Duy suýt nữa thì quên mất chuyện này, cứ nghĩ hôm nay được đi chơi đã là quà rồi. Nhìn chiếc hộp là của một thương hiệu trang sức, đồ của hãng này Đàm Duy cũng từng tự mua, các cô gái trẻ sẽ luôn thích những thứ xinh đẹp, nhưng phần lớn chỉ là những mẫu cơ bản.

 

Chu Giác tặng cô một chiếc vòng toàn kim cương.

 

Cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ngượng ngùng nói không cần. Cô cong cong mắt, đưa tay ra chờ đợi.

Khi cô gái ở độ tuổi này cười lên, trong mắt như có những vì sao lấp lánh rơi xuống, niềm vui thật dễ dàng có được.

 

Chu Giác đeo vòng cho cô, nhưng tay Đàm Duy không rút về, mà đặt lên khuỷu tay anh, nhân cơ hội nói: “Em rất thích.” Nhưng lần sau đừng

mua đồ đắt tiền như vậy. “Ừm.”

Đàm Duy nắm lấy cánh tay anh, trong lòng thấp thỏm một giây. Cuối cùng lý trí không thể chiến thắng được những thôi thúc ngứa ngáy trong đầu, cô đánh bạo mượn lực ngồi lên đùi anh, hôn lên môi anh.

 

Chu Giác dường như bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, đôi mắt hơi sẫm lại, sau đó nâng cằm cô lên.

 

Những nụ hôn triền miên, thỉnh thoảng có tiếng quần áo sột soạt. Cô cảm thấy được anh ôm rất tuyệt, cơ thể có chút phản ứng, đặc biệt là khi bị anh hôn lên vùng da sau tai, thật ấm áp.

 

“Chúng ta…” Cô muốn về phòng, cô muốn anh.

 

“Ngày mai em muốn đi đâu chơi?” Lời còn chưa nói xong, đã bị anh cắt ngang: “Gần đây có núi và một vài điểm tham quan, dĩ nhiên em muốn ở khách sạn nghỉ ngơi cũng được.”

 

“Có thể không đi chơi không? Em muốn nằm hơn.” Cô khẽ giọng làm nũng.

 

“Vậy ngày mai nói sau.” Ngón tay anh ấn xuống vạt váy cô, đề phòng bị lộ hàng. Anh lại vỗ nhẹ vào cô, ý bảo cô xuống trước, “Không còn sớm nữa, em về phòng ngủ đi.”

 

Nói xong, anh lập tức về phòng trước.

 

Khi cô trở về phòng, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vừa lúc dừng lại. Anh mặc áo ngủ, vừa lau tóc vừa bước ra, nói với cô một tiếng ngủ ngon, sau đó anh về phòng đóng cửa lại.

 

Đàm Duy cũng cầm áo ngủ đi tắm, trở lại phòng ngủ chính rồi nằm vào chăn. Bây giờ mới hơn 9 giờ, thường ngày giờ này cô còn chưa về đến nhà.

 

Cả căn phòng đã chìm vào tĩnh lặng, ngoài cửa sổ có tiếng gió, nhưng cô lại không ngủ được, cô liên tục trở mình.

 

Lăn qua lộn lại vài lần, cô nghi ngờ có phải cô có vấn đề gì không. Sự nghi ngờ này không kéo dài bao lâu, cô vén chăn lên, tìm kiếm ở tủ đầu giường và kệ TV trước giường.

 

Cô không thích như vậy.

 

Cô đi chân trần ra ngoài, đứng ở phòng khách, thấy khe cửa phòng ngủ

của anh hắt ra một vệt sáng vàng. Tim đập loạn nhịp, sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Cô không gõ cửa, tay đặt lên tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay, cửa liền mở ra.

 

Chu Giác đang ngồi giữa giường xem điện thoại, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa.

 

Giọng nói rất nhỏ, sợ hãi, nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy: “Em không muốn ngủ một mình.”

 

Sắc mặt Chu Giác khẽ biến, anh tháo kính xuống đặt ở đầu giường.

 

Đàm Duy đứng đối diện với anh vài giây, sau đó bước vào, tự tiện vén chăn lên, bò lên giường. Căn phòng này không lớn, giường cũng không lớn, một mình anh nằm thì rộng rãi, hai người ngủ thì có vẻ hơi chật chội.

 

Đàm Duy chỉ chiếm một khoảng nhỏ ở mép ngoài, cuộn mình lại thành một cục, yên tĩnh nhắm mắt lại.

 

Qua vài phút, Chu Giác vươn tay kéo cô vào lòng. Cơ thể họ dán vào nhau, giống như hai vầng trăng non khuyết vừa vặn khớp vào nhau. Đàm Duy đột nhiên cảm thấy có chút ấm ức.

 

Bị anh ôm lấy eo, cô lại có chút mềm nhũn, cô xoay người bám lấy vai anh. Trên người anh luôn có mùi hương quen thuộc mà cô yêu thích,

 

luôn mê hoặc và trêu chọc thần kinh của cô.

 

Trong bóng tối, Chu Giác thấy đôi mắt cô vẫn sáng long lanh, một giây trước còn rũ xuống, chớp mắt đã tràn đầy sức sống.

 

Cô nắm lấy bàn tay to của anh, chậm rãi, kéo về phía mình.

 

Chất liệu mềm mượt trong chiếc váy lụa ở trong chăn giống như sữa bò từ từ chảy ra, bên trong đã không còn lớp ngăn cách thừa thãi nào.

 

Trong lòng cô vừa sợ hãi vừa mong chờ.

 

Nhận thấy cảm giác trong tay, trong mắt anh có sự kinh ngạc, nhưng anh vẫn kiềm chế lại và gọi tên cô, “Vivi.”

 

“Dạ?”

 

“Em không muốn ngủ một mình, sau đó thì sao?”

 

Hơi thở của cô trở nên dồn dập, có sự căng thẳng khó phát hiện, cô theo bản năng cố gắng bắt kịp nhịp điệu của anh, ngập ngừng nói: “Muốn ở cùng anh.”

 

Chu Giác nghe vậy, dường như đang cân nhắc điều gì đó,anh hỏi cô: “Chuyện này không có đường lui để hối hận, em chắc chắn chứ?”

 

“Anh là bạn trai của em, tại sao em phải hối hận?”

 

Chu Giác ôm cô lại, để cô nằm trên người mình, hôn lên vành tai đỏ ửng của cô để cố gắng xoa dịu cảm xúc của cô.

 

Đàm Duy là một người vô cùng sôi nổi. Cảm xúc cô đã bị khuấy động, nhưng lại có chút không thành thạo. Chiếc hộp nhỏ mà khách sạn chuẩn bị đã được cô cầm vào, nhét vào tay anh.

 

Chu Giác định để cô làm, nhưng lúc này cảm xúc cũng bị cô làm cho có chút hỗn loạn, nhìn những động tác lộn xộn của cô đang loay hoay. Anh nhịn một lúc, thấy hiệu suất quá thấp, cuối cùng vẫn giành lại quyền chủ động, lấy một cái ra, dạy cô: “Bắt đầu từ bước này trước.”

 

Mặt cô nóng bừng, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.

 

Đèn không biết đã bị tắt từ lúc nào, chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo. Trong bóng tối cô quan sát vài lần, kích thước, các góc độ khác nhau. Trước đây nghe anh nói tuổi tác anh lớn, cô cứ ngầm nghĩ phương diện kia của anh không được, thật ra lo lắng của cô quá thừa thãi.

 

Sau khi lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng, ngược lại có chút lo lắng theo hướng khác.

 

Giờ phút này anh không có chút xâm lược nào, kiên nhẫn dẫn dắt cô, từng bước một. Đàm Duy chắc chắn ánh mắt anh rất dịu dàng, cuối cùng cũng an tâm. Dù có vụng về cô cũng không cảm thấy mình là một kẻ ngốc, anh sẽ không cười cô, cũng sẽ không trách cứ cô, ngược lại còn an ủi cô.

 

Vốn là cô ở trên, nhưng cô rõ ràng có chút vụng về, cả hai đều cảm thấy không thoải mái.

 

Vì thế họ đã đổi vị trí.

 

Trái tim cô run rẩy, cơ thể cũng run rẩy, cảm nhận những động tác lúc nặng lúc nhẹ. Anh mạnh mẽ, trưởng thành, vững chãi… Cô không còn giữ lại chút nào, mặc cho dòng sông ấm áp, lấp lánh ấy chảy xuôi, chảy đến từng đầu ngón tay cô.

 

Đàm Duy nghĩ, phần lớn thời gian cô đều yếu đuối, nhưng để có được người mình thích, cô có thể chống lại sự yếu đuối. Cô cũng có thể rất táo bạo mà.

 

Căn phòng nhỏ này trở nên ấm nóng, chóp mũi cô là mùi hương của anh. Hơi thở cô bắt đầu chậm lại, hốc mắt cô ẩm ướt, tiếp theo cơn buồn ngủ ập đến lúc nào không hay. Rồi cô lại bị anh sờ gáy đánh thức, những nụ hôn đan xen rơi xuống bên môi, cô mở mắt ra đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh.

 

Cô nhớ ra điều muốn nói, “Sau này, anh có thể ôm em nhiều hơn một chút không?”

 

Anh vuốt tóc cô, đáy mắt cười khẽ, “Em thích sự dịu dàng à?” “Dạ.”

Cảm xúc mãnh liệt cuối cùng cũng lắng lại. Chu Giác bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, đỡ eo cô, để cô từ từ ngồi dậy.

 

“Hai lần, phải không?”

 

Mặt Đàm Duy đỏ bừng, mím chặt môi, nhưng đúng là như vậy.

 

Anh kéo chăn, ôm chặt cơ thể cô, cũng che đi nơi không cho người khác nhìn trộm của họ, rồi anh nhàn nhạt nói: “Cảm giác trải nghiệm hôm nay, cũng rất trọn vẹn.”

 

Ánh mắt Đàm Duy dần dần khôi phục sự trong sáng, cho nên, anh là muốn cùng cô “tổng kết” lại sau khi xong việc sao?

 

“Nhưng mà, em không thích anh lạnh nhạt với em trước rồi đợi em chủ động mới đến an ủi.” Cô thích chủ động biểu đạt cảm nhận của mình với anh.

 

“Em cho rằng, anh đang làm khó em?” Chu Giác đưa tay ra ôm cô một cái.

 

“Chẳng lẽ không phải sao?”

 

“Anh vốn nghĩ, có thể đợi chúng ta ở bên nhau lâu hơn một chút, rồi để mọi thứ thuận theo tự nhiên.” Anh biết rõ, Vivi sẽ không thích con người thật của anh, một người khắt khe trong cuộc sống, lạnh lùng, và không h*m m**n quan hệ thân mật.

 

Anh hy vọng cô có thể hiểu anh hơn một chút, khi tình cảm đã thực sự chấp nhận lẫn nhau, không phải do hormone quấy phá, mà là xây dựng một mối quan hệ trưởng thành và vững chắc, rồi những chuyện thân mật sẽ tự nhiên xảy ra.

 

Đàm Duy khó hiểu nhìn anh.

 

Tư duy của họ hoàn toàn khác nhau.

 

Chỉ là cô mới hai mươi mấy tuổi, vừa bước chân vào xã hội lại còn rất trẻ.

 

Cô gái ở độ tuổi này dù bên ngoài có tỏ ra thế nào, nhưng trong lòng lại luôn rực lửa. Ở bên một người mạnh mẽ như vậy, cô luôn mong đợi nhận được tình yêu đích thực, bao gồm cả d*c v*ng của anh.

 

Thậm chí cô có một chút vội vàng, cô không thể chờ đợi được.

 

Cô hy vọng người ở địa vị cao kia đã bị cô làm cho rung động, có một chút vì cô mà say mê, chứ không phải là chỉ thành thạo dỗ cô chơi.

 

Cô muốn cảm giác trải nghiệm của tình yêu, muốn toàn bộ con người anh, để mọi thứ diễn ra một cách nồng nhiệt.

 

“Em không thích một con người như vậy của anh, vậy sau này sẽ không xuất hiện nữa.” Một lần nữa anh ôm lấy tấm lưng trần mịn màng của cô, để cô tựa vào lòng mình, “Em muốn anh thế nào, cũng đừng để sau say rượu mới nói, được không?”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment