Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 57

“Em không thích một con người như vậy của anh, vậy sau này sẽ không xuất hiện nữa.”— Khi Đàm Duy nghe anh nói những lời này, cô không thực sự hiểu ý anh là gì. Chẳng lẽ anh có nhiều nhân cách khác nhau

sao?

 

Nhưng nếu hỏi ra thì có vẻ cô quá ngốc, nên cô bèn giả vờ ngây ngô nói: “Em vừa thích kiểu cao lãnh, lại vừa muốn anh quan tâm chăm sóc em.”

 

“Yêu cầu của em cao thật đấy.” Độ khó rất lớn, diễn viên chuyên nghiệp cũng khó mà diễn được.

 

Đầu ngón tay Đàm Duy chống cằm, ra vẻ trầm ngâm: “Em đang nghĩ, nhu cầu tình cảm của em hình như hơi phức tạp. Có lẽ em nên quen hai người bạn trai cùng lúc mới thỏa mãn hết được.”

 

“Bốp!” một tiếng giòn giã vang lên. Cơn đau nhói trên mông truyền đến khiến cô giật nảy mình.

 

Đàm Duy vừa xấu hổ vừa ấm ức, vội vàng đưa tay che lại chỗ bị đánh. Thấy ánh mắt anh nghiêm nghị lạ thường, cô không vui, khẽ trách: “Anh làm gì vậy?”

 

“Vivi, trong chuyện tình cảm, phải chung thủy.” “Em đùa thôi mà.”

“Nếu anh lăng nhăng, em nghĩ sao?”

 

Đàm Duy thầm nghĩ anh đúng là đồ già cả, đùa một chút cũng không nổi, nên dứt khoát không tranh cãi nữa. Sau một hồi vận động, cổ họng cô khô khốc, khát đến cháy lòng. Cô liếc thấy cốc nước trên tủ đầu giường.

 

Dù trước nay chưa từng dùng chung đồ cá nhân với anh, nhưng cơn khát lúc này đã thắng thế. Cô lười biếng vươn tay, theo bản năng cầm lấy cốc nước của anh rồi ngửa cổ uống một hơi.

 

Uống xong, cô nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn chằm chằm mình, lập tức không tự tin, “Em không được uống nước của anh à?”

 

“Không phải.”

 

Anh nhàn nhạt chỉ ra sự thật anh vừa nhìn thấy: “Em không mặc quần áo.”

 

Cô vẫn chưa phóng khoáng đến mức đó, khung cảnh này quá mức nóng bỏng. Cô vén chăn lên tìm, chiếc váy vừa mặc lúc đi vào anh không biết đã bị vứt đi đâu, cũng có thể là ở dưới gầm giường.

 

Cô không tìm nữa, quấn chăn rồi nép vào người anh. Khi tiếp xúc với một nhiệt độ cơ thể ấm áp khác, cô mới phát hiện cả hai người đang không một mảnh vải che thân.

 

Cuộc nói chuyện kết thúc, anh tắt đèn.

 

Đầu Đàm Duy rúc trong chăn, cô khẽ hỏi anh: “Anh có quen có thêm một người khác trên giường không?”

 

“Không quen.” Anh thẳng thắn trả lời.

 

“Nhưng mà, em thích ôm người khác ngủ.” Cô thường xuyên ôm Diệp Hiểu Hàng và các bạn cô, giống như một cái đuôi dính người.

 

Chu Giác dừng lại một chút, vươn tay ra, “Đừng đạp chăn là được.”

 

Thế là Đàm Duy nằm vào, thật kỳ diệu. Chưa từng ngủ chung, sao anh biết cô thích đạp chăn?

 

Đàm Duy không phải là người thích ngủ nướng, nhưng vì tối qua quá mệt, cô tỉnh dậy hơi muộn một chút.

 

Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được anh buông cô ra, rời khỏi giường và đi tắm.

 

Cô cố gắng mở mắt ra nhìn bên ngoài, trời dường như vẫn chưa sáng, còn âm u. Đúng là một người đàn ông có hành tung bí ẩn.

 

Khi cô thật sự thức dậy, cũng mới hơn 8 giờ.

 

Cơ thể không được thoải mái lắm, nhưng cũng không khó chịu. Bây giờ cô muốn đi tắm.

 

Vừa kéo cửa ra, cô thấy anh đang đứng ở hành lang, nhàn nhạt mở miệng với cô: “Em dậy rồi à?”

 

Mặt Đàm Duy có chút co quắp. Cô còn chưa rửa mặt đánh răng, trạng thái chẳng khác gì người nguyên thủy. Cô xấu hổ nói: “Em đi rửa mặt trước đã.”

 

“Bữa sáng em muốn ăn gì, có thể gọi bộ phận dịch vụ phòng mang lên.” Giọng anh vẫn còn văng vẳng sau lưng cô.

 

“Sao cũng được ạ!” Đàm Duy đóng cửa phòng tắm lại, hét lớn một tiếng để thể hiện sự tự nhiên phóng khoáng của mình. Cô không hề ngượng ngùng chút nào, đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, ngủ một giấc thôi mà… Ai, cô nhìn mình trong gương rồi thở dài.

 

Trên làn da trắng nõn có những vết hằn sâu sâu nông nông, cũng nhuốm mùi hương của anh. Khi dòng nước ấm gột rửa cơ thể, mùi hương của anh cũng bị cuốn trôi đi, Đàm Duy lại có chút muốn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.

 

Chuyện này đối với cô, không khác gì hoàn thành được một dự án gian nan.

 

Giai đoạn đầu cô gian nan phá băng, chủ động tỏ ý tốt, thể hiện ưu điểm, sau bao cay đắng ngọt bùi, cuối cùng cũng “ăn” được rồi.

 

Kết quả không làm cô thất vọng. Cảm xúc cuối cùng còn đọng lại trong lòng cô, là sự vui sướng.

 

Đàm Duy tắm xong, dùng khăn tắm cẩn thận quấn mình lại, bước ra ngoài với tư thế của một người chiến thắng. Bữa sáng đã được mang đến, nhân viên vẫn không vào phòng. Chính anh đã đẩy xe đồ ăn vào, đang bày đồ ăn lên bàn.

 

Cô nhìn bữa sáng trên bàn, rồi lại liếc nhìn anh, nhanh chóng chạy về phòng.

 

Thay đồ xong rồi quay ra, cô chậm rãi ngồi xuống bàn ăn. Bữa sáng rất phong phú, có sữa bò, trứng gà, còn có cháo và bánh bao gạch cua.

 

Cô bưng ly sữa uống một ngụm, ánh mắt liếc nhẹ thấy trước mặt anh chỉ là một ly cà phê. Còn bản thân anh thì lại đang nhìn chằm chằm cô.

 

“Trong người em không thoải mái sao?” “Không có ạ!”

“Buổi sáng em khởi động hơi lâu đấy.”

 

Đàm Duy thấy kỳ lạ, sao anh lại miêu tả cô giống như một cái máy tính bị lỗi chức năng vậy, “Ý anh là gì?”

 

“Không có gì.” Anh đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, rồi cười cười: “Cứ giữ trạng thái hơi ngà ngà say này, cũng khá tốt.”

 

“…”

 

Đàm Duy ăn sáng rất no, đang suy nghĩ hôm nay nên làm gì. Cũng không thể cứ nằm trên giường mãi, trông cô sẽ rất suy sụp. Chu Giác mặc áo khoác ra, hỏi cô: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

 

“Dạ được!” Cô có chút hớn hở.

 

“Đeo khăn quàng cổ vào, buổi sáng bên ngoài hơi lạnh.”

 

“Vâng vâng.” Buổi sáng cô vẫn luôn ngượng ngùng, vì tối qua đã quá chủ động bò lên giường anh. Nghĩ đến việc ở bên nhau lúc này, lỡ bị anh trêu chọc, cô chỉ muốn bắn cho anh một phát. May mà anh không hề

nhắc đến chuyện đó.

 

Tuy trời rất lạnh, nhưng cảnh quan bên ngoài khách sạn lại vô cùng tươi đẹp, không khí trong lành. Phong cảnh thiên nhiên hữu tình, điểm xuyết vài tiện ích vui chơi. Vì là ngày trong tuần nên không đông đúc, chỉ có vài gia đình mang theo con nhỏ ra ngoài thư giãn.

 

Đàm Duy bất giác nhớ lại chuyện hồi tiểu học. Khi ấy, có một cậu bạn cùng lớp luôn đạp ghế của cô, nhổ nước bọt lên tóc cô, nói những lời ác ý, một đứa trẻ hư đúng nghĩa. Cô không dám nói cho người nhà, chỉ biết đêm về nằm mơ sợ đến bật khóc.

 

Chuyện bị bắt nạt cuối cùng cũng bị mẹ cô phát hiện qua những dấu vết lạ. Bà đến trường tìm hiểu, nhưng gia đình cậu bé kia lại rất ranh mãnh, họ nói rằng con trai họ chỉ vì thấy cô đáng yêu, vì thích nên mới trêu chọc, “trẻ con thì có ác ý gì đâu?”. Họ chưa từng nghĩ đến việc chân thành xin lỗi, ngay cả khi nói ra hai từ ấy, thái độ cũng đầy cợt nhả.

 

Hôm đó, ba cô trong cơn tức giận đã đánh người ta, sự việc ầm ĩ không nhỏ. Kết quả là Đàm Duy không thể tiếp tục học ở trường đó nữa, chỉ có thể ở nhà. Cô càng thêm sợ hãi và tự trách. Cô nghĩ, nếu mình không bị bắt nạt, ba sẽ không đánh người; nếu mình có thể nuốt xuống ấm ức, thì mọi người đã không phải buồn phiền.

 

Nhưng lần đó, ba mẹ cô không hề cãi nhau vì chuyện đánh người. Khi mẹ làm thủ tục chuyển trường, ba đã đưa cô đi chơi mấy ngày. Ở khu du

 

lịch, có người lớn hỏi: “Cháu bé, sao cháu không đi học vậy?” Đàm Duy không biết trả lời thế nào, ánh mắt lảng tránh.

 

Chỉ vài câu ba cô đã nhẹ nhàng hóa giải tình huống khó xử, sau đó rất nghiêm túc nói chuyện với cô: “Con không phải là một đứa trẻ hướng ngoại. Có một số việc, làm không được chính là không được, nên ba mẹ sẽ không ép con phải chào hỏi người lớn, cũng không bắt con phải biểu diễn trước mặt mọi người vào dịp Tết.”

 

Đàm Duy bật cười. “Hướng nội không sao cả, nó không hề mâu thuẫn với sự dũng cảm,” ba nắm tay cô, chậm rãi đi dọc theo lề đường. “Nhưng nếu ngại biểu đạt, con sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Sau này nghĩ lại, con cũng sẽ rất hối hận, phải không?” Cô gật đầu, đây là vấn đề đã theo cô từ nhỏ đến lớn.

 

Nếu gia đình không phát hiện, có lẽ cô sẽ bị bắt nạt mãi. “Cho nên con hãy hứa với ba, đối với những thứ mình thật lòng muốn, nhất định phải đi tranh giành. Dồn hết can đảm để dũng cảm một lần như vậy, cái giá phải trả không lớn như con tưởng tượng đâu, và nó cũng không hề đáng sợ.” Bàn tay to thô ráp của ba x** n*n bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: “Nếu thật sự không được, ba lại đánh nhau một trận nữa cũng chẳng

sao.”

 

Sau này, Đàm Duy đã luôn kiên định thực hành điều đó: thường xuyên mềm yếu, nhưng thỉnh thoảng sẽ dũng cảm.

 

Sau lùm cây có tiếng nước chảy róc rách, nhiệt độ mặt đất không thấp.

 

Có mấy chú mèo hoa đang ăn gì đó, trông không giống mèo hoang, chắc là do nhân viên khách sạn nuôi. Đàm Duy dừng chân, có chút muốn đưa tay ra sờ, nhưng lại do dự.

 

Chu Giác đi trước cô một bước, cũng dừng lại: “Em rất thích mèo.”

 

“Sao anh biết?”

 

“Anh từng thấy em cho mèo hoang ăn ở cửa hàng,” anh nói. “Thế mà anh còn nhớ à.”

“Trí nhớ của anh không tệ.” Đàm Duy có chút châm chọc: “Vậy anh có nhớ không, anh còn mắng em, lúc đó em suýt khóc đấy.”

 

“Anh nhớ là đã đề nghị em tìm quản lý trung tâm thương mại để sắp xếp ổn thỏa cho động vật lang thang,” Chu Giác nhìn cô, chẳng hề nao núng trước lời khiêu khích của cô. “Nếu không thể nhận nuôi, thì đừng tùy tiện cho ăn. Để chúng sinh sôi một cách tùy tiện là hành vi vô trách

nhiệm.”

 

Đúng thật, cũng không thể coi là mắng. Chỉ là lúc đó cô quá căng thẳng, vì nghe chú Hoàng nói anh là một lãnh đạo lớn của bên A nên cô sợ mình gặp rắc rối.

 

“Ha ha, đúng là không bắt bẻ được anh điểm nào.” Đàm Duy đứng thẳng người, nghiêng đầu: “Nhà em có một con mèo Ragdoll, mẹ em chăm sóc. Nhưng ở Bắc Kinh em không thể nuôi con nào cả.”

 

“Tại sao?” Anh đưa tay về phía cô.

 

“Lúc đó không phải em đang làm thêm ở nhà anh sao, chính là cô quản gia riêng của anh… Trần Cẩn, chị ấy nói anh không chấp nhận người giúp việc nuôi thú cưng, nên em không nuôi.” Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh, vẫn đang chìa ra trước mặt.

 

Là muốn nắm tay sao? Cô không hiểu sai chứ? Thế là cô đặt tay mình lên, và quả nhiên, bị anh nắm lấy.

 

Anh mặc không nhiều quần áo, nhưng tay lại rất ấm. “Thú cưng sẽ rụng lông,” anh khẽ nhíu mày, giải thích ngắn gọn. “Mang về nhà sẽ phiền

phức.”

 

“Ồ.” Đàm Duy có thể hiểu, vì phong cách nhà anh trông có vẻ không nên có bất kỳ sinh vật sống nào khác.

 

“Vậy bây giờ anh tìm được người giúp việc mới chưa?” “Chưa.”

“Tại sao ạ?”

 

“Không tìm nữa, quá phiền phức.” Anh cũng không muốn có quá nhiều người ra vào lãnh địa riêng của mình.

 

Một lát sau, anh hỏi cô: “Em có muốn tiếp tục công việc làm thêm này không?”

 

Đàm Duy trợn mắt nhìn lại anh, thầm nghĩ người này mặc quần áo vào là lập tức trở nên gian manh xảo quyệt, thế mà còn muốn cô làm việc cho anh. Vậy cô còn mặt mũi nào mà lấy tiền nữa?

 

“Không cần.”

 

“Tăng lương cho em.” Anh cười một cái, véo nhẹ ngón tay cô, “Lương giờ tăng lên một nghìn, có làm không?”

 

Đàm Duy liếc xéo một cái, “Trông em giống người thiếu tiền lắm sao?” “Trông em giống người có năng lực kiếm tiền không cao lắm.”

 

“Anh thật sự rất phiền phức.” “Anh nghiêm túc đấy, Vivi.”

Hai người vừa nói vừa đi về phía trước một cách vu vơ, có ý tán gẫu.

 

Đàm Duy cũng không biết tại sao cô lại không trả lời câu hỏi cuối cùng của anh, bỗng nhiên cô chuyển chủ đề: “Trời lạnh quá, trưa nay chúng ta đi ăn lẩu đi?”

 

Chu Giác nhắc nhở cô: “Em ăn sáng mới được nửa tiếng, đã nghĩ đến bữa trưa rồi. Không làm chuyện khác sao?”

 

“Vậy anh nói xem, em còn có thể làm gì?” Cuộc đời này của cô, chỉ có ăn và ngủ là hai sở trường đáng tự hào nhất.

Chu Giác chưa kịp trả lời cô, đã nghe thấy có người gọi tên anh: “Enzo!” Nguồn phát ra âm thanh là từ phòng trà phía trước, cửa sổ đang mở.

Đàm Duy thấy bên trong có vài người đang ngồi, dường như đang quây quần bên bếp lò nói chuyện.

 

Thị lực của cô rất tốt, liếc qua một cái đã thấy một người trong đó cô có quen, Lục Văn Tâm. Mà Lục Văn Tâm chắc cũng nhớ cô, tuần trước cô đăng bài trên vòng bạn bè, Lục Văn Tâm còn like cho cô.

 

Bỗng dưng, cô run rẩy trong giây lát.

 

Không phải là sợ hãi hay không nhận ra người, mà là cảm thấy phiền phức. Cô không thể để người quen trong công việc biết cô đang ở bên Enzo.

 

Chu Giác dĩ nhiên cũng nghe thấy có người gọi mình, nhưng anh lại chú ý đến sự thay đổi trong lòng bàn tay cô trước, lực nắm của cô càng chặt hơn. Anh lập tức hỏi cô: “Sao vậy?”

 

Ý muốn anh buông tay của Đàm Duy đã rất rõ ràng, biểu cảm cũng có chút lùi bước, “Có người đang gọi anh qua đó kìa.”

 

“Ừ, anh nghe thấy rồi.” Anh cũng không hề bị lay chuyển.

 

“Em muốn về phòng.” Về chuyện này, cô chưa từng trao đổi với anh, nhưng đã tự mình tìm ra một lý do rất hợp lý, “Em không thích chào hỏi người lạ, anh đi đi, đừng để ý đến em.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment